Cấm Đoạn Chi Luyến
Chương 47
Nhận thấy tầm mắt sắc bén kia, Lăng Tịch nghĩ có lẽ chút hành động kích động này sẽ mang lại cho mình phiền toái đây, nhưng cũng không có khiếp đảm, dù không muốn đi trêu chọc người không thể trêu, nhưng người mà mình luôn bảo vệ bị công kích quá đáng nên không chịu được. Cho dù là một con thỏ, bị bức nổi điên cũng sẽ cắn người, huống chi mình là một con người.
Hành động cường điệu quá mức kia của nam nhân hoàn toàn chọc giận Tần Tường. Đối với nam nhân không chút ý thức hành động che chở Bạch Tiểu Hàn cũng làm cho hắn nhìn rất không thích. Cho nên hắn muốn một chút giáo huấn, cho nam nhân biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Ngay khi Tần Tường sắp nện xuống người nam nhân, tên ngốc Bạch Tiểu Hàn vọt lại cầm lấy cánh tay của hắn cắn, bởi vì Bạch Tiểu Hàn dùng hết toàn bộ khí lực, làm cánh tay Tần Tường đổ máu, hắn hạ nắm tay bị đau xuống dưới, quát.
"Đồ ngốc, ngươi điên rồi?!"
Tần Tường phẫn nộ nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn, sau đó dùng tay còn lại nắm chặt tóc Bạch Tiểu Hàn kéo khỏi cánh tay của hắn, và quăng hướng về phía góc tường. Căm giận quét mắt nhìn hai người kia vài lần, rồi ngồi vào ghế cúi đầu xem xét vết thương trên cánh tay.
"Lăng Tịch, không nghĩ tới ngươi lại nuôi một con chó biết cắn người. Cũng không biết nên đi chích phòng dại không nữa".
"Ngươi câm miệng."
Nam nhân run rẩy rống lên với Tần Tường, sau đó đi đến góc tường đem Bạch Tiểu Hàn nâng dậy, đau lòng xem xét thân thể hắn,
"Tiểu Hàn, có bị thương chỗ nào không? Có đau hay không?"
"Không đau. Ba, người có bị đánh không?"
Tiểu Hàn chỉ biết là, hắn không thể để cho người khác khi dễ ba. Sợ ba bị tên kia đánh liền xong vào cắn
"Ba không có việc gì."
Xem ra bị Tần Tường vung mạnh như vậy, Bạch Tiểu Hàn bị sẽ bị thương. Phải đi mua một ít thuốc cho hắn, miễn cho xuất hiện máu ứ đọng.
"Ba, người không có việc gì là tốt rồi."
Bạch Tiểu Hàn yên tâm nhẹ nhàng thở ra, sau đó đầu khẽ tựa vào vai Lăng Tịch, mặc cho nam nhân kiểm tra chỗ đau. Hắn không muốn làm cho nam nhân hắn lo lắng, khi nam nhân ấn ấn đúng chỗ đau, hắn cắn răng không dám kêu.
"Tiểu Hàn."
Nam nhân đau lòng sờ sờ Bạch Tiểu Hàn
"Như thế này, ba đi mua một ít thuốc cho con thoa."
"Ba, con cùng người đi."
"Ừ, được."
"Ta có nói cho các ngươi đi sao?"
"Nơi này là nhà của ta, ngươi dựa vào cái gì ở trong này vung tay múa chân?"
Nam nhân đem Tiểu Hàn bảo hộ đến phía, chất vấn Tần Tường.
"Ồ? Ta nghĩ đến, ngươi chỉ biết ‘ ừ, a a ’, không nghĩ tới ngươi còn biết phản kích? Chậc chậc, thật khó."
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi? Như thế nào, nghĩ không ra? Muốn hay không ta chỉ cho?"
Tần Tường nghiền ngẫm nụ cười hiện trên khóe môi, đợi nam nhân sắc mặt tốt hơn, mới lần thứ hai mở miệng,
"Đi làm cơm, ta đói bụng."
"Hả?"
"Nghe không hiểu tiếng người a? Ta nói ta đói bụng, ngươi nhanh lên đi làm cơm."
Tần Tường liếc nam nhân, lại bổ sung một câu,
"Cơm nước xong ta trở về."
Hắn luôn luôn ăn cơm đúng giờ, nhưng hôm nay vì nam nhân, hắn đến bây giờ còn không có ăn cơm, hơn nữa vừa rồi động khí, dạ dày có co rút đau đớn. Hắn hiện tại cần ăn một chút gì lót dạ.
"Ừ, ta phải đi."
Nghe được Tần Tường nói phải rời khỏi, nam nhân gật gật đầu, ôn nhu cùng Bạch Tiểu Hàn nói vài câu, xác định Tần Tường sẽ không lại ức hiếp Bạch Tiểu Hàn, mới yên tâm vào phòng bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn.
"Này! Tiểu Bạch..."
Nghĩ đến nam nhân vừa rồi có hành động kích động, Tần Tường liền sửa lại,
"Bạch Tiểu Hàn, lại đây."
Bạch Tiểu Hàn mím môi nhìn Tần Tường, không hề di chuyển
"Ngươi lỗ tai điếc à? Gọi ngươi lại đây cứ tới đây."
Tần Tường tức giận đứng lên đem Bạch Tiểu Hàn kéo đến bên cạnh hắn, híp mắt chậm rãi đánh giá Bạch Tiểu Hàn, khi nhìn đến Bạch Tiểu Hàn trên mặt sợ hãi, Tần Tường đáy mắt khó hiểu lại gia tăng vài phần. Chính là đứa ngốc này lại làm cho nam nhân yếu đuối kia có can đảm phản kích. Còn Bạch Tiểu Hàn ngốc rõ ràng rất sợ hắn lại dám cắn hắn. Càng làm cho người ta khó hiểu là, cha con này lại trước mắt hắn diễn tiết mục ôn nhu, hắn thậm chí có điểm không đành lòng, quyết định liền tạm thời buông tha bọn họ. Xem ra, hắn cũng có chút không bình thường. Tần Tường thong thả trừng mắt nhìn, sau đó nghiêng đầu hướng Bạch Tiểu Hàn phân phó:
"Bạch Tiểu Hàn, tới giúp ta xoa bóp bả vai."
Sau khi làm Tiểu Hàn chạy rời khỏi đây, đợi nam nhân về thật sự là nhàm chán, nên ngủ trên giường một lát, ván giường kia thật sự là rất cứng, ngủ rất không thoải mái.
"Ồ."
Bạch Tiểu Hàn không quá tình nguyện đến bên cạnh Tần Tường giơ tay lên đấm đấm bóp bóp.
"Ngươi chưa ăn cơm a? Khí lực yếu như vậy? Mạnh mẽ chút coi."
"Á."
Bạch Tiểu Hàn ủy khuất lên tiếng, muốn khóc, nhưng sợ Tần Tường đi tìm nam nhân làm phiền, vẫn là cắn môi nghe theo Tần Tường phân phó, tăng lực xoa bóp Tần Tường.
"Lại mạnh quá. Ngươi muốn chết a, đắm mạnh như vậy! Nhẹ nhẹ! Bên trái, lại bên phải. Chỗ này, làm tốt cho ta."
Nhìn vẻ mặt không tình nguyện rồi lại cố tình phải nghe theo hắn phân phó của Tiểu Hàn, Tần Tường rất là đắc ý. Cái bảo bối ngốc của Lăng Tịch như vậy bị hắn cố tình trêu đùa. Kỳ thật... Trêu cợt một tên ngốc tử cũng thật thú vị.
Cũng không lâu lắm, từ phòng bếp bay ra mùi cơm, Tần Tường dừng việc trêu chọc Bạch Tiểu Hàn, ngồi thẳng thân mình đợi nam nhân đi ra. Nam nhân bưng đồ ăn đi ra, cùng Bạch Tiểu Hàn nói:
"Tiểu Hàn, đi dọn cơm."
"Dạ, được."
Tần Tường xem xét đĩa đồ ăn, không khỏi giận nói
"Đây là cái gì? Ngươi làm mấy món như vậy đến chiêu đãi ta?"
Hành động cường điệu quá mức kia của nam nhân hoàn toàn chọc giận Tần Tường. Đối với nam nhân không chút ý thức hành động che chở Bạch Tiểu Hàn cũng làm cho hắn nhìn rất không thích. Cho nên hắn muốn một chút giáo huấn, cho nam nhân biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Ngay khi Tần Tường sắp nện xuống người nam nhân, tên ngốc Bạch Tiểu Hàn vọt lại cầm lấy cánh tay của hắn cắn, bởi vì Bạch Tiểu Hàn dùng hết toàn bộ khí lực, làm cánh tay Tần Tường đổ máu, hắn hạ nắm tay bị đau xuống dưới, quát.
"Đồ ngốc, ngươi điên rồi?!"
Tần Tường phẫn nộ nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn, sau đó dùng tay còn lại nắm chặt tóc Bạch Tiểu Hàn kéo khỏi cánh tay của hắn, và quăng hướng về phía góc tường. Căm giận quét mắt nhìn hai người kia vài lần, rồi ngồi vào ghế cúi đầu xem xét vết thương trên cánh tay.
"Lăng Tịch, không nghĩ tới ngươi lại nuôi một con chó biết cắn người. Cũng không biết nên đi chích phòng dại không nữa".
"Ngươi câm miệng."
Nam nhân run rẩy rống lên với Tần Tường, sau đó đi đến góc tường đem Bạch Tiểu Hàn nâng dậy, đau lòng xem xét thân thể hắn,
"Tiểu Hàn, có bị thương chỗ nào không? Có đau hay không?"
"Không đau. Ba, người có bị đánh không?"
Tiểu Hàn chỉ biết là, hắn không thể để cho người khác khi dễ ba. Sợ ba bị tên kia đánh liền xong vào cắn
"Ba không có việc gì."
Xem ra bị Tần Tường vung mạnh như vậy, Bạch Tiểu Hàn bị sẽ bị thương. Phải đi mua một ít thuốc cho hắn, miễn cho xuất hiện máu ứ đọng.
"Ba, người không có việc gì là tốt rồi."
Bạch Tiểu Hàn yên tâm nhẹ nhàng thở ra, sau đó đầu khẽ tựa vào vai Lăng Tịch, mặc cho nam nhân kiểm tra chỗ đau. Hắn không muốn làm cho nam nhân hắn lo lắng, khi nam nhân ấn ấn đúng chỗ đau, hắn cắn răng không dám kêu.
"Tiểu Hàn."
Nam nhân đau lòng sờ sờ Bạch Tiểu Hàn
"Như thế này, ba đi mua một ít thuốc cho con thoa."
"Ba, con cùng người đi."
"Ừ, được."
"Ta có nói cho các ngươi đi sao?"
"Nơi này là nhà của ta, ngươi dựa vào cái gì ở trong này vung tay múa chân?"
Nam nhân đem Tiểu Hàn bảo hộ đến phía, chất vấn Tần Tường.
"Ồ? Ta nghĩ đến, ngươi chỉ biết ‘ ừ, a a ’, không nghĩ tới ngươi còn biết phản kích? Chậc chậc, thật khó."
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi? Như thế nào, nghĩ không ra? Muốn hay không ta chỉ cho?"
Tần Tường nghiền ngẫm nụ cười hiện trên khóe môi, đợi nam nhân sắc mặt tốt hơn, mới lần thứ hai mở miệng,
"Đi làm cơm, ta đói bụng."
"Hả?"
"Nghe không hiểu tiếng người a? Ta nói ta đói bụng, ngươi nhanh lên đi làm cơm."
Tần Tường liếc nam nhân, lại bổ sung một câu,
"Cơm nước xong ta trở về."
Hắn luôn luôn ăn cơm đúng giờ, nhưng hôm nay vì nam nhân, hắn đến bây giờ còn không có ăn cơm, hơn nữa vừa rồi động khí, dạ dày có co rút đau đớn. Hắn hiện tại cần ăn một chút gì lót dạ.
"Ừ, ta phải đi."
Nghe được Tần Tường nói phải rời khỏi, nam nhân gật gật đầu, ôn nhu cùng Bạch Tiểu Hàn nói vài câu, xác định Tần Tường sẽ không lại ức hiếp Bạch Tiểu Hàn, mới yên tâm vào phòng bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn.
"Này! Tiểu Bạch..."
Nghĩ đến nam nhân vừa rồi có hành động kích động, Tần Tường liền sửa lại,
"Bạch Tiểu Hàn, lại đây."
Bạch Tiểu Hàn mím môi nhìn Tần Tường, không hề di chuyển
"Ngươi lỗ tai điếc à? Gọi ngươi lại đây cứ tới đây."
Tần Tường tức giận đứng lên đem Bạch Tiểu Hàn kéo đến bên cạnh hắn, híp mắt chậm rãi đánh giá Bạch Tiểu Hàn, khi nhìn đến Bạch Tiểu Hàn trên mặt sợ hãi, Tần Tường đáy mắt khó hiểu lại gia tăng vài phần. Chính là đứa ngốc này lại làm cho nam nhân yếu đuối kia có can đảm phản kích. Còn Bạch Tiểu Hàn ngốc rõ ràng rất sợ hắn lại dám cắn hắn. Càng làm cho người ta khó hiểu là, cha con này lại trước mắt hắn diễn tiết mục ôn nhu, hắn thậm chí có điểm không đành lòng, quyết định liền tạm thời buông tha bọn họ. Xem ra, hắn cũng có chút không bình thường. Tần Tường thong thả trừng mắt nhìn, sau đó nghiêng đầu hướng Bạch Tiểu Hàn phân phó:
"Bạch Tiểu Hàn, tới giúp ta xoa bóp bả vai."
Sau khi làm Tiểu Hàn chạy rời khỏi đây, đợi nam nhân về thật sự là nhàm chán, nên ngủ trên giường một lát, ván giường kia thật sự là rất cứng, ngủ rất không thoải mái.
"Ồ."
Bạch Tiểu Hàn không quá tình nguyện đến bên cạnh Tần Tường giơ tay lên đấm đấm bóp bóp.
"Ngươi chưa ăn cơm a? Khí lực yếu như vậy? Mạnh mẽ chút coi."
"Á."
Bạch Tiểu Hàn ủy khuất lên tiếng, muốn khóc, nhưng sợ Tần Tường đi tìm nam nhân làm phiền, vẫn là cắn môi nghe theo Tần Tường phân phó, tăng lực xoa bóp Tần Tường.
"Lại mạnh quá. Ngươi muốn chết a, đắm mạnh như vậy! Nhẹ nhẹ! Bên trái, lại bên phải. Chỗ này, làm tốt cho ta."
Nhìn vẻ mặt không tình nguyện rồi lại cố tình phải nghe theo hắn phân phó của Tiểu Hàn, Tần Tường rất là đắc ý. Cái bảo bối ngốc của Lăng Tịch như vậy bị hắn cố tình trêu đùa. Kỳ thật... Trêu cợt một tên ngốc tử cũng thật thú vị.
Cũng không lâu lắm, từ phòng bếp bay ra mùi cơm, Tần Tường dừng việc trêu chọc Bạch Tiểu Hàn, ngồi thẳng thân mình đợi nam nhân đi ra. Nam nhân bưng đồ ăn đi ra, cùng Bạch Tiểu Hàn nói:
"Tiểu Hàn, đi dọn cơm."
"Dạ, được."
Tần Tường xem xét đĩa đồ ăn, không khỏi giận nói
"Đây là cái gì? Ngươi làm mấy món như vậy đến chiêu đãi ta?"
Tác giả :
Sở Ly