Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 166: Chỉ có giữ cô bên cạnh, anh mới có thể an lòng!
Cơ thể ngã xuống rất nhanh, trong lòng Tả Tình Duyệt lạnh lẽo, nhìn Cố Thịnh xoay người bỏ đi, khóe miệng của cô hiện lên ý cười. . . . .
Ầm, vô số bọt nước bắn lên tung tóe trong không khí, nước lạnh lẽo bao quanh cơ thể cô, trong lòng Tả Tình Duyệt cảm thấy có chút may mắn, may đây là nước chứ không phải sàn nhà cứng rắn!
Cơ thể dần chìm xuống, cô từ nhỏ sống bên bờ biển, nước đối với cô, giống như là bạn tốt, cô nhớ, khi Tiểu Bối bỏ đi, cô nhiều lần lén lặn xuống nước, chỉ ngoi lên khi không còn chịu đựng được nữa.
Tiểu Bối. . . . . Anh từng nói anh vĩnh viễn là Tiểu Bối của cô, nhưng. . . . .Cuộc đời ít ai học được chữ ngờ. . . . . Hôm nay người đã từng hứa với cô, lại thất hứa giờ cậu bé ngày đó đang ở đâu? Có khỏe hay không?
Nụ cười vẫn nở trên môi, cho dù cậu ấy sống không tốt, cũng không thể thảm bằng cô, không phải sao?
Nén giận, Tả Tình Duyệt từ từ chìm xuống dưới, cô không muốn quan tâm tới điều gì nữa chỉ muốn ở bên trong người bạn từ nhỏ của mình, trốn tránh một lát!
Nhớ tới câu nói của Cố Thịnh, đừng mơ tưởng? Giờ đã đến nước này, ngoài ly hôn ra còn có thể làm gì khác đây ?
Cô muốn chúc phúc cho anh, không được sao?
Anh rất hận cô, cô giờ đã hiểu, dù là ở đâu, lúc nào anh cũng muốn hành hạ, trừng phạt cô!
Nhưng người phụ nữ anh nên hận không phải là cô.
Tại sao tất cả đều đổ lên đầu cô, cô chỉ muốn có một cuộc sống vui vẻ, nhưng cô biết mình sống an ổn cũng đã rất khó khăn rồi chứ đừng mơ gì tới cuộc sống vui vẻ!
Cố Thịnh nghe được tiếng nước chảy, cơ thể đột nhiên cứng đờ, sắc mặt âm trầm, trong lòng có dự cảm không tốt, xoay người, nhưng không thấy Tả Tình Duyệt đâu, tim anh như ngừng đập, nhanh chóng chạy đến bên cạnh cái ao, thấy mặt ao vô cùng tĩnh lặng.
Sự tĩnh lặng này khiến lòng anh tràn ngập lạnh giá. . . . .
Đôi đồng tử trong mắt co vào, không. . . . . điều trong suy nhĩ của anh nhất định là không xảy ra!
"Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh gọi tên cô, giọng anh run rẩy “Tả Tình Duyệt!"
Trả lời anh vẫn là mặt nước tĩnh lặng, Cố Thịnh trong lòng lo lắng, không suy nghĩ liền nhảy xuống ao, tìm một bóng dáng quen thuộc, khi anh thấy người phụ nữ ấy, lập tức bơi về phía cô.
Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân Tả Tình Duyệt cảm nhận được có gì đó đang kéo mình lên trên, khẽ mở mắt ra, liền nhìn thấy anh ở trước mắt. . . . .
Trong lòng trào dâng sự châm chọc, anh ta đang làm cái gì vậy?
Anh tới cứu cô sao?
Cô sẽ không tự lừa dối bản thân anh quay lại là vì lo lắng cho an toàn của mình, anh là Cố Thịnh kia mà?
Cố Thịnh đã kéo được Tả Tình Duyệt lên bờ, thấy hai mắt cô nhắm chặt, đang muốn làm hô hấp nhân tạo, lại thấy Tả Tình Duyệt mở mắt ra, cô lập tức tránh xa anh. . . . .
Trong lòng anh cảm thấy may mắn vì cô không sao nhưng đồng thời cũng thấy đau đớn tưởng không thở nổi bởi hành động né tránh của Tả Tình Duyệt
"Tôi không muốn thấy một người chết ở nơi này nữa!" Lời nói ra trái ngược với những gì trong lòng anh nghĩ, Cố Thịnh hờ hững đứng dậy, xoay người bỏ đi.
Tả Tình Duyệt hít thở thật sâu, co người lại, thật may là cô không tưởng bở! Nếu không sự thất vọng sẽ càng lớn hơn!
Nhìn Cố Thịnh dần biến mất ngoài tầm mắt, Tả Tình Duyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại. . . . .
Sau ngày đó, Tả Tình Duyệt trải qua một cuộc sống không bình lặng, Cố Thịnh không hề tránh cô, mà thỉnh thoảng còn cố ý xuất hiện trước mặt cô. Lúc cô đọc sách, anh sẽ cùng Tôn Tuệ San ân ái hay khi cô muốn tìm một nơi yên tĩnh, anh lại cứ lù lù xuất hiện trước mặt cô, phá hoại sự yên ổn của cô.
Những điều này cô có thể nhịn, nhưng có một việc lại làm lòng cô trừ khổ sở, còn đau đớn.
Mỗi đêm, khi cô ngủ chưa được bao lâu, trong phòng sẽ xuất hiện một người đàn ông, chiếm đoạt giường của cô.
"Anh không phải nên ở bên chị họ sao?" Tả Tình Duyệt nhàn nhạt hỏi, không biết từ lúc nào, cô đã tự coi mình là ‘người phụ nữ ngoài cuộc’.
"Cô ấy mang thai, phải giữ gìn!"
Nghe được câu trả lời của anh, trong bóng tối Tả Tình Duyệt nhếch miệng cười, thì ra anh muốn chăm sóc chị họ! Không muốn làm tổn thương chị ta!
Cô cảm giác mình thành một người thay thế, khi Tôn Tuệ San không thể đáp ứng được dục vọng của anh thì anh tìm tới cô!
Mỗi đêm, anh sẽ thay đổi cách thăm dò thân thể của cô, mỗi một lần, cũng sẽ để cho cô cảm nhận được khoái cảm cực hạn, cô ghét cảm giác này, không muốn đắm chìm trong nó, nhưng, khi ở dưới anh, cô không thể khống chế được cơ thể của mình.
Mỗi đêm, sau khi kích tình qua đi, anh ôm cô mà ngủ, nghe được tiếng hít thở đều đều của anh, cảm nhận thấy anh đang nằm bên cạnh mình, Tả Tình Duyệt không cách nào ngủ được.
Bảo Bảo đã ba tháng tuổi, nhưng bụng cô vẫn chưa to lên một chút nào, mỗi lần khi anh kịch liệt ra vào trong cơ thể cô, cô đều vô cùng sợ hãi, lo lắng cho đứa bé.
Cố Thịnh vẫn chưa có hành động gì với đứa bé cả, cô đoán không ra anh đang nghĩ cái gì!
Tả Tình Duyệt nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang ôm lấy eo của mình, tại sao gây tổn thương cô như vậy, vẫn còn khiến cô nghĩ rằng anh quan tâm tới mình?
Hít thở thật sâu, Tả Tình Duyệt xuống giường, đi tới ban công, đêm khuya gió lạnh thổi lên tóc làm quần áo cô bay bay trong đêm, dưới ánh trăng, cô giống như một tiên nữ xinh đẹp.
Cố Thịnh không đề cập tới chuyện ly hôn, giống như chưa từng xảy ra chuyện đó.
Nhưng chính vì vậy, lại làm cho không khí càng thêm bức bách, anh chẳng lẽ lại tàn nhẫn như vậy, muốn cho cô nhìn thấy cả nhà ba người họ sống hạnh phúc bên nhau?
Nhưng con cô phải làm thế nào đây? Cho dù Cố Thịnh chấp nhận tha cho con cô nhưng sau này cô biết phải nói với con thế nào về quan hệ của cô với Cố Thịnh đây?
Nước mắt chảy xuống, Tả Tình Duyệt trong lòng ngập tràn đau khổ.
Trong bóng tối, mắt Cố Thịnh đang mở, khi Tình Duyệt gỡ tay anh ra, anh cũng đã tỉnh, anh không cách nào yên giấc, kể từ khi cô nói muốn ly hôn, trong lòng anh luôn sợ Tả Tình Duyệt đột nhiên biến mất.
Mỗi lần nghĩ tới điều này, lòng của anh rất bất an, cho nên, anh dùng đủ mọi cách để nhìn thấy cô, cho nên, anh mới mỗi tối ôm cô ngủ, có lẽ chỉ có giữ cô bên cạnh, anh mới có thể an lòng, mới có thể yên tâm vì cô luôn ở bên mình.
Ngồi dậy, Cố Thịnh nhìn ra ngoài ban công, đột nhiên có cảm giác, cô sẽ bị bóng đêm cuốn đi mất, trong lòng sợ hãi, nhảy xuống giường, lao ra ngoài. . . . .
Ầm, vô số bọt nước bắn lên tung tóe trong không khí, nước lạnh lẽo bao quanh cơ thể cô, trong lòng Tả Tình Duyệt cảm thấy có chút may mắn, may đây là nước chứ không phải sàn nhà cứng rắn!
Cơ thể dần chìm xuống, cô từ nhỏ sống bên bờ biển, nước đối với cô, giống như là bạn tốt, cô nhớ, khi Tiểu Bối bỏ đi, cô nhiều lần lén lặn xuống nước, chỉ ngoi lên khi không còn chịu đựng được nữa.
Tiểu Bối. . . . . Anh từng nói anh vĩnh viễn là Tiểu Bối của cô, nhưng. . . . .Cuộc đời ít ai học được chữ ngờ. . . . . Hôm nay người đã từng hứa với cô, lại thất hứa giờ cậu bé ngày đó đang ở đâu? Có khỏe hay không?
Nụ cười vẫn nở trên môi, cho dù cậu ấy sống không tốt, cũng không thể thảm bằng cô, không phải sao?
Nén giận, Tả Tình Duyệt từ từ chìm xuống dưới, cô không muốn quan tâm tới điều gì nữa chỉ muốn ở bên trong người bạn từ nhỏ của mình, trốn tránh một lát!
Nhớ tới câu nói của Cố Thịnh, đừng mơ tưởng? Giờ đã đến nước này, ngoài ly hôn ra còn có thể làm gì khác đây ?
Cô muốn chúc phúc cho anh, không được sao?
Anh rất hận cô, cô giờ đã hiểu, dù là ở đâu, lúc nào anh cũng muốn hành hạ, trừng phạt cô!
Nhưng người phụ nữ anh nên hận không phải là cô.
Tại sao tất cả đều đổ lên đầu cô, cô chỉ muốn có một cuộc sống vui vẻ, nhưng cô biết mình sống an ổn cũng đã rất khó khăn rồi chứ đừng mơ gì tới cuộc sống vui vẻ!
Cố Thịnh nghe được tiếng nước chảy, cơ thể đột nhiên cứng đờ, sắc mặt âm trầm, trong lòng có dự cảm không tốt, xoay người, nhưng không thấy Tả Tình Duyệt đâu, tim anh như ngừng đập, nhanh chóng chạy đến bên cạnh cái ao, thấy mặt ao vô cùng tĩnh lặng.
Sự tĩnh lặng này khiến lòng anh tràn ngập lạnh giá. . . . .
Đôi đồng tử trong mắt co vào, không. . . . . điều trong suy nhĩ của anh nhất định là không xảy ra!
"Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh gọi tên cô, giọng anh run rẩy “Tả Tình Duyệt!"
Trả lời anh vẫn là mặt nước tĩnh lặng, Cố Thịnh trong lòng lo lắng, không suy nghĩ liền nhảy xuống ao, tìm một bóng dáng quen thuộc, khi anh thấy người phụ nữ ấy, lập tức bơi về phía cô.
Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân Tả Tình Duyệt cảm nhận được có gì đó đang kéo mình lên trên, khẽ mở mắt ra, liền nhìn thấy anh ở trước mắt. . . . .
Trong lòng trào dâng sự châm chọc, anh ta đang làm cái gì vậy?
Anh tới cứu cô sao?
Cô sẽ không tự lừa dối bản thân anh quay lại là vì lo lắng cho an toàn của mình, anh là Cố Thịnh kia mà?
Cố Thịnh đã kéo được Tả Tình Duyệt lên bờ, thấy hai mắt cô nhắm chặt, đang muốn làm hô hấp nhân tạo, lại thấy Tả Tình Duyệt mở mắt ra, cô lập tức tránh xa anh. . . . .
Trong lòng anh cảm thấy may mắn vì cô không sao nhưng đồng thời cũng thấy đau đớn tưởng không thở nổi bởi hành động né tránh của Tả Tình Duyệt
"Tôi không muốn thấy một người chết ở nơi này nữa!" Lời nói ra trái ngược với những gì trong lòng anh nghĩ, Cố Thịnh hờ hững đứng dậy, xoay người bỏ đi.
Tả Tình Duyệt hít thở thật sâu, co người lại, thật may là cô không tưởng bở! Nếu không sự thất vọng sẽ càng lớn hơn!
Nhìn Cố Thịnh dần biến mất ngoài tầm mắt, Tả Tình Duyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại. . . . .
Sau ngày đó, Tả Tình Duyệt trải qua một cuộc sống không bình lặng, Cố Thịnh không hề tránh cô, mà thỉnh thoảng còn cố ý xuất hiện trước mặt cô. Lúc cô đọc sách, anh sẽ cùng Tôn Tuệ San ân ái hay khi cô muốn tìm một nơi yên tĩnh, anh lại cứ lù lù xuất hiện trước mặt cô, phá hoại sự yên ổn của cô.
Những điều này cô có thể nhịn, nhưng có một việc lại làm lòng cô trừ khổ sở, còn đau đớn.
Mỗi đêm, khi cô ngủ chưa được bao lâu, trong phòng sẽ xuất hiện một người đàn ông, chiếm đoạt giường của cô.
"Anh không phải nên ở bên chị họ sao?" Tả Tình Duyệt nhàn nhạt hỏi, không biết từ lúc nào, cô đã tự coi mình là ‘người phụ nữ ngoài cuộc’.
"Cô ấy mang thai, phải giữ gìn!"
Nghe được câu trả lời của anh, trong bóng tối Tả Tình Duyệt nhếch miệng cười, thì ra anh muốn chăm sóc chị họ! Không muốn làm tổn thương chị ta!
Cô cảm giác mình thành một người thay thế, khi Tôn Tuệ San không thể đáp ứng được dục vọng của anh thì anh tìm tới cô!
Mỗi đêm, anh sẽ thay đổi cách thăm dò thân thể của cô, mỗi một lần, cũng sẽ để cho cô cảm nhận được khoái cảm cực hạn, cô ghét cảm giác này, không muốn đắm chìm trong nó, nhưng, khi ở dưới anh, cô không thể khống chế được cơ thể của mình.
Mỗi đêm, sau khi kích tình qua đi, anh ôm cô mà ngủ, nghe được tiếng hít thở đều đều của anh, cảm nhận thấy anh đang nằm bên cạnh mình, Tả Tình Duyệt không cách nào ngủ được.
Bảo Bảo đã ba tháng tuổi, nhưng bụng cô vẫn chưa to lên một chút nào, mỗi lần khi anh kịch liệt ra vào trong cơ thể cô, cô đều vô cùng sợ hãi, lo lắng cho đứa bé.
Cố Thịnh vẫn chưa có hành động gì với đứa bé cả, cô đoán không ra anh đang nghĩ cái gì!
Tả Tình Duyệt nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang ôm lấy eo của mình, tại sao gây tổn thương cô như vậy, vẫn còn khiến cô nghĩ rằng anh quan tâm tới mình?
Hít thở thật sâu, Tả Tình Duyệt xuống giường, đi tới ban công, đêm khuya gió lạnh thổi lên tóc làm quần áo cô bay bay trong đêm, dưới ánh trăng, cô giống như một tiên nữ xinh đẹp.
Cố Thịnh không đề cập tới chuyện ly hôn, giống như chưa từng xảy ra chuyện đó.
Nhưng chính vì vậy, lại làm cho không khí càng thêm bức bách, anh chẳng lẽ lại tàn nhẫn như vậy, muốn cho cô nhìn thấy cả nhà ba người họ sống hạnh phúc bên nhau?
Nhưng con cô phải làm thế nào đây? Cho dù Cố Thịnh chấp nhận tha cho con cô nhưng sau này cô biết phải nói với con thế nào về quan hệ của cô với Cố Thịnh đây?
Nước mắt chảy xuống, Tả Tình Duyệt trong lòng ngập tràn đau khổ.
Trong bóng tối, mắt Cố Thịnh đang mở, khi Tình Duyệt gỡ tay anh ra, anh cũng đã tỉnh, anh không cách nào yên giấc, kể từ khi cô nói muốn ly hôn, trong lòng anh luôn sợ Tả Tình Duyệt đột nhiên biến mất.
Mỗi lần nghĩ tới điều này, lòng của anh rất bất an, cho nên, anh dùng đủ mọi cách để nhìn thấy cô, cho nên, anh mới mỗi tối ôm cô ngủ, có lẽ chỉ có giữ cô bên cạnh, anh mới có thể an lòng, mới có thể yên tâm vì cô luôn ở bên mình.
Ngồi dậy, Cố Thịnh nhìn ra ngoài ban công, đột nhiên có cảm giác, cô sẽ bị bóng đêm cuốn đi mất, trong lòng sợ hãi, nhảy xuống giường, lao ra ngoài. . . . .
Tác giả :
Lưu Lãng Hồng Tường Vi