Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 52: Âm mưu dương mưu bắt đầu
“Tạm thời không cần nói đến Dục nhi, chúng ta nói về Phụng Hoàn trước.” Tô Dục, cũng không phải là vấn đề lớn, hiện tại hắn đã khá quen với Tô Dục, ít nhất khi hắn đi đánh trận, bên cạnh Lăng Ngạo còn một người, có người chăm sóc và bảo vệ y, hơn nữa người này một lòng một dạ với y, sẽ sẵn sàng bỏ mạng bảo vệ y, khiến hắn an tâm.
“Ngươi không muốn thì cứ nói thẳng với hoàng thượng đi, nếu không cuối năm nay sẽ phải lấy về đó, ta không muốn tranh giành ghen tuông với nữ nhân đâu.” Lăng Ngạo không có một chút ý chua nào, chẳng qua cũng là có lý do, y ghét giành giật nam nhân cùng nữ nhân, cho nên, kiếp trước y chưa từng tìm tới những người đã có vợ, nữ nhân trong mắt y vốn chính là thuộc về một quần thể yếu thế, một đại lão gia như y sao có thể đi giành nam nhân với nữ nhân.
“Ta lại thật sự muốn thấy ngươi tranh giành ghen tuông vì ta một lần.” U ám trong lòng Hiên Viên Cẩm cả đêm qua nay tan biến sạch, sau khi biết tâm của đối phương, hắn đã có thể rảnh tay đi giải quyết nữ nhân đó.
“Ta ghen tuông rất dọa người a.” Lăng Ngạo nói xong cắn cổ hắn, lưu lại tại đó một vết cắn thật sâu thuộc về bản thân.
“Tử Trúc, ngươi chỉ cần không buông tay ta, đừng ghét bỏ ta ta đã biết đủ rồi.” Sau khi Hiên Viên Cẩm và Lăng Ngạo sống với nhau mới cảm nhận được trong ngôi nhà của mình có nhân khí, mỗi lần khi về nhà, đều không tự giác bước nhanh hơn.
“Nếu sau này ngươi già đến không thể động rồi, ta sẽ suy nghĩ đi tìm một người trẻ tuổi.” Lăng Ngạo nói xong nhảy khỏi chân hắn, chạy ra ngoài. Trên đường còn lưu lại tiếng cười vui vẻ của y, Hiên Viên Cẩm đuổi theo, chặn Lăng Ngạo tại cửa ôm chặt, nghiến răng nghiến lợi hung ác nói: “Ngươi dám đi tìm người trẻ tuổi, ta lột da ngươi.”
“Hừ! Bình thường ngươi lột còn chưa đủ a, ta mà sợ ngươi sao?”
Khiêu chiến khiêu chiến a, Lăng Ngạo ngưỡng cổ thật cao, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Ta ở đây, ngươi cũng ở đây, có chuyện gì chúng ta có thể cùng gánh vác, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.” Lăng Ngạo hôn lên khóe môi Hiên Viên Cẩm, lần này, cứ xem như là ông trời khảo nghiệm chúng ta, chỉ cần chúng ta nắm tay nhau, không hai lòng thì nhất định có thể vượt qua.
“Ân, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.” Cho dù không có chức quan này, hắn cũng không thể phụ người trong lòng.
“Vậy ngươi còn lo lắng cái gì? Ta yêu ngươi, tuy ngươi có thể không tin ta thật sự yêu ngươi, nhưng ta thật sự nguyện ý ở bên ngươi, chỉ cần ngươi đừng buông tay ta ra nữa, đừng khiến ta thất vọng là được.”
“Ta tin, ta đương nhiên tin ngươi yêu ta. Nếu không yêu ta, sao ngươi lại nguyện ý lưu lại cạnh ta? Sao lại nguyện ý vì ta lo lắng? Ta sẽ không để ngươi thất vọng nữa, cho dù nữ nhân có trèo lên giường ta ta cũng đạp nàng ta xuống!” Hiên Viên Cẩm thẳng thắn bộc trực phát thệ.
“Được, đạp chết nàng ta!” Lăng Ngạo cười si dại, giống như đóa thanh liên nở rộ. Bộ dạng của Tô Tử Trúc thật đúng là không chỗ chê, trẻ tuổi không nói, còn tuấn mỹ, khi không cười thì thanh lãnh cô ngạo, khi cười thì càng thêm mê người, Hiên Viên Cẩm thích nhìn y cười, cười đến mức có thể bắt được trái tim một người, như hắn đây.
Lăng Ngạo mỗi ngày đều đi bên Tô Dục, Hiên Viên Cẩm là tướng quân, không thể ngày ngày trầm mê trong nam sắc, yêu nam nhân đủ để người ta nói sau lưng rồi, nếu còn trầm mê trong đó, sẽ có người lợi dụng bêu xấu.
“Dục nhi, tam vương gia lại đưa đồ tới cho ngươi.” Sau khi Tô Dục trở về, Lăng Ngạo từng phái người chuyển lời cho tam vương gia, nói với hắn Tô Dục đã bình an trở về. Trừ bị chút da thịt tổn thương, thì không lo tính mạng, xin tam vương gia đừng lo lắng, cũng nói với hắn xin hắn lưu ý động tĩnh của hoàng hậu một chút, độc nhất phụ nhân tâm.
Tam vương gia sau khi nhận được tin tức thì đưa tới vài thứ, nói là lấy lòng Tô Tử Trúc, kỳ thật độ lớn của những y phục đó, căn bản là chuẩn bị cho Tô Dục, lòng cha thương yêu nhi tử nhà mình, điều này có thể lý giải, nhưng mà, Lăng Ngạo không thích hắn cứ luôn lấy danh nghĩa là cho y nhưng thực chất lại cho Tô Dục, một vương gia, một người cha, cho nhi tử mình thứ gì còn phải lén lút vụng trộm, thật không thể nói nổi. Khiến y rất khó chịu.
“Lần này là thứ gì?” Tô Dục giật giật mí mắt, sau khi Lăng Ngạo mở ra, là một chút thảo dược, toàn bộ là những dược vị mà Thập Tam cần để làm thuốc giải chung độc.
Thập Tam lưu lại cho họ cách chế thuốc, chỉ cần có thể thu gom toàn bộ dược này, người biết nấu dược sẽ có thể làm, chỉ là bên trong cần cho vào một chút máu của Lăng Ngạo mới có thể đạt được hiệu quả. Thập Tam nói dùng máu của y dẫn trùng tử, thì phải dùng máu của y giết chết trùng tử, như vậy thì người bị trúng chung trùng mới có thể không cần tiếp tục hoan ái với y, sau này có đi tìm người khác thì cũng không phải lo lắng tính mạng.
Đơn thuốc đó y đã đưa cho tam vương gia, nhờ tam vương gia tìm giúp, không ngờ tam vương gia thật sự tìm được toàn bộ. Có những vị dược không chỉ đơn giản có tiền là có thể có được, cũng chỉ có trong ngự dược phòng của hoàng gia mới cất giữ.
“Ta không cần cái này!” Tô Dục vừa thấy thứ này, lập tức rũ gương mặt vốn không cười được bao nhiêu lần xuống, Lăng Ngạo trề môi: “Ngươi hiểu cái gì? Giải được chung độc, sau này nếu ta chết rồi, ngươi cũng không đến mức phải làm góa phụ sống. Hơn nữa không còn bị tên râu sơn dương uy hiếp, làm gì mà không giải?”
“Không giải.” Tính khí ương bướng lại tái phát.
“Giải đi, ta lại không nói là rời khỏi ngươi. Ngươi không phải sợ ta không cần ngươi sao, ta không hề nói là không cần ngươi mà.” Lăng Ngạo vỗ đầu tiểu tử ngốc. “Ngươi nguyện ý theo cạnh ta thì cứ theo là được, lúc nào cảm thấy ngán rồi muốn ly khai thì cứ ly khai, ta không đuổi ngươi.”
Đưa ra một lời hứa, sắc mặt Tô Dục mới hơi hòa hoãn đi, nhưng vẫn dùng con ngươi không dám xác định lắm nhìn chăm chú vào y. Lần này Lăng Ngạo hung hăng đạp cho hắn một đạp, Tô Dục không tránh né, để y đạp, còn sợ y bị cấn đau chân, chân mày không nhăn lấy một cái, nhưng lại nhìn thẳng mặt y, nhìn xem y có vì chân của mình cứng quá mà dẫm không vui không.
“Cứ hễ nhắc tới giải chung, cái mặt của ngươi liền rớt xuống đất. Ta dẫm ngươi có đau không? Ngươi có nghĩ tới ta không? Đồ ngốc! Dẫm ngươi ngươi đau, nhưng còn lâu mới so được với nỗi đau trong lòng ta khi ngươi cứ sụ mặt như vậy, sao ngươi lại ích kỷ như thế chứ? Ngươi không nghĩ một chút gì cho ta sao, ta ngày ngày lo lắng con trùng tử trong thân thể ngươi, đầu cũng sắp bạc trắng, ngươi sao không nghĩ cho ta chứ?” Phiến tình a, lời nói buồn nôn thế này nói ra, Lăng Ngạo cũng chẳng chuẩn bị trước, mở miệng liền tuôn.
Quả nhiên khi không làm chính mình, muốn nói gì thì nói đó, một chút cũng không sợ tổn hại hình tượng, có thể nói cho đã, ngay cả lời nói giả tạo gì cũng ném hết, hơn nữa nói vô cùng chân thật, bản thân y cũng phải bái phục chính mình.
Tên ngốc Tô Dục ngây ra nửa ngày, có thể là bị mấy câu nói của Lăng Ngạo chấn động, nghĩ nghĩ rồi gian nan mở miệng: “Ngươi cao hứng là được, giải thì giải.”
Lăng Ngạo cho hắn một cái ve vuốt trẻ ngoan, sờ sờ tóc hắn, cao hứng đi phối dược. Tô Dục nhún vai quẩy đầu đi theo sau y, vẫn là không thể ly khai. Cho dù sau khi giải chung độc, y muốn bỏ rơi hắn, hắn có chết cũng không thể ly khai.
Không thể ly khai thì chính là không thể ly khai, không có lý do gì cả, cũng không có gì không thể thừa nhận. Trong khái niệm tâm tư của Tô Dục, người mình thích thì phải tranh đoạt, nếu không chịu thiệt chỉ có bản thân. Đáng sợ hơn là tương lai sẽ hối hận.
Lăng Ngạo mất bảy ngày, mới phối được đúng như yêu cầu những vị dược này, nấu dược cũng tự thân vận động. Khi bỏ máu mình vào, Lăng Ngạo hung ác nói với Tô Dục: “Bỏ nhiều máu của lão tử như vậy, tiểu tử ngươi ngày ngày phải nấu canh cho lão tử đó!”
Tô Dục ngày ngày nấu canh cho y, thứ bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, liên tục thay đổi hầm canh, Lăng Ngạo uống canh tẩm bổ cả tháng, người mập hơn một vòng, sau đó y nói không cần nữa, Tô Dục cũng vẫn ngày ngày đi tìm thứ mới lạ về làm canh cho y ăn, vì buổi tối khi ôm y, cảm thấy thân thể y đã mềm hơn, hơn nữa da thịt trơn mịn rất nhiều, phúc lợi là song phương hưởng mà, ha ha.
Những gì ích lợi cho thân thể y, hắn đều làm, Lăng Ngạo nhận thấy rõ sự chiếu cố rõ ràng này, y nhìn bản thân trong gương, gương mặt bóng đến phát quang rồi, tình yêu tuổi trẻ thật tốt, đợi sau này khi bọn họ đều hơn ba mươi rồi, tính ra sẽ không còn chuyện tốt thế này nữa, mọi người ai cũng bận rộn, chỉ cần không chán ghét nhau, thì có thể làm bạn, còn về tình yêu, nó đã hoàn toàn biến thành cảm giác bình thường.
Lăng Ngạo nhận được một phong thư, vào lúc y đang ngồi trên bờ sông nhìn bóng của chính mình, một chiếc phi tiêu nhỏ bay đếm cắm cạnh chân y, lúc đó Tô Dục vừa đi mao xí, một mình y ngồi đó, nắm bắt thời gian thật chuẩn, trở về nói với Hiên Viên Cẩm, trong quân doanh này không an toàn.
Lần này là một phong thư bay đến, vạn nhất là ám khí, thì có lẽ y đã đi gặp thượng đế thúc thúc rồi.
Cầm nó mở ra xem, khóe môi Lăng Ngạo cong lên, còn cho rằng nàng ta sẽ không tới nữa chứ. Quả là biết chịu dựng, lâu như vậy mới tìm tới tuyên chiến với y.
Cất thư đi, tiểu phi đao đó cũng cất luôn, thứ này tốt a, tương lai cũng có chứng cớ.
Lăng Ngạo không muốn đơn độc đến chỗ hẹn, y tự ước lượng chút sức mạnh của mình, võ công đích thật có hạn, y không sợ cái gì, mà vạn nhất nữ nhân đó đàm phám với y không thành, thẹn quá hóa giận tìm vài hán tử xú bát quái gì đó đến chiếm tiện nghi của y, y chạy không thoát, như vậy thì chịu thiệt lớn rồi.
Chuyện này không nói với Hiên Viên Cẩm, chỉ nói với Tô Dục một chút, huynh đệ hai người cùng đến gặp nữ nhân đó. Y ghét kẻ không đến đúng hẹn.
“Tô tiên sinh xin dừng bước.” Mở miệng giữ y lại là một người kế đó, người đó tuy mặc y phục của bổn quốc, nhưng từ tướng mạo có thể thấy, vừa nhìn đã biết là người ngoại bang.
Lăng Ngạo dừng lại, đối phương hiển nhiên là nhận thức y, y nhướng cao chân mày, nhưng không lên tiếng, đối phương nếu không nói tiếp, y cũng không thèm quan tâm nữa.
“Tô tiên sinh, có thể nói chuyện một chút không?” Người đó chừng ba mươi, chân mày khá cao, hai mắt hõm sâu, đôi mắt kiểu Châu Âu, sóng mũi cao thẳng, lại thêm đôi môi mỏng mỉm cười lễ mạo, đây chính là kinh điển của dòng máu Châu Âu, cho người ta cảm giác rất soái.
Chân mày Lăng Ngạo lại nhướng cao, soái ca thì thấy nhiều rồi, hơn nữa hiện tại y chỉ có hứng thú với người nhỏ tuổi hơn, dạng người như hắn, y không hứng thú, không mê hoặc được y.
“Tô tiên sinh, là Phụng Hoàn quận chúa bảo tôi đến.” Thái độ của người đó vẫn khiêm tốn như cũ, thậm chí còn hơi có chút tự ti.
“Mời.” Lăng Ngạo cuối cùng nói ra một chữ, y cũng có nguyên tắc của y, người xấu nhiều lắm, y không thể tiếp tục bị lừa, nếu không mấy năm nay sống uổng phí rồi. Nếu người đó không nhắc đến tên Phụng Hoàn, y đã chuẩn bị trở về phủ.
Ba người đi tiếp, Lăng Ngạo bị Tô Dục nắm tay, Lăng Ngạo cũng không e ngại quan hệ của hai người, cứ mặc hắn nắm, người đó thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn, đặt mục quang lên hai cánh tay đang nắm lấy nhau.
Khi người đó liếc mắt đến lần thứ ba, Lăng Ngạo có chút không kiên nhẫn. “Làm phiền vị huynh đài này, có chuyện thì nói ở đây đi.”
“Được.” Người đó thay đổi bộ dáng khiêm nhường vừa rồi, thần sắc ngang ngạnh hống hách lộ ra, khi nhìn vào Lăng Ngạo, mục quang nóng cháy, Lăng Ngạo biết điều này đại biểu cái gì, nhưng y có nam nhân rồi, không muốn vượt mức nữa, mục quang của ngươi có biến thành thái dương, cũng không thể sưởi ấm tim y.
“Dục nhi, ngồi xuống nghỉ ngơi.” Lăng Ngạo không thích đứng nói chuyện, ba người cũng tự biết mà đi tới chỗ không người, hình tượng gì đó, y không quan tâm, tìm một chỗ xem như là sạch sẽ, ngồi xuống, đợi người đó mở miệng.
“Tô tiên sinh được xưng là đệ nhất tài tử của Hoàng Phủ quốc, và đệ nhất mỹ nam tử, xem ra không phải là giả.” Người đó đánh giá Lăng Ngạo từ trên xuống dưới vài lần, càng nhìn càng thấy thỏa mãn, dục vọng muốn chinh phục trong mắt càng lúc càng đậm.
“Có cần ta thoát sạch y phục cho ngươi đánh giá vài lần không?” Lăng Ngạo cầm tay Tô Dục chơi, ngón tay xinh đẹp như ngọc ve vuốt vết chai trong lòng bàn tay Tô Dục, có chút bất chấp nói: “Nếu ngươi còn không thu ánh mắt lại, ta nghĩ chúng ta cũng không có gì đáng nói nữa.”
Giống như tự lẩm bẩm, cũng giống như đang chỉ thẳng ra vấn đề: “Phụng Hoàn thật có bản lĩnh, ngay cả người của Hạ Hầu quốc cũng có thể câu kết.”
Chỗ thú vị ở nơi này chính là đây, tên của quốc gia sử dụng họ của hoàng thất để đặt, giống như nơi này gọi là Hoàng Phủ, Hạ Hầu quốc cũng họ Hạ Hầu. Cũng may không có cái họ Tôn Tử (con cháu), nếu không ngày ngày bị người ta chiếm tiện nghi.
“Tô tiên sinh làm sao biết ta là người của Hạ Hầu quốc?” Người đó nhướng mày, cười hi hi hỏi.
“Dây buột đầu a, ngươi cái gì cũng đổi, ngay cả giày cũng đổi, chỉ còn thiếu dây buột đầu là không đổi.” Nam nhân của mỗi quốc gia dùng một loại dây buộc đầu phong cách khác nhau, mà quốc gia có dây buộc đầu đẹp nhất là Hạ Hầu, bên dưới sợi dây còn khâu một vài phục sức nhỏ hoặc lưu tô, mà dây buộc đầu của Hoàng Phủ quốc là kiểu dáng rất đơn giản, bên dưới chỉ thêu vài đường trang trí mà thôi.
“Ha ha, Tô tiên sinh quả thật tinh mắt.” Nam nhân cũng không phản bác thân phận của mình, chỉ dùng con mắt càng thâm sâu nhìn Lăng Ngạo.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Ta nghĩ các ngươi sẽ không đơn giản đến thị uy, ám thị quân doanh của chúng ta chỉ giống như cái chợ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” Lăng Ngạo phải thừa nhận, bất kể là nơi cẩn mật thế nào cũng không thể phòng được một số người, viện bảo tàng quốc gia mà còn bị trộm, nhiều hệ thống theo dõi công nghệ cao như thế a, mà còn bị trộm, thì khỏi nói tới nơi lạc hậu này, thân phận nghiệm chứng gì cũng không có, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
“Tô tiên sinh có cái miệng thật lợi hại a.” Nghe thì có vẻ như đang nói quân doanh của mình phòng vệ không nghiêm, nhưng thật chất là đang nói bọn họ đi cửa sau.
Người đó dứt khoát ngồi bệt xuống, đối diện Lăng Ngạo, Tô Dục nghiêng toàn thân căng cứng lên, bộ dáng cảnh giác, đề phòng xung quanh, sợ bất cứ lúc nào cũng có ám tiễn phóng ra.
“Dục nhi, ngồi xuống đi.” Lăng Ngạo kéo ống quần Tô Dục, Tô Dục bướng bỉnh ưỡn thẳng lưng ngồi xuống, Lăng Ngạo kéo hắn lại gần, lúc này mới cười nói: “Ngươi có chuyện thì nói đi, không có chuyện thì chúng ta phải trở về.” Lăng Ngạo không che giấu quan hệ của mình và Tô Dục, y muốn để nam nhân hiểu, bên cạnh y đã có người rồi, để hắn đừng có chủ ý gì nữa.
“Tô tiên sinh, chuyện Phụng Hoàn chỉ hôn cho Hiên Viên Cẩm chắc ngươi đã biết rồi chứ?” Nam nhân bắt đầu đi vào vấn đề chính, Lăng Ngạo gật đầu. “Vậy ngươi có suy nghĩ gì?”
“Ta có suy nghĩ gì liên quan đến ngươi sao?” Lời nói kèm theo kim, không chút lưu tình đốp lại một câu. “Hiên Viên Cẩm không cần nữ nhân đó, ta đương nhiên sẽ không rời khỏi địa bàn của mình.”
“Hiện tại ngươi như vậy không cảm thấy rất thất đức sao?” Nam nhân nghiêm túc hơn, hơi mang theo ý khiển trách.
Kháo! Mẹ nó ngươi tính toán cái quỷ gì, dựa vào cái gì trách móc lão tử? Mặt Lăng Ngạo sầm xuống, khẩu khí ác liệt nói: “Ta có đạo đức hay không liên quan quái gì đến ai? Ta thích theo ai thì theo, mấy người chúng ta đều không cảm thấy vấn đề gì, lũ nhân sĩ không chút liên quan cứ muốn chết không cần mặt mũi quản chuyện của chúng ta sao? Ta lại không chiếm bà xã cường đoạt nữ nhi của ai, dựa vào cái gì mà bị người chỉ trích. Con người hiện tại đều vô vị đến mức độ này, lo nhiều chuyện đến mức lo thẳng đến ổ chăn của người ta sao?”
Nam nhân bị mấy câu nói của Lăng Ngạo làm cho xanh mặt, không ngờ được y có thể nhẹ nhàng nói ra những câu nói không cần mặt mũi như thế. Mở miệng, thế nhưng không biết phải nói gì mới tốt.
“Ta ghét nhất là loại người trong ngoài bất nhất, rõ ràng bản thân muốn làm kỹ nữ, nhưng lại đứng ra giả vờ thanh cao cái gì? Trong xương cốt bẩn thỉu muốn chết, còn có mặt mũi chửi người ta không giữ tam tòng tứ đức, a phi!” Lăng Ngạo nói xong đứng lên, vỗ vỗ bụi trên mông, kéo tay Tô Dục chuẩn bị đi khỏi.
Người đó gian nan kêu y lại: “Tô tiên sinh, xin dừng bước.”
Lăng Ngạo hung hăng quay đầu trừng hắn, loại người ngày ngày gắn lễ nghĩa liêm sỉ lên miệng, kỳ thật trong xương cốt thì còn không bằng kẻ bội đức như y, “Có gì nói mau, có rắm mau phóng. Lão tử không có thời gian dây dưa với ngươi!” Tức rồi.
Có thể nam nhân từ trước tới giờ chưa từng bị ai nói như vậy, đen mặt, nửa ngày mới nói: “Tô tiên sinh nên cẩn thận hơn.”
Cũng chỉ một câu như thế, không có gì tiếp. Lăng Ngạo hơi cúi đầu, xoay người bỏ đi.
Suốt đường y đều suy nghĩ mục đích của người này, hắn rốt cuộc đến đây vì cái gì? Hắn đến dọ thám? Không giống. Hay là đến nói với y quan hệ của hắn và Phụng Hoàn? Cũng không giống. Lẽ nào đối phương ăn no rửng mỡ? Có thể lắm.
Mấy chuyện này luôn không phải sở trường của y, hễ nghĩ đến những âm mưu dương mưu này liền đau đầu, những chuyện này cứ về ném lại cho Hiên Viên Cẩm, để hắn nghĩ đi, còn y được nhẹ nhõm.
Kết quả vừa về doanh trướng, đang rất náo nhiệt a. Phụng Hoàn quận chúa đại giá quang lâm, vậy mà một chút phong thanh y cũng chẳng nghe thấy, hơn nữa Hiên Viên Cẩm cũng không nói với y.
Y tin Hiên Viên Cẩm không phải muốn che giấu y, đặc biệt là khi nhìn thấy Hiên Viên Cẩm đen cả mặt, thì y càng khẳng định suy nghĩ của mình. “Chuyện này là sao? Thật náo nhiệt a.”
Phụng Hoàn đến để thăm phu tế tương lai, mang theo một đám nô tỳ, cứ làm như là đại hội tương thân. Hiên Viên Cẩm vừa thấy Lăng Ngạo trở về, lập tức chạy tới, vội vàng hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Cũng không có gì, tùy tiện đi một chút, vốn là muốn đến chỗ hẹn với Phụng Hoàn quận chúa, nhưng lại bị leo cây, nên về.” Lăng Ngạo đưa những thứ nhận được mấy hôm nay cho Hiên Viên Cẩm, Hiên Viên Cẩm xem xong, mặt càng tối đi.
“Ngươi không muốn thì cứ nói thẳng với hoàng thượng đi, nếu không cuối năm nay sẽ phải lấy về đó, ta không muốn tranh giành ghen tuông với nữ nhân đâu.” Lăng Ngạo không có một chút ý chua nào, chẳng qua cũng là có lý do, y ghét giành giật nam nhân cùng nữ nhân, cho nên, kiếp trước y chưa từng tìm tới những người đã có vợ, nữ nhân trong mắt y vốn chính là thuộc về một quần thể yếu thế, một đại lão gia như y sao có thể đi giành nam nhân với nữ nhân.
“Ta lại thật sự muốn thấy ngươi tranh giành ghen tuông vì ta một lần.” U ám trong lòng Hiên Viên Cẩm cả đêm qua nay tan biến sạch, sau khi biết tâm của đối phương, hắn đã có thể rảnh tay đi giải quyết nữ nhân đó.
“Ta ghen tuông rất dọa người a.” Lăng Ngạo nói xong cắn cổ hắn, lưu lại tại đó một vết cắn thật sâu thuộc về bản thân.
“Tử Trúc, ngươi chỉ cần không buông tay ta, đừng ghét bỏ ta ta đã biết đủ rồi.” Sau khi Hiên Viên Cẩm và Lăng Ngạo sống với nhau mới cảm nhận được trong ngôi nhà của mình có nhân khí, mỗi lần khi về nhà, đều không tự giác bước nhanh hơn.
“Nếu sau này ngươi già đến không thể động rồi, ta sẽ suy nghĩ đi tìm một người trẻ tuổi.” Lăng Ngạo nói xong nhảy khỏi chân hắn, chạy ra ngoài. Trên đường còn lưu lại tiếng cười vui vẻ của y, Hiên Viên Cẩm đuổi theo, chặn Lăng Ngạo tại cửa ôm chặt, nghiến răng nghiến lợi hung ác nói: “Ngươi dám đi tìm người trẻ tuổi, ta lột da ngươi.”
“Hừ! Bình thường ngươi lột còn chưa đủ a, ta mà sợ ngươi sao?”
Khiêu chiến khiêu chiến a, Lăng Ngạo ngưỡng cổ thật cao, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Ta ở đây, ngươi cũng ở đây, có chuyện gì chúng ta có thể cùng gánh vác, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.” Lăng Ngạo hôn lên khóe môi Hiên Viên Cẩm, lần này, cứ xem như là ông trời khảo nghiệm chúng ta, chỉ cần chúng ta nắm tay nhau, không hai lòng thì nhất định có thể vượt qua.
“Ân, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.” Cho dù không có chức quan này, hắn cũng không thể phụ người trong lòng.
“Vậy ngươi còn lo lắng cái gì? Ta yêu ngươi, tuy ngươi có thể không tin ta thật sự yêu ngươi, nhưng ta thật sự nguyện ý ở bên ngươi, chỉ cần ngươi đừng buông tay ta ra nữa, đừng khiến ta thất vọng là được.”
“Ta tin, ta đương nhiên tin ngươi yêu ta. Nếu không yêu ta, sao ngươi lại nguyện ý lưu lại cạnh ta? Sao lại nguyện ý vì ta lo lắng? Ta sẽ không để ngươi thất vọng nữa, cho dù nữ nhân có trèo lên giường ta ta cũng đạp nàng ta xuống!” Hiên Viên Cẩm thẳng thắn bộc trực phát thệ.
“Được, đạp chết nàng ta!” Lăng Ngạo cười si dại, giống như đóa thanh liên nở rộ. Bộ dạng của Tô Tử Trúc thật đúng là không chỗ chê, trẻ tuổi không nói, còn tuấn mỹ, khi không cười thì thanh lãnh cô ngạo, khi cười thì càng thêm mê người, Hiên Viên Cẩm thích nhìn y cười, cười đến mức có thể bắt được trái tim một người, như hắn đây.
Lăng Ngạo mỗi ngày đều đi bên Tô Dục, Hiên Viên Cẩm là tướng quân, không thể ngày ngày trầm mê trong nam sắc, yêu nam nhân đủ để người ta nói sau lưng rồi, nếu còn trầm mê trong đó, sẽ có người lợi dụng bêu xấu.
“Dục nhi, tam vương gia lại đưa đồ tới cho ngươi.” Sau khi Tô Dục trở về, Lăng Ngạo từng phái người chuyển lời cho tam vương gia, nói với hắn Tô Dục đã bình an trở về. Trừ bị chút da thịt tổn thương, thì không lo tính mạng, xin tam vương gia đừng lo lắng, cũng nói với hắn xin hắn lưu ý động tĩnh của hoàng hậu một chút, độc nhất phụ nhân tâm.
Tam vương gia sau khi nhận được tin tức thì đưa tới vài thứ, nói là lấy lòng Tô Tử Trúc, kỳ thật độ lớn của những y phục đó, căn bản là chuẩn bị cho Tô Dục, lòng cha thương yêu nhi tử nhà mình, điều này có thể lý giải, nhưng mà, Lăng Ngạo không thích hắn cứ luôn lấy danh nghĩa là cho y nhưng thực chất lại cho Tô Dục, một vương gia, một người cha, cho nhi tử mình thứ gì còn phải lén lút vụng trộm, thật không thể nói nổi. Khiến y rất khó chịu.
“Lần này là thứ gì?” Tô Dục giật giật mí mắt, sau khi Lăng Ngạo mở ra, là một chút thảo dược, toàn bộ là những dược vị mà Thập Tam cần để làm thuốc giải chung độc.
Thập Tam lưu lại cho họ cách chế thuốc, chỉ cần có thể thu gom toàn bộ dược này, người biết nấu dược sẽ có thể làm, chỉ là bên trong cần cho vào một chút máu của Lăng Ngạo mới có thể đạt được hiệu quả. Thập Tam nói dùng máu của y dẫn trùng tử, thì phải dùng máu của y giết chết trùng tử, như vậy thì người bị trúng chung trùng mới có thể không cần tiếp tục hoan ái với y, sau này có đi tìm người khác thì cũng không phải lo lắng tính mạng.
Đơn thuốc đó y đã đưa cho tam vương gia, nhờ tam vương gia tìm giúp, không ngờ tam vương gia thật sự tìm được toàn bộ. Có những vị dược không chỉ đơn giản có tiền là có thể có được, cũng chỉ có trong ngự dược phòng của hoàng gia mới cất giữ.
“Ta không cần cái này!” Tô Dục vừa thấy thứ này, lập tức rũ gương mặt vốn không cười được bao nhiêu lần xuống, Lăng Ngạo trề môi: “Ngươi hiểu cái gì? Giải được chung độc, sau này nếu ta chết rồi, ngươi cũng không đến mức phải làm góa phụ sống. Hơn nữa không còn bị tên râu sơn dương uy hiếp, làm gì mà không giải?”
“Không giải.” Tính khí ương bướng lại tái phát.
“Giải đi, ta lại không nói là rời khỏi ngươi. Ngươi không phải sợ ta không cần ngươi sao, ta không hề nói là không cần ngươi mà.” Lăng Ngạo vỗ đầu tiểu tử ngốc. “Ngươi nguyện ý theo cạnh ta thì cứ theo là được, lúc nào cảm thấy ngán rồi muốn ly khai thì cứ ly khai, ta không đuổi ngươi.”
Đưa ra một lời hứa, sắc mặt Tô Dục mới hơi hòa hoãn đi, nhưng vẫn dùng con ngươi không dám xác định lắm nhìn chăm chú vào y. Lần này Lăng Ngạo hung hăng đạp cho hắn một đạp, Tô Dục không tránh né, để y đạp, còn sợ y bị cấn đau chân, chân mày không nhăn lấy một cái, nhưng lại nhìn thẳng mặt y, nhìn xem y có vì chân của mình cứng quá mà dẫm không vui không.
“Cứ hễ nhắc tới giải chung, cái mặt của ngươi liền rớt xuống đất. Ta dẫm ngươi có đau không? Ngươi có nghĩ tới ta không? Đồ ngốc! Dẫm ngươi ngươi đau, nhưng còn lâu mới so được với nỗi đau trong lòng ta khi ngươi cứ sụ mặt như vậy, sao ngươi lại ích kỷ như thế chứ? Ngươi không nghĩ một chút gì cho ta sao, ta ngày ngày lo lắng con trùng tử trong thân thể ngươi, đầu cũng sắp bạc trắng, ngươi sao không nghĩ cho ta chứ?” Phiến tình a, lời nói buồn nôn thế này nói ra, Lăng Ngạo cũng chẳng chuẩn bị trước, mở miệng liền tuôn.
Quả nhiên khi không làm chính mình, muốn nói gì thì nói đó, một chút cũng không sợ tổn hại hình tượng, có thể nói cho đã, ngay cả lời nói giả tạo gì cũng ném hết, hơn nữa nói vô cùng chân thật, bản thân y cũng phải bái phục chính mình.
Tên ngốc Tô Dục ngây ra nửa ngày, có thể là bị mấy câu nói của Lăng Ngạo chấn động, nghĩ nghĩ rồi gian nan mở miệng: “Ngươi cao hứng là được, giải thì giải.”
Lăng Ngạo cho hắn một cái ve vuốt trẻ ngoan, sờ sờ tóc hắn, cao hứng đi phối dược. Tô Dục nhún vai quẩy đầu đi theo sau y, vẫn là không thể ly khai. Cho dù sau khi giải chung độc, y muốn bỏ rơi hắn, hắn có chết cũng không thể ly khai.
Không thể ly khai thì chính là không thể ly khai, không có lý do gì cả, cũng không có gì không thể thừa nhận. Trong khái niệm tâm tư của Tô Dục, người mình thích thì phải tranh đoạt, nếu không chịu thiệt chỉ có bản thân. Đáng sợ hơn là tương lai sẽ hối hận.
Lăng Ngạo mất bảy ngày, mới phối được đúng như yêu cầu những vị dược này, nấu dược cũng tự thân vận động. Khi bỏ máu mình vào, Lăng Ngạo hung ác nói với Tô Dục: “Bỏ nhiều máu của lão tử như vậy, tiểu tử ngươi ngày ngày phải nấu canh cho lão tử đó!”
Tô Dục ngày ngày nấu canh cho y, thứ bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, liên tục thay đổi hầm canh, Lăng Ngạo uống canh tẩm bổ cả tháng, người mập hơn một vòng, sau đó y nói không cần nữa, Tô Dục cũng vẫn ngày ngày đi tìm thứ mới lạ về làm canh cho y ăn, vì buổi tối khi ôm y, cảm thấy thân thể y đã mềm hơn, hơn nữa da thịt trơn mịn rất nhiều, phúc lợi là song phương hưởng mà, ha ha.
Những gì ích lợi cho thân thể y, hắn đều làm, Lăng Ngạo nhận thấy rõ sự chiếu cố rõ ràng này, y nhìn bản thân trong gương, gương mặt bóng đến phát quang rồi, tình yêu tuổi trẻ thật tốt, đợi sau này khi bọn họ đều hơn ba mươi rồi, tính ra sẽ không còn chuyện tốt thế này nữa, mọi người ai cũng bận rộn, chỉ cần không chán ghét nhau, thì có thể làm bạn, còn về tình yêu, nó đã hoàn toàn biến thành cảm giác bình thường.
Lăng Ngạo nhận được một phong thư, vào lúc y đang ngồi trên bờ sông nhìn bóng của chính mình, một chiếc phi tiêu nhỏ bay đếm cắm cạnh chân y, lúc đó Tô Dục vừa đi mao xí, một mình y ngồi đó, nắm bắt thời gian thật chuẩn, trở về nói với Hiên Viên Cẩm, trong quân doanh này không an toàn.
Lần này là một phong thư bay đến, vạn nhất là ám khí, thì có lẽ y đã đi gặp thượng đế thúc thúc rồi.
Cầm nó mở ra xem, khóe môi Lăng Ngạo cong lên, còn cho rằng nàng ta sẽ không tới nữa chứ. Quả là biết chịu dựng, lâu như vậy mới tìm tới tuyên chiến với y.
Cất thư đi, tiểu phi đao đó cũng cất luôn, thứ này tốt a, tương lai cũng có chứng cớ.
Lăng Ngạo không muốn đơn độc đến chỗ hẹn, y tự ước lượng chút sức mạnh của mình, võ công đích thật có hạn, y không sợ cái gì, mà vạn nhất nữ nhân đó đàm phám với y không thành, thẹn quá hóa giận tìm vài hán tử xú bát quái gì đó đến chiếm tiện nghi của y, y chạy không thoát, như vậy thì chịu thiệt lớn rồi.
Chuyện này không nói với Hiên Viên Cẩm, chỉ nói với Tô Dục một chút, huynh đệ hai người cùng đến gặp nữ nhân đó. Y ghét kẻ không đến đúng hẹn.
“Tô tiên sinh xin dừng bước.” Mở miệng giữ y lại là một người kế đó, người đó tuy mặc y phục của bổn quốc, nhưng từ tướng mạo có thể thấy, vừa nhìn đã biết là người ngoại bang.
Lăng Ngạo dừng lại, đối phương hiển nhiên là nhận thức y, y nhướng cao chân mày, nhưng không lên tiếng, đối phương nếu không nói tiếp, y cũng không thèm quan tâm nữa.
“Tô tiên sinh, có thể nói chuyện một chút không?” Người đó chừng ba mươi, chân mày khá cao, hai mắt hõm sâu, đôi mắt kiểu Châu Âu, sóng mũi cao thẳng, lại thêm đôi môi mỏng mỉm cười lễ mạo, đây chính là kinh điển của dòng máu Châu Âu, cho người ta cảm giác rất soái.
Chân mày Lăng Ngạo lại nhướng cao, soái ca thì thấy nhiều rồi, hơn nữa hiện tại y chỉ có hứng thú với người nhỏ tuổi hơn, dạng người như hắn, y không hứng thú, không mê hoặc được y.
“Tô tiên sinh, là Phụng Hoàn quận chúa bảo tôi đến.” Thái độ của người đó vẫn khiêm tốn như cũ, thậm chí còn hơi có chút tự ti.
“Mời.” Lăng Ngạo cuối cùng nói ra một chữ, y cũng có nguyên tắc của y, người xấu nhiều lắm, y không thể tiếp tục bị lừa, nếu không mấy năm nay sống uổng phí rồi. Nếu người đó không nhắc đến tên Phụng Hoàn, y đã chuẩn bị trở về phủ.
Ba người đi tiếp, Lăng Ngạo bị Tô Dục nắm tay, Lăng Ngạo cũng không e ngại quan hệ của hai người, cứ mặc hắn nắm, người đó thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn, đặt mục quang lên hai cánh tay đang nắm lấy nhau.
Khi người đó liếc mắt đến lần thứ ba, Lăng Ngạo có chút không kiên nhẫn. “Làm phiền vị huynh đài này, có chuyện thì nói ở đây đi.”
“Được.” Người đó thay đổi bộ dáng khiêm nhường vừa rồi, thần sắc ngang ngạnh hống hách lộ ra, khi nhìn vào Lăng Ngạo, mục quang nóng cháy, Lăng Ngạo biết điều này đại biểu cái gì, nhưng y có nam nhân rồi, không muốn vượt mức nữa, mục quang của ngươi có biến thành thái dương, cũng không thể sưởi ấm tim y.
“Dục nhi, ngồi xuống nghỉ ngơi.” Lăng Ngạo không thích đứng nói chuyện, ba người cũng tự biết mà đi tới chỗ không người, hình tượng gì đó, y không quan tâm, tìm một chỗ xem như là sạch sẽ, ngồi xuống, đợi người đó mở miệng.
“Tô tiên sinh được xưng là đệ nhất tài tử của Hoàng Phủ quốc, và đệ nhất mỹ nam tử, xem ra không phải là giả.” Người đó đánh giá Lăng Ngạo từ trên xuống dưới vài lần, càng nhìn càng thấy thỏa mãn, dục vọng muốn chinh phục trong mắt càng lúc càng đậm.
“Có cần ta thoát sạch y phục cho ngươi đánh giá vài lần không?” Lăng Ngạo cầm tay Tô Dục chơi, ngón tay xinh đẹp như ngọc ve vuốt vết chai trong lòng bàn tay Tô Dục, có chút bất chấp nói: “Nếu ngươi còn không thu ánh mắt lại, ta nghĩ chúng ta cũng không có gì đáng nói nữa.”
Giống như tự lẩm bẩm, cũng giống như đang chỉ thẳng ra vấn đề: “Phụng Hoàn thật có bản lĩnh, ngay cả người của Hạ Hầu quốc cũng có thể câu kết.”
Chỗ thú vị ở nơi này chính là đây, tên của quốc gia sử dụng họ của hoàng thất để đặt, giống như nơi này gọi là Hoàng Phủ, Hạ Hầu quốc cũng họ Hạ Hầu. Cũng may không có cái họ Tôn Tử (con cháu), nếu không ngày ngày bị người ta chiếm tiện nghi.
“Tô tiên sinh làm sao biết ta là người của Hạ Hầu quốc?” Người đó nhướng mày, cười hi hi hỏi.
“Dây buột đầu a, ngươi cái gì cũng đổi, ngay cả giày cũng đổi, chỉ còn thiếu dây buột đầu là không đổi.” Nam nhân của mỗi quốc gia dùng một loại dây buộc đầu phong cách khác nhau, mà quốc gia có dây buộc đầu đẹp nhất là Hạ Hầu, bên dưới sợi dây còn khâu một vài phục sức nhỏ hoặc lưu tô, mà dây buộc đầu của Hoàng Phủ quốc là kiểu dáng rất đơn giản, bên dưới chỉ thêu vài đường trang trí mà thôi.
“Ha ha, Tô tiên sinh quả thật tinh mắt.” Nam nhân cũng không phản bác thân phận của mình, chỉ dùng con mắt càng thâm sâu nhìn Lăng Ngạo.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Ta nghĩ các ngươi sẽ không đơn giản đến thị uy, ám thị quân doanh của chúng ta chỉ giống như cái chợ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” Lăng Ngạo phải thừa nhận, bất kể là nơi cẩn mật thế nào cũng không thể phòng được một số người, viện bảo tàng quốc gia mà còn bị trộm, nhiều hệ thống theo dõi công nghệ cao như thế a, mà còn bị trộm, thì khỏi nói tới nơi lạc hậu này, thân phận nghiệm chứng gì cũng không có, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
“Tô tiên sinh có cái miệng thật lợi hại a.” Nghe thì có vẻ như đang nói quân doanh của mình phòng vệ không nghiêm, nhưng thật chất là đang nói bọn họ đi cửa sau.
Người đó dứt khoát ngồi bệt xuống, đối diện Lăng Ngạo, Tô Dục nghiêng toàn thân căng cứng lên, bộ dáng cảnh giác, đề phòng xung quanh, sợ bất cứ lúc nào cũng có ám tiễn phóng ra.
“Dục nhi, ngồi xuống đi.” Lăng Ngạo kéo ống quần Tô Dục, Tô Dục bướng bỉnh ưỡn thẳng lưng ngồi xuống, Lăng Ngạo kéo hắn lại gần, lúc này mới cười nói: “Ngươi có chuyện thì nói đi, không có chuyện thì chúng ta phải trở về.” Lăng Ngạo không che giấu quan hệ của mình và Tô Dục, y muốn để nam nhân hiểu, bên cạnh y đã có người rồi, để hắn đừng có chủ ý gì nữa.
“Tô tiên sinh, chuyện Phụng Hoàn chỉ hôn cho Hiên Viên Cẩm chắc ngươi đã biết rồi chứ?” Nam nhân bắt đầu đi vào vấn đề chính, Lăng Ngạo gật đầu. “Vậy ngươi có suy nghĩ gì?”
“Ta có suy nghĩ gì liên quan đến ngươi sao?” Lời nói kèm theo kim, không chút lưu tình đốp lại một câu. “Hiên Viên Cẩm không cần nữ nhân đó, ta đương nhiên sẽ không rời khỏi địa bàn của mình.”
“Hiện tại ngươi như vậy không cảm thấy rất thất đức sao?” Nam nhân nghiêm túc hơn, hơi mang theo ý khiển trách.
Kháo! Mẹ nó ngươi tính toán cái quỷ gì, dựa vào cái gì trách móc lão tử? Mặt Lăng Ngạo sầm xuống, khẩu khí ác liệt nói: “Ta có đạo đức hay không liên quan quái gì đến ai? Ta thích theo ai thì theo, mấy người chúng ta đều không cảm thấy vấn đề gì, lũ nhân sĩ không chút liên quan cứ muốn chết không cần mặt mũi quản chuyện của chúng ta sao? Ta lại không chiếm bà xã cường đoạt nữ nhi của ai, dựa vào cái gì mà bị người chỉ trích. Con người hiện tại đều vô vị đến mức độ này, lo nhiều chuyện đến mức lo thẳng đến ổ chăn của người ta sao?”
Nam nhân bị mấy câu nói của Lăng Ngạo làm cho xanh mặt, không ngờ được y có thể nhẹ nhàng nói ra những câu nói không cần mặt mũi như thế. Mở miệng, thế nhưng không biết phải nói gì mới tốt.
“Ta ghét nhất là loại người trong ngoài bất nhất, rõ ràng bản thân muốn làm kỹ nữ, nhưng lại đứng ra giả vờ thanh cao cái gì? Trong xương cốt bẩn thỉu muốn chết, còn có mặt mũi chửi người ta không giữ tam tòng tứ đức, a phi!” Lăng Ngạo nói xong đứng lên, vỗ vỗ bụi trên mông, kéo tay Tô Dục chuẩn bị đi khỏi.
Người đó gian nan kêu y lại: “Tô tiên sinh, xin dừng bước.”
Lăng Ngạo hung hăng quay đầu trừng hắn, loại người ngày ngày gắn lễ nghĩa liêm sỉ lên miệng, kỳ thật trong xương cốt thì còn không bằng kẻ bội đức như y, “Có gì nói mau, có rắm mau phóng. Lão tử không có thời gian dây dưa với ngươi!” Tức rồi.
Có thể nam nhân từ trước tới giờ chưa từng bị ai nói như vậy, đen mặt, nửa ngày mới nói: “Tô tiên sinh nên cẩn thận hơn.”
Cũng chỉ một câu như thế, không có gì tiếp. Lăng Ngạo hơi cúi đầu, xoay người bỏ đi.
Suốt đường y đều suy nghĩ mục đích của người này, hắn rốt cuộc đến đây vì cái gì? Hắn đến dọ thám? Không giống. Hay là đến nói với y quan hệ của hắn và Phụng Hoàn? Cũng không giống. Lẽ nào đối phương ăn no rửng mỡ? Có thể lắm.
Mấy chuyện này luôn không phải sở trường của y, hễ nghĩ đến những âm mưu dương mưu này liền đau đầu, những chuyện này cứ về ném lại cho Hiên Viên Cẩm, để hắn nghĩ đi, còn y được nhẹ nhõm.
Kết quả vừa về doanh trướng, đang rất náo nhiệt a. Phụng Hoàn quận chúa đại giá quang lâm, vậy mà một chút phong thanh y cũng chẳng nghe thấy, hơn nữa Hiên Viên Cẩm cũng không nói với y.
Y tin Hiên Viên Cẩm không phải muốn che giấu y, đặc biệt là khi nhìn thấy Hiên Viên Cẩm đen cả mặt, thì y càng khẳng định suy nghĩ của mình. “Chuyện này là sao? Thật náo nhiệt a.”
Phụng Hoàn đến để thăm phu tế tương lai, mang theo một đám nô tỳ, cứ làm như là đại hội tương thân. Hiên Viên Cẩm vừa thấy Lăng Ngạo trở về, lập tức chạy tới, vội vàng hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Cũng không có gì, tùy tiện đi một chút, vốn là muốn đến chỗ hẹn với Phụng Hoàn quận chúa, nhưng lại bị leo cây, nên về.” Lăng Ngạo đưa những thứ nhận được mấy hôm nay cho Hiên Viên Cẩm, Hiên Viên Cẩm xem xong, mặt càng tối đi.
Tác giả :
Tư Đồ Cẩm Tranh