Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 112: Sự săn sóc của Cố Thịnh
Sáng sớm hôm sau, Tả Tình Duyệt vừa mở mắt liền đối diện một đôi con ngươi màu đen, ngớ ngẩn, mới nhớ lại tất cả tối qua, trên mặt bỗng chốc đỏ ửng, theo bản năng kéo chặt chăn lên ngực, mắt mở to.
Cử động của cô rõ ràng lấy được lòng Cố Thịnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười, trong mơ hồ lộ ra mấy phần cưng chiều, "Lâu như vậy rồi, còn xấu hổ?"
Đây chính là cô vợ bé nhỏ của anh! Trong lòng anh sinh ra một cỗ ấm áp.
Cầm tay của cô, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn,"Tối hôm qua không làm động tới vết thương của em chứ?"
Oanh một tiếng, hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt liền đỏ mặt tới mang tai, vết thương?
"Không có. . . . Không có. . . ." Tả Tình Duyệt không dám nhìn mắt Cố Thịnh. Tối hôm qua động tác của anh thương tiếc chưa bao giờ có, hết sức để ý vết thương trên chân cô, khiến cô cơ hồ quên mất trên chân có thương tích.
Nụ cười trên mặt Cố Thịnh càng lúc càng đậm, nếu như anh còn tiếp tục trêu chọc, nói không chừng hôm nay vợ của anh sẽ không thể ra cửa!
Buông tay cô ra, Cố Thịnh xoay người đi về phía gian phòng sát vách, thời điểm trở về, trong tay đã thêm mấy bộ y phục.
"Em như vậy, bảo anh làm sao giúp em mặc áo?" Cố Thịnh cười nhìn Tả Tình Duyệt, thấy bộ dáng không muốn để anh thấy bất kỳ cảnh xuân nào của cô, trong lòng có chút hơi ghen ghét, khoác y phục trên tay, chờ đợi cô vén chăn lên.
Ánh mắt Tả Tình Duyệt nghiêng nhìn đồ lót trên tay anh, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, "Em. . . Em tự mình làm!"
Trời ạ! Anh nói muốn mặc quần áo cho cô?
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, trên mặt Tả Tình Duyệt liền nóng hừng hực, như đám lửa đang cháy mạnh, đôi mắt không biết nên để vào đâu.
Cố Thịnh dĩ nhiên sẽ không như ý của cô, thật vất vả cho mình một cái cớ, anh làm sao cũng phải quý trọng, không phải sao?
"Chân em không tiện!" Cố Thịnh không chút do dự cắt đứt hy vọng của Tả Tình Duyệt, theo ý anh, mặc đồ cho cô, là phúc lợi của anh!
Trong khi nói chuyện, bàn tay Cố Thịnh đưa về phía tay kéo chăn của cô, thấy cô vẫn không chịu thư giãn, trong con ngươi sắc bén thoáng qua giảo hoạt, "Em không muốn mặc quần áo? Vậy cũng được, cùng lắm thì anh gọi điện thoại, bảo An Điền hủy bỏ tất cả lịch trình hôm nay, chúng ta có thời gian cả ngày. . . ."
Tả Tình Duyệt kinh dị đối mặt con ngươi hài hước của anh, tùy tiện nghĩ cũng biết ý tứ của anh là muốn cô cả ngày không xuống giường rồi, như vậy sao được? Mặc dù trong lòng của cô cũng hơi mong đợi, nhưng từ trước đến giờ da mặt cô đều mỏng, vừa nghĩ tới ngày mai sẽ đối mặt ánh mắt mập mờ của những người trong nhà, lòng liền lo lắng.
Buông tay ra, mặc cho anh kéo chăn trên người mình ra.
Cố Thịnh nâng cô dậy, làm một đức ông chồng đúng quy cách, đầu tiên là áo lót, sau đó là quần lót. Lúc mặc quần áo còn không bỏ qua trêu cợt cô, nguyên nhân rất đơn giản, anh thích xem bộ dáng mặt đỏ tim đập vì mình của cô.
Bộ dáng nũng nịu khiến anh hận không thể một hớp nuốt cô xuống bụng!
Tả Tình Duyệt chỉ cảm thấy một giây trôi qua như một năm, mỗi một giây đều dài như một thế kỷ. Tay của anh cứ như có như không đụng vào vùng mẫn cảm trên người cô, khiến cô phí hết lớn tâm lực mới cố nén phản ứng theo bản năng thân thể.
"Thật không công bằng!" Tả Tình Duyệt đột nhiên mở miệng, trong giọng nói lộ ra một tia oán giận cùng bất mãn. Cô phát hiện, Cố Thịnh đang cố ý trêu chọc cô, mà cô lại ngây ngốc không cách nào thoát khỏi trêu đùa của anh, thân thể đều theo bản năng nổi lên phản ứng cùng động tác của anh.
"A? Vậy em nói xem sao lại không công bằng?" trong mắt Cố Thịnh thoáng qua nụ cười tà ác, anh phát hiện bộ dạng nũng nịu của cô vợ nhỏ cũng có một loại phong tình khác.
Tả Tình Duyệt đánh bạo, chống lại hai mắt của anh, "Như anh rõ ràng là đang khi dễ em!"
Lý nào là vậy! Thời gian qua lâu như vậy, anh mới mặc xong đồ lót cho cô.
Cố Thịnh sảng lãng cười to ra tiếng, thân mật điểm cái trán của cô một cái, "Nếu như khi dễ em, vậy anh không phải mặc đồ cho em đâu, mà là cởi đồ trên người em ra, không phải sao?"
Tả Tình Duyệt nơi nào là đối thủ của Cố Thịnh, lời nói bị áp đảo e rằng không cách nào đánh trả.
Cố Thịnh thấy mặt cô đỏ như con tôm luộc, cũng không tiếp tục trêu cợt, dù sao anh cũng biết, nếu còn tiếp tục nữa, anh thật sự sẽ muốn cởi hết đồ trên người cô ra, hôm nay hai người coi như cũng không thể ra khỏi cửa.
Bỏ qua cho Tả Tình Duyệt, Cố Thịnh nhanh chóng mặc xong bộ âu phục cho cô, màu lam nhạt thanh nhã phù hợp làn da của cô, hoàn mỹ buộc vòng quanh vóc người hấp dẫn, khiến Cố Thịnh lại nhìn say mê lần nữa.
Anh quả thật có một cô vợ bé nhỏ quá xinh đẹp!
Khó trách. . . . Mi tâm hơi nhíu, nhưng ngay sau đó lại giãn ra, khó trách lại hấp dẫn những người đàn ông kia, anh có nên cảm thấy kiêu ngạo không?
Thở dài trong lòng, trong mắt của anh thoáng qua vẻ kiên định, vợ của anh sẽ vĩnh viễn là của anh, bất kể sau này thái độ của anh đối với cô như thế nào, điểm này dù là ai cũng không cách nào thay đổi được sự thật.
Tả Tình Duyệt mặc quần áo tử tế rốt cuộc thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy thân thể lơ lửng, lúc phản ứng lại cô mới phát hiện ra mình đã bị Cố Thịnh ôm ở trong lòng. Theo bản năng ôm cổ của anh, nhìn đôi mắt tươi cười của anh. Cô phát hiện, thật ra thì ánh mắt của Cố Thịnh rất thích hợp để cười. Khi anh cười lên làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp.Bình thường anh đều dùng lạnh lùng và nghiêm túc ngụy trang mình, mới có thể khiến bản thân có vẻ làm cho người ta sợ hãi đến gần.
"Chân của em không thích hợp đi bộ, trước khi thương thế của em tốt hơn, ngày ngày anh đều phải bế em!" Cố Thịnh cưng chiều ấn một nụ hôn lên trên trán cô, trong mắt tựa hồ lóe vẻ mong đợi.
Ngày ngày? Tả Tình Duyệt bị hai chữ này hấp dẫn, trong lòng đột nhiên chấn động, nếu như có thể ngày ngày cảm nhận được quan tâm của anh, cô tình nguyện để vết thương trên chân cả đời đều không tốt được!
Nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời thôi, đến khi vết thương trên chân cô lành thì sẽ ra sao? Anh lại biến thành Cố Thịnh khó có thể tiếp cận sao?
Trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, cô nghĩ nếu Cố Thịnh cứ như bây giờ luôn ở cạnh cô, thì tốt biết bao!
Hai người đi xuống lầu, trên bàn ăn đã sớm sắp đặt bữa ăn sáng. Hai người ngồi đối diện nhau, ăn bữa sáng cực kỳ bình thản. Cố Thịnh thỉnh thoảng chú ý cử động của cô, thỉnh thoảng sẽ lau sữa tươi dính trên môi cô, hai người nghiễm nhiên là một đôi vợ chồng ân ái, ngọt ngào mà hài hòa.
"Về sau, món ăn em làm chỉ có anh mới được ăn!" Cố Thịnh xuất hiện ở trước cửa, đột nhiên từ phía sau lưng ôm Tả Tình Duyệt đang ngồi trên xe lăn, trong giọng nói lộ ra bá đạo và ngang ngược không ai bì nổi.
Tả Tình Duyệt gật đầu, cô biết Cố Thịnh còn để ý chuyện Kiều Nam ngày hôm qua, mặc dù anh không hỏi cô chân tướng sự tình nữa, nhưng, cô lại từ trong câu này mà biết thái độ của anh. Anh đang nói cho cô biết, chuyện ngày hôm qua, không cho phép xảy ra nữa!
Chuyện như vậy, cô cũng không muốn xảy ra nữa, nhưng nghĩ đến Kiều Nam, trong lòng cô lại càng thêm bất an, ánh mắt người kia nhìn cô mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, trình độ nguy hiểm của người đàn ông này, cô không cách nào biết trước và khống chế.
Cô không biết, phía sau họ còn có rối rắm gì nữa!
Chỉ là, mỗi lần nhớ tới Kiều Nam, cô lại có dự cảm xấu.
Cử động của cô rõ ràng lấy được lòng Cố Thịnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười, trong mơ hồ lộ ra mấy phần cưng chiều, "Lâu như vậy rồi, còn xấu hổ?"
Đây chính là cô vợ bé nhỏ của anh! Trong lòng anh sinh ra một cỗ ấm áp.
Cầm tay của cô, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn,"Tối hôm qua không làm động tới vết thương của em chứ?"
Oanh một tiếng, hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt liền đỏ mặt tới mang tai, vết thương?
"Không có. . . . Không có. . . ." Tả Tình Duyệt không dám nhìn mắt Cố Thịnh. Tối hôm qua động tác của anh thương tiếc chưa bao giờ có, hết sức để ý vết thương trên chân cô, khiến cô cơ hồ quên mất trên chân có thương tích.
Nụ cười trên mặt Cố Thịnh càng lúc càng đậm, nếu như anh còn tiếp tục trêu chọc, nói không chừng hôm nay vợ của anh sẽ không thể ra cửa!
Buông tay cô ra, Cố Thịnh xoay người đi về phía gian phòng sát vách, thời điểm trở về, trong tay đã thêm mấy bộ y phục.
"Em như vậy, bảo anh làm sao giúp em mặc áo?" Cố Thịnh cười nhìn Tả Tình Duyệt, thấy bộ dáng không muốn để anh thấy bất kỳ cảnh xuân nào của cô, trong lòng có chút hơi ghen ghét, khoác y phục trên tay, chờ đợi cô vén chăn lên.
Ánh mắt Tả Tình Duyệt nghiêng nhìn đồ lót trên tay anh, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, "Em. . . Em tự mình làm!"
Trời ạ! Anh nói muốn mặc quần áo cho cô?
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, trên mặt Tả Tình Duyệt liền nóng hừng hực, như đám lửa đang cháy mạnh, đôi mắt không biết nên để vào đâu.
Cố Thịnh dĩ nhiên sẽ không như ý của cô, thật vất vả cho mình một cái cớ, anh làm sao cũng phải quý trọng, không phải sao?
"Chân em không tiện!" Cố Thịnh không chút do dự cắt đứt hy vọng của Tả Tình Duyệt, theo ý anh, mặc đồ cho cô, là phúc lợi của anh!
Trong khi nói chuyện, bàn tay Cố Thịnh đưa về phía tay kéo chăn của cô, thấy cô vẫn không chịu thư giãn, trong con ngươi sắc bén thoáng qua giảo hoạt, "Em không muốn mặc quần áo? Vậy cũng được, cùng lắm thì anh gọi điện thoại, bảo An Điền hủy bỏ tất cả lịch trình hôm nay, chúng ta có thời gian cả ngày. . . ."
Tả Tình Duyệt kinh dị đối mặt con ngươi hài hước của anh, tùy tiện nghĩ cũng biết ý tứ của anh là muốn cô cả ngày không xuống giường rồi, như vậy sao được? Mặc dù trong lòng của cô cũng hơi mong đợi, nhưng từ trước đến giờ da mặt cô đều mỏng, vừa nghĩ tới ngày mai sẽ đối mặt ánh mắt mập mờ của những người trong nhà, lòng liền lo lắng.
Buông tay ra, mặc cho anh kéo chăn trên người mình ra.
Cố Thịnh nâng cô dậy, làm một đức ông chồng đúng quy cách, đầu tiên là áo lót, sau đó là quần lót. Lúc mặc quần áo còn không bỏ qua trêu cợt cô, nguyên nhân rất đơn giản, anh thích xem bộ dáng mặt đỏ tim đập vì mình của cô.
Bộ dáng nũng nịu khiến anh hận không thể một hớp nuốt cô xuống bụng!
Tả Tình Duyệt chỉ cảm thấy một giây trôi qua như một năm, mỗi một giây đều dài như một thế kỷ. Tay của anh cứ như có như không đụng vào vùng mẫn cảm trên người cô, khiến cô phí hết lớn tâm lực mới cố nén phản ứng theo bản năng thân thể.
"Thật không công bằng!" Tả Tình Duyệt đột nhiên mở miệng, trong giọng nói lộ ra một tia oán giận cùng bất mãn. Cô phát hiện, Cố Thịnh đang cố ý trêu chọc cô, mà cô lại ngây ngốc không cách nào thoát khỏi trêu đùa của anh, thân thể đều theo bản năng nổi lên phản ứng cùng động tác của anh.
"A? Vậy em nói xem sao lại không công bằng?" trong mắt Cố Thịnh thoáng qua nụ cười tà ác, anh phát hiện bộ dạng nũng nịu của cô vợ nhỏ cũng có một loại phong tình khác.
Tả Tình Duyệt đánh bạo, chống lại hai mắt của anh, "Như anh rõ ràng là đang khi dễ em!"
Lý nào là vậy! Thời gian qua lâu như vậy, anh mới mặc xong đồ lót cho cô.
Cố Thịnh sảng lãng cười to ra tiếng, thân mật điểm cái trán của cô một cái, "Nếu như khi dễ em, vậy anh không phải mặc đồ cho em đâu, mà là cởi đồ trên người em ra, không phải sao?"
Tả Tình Duyệt nơi nào là đối thủ của Cố Thịnh, lời nói bị áp đảo e rằng không cách nào đánh trả.
Cố Thịnh thấy mặt cô đỏ như con tôm luộc, cũng không tiếp tục trêu cợt, dù sao anh cũng biết, nếu còn tiếp tục nữa, anh thật sự sẽ muốn cởi hết đồ trên người cô ra, hôm nay hai người coi như cũng không thể ra khỏi cửa.
Bỏ qua cho Tả Tình Duyệt, Cố Thịnh nhanh chóng mặc xong bộ âu phục cho cô, màu lam nhạt thanh nhã phù hợp làn da của cô, hoàn mỹ buộc vòng quanh vóc người hấp dẫn, khiến Cố Thịnh lại nhìn say mê lần nữa.
Anh quả thật có một cô vợ bé nhỏ quá xinh đẹp!
Khó trách. . . . Mi tâm hơi nhíu, nhưng ngay sau đó lại giãn ra, khó trách lại hấp dẫn những người đàn ông kia, anh có nên cảm thấy kiêu ngạo không?
Thở dài trong lòng, trong mắt của anh thoáng qua vẻ kiên định, vợ của anh sẽ vĩnh viễn là của anh, bất kể sau này thái độ của anh đối với cô như thế nào, điểm này dù là ai cũng không cách nào thay đổi được sự thật.
Tả Tình Duyệt mặc quần áo tử tế rốt cuộc thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy thân thể lơ lửng, lúc phản ứng lại cô mới phát hiện ra mình đã bị Cố Thịnh ôm ở trong lòng. Theo bản năng ôm cổ của anh, nhìn đôi mắt tươi cười của anh. Cô phát hiện, thật ra thì ánh mắt của Cố Thịnh rất thích hợp để cười. Khi anh cười lên làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp.Bình thường anh đều dùng lạnh lùng và nghiêm túc ngụy trang mình, mới có thể khiến bản thân có vẻ làm cho người ta sợ hãi đến gần.
"Chân của em không thích hợp đi bộ, trước khi thương thế của em tốt hơn, ngày ngày anh đều phải bế em!" Cố Thịnh cưng chiều ấn một nụ hôn lên trên trán cô, trong mắt tựa hồ lóe vẻ mong đợi.
Ngày ngày? Tả Tình Duyệt bị hai chữ này hấp dẫn, trong lòng đột nhiên chấn động, nếu như có thể ngày ngày cảm nhận được quan tâm của anh, cô tình nguyện để vết thương trên chân cả đời đều không tốt được!
Nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời thôi, đến khi vết thương trên chân cô lành thì sẽ ra sao? Anh lại biến thành Cố Thịnh khó có thể tiếp cận sao?
Trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, cô nghĩ nếu Cố Thịnh cứ như bây giờ luôn ở cạnh cô, thì tốt biết bao!
Hai người đi xuống lầu, trên bàn ăn đã sớm sắp đặt bữa ăn sáng. Hai người ngồi đối diện nhau, ăn bữa sáng cực kỳ bình thản. Cố Thịnh thỉnh thoảng chú ý cử động của cô, thỉnh thoảng sẽ lau sữa tươi dính trên môi cô, hai người nghiễm nhiên là một đôi vợ chồng ân ái, ngọt ngào mà hài hòa.
"Về sau, món ăn em làm chỉ có anh mới được ăn!" Cố Thịnh xuất hiện ở trước cửa, đột nhiên từ phía sau lưng ôm Tả Tình Duyệt đang ngồi trên xe lăn, trong giọng nói lộ ra bá đạo và ngang ngược không ai bì nổi.
Tả Tình Duyệt gật đầu, cô biết Cố Thịnh còn để ý chuyện Kiều Nam ngày hôm qua, mặc dù anh không hỏi cô chân tướng sự tình nữa, nhưng, cô lại từ trong câu này mà biết thái độ của anh. Anh đang nói cho cô biết, chuyện ngày hôm qua, không cho phép xảy ra nữa!
Chuyện như vậy, cô cũng không muốn xảy ra nữa, nhưng nghĩ đến Kiều Nam, trong lòng cô lại càng thêm bất an, ánh mắt người kia nhìn cô mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, trình độ nguy hiểm của người đàn ông này, cô không cách nào biết trước và khống chế.
Cô không biết, phía sau họ còn có rối rắm gì nữa!
Chỉ là, mỗi lần nhớ tới Kiều Nam, cô lại có dự cảm xấu.
Tác giả :
Lưu Lãng Hồng Tường Vi