Cạm Bẫy Tổng Tài
Chương 170: Con của anh
Hạ Thiên ngập tràn địch ý chất vãn, làm Lâm Thanh Mai cảm thấy rất phản cảm, cô không rõ chuyện giữa cô và Lập Gia Khiêm liên quan gì đến người phụ nữ này?
"Cô là cái gì của Lập Gia Khiêm?" Sắc mặt Lâm Thanh Mai như thường, nghe thấy người phụ nữ này lần thứ hai nhắc đến Lập Gia Khiêm, trong cô đương nhiên cũng không có tâm trạng tốt đẹp gì.
Chứ đừng nói gì là người phụ nữ này bắt nhốt cô.
Hạ Thiên miễn cưỡng nở một nụ cười xinh đẹp, bởi vì vết sẹo trên gương mặt vàng vọt này, làm cho người ta cảm thấy có chút khủng bố, còn làm người ta cảm thấy đáng tiếc.
Khóe miệng cô ta hơi nhếch lên cũng không lừa gạt: "Tôi không phải là cái gì của anh ta cả, nhưng mà chỉ là không thể nhìn thấy anh ta sống hạnh phúc! Những năm nay anh ta làm theo lẽ thường tìm một số phụ nữ, nhưng một lần đều không dây dưa, đều biết dùng tiên đuổi những người phụ nữ kia đi. Vì sao đến chỗ cô, anh ta lại phá lệ chứ?"
Cô ta giống như tự hỏi tự đáp còn nói thêm: "Có lẽ tình yêu chính là như vậy, người khác nhìn không thấy, nhưng trong lòng hai người là biết rõ mình thích hay không thích nhất."
Lâm Thanh Mai không nói lời nào nhìn cô ta, còn chưa hiểu được người phụ nữ trước mặt, cô không biết nên nói cái gì.
Những thứ vô dụng như cầu xin tha thứ cô sẽ không nói, nhưng cô sẽ không tin tưởng người phụ nữ trước mặt này đột nhiên có lòng trắc ẩn rồi thả cô ra.
Sự bình tĩnh tỉnh táo của Lâm Thanh Mai làm Hạ Thiên có chút thưởng thức đồng thời trong lòng cũng cực kỳ không thoải mái.
Xem ra muốn Lâm Thanh Mai khóc cầu xin cô ta là chuyện không thể nào.
Kỳ thật điểm này sau khi quan sát Lâm Thanh Mai cả một ngày, Hạ Thiên đã hiểu.
Lúc Lâm Thanh Mai tỉnh lại, ngoại trừ có chút khiếp sợ và sợ hãi với cảnh vật xung quanh, không khóc, không nháo, không suy sụp.
Phản ứng này Hạ Thiên vốn không ngờ đến.
Cô ta cũng sẽ không cố ý đi tra tấn Lâm Thanh Mai để cô câu xin tha thứ, thân thể yếu ớt thường không chịu được khảo nghiệm, cầu xin tha thứ như vậy cũng không có cảm giác thành tựu gì.
Hạ Thiên liếc nhìn Lâm Thanh Mai một cái rồi đi về phía bàn điều khiển, cô ta nhìn phong thư đặt trên bàn điều khiển.
Đáy mắt cô ta hiện lên một sự hưng phấn dị thường, cô ta đang mong đợi nhìn thấy dáng vẻ sụp đổ tan nát của Lâm Thanh Mai...
"Lâm Thanh Mai, tôi biết trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, rất muốn biết vì sao tôi lại bắt cóc cô. Tôi có thể nói cho cô biết vì sao, bởi vì tôi không thể nào sinh con mà tôi lại muốn có một đứa bé có gien của Lập Gia Khiêm, nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy, chỉ có điêu cô chính là người phụ nữ xui xẻo đó."
Đáp án vớ vẩn này làm Lâm Thanh Mai giật thời không biết phải nói gì.
Cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, duy chỉ có thể không ngờ rằng đứa bé trong bụng cô bây giờ lại trở thành nguyên nhân bắt cóc thật sự.
Nếu như cô ta nói thật, vậy thì nghĩa là cô bị nhốt đến khi sinh con xong mới được thả sao?
Cái này thật là đáng sợ...
Nếu như cô không thoát được, Lập Gia Khiêm cũng không tìm được cô, cô phải sinh con ở đâu.
Tất cả liên tưởng đến cùng làm trong mắt Thanh Mai xuất hiện sự sợ hãi rõ rệt.
Sự thay đổi cô làm Hạ Thiên cười thành tiếng: "Rất tốt! Nét mặt bây giờ của cô mới giống người bị nhốt bình thường, tôi còn tưởng rằng cô kiên cường đến mức nào, thì rõ cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.”
"Tại sao cô cần con của anh ấy? Cô và anh ấy đã từng...' Lâm Thanh Mai theo bản năng hỏi.
Hạ Thiên nhíu mày suy nghĩ, nửa phút đồng hồ sau cô ta nói ra: "Tôi biết tôi cũng không thể nói rõ hết mọi thứ được, sau này trong khoảng thời gian chúng ta sống chung với nhau này, cô sẽ không ngừng hỏi tôi vấn đề như thế."
Nói xong, Hạ Thiên lấy mũ lính xuống, để tóc rơi che đi đỉnh đầu.
Ánh mắt cô ta ngập tràn hận ý nói: "Cô biết vết sẹo trên trán tôi vì sao mà có không? Năm đó tôi còn học ở học viện Y, tôi tỏ tình với Lập Gia Khiêm trước mắt toàn trường, anh ta trước mặt mọi người không chỉ từ chối tôi mà còn dùng ngôn từ nhục nhã tôi!"
"Đêm đó, vì quá mức thương tâm tôi đến quán bar uống rượu, lúc tôi quay về, bị ba người đàn ông theo dõi..."
Trong mắt Lâm Thanh Mai có chút kinh ngạc và lo lắng, Hạ Thiên khinh thường tiếp tục nói: "Tạm thời cô đừng dùng ánh mắt dối trá này nhìn tôi, không sai! Chuyện giống như suy đoán trong đầu cô vậy, ba người đàn ông này bắt tôi lên xe đến vùng ngoại ô hoang dã... Tôi bị bọn họ làm nhục."
"Sau khi xảy ra chuyện, tôi xấu hổ và giận dữ muốn chết, tôi đập đầu xuống một tảng đá nhọn... A, đáng tiếc,tôi lại mạng dài không chết được, sau khi tỉnh lại thì ở bệnh viện, tôi được một bà dì nông thôn có lòng tốt cứu giúp."
"Sau đó tôi trực tiếp thôi học, tôi cũng báo cảnh sát. Không quá nửa tháng, ba tên tội phạm kia đều bị bắt ngồi tù, nhưng trong lòng tôi vẫn không thể nào lành lặn lại được. Tôi cam chịu trong một khoảng thời gian dài, hơn nữa còn rất bài xích với đàn ông, cho đến khi tôi gặp chồng trước của mình”
Nói đến lúc này, biểu cảm của Hạ Thiên dần dần trở nên khủng bố dữ tợn, cô ta híp hai mắt lại nhìn về phía sau một chút, ánh mắt có chút trống rỗng lại có chút thâm sâu, giống như là lâm vào trong vực sâu ký ức.
"Chồng trước của tôi từ đầu đối với tôi rất tốt, trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt anh ta câu hôn tôi, tôi một người phụ nữ đã từng bị dẫm qua còn có thể tìm được một người đàn ông như vậy, tôi cảm thấy đây là con đường sống thượng đế trao cho tôi, tôi quyết đoán bắt lấy, gả cho anh ta!"
"Nhưng sau khi kết hôn không được mấy ngày, lần đầu tiên thẳng thắn nói chuyện với nhau, tôi nói bí mật sâu trong lòng tôi cho anh ta biết, tôi cho rằng anh ta yêu tôi như vậy nhất định sẽ bao dung, hiểu tôi...A, không ngờ, sau khi anh ta biết rõ tôi đã từng bị làm nhục thì sau đó bắt đầu bạo lực gia đình ròng rã hai năm với tôi."
Chuyện xưa nghe đến đó, sâu trong lòng Lâm Thanh Mai lộ ra vẻ đồng tình và tiếc hận cho Hạ Thiên, tâm tình này hoàn toàn xóa đi phẫn nộ và căm hận khi Hạ Thiên bắt nhốt cô.
Nhân tâm bổn thiện, bình thường dưới tình huống như vậy, cái thứ này sẽ không bởi vì gặp một số chuyện bất hạnh mà hoàn toàn biết mất.
Biểu tình của Lâm Thanh Mai khiến trong lòng Hạ Thiên không hiểu sao cảm thấy có chút cứu rỗi, Hạ Thiện thừa nhận cô ta nhận được sự thiện ý từ trong lòng Lâm Thanh Mai từ trong ánh mắt của cô.
Nhưng thứ thiện ý này đã không còn giá trị với cô ta, hoàn toàn không hề cần thiết.
Hạ Thiên điều chỉnh lại giọng điệu nói tiếp: 'Chồng trước của tôi là một tên biến thái, anh ta yêu tôi đồng thời cũng không chấp nhận chuyện tôi bị người khác làm hoen ố, trong lòng anh ta đau khổ không có chỗ phát tiết cũng chỉ có thể trả thù lên đầu tôi. Tôi bởi vì thương anh ta, cũng cho là mình có lỗi với anh ta, cho nên tôi cứ mãi chịu đựng anh ta đánh mình, cho đến khi một lần lúc tôi mang thai ba tháng anh ta say rượu đánh tôi đến xảy thai..."
Đáy mắt Hạ Thiên sáng lên, cô ta cười có chút điên cuồng: "Sau khi không còn đứa bé nữa, tôi bị bác sĩ thông báo kiếp này tôi không thể nào làm mẹ được nữa, lúc đó tôi thật sự tỉnh lại. Tôi muốn thoát ly khỏi quan hệ hôn nhân với người chồng trước bệnh tật của mình, tôi ly hôn với anh ta, sau khi anh ta tỉnh rượu cũng có chút hối hận, nhất thời tự trách, đồng ý sẽ ly hôn theo ý của tôi."
"Nhưng cũng không lâu lắm anh ta lại dây dưa với tôi, bị buộc bất đắc dĩ tôi nghĩ đến một cách, để anh ta xảy ra tai nạn xe cộ chết đi, cuộc sống của tôi sẽ bình tĩnh. Nhưng tiệc vui chóng tàn, cảnh sát bắt đâu đến điều tra tôi, tôi biết tôi là tội phạm giết người rồi, nhưng tôi không muốn vì loại người cặn bã như chồng trước của mình ngồi tù, tôi nhanh chóng giá thấp bán nhà rồi rời đi.
Lúc này sự đồng tình trong mắt Lâm Thanh Mai hoàn toàn biến mất, hành vi giết người cuối cùng của Hạ Thiên vượt ra khỏi phạm vi thấu hiểu của cô.
Một người dù có bất hạnh đến mức nào, phạm vào tội giết người cũng sẽ không đúng, sinh mệnh của mỗi người đều không nên bị cướp đoạt.
Dùng bạo lực trị bạo lực không phải là biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất.
Hạ Thiên bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Mai tiếp tục kể chuyện xưa của cô ta: "Nhân viên điều tra không tra được chứng cứ xác thực để bắt tôi, cho nên tôi sống cũng không quá đau khổ. Trong khoảng thời gian này, tôi bắt đầu tự hỏi nhân sinh của mình, rốt cuộc vì sao tôi lại rơi xuống kết cục như vậy? Đột nhiên có một ngày tôi nghĩ thông suốt, nguyên nhân tất cả mọi thứ đều là do Lập Gia Khiêm gây ra!"
Hạ Thiên nổi giận tâm tình trên mặt rõ ràng không khống chế được, cô ta hét lớn: "Cũng là bởi vì năm đó anh ta từ chối sự thổ lộ của tôi! Tất cả những kinh nghiệm và bất hạnh sau đó đều là do anh ta tạo nên! Anh ta đã từng cự tuyệt sự yêu thích của tôi, tôi cũng muốn anh ta vĩnh viễn không có được hạnh phúc!"
"Cô là cái gì của Lập Gia Khiêm?" Sắc mặt Lâm Thanh Mai như thường, nghe thấy người phụ nữ này lần thứ hai nhắc đến Lập Gia Khiêm, trong cô đương nhiên cũng không có tâm trạng tốt đẹp gì.
Chứ đừng nói gì là người phụ nữ này bắt nhốt cô.
Hạ Thiên miễn cưỡng nở một nụ cười xinh đẹp, bởi vì vết sẹo trên gương mặt vàng vọt này, làm cho người ta cảm thấy có chút khủng bố, còn làm người ta cảm thấy đáng tiếc.
Khóe miệng cô ta hơi nhếch lên cũng không lừa gạt: "Tôi không phải là cái gì của anh ta cả, nhưng mà chỉ là không thể nhìn thấy anh ta sống hạnh phúc! Những năm nay anh ta làm theo lẽ thường tìm một số phụ nữ, nhưng một lần đều không dây dưa, đều biết dùng tiên đuổi những người phụ nữ kia đi. Vì sao đến chỗ cô, anh ta lại phá lệ chứ?"
Cô ta giống như tự hỏi tự đáp còn nói thêm: "Có lẽ tình yêu chính là như vậy, người khác nhìn không thấy, nhưng trong lòng hai người là biết rõ mình thích hay không thích nhất."
Lâm Thanh Mai không nói lời nào nhìn cô ta, còn chưa hiểu được người phụ nữ trước mặt, cô không biết nên nói cái gì.
Những thứ vô dụng như cầu xin tha thứ cô sẽ không nói, nhưng cô sẽ không tin tưởng người phụ nữ trước mặt này đột nhiên có lòng trắc ẩn rồi thả cô ra.
Sự bình tĩnh tỉnh táo của Lâm Thanh Mai làm Hạ Thiên có chút thưởng thức đồng thời trong lòng cũng cực kỳ không thoải mái.
Xem ra muốn Lâm Thanh Mai khóc cầu xin cô ta là chuyện không thể nào.
Kỳ thật điểm này sau khi quan sát Lâm Thanh Mai cả một ngày, Hạ Thiên đã hiểu.
Lúc Lâm Thanh Mai tỉnh lại, ngoại trừ có chút khiếp sợ và sợ hãi với cảnh vật xung quanh, không khóc, không nháo, không suy sụp.
Phản ứng này Hạ Thiên vốn không ngờ đến.
Cô ta cũng sẽ không cố ý đi tra tấn Lâm Thanh Mai để cô câu xin tha thứ, thân thể yếu ớt thường không chịu được khảo nghiệm, cầu xin tha thứ như vậy cũng không có cảm giác thành tựu gì.
Hạ Thiên liếc nhìn Lâm Thanh Mai một cái rồi đi về phía bàn điều khiển, cô ta nhìn phong thư đặt trên bàn điều khiển.
Đáy mắt cô ta hiện lên một sự hưng phấn dị thường, cô ta đang mong đợi nhìn thấy dáng vẻ sụp đổ tan nát của Lâm Thanh Mai...
"Lâm Thanh Mai, tôi biết trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, rất muốn biết vì sao tôi lại bắt cóc cô. Tôi có thể nói cho cô biết vì sao, bởi vì tôi không thể nào sinh con mà tôi lại muốn có một đứa bé có gien của Lập Gia Khiêm, nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy, chỉ có điêu cô chính là người phụ nữ xui xẻo đó."
Đáp án vớ vẩn này làm Lâm Thanh Mai giật thời không biết phải nói gì.
Cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, duy chỉ có thể không ngờ rằng đứa bé trong bụng cô bây giờ lại trở thành nguyên nhân bắt cóc thật sự.
Nếu như cô ta nói thật, vậy thì nghĩa là cô bị nhốt đến khi sinh con xong mới được thả sao?
Cái này thật là đáng sợ...
Nếu như cô không thoát được, Lập Gia Khiêm cũng không tìm được cô, cô phải sinh con ở đâu.
Tất cả liên tưởng đến cùng làm trong mắt Thanh Mai xuất hiện sự sợ hãi rõ rệt.
Sự thay đổi cô làm Hạ Thiên cười thành tiếng: "Rất tốt! Nét mặt bây giờ của cô mới giống người bị nhốt bình thường, tôi còn tưởng rằng cô kiên cường đến mức nào, thì rõ cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.”
"Tại sao cô cần con của anh ấy? Cô và anh ấy đã từng...' Lâm Thanh Mai theo bản năng hỏi.
Hạ Thiên nhíu mày suy nghĩ, nửa phút đồng hồ sau cô ta nói ra: "Tôi biết tôi cũng không thể nói rõ hết mọi thứ được, sau này trong khoảng thời gian chúng ta sống chung với nhau này, cô sẽ không ngừng hỏi tôi vấn đề như thế."
Nói xong, Hạ Thiên lấy mũ lính xuống, để tóc rơi che đi đỉnh đầu.
Ánh mắt cô ta ngập tràn hận ý nói: "Cô biết vết sẹo trên trán tôi vì sao mà có không? Năm đó tôi còn học ở học viện Y, tôi tỏ tình với Lập Gia Khiêm trước mắt toàn trường, anh ta trước mặt mọi người không chỉ từ chối tôi mà còn dùng ngôn từ nhục nhã tôi!"
"Đêm đó, vì quá mức thương tâm tôi đến quán bar uống rượu, lúc tôi quay về, bị ba người đàn ông theo dõi..."
Trong mắt Lâm Thanh Mai có chút kinh ngạc và lo lắng, Hạ Thiên khinh thường tiếp tục nói: "Tạm thời cô đừng dùng ánh mắt dối trá này nhìn tôi, không sai! Chuyện giống như suy đoán trong đầu cô vậy, ba người đàn ông này bắt tôi lên xe đến vùng ngoại ô hoang dã... Tôi bị bọn họ làm nhục."
"Sau khi xảy ra chuyện, tôi xấu hổ và giận dữ muốn chết, tôi đập đầu xuống một tảng đá nhọn... A, đáng tiếc,tôi lại mạng dài không chết được, sau khi tỉnh lại thì ở bệnh viện, tôi được một bà dì nông thôn có lòng tốt cứu giúp."
"Sau đó tôi trực tiếp thôi học, tôi cũng báo cảnh sát. Không quá nửa tháng, ba tên tội phạm kia đều bị bắt ngồi tù, nhưng trong lòng tôi vẫn không thể nào lành lặn lại được. Tôi cam chịu trong một khoảng thời gian dài, hơn nữa còn rất bài xích với đàn ông, cho đến khi tôi gặp chồng trước của mình”
Nói đến lúc này, biểu cảm của Hạ Thiên dần dần trở nên khủng bố dữ tợn, cô ta híp hai mắt lại nhìn về phía sau một chút, ánh mắt có chút trống rỗng lại có chút thâm sâu, giống như là lâm vào trong vực sâu ký ức.
"Chồng trước của tôi từ đầu đối với tôi rất tốt, trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt anh ta câu hôn tôi, tôi một người phụ nữ đã từng bị dẫm qua còn có thể tìm được một người đàn ông như vậy, tôi cảm thấy đây là con đường sống thượng đế trao cho tôi, tôi quyết đoán bắt lấy, gả cho anh ta!"
"Nhưng sau khi kết hôn không được mấy ngày, lần đầu tiên thẳng thắn nói chuyện với nhau, tôi nói bí mật sâu trong lòng tôi cho anh ta biết, tôi cho rằng anh ta yêu tôi như vậy nhất định sẽ bao dung, hiểu tôi...A, không ngờ, sau khi anh ta biết rõ tôi đã từng bị làm nhục thì sau đó bắt đầu bạo lực gia đình ròng rã hai năm với tôi."
Chuyện xưa nghe đến đó, sâu trong lòng Lâm Thanh Mai lộ ra vẻ đồng tình và tiếc hận cho Hạ Thiên, tâm tình này hoàn toàn xóa đi phẫn nộ và căm hận khi Hạ Thiên bắt nhốt cô.
Nhân tâm bổn thiện, bình thường dưới tình huống như vậy, cái thứ này sẽ không bởi vì gặp một số chuyện bất hạnh mà hoàn toàn biết mất.
Biểu tình của Lâm Thanh Mai khiến trong lòng Hạ Thiên không hiểu sao cảm thấy có chút cứu rỗi, Hạ Thiện thừa nhận cô ta nhận được sự thiện ý từ trong lòng Lâm Thanh Mai từ trong ánh mắt của cô.
Nhưng thứ thiện ý này đã không còn giá trị với cô ta, hoàn toàn không hề cần thiết.
Hạ Thiên điều chỉnh lại giọng điệu nói tiếp: 'Chồng trước của tôi là một tên biến thái, anh ta yêu tôi đồng thời cũng không chấp nhận chuyện tôi bị người khác làm hoen ố, trong lòng anh ta đau khổ không có chỗ phát tiết cũng chỉ có thể trả thù lên đầu tôi. Tôi bởi vì thương anh ta, cũng cho là mình có lỗi với anh ta, cho nên tôi cứ mãi chịu đựng anh ta đánh mình, cho đến khi một lần lúc tôi mang thai ba tháng anh ta say rượu đánh tôi đến xảy thai..."
Đáy mắt Hạ Thiên sáng lên, cô ta cười có chút điên cuồng: "Sau khi không còn đứa bé nữa, tôi bị bác sĩ thông báo kiếp này tôi không thể nào làm mẹ được nữa, lúc đó tôi thật sự tỉnh lại. Tôi muốn thoát ly khỏi quan hệ hôn nhân với người chồng trước bệnh tật của mình, tôi ly hôn với anh ta, sau khi anh ta tỉnh rượu cũng có chút hối hận, nhất thời tự trách, đồng ý sẽ ly hôn theo ý của tôi."
"Nhưng cũng không lâu lắm anh ta lại dây dưa với tôi, bị buộc bất đắc dĩ tôi nghĩ đến một cách, để anh ta xảy ra tai nạn xe cộ chết đi, cuộc sống của tôi sẽ bình tĩnh. Nhưng tiệc vui chóng tàn, cảnh sát bắt đâu đến điều tra tôi, tôi biết tôi là tội phạm giết người rồi, nhưng tôi không muốn vì loại người cặn bã như chồng trước của mình ngồi tù, tôi nhanh chóng giá thấp bán nhà rồi rời đi.
Lúc này sự đồng tình trong mắt Lâm Thanh Mai hoàn toàn biến mất, hành vi giết người cuối cùng của Hạ Thiên vượt ra khỏi phạm vi thấu hiểu của cô.
Một người dù có bất hạnh đến mức nào, phạm vào tội giết người cũng sẽ không đúng, sinh mệnh của mỗi người đều không nên bị cướp đoạt.
Dùng bạo lực trị bạo lực không phải là biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất.
Hạ Thiên bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Mai tiếp tục kể chuyện xưa của cô ta: "Nhân viên điều tra không tra được chứng cứ xác thực để bắt tôi, cho nên tôi sống cũng không quá đau khổ. Trong khoảng thời gian này, tôi bắt đầu tự hỏi nhân sinh của mình, rốt cuộc vì sao tôi lại rơi xuống kết cục như vậy? Đột nhiên có một ngày tôi nghĩ thông suốt, nguyên nhân tất cả mọi thứ đều là do Lập Gia Khiêm gây ra!"
Hạ Thiên nổi giận tâm tình trên mặt rõ ràng không khống chế được, cô ta hét lớn: "Cũng là bởi vì năm đó anh ta từ chối sự thổ lộ của tôi! Tất cả những kinh nghiệm và bất hạnh sau đó đều là do anh ta tạo nên! Anh ta đã từng cự tuyệt sự yêu thích của tôi, tôi cũng muốn anh ta vĩnh viễn không có được hạnh phúc!"
Tác giả :
Thành Thiếu