Cấm Đoạn Chi Luyến
Chương 108
Khi Lăng Tịch đi đến dưới lầu, cũng không có nhìn thấy Lăng lão gia. Theo người hầu chỉ dẫn, ông đang ở hoa viên, nam nhân lại vội vàng chạy tới hoa viên.
Rất xa đã thấy Lăng lão gia cầm cái xẻng nhỏ đào đất dưới chân, thần thái rất tập trung, không có nhận thấy được nam nhân đã đến. Nam nhân bước nhanh tới phía trước, cũng mở miệng kêu một tiếng,
"Lăng lão gia."
"Ừ. Dậy rồi à? Tối hôm qua ngủ ngon không?"
"Rất ngon."
Nam nhân gật gật đầu, sau đó nói ra mục đích tới đây
"Lăng lão gia, con nghĩ... con cần phải trở về, cám ơn ngài đã chiêu đãi."
"Gấp như vậy sao? Trong nhà có chuyện rất gấp sao?"
Gặp nam nhân lắc đầu, Lăng lão gia nhẹ nhàng cười
"Vậy đừng có gấp đi, tối hôm qua cần xã giao nhiều, ta còn không có cùng con trò chuyện. Như vậy đi, ăn cơm xong hãy đi được chứ? Ta cũng thừa dịp này cùng con tâm sự."
"Dạ, được."
Nếu Lăng lão gia đã mở miệng, nam nhân cũng ngại từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Chúng ta tìm chỗ ngồi đi, đợi một chút lại cùng đi ăn cơm."
Đợi ngồi xuống, Lăng lão gia hít sâu một hơi nói,
"Lăng Tịch a, đừng cứ gọi Lăng lão gia, có vẻ rất xa lạ. Tuy rằng đã không có thể nghe được con gọi một tiếng ba, nhưng ít nhất, con có thể gọi ta một tiếng Lăng thúc được không, như vậy so với Lăng lão gia thân thiết hơn một chút."
"Á... dạ, ngài."
Nhìn Lăng lão gia ánh mắt chờ mong, nam nhân thử mở miệng kêu xưng hô mới này,
"Lăng... Lăng thúc."
"Ngoan."
Ông sờ tay nam nhân, con ngươi lóe ra mấy phần vui mừng.
"Như vậy liền dễ nghe hơn. Lăng Tịch, con nếu có rảnh, đừng ngại trở về chơi cùng ta."
Bình thường Lăng Khả Hinh rất ít trở về, mà Lăng Gia An cũng là bởi vì ngày sinh nhật ông mới từ nước ngoài vội vàng trở về, còn Lăng Duệ, trừ bỏ đến trường, còn có hoạt động giao tiếp bên ngoài, cho nên nhà to như vậy thường xuyên chỉ còn lại có ông một lão già cùng mấy người làm, cảm thấy có chút tịch mịch. Nếu Lăng Tịch có thể thường xuyên lại đây chơi, ông sẽ rất vui vẻ.
"Dạ, được."
Nếu chính là đơn thuần chơi với Lăng lão gia thì không có ý kiến gì. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sau khi Lăng Gia An rời đi, cũng sẽ không chạm mặt đỡ cảm giác xấu hổ. Còn Lăng Khả Hinh không thật lo lắng, cô ta thường xuyên không ở nhà, cho dù vừa vặn ở nhà, có Lăng lão gia một bên nhìn, Lăng Khả Hinh cũng không có thể làm gì.
"Con xem ta đây trồng chút hoa cỏ thế nào?"
"Tốt lắm. Lăng thúc, sao không thấy được Triệu bá?"
Triệu bá là người làm vườn của Lăng gia, lúc trước đều là ông chăm sóc hoa viên.
"À, con gái hắn làm ăn phát đạt, muốn đón hắn trở về hưởng hưởng phúc. Hắn theo ta nhiều năm như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút... Hắn đi rồi về sau, ta xem hoa viên cũng chưa ai xử lý, dù sao không việc có gì, liền chính mình sửa sang lại, sẵn tiện là rèn luyện thân thể."
Chăm sóc một thời gian ngắn, ông cũng cảm nhận được không ít lạc thú, liền tự mình xử lý hết toàn bộ. Ở nhà chăm sóc hoa cỏ so với ở trên thương trường ngươi lừa ta gạt, càng đơn giản hơn, cũng thư thái nhiều lắm. Hiện tại ông ở nhà nghỉ ngơi, cũng không tình nguyện đi nói chuyện làm ăn.
"Đến, cùng ta đi dạo một chút."
Ông hướng nam nhân vẫy vẫy tay. Trên đường ông cùng nam nhân hàn huyên rất nhiều, lại làm cho nam nhân cảm thấy được rất thân thiết.
Trước kia Lăng lão gia rất uy nghiêm, nói chuyện làm việc đều là mạnh mẽ vang dội. Mà hiện tại ông cũng đã bớt nghiêm khắc, càng giống là một người cha già bình thường.
Câu chuyện không thể tránh khỏi liên quan đến Lăng Gia An, Lăng lão gia đều là rất xấu hổ cười cười, sau đó nhanh chóng chuyển dời đề tài. Đối với ông dụng tâm, nam nhân cũng là rất phối hợp. Nam nhân biết, ông là không muốn làm cho mình cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Trên bàn cơm, rất phong phú món ăn, nhưng bên cạnh bàn lại chỉ ngồi một mình Lăng Khả Hinh. Khi nhìn thấy đi cùng lão gia là nam nhân, Lăng Khả Hinh mặt lạnh lùng, có chút không được tự nhiên cùng ba mình chào hỏi liền quay sang một bên, duy trì trầm mặc.
"Khả Hinh, những người khác đâu?"
"Tiểu Duệ đưa Tuyết Nhi đi về. Còn em trai, thay quần áo, hẳn là rất nhanh sẽ đi xuống."
"À. Còn... Phương Văn đâu?"
"Ba, ngài tìm con?"
Lăng lão gia vừa dứt lời, Phương Văn liền từ nhà bếp bên bưng một tô canh đi ra,
"Con tự mình làm, mời ba dùng một ít."
"Ba, người xem, Văn Văn hiền lành, tự mình làm nhiều món ngon như vậy, nói là muốn cho người nếm thử tay nghề. Con nói nha, em trai có thể cưới một người vợ tốt đến như vậy, là phúc của hắn."
Nhận thấy Lăng Khả Hinh khiêu khích, nam nhân có chút bất đắc dĩ mím môi, sau đó xoay mặt hướng một bên. Khi tầm mắt xẹt qua Phương Văn, lại có chút kinh ngạc, vô tình thấy được một đôi mắt oán hận, trong lòng nam nhân rất không thoải mái. Chính là khi muốn xác nhận lại, đôi mắt Phương Văn thần sắc đã khôi phục bình thường, cũng không có gì không ổn.
"Này, ngươi cũng cảm thấy như vậy phải không?"
Thấy Lăng Khả Hinh lại làm khó dễ Lăng Tịch, Lăng lão gia cầm lấy đôi đũa, thản nhiên nói:
"Khả Hinh, ăn cơm đi, không đợi Gia An."
"Lăng Tịch, con cũng ăn đi. "
Nam nhân không nói gì gục đầu xuống ăn thức ăn Lăng lão gia gắp cho. Chính là lúc cúi đầu vô tình nhìn sang Phương Văn, lại bắt gặp ánh mắt kia, thật lạnh như băng.
Rất xa đã thấy Lăng lão gia cầm cái xẻng nhỏ đào đất dưới chân, thần thái rất tập trung, không có nhận thấy được nam nhân đã đến. Nam nhân bước nhanh tới phía trước, cũng mở miệng kêu một tiếng,
"Lăng lão gia."
"Ừ. Dậy rồi à? Tối hôm qua ngủ ngon không?"
"Rất ngon."
Nam nhân gật gật đầu, sau đó nói ra mục đích tới đây
"Lăng lão gia, con nghĩ... con cần phải trở về, cám ơn ngài đã chiêu đãi."
"Gấp như vậy sao? Trong nhà có chuyện rất gấp sao?"
Gặp nam nhân lắc đầu, Lăng lão gia nhẹ nhàng cười
"Vậy đừng có gấp đi, tối hôm qua cần xã giao nhiều, ta còn không có cùng con trò chuyện. Như vậy đi, ăn cơm xong hãy đi được chứ? Ta cũng thừa dịp này cùng con tâm sự."
"Dạ, được."
Nếu Lăng lão gia đã mở miệng, nam nhân cũng ngại từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Chúng ta tìm chỗ ngồi đi, đợi một chút lại cùng đi ăn cơm."
Đợi ngồi xuống, Lăng lão gia hít sâu một hơi nói,
"Lăng Tịch a, đừng cứ gọi Lăng lão gia, có vẻ rất xa lạ. Tuy rằng đã không có thể nghe được con gọi một tiếng ba, nhưng ít nhất, con có thể gọi ta một tiếng Lăng thúc được không, như vậy so với Lăng lão gia thân thiết hơn một chút."
"Á... dạ, ngài."
Nhìn Lăng lão gia ánh mắt chờ mong, nam nhân thử mở miệng kêu xưng hô mới này,
"Lăng... Lăng thúc."
"Ngoan."
Ông sờ tay nam nhân, con ngươi lóe ra mấy phần vui mừng.
"Như vậy liền dễ nghe hơn. Lăng Tịch, con nếu có rảnh, đừng ngại trở về chơi cùng ta."
Bình thường Lăng Khả Hinh rất ít trở về, mà Lăng Gia An cũng là bởi vì ngày sinh nhật ông mới từ nước ngoài vội vàng trở về, còn Lăng Duệ, trừ bỏ đến trường, còn có hoạt động giao tiếp bên ngoài, cho nên nhà to như vậy thường xuyên chỉ còn lại có ông một lão già cùng mấy người làm, cảm thấy có chút tịch mịch. Nếu Lăng Tịch có thể thường xuyên lại đây chơi, ông sẽ rất vui vẻ.
"Dạ, được."
Nếu chính là đơn thuần chơi với Lăng lão gia thì không có ý kiến gì. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sau khi Lăng Gia An rời đi, cũng sẽ không chạm mặt đỡ cảm giác xấu hổ. Còn Lăng Khả Hinh không thật lo lắng, cô ta thường xuyên không ở nhà, cho dù vừa vặn ở nhà, có Lăng lão gia một bên nhìn, Lăng Khả Hinh cũng không có thể làm gì.
"Con xem ta đây trồng chút hoa cỏ thế nào?"
"Tốt lắm. Lăng thúc, sao không thấy được Triệu bá?"
Triệu bá là người làm vườn của Lăng gia, lúc trước đều là ông chăm sóc hoa viên.
"À, con gái hắn làm ăn phát đạt, muốn đón hắn trở về hưởng hưởng phúc. Hắn theo ta nhiều năm như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút... Hắn đi rồi về sau, ta xem hoa viên cũng chưa ai xử lý, dù sao không việc có gì, liền chính mình sửa sang lại, sẵn tiện là rèn luyện thân thể."
Chăm sóc một thời gian ngắn, ông cũng cảm nhận được không ít lạc thú, liền tự mình xử lý hết toàn bộ. Ở nhà chăm sóc hoa cỏ so với ở trên thương trường ngươi lừa ta gạt, càng đơn giản hơn, cũng thư thái nhiều lắm. Hiện tại ông ở nhà nghỉ ngơi, cũng không tình nguyện đi nói chuyện làm ăn.
"Đến, cùng ta đi dạo một chút."
Ông hướng nam nhân vẫy vẫy tay. Trên đường ông cùng nam nhân hàn huyên rất nhiều, lại làm cho nam nhân cảm thấy được rất thân thiết.
Trước kia Lăng lão gia rất uy nghiêm, nói chuyện làm việc đều là mạnh mẽ vang dội. Mà hiện tại ông cũng đã bớt nghiêm khắc, càng giống là một người cha già bình thường.
Câu chuyện không thể tránh khỏi liên quan đến Lăng Gia An, Lăng lão gia đều là rất xấu hổ cười cười, sau đó nhanh chóng chuyển dời đề tài. Đối với ông dụng tâm, nam nhân cũng là rất phối hợp. Nam nhân biết, ông là không muốn làm cho mình cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Trên bàn cơm, rất phong phú món ăn, nhưng bên cạnh bàn lại chỉ ngồi một mình Lăng Khả Hinh. Khi nhìn thấy đi cùng lão gia là nam nhân, Lăng Khả Hinh mặt lạnh lùng, có chút không được tự nhiên cùng ba mình chào hỏi liền quay sang một bên, duy trì trầm mặc.
"Khả Hinh, những người khác đâu?"
"Tiểu Duệ đưa Tuyết Nhi đi về. Còn em trai, thay quần áo, hẳn là rất nhanh sẽ đi xuống."
"À. Còn... Phương Văn đâu?"
"Ba, ngài tìm con?"
Lăng lão gia vừa dứt lời, Phương Văn liền từ nhà bếp bên bưng một tô canh đi ra,
"Con tự mình làm, mời ba dùng một ít."
"Ba, người xem, Văn Văn hiền lành, tự mình làm nhiều món ngon như vậy, nói là muốn cho người nếm thử tay nghề. Con nói nha, em trai có thể cưới một người vợ tốt đến như vậy, là phúc của hắn."
Nhận thấy Lăng Khả Hinh khiêu khích, nam nhân có chút bất đắc dĩ mím môi, sau đó xoay mặt hướng một bên. Khi tầm mắt xẹt qua Phương Văn, lại có chút kinh ngạc, vô tình thấy được một đôi mắt oán hận, trong lòng nam nhân rất không thoải mái. Chính là khi muốn xác nhận lại, đôi mắt Phương Văn thần sắc đã khôi phục bình thường, cũng không có gì không ổn.
"Này, ngươi cũng cảm thấy như vậy phải không?"
Thấy Lăng Khả Hinh lại làm khó dễ Lăng Tịch, Lăng lão gia cầm lấy đôi đũa, thản nhiên nói:
"Khả Hinh, ăn cơm đi, không đợi Gia An."
"Lăng Tịch, con cũng ăn đi. "
Nam nhân không nói gì gục đầu xuống ăn thức ăn Lăng lão gia gắp cho. Chính là lúc cúi đầu vô tình nhìn sang Phương Văn, lại bắt gặp ánh mắt kia, thật lạnh như băng.
Tác giả :
Sở Ly