Cái Móc Khóa
Chương 4
Trống ra chơi đã được một lúc. Hà vô hồn nhìn quanh lớp, chỉ có năm học sinh kể cả mình. Mấy đứa khác kiếm được trò chơi mới nên ra ngoài sân hết rồi. Cái dây thừng trắng, ''phệt phệt'' xuống nền đất liên tục. Ma sát lớn làm bung ra những sợi thừng nhỏ, lòe xòa như bông. Có hai đứa cầm hai đầu dây quăng, năm sáu đứa khác thi nhau nhảy. Bao nhiêu học sinh đứng quanh xì xào, cổ vũ, hét hò đủ kiểu. Chỉ riêng học sinh một lớp nó đã làm náo động cả sân trường rồi. Hoa chắc giờ đang ở chỗ mấy bọn Lan, Linh, vừa xem mấy đứa nhảy dây vừa bàn về chuyện nhóm nhảy. Nghĩ đến đấy, Hà lại không ngừng được thở dài.
Chán quá!
Chợt đứng dậy, lững thững đến bàn của Hoài Ngọc. Hoài Ngọc ngồi bàn đầu, dãy bên kia, hình như đang học bài. Hà đứng phía trước, cúi đầu xuống nhìn thấy không ổn, nên quỳ hẳn hai chân, mặt đối mặt nhìn Hoài Ngọc. Ánh mắt ngơ ngác.
Cảm giác ánh mắt chòng chọc của Hà, Hoài Ngọc đành thôi đọc sách, ngẩng lên, cười cười:
- Cậu sao nhìn tớ vậy? Không nói chuyện với Hoa à?
Hà vẫn quỳ đấy, không ngọt không nhạt nói:
- Cậu ấy đi ra ngoài nói chuyện với Lan, Linh rồi.
Hoài Ngọc cười lớn hơn:
- Vậy là cậu bị bỏ rơi à?
- Không phải! Ba cậu ấy nói về chuyện nhóm nhảy.
Hà chợt đứng phắt dậy, lớn tiếng. Cảm thấy biểu hiện hơi quá, Hà liễn giãn mặt ra, trở lại vẻ lạnh nhạt bình thường.
Hoài Ngọc không giấu ngạc nhiên hỏi:
- Nhóm nhảy nào? Hoa hết thích SNSD, T-ara giờ chuyển sanh nhóm nhảy nào à?
Hà quay người ra ngồi cạnh Hoài Ngọc rồi mới trả lời:
- Mấy cậu ấy đang thành lập nhóm nhảy...
Chợt nhớ đến lời Hoa nói muốn thêm thành viên, Hà quay ra nhìn Ngọc dò xét một chút.
Thật ra nói quan hệ Hà với Hoài Ngọc thân cũng không hẳn. Hồi trước học cùng cấp một đấy, nhưng khác lớp, mà tính Hà chẳng quan tâm ai, nên cũng chẳng biết đến Hoài Ngọc. Sau này lên cấp hai học cùng lớp, mới đầu cũng xa lại, mãi sau nhờ Huyền là từ cấp một nói chuyện hợp cạ với Hà giới thiệu cho, từ đó Hà bắt đầu chơi với Hoài Ngọc. Hà băn khoăn giờ nói chuyện này với Ngọc có phù hợp không?
- Sao vậy? Cứ nhìn tớ chằm chằm?
Hà lảng đi.
- Thế này... cậu có thích thể loại nhạc nào không?
-... Không có gì đặc biệt cả.
- Vậy... cậu thích ca sĩ nào?
- Rin Kagamine!
- À, vậy sao?
Thật ra ''Rin'' gì đó là ai Hà cũng không biết...
Lòng vòng một hồi, Hà đưa ra bộ mặt vui vẻ, hỏi:
- Nhóm nhạc của Hoa đang thiếu thành viên, cậu muốn gia nhập không?
Mãi mới dẫn vào vấn đề trọng tâm, Hà nhìn Hoài Ngọc, ánh mắt long lanh chờ câu trả lời.
- Cậu muốn rủ Hoài Ngọc của tớ gia nhập cái gì vậy?
Huyền ngồi phía sau đang ngủ ngon lành từ lúc nào đã dậy nhao người lên chen ngang. Hoài Ngọc tươi cười, quay xuống giải thích với Huyền.
Sau khi nghe giải thích xong, Huyền chống cằm, cười tinh ranh:
-Muốn Hoài Ngọc vào nhóm đó, phải qua xác tớ đây!
Hà hiểu Huyền chỉ đang đùa thôi, quay sang hỏi liền:
-Cậu tham gia luôn nhá!
Huyền không ngờ Hà đá câu hỏi sang mình. Tỏ vẻ kiêu ngạo mặc cả:
-Để tớ nghĩ đã... Nếu Hoài Ngọc tham gia, có lẽ... Mà tham gia thì tớ được gì nào? Có trả lương không?
***
Cửa phòng mở ra. Hoa bước vào, theo sau là Hà, Hoài Ngọc và Huyền. Linh đang tập lại vài động tác, thấy người vào, dừng lại. Quét ánh mắt một lượt, rồi dừng lại chỗ Hoa. Hoa tự nhiên tiến đến, nhún vai, vẻ không biết. Hà cố tươi cười:
-Huyền và Hoài Ngọc muốn vào nhóm, vậy nên...
Huyền lầm bầm:" Tớ muốn khi nào?''. Hoài Ngọc đứng cạnh giật tay Huyền lại. Huyền nhìn Hoài Ngọc, không hiểu.
Hoa vui lắm:
-A, được đó! Nhóm cũng đang thiếu thành viên. Linh, cậu thấy sao?
Linh lạnh lùng nhìn Huyền và Hoài Ngọc lần nữa, rồi quay đi.
-Cứ xem hai cậu ấy tập sao đã.
Hoa quay ra nhìn hai người mới:
-Vậy hai cậu qua đây tập đi!
Huyền nghe Hoa và Linh nói chuyện, ghé tai hỏi nhỏ Hà:
-Này, xem hai cậu ấy thân chưa kìa! Ấy ấy, Ngọc, véo tớ mãi! Hì, cậu cũng nhảy nhỉ?
Hà lúng túng:
-... Không.
-Vậy cậu làm gì?
-À, tớ... không là gì của nhóm, là khán giả thôi.
Cười gượng lại nhìn Huyền, Hà thấy mình như vừa chột dạ. Không hiểu nữa!
Linh chỗ kia nói chưa gọi hai người mới ra sớm, tập trước cho họ xem đã.
Huyền và Ngọc theo Hà đến chỗ giường. Nhạc bật lên. Hoài Ngọc xem ba người kia nhảy, trầm trồ thấy khá giống bản gốc. Huyền thì không có hứng thú ấy, nhìn cái máy tính thích thú, đòi mở trò chơi. Chuyên nghiệp chơi say mê, suýt thắng rồi, chợt nhạc tắt, có tiếng gọi:
-Được rồi, hai cậu ra tập với bọn tớ.
Huyền nhìn Hoa với ánh mắt ai oán, vẫn không buông máy tính, cố nán lại chơi tiếp.
Bị gọi mãi, làm Huyền sơ suất, thua luôn. Tức mình, Huyền đành ra kia tập nhảy.
Lúc đầu xếp đội hình, Huyền và Ngọc đứng sau, bắt chước nhảy theo. Tập thật không dễ, chậm, sai động tác còn luống cuống tay chân suýt ngã. Lan đứng cạnh, nhẹ nhàng:''Cố lên!". Đồng thời Lan cũng hướng dẫn hai bạn mới nhiều động tác.
Tiếng nói cười vui vẻ. Những gương mặt tràn đầy cảm xúc. Hà ngồi đó, một mình với chiếc máy tính, nhìn theo.
___________________
Chuyện nhỏ nhỏ:
Lúc xếp lớp, Hà được xếp vào A4, còn Hoài Ngọc vào A3, lớp ngay cạnh. Hoài Ngọc lải nhải muốn Hà xin chuyển sang lớp mình. Mẹ ở nhà cũng nói có muốn xin chuyển lớp học cùng bạn không, mà bạn đó chỉ có thể là Ngọc. Huyền học A8, ban Toán-Văn-Anh khác ban Tự nhiên của hai đứa mà. Hà quyết định không đổi. Có thể vì bị nhiễm bệnh mê tín của Huyền đi, tin tưởng mình vào lớp đấy chắc chắc là cái duyên, không nên thay đổi. Dẫu sao trong lớp ko ai cùng lớp cấp hai, ở đây Hà có thể học cách giao tiếp, làm thân với mọi người, ko mãi chỉ dựa dẫm vào hai cậu kia được. Và cũng có lẽ Hà đã mường tượng cho một ngày ko thân với Huyền và Ngọc nữa, giống như với Hoa hồi trước.
Hoài Ngọc càu nhàu Hà mãi. Huyền chẳng nói gì nhiều lắm, chỉ là:
-Bốn là tứ, tứ là tử, nghe nói năm nào A4 cũng có người ''tử'', cậu cẩn thận!
Không phải lời Huyền quá hiệu nghiệm đi, năm lớp 11 một bạn ngồi ngay cạnh Hà bị trầm cảm, phải xin nghỉ học một năm điều trị.
Còn bản thân Hà, xui xẻo đến rất sớm. Cấp hai Hà rất ít gọi kiểm tra miệng, vậy mà giờ mới vào đầu năm, vừa bị phạt chạy thể dục ba vòng mệt rã, chưa hô hấp bình thường lại, vào trong lớp đã nêu đầu kiểm tra bài cũ môn Sinh. ''Ba điểm!'' tươi rói vào sổ đầu bài. Mới đầu năm nên cô giáo chủ nhiệm rất nghiêm, bắt phải gọi phụ huynh lên viết kiểm điểm, vi phạm lần nữa bị chuyển lớp... Mất công đứa chưa từng một lần giơ tay phát biểu như Hà lần đầu tiên giơ tay trả bài cũ được 9 điểm, cô giáo vẫn không tha. Về nhà bị mẹ mắng một trận. Đúng tuần sau, cô giáo ra chủ trương ai điểm kém trả nợ bằng một điểm tốt sẽ không bị gọi phụ huynh...
Nghe xong câu chuyện, Hoài Ngọc cười nắc nẻ trên nỗi đau kẻ khác:
-Đáng đời! Ai bảo ko vào lớp tớ!
Chán quá!
Chợt đứng dậy, lững thững đến bàn của Hoài Ngọc. Hoài Ngọc ngồi bàn đầu, dãy bên kia, hình như đang học bài. Hà đứng phía trước, cúi đầu xuống nhìn thấy không ổn, nên quỳ hẳn hai chân, mặt đối mặt nhìn Hoài Ngọc. Ánh mắt ngơ ngác.
Cảm giác ánh mắt chòng chọc của Hà, Hoài Ngọc đành thôi đọc sách, ngẩng lên, cười cười:
- Cậu sao nhìn tớ vậy? Không nói chuyện với Hoa à?
Hà vẫn quỳ đấy, không ngọt không nhạt nói:
- Cậu ấy đi ra ngoài nói chuyện với Lan, Linh rồi.
Hoài Ngọc cười lớn hơn:
- Vậy là cậu bị bỏ rơi à?
- Không phải! Ba cậu ấy nói về chuyện nhóm nhảy.
Hà chợt đứng phắt dậy, lớn tiếng. Cảm thấy biểu hiện hơi quá, Hà liễn giãn mặt ra, trở lại vẻ lạnh nhạt bình thường.
Hoài Ngọc không giấu ngạc nhiên hỏi:
- Nhóm nhảy nào? Hoa hết thích SNSD, T-ara giờ chuyển sanh nhóm nhảy nào à?
Hà quay người ra ngồi cạnh Hoài Ngọc rồi mới trả lời:
- Mấy cậu ấy đang thành lập nhóm nhảy...
Chợt nhớ đến lời Hoa nói muốn thêm thành viên, Hà quay ra nhìn Ngọc dò xét một chút.
Thật ra nói quan hệ Hà với Hoài Ngọc thân cũng không hẳn. Hồi trước học cùng cấp một đấy, nhưng khác lớp, mà tính Hà chẳng quan tâm ai, nên cũng chẳng biết đến Hoài Ngọc. Sau này lên cấp hai học cùng lớp, mới đầu cũng xa lại, mãi sau nhờ Huyền là từ cấp một nói chuyện hợp cạ với Hà giới thiệu cho, từ đó Hà bắt đầu chơi với Hoài Ngọc. Hà băn khoăn giờ nói chuyện này với Ngọc có phù hợp không?
- Sao vậy? Cứ nhìn tớ chằm chằm?
Hà lảng đi.
- Thế này... cậu có thích thể loại nhạc nào không?
-... Không có gì đặc biệt cả.
- Vậy... cậu thích ca sĩ nào?
- Rin Kagamine!
- À, vậy sao?
Thật ra ''Rin'' gì đó là ai Hà cũng không biết...
Lòng vòng một hồi, Hà đưa ra bộ mặt vui vẻ, hỏi:
- Nhóm nhạc của Hoa đang thiếu thành viên, cậu muốn gia nhập không?
Mãi mới dẫn vào vấn đề trọng tâm, Hà nhìn Hoài Ngọc, ánh mắt long lanh chờ câu trả lời.
- Cậu muốn rủ Hoài Ngọc của tớ gia nhập cái gì vậy?
Huyền ngồi phía sau đang ngủ ngon lành từ lúc nào đã dậy nhao người lên chen ngang. Hoài Ngọc tươi cười, quay xuống giải thích với Huyền.
Sau khi nghe giải thích xong, Huyền chống cằm, cười tinh ranh:
-Muốn Hoài Ngọc vào nhóm đó, phải qua xác tớ đây!
Hà hiểu Huyền chỉ đang đùa thôi, quay sang hỏi liền:
-Cậu tham gia luôn nhá!
Huyền không ngờ Hà đá câu hỏi sang mình. Tỏ vẻ kiêu ngạo mặc cả:
-Để tớ nghĩ đã... Nếu Hoài Ngọc tham gia, có lẽ... Mà tham gia thì tớ được gì nào? Có trả lương không?
***
Cửa phòng mở ra. Hoa bước vào, theo sau là Hà, Hoài Ngọc và Huyền. Linh đang tập lại vài động tác, thấy người vào, dừng lại. Quét ánh mắt một lượt, rồi dừng lại chỗ Hoa. Hoa tự nhiên tiến đến, nhún vai, vẻ không biết. Hà cố tươi cười:
-Huyền và Hoài Ngọc muốn vào nhóm, vậy nên...
Huyền lầm bầm:" Tớ muốn khi nào?''. Hoài Ngọc đứng cạnh giật tay Huyền lại. Huyền nhìn Hoài Ngọc, không hiểu.
Hoa vui lắm:
-A, được đó! Nhóm cũng đang thiếu thành viên. Linh, cậu thấy sao?
Linh lạnh lùng nhìn Huyền và Hoài Ngọc lần nữa, rồi quay đi.
-Cứ xem hai cậu ấy tập sao đã.
Hoa quay ra nhìn hai người mới:
-Vậy hai cậu qua đây tập đi!
Huyền nghe Hoa và Linh nói chuyện, ghé tai hỏi nhỏ Hà:
-Này, xem hai cậu ấy thân chưa kìa! Ấy ấy, Ngọc, véo tớ mãi! Hì, cậu cũng nhảy nhỉ?
Hà lúng túng:
-... Không.
-Vậy cậu làm gì?
-À, tớ... không là gì của nhóm, là khán giả thôi.
Cười gượng lại nhìn Huyền, Hà thấy mình như vừa chột dạ. Không hiểu nữa!
Linh chỗ kia nói chưa gọi hai người mới ra sớm, tập trước cho họ xem đã.
Huyền và Ngọc theo Hà đến chỗ giường. Nhạc bật lên. Hoài Ngọc xem ba người kia nhảy, trầm trồ thấy khá giống bản gốc. Huyền thì không có hứng thú ấy, nhìn cái máy tính thích thú, đòi mở trò chơi. Chuyên nghiệp chơi say mê, suýt thắng rồi, chợt nhạc tắt, có tiếng gọi:
-Được rồi, hai cậu ra tập với bọn tớ.
Huyền nhìn Hoa với ánh mắt ai oán, vẫn không buông máy tính, cố nán lại chơi tiếp.
Bị gọi mãi, làm Huyền sơ suất, thua luôn. Tức mình, Huyền đành ra kia tập nhảy.
Lúc đầu xếp đội hình, Huyền và Ngọc đứng sau, bắt chước nhảy theo. Tập thật không dễ, chậm, sai động tác còn luống cuống tay chân suýt ngã. Lan đứng cạnh, nhẹ nhàng:''Cố lên!". Đồng thời Lan cũng hướng dẫn hai bạn mới nhiều động tác.
Tiếng nói cười vui vẻ. Những gương mặt tràn đầy cảm xúc. Hà ngồi đó, một mình với chiếc máy tính, nhìn theo.
___________________
Chuyện nhỏ nhỏ:
Lúc xếp lớp, Hà được xếp vào A4, còn Hoài Ngọc vào A3, lớp ngay cạnh. Hoài Ngọc lải nhải muốn Hà xin chuyển sang lớp mình. Mẹ ở nhà cũng nói có muốn xin chuyển lớp học cùng bạn không, mà bạn đó chỉ có thể là Ngọc. Huyền học A8, ban Toán-Văn-Anh khác ban Tự nhiên của hai đứa mà. Hà quyết định không đổi. Có thể vì bị nhiễm bệnh mê tín của Huyền đi, tin tưởng mình vào lớp đấy chắc chắc là cái duyên, không nên thay đổi. Dẫu sao trong lớp ko ai cùng lớp cấp hai, ở đây Hà có thể học cách giao tiếp, làm thân với mọi người, ko mãi chỉ dựa dẫm vào hai cậu kia được. Và cũng có lẽ Hà đã mường tượng cho một ngày ko thân với Huyền và Ngọc nữa, giống như với Hoa hồi trước.
Hoài Ngọc càu nhàu Hà mãi. Huyền chẳng nói gì nhiều lắm, chỉ là:
-Bốn là tứ, tứ là tử, nghe nói năm nào A4 cũng có người ''tử'', cậu cẩn thận!
Không phải lời Huyền quá hiệu nghiệm đi, năm lớp 11 một bạn ngồi ngay cạnh Hà bị trầm cảm, phải xin nghỉ học một năm điều trị.
Còn bản thân Hà, xui xẻo đến rất sớm. Cấp hai Hà rất ít gọi kiểm tra miệng, vậy mà giờ mới vào đầu năm, vừa bị phạt chạy thể dục ba vòng mệt rã, chưa hô hấp bình thường lại, vào trong lớp đã nêu đầu kiểm tra bài cũ môn Sinh. ''Ba điểm!'' tươi rói vào sổ đầu bài. Mới đầu năm nên cô giáo chủ nhiệm rất nghiêm, bắt phải gọi phụ huynh lên viết kiểm điểm, vi phạm lần nữa bị chuyển lớp... Mất công đứa chưa từng một lần giơ tay phát biểu như Hà lần đầu tiên giơ tay trả bài cũ được 9 điểm, cô giáo vẫn không tha. Về nhà bị mẹ mắng một trận. Đúng tuần sau, cô giáo ra chủ trương ai điểm kém trả nợ bằng một điểm tốt sẽ không bị gọi phụ huynh...
Nghe xong câu chuyện, Hoài Ngọc cười nắc nẻ trên nỗi đau kẻ khác:
-Đáng đời! Ai bảo ko vào lớp tớ!
Tác giả :
San Hai