Cạm Bẫy Dịu Dàng
Chương 56 56 em Yêu Còn Chưa Bắt Đầu Mà
Editor: YuuĐối mặt trực diện thế này khiến Nam Chức chỉ muốn độn thổ.
Ngôn Trạm lại nhéo má cô, hỏi: “Giây?”
Nam Chức nhìn chằm chằm ba chữ “Về nhà đi”, trong lòng có chút bấp bênh.
Không thể tin tưởng tên chó này được!
“Anh còn phải mặc nữa chứ.”
Cuối cùng, cô nói rằng mình sẽ cố gắng hoàn thành bộ phim này thật tốt để xem hiệu quả như thế nào.
Nếu mọi chuyện ổn thỏa thì cô sẽ không nhường cơ hội này cho bất cứ ai.
Nhưng cô không thể nào phản kháng lại, cô cảm thấy mình chính là con thuyền lá lênh đênh vô định trên đại dương bao la, chìm xuống hay nổi lên, đi đến đâu cũng đều phụ thuộc vào người đàn ông đang ở trên người mình…
Nếu lúc đó bà ấy không từ chức, Nam Thư Hủy chắc chắn sẽ trở thành tổng biên tập trẻ tuổi nhất trong lịch sử của một cơ quan báo chí chính thống.
Cơ thể hai người đều ướt đẫm mồ hôi.
Cô không biết là mình đã quá nhạy cảm hay cơ thể vẫn còn cảm nhận được quán tính chuyển động của anh, ngay cả những lời nói mơ hồ lúc đêm qua của anh bây giờ cũng đang chạy phụ đề trong tâm trí cô…
Quấn chặt chăn bông quanh người, cô ấp úng nói: “Đừng quấy rầy em nữa, cảm ơn anh.”
Ngôn Trạm còn đổ nhiều mồ hôi hơn cô.
Từng giọt mồ hôi lăn xuống từ trán anh rồi nhỏ xuống người cô, bỏng rát đến nỗi cô không thể không run rẩy.
“Bà ngoại!”
“Vậy anh mau gọi điện bảo người ta đừng mang quần áo tới nữa, em không muốn…”
Cổ Nguyệt Dương ủng hộ cô.
“Anh, từ từ thôi… Nhẹ một chút.”
Nam Chức đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm: “Không phải muộn lắm rồi sao? Anh mau đi rửa mặt đi, đừng ở đây…”
Ngôn Trạm kiềm chế bản thân, mở ngăn kéo lấy thứ đó ra rồi xé thứ đó bằng miệng trước mặt cô.
“…”
Cô thực sự không muốn nhìn một cách trực diện như vậy nên đã nhắm chặt hai mắt lại.
Nào ngờ lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của người đàn ông kia: “Em không giúp anh sao?”
Nam Chức vốn tưởng chỉ trên ngực anh mới có vết cào, nào ngờ đằng sau lưng trông còn kích thích hơn gấp trăm lần đằng trước, quả thực chính là bức kiệt tác được lưu truyền ngàn đời.
Mà, nếu cô không nhìn nhầm thì hình như trên bả vai anh còn có dấu răng rất sống động nữa.
Sau khi hiểu rõ đại khái tình hình, Cổ Nguyệt Dương đi tắm rửa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Anh còn chẳng cho cô cơ hội để nổi giận đã nắm chặt lấy tay cô, kéo cô ngồi dậy.
“Meow ~~~”
Mà Nam Chức chưa bao giờ có cảm giác như vậy trước đây.
“Này.”
Nhìn bộ dạng tức giận của cô, Ngôn Trạm quay lưng lại, nói: “Anh nhìn cũng rất thời thượng.”
Cô thật sự rất mệt, tiếng kêu vô lực như đang khiêu khích anh, mà nói một cách thô bạo hơn chính là nũng nĩu tán tỉnh anh.
“Cuối cùng cháu cũng đợi được bác về.” Bà ấy nói: “Đúng là một hành trình vất vả.”
Vậy cô phải làm sao bây giờ? Cô thật sự rất mệt, rất mệt, rất rất mệt!
“Anh bắt nạt em.”
“Ngôn tổng, khoảng 40 phút nữa chúng ta sẽ xuất phát.” Giọng điệu của Phương Bác không được ổn định.
Anh ta đã phải cược toàn bộ tính mạng của mình để thực hiện nhiệm vụ của một trợ lý trưởng: “Chuyến bay, chuyến bay…”
“Hả?” Ngôn Trạm cúi người hôn cô: “Em yêu, còn chưa bắt đầu mà.”
Cơ thể của Ngôn Trạm vẫn đang để trần ở phía trên, anh nhìn cô chăm chú.
“Dù bao lâu nữa thì anh vẫn sẽ quay về mà, em…”
Tên chó này, trên giường mang một bộ mặt, dưới giường lại mang một bộ mặt khác, sao anh không đi học cách trở mặt đi.
“…”
Nam Chức quá bận rộn trong khoảng thời gian này nên cô cũng chỉ có thể dọn dẹp một cách qua loa.
Đêm nay không chỉ hú hồn hú vía, mà còn như chết đi sống lại vậy.
“…”
Vết cào đỏ rực trên đó, rất phong phú.
Nam Chức sau đó không ngừng rên rỉ cầu xin.
Không phải anh đã kết thúc chuyến công tác nước ngoài nên mới về nước sao? Tại sao lại phải đi nữa?
Cô dán chặt vào người tên chó biến thái này mà khóc lóc xin tha, nhưng dường như anh chưa lúc nào thấy thỏa mãn cả, anh không ngừng chiếm hữu cô, rút lui, rồi lại chiếm hữu, rồi lại rút lui.
“Mang một bộ quần áo tới đây.” Ngôn Trạm vừa gọi Phương Bác vừa kéo chăn bông tạo ra một khoảng trống nhỏ.
Giọng nói của Nam Chức hơi khàn.
Đêm qua cô vừa phải khóc vừa phải năn nỉ, còn mệt hơn gấp trăm ngàn lần khi cô lồng tiếng cho những phân cảnh khóc lóc.
“Mang Mang đừng xấu hổ.” Tăng Tuyền khẽ cười rồi lại thở dài: “Bác, mấy ngày nữa A Trạm mới về được.
Ngành khách sạn cuối năm thực sự rất bận, bác đừng…”
“Em yêu, đừng khóc.” Anh khẽ cắn vành tai cô, hơi thở càng thêm gấp gáp: “Em càng khóc, anh càng muốn em.”
“Đêm giao thừa đến đón anh.”
Ngôn Trạm vùi mặt vào hõm cổ cô.
“…”
Một tiếng sau, Cổ Nguyệt Dương chìm vào giấc ngủ.
Vậy cô phải làm sao bây giờ? Cô thật sự rất mệt, rất mệt, rất rất mệt!
Nhà, ý nghĩa của từ này đối với cô mà nói không hề đơn giản như chữ “nhà” thông thường.
“Ngoan, gọi anh là anh trai đi.”
Tiếng điện thoại rung khiến anh lập tức tỉnh táo trở lại.
“…”
“…”
Nam Chức ngước mắt lên, khuôn mặt của người đàn ông đang ở ngay trước mặt cô.
Chẳng phải anh không muốn làm anh trai cô sao? Rốt cuộc anh muốn như thế nào!
Mẹ nó, cô mạnh bạo như vậy sao?
Nam Chức cố nén nước mắt, giọng nói run rẩy mang theo sự mềm mại và quyến rũ đến cực điểm.
Nam Chức và Ngôn Trạm, một người ở phòng vệ sinh bên trong phòng ngủ, một người ở phòng vệ sinh ở gian phòng ngoài.
“Anh… Anh trai.”
Ngôn Trạm cúp điện thoại, quay đầu lại, cô gái bên cạnh anh đã tỉnh.
Cơ thể Ngôn Trạm căng cứng, chỉ cảm thấy cột sống của mình cùng với xương cụt như bị điện giật, xông thẳng tới dây thần kinh trong não anh, lập tức bùng lên từng đợt pháo hoa rực rỡ nhất trong người anh.
Cô dán chặt vào người tên chó biến thái này mà khóc lóc xin tha, nhưng dường như anh chưa lúc nào thấy thỏa mãn cả, anh không ngừng chiếm hữu cô, rút lui, rồi lại chiếm hữu, rồi lại rút lui.
Ngôn Trạm khẽ cười, vén chăn lên bước xuống giường.
Mà Nam Chức chưa bao giờ có cảm giác như vậy trước đây.
“Chuyến công tác mới thực hiện được hai phần ba thôi, anh về nước là để…”
Một giây trước đó cô còn thấy đau đớn không thể chịu được, nhưng giờ phút này cô như bị ném từ dưới mặt đất lên trên mây, từng tế bào trong cơ thể đều giãn ra, thỏa thích gào thét, vui sướng đến tột độ.
“Này.”
“…”
Hai người vô thức ôm chặt lấy nhau, cùng nhau tận hưởng khoái lạc…
Tăng Tuyền cười nói: “Bác vẫn hài hước như trước, lớn tuổi rồi mà vẫn như trẻ con ạ!”
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào tấm ga trải giường.
Ngôn Trạm kiềm chế bản thân, mở ngăn kéo lấy thứ đó ra rồi xé thứ đó bằng miệng trước mặt cô.
“Khoảng thời gian này thế nào?” Cổ Nguyệt Dương hỏi: “Công việc vẫn tiến triển tốt chứ?”
Sau một ngày thảm họa, thành phố L nhiệt tình chào đón từng tia nắng mặt trời rực rỡ của buổi sáng.
Trong căn phòng.
“Chuyện này, đều tại, tại anh!” Cô quay lưng lại: “Không chịu dứt, đòi hỏi quá đà.”
[Mang Mang, tết này con về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên nhé.
Dù ba có lỗi với con nhưng ba vẫn là ba của con.
Hai ba con mình không thể nào tránh mặt nhau, không thể hận thù nhau mãi được.
Về nhà đi con.]
Trong căn phòng.
Là anh bạn trai lớn tuổi của cô.
Chuông điện thoại lại vang lên, cô còn tưởng là tên chó kia gọi lại.
Nam Chức kéo chăn bông: “Anh đâu có nhiều thời gian đâu.”
Mùi hương ngọt ngào mà đêm qua để lại dường như vẫn chưa hoàn toàn tan biến, sự phóng túng và đê mê sau cuộc ân ái của đôi nam nữ vẫn còn vương lại trong từng ngóc ngách.
“Khoác lác.”
Một tay Ngôn Trạm chống đầu, nằm nghiêng ngắm nhìn người con gái đang ngủ say bên cạnh.
Không còn từ nào để hình dung về tên chó này nữa.
Cô gỡ tay anh ra, chui ngược lại vào trong chăn.
Ngôn Trạm xoay người cô lại, nâng mặt cô lên.
Tiếng điện thoại rung khiến anh lập tức tỉnh táo trở lại.
Khi anh xoay người, cơ thể cô gái đột nhiên chuyển động, rúc vào trong lồng ngực anh.
Đôi môi mềm mại của cô mấp máy hai lần, không biết đang nói mớ cái gì nữa.
Nam Chức im lặng một hồi rồi lắc đầu, mỉm cười miễn cưỡng.
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nghe điện thoại.
Không thể tin tưởng tên chó này được!
Cô còn chưa súc miệng, kem đánh răng vẫn còn ở đó.
“Ngôn tổng, khoảng 40 phút nữa chúng ta sẽ xuất phát.” Giọng điệu của Phương Bác không được ổn định.
Anh ta đã phải cược toàn bộ tính mạng của mình để thực hiện nhiệm vụ của một trợ lý trưởng: “Chuyến bay, chuyến bay…”
“Ừ.”
Một tay Ngôn Trạm chống đầu, nằm nghiêng ngắm nhìn người con gái đang ngủ say bên cạnh.
“Ừ.”
Ngôn Trạm cúp điện thoại, quay đầu lại, cô gái bên cạnh anh đã tỉnh.
“Ôm một chút thôi.”
Việc đó quan trọng thế sao?
Đối mặt trực diện thế này khiến Nam Chức chỉ muốn độn thổ.
“Anh phải đi nữa sao?”
Cổ Nguyệt Dương vui vẻ ngắm nhìn xung quanh một vòng, kết quả lại nhìn thấy thứ gì đó ở đằng sau mấy sản phẩm dưỡng da.
Giọng nói của Nam Chức hơi khàn.
Đêm qua cô vừa phải khóc vừa phải năn nỉ, còn mệt hơn gấp trăm ngàn lần khi cô lồng tiếng cho những phân cảnh khóc lóc.
“Bà ngoại, nếu bà muốn đi tắm biển thì con biết một nơi rất đẹp.” Nam Chức nói: “Chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
“10 rưỡi sẽ bay đến Paris.” Ngôn Trạm nói: “Em ngủ tiếp đi.”
Bên cạnh sự phấn khích, Nam Chức lại sợ mình khó có thể đảm đương được trọng trách lớn này.
Ngôn Trạm mỉm cười, sự dịu dàng tràn ngập khắp màn hình.
Bay đến Paris?
Ngôn Trạm bế cô đặt lên bồn rửa mặt, khóe miệng anh cũng dính một chút bọt kem đánh răng, trong miệng còn lưu lại mùi bạc hà thanh mát.
Không phải anh đã kết thúc chuyến công tác nước ngoài nên mới về nước sao? Tại sao lại phải đi nữa?
***
“Chuyến công tác mới thực hiện được hai phần ba thôi, anh về nước là để…”
Anh cũng nhớ tới bà ngoại của cô sao.
Nhặt quần tây trên đất lên mặc vào, tiếng kéo khóa đặc biệt rõ ràng làm da đầu Nam Chức tê dại khi nghe thấy nó.
“Anh có còn là con người không vậy?”
Cổ Nguyệt Dương chỉnh lại khăn lụa trên người, nhướng mày: “Nếu có chỗ đẹp như vậy thì cháu vẫn nên đi với Ngôn Trạm thôi.”
Nam Chức mang trà tới.
“…”
Nam Chức ngồi bật dậy, chào buổi sáng anh bằng một cú đấm.
“Chắc vậy đó.” Anh nói: “Không dễ để tính toán thời điểm đâu.
Nhưng một khi đã tính thì nó chắc chắn sẽ đúng.”
Nam Chức đỏ mặt, khẽ nói: “Bà toàn nói cái gì ý.”
“Công việc còn một đống như vậy, anh không lo mà xử lý đi, còn có tâm tư…” Cô hắng giọng, sau đó lập tức cười trừ: “8 rưỡi rồi đó, anh mau tranh thủ từng phút từng giây đi.”
“Anh lừa em à?” Cô tức giận nói, nhưng khóe miệng vẫn không kìm được mà nhếch lên: “Để xem đến lúc anh về em sẽ xử lý anh như thế nào! Anh cứ chờ đi!”
“Bà ngoại, cái này…” Cô cố gắng giữ nụ cười xinh đẹp trên môi: “Con dùng nó để cạo lông chân, dùng khá tốt.”
“Phút?”
Đêm hôm qua, ngay tại đây, cô với Ngôn Trạm…
Nam Chức ôm Cổ Nguyệt Dương, thì thào: “Anh ấy đối xử với con rất tốt.”
“10 rưỡi sẽ bay đến Paris.” Ngôn Trạm nói: “Em ngủ tiếp đi.”
Ngôn Trạm cũng ngồi dậy, chăn bông trượt từ trên người anh xuống, để lộ ra khuôn ngực rộng lớn trắng mịn của anh.
Ngôn Trạm hài lòng chiêm ngưỡng thành quả của bản thân, bình luận: “Trông rất thời thượng.”
Vết cào đỏ rực trên đó, rất phong phú.
Nam Chức á khẩu, chỉ muốn chui lại vào trong chăn giả chết.
Ngôn Trạm lại nhéo má cô, hỏi: “Giây?”
“…”
“…”
Sự chuyển đổi giữa lạnh lùng kiêu ngạo và lưu manh cầm thú của người đàn ông này thực sự rất tuyệt vời.
Cô gỡ tay anh ra, chui ngược lại vào trong chăn.
“Sợ gì chứ?” Anh lau sạch bọt dính trên miệng.
Quấn chặt chăn bông quanh người, cô ấp úng nói: “Đừng quấy rầy em nữa, cảm ơn anh.”
Nam Chức sau đó không ngừng rên rỉ cầu xin.
Đưa tay lên chạm vào “khuôn mặt” cô, anh nói: “Anh nhớ em.”
Ngôn Trạm khẽ cười, vén chăn lên bước xuống giường.
Sau khi ba người dùng bữa xong, Nam Chức và Cổ Nguyệt Dương cùng quay về Vân Nặc.
Ngôn Trạm còn đổ nhiều mồ hôi hơn cô.
Từng giọt mồ hôi lăn xuống từ trán anh rồi nhỏ xuống người cô, bỏng rát đến nỗi cô không thể không run rẩy.
Nhặt quần tây trên đất lên mặc vào, tiếng kéo khóa đặc biệt rõ ràng làm da đầu Nam Chức tê dại khi nghe thấy nó.
Cổ Nguyệt Dương nín cười, nhưng cũng không vạch trần cô.
Đêm hôm qua, ngay tại đây, cô với Ngôn Trạm…
Cô không biết là mình đã quá nhạy cảm hay cơ thể vẫn còn cảm nhận được quán tính chuyển động của anh, ngay cả những lời nói mơ hồ lúc đêm qua của anh bây giờ cũng đang chạy phụ đề trong tâm trí cô…
Kéo kéo chăn bông, Nam Chức quyết định để mình chết ngạt.
Cuối cùng, Nam Chức đã chui vào chăn nằm tâm sự với bà ngoại, còn Quýt nhỏ thì nằm ở dưới chân.
“Anh bắt nạt em.”
“Mang một bộ quần áo tới đây.” Ngôn Trạm vừa gọi Phương Bác vừa kéo chăn bông tạo ra một khoảng trống nhỏ.
Khi nghe những lời này, Nam Chức không khỏi nghĩ đến Nam Thư Hủy.
Nam Chức tự mình kéo chăn bông xuống, hét lớn: “Anh bảo ai mang quần áo tới cho anh cơ? Anh không có quần áo để mặc à? Anh gọi người đến như vậy, chẳng phải họ sẽ biết anh và em… Chúng ta tối hôm qua…”
“…”
Làm gì có chuyện ngày nào cũng phải thay đổi diện mạo chứ, đâu phải xuống phố để chụp hình đâu.
Cơ thể của Ngôn Trạm vẫn đang để trần ở phía trên, anh nhìn cô chăm chú.
Anh đứng ở vị trí ngược sáng, cơ ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư lộ ra vô cùng rõ ràng.
Kết quả lại là một tin nhắn văn bản.
Da thịt trên người anh như được tráng một lớp ánh sáng trong trẻo, cho dù quần áo trên người không được đầy đủ nhưng vẫn khiến người khác liên tưởng đến những vị thần trong thần thoại Hy Lạp, chứ không tên cầm thú đêm qua.
Cơ thể hai người đều ướt đẫm mồ hôi.
Sự chuyển đổi giữa lạnh lùng kiêu ngạo và lưu manh cầm thú của người đàn ông này thực sự rất tuyệt vời.
Anh vẫn để trần thân trên, nhưng với khí chất đẹp trai và lạnh lùng tuyệt đỉnh đó, người ta không thể nào mà rời mắt được khỏi anh.
Thậm chí, nếu chẳng may có những suy nghĩ không đứng đắn với anh, đó chẳng khác gì là đang vấy bẩn anh cả.
“Anh là chó à?” Nam Chức chỉ vào cổ và xương quai xanh của mình: “Anh định vẽ bản đồ trên người em à? Thế này sao em dám đi gặp người khác chứ!”
“Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Da thịt trên người anh như được tráng một lớp ánh sáng trong trẻo, cho dù quần áo trên người không được đầy đủ nhưng vẫn khiến người khác liên tưởng đến những vị thần trong thần thoại Hy Lạp, chứ không tên cầm thú đêm qua.
Nam Chức kéo chăn bông: “Anh đâu có nhiều thời gian đâu.”
Đạo diễn nói: “Công việc này của chúng ta đôi khi chẳng công bằng chút nào.
Cô vừa có tài năng lại vừa có sự kiên trì.
Nếu cô sẵn lòng, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác trong tương lai.”
“… Ồ.”
Đêm nay không chỉ hú hồn hú vía, mà còn như chết đi sống lại vậy.
Ngôn Trạm gật đầu, quay người cầm kính lên đeo vào, đáp: “Lần này thực sự không đủ, phải ‘chạy đua với thời gian’ chẳng thích hợp với anh chút nào.”
“…”
Cô cho rằng “nhà” phải là một nơi ấm áp và đáng tin cậy, dù có cãi vã thì nó cũng vẫn xuất phát từ sự chân thành, sẽ không làm tổn thương người nhà bởi những ham muốn ích kỷ của bản thân.
“…”
Kéo kéo chăn bông, Nam Chức quyết định để mình chết ngạt.
Không còn từ nào để hình dung về tên chó này nữa.
Ngôn Trạm nghe thấy tiếng hét liền chạy tới.
“Vậy anh mau gọi điện bảo người ta đừng mang quần áo tới nữa, em không muốn…”
“Anh còn phải mặc nữa chứ.”
“…”
Việc đó quan trọng thế sao?
Làm gì có chuyện ngày nào cũng phải thay đổi diện mạo chứ, đâu phải xuống phố để chụp hình đâu.
Nam Chức nghĩ phải thương lượng lại với anh chuyện này, nhưng khi cô cúi đầu xuống nhìn, chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông đang ở trên người cô.
Nam Chức cười xấu hổ.
Tăng Tuyền cũng đến cùng cô.
Cô bây giờ đã quen với việc nói chuyện với Ngôn Trạm khi anh đang xử lý công việc, cho dù thỉnh thoảng hai người chẳng nói gì với nhau, hoặc là Ngôn Trạm một hồi lâu sau mới đáp lại cô, nhưng cô vẫn thấy thích thú với chuyện này.
“…”
Nam Chức ngồi bật dậy, chào buổi sáng anh bằng một cú đấm.
Nếu cô nhớ không nhầm, hình như sau khi anh bế cô đi tắm, cô đã kêu gào nhất định phải mặc quần áo.
Nhưng cái áo choàng tắm… Hừm, đầy mồ hôi rồi.
“Bà thích là tốt rồi ạ.” Cô nói: “Bà có muốn đi xem phòng của bà không ạ?”
“Hay là em trả lại cho anh nhé?”
“Cùng em ăn Tết.”
Nhưng cô không thể nào phản kháng lại, cô cảm thấy mình chính là con thuyền lá lênh đênh vô định trên đại dương bao la, chìm xuống hay nổi lên, đi đến đâu cũng đều phụ thuộc vào người đàn ông đang ở trên người mình…
Nam Chức ngước mắt lên, khuôn mặt của người đàn ông đang ở ngay trước mặt cô.
Ngôn Trạm cũng ngồi dậy, chăn bông trượt từ trên người anh xuống, để lộ ra khuôn ngực rộng lớn trắng mịn của anh.
Cô sửng sốt, vội vàng che miệng lại, ấp úng nói: “Chỉ cho phép trợ lý Phương để quần áo ở cửa phòng thôi.”
Ngôn Trạm mỉm cười, hôn lên mu bàn tay cô: “Được.”
“Đây là gì vậy?”
Ngôn Trạm mỉm cười, hôn lên mu bàn tay cô: “Được.”
Vì đã tỉnh táo hoàn toàn nên Nam Chức không ngủ lại nữa.
Nếu cô nhớ không nhầm, hình như sau khi anh bế cô đi tắm, cô đã kêu gào nhất định phải mặc quần áo.
Nhưng cái áo choàng tắm… Hừm, đầy mồ hôi rồi.
Cô không biết chương trình thực tế kia có tiếp tục nữa hay không, mà cô cũng không cần phải ở lại thành phố L thêm, nhanh chóng trở về thành phố B để chuẩn bị cho bộ phim hoạt hình kia mới là chuyện nên làm.
“Con và mẹ con không giống nhau.” Cổ Nguyệt Dương tháo kính lão xuống, đặt điện thoại sang một bên: “Bà đã nghe về mối quan hệ của con với Ngôn Trạm, Ngôn Trạm rất tôn trọng con, cũng rất ủng hộ sự nghiệp của con.
Con cũng hiểu rõ, có những chuyện con phải dốc hết sức mình mới có thể đạt được nó, nhưng nếu muốn nhận được một kết quả viên mãn nhất thì chắc chắn phải là hai người cùng chung sức phấn đấu với nhau.”
Cô cháu gái bảo bối của bà có làn da trắng mịn như trứng gà bóc, còn chẳng nhìn thấy lỗ chân lông, làm sao có lông chân được chứ?
Nam Chức và Ngôn Trạm, một người ở phòng vệ sinh bên trong phòng ngủ, một người ở phòng vệ sinh ở gian phòng ngoài.
Nam Chức lắc lắc cái cổ, chống eo chậm rãi đi vào bên trong, ngơ ngác nhét cái bàn chải đánh răng vào trong miệng.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô sợ hãi hét lên vì chính mình trong gương.
Trời ơi, sao lại nhiều như vậy chứ!!!
Ngôn Trạm nghe thấy tiếng hét liền chạy tới.
Nam Chức mỉm cười: “Anh là thần sao mà biết được hay vậy?”
“…”
Anh vẫn để trần thân trên, nhưng với khí chất đẹp trai và lạnh lùng tuyệt đỉnh đó, người ta không thể nào mà rời mắt được khỏi anh.
Thậm chí, nếu chẳng may có những suy nghĩ không đứng đắn với anh, đó chẳng khác gì là đang vấy bẩn anh cả.
Nam Chức nghĩ phải thương lượng lại với anh chuyện này, nhưng khi cô cúi đầu xuống nhìn, chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông đang ở trên người cô.
Tên chó này, trên giường mang một bộ mặt, dưới giường lại mang một bộ mặt khác, sao anh không đi học cách trở mặt đi.
Là một cái máy cạo râu chạy bằng điện.
“Anh là chó à?” Nam Chức chỉ vào cổ và xương quai xanh của mình: “Anh định vẽ bản đồ trên người em à? Thế này sao em dám đi gặp người khác chứ!”
Nam Chức á khẩu, chỉ muốn chui lại vào trong chăn giả chết.
Ngôn Trạm hài lòng chiêm ngưỡng thành quả của bản thân, bình luận: “Trông rất thời thượng.”
Cô không biết chương trình thực tế kia có tiếp tục nữa hay không, mà cô cũng không cần phải ở lại thành phố L thêm, nhanh chóng trở về thành phố B để chuẩn bị cho bộ phim hoạt hình kia mới là chuyện nên làm.
“…”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
[Xin lỗi.
Chúc ông và gia đình ăn Tết vui vẻ, vạn sự như ý.]
Giết chó có vi phạm pháp luật không?
Nhìn bộ dạng tức giận của cô, Ngôn Trạm quay lưng lại, nói: “Anh nhìn cũng rất thời thượng.”
“Hả?” Ngôn Trạm cúi người hôn cô: “Em yêu, còn chưa bắt đầu mà.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nam Chức nằm vật xuống ghế sofa.
“…”
“Ưm! Răng, kem đánh răng…”
Mẹ nó, cô mạnh bạo như vậy sao?
Quýt nhỏ rất quấn Cổ Nguyệt Dương, nó không hề thấy sợ bà chút nào.
Trong lúc Nam Chức đi pha trà, nó nhảy lên đùi Cổ Nguyệt Dương, vươn vai duỗi người ở đó.
Nam Chức vốn tưởng chỉ trên ngực anh mới có vết cào, nào ngờ đằng sau lưng trông còn kích thích hơn gấp trăm lần đằng trước, quả thực chính là bức kiệt tác được lưu truyền ngàn đời.
Mà, nếu cô không nhìn nhầm thì hình như trên bả vai anh còn có dấu răng rất sống động nữa.
Cô thực sự không muốn nhìn một cách trực diện như vậy nên đã nhắm chặt hai mắt lại.
Nào ngờ lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của người đàn ông kia: “Em không giúp anh sao?”
“Chuyện này, đều tại, tại anh!” Cô quay lưng lại: “Không chịu dứt, đòi hỏi quá đà.”
Ngôn Trạm ôm cô từ đằng sau: “Ừ, trách anh không chịu dừng lại.”
Nam Chức đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm: “Không phải muộn lắm rồi sao? Anh mau đi rửa mặt đi, đừng ở đây…”
“Ôm một chút thôi.”
Cô hừ hừ mấy tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh ôm.
Ngôn Trạm vùi mặt vào hõm cổ cô.
Với niềm xúc động mãnh liệt trong tim, Nam Chức chào đón người bà thân yêu và gần gũi nhất của mình trở về.
Mùi hương ngọt ngào mà đêm qua để lại dường như vẫn chưa hoàn toàn tan biến, sự phóng túng và đê mê sau cuộc ân ái của đôi nam nữ vẫn còn vương lại trong từng ngóc ngách.
Ngửi thấy mùi hương của mình còn lưu lại trên người cô, trong một khoảnh khắc, khí huyết lại muốn dâng trào.
“Anh nhìn em như vậy làm gì?”
“Lần này anh đi bao lâu?” Nam Chức hỏi: “Không phải là em thúc giục anh đâu, chỉ là em tò mò thôi.
Em…”
“Cùng em ăn Tết.”
Cô ngẩng đầu: “Gì cơ?”
“Em yêu, đừng khóc.” Anh khẽ cắn vành tai cô, hơi thở càng thêm gấp gáp: “Em càng khóc, anh càng muốn em.”
Ngôn Trạm ôm cô từ đằng sau: “Ừ, trách anh không chịu dừng lại.”
Ngôn Trạm xoay người cô lại, nâng mặt cô lên.
“Anh sẽ mau chóng hoàn thành công việc của mình rồi về ăn Tết với em.
Anh cũng sẽ tới thăm bà ngoại nữa.”
Nam Chức vừa hào hứng lại vừa thấy lo lắng.
Anh cũng nhớ tới bà ngoại của cô sao.
Nam Chức khẽ cười, gật đầu nói: “Vậy em sẽ chờ anh về.”
Cổ Nguyệt Dương nắm tay Tăng Tuyền, nói: “Chuyện nhỏ thôi mà.
Đừng nói đây là một chuyến bay vượt biển về quê ăn Tết, có cho bác đến Tahiti nghỉ ngơi bác cũng chịu được.”
Ngôn Trạm bắt gặp đôi mắt trong veo, thanh thuần của cô, hành động còn nhanh hơn tâm trí, cúi đầu hôn cô.
Từ từ, chẳng phải là ba ngày nữa sao?
“Ưm! Răng, kem đánh răng…”
Cho dù đã lớn, nhưng mỗi lần nhìn thấy Cổ Nguyệt Dương, cô vẫn chạy tới ôm chầm lấy bà như khi còn nhỏ, mà nói một cách chính xác thì chính là nhào vào vòng tay của bà lão.
Cơ thể Ngôn Trạm căng cứng, chỉ cảm thấy cột sống của mình cùng với xương cụt như bị điện giật, xông thẳng tới dây thần kinh trong não anh, lập tức bùng lên từng đợt pháo hoa rực rỡ nhất trong người anh.
Cô còn chưa súc miệng, kem đánh răng vẫn còn ở đó.
Ngôn Trạm bế cô đặt lên bồn rửa mặt, khóe miệng anh cũng dính một chút bọt kem đánh răng, trong miệng còn lưu lại mùi bạc hà thanh mát.
“Sợ gì chứ?” Anh lau sạch bọt dính trên miệng.
“Trên người em còn chỗ nào anh chưa ăn đâu?”
Cổ Nguyệt Dương thoáng ngửi mùi trà thơm, nhấp một ngụm nhỏ, đánh giá: “Trà ngon.”
“…”
***
Sau một ngày thảm họa, thành phố L nhiệt tình chào đón từng tia nắng mặt trời rực rỡ của buổi sáng.
Trở về thành phố B, Nam Chức nỗ lực làm việc gấp đôi.
Đạo diễn của bộ phim hoạt hình này đã nói chuyện riêng với cô vài lần, còn hỏi cô có ý định trở thành đạo diễn lồng tiếng và chỉ đạo cho bộ phim tiếp theo của anh ta được không.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào tấm ga trải giường.
Nam Chức vừa hào hứng lại vừa thấy lo lắng.
Đạo diễn nói: “Công việc này của chúng ta đôi khi chẳng công bằng chút nào.
Cô vừa có tài năng lại vừa có sự kiên trì.
Nếu cô sẵn lòng, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác trong tương lai.”
“Công việc còn một đống như vậy, anh không lo mà xử lý đi, còn có tâm tư…” Cô hắng giọng, sau đó lập tức cười trừ: “8 rưỡi rồi đó, anh mau tranh thủ từng phút từng giây đi.”
Bru bru bru ——
Bên cạnh sự phấn khích, Nam Chức lại sợ mình khó có thể đảm đương được trọng trách lớn này.
“Anh sẽ mau chóng hoàn thành công việc của mình rồi về ăn Tết với em.
Anh cũng sẽ tới thăm bà ngoại nữa.”
Cuối cùng, cô nói rằng mình sẽ cố gắng hoàn thành bộ phim này thật tốt để xem hiệu quả như thế nào.
Nếu mọi chuyện ổn thỏa thì cô sẽ không nhường cơ hội này cho bất cứ ai.
Nhoáng cái đã đến cuối tháng Giêng, chớp mắt đã thấy Tết chuẩn bị về.
Với niềm xúc động mãnh liệt trong tim, Nam Chức chào đón người bà thân yêu và gần gũi nhất của mình trở về.
“Bà ngoại!”
Ngôn Trạm vẫn luôn đi công tác trong khoảng thời gian này, nhưng có một lần anh đã về thành phố M để ký hợp đồng, sau đó… Thuận tiện ghé qua đây để “chạy đua với thời gian”, sau đó để quên thứ này ở đây.
Cho dù đã lớn, nhưng mỗi lần nhìn thấy Cổ Nguyệt Dương, cô vẫn chạy tới ôm chầm lấy bà như khi còn nhỏ, mà nói một cách chính xác thì chính là nhào vào vòng tay của bà lão.
Chẳng phải anh không muốn làm anh trai cô sao? Rốt cuộc anh muốn như thế nào!
“Con nhớ bà ngoại muốn chết!”
Nhưng việc chênh lệch múi giờ không thể dễ dàng thích nghi ngay được.
Cổ Nguyệt Dương xoa xoa cánh tay của mình, tươi cười nói: “Mang Mang của chúng ta lại xinh đẹp lên rồi, trông rất có khí sắc!”
“Anh sợ là mấy ngày nữa mình vẫn chưa thể về được.” Ngôn Trạm hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Anh xin lỗi.”
Nam Chức cười xấu hổ.
Tăng Tuyền cũng đến cùng cô.
Vì đã tỉnh táo hoàn toàn nên Nam Chức không ngủ lại nữa.
“Cuối cùng cháu cũng đợi được bác về.” Bà ấy nói: “Đúng là một hành trình vất vả.”
Anh đứng ở vị trí ngược sáng, cơ ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư lộ ra vô cùng rõ ràng.
Cổ Nguyệt Dương nắm tay Tăng Tuyền, nói: “Chuyện nhỏ thôi mà.
Đừng nói đây là một chuyến bay vượt biển về quê ăn Tết, có cho bác đến Tahiti nghỉ ngơi bác cũng chịu được.”
Cô ngẩng đầu: “Gì cơ?”
Tăng Tuyền cười nói: “Bác vẫn hài hước như trước, lớn tuổi rồi mà vẫn như trẻ con ạ!”
“Bà ngoại, nếu bà muốn đi tắm biển thì con biết một nơi rất đẹp.” Nam Chức nói: “Chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
“Ngoan, gọi anh là anh trai đi.”
Cổ Nguyệt Dương chỉnh lại khăn lụa trên người, nhướng mày: “Nếu có chỗ đẹp như vậy thì cháu vẫn nên đi với Ngôn Trạm thôi.”
Nam Chức đỏ mặt, khẽ nói: “Bà toàn nói cái gì ý.”
Hai người cùng đi tới phòng cho khách, Quýt nhỏ lẽo đẽo đi theo sau.
“Mang Mang đừng xấu hổ.” Tăng Tuyền khẽ cười rồi lại thở dài: “Bác, mấy ngày nữa A Trạm mới về được.
Ngành khách sạn cuối năm thực sự rất bận, bác đừng…”
“Ai da, chúng ta bây giờ còn phải khách sáo với nhau như vậy sao?” Cổ Nguyệt Dương vỗ vỗ vào tay bà ấy: “Miễn là trong lòng vẫn nhớ đến nhau thì chẳng có thứ gì có thể mạnh mẽ hơn nó cả.”
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nghe điện thoại.
Tăng Tuyền đã đặt trước một phòng riêng ở nhà hàng.
Sau khi ba người dùng bữa xong, Nam Chức và Cổ Nguyệt Dương cùng quay về Vân Nặc.
Quýt nhỏ rất quấn Cổ Nguyệt Dương, nó không hề thấy sợ bà chút nào.
Trong lúc Nam Chức đi pha trà, nó nhảy lên đùi Cổ Nguyệt Dương, vươn vai duỗi người ở đó.
Nam Chức mang trà tới.
“…”
Cổ Nguyệt Dương thoáng ngửi mùi trà thơm, nhấp một ngụm nhỏ, đánh giá: “Trà ngon.”
“Bà thích là tốt rồi ạ.” Cô nói: “Bà có muốn đi xem phòng của bà không ạ?”
Hai người cùng đi tới phòng cho khách, Quýt nhỏ lẽo đẽo đi theo sau.
“Lúc trước có mấy người bạn của con từng ở lại đây, Diệp An và Viên Tây cũng vậy, sau đó vẫn luôn để trống.
Nhà vệ sinh thì ở bên này, rất gần phòng bà.
Đồ của bà con đều để ở đây hết rồi, nếu bà thấy thiếu thứ gì thì con sẽ đi mua thêm.”
Cổ Nguyệt Dương vui vẻ ngắm nhìn xung quanh một vòng, kết quả lại nhìn thấy thứ gì đó ở đằng sau mấy sản phẩm dưỡng da.
“Đây là gì vậy?”
Nam Chức cũng tò mò không biết là thứ gì, nhưng khi định cầm lên, cô lập tức sững người tại chỗ.
Là một cái máy cạo râu chạy bằng điện.
Ngôn Trạm vẫn luôn đi công tác trong khoảng thời gian này, nhưng có một lần anh đã về thành phố M để ký hợp đồng, sau đó… Thuận tiện ghé qua đây để “chạy đua với thời gian”, sau đó để quên thứ này ở đây.
Nam Chức quá bận rộn trong khoảng thời gian này nên cô cũng chỉ có thể dọn dẹp một cách qua loa.
Ngôn Trạm bắt gặp đôi mắt trong veo, thanh thuần của cô, hành động còn nhanh hơn tâm trí, cúi đầu hôn cô.
“Bà ngoại, cái này…” Cô cố gắng giữ nụ cười xinh đẹp trên môi: “Con dùng nó để cạo lông chân, dùng khá tốt.”
“Lúc trước có mấy người bạn của con từng ở lại đây, Diệp An và Viên Tây cũng vậy, sau đó vẫn luôn để trống.
Nhà vệ sinh thì ở bên này, rất gần phòng bà.
Đồ của bà con đều để ở đây hết rồi, nếu bà thấy thiếu thứ gì thì con sẽ đi mua thêm.”
Cổ Nguyệt Dương nín cười, nhưng cũng không vạch trần cô.
Cô cháu gái bảo bối của bà có làn da trắng mịn như trứng gà bóc, còn chẳng nhìn thấy lỗ chân lông, làm sao có lông chân được chứ?
Sau khi hiểu rõ đại khái tình hình, Cổ Nguyệt Dương đi tắm rửa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng việc chênh lệch múi giờ không thể dễ dàng thích nghi ngay được.
“…”
Cuối cùng, Nam Chức đã chui vào chăn nằm tâm sự với bà ngoại, còn Quýt nhỏ thì nằm ở dưới chân.
Nam Chức bế Quýt nhỏ rời khỏi phòng.
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn trà sáng lên.
Trời ơi, sao lại nhiều như vậy chứ!!!
“Khoảng thời gian này thế nào?” Cổ Nguyệt Dương hỏi: “Công việc vẫn tiến triển tốt chứ?”
“…”
Quả nhiên, chỉ có các vị trưởng lão trong nhà mới hỏi về chủ đề công việc có suôn sẻ không.
Nam Chức gật đầu: “Rất thuận lợi ạ.
Nếu bộ phim hoạt hình lần này thành công thì con có thể sẽ hợp tác lâu dài với vị đạo diễn kia.
Đây vừa là một thử thách vừa là cơ hội để con rèn luyện.”
Giết chó có vi phạm pháp luật không?
Cổ Nguyệt Dương ủng hộ cô.
“Anh phải đi nữa sao?”
“Phụ nữ mà, dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải độc lập về tài chính.” Bà nói: “Gia đình rất quan trọng nhưng sự nghiệp cũng quan trọng chẳng kém.
Đó là cách giúp con nhận ra được giá trị của bản thân, giúp con không được phép bỏ cuộc.”
Cổ Nguyệt Dương xoa xoa cánh tay của mình, tươi cười nói: “Mang Mang của chúng ta lại xinh đẹp lên rồi, trông rất có khí sắc!”
Khi nghe những lời này, Nam Chức không khỏi nghĩ đến Nam Thư Hủy.
Cô hừ hừ mấy tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh ôm.
Trước đây, bà ấy đã từ bỏ sự nghiệp của mình vì gia đình và vì Đường Vũ.
Tăng Tuyền đã đặt trước một phòng riêng ở nhà hàng.
Nếu lúc đó bà ấy không từ chức, Nam Thư Hủy chắc chắn sẽ trở thành tổng biên tập trẻ tuổi nhất trong lịch sử của một cơ quan báo chí chính thống.
“Lần này anh đi bao lâu?” Nam Chức hỏi: “Không phải là em thúc giục anh đâu, chỉ là em tò mò thôi.
Em…”
“Con và mẹ con không giống nhau.” Cổ Nguyệt Dương tháo kính lão xuống, đặt điện thoại sang một bên: “Bà đã nghe về mối quan hệ của con với Ngôn Trạm, Ngôn Trạm rất tôn trọng con, cũng rất ủng hộ sự nghiệp của con.
Con cũng hiểu rõ, có những chuyện con phải dốc hết sức mình mới có thể đạt được nó, nhưng nếu muốn nhận được một kết quả viên mãn nhất thì chắc chắn phải là hai người cùng chung sức phấn đấu với nhau.”
Nam Chức ôm Cổ Nguyệt Dương, thì thào: “Anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Cổ Nguyệt Dương mỉm cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Một tiếng sau, Cổ Nguyệt Dương chìm vào giấc ngủ.
Nam Chức bế Quýt nhỏ rời khỏi phòng.
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn trà sáng lên.
Nam Chức cố nén nước mắt, giọng nói run rẩy mang theo sự mềm mại và quyến rũ đến cực điểm.
Là anh bạn trai lớn tuổi của cô.
“Bà ngoại đi nghỉ rồi sao?”
Nam Chức mỉm cười: “Anh là thần sao mà biết được hay vậy?”
“Chắc vậy đó.” Anh nói: “Không dễ để tính toán thời điểm đâu.
Nhưng một khi đã tính thì nó chắc chắn sẽ đúng.”
“Khoác lác.”
Nam Chức ngồi khoanh chân trên ghế sofa.
Cô bây giờ đã quen với việc nói chuyện với Ngôn Trạm khi anh đang xử lý công việc, cho dù thỉnh thoảng hai người chẳng nói gì với nhau, hoặc là Ngôn Trạm một hồi lâu sau mới đáp lại cô, nhưng cô vẫn thấy thích thú với chuyện này.
“Bà ngoại đi nghỉ rồi sao?”
Quả nhiên, chỉ có các vị trưởng lão trong nhà mới hỏi về chủ đề công việc có suôn sẻ không.
Chỉ cần có thể nhìn thấy anh là tốt rồi.
“Anh sợ là mấy ngày nữa mình vẫn chưa thể về được.” Ngôn Trạm hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Anh xin lỗi.”
Nam Chức im lặng một hồi rồi lắc đầu, mỉm cười miễn cưỡng.
Trở về thành phố B, Nam Chức nỗ lực làm việc gấp đôi.
“Dù bao lâu nữa thì anh vẫn sẽ quay về mà, em…”
“Đêm giao thừa đến đón anh.”
Chỉ cần có thể nhìn thấy anh là tốt rồi.
“… Ồ.”
Từ từ, chẳng phải là ba ngày nữa sao?
“Anh lừa em à?” Cô tức giận nói, nhưng khóe miệng vẫn không kìm được mà nhếch lên: “Để xem đến lúc anh về em sẽ xử lý anh như thế nào! Anh cứ chờ đi!”
Ngôn Trạm mỉm cười, sự dịu dàng tràn ngập khắp màn hình.
Đưa tay lên chạm vào “khuôn mặt” cô, anh nói: “Anh nhớ em.”
Một giây cũng không thể đợi thêm được.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nam Chức nằm vật xuống ghế sofa.
Quýt nhỏ nhảy lên liếm láp cô, cô ôm lấy nó, kích động nói: “Cuối cùng anh ấy cũng về rồi!”
Đạo diễn của bộ phim hoạt hình này đã nói chuyện riêng với cô vài lần, còn hỏi cô có ý định trở thành đạo diễn lồng tiếng và chỉ đạo cho bộ phim tiếp theo của anh ta được không.
“Meow ~~~”
“Anh… Anh trai.”
“Chắc chắn lần này chị sẽ phải làm thật tốt…”
Bru bru bru ——
Chuông điện thoại lại vang lên, cô còn tưởng là tên chó kia gọi lại.
Kết quả lại là một tin nhắn văn bản.
[Mang Mang, tết này con về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên nhé.
Dù ba có lỗi với con nhưng ba vẫn là ba của con.
Hai ba con mình không thể nào tránh mặt nhau, không thể hận thù nhau mãi được.
Về nhà đi con.]
Nam Chức nhìn chằm chằm ba chữ “Về nhà đi”, trong lòng có chút bấp bênh.
Nhà, ý nghĩa của từ này đối với cô mà nói không hề đơn giản như chữ “nhà” thông thường.
Cô cho rằng “nhà” phải là một nơi ấm áp và đáng tin cậy, dù có cãi vã thì nó cũng vẫn xuất phát từ sự chân thành, sẽ không làm tổn thương người nhà bởi những ham muốn ích kỷ của bản thân.
“Nhà” không chỉ là nơi trú ẩn an toàn, còn là nơi để trở về khi mệt mỏi nữa.
“Anh có còn là con người không vậy?”
[Xin lỗi.
Chúc ông và gia đình ăn Tết vui vẻ, vạn sự như ý.].