Cám Dỗ Ngoại Tình
Chương 124
Bên môi Đường Du Nhiên nhịn không được lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, Thời Ngọc Thao còn có thể làm ra chuyện ngoài dự liệu của cô.
Lúc trước ở Bali, Đường Du Nhiên muốn sau này có thể đến vách đá tình nhân cùng người mình yêu nhất, nhưng lại không ngờ là đêm sinh nhật đó, Thời Ngọc Thao đã trực tiếp dẫn cô đến vách đá tình nhân.
Lần này vẫn như vậy… Thời Ngọc Thao lại đột nhiên đưa cho cô hoa hồng Louis XIV…
Cô đoán là có lẽ Thời Ngọc Thao cũng không biết ý nghĩa của hoa hồng Louis XIV là gì…
Vừa nghĩ Đường Du Nhiên vừa đặt bó hoa siêu to lớn lên bàn làm việc, cầm điện thoại di động đi ra ngoài, trực tiếp gọi điện thoại cho Thời Ngọc Thao.
Điện thoại mới đổ chuông thì không lâu sau đó, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thời Ngọc Thao truyền tới: “Hoa tôi gửi em nhận được rồi chứ?”
Advertisement
Đường Du Nhiên nghe ra trong giọng nói của Thời Ngọc Thao có ý cười, giật mình vài giây cô mới hoàn hồn lại, khụ khụ tiếp lời: “Ừm. Nhận được hoa rồi…” Nói xong cô chợt dừng lại, rồi lại nói tiếp: “Chuyện đó… Đang yên đang lành, anh đột nhiên gửi hoa tới công ty làm gì?”
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói, nụ cười bên môi lại tươi thêm mấy phần, anh nói rất tự nhiên: “Lúc trước không phải tôi đã nói với em rồi à, tôi muốn bắt đầu theo đuổi em, tặng hoa chỉ là bước đầu tiên để theo đuổi mà thôi.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói những lời hợp tình hợp lý này cảm thấy hơi dở khóc dở cười…
Cô còn chưa kịp nói thêm cái gì, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thời Ngọc Thao lại tiếp tục vang lên bên tai: “Đường Du Nhiên, tấm thiệp bên trong bó hoa em có nhìn thấy không?”
Advertisement
“Ừm, Đường Du Nhiên à, tối nay cùng nhau ăn tối nhé, tôi biết một nhà hàng tư nhân làm hải sản rất đặc biệt, còn ngon hơn cả Kim Ngọc Lâu.”
Phản ứng đầu tiên của Đường Du Nhiên chính là muốn từ chối, kết quả cô mới vừa nói một chữ tôi, Thời Ngọc Thao lại giống như đã đoán ra việc Đường Du Nhiên sẽ từ chối, anh lập tức cướp lời cô, nói: “Đường Du Nhiên, chỉ là cùng nhau ăn cơm bữa cơm thôi mà, em sẽ không từ chối tôi chứ?”
Thời Ngọc Thao vừa nói như vậy, Đường Du Nhiên lại ngại từ chối anh.
Dẫu sao thì Thời Ngọc Thao cũng đã giúp Đường Du Nhiên nhiều việc như vậy, cuối cùng cô đành phải bất đắc dĩ gật đầu: “Được thôi…”
Thấy Đường Du Nhiên đồng ý, Thời Ngọc Thao cảm thấy mỹ mãn, anh lập tức nói tiếp: “Được! Vậy thì hôm nay trên đường đi làm về tôi sẽ đón em ở công ty.”
Đường Du Nhiên biết mình nói không lại Thời Ngọc Thao nên dứt khoát nói đồng ý luôn.
Trong lòng Đường Du Nhiên vẫn còn nghĩ đến chuyện bó hoa hồng Louis XIV kia, cô nắm chặt điện thoại di động trong tay theo bản năng, hỏi Thời Ngọc Thao: “Ừm… Thời Ngọc Thao, vì sao anh lại tặng tôi hoa hồng Louis XIV?”
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên hỏi như vậy thì nhíu mày, theo bản năng nói: “Làm sao vậy? Em không thích sao?”
“Thích.” Đường Du Nhiên đáp một tiếng, nhịn không được lại hỏi: “Thời Ngọc Thao, anh có biết ý nghĩa của hoa hồng Louis XIV là gì không?”
Nghe Đường Du Nhiên nói, Thời Ngọc Thao hơi sửng sốt, cái này anh thật sự không biết…
“Ý nghĩa của nó là gì?”
Nghe Thời Ngọc Thao trả lời, trong lòng Đường Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đúng như dự đoán của cô, Thời Ngọc Thao quả nhiên cũng không biết ý nghĩa của hoa hồng Louis XIV.
Chắc là Thời Ngọc Thao hỏi người ta nên mới biết là cô thích hoa hồng Louis XIV rồi lập tức cho người mang đến đây.
“Không có gì.” Đường Du Nhiên trả lời, lặng lẽ chuyển đề tài: “Thời Ngọc Thao, anh còn có việc gì không? Lát nữa tôi còn có một cuộc họp.”
“Được, vậy em làm việc đi, sau khi tan tầm anh đến nhé.” Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên đồng ý sẽ ăn tối cùng mình thì tâm tình rất tốt, cũng không để ý đến ý nghĩa của hoa gì gì đấy nữa.
Sau khi ngắt máy, anh lập tức cân nhắc lời đề nghị sau bữa tối, ừm, đề nghị của Ứng Hạo Vũ cũng không tệ, mặc dù anh không thích xem phim lắm, nhưng Đường Du Nhiên thích.
Sau khi ăn tối xong, anh sẽ đi xem một bộ phim đêm!
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hẹn hò, nhưng trong lòng Thời Ngọc Thao lại cứ chờ mong không thôi, mong muốn thời gian có thể nhảy luôn đến giờ tan tầm, như vậy thì anh có thể nhìn thấy Đường Du Nhiên ngay lập tức, cứ như là một tên nhóc choai choai mới biết yêu đương.
Bên này sau khi kết thúc cuộc gọi với Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên lập tức cầm văn kiện đi họp.
Cuộc họp diễn ra trong một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng kết thúc, Đường Du Nhiên vừa trở lại văn phòng, chưa kịp uống ngụm nước thì đã có người đến gõ cửa văn phòng.
“Vào đi.” Đường Du Nhiên vừa dứt lời thì Tịch Linh Linh mang vẻ mặt hoa si tươi cười lập tức đẩy cửa phòng làm việc bước vào trong.
Tịch Linh Linh kích động nhìn Đường Du Nhiên, liên tục nói: “Giám đốc Đường! Lúc nãy ở quầy lễ tân công ty có một soái ca siêu cấp đẹp trai nói là muốn tìm cô.”
Đường Du Nhiên giật mình, trong đầu theo bản năng lập tức hiện ra khuôn mặt tuấn tú của Thời Ngọc Thao.
Gương mặt trắng nõn như tuyết bất chợt ửng đỏ lên, cô thấp giọng ho khan hai tiếng để cổ họng thông hơn, lúc này mới nhìn về phía Tịch Linh Linh nói: “Người nọ có nói mình là ai không?”
“Không ạ, đại soái ca kia chỉ nói là bạn bè tốt của giám đốc Đường thôi ạ.”
Nói xong Tịch Linh Linh hoa si lại nhịn không được lại nhỏ giọng thêm một câu: “Giám đốc Đường, anh chàng kia siêu cấp đẹp trai, lại còn rất lịch sự, nhìn căn bản không giống người xấu chút nào.”
Đường Du Nhiên nhìn bộ dạng si mê giấu không được của Tịch Linh Linh, không nhịn nổi nữa đành nở nụ cười bất đắc dĩ…
Vừa hay bây giờ cô cũng không còn bận gì nữa, Đường Du Nhiên gật đầu với Tịch Linh Linh: “Ừ, vậy cô bảo người ta tới phòng làm việc của tôi đi.”
Đường Du Nhiên vừa dứt lời, Tịch Linh Linh lập tức vội vàng đồng ý rất vui vẻ, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.
Đường Du Nhiên nhìn bóng lưng Tịch Linh Linh rời đi, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại có chút do dự…
Không phải Thời Ngọc Thao nói là sau khi tan tầm mới tới đón cô sao?
Bây giờ đến lúc tan tầm còn những hai tiếng đồng hồ, huống hồ nếu Thời Ngọc Thao sao lại không gọi điện cho cô?
Nhưng người tới lại tự xưng là bạn rất tốt của Đường Du Nhiên, Đường Du Nhiên luôn không thích chơi với đám con nhà giàu ở Diệu Thành, quan hệ bạn bè đều ở mức bình thường, cho nên ở Diệu Thành Đường Du Nhiên không có bạn bè rất tốt gì gì đó…
Cẩn thận suy nghĩ lại, lông mày Đường Du Nhiên nhất thời nhịn không được nhíu lại, đừng có nói người tìm cô là Khâu Thiếu Trạch đấy nhé!
Đường Du Nhiên đang nghĩ thì một giây sau đó, trong phòng làm việc yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Giám đốc Đường, khách của cô tới rồi.”
Là giọng của Tịch Linh Linh, tác phong cũng nhanh nhẹn đấy.
Đường Du Nhiên cũng muốn nhìn xem cái người bạn rất tốt này rốt cuộc là ai, cô lập tức nói mời vào.
Cửa phòng làm việc lập tức mở ra, chỉ thấy Tịch Linh Linh dẫn theo một người cao lớn đi vào.
Ánh mắt Đường Du Nhiên theo bản năng nhìn về phía người cao lớn đứng phía sau Tịch Linh Linh, khi nhìn rõ gương mặt anh tuấn kia, cả người Đường Du Nhiên lập tức sững sờ tại chỗ, không thể tin mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào người kia.
Thật là bất ngờ! Không phải là Thời Ngọc Thao, cũng không phải Khâu Thiếu Trạch!
Mà là một người Đường Du Nhiên không bao giờ nghĩ tới…
Lúc trước ở Bali, Đường Du Nhiên muốn sau này có thể đến vách đá tình nhân cùng người mình yêu nhất, nhưng lại không ngờ là đêm sinh nhật đó, Thời Ngọc Thao đã trực tiếp dẫn cô đến vách đá tình nhân.
Lần này vẫn như vậy… Thời Ngọc Thao lại đột nhiên đưa cho cô hoa hồng Louis XIV…
Cô đoán là có lẽ Thời Ngọc Thao cũng không biết ý nghĩa của hoa hồng Louis XIV là gì…
Vừa nghĩ Đường Du Nhiên vừa đặt bó hoa siêu to lớn lên bàn làm việc, cầm điện thoại di động đi ra ngoài, trực tiếp gọi điện thoại cho Thời Ngọc Thao.
Điện thoại mới đổ chuông thì không lâu sau đó, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thời Ngọc Thao truyền tới: “Hoa tôi gửi em nhận được rồi chứ?”
Advertisement
Đường Du Nhiên nghe ra trong giọng nói của Thời Ngọc Thao có ý cười, giật mình vài giây cô mới hoàn hồn lại, khụ khụ tiếp lời: “Ừm. Nhận được hoa rồi…” Nói xong cô chợt dừng lại, rồi lại nói tiếp: “Chuyện đó… Đang yên đang lành, anh đột nhiên gửi hoa tới công ty làm gì?”
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói, nụ cười bên môi lại tươi thêm mấy phần, anh nói rất tự nhiên: “Lúc trước không phải tôi đã nói với em rồi à, tôi muốn bắt đầu theo đuổi em, tặng hoa chỉ là bước đầu tiên để theo đuổi mà thôi.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói những lời hợp tình hợp lý này cảm thấy hơi dở khóc dở cười…
Cô còn chưa kịp nói thêm cái gì, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thời Ngọc Thao lại tiếp tục vang lên bên tai: “Đường Du Nhiên, tấm thiệp bên trong bó hoa em có nhìn thấy không?”
Advertisement
“Ừm, Đường Du Nhiên à, tối nay cùng nhau ăn tối nhé, tôi biết một nhà hàng tư nhân làm hải sản rất đặc biệt, còn ngon hơn cả Kim Ngọc Lâu.”
Phản ứng đầu tiên của Đường Du Nhiên chính là muốn từ chối, kết quả cô mới vừa nói một chữ tôi, Thời Ngọc Thao lại giống như đã đoán ra việc Đường Du Nhiên sẽ từ chối, anh lập tức cướp lời cô, nói: “Đường Du Nhiên, chỉ là cùng nhau ăn cơm bữa cơm thôi mà, em sẽ không từ chối tôi chứ?”
Thời Ngọc Thao vừa nói như vậy, Đường Du Nhiên lại ngại từ chối anh.
Dẫu sao thì Thời Ngọc Thao cũng đã giúp Đường Du Nhiên nhiều việc như vậy, cuối cùng cô đành phải bất đắc dĩ gật đầu: “Được thôi…”
Thấy Đường Du Nhiên đồng ý, Thời Ngọc Thao cảm thấy mỹ mãn, anh lập tức nói tiếp: “Được! Vậy thì hôm nay trên đường đi làm về tôi sẽ đón em ở công ty.”
Đường Du Nhiên biết mình nói không lại Thời Ngọc Thao nên dứt khoát nói đồng ý luôn.
Trong lòng Đường Du Nhiên vẫn còn nghĩ đến chuyện bó hoa hồng Louis XIV kia, cô nắm chặt điện thoại di động trong tay theo bản năng, hỏi Thời Ngọc Thao: “Ừm… Thời Ngọc Thao, vì sao anh lại tặng tôi hoa hồng Louis XIV?”
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên hỏi như vậy thì nhíu mày, theo bản năng nói: “Làm sao vậy? Em không thích sao?”
“Thích.” Đường Du Nhiên đáp một tiếng, nhịn không được lại hỏi: “Thời Ngọc Thao, anh có biết ý nghĩa của hoa hồng Louis XIV là gì không?”
Nghe Đường Du Nhiên nói, Thời Ngọc Thao hơi sửng sốt, cái này anh thật sự không biết…
“Ý nghĩa của nó là gì?”
Nghe Thời Ngọc Thao trả lời, trong lòng Đường Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đúng như dự đoán của cô, Thời Ngọc Thao quả nhiên cũng không biết ý nghĩa của hoa hồng Louis XIV.
Chắc là Thời Ngọc Thao hỏi người ta nên mới biết là cô thích hoa hồng Louis XIV rồi lập tức cho người mang đến đây.
“Không có gì.” Đường Du Nhiên trả lời, lặng lẽ chuyển đề tài: “Thời Ngọc Thao, anh còn có việc gì không? Lát nữa tôi còn có một cuộc họp.”
“Được, vậy em làm việc đi, sau khi tan tầm anh đến nhé.” Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên đồng ý sẽ ăn tối cùng mình thì tâm tình rất tốt, cũng không để ý đến ý nghĩa của hoa gì gì đấy nữa.
Sau khi ngắt máy, anh lập tức cân nhắc lời đề nghị sau bữa tối, ừm, đề nghị của Ứng Hạo Vũ cũng không tệ, mặc dù anh không thích xem phim lắm, nhưng Đường Du Nhiên thích.
Sau khi ăn tối xong, anh sẽ đi xem một bộ phim đêm!
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hẹn hò, nhưng trong lòng Thời Ngọc Thao lại cứ chờ mong không thôi, mong muốn thời gian có thể nhảy luôn đến giờ tan tầm, như vậy thì anh có thể nhìn thấy Đường Du Nhiên ngay lập tức, cứ như là một tên nhóc choai choai mới biết yêu đương.
Bên này sau khi kết thúc cuộc gọi với Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên lập tức cầm văn kiện đi họp.
Cuộc họp diễn ra trong một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng kết thúc, Đường Du Nhiên vừa trở lại văn phòng, chưa kịp uống ngụm nước thì đã có người đến gõ cửa văn phòng.
“Vào đi.” Đường Du Nhiên vừa dứt lời thì Tịch Linh Linh mang vẻ mặt hoa si tươi cười lập tức đẩy cửa phòng làm việc bước vào trong.
Tịch Linh Linh kích động nhìn Đường Du Nhiên, liên tục nói: “Giám đốc Đường! Lúc nãy ở quầy lễ tân công ty có một soái ca siêu cấp đẹp trai nói là muốn tìm cô.”
Đường Du Nhiên giật mình, trong đầu theo bản năng lập tức hiện ra khuôn mặt tuấn tú của Thời Ngọc Thao.
Gương mặt trắng nõn như tuyết bất chợt ửng đỏ lên, cô thấp giọng ho khan hai tiếng để cổ họng thông hơn, lúc này mới nhìn về phía Tịch Linh Linh nói: “Người nọ có nói mình là ai không?”
“Không ạ, đại soái ca kia chỉ nói là bạn bè tốt của giám đốc Đường thôi ạ.”
Nói xong Tịch Linh Linh hoa si lại nhịn không được lại nhỏ giọng thêm một câu: “Giám đốc Đường, anh chàng kia siêu cấp đẹp trai, lại còn rất lịch sự, nhìn căn bản không giống người xấu chút nào.”
Đường Du Nhiên nhìn bộ dạng si mê giấu không được của Tịch Linh Linh, không nhịn nổi nữa đành nở nụ cười bất đắc dĩ…
Vừa hay bây giờ cô cũng không còn bận gì nữa, Đường Du Nhiên gật đầu với Tịch Linh Linh: “Ừ, vậy cô bảo người ta tới phòng làm việc của tôi đi.”
Đường Du Nhiên vừa dứt lời, Tịch Linh Linh lập tức vội vàng đồng ý rất vui vẻ, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.
Đường Du Nhiên nhìn bóng lưng Tịch Linh Linh rời đi, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại có chút do dự…
Không phải Thời Ngọc Thao nói là sau khi tan tầm mới tới đón cô sao?
Bây giờ đến lúc tan tầm còn những hai tiếng đồng hồ, huống hồ nếu Thời Ngọc Thao sao lại không gọi điện cho cô?
Nhưng người tới lại tự xưng là bạn rất tốt của Đường Du Nhiên, Đường Du Nhiên luôn không thích chơi với đám con nhà giàu ở Diệu Thành, quan hệ bạn bè đều ở mức bình thường, cho nên ở Diệu Thành Đường Du Nhiên không có bạn bè rất tốt gì gì đó…
Cẩn thận suy nghĩ lại, lông mày Đường Du Nhiên nhất thời nhịn không được nhíu lại, đừng có nói người tìm cô là Khâu Thiếu Trạch đấy nhé!
Đường Du Nhiên đang nghĩ thì một giây sau đó, trong phòng làm việc yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Giám đốc Đường, khách của cô tới rồi.”
Là giọng của Tịch Linh Linh, tác phong cũng nhanh nhẹn đấy.
Đường Du Nhiên cũng muốn nhìn xem cái người bạn rất tốt này rốt cuộc là ai, cô lập tức nói mời vào.
Cửa phòng làm việc lập tức mở ra, chỉ thấy Tịch Linh Linh dẫn theo một người cao lớn đi vào.
Ánh mắt Đường Du Nhiên theo bản năng nhìn về phía người cao lớn đứng phía sau Tịch Linh Linh, khi nhìn rõ gương mặt anh tuấn kia, cả người Đường Du Nhiên lập tức sững sờ tại chỗ, không thể tin mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào người kia.
Thật là bất ngờ! Không phải là Thời Ngọc Thao, cũng không phải Khâu Thiếu Trạch!
Mà là một người Đường Du Nhiên không bao giờ nghĩ tới…
Tác giả :
Viên Mãn