Cám Dỗ Ngoại Tình
Chương 132
Quý Viêm Phong nhéo nhéo ấn đường sau đó cầm điện thoại di động lên nói: “Du Nhiên, nếu anh ta bị viêm dạ dày thì tốt nhất vẫn nên đưa đến bệnh viện, trong bệnh viện có y tá chuyên nghiệp, chắc chắn là có kinh nghiệm chăm sóc hơn em…”
Quý Viêm Phong vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao ở bên này càng nhíu mày chặt hơn, Quý Viêm Phong ở đầu bên kia nói cái gì Thời Ngọc Thao nghe không rõ, nhưng mà nghe mấy câu Đường Du Nhiên trả lời Quý Viêm Phong thì ít nhiều cũng có thể đoán ra được Quý Viêm Phong đang nói cái gì với Đường Du Nhiên!
Quả nhiên cái tên Quý Viêm Phong xui xẻo này chẳng có ý tốt một chút nào!
Bây giờ có lẽ anh ta đang nghĩ cách để lôi kéo Đường Du Nhiên quay về nhà!
Không, không thể được! Cho dù thế nào thì anh cũng sẽ tuyệt đối không để Đường Du Nhiên trở về.
Advertisement
Nghĩ vậy Thời Ngọc Thao lập tức đưa mắt nhìn Đường Du Nhiên, anh ôm bụng thở dốc, làm ra vẻ đang rất đau đớn, nói với Đường Du Nhiên một cách khó khăn: “Du Nhiên, bụng tôi đâu quá… Ôi… Đau chết mất…”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói như vậy, thì mặc kệ lời Quý Viêm Phong vừa nói, sốt ruột quá nên cô vội vàng nói với anh ta: “Quý Viêm Phong, anh cứ nghỉ ngơi trước đi, em phải cúp máy trước đây.”
Nói xong Đường Du Nhiên không nghe Quý Viêm Phong đáp lời, cô vội vàng cúp điện thoại, bước nhanh đến trước mặt Thời Ngọc Thao: “Làm sao vậy? Bây giờ đang đau dữ dội sao? Hay là để tôi đưa anh đến bệnh viện khám một chút xem sao…”
Thời Ngọc Thao lắc đầu với Đường Du Nhiên đầy yếu ớt, anh đưa tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đường Du Nhiên: “Không cần đi bệnh viện đâu. Em chỉ cần giúp anh xoa bóp một chút là được.”
Advertisement
Đường Du Nhiên đành phải nhẹ nhàng giúp Thời Ngọc Thao xoa bóp.
Xoa bóp được một lúc thì Thời Ngọc Thao không kêu đau nữa, anh cầm tay Đường Du Nhiên, nhìn Đường Du Nhiên bằng ánh mắt đầy tình cảm, nói: “Du Nhiên, bây giờ muộn lắm rồi, em cũng lên giường nghỉ ngơi đi.”
“Anh đang mệt, cứ nghỉ ngơi đi, để tôi đi qua phòng khách bên kia ngủ, lát nữa nếu có chuyện gì anh thì gọi tôi.”
Nói xong Đường Du Nhiên liền đứng lên, rút bàn tay đang bị Thời Ngọc Thao nắm ra, cô vừa chuẩn bị đi thì Thời Ngọc Thao vội vàng đưa tay kéo góc áo cô lại.
“Đường Du Nhiên. Em đừng đi… Lát nữa nếu tôi lại bị đau bụng thì phải làm sao?”
Thời Ngọc Thao nói xong, thấy Đường Du Nhiên đã dừng bước thì vội vàng nói tiếp: “Du Nhiên, em ở lại đây với tôi một lát nhé…”
Cuối cùng thì Đường Du Nhiên vẫn mềm lòng, cô không đi ra ngoài nữa, Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên đã dao động thì vội vàng nhích người qua một bên, nhường cho Đường Du Nhiên một khoảng trống ở trên giường.
Cuối cùng Thời Ngọc Thao vẫn được như ý, Đường Du Nhiên cởi giày ra, sau đó lên giường nằm xuống bên cạnh Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên vừa nằm xuống, cơ thể cao lớn của Thời Ngọc Thao lập tức tiến sát lại gần Đường Du Nhiên.
Thời Ngọc Thao không dám quá phận, anh chỉ lặng lẽ đưa tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao dựa sát vào nhau, khi nhận ra rằng Thời Ngọc Thao đang nắm tay mình, Đường Du Nhiên nín thở, trái tim trong lồng ngực cứ đập thình thịch chẳng có chút tiền đồ nào.
Sau khi tự đấu tranh trong lòng một lúc, Đường Du Nhiên cảm thấy cô khó mà thoát được, nên cô đành phải mặc kệ Thời Ngọc Thao dẫn dắt.
Sau một hồi im lặng, Đường Du Nhiên nhịn không được nhìn Thời Ngọc Thao, hỏi: “Thời Ngọc Thao, bây giờ dạ dày của anh có còn khó chịu không?
Thời Ngọc Thao nghe thấy Đường Du Nhiên nói lời quan tâm mình, khóe môi nhịn không được khẽ cong lên một chút: “Có em ở bên cạnh nên không đau như trước nữa…”
Nói đến đó, Thời Ngọc Thao ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn Đường Du Nhiên không tự chủ được mà dịu dàng hơn: “Thời gian không còn sớm nữa, em mau nhắm mắt lại ngủ đi.”
Đường Du Nhiên nhẹ nhàng đáp một tiếng, cô cũng không biết là mình bị làm sao, dường như khi nằm bên cạnh Thời Ngọc Thao, được ngửi thấy hơi thở đặc biệt của anh không hiểu sao lại luôn làm cho trong cô an tâm trong lòng.
Thời Ngọc Thao tắt đèn phòng, chỉ để lại một ngọn đèn bàn mờ ảo.
Ánh đèn tối sầm lại, bên cạnh có độ ấm cũng khiến người ta an tâm hơn, Đường Du Nhiên nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, cô nhắm mắt lại thì một lát sau đã lập tức tiến vào trong mộng đẹp.
Thời Ngọc Thao nghe tiếng hít thở đều đều của Đường Du Nhiên, anh không kiềm lòng được mà nở nụ cười dịu dàng.
Thời Ngọc Thao rón rén chống người lên, với tay cầm điện thoại di động của Đường Du Nhiên đặt lên cái tủ đầu giường, để tránh tên xui xẻo Quý Viêm Phong lại gọi điện thoại tới, Thời Ngọc Thao đã âm thầm tắt nguồn điện thoại của Đường Du Nhiên.
Sau khi đặt điện thoại trở lại vị trí cũ, Thời Ngọc Thao nằm lại trên giường, anh nhẹ nhàng dựa sát người mình vào người Đường Du Nhiên thêm một chút nữa, một tay lặng lẽ đẩy tay của Đường Du Nhiên ra xa, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, rồi kéo cả người Đường Du Nhiên vào trong ngực mình.
“Ngủ ngon, mơ đẹp.” Thời Ngọc Thao hạ thấp giọng nhẹ nhàng thầm thì bên tai Đường Du Nhiên.
Ở bên kia Quý Viêm Phong vẫn còn đứng ở trên ban công, không hề buồn ngủ, anh ta nhìn đèn đuốc ở xa xa bằng ánh mắt nặng nề. Nắm chặt điện thoại di động trong tay, nhưng trong đầu lại đều là bóng dáng của Đường Du Nhiên.
Nở nụ cười khổ bất đắc dĩ, Quý Viêm Phong tự chế giễu bản thân, vừa nghĩ, sợ rằng lần này anh ta lại sẽ bỏ lỡ cơ hội với Đường Du Nhiên…
Có lẽ Đường Du Nhiên vẫn chưa thể nhận ra được, nhưng Quý Viêm Phong lại thấy rõ ràng những cử chỉ nhỏ nhặt khi Đường Du Nhiên đối xử với Thời Ngọc Thao.
Trước đây khi Đường Du Nhiên và Tiêu Dật Hiên vẫn còn ở với nhau, rõ ràng cô không dễ dàng tha thứ cho anh ta như là Thời Ngọc Thao.
Chắc chắn là Đường Du Nhiên đã yêu Thời Ngọc Thao, chỉ là cô chưa tự mình nhận ra mà thôi.
Cả đời này có lẽ anh ta sẽ phải bỏ lỡ Đường Du Nhiên.
Nhưng… trong lòng vẫn có chút không cam lòng thì phải làm sao?
Sau một đêm yên giấc, hôm sau khi vừa thức dậy Đường Du Nhiên đã thấy mình đang nằm trong lòng Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Thời Ngọc Thao thì nhất thời cứng đờ cả người, cô sửng sốt mất mấy chục giây sau đó mới hoàn hồn lại. Cô đơ người giương mắt liền nhìn thẳng mắt Thời Ngọc Thao.
Bốn mắt nhìn nhau, hai má trắng nõn như tuyết của Đường Du Nhiên đỏ bừng lên.
“Chào buổi sáng, tối hôm qua em ngủ có ngon không?” Thời Ngọc Thao nở nụ cười nhẹ nhàng với Đường Du Nhiên, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng.
Nghe thấy giọng Thời Ngọc Thao thì Đường Du Nhiên mới hoàn hồn lại, cô vội vàng rũ mắt xuống, không dám nhìn Thời Ngọc Thao, nhẹ nhàng nói: “Chào buổi sáng…”
Nói xong Đường Du Nhiên hơi cử động thân mình, giãy dụa muốn rời khỏi lòng của Thời Ngọc Thao.
Kết quả là Thời Ngọc Thao ôm quá chặt, Đường Du Nhiên có muốn thoát cũng không thoát ra được, mà ngược lại cứ giống như là cố ý cọ xát loạn xạ trên người Thời Ngọc Thao.
Một giây sau, thân thể Đường Du Nhiên đột nhiên cứng đờ, cũng không dám giãy dụa nữa, toàn thân đóng băng nằm trong lòng Thời Ngọc Thao.
Gương mặt cô đã đỏ nay lại còn đỏ hơn, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cho dù đã rũ mắt xuống thì Đường Du Nhiên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng không dễ phớt lờ của Thời Ngọc Thao đang rơi vào trên người mình.
Quý Viêm Phong vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao ở bên này càng nhíu mày chặt hơn, Quý Viêm Phong ở đầu bên kia nói cái gì Thời Ngọc Thao nghe không rõ, nhưng mà nghe mấy câu Đường Du Nhiên trả lời Quý Viêm Phong thì ít nhiều cũng có thể đoán ra được Quý Viêm Phong đang nói cái gì với Đường Du Nhiên!
Quả nhiên cái tên Quý Viêm Phong xui xẻo này chẳng có ý tốt một chút nào!
Bây giờ có lẽ anh ta đang nghĩ cách để lôi kéo Đường Du Nhiên quay về nhà!
Không, không thể được! Cho dù thế nào thì anh cũng sẽ tuyệt đối không để Đường Du Nhiên trở về.
Advertisement
Nghĩ vậy Thời Ngọc Thao lập tức đưa mắt nhìn Đường Du Nhiên, anh ôm bụng thở dốc, làm ra vẻ đang rất đau đớn, nói với Đường Du Nhiên một cách khó khăn: “Du Nhiên, bụng tôi đâu quá… Ôi… Đau chết mất…”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói như vậy, thì mặc kệ lời Quý Viêm Phong vừa nói, sốt ruột quá nên cô vội vàng nói với anh ta: “Quý Viêm Phong, anh cứ nghỉ ngơi trước đi, em phải cúp máy trước đây.”
Nói xong Đường Du Nhiên không nghe Quý Viêm Phong đáp lời, cô vội vàng cúp điện thoại, bước nhanh đến trước mặt Thời Ngọc Thao: “Làm sao vậy? Bây giờ đang đau dữ dội sao? Hay là để tôi đưa anh đến bệnh viện khám một chút xem sao…”
Thời Ngọc Thao lắc đầu với Đường Du Nhiên đầy yếu ớt, anh đưa tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đường Du Nhiên: “Không cần đi bệnh viện đâu. Em chỉ cần giúp anh xoa bóp một chút là được.”
Advertisement
Đường Du Nhiên đành phải nhẹ nhàng giúp Thời Ngọc Thao xoa bóp.
Xoa bóp được một lúc thì Thời Ngọc Thao không kêu đau nữa, anh cầm tay Đường Du Nhiên, nhìn Đường Du Nhiên bằng ánh mắt đầy tình cảm, nói: “Du Nhiên, bây giờ muộn lắm rồi, em cũng lên giường nghỉ ngơi đi.”
“Anh đang mệt, cứ nghỉ ngơi đi, để tôi đi qua phòng khách bên kia ngủ, lát nữa nếu có chuyện gì anh thì gọi tôi.”
Nói xong Đường Du Nhiên liền đứng lên, rút bàn tay đang bị Thời Ngọc Thao nắm ra, cô vừa chuẩn bị đi thì Thời Ngọc Thao vội vàng đưa tay kéo góc áo cô lại.
“Đường Du Nhiên. Em đừng đi… Lát nữa nếu tôi lại bị đau bụng thì phải làm sao?”
Thời Ngọc Thao nói xong, thấy Đường Du Nhiên đã dừng bước thì vội vàng nói tiếp: “Du Nhiên, em ở lại đây với tôi một lát nhé…”
Cuối cùng thì Đường Du Nhiên vẫn mềm lòng, cô không đi ra ngoài nữa, Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên đã dao động thì vội vàng nhích người qua một bên, nhường cho Đường Du Nhiên một khoảng trống ở trên giường.
Cuối cùng Thời Ngọc Thao vẫn được như ý, Đường Du Nhiên cởi giày ra, sau đó lên giường nằm xuống bên cạnh Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên vừa nằm xuống, cơ thể cao lớn của Thời Ngọc Thao lập tức tiến sát lại gần Đường Du Nhiên.
Thời Ngọc Thao không dám quá phận, anh chỉ lặng lẽ đưa tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao dựa sát vào nhau, khi nhận ra rằng Thời Ngọc Thao đang nắm tay mình, Đường Du Nhiên nín thở, trái tim trong lồng ngực cứ đập thình thịch chẳng có chút tiền đồ nào.
Sau khi tự đấu tranh trong lòng một lúc, Đường Du Nhiên cảm thấy cô khó mà thoát được, nên cô đành phải mặc kệ Thời Ngọc Thao dẫn dắt.
Sau một hồi im lặng, Đường Du Nhiên nhịn không được nhìn Thời Ngọc Thao, hỏi: “Thời Ngọc Thao, bây giờ dạ dày của anh có còn khó chịu không?
Thời Ngọc Thao nghe thấy Đường Du Nhiên nói lời quan tâm mình, khóe môi nhịn không được khẽ cong lên một chút: “Có em ở bên cạnh nên không đau như trước nữa…”
Nói đến đó, Thời Ngọc Thao ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn Đường Du Nhiên không tự chủ được mà dịu dàng hơn: “Thời gian không còn sớm nữa, em mau nhắm mắt lại ngủ đi.”
Đường Du Nhiên nhẹ nhàng đáp một tiếng, cô cũng không biết là mình bị làm sao, dường như khi nằm bên cạnh Thời Ngọc Thao, được ngửi thấy hơi thở đặc biệt của anh không hiểu sao lại luôn làm cho trong cô an tâm trong lòng.
Thời Ngọc Thao tắt đèn phòng, chỉ để lại một ngọn đèn bàn mờ ảo.
Ánh đèn tối sầm lại, bên cạnh có độ ấm cũng khiến người ta an tâm hơn, Đường Du Nhiên nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, cô nhắm mắt lại thì một lát sau đã lập tức tiến vào trong mộng đẹp.
Thời Ngọc Thao nghe tiếng hít thở đều đều của Đường Du Nhiên, anh không kiềm lòng được mà nở nụ cười dịu dàng.
Thời Ngọc Thao rón rén chống người lên, với tay cầm điện thoại di động của Đường Du Nhiên đặt lên cái tủ đầu giường, để tránh tên xui xẻo Quý Viêm Phong lại gọi điện thoại tới, Thời Ngọc Thao đã âm thầm tắt nguồn điện thoại của Đường Du Nhiên.
Sau khi đặt điện thoại trở lại vị trí cũ, Thời Ngọc Thao nằm lại trên giường, anh nhẹ nhàng dựa sát người mình vào người Đường Du Nhiên thêm một chút nữa, một tay lặng lẽ đẩy tay của Đường Du Nhiên ra xa, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, rồi kéo cả người Đường Du Nhiên vào trong ngực mình.
“Ngủ ngon, mơ đẹp.” Thời Ngọc Thao hạ thấp giọng nhẹ nhàng thầm thì bên tai Đường Du Nhiên.
Ở bên kia Quý Viêm Phong vẫn còn đứng ở trên ban công, không hề buồn ngủ, anh ta nhìn đèn đuốc ở xa xa bằng ánh mắt nặng nề. Nắm chặt điện thoại di động trong tay, nhưng trong đầu lại đều là bóng dáng của Đường Du Nhiên.
Nở nụ cười khổ bất đắc dĩ, Quý Viêm Phong tự chế giễu bản thân, vừa nghĩ, sợ rằng lần này anh ta lại sẽ bỏ lỡ cơ hội với Đường Du Nhiên…
Có lẽ Đường Du Nhiên vẫn chưa thể nhận ra được, nhưng Quý Viêm Phong lại thấy rõ ràng những cử chỉ nhỏ nhặt khi Đường Du Nhiên đối xử với Thời Ngọc Thao.
Trước đây khi Đường Du Nhiên và Tiêu Dật Hiên vẫn còn ở với nhau, rõ ràng cô không dễ dàng tha thứ cho anh ta như là Thời Ngọc Thao.
Chắc chắn là Đường Du Nhiên đã yêu Thời Ngọc Thao, chỉ là cô chưa tự mình nhận ra mà thôi.
Cả đời này có lẽ anh ta sẽ phải bỏ lỡ Đường Du Nhiên.
Nhưng… trong lòng vẫn có chút không cam lòng thì phải làm sao?
Sau một đêm yên giấc, hôm sau khi vừa thức dậy Đường Du Nhiên đã thấy mình đang nằm trong lòng Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Thời Ngọc Thao thì nhất thời cứng đờ cả người, cô sửng sốt mất mấy chục giây sau đó mới hoàn hồn lại. Cô đơ người giương mắt liền nhìn thẳng mắt Thời Ngọc Thao.
Bốn mắt nhìn nhau, hai má trắng nõn như tuyết của Đường Du Nhiên đỏ bừng lên.
“Chào buổi sáng, tối hôm qua em ngủ có ngon không?” Thời Ngọc Thao nở nụ cười nhẹ nhàng với Đường Du Nhiên, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng.
Nghe thấy giọng Thời Ngọc Thao thì Đường Du Nhiên mới hoàn hồn lại, cô vội vàng rũ mắt xuống, không dám nhìn Thời Ngọc Thao, nhẹ nhàng nói: “Chào buổi sáng…”
Nói xong Đường Du Nhiên hơi cử động thân mình, giãy dụa muốn rời khỏi lòng của Thời Ngọc Thao.
Kết quả là Thời Ngọc Thao ôm quá chặt, Đường Du Nhiên có muốn thoát cũng không thoát ra được, mà ngược lại cứ giống như là cố ý cọ xát loạn xạ trên người Thời Ngọc Thao.
Một giây sau, thân thể Đường Du Nhiên đột nhiên cứng đờ, cũng không dám giãy dụa nữa, toàn thân đóng băng nằm trong lòng Thời Ngọc Thao.
Gương mặt cô đã đỏ nay lại còn đỏ hơn, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cho dù đã rũ mắt xuống thì Đường Du Nhiên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng không dễ phớt lờ của Thời Ngọc Thao đang rơi vào trên người mình.
Tác giả :
Viên Mãn