Cạm Bẫy Nam Nam
Chương 14: Say rượu nhả chân ngôn
Edit: Samleo
Sáng sớm ngày thứ hai lúc ăn cơm Tả Viện Viện vẫn chưa dậy, phỏng chừng tối qua khóc rất lâu.
Tả Uyên Thần cũng tâm tình tồi tệ có chút nuốt không trôi, mãi khi đến chỗ làm cũng có phần mệt mỏi. Nhưng mọi người đều một bộ rất hưng phấn, còn thỉnh thoảng vừa trò chuyện vừa liếc cửa phòng quản lí.
Tả Uyên Thần mơ hồ nghe được câu gì liên hoan sinh nhật linh tinh, ngẩng đầu nhìn nhìn tờ lịch cách đó không xa, quả nhiên ngày lần trước bị Tô Tú dùng bút lông khoanh tròn chính là hôm nay, bên cạnh còn rất khoa trương viết mấy chữ, sinh nhật quản lí Trình.
Đúng rồi, Tô Tú hai ngày trước còn liên tục ghé vào lỗ tai cậu lầm bầm, muốn cậu chuẩn bị quà cho Trình Trạch Dương. Quà? Cậu không đánh y một trận trút giận cho em gái đã đủ hạ thủ lưu tình rồi.
Tả Uyên Thần lần đầu buồn bực vì mình không công bố thân phận ở trong trò chơi, nếu sớm để Trình Trạch Dương biết Tả Ngạn • Tuần Hoàn chính là cậu, vậy bây giờ đi qua đánh cho y một trận, cũng sẽ không có vẻ quá đột ngột đi?
Cả ngày Tô Tú rất thức thời không có tới phiền cậu, Trình Trạch Dương cũng là cả ngày không đi ra, Tô Tú buổi trưa còn đi vào đưa cơm cho y.
Tan tầm người trong bộ liền sống lại, rêu rao để Trình Trạch Dương mời khách đi KTV, nói là chúc mừng sinh nhật y.
Chưa từng nghe nói chúc mừng sinh nhật cho người ta còn bắt người ta mời khách, một đám Quỷ hút máu.
Tả Uyên Thần vốn muốn mượn cớ về nhà, nhưng lại nghĩ nghĩ đến em gái mình, lại ma xui quỷ khiến đi theo phía sau mọi người.
Dù sao Trình Trạch Dương cũng không biết chuyện mình ở trò chơi, thừa dịp hôm nay chuốc say y thăm dò ý tứ cũng tốt.
Không có gì bất ngờ xảy ra, tới KTV Tả Uyên Thần lại bị Tô Tú chen đẩy đến bên cạnh Trình Trạch Dương, nghĩ muốn chuốc say y, Tả Uyên Thần cũng không như ngày trước trừng Tô Tú mấy lần sau đó tìm cơ hội chạy tới chỗ khác.
Giống như hoàn toàn cảm nhận không được ác ý trong lòng cậu, bọn Á Lực ca hát đều cực high, đoán chừng là vừa phải lên giọng hát, cũng muốn rống khàn giọng rồi.
Trình Trạch Dương cũng bị bọn họ đẩy lên phía trước, hợp ca cùng Tô Tú bài “Má lúm đồng tiền” mới thả trở về.
Chờ Trình Trạch Dương trở lại ngồi bên cạnh cậu, Tả Uyên Thần sớm rót cho y một ly bia lớn đầy tràn, còn tâm địa xấu xa trộn chút rượu.
Trình Trạch Dương cũng không nhìn cậu, trực tiếp uống xuống mấy ngụm. Có lẽ là phát hiện hương vị có phần không đúng lắm, hơi hơi nhíu mày, tiếp đó lại nâng cốc uống một mạch cạn sạch.
Thế nhưng rất không giống phong cách của y, phỏng chừng chuyện hôm qua tâm tình của y cũng không sao tốt.
Hát xong ăn xong, qua không bao lâu có một người phục vụ đưa bánh kem đến, mấy người kiên nhẫn hát xong bài hát mừng sinh nhật, chờ Trình Trạch Dương cầu nguyện xong, lại là Tô Tú đi đầu chia toàn bộ bánh ngọt quét lên người cậu và Trình Trạch Dương.
Tả Uyên Thần cũng chẳng thèm tính toán với bọn họ, chờ ầm ĩ xong lực chú ý của mọi người đều trở lại phần ăn uống và ca hát, cậu lại chuyên tâm nhìn Trình Trạch Dương tự uống rượu giải sầu.
Vốn hạ quyết tâm muốn chuốc y say sáo ngữ (điều tra) giúp Tả Viện Viện, nhưng thấy y uống không cần mạng như vậy, cảm thụ trong lòng Tả Uyên Thần lại có chút không đúng.
Tả Viện Viện nếu biết Hoa Vị Miên đang trong này uống rượu giải sầu vì nó, có lẽ cũng sẽ không quá khổ sở.
“Quản lí, quản lí…” Đẩy y hai cái, Trình Trạch Dương hoàn toàn phớt lờ cậu.
Tả Uyên Thần dứt khoát bước lên dành lấy ly bia trong tay y, mới phát hiện vành mắt Trình Trạch Dương có hơi ửng hồng, trong lòng nghẽn lại, cũng không lời nào, chỉ nhìn thấy nước mắt Trình Trạch Dương ào ào chảy.
May mà ban nãy bọn họ vì không khí, sớm tắt đèn, cả phòng chỉ có ánh sáng màn hình lóe lên. Đến góc của hai người bọn họ, thì âm u chỉ có thể nhìn thấy khái quát.
Trình Trạch Dương có lẽ uống say thật rồi, biết cậu đang nhìn cũng không tránh không né, ánh mắt còn nhìn chằm chằm cậu.
Tả Uyên Thần nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của y, cảm thụ trong lòng lại chua xót không phải, cầm lòng không đậu đưa tay qua lau nước mắt cho y, “Uy, anh làm sao vậy?”
Dù sao uống say rồi, không kêu quản lí cũng không sao đi?
Trình Trạch Dương đẩy tay cậu sang một bên, đầu cũng cúi xuống, nhưng nhìn thấy bả vai hơi hơi chấn động thì biết y còn đang khóc.
Tả Uyên Thần đương nhiên nghiêng mình chắn trước người y, để tránh bọn họ người nào quay đầu lại nhìn thấy.
“Cậu… cậu tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy cậu!” Trình Trạch Dương đột nhiên ngẩng đầu, dùng sức đẩy cậu, bởi vì uống rượu say, nói chuyện còn có hơi ngọng.
Tả Uyên Thần sửng sốt, anh cho là ông đây thích nhìn anh a! Vừa định phát hoả, chợt nghe đối phương vừa khóc vừa lẩm bẩm, “Tôi không muốn nhìn thấy cậu, tôi, tôi không muốn thích cậu…”
Hóa ra là xem cậu như Viện Viện.
Tả Uyên Thần trong lòng lại có đó nghẹn khuất, dứt khoát ngồi gần một chút, lấy khăn giấy trên bàn đưa cho y, “Quản lí có người thích?” Rõ ràng sáo ngữ của lòng dạ xấu xa.
Chính là người uống say thật sự nhìn không ra người có mưu đồ nhân sĩ, lớn miệng nói tiếp, “Ân… Thích… Không phải! Tôi mới không thích cô ấy! Cô ấy thích, đúng, là người khác…” Nói xong, lại chảy xuống hai hàng lệ.
Là người khác mới lạ! “Anh có biết người mình thích là ai không, anh chưa từng gặp cũng biết mình thích cô ấy?” Dù sao y uống say rồi, Tả Uyên Thần dứt khoát cứ trực tiếp hỏi ra.
Trình Trạch Dương nghe xong lại đột nhiên đưa ánh mắt trong suốt sang trừng cậu, Tả Uyên Thần cả kinh, y không phải chưa uống say đi?
Nhưng ai biết Trình Trạch Dương trừng mắt rồi lại há miệng khóc lên, “Cái gì tôi không biết, rõ ràng là cậu không biết, cậu cái gì cũng không biết… Tôi cũng không dám để cậu biết…”
Tả Uyên Thần đầy mặt hắc tuyến, này thế nào còn là quản lí Trình mỗi ngày mặt lạnh kia, rõ ràng chính là thằng nhóc tên Trình Trạch Dương.
Nhìn y như vậy cũng rất đáng thương, Tả Uyên Thần cũng kìm nén không quyết tâm tiếp tục sáo ngữ nữa, dù sao y cũng chưa nghĩ trêu đùa Tả Viện Viện là chắc chắn rồi, lúc ấy có người giả làm Tiểu Hồ Ly, cũng không phải chuyện y có thể khống chế.
Nghĩ nghĩ, Tả Uyên Thần dứt khoát ngồi qua trực tiếp cầm khăn giấy lau nước mắt cho y, “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, còn là đàn ông hay không a…”
Trình Trạch Dương ngẩng đầu đáng thương nhìn cậu một cái, cái mũi cũng khóc đến nghẹt luôn rồi.
“Uy…” Trình Trạch Dương đột nhiên lên tiếng gọi cậu.
Tả Uyên Thần sửng sốt, cúi đầu đáp lại, “Ân?”
Trình Trạch Dương ngồi thẳng người, lại bắt đầu chăm chú nhìn cậu, hai tay cũng thong thả đặt lên mặt cậu.
Cái tư thế này… Tả Uyên Thần hơi chút động một cái, bị y nhỏ giọng quát dừng, “Đừng cử động!”
Tả Uyên Thần thật đúng là bị y dọa không ít, bỗng chốc lặng yên người, hai má người nọ hai đã khe khẽ nhích lại gần, Tả Uyên Thần không tự chủ được ngừng hô hấp, mà đầu Trình Trạch Dương vừa nghiêng, thì nằm lên bờ vai cậu —— ngủ thiếp đi…
Quái lạ, vừa nãy mình sao lại thế này? Còn tưởng rằng y sẽ hôn qua chứ?
Đầu óc nước vào … cậu chắc cũng là uống say rồi.
Ba ba đèn được mở lên, chói vào Tả Uyên Thần phải nheo mắt lại, đầu Trình Trạch Dương cũng hơi trượt xuống một chút, cậu vội vàng vươn tay ôm bả vai y, kéo kéo vào người mình.
“Thật thân mật a, anh Thần!” Tô Tú lại cười xấu xa mở miệng, Tả Uyên Thần không để ý cô, nhìn nhìn đồng hồ, cũng mười giờ rưỡi rồi.
“Mọi người chơi tiếp đi, tôi đưa quản lí về, y uống say ngủ thiếp đi rồi.”
Mấy người cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu, Tả Uyên Thần mới tỉnh ngộ bản thân mới vừa nói cái gì.
Bản thân đối với Trình Trạch Dương chỉ sợ tránh không kịp, vậy mà chủ động mở miệng muốn đưa y về nhà.
Nhưng lời đã thốt ra, Tả Uyên Thần cũng không biết làm thế nào thu lại, chỉ có thể tiếp tục giả ngu, “Tôi đi về trước.”
Tô Tú lần này vẫn không để cậu thất vọng, rất nhanh liền phản ứng lại, “Ừ, quản lý thì giao cho anh nha… Trên đường cẩn thận một chút.”
Vội vàng cười cười với mọi người, Tả Uyên Thần liền đưa tay đẩy Trình Trạch Dương tỉnh, “Uy, anh tỉnh… Tôi đưa anh về.”
Trình Trạch Dương vốn cũng không ngủ say, lại dễ dàng tỉnh lại, nhưng hai mắt hoàn toàn mất hết trong suốt ban nãy, mê mê mang mang ghé vào bả vai cậu.
Tả Uyên Thần cũng bất chấp cái khác, ôm hông y dìu y từ trên ghế salon ra.
Hai người cao xấp xỉ nhau, Tả Uyên Thần vừa đúng 183, Trình Trạch Dương hơi lùn hơn cậu một chút, nhưng có lẽ cũng 180, may mà Trình Trạch Dương gầy hơn, cho nên dìu y, vẫn không phải đặc biệt vất vả.
Nghiêng ngả lảo đảo lên xe taxi, Tả Uyên Thần mới vừa nói địa chỉ với lái xe, Trình Trạch Dương cứ không chút khách khí lại chui vào trong lòng ngực cậu, chọn được tư thế thoải mái thì lại ngủ tiếp.
Còn rất yên tâm ở chung một chỗ với cậu.
Tới tiểu khu của Trình Trạch Dương, Tả Uyên Thần lại tránh không khỏi rủa thầm một phen, anh nói có tiền mời khách ăn cơm ba ngày hai lần như vậy, sao không chuyển đến chỗ tốt một chút ở đi?
Lại tốn sức mà đỡ Trình Trạch Dương đến lầu 3, từ trong túi quần y lấy chìa khóa mở cửa, không nghĩ tới đèn trong phòng ngủ lại mở lên. Bên trong cũng truyền tới thanh âm của người trẻ tuổi, “Anh Trạch Dương, anh cuối cùng đã trở về.”
Cùng với thanh âm, từ phòng ngủ một nam sinh khoảng mười bảy mười tám tuổi đi ra, thấy hai người bước vào, hơi hơi sửng sốt một chút.
“A, cậu là em trai của y đi, quản lí uống say, tôi đưa y trở về.” Tả Uyên Thần mới nhớ tới còn có người em trai này của y.
Cậu trai cũng không khách khí, trực tiếp tránh ra để cho cậu dìu Trình Trạch Dương đi vào, “Nga, kia cám ơn nhiều.”
Tả Uyên Thần đỡ Trình Trạch Dương đến phòng ngủ, lại thả vào trên giường, quay đầu lại, quả nhiên trên máy tính đang mở trò chơi, phía trên góc trái cửa sổ trò chơi còn viết người chơi tên —— Hoa, Dĩ Miên.
“này, anh là đồng nghiệp của anh Trạch Dương?” Cậu trai dựa khung cửa, trên mặt hơi có chút ý vị kiệt ngao bất tuần.
Nhưng trước mặt Tả Uyên Thần đây là người đã sớm kiệt ngao bất tuần rồi, rõ ràng không có hiệu lực gì, Tả Uyên Thần khẽ cười cười với nó, “Quản lí đã đưa về, cậu đừng quên cởi quần áo ra dùm y.”
Nói xong cũng không nói tạm biệt, cứ trực tiếp đi ra khỏi nhà y.
Dù sao cùng thằng quỷ không nói lễ phép, cũng không cần phải nói cái gì lễ độ.
Về đến nhà đã hơn mười một giờ, ba mẹ cũng đã ngủ, chỉ có trong phòng Tả Viện Viện còn lộ ra ánh đèn.
Tả Uyên Thần đi đến trước cửa phòng nó, giơ tay lên, nghĩ nghĩ, cuối cùng không gõ đã buông xuống.
Trở lại phòng mình, lên trò chơi, quả nhiên Tả Viện Viện cũng không còn chơi trò chơi, dựa theo tính cách của nó, phỏng chừng cũng muốn biến mất mấy ngày.
Sao người cậu quen biết đều là tính tình thế này?
Nhưng kỳ quái chính là, Hoa, Thiển Miên lại cũng không ở. Cậu login vốn là muốn làm nguyệt lão với Người đẹp Thiển Miên, hẳn nhiên cậu không online cũng sẽ không có việc gì, lại mệt mỏi cả đêm, liền chuẩn bị logout.
Nhưng, cậu lại thấy được thân ảnh Trữ Tịnh Trí Viễn ở trong bang phái..
Bang phái: Trữ Tịnh Trí Viễn: quả cam nhỏ, qua đây cho tôi cắn thêm vài ngụm…
Bang phái: Cam của quả cam: cút mẹ cậu!
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn:?? Trữ Tịnh sao cậu lại tới đây?
Bang phái: Trữ Tịnh Trí Viễn: Tả Ngạn tới rồi ai, biểu nói ra
Loa: Mày rậm mắt hoa đào: bang số 1 Hồi Mâu, Khuynh Thành tuyển người hàng loạt, cao thủ cấp 50 trở lên ++++++++++++++++++++++++++++
Tả Uyên Thần lại ngây người một chút.
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: Hoa đào đã trở lại?
Bang phái: Trữ Tịnh Trí Viễn: chính là có chuyện như vậy… Hoa đào thay người rồi… Người này vừa đến không nói hai lời đã thay Phó bang chủ tôi bị thương…
Bang phái: Cam của quả cam: tôi nếu mất mặt như vậy, cứ dứt khoát xóa acc…
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn:
Bang phái: Bông Tuyết bay ghê lắm: cũng không biết tiểu Mộng Mộng thế nào…
Bang phái: Hoa cúc tàn, đầy giường máu: tôi cũng muốn biết
Xem ra hai người kia có thể không trở về, Tả Uyên Thần thở dài một hơi.
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: sao người đẹp Thiển Miên không online?
Bang phái: Bông Tuyết bay ghê lắm: không biết tôi còn tưởng rằng Nhị tỷ phu anh biết…
Bang phái: Hoa cúc tàn, máu đầy đất: cả ngày hôm nay cũng không xuất hiện …
Bang phái: Trữ Tịnh Trí Viễn: có lẽ bình giấm chua hôm qua còn chưa ăn hết đi
Bang phái: Hoa, Dĩ Miên: a a a a? Thiển Miên y ăn giấm? Ghen cái gì?
Bang phái: Quả đống nhi: chẳng lẽ là Tả Ngạn sao? ngao ngao ngao ngao ngao… Chẳng lẽ là ăn giấm với Tiểu Hồ Ly?
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: …
Bang phái: ? Họa thủy,,: Tả Ngạn, anh đầy tội ác
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: óc tưởng tượng của các người thực phong phú, tôi out… Các người tiếp tục…
Tả Uyên Thần lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tắt trò chơi, trong lòng cũng có chút chấn động, chẳng lẽ Người đẹp Thiển Miên thật sự có ý với cậu?
Tác giả có lời gửi gắm:
Vấn đề quan trọng nhất chính là chuyện công thụ, rất nhiều thân yêu đều cảm thấy Tả Uyên Thần là thụ thụ, nhưng tôi vẫn bố trí cậu ta là một kiện khí công mang chút mùi vị vô lại… Không biết vì sao vô lại tới vô lại lui vẫn có chút nhược, tôi sẽ cố gắng để cho cậu ta cường thêm… Vốn nghĩ Trình Trạch Dương là một ngạo kiều thụ, nhưng hình như cũng không cẩn thận thành nhược thụ có chút biệt nữu… Ngạch… Tôi xác định năng lực của tôi có vấn đề!!!!!
Bị tôi nghịch CP của thân iu xin lỗi!!!!!
Sáng sớm ngày thứ hai lúc ăn cơm Tả Viện Viện vẫn chưa dậy, phỏng chừng tối qua khóc rất lâu.
Tả Uyên Thần cũng tâm tình tồi tệ có chút nuốt không trôi, mãi khi đến chỗ làm cũng có phần mệt mỏi. Nhưng mọi người đều một bộ rất hưng phấn, còn thỉnh thoảng vừa trò chuyện vừa liếc cửa phòng quản lí.
Tả Uyên Thần mơ hồ nghe được câu gì liên hoan sinh nhật linh tinh, ngẩng đầu nhìn nhìn tờ lịch cách đó không xa, quả nhiên ngày lần trước bị Tô Tú dùng bút lông khoanh tròn chính là hôm nay, bên cạnh còn rất khoa trương viết mấy chữ, sinh nhật quản lí Trình.
Đúng rồi, Tô Tú hai ngày trước còn liên tục ghé vào lỗ tai cậu lầm bầm, muốn cậu chuẩn bị quà cho Trình Trạch Dương. Quà? Cậu không đánh y một trận trút giận cho em gái đã đủ hạ thủ lưu tình rồi.
Tả Uyên Thần lần đầu buồn bực vì mình không công bố thân phận ở trong trò chơi, nếu sớm để Trình Trạch Dương biết Tả Ngạn • Tuần Hoàn chính là cậu, vậy bây giờ đi qua đánh cho y một trận, cũng sẽ không có vẻ quá đột ngột đi?
Cả ngày Tô Tú rất thức thời không có tới phiền cậu, Trình Trạch Dương cũng là cả ngày không đi ra, Tô Tú buổi trưa còn đi vào đưa cơm cho y.
Tan tầm người trong bộ liền sống lại, rêu rao để Trình Trạch Dương mời khách đi KTV, nói là chúc mừng sinh nhật y.
Chưa từng nghe nói chúc mừng sinh nhật cho người ta còn bắt người ta mời khách, một đám Quỷ hút máu.
Tả Uyên Thần vốn muốn mượn cớ về nhà, nhưng lại nghĩ nghĩ đến em gái mình, lại ma xui quỷ khiến đi theo phía sau mọi người.
Dù sao Trình Trạch Dương cũng không biết chuyện mình ở trò chơi, thừa dịp hôm nay chuốc say y thăm dò ý tứ cũng tốt.
Không có gì bất ngờ xảy ra, tới KTV Tả Uyên Thần lại bị Tô Tú chen đẩy đến bên cạnh Trình Trạch Dương, nghĩ muốn chuốc say y, Tả Uyên Thần cũng không như ngày trước trừng Tô Tú mấy lần sau đó tìm cơ hội chạy tới chỗ khác.
Giống như hoàn toàn cảm nhận không được ác ý trong lòng cậu, bọn Á Lực ca hát đều cực high, đoán chừng là vừa phải lên giọng hát, cũng muốn rống khàn giọng rồi.
Trình Trạch Dương cũng bị bọn họ đẩy lên phía trước, hợp ca cùng Tô Tú bài “Má lúm đồng tiền” mới thả trở về.
Chờ Trình Trạch Dương trở lại ngồi bên cạnh cậu, Tả Uyên Thần sớm rót cho y một ly bia lớn đầy tràn, còn tâm địa xấu xa trộn chút rượu.
Trình Trạch Dương cũng không nhìn cậu, trực tiếp uống xuống mấy ngụm. Có lẽ là phát hiện hương vị có phần không đúng lắm, hơi hơi nhíu mày, tiếp đó lại nâng cốc uống một mạch cạn sạch.
Thế nhưng rất không giống phong cách của y, phỏng chừng chuyện hôm qua tâm tình của y cũng không sao tốt.
Hát xong ăn xong, qua không bao lâu có một người phục vụ đưa bánh kem đến, mấy người kiên nhẫn hát xong bài hát mừng sinh nhật, chờ Trình Trạch Dương cầu nguyện xong, lại là Tô Tú đi đầu chia toàn bộ bánh ngọt quét lên người cậu và Trình Trạch Dương.
Tả Uyên Thần cũng chẳng thèm tính toán với bọn họ, chờ ầm ĩ xong lực chú ý của mọi người đều trở lại phần ăn uống và ca hát, cậu lại chuyên tâm nhìn Trình Trạch Dương tự uống rượu giải sầu.
Vốn hạ quyết tâm muốn chuốc y say sáo ngữ (điều tra) giúp Tả Viện Viện, nhưng thấy y uống không cần mạng như vậy, cảm thụ trong lòng Tả Uyên Thần lại có chút không đúng.
Tả Viện Viện nếu biết Hoa Vị Miên đang trong này uống rượu giải sầu vì nó, có lẽ cũng sẽ không quá khổ sở.
“Quản lí, quản lí…” Đẩy y hai cái, Trình Trạch Dương hoàn toàn phớt lờ cậu.
Tả Uyên Thần dứt khoát bước lên dành lấy ly bia trong tay y, mới phát hiện vành mắt Trình Trạch Dương có hơi ửng hồng, trong lòng nghẽn lại, cũng không lời nào, chỉ nhìn thấy nước mắt Trình Trạch Dương ào ào chảy.
May mà ban nãy bọn họ vì không khí, sớm tắt đèn, cả phòng chỉ có ánh sáng màn hình lóe lên. Đến góc của hai người bọn họ, thì âm u chỉ có thể nhìn thấy khái quát.
Trình Trạch Dương có lẽ uống say thật rồi, biết cậu đang nhìn cũng không tránh không né, ánh mắt còn nhìn chằm chằm cậu.
Tả Uyên Thần nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của y, cảm thụ trong lòng lại chua xót không phải, cầm lòng không đậu đưa tay qua lau nước mắt cho y, “Uy, anh làm sao vậy?”
Dù sao uống say rồi, không kêu quản lí cũng không sao đi?
Trình Trạch Dương đẩy tay cậu sang một bên, đầu cũng cúi xuống, nhưng nhìn thấy bả vai hơi hơi chấn động thì biết y còn đang khóc.
Tả Uyên Thần đương nhiên nghiêng mình chắn trước người y, để tránh bọn họ người nào quay đầu lại nhìn thấy.
“Cậu… cậu tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy cậu!” Trình Trạch Dương đột nhiên ngẩng đầu, dùng sức đẩy cậu, bởi vì uống rượu say, nói chuyện còn có hơi ngọng.
Tả Uyên Thần sửng sốt, anh cho là ông đây thích nhìn anh a! Vừa định phát hoả, chợt nghe đối phương vừa khóc vừa lẩm bẩm, “Tôi không muốn nhìn thấy cậu, tôi, tôi không muốn thích cậu…”
Hóa ra là xem cậu như Viện Viện.
Tả Uyên Thần trong lòng lại có đó nghẹn khuất, dứt khoát ngồi gần một chút, lấy khăn giấy trên bàn đưa cho y, “Quản lí có người thích?” Rõ ràng sáo ngữ của lòng dạ xấu xa.
Chính là người uống say thật sự nhìn không ra người có mưu đồ nhân sĩ, lớn miệng nói tiếp, “Ân… Thích… Không phải! Tôi mới không thích cô ấy! Cô ấy thích, đúng, là người khác…” Nói xong, lại chảy xuống hai hàng lệ.
Là người khác mới lạ! “Anh có biết người mình thích là ai không, anh chưa từng gặp cũng biết mình thích cô ấy?” Dù sao y uống say rồi, Tả Uyên Thần dứt khoát cứ trực tiếp hỏi ra.
Trình Trạch Dương nghe xong lại đột nhiên đưa ánh mắt trong suốt sang trừng cậu, Tả Uyên Thần cả kinh, y không phải chưa uống say đi?
Nhưng ai biết Trình Trạch Dương trừng mắt rồi lại há miệng khóc lên, “Cái gì tôi không biết, rõ ràng là cậu không biết, cậu cái gì cũng không biết… Tôi cũng không dám để cậu biết…”
Tả Uyên Thần đầy mặt hắc tuyến, này thế nào còn là quản lí Trình mỗi ngày mặt lạnh kia, rõ ràng chính là thằng nhóc tên Trình Trạch Dương.
Nhìn y như vậy cũng rất đáng thương, Tả Uyên Thần cũng kìm nén không quyết tâm tiếp tục sáo ngữ nữa, dù sao y cũng chưa nghĩ trêu đùa Tả Viện Viện là chắc chắn rồi, lúc ấy có người giả làm Tiểu Hồ Ly, cũng không phải chuyện y có thể khống chế.
Nghĩ nghĩ, Tả Uyên Thần dứt khoát ngồi qua trực tiếp cầm khăn giấy lau nước mắt cho y, “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, còn là đàn ông hay không a…”
Trình Trạch Dương ngẩng đầu đáng thương nhìn cậu một cái, cái mũi cũng khóc đến nghẹt luôn rồi.
“Uy…” Trình Trạch Dương đột nhiên lên tiếng gọi cậu.
Tả Uyên Thần sửng sốt, cúi đầu đáp lại, “Ân?”
Trình Trạch Dương ngồi thẳng người, lại bắt đầu chăm chú nhìn cậu, hai tay cũng thong thả đặt lên mặt cậu.
Cái tư thế này… Tả Uyên Thần hơi chút động một cái, bị y nhỏ giọng quát dừng, “Đừng cử động!”
Tả Uyên Thần thật đúng là bị y dọa không ít, bỗng chốc lặng yên người, hai má người nọ hai đã khe khẽ nhích lại gần, Tả Uyên Thần không tự chủ được ngừng hô hấp, mà đầu Trình Trạch Dương vừa nghiêng, thì nằm lên bờ vai cậu —— ngủ thiếp đi…
Quái lạ, vừa nãy mình sao lại thế này? Còn tưởng rằng y sẽ hôn qua chứ?
Đầu óc nước vào … cậu chắc cũng là uống say rồi.
Ba ba đèn được mở lên, chói vào Tả Uyên Thần phải nheo mắt lại, đầu Trình Trạch Dương cũng hơi trượt xuống một chút, cậu vội vàng vươn tay ôm bả vai y, kéo kéo vào người mình.
“Thật thân mật a, anh Thần!” Tô Tú lại cười xấu xa mở miệng, Tả Uyên Thần không để ý cô, nhìn nhìn đồng hồ, cũng mười giờ rưỡi rồi.
“Mọi người chơi tiếp đi, tôi đưa quản lí về, y uống say ngủ thiếp đi rồi.”
Mấy người cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu, Tả Uyên Thần mới tỉnh ngộ bản thân mới vừa nói cái gì.
Bản thân đối với Trình Trạch Dương chỉ sợ tránh không kịp, vậy mà chủ động mở miệng muốn đưa y về nhà.
Nhưng lời đã thốt ra, Tả Uyên Thần cũng không biết làm thế nào thu lại, chỉ có thể tiếp tục giả ngu, “Tôi đi về trước.”
Tô Tú lần này vẫn không để cậu thất vọng, rất nhanh liền phản ứng lại, “Ừ, quản lý thì giao cho anh nha… Trên đường cẩn thận một chút.”
Vội vàng cười cười với mọi người, Tả Uyên Thần liền đưa tay đẩy Trình Trạch Dương tỉnh, “Uy, anh tỉnh… Tôi đưa anh về.”
Trình Trạch Dương vốn cũng không ngủ say, lại dễ dàng tỉnh lại, nhưng hai mắt hoàn toàn mất hết trong suốt ban nãy, mê mê mang mang ghé vào bả vai cậu.
Tả Uyên Thần cũng bất chấp cái khác, ôm hông y dìu y từ trên ghế salon ra.
Hai người cao xấp xỉ nhau, Tả Uyên Thần vừa đúng 183, Trình Trạch Dương hơi lùn hơn cậu một chút, nhưng có lẽ cũng 180, may mà Trình Trạch Dương gầy hơn, cho nên dìu y, vẫn không phải đặc biệt vất vả.
Nghiêng ngả lảo đảo lên xe taxi, Tả Uyên Thần mới vừa nói địa chỉ với lái xe, Trình Trạch Dương cứ không chút khách khí lại chui vào trong lòng ngực cậu, chọn được tư thế thoải mái thì lại ngủ tiếp.
Còn rất yên tâm ở chung một chỗ với cậu.
Tới tiểu khu của Trình Trạch Dương, Tả Uyên Thần lại tránh không khỏi rủa thầm một phen, anh nói có tiền mời khách ăn cơm ba ngày hai lần như vậy, sao không chuyển đến chỗ tốt một chút ở đi?
Lại tốn sức mà đỡ Trình Trạch Dương đến lầu 3, từ trong túi quần y lấy chìa khóa mở cửa, không nghĩ tới đèn trong phòng ngủ lại mở lên. Bên trong cũng truyền tới thanh âm của người trẻ tuổi, “Anh Trạch Dương, anh cuối cùng đã trở về.”
Cùng với thanh âm, từ phòng ngủ một nam sinh khoảng mười bảy mười tám tuổi đi ra, thấy hai người bước vào, hơi hơi sửng sốt một chút.
“A, cậu là em trai của y đi, quản lí uống say, tôi đưa y trở về.” Tả Uyên Thần mới nhớ tới còn có người em trai này của y.
Cậu trai cũng không khách khí, trực tiếp tránh ra để cho cậu dìu Trình Trạch Dương đi vào, “Nga, kia cám ơn nhiều.”
Tả Uyên Thần đỡ Trình Trạch Dương đến phòng ngủ, lại thả vào trên giường, quay đầu lại, quả nhiên trên máy tính đang mở trò chơi, phía trên góc trái cửa sổ trò chơi còn viết người chơi tên —— Hoa, Dĩ Miên.
“này, anh là đồng nghiệp của anh Trạch Dương?” Cậu trai dựa khung cửa, trên mặt hơi có chút ý vị kiệt ngao bất tuần.
Nhưng trước mặt Tả Uyên Thần đây là người đã sớm kiệt ngao bất tuần rồi, rõ ràng không có hiệu lực gì, Tả Uyên Thần khẽ cười cười với nó, “Quản lí đã đưa về, cậu đừng quên cởi quần áo ra dùm y.”
Nói xong cũng không nói tạm biệt, cứ trực tiếp đi ra khỏi nhà y.
Dù sao cùng thằng quỷ không nói lễ phép, cũng không cần phải nói cái gì lễ độ.
Về đến nhà đã hơn mười một giờ, ba mẹ cũng đã ngủ, chỉ có trong phòng Tả Viện Viện còn lộ ra ánh đèn.
Tả Uyên Thần đi đến trước cửa phòng nó, giơ tay lên, nghĩ nghĩ, cuối cùng không gõ đã buông xuống.
Trở lại phòng mình, lên trò chơi, quả nhiên Tả Viện Viện cũng không còn chơi trò chơi, dựa theo tính cách của nó, phỏng chừng cũng muốn biến mất mấy ngày.
Sao người cậu quen biết đều là tính tình thế này?
Nhưng kỳ quái chính là, Hoa, Thiển Miên lại cũng không ở. Cậu login vốn là muốn làm nguyệt lão với Người đẹp Thiển Miên, hẳn nhiên cậu không online cũng sẽ không có việc gì, lại mệt mỏi cả đêm, liền chuẩn bị logout.
Nhưng, cậu lại thấy được thân ảnh Trữ Tịnh Trí Viễn ở trong bang phái..
Bang phái: Trữ Tịnh Trí Viễn: quả cam nhỏ, qua đây cho tôi cắn thêm vài ngụm…
Bang phái: Cam của quả cam: cút mẹ cậu!
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn:?? Trữ Tịnh sao cậu lại tới đây?
Bang phái: Trữ Tịnh Trí Viễn: Tả Ngạn tới rồi ai, biểu nói ra
Loa: Mày rậm mắt hoa đào: bang số 1 Hồi Mâu, Khuynh Thành tuyển người hàng loạt, cao thủ cấp 50 trở lên ++++++++++++++++++++++++++++
Tả Uyên Thần lại ngây người một chút.
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: Hoa đào đã trở lại?
Bang phái: Trữ Tịnh Trí Viễn: chính là có chuyện như vậy… Hoa đào thay người rồi… Người này vừa đến không nói hai lời đã thay Phó bang chủ tôi bị thương…
Bang phái: Cam của quả cam: tôi nếu mất mặt như vậy, cứ dứt khoát xóa acc…
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn:
Bang phái: Bông Tuyết bay ghê lắm: cũng không biết tiểu Mộng Mộng thế nào…
Bang phái: Hoa cúc tàn, đầy giường máu: tôi cũng muốn biết
Xem ra hai người kia có thể không trở về, Tả Uyên Thần thở dài một hơi.
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: sao người đẹp Thiển Miên không online?
Bang phái: Bông Tuyết bay ghê lắm: không biết tôi còn tưởng rằng Nhị tỷ phu anh biết…
Bang phái: Hoa cúc tàn, máu đầy đất: cả ngày hôm nay cũng không xuất hiện …
Bang phái: Trữ Tịnh Trí Viễn: có lẽ bình giấm chua hôm qua còn chưa ăn hết đi
Bang phái: Hoa, Dĩ Miên: a a a a? Thiển Miên y ăn giấm? Ghen cái gì?
Bang phái: Quả đống nhi: chẳng lẽ là Tả Ngạn sao? ngao ngao ngao ngao ngao… Chẳng lẽ là ăn giấm với Tiểu Hồ Ly?
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: …
Bang phái: ? Họa thủy,,: Tả Ngạn, anh đầy tội ác
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: óc tưởng tượng của các người thực phong phú, tôi out… Các người tiếp tục…
Tả Uyên Thần lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tắt trò chơi, trong lòng cũng có chút chấn động, chẳng lẽ Người đẹp Thiển Miên thật sự có ý với cậu?
Tác giả có lời gửi gắm:
Vấn đề quan trọng nhất chính là chuyện công thụ, rất nhiều thân yêu đều cảm thấy Tả Uyên Thần là thụ thụ, nhưng tôi vẫn bố trí cậu ta là một kiện khí công mang chút mùi vị vô lại… Không biết vì sao vô lại tới vô lại lui vẫn có chút nhược, tôi sẽ cố gắng để cho cậu ta cường thêm… Vốn nghĩ Trình Trạch Dương là một ngạo kiều thụ, nhưng hình như cũng không cẩn thận thành nhược thụ có chút biệt nữu… Ngạch… Tôi xác định năng lực của tôi có vấn đề!!!!!
Bị tôi nghịch CP của thân iu xin lỗi!!!!!
Tác giả :
Tô Biệt Tự