Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!
Chương 92: Cuộc sống thường ngày
Đâu sẽ là kết thúc?
Đâu sẽ là bắt đầu?
Chúng ta liệu có thật sự thuộc về nhau?
Một ngày nào đó, nếu vô tình lướt qua nhau, liệu em có nhận ra tôi?
Căn phòng tràn ngập ánh sáng và những đóa hồng xanh, ánh lên trong vẻ đẹp thanh khiết là tiếng đàn trầm bổng, một điệu piano nhẹ nhàng mê hoặc, ngón tay thon thả nõn nà lướt trên phím đàn, khóe môi đỏ hồng vẽ lên nét cười, mái tóc xanh dài cứ vậy tùy ý trong gió. Ngoài khung cửa, chậu hoa hồng xanh đang khoe sắc. Cô gái đó ngồi lặng lẽ trong căn phòng, một mình đàn lên những nốt nhạc trầm buồn, trong lòng còn một mảng tối trống rỗng, thiếu vắng chưa thể lấp đầy.
Mười năm trước, cuộc chiến giữa cô và những người bạn cùng với Ma Vương đã kết thúc. Cô chỉ nhớ khi đó mình bị nước biển bao lấy, khi tỉnh lại cảm thấy trong lòng hụt hẫng, dường như đã quên đi điều gì, nhưng không cách nào nhớ ra. Những người bạn của cô đều đã an toàn, vậy mà sao cô lại cảm thấy đau đến vậy, như thể đã quên đi điều gì đó rất quan trọng
Nắng len vào khung cửa, nhảy một điệu múa uyển chuyển, đôi mắt xanh nhạt ngước nhìn ra xa, có ai đó đang đợi cô, ai đó với nụ cười tỏa nắng, ai đó luôn che chở cô, và ai đó ôn nhu dịu dàng ánh lên sắc đỏ chết chóc. Cô mân mê chiếc vòng trên tay, những bông hoa hồng xanh tinh xảo bằng ngọc thạch, phủ một lớp nhũ sắc và chiếc lắc nhỏ leng keng vài tiếng vui tai " dù em ở đâu anh cũng sẽ tìm ra" ai đó từng nói vậy với cô?
Tiếng người chạy vội vã trên cầu thang, tiếng la hét của trẻ nhỏ, tiếng cười thích thú ồn ào, cánh cửa bật tung, cô bé nhỏ nhắn tầm 5 tuổi đang hào hứng chạy vào, mái tóc bạch kim tết chéo và đôi mắt xanh biếc, miệng nhỏ chúm chím gọi cô.
- Mẹ, papa bảo con tối nay có thể ngủ với mẹ nếu mẹ đồng ý.
- Được, vậy tối nay con sang phòng mẹ ngủ, hai chúng ta cùng kể chuyện cho nhau nghe_ Cô cưng nựng đứa nhỏ
Góc phòng, chàng trai nào đó đang mang khuôn mặt bi thảm, ra vẻ ta đây tay hất mái tóc bạch kim, đôi mắt bạc khẽ nheo lại, tỏ ý không vừa lòng.
- Seny, em lại định cướp con anh nữa hả?
- Nó cũng là con em mà
- Đúng đúng con là con gái của mẹ Seny.
Cô bé trong lòng nó cười ngọt ngào, nó đem khuôn mặt đắc thắng rời khỏi phím đàn, vui vẻ ra khỏi phòng.
- Quân, xem ra cậu thật sự là ông bố bất hạnh nhất trên đời rồi
Kevil từ đâu ló ra, vỗ vai Quân an ủi, có lẽ quay lại Việt Nam là quyết định sai lầm nhất của cậu thì phải. Quân trừng mắt với Kevil, vội vàng đuổi theo hai mẹ con nào đó.
- Một gia đình nhỏ hạnh phúc_ Haray nhìn theo bóng người khuất dần, khẽ mỉm cười.
- Nếu em đồng ý lấy anh, em còn hạnh phúc hơn _ Kevil hài lòng nói.
- Mười năm trước, chúng ta bị đánh cho chết đi sống lại, nếu không nhờ Thiên Đế nhanh tay cứu giúp, chưa biết chừng đã chết rồi. Nhưng có điều, lời nguyền mà Ma Vương đặt lên Sky và Seny lại không có cách phá bỏ. Sau khi tỉnh lại hai người họ hoàn toàn không nhớ gì về nhau, chỉ có đoạn kí ức về đối phương là biến mất, những kí ức khác vẫn được bảo lưu. Nhưng Thiên Đế sợ lời nguyền ứng nghiệm, nếu hai người nối duyên lại lần nữa, một trong hai sẽ phải chết, vì vậy Seny được đưa xuống trần gian, để họ không gặp được nhau. Những người biết sự việc vẫn luôn dấu Seny. _ Haray nhỏ giọng, nhìn lại một khoảng kí ức đã qua, cô vẫn luôn đau lòng về chuyện này, dù Seny không nhớ, nhưng cô nhớ, dù Seny không lo sợ, nhưng cô sợ.
- Haray em đâu có lỗi, nhưng anh hiểu, chừng nào Seny chưa tìm lại hạnh phúc của mình, chúng ta không thể ích kỉ nghĩ cho bản thân_ Kevil ôm cô vào lòng, chút chua xót dấy lên trong lòng. Anh thật sự có lỗi với đứa em gái này, ngay từ nhỏ, anh luôn lừa dối nó, bây giờ không thể bảo vệ nó, vẫn tiếp tục lừa dối nó.
Seny ôm chặt marry, chạy ra ngoài sân biệt thự, lao lên chiếc Lamborghini đã chờ sẵn ở đấy, chưa kịp thở đã vội giục cho xe chạy, bỏ lại ai đó ở đằng sau đang đau khổ gào thét.
- Mẹ, papa lại lên cơn rồi
- Có lẽ sáng nay bố con chưa uống thuốc_ Nó cười vui vẻ, hình như suốt mấy năm nay, niềm vui của nó là trêu chọc bố con nhà này thì phải.
- Chị lại bắt cóc Marry khỏi anh Quân nữa hả?_ Anh chàng xinh trai nào đó cười cợt
- Chú Rin mới là kẻ bắt cóc, mẹ Seny chỉ đưa marry đi chơi thôi_ cô bé phồng má cãi lại
- Thấy không Rin, con chị chỉ nghe lời chị thôi
- Coi như em sợ mẹ con hai người_ Rin cười khổ, nhấn phanh lao đến trung tâm thành phố. Hầu như khi nào rảnh, cậu cũng làm tài xế miễn phí cho hai mẹ con họ.
Cuối tuần, trung tâm càng thêm đông đúc, người ra kẻ vào tấp nập, huyên náo ồn ào. Marry kéo nó khắp các cửa hàng, thử đồ, trang sức, son phấn, nhiều khi nó có chút hoài nghi đứa nhỏ này có thật sự mới 5 tuổi không.
Nó đang mải ngắm đồ, lúc này mới để ý một nhóm thanh niên tiến về chỗ mình, mặt mày rất sáng sủa, kiểu lưu manh giả danh trí thức.
- Em gái, em thật đẹp, anh mời em đi uống nước được không? _ "em gái? so tuổi bà đây còn lớn tuổi hơn bố mẹ mấy người đấy"
- Em đẹp quá, hẹn hò với anh đi, đảm bảo em muốn gì có đấy_ " Thứ bà đây thích mấy người có thể cho sao?"
- Em đồng ý làm người tình của tụi anh chứ?_ " Đồng ý, tất nhiên là đồng ý tặng cho mỗi thằng một cái quan tài rồi"
- Mẹ, mấy chú đó thật đáng sợ, đã xấu hơn papa rồi, nói chuyện còn dị hơn cả papa nữa_ Marry kéo tay áo nó vờ vô tội.
- Con gái em sao? đúng là gái một con có khác
-Mẹ chú này thích đội mũ xanh lắm thì phải, con thích chơi với mấy chú ấy_ Marry lại kéo áo nó.
- Tùy con_ Nó chẳng nói gì thêm, chăm chú mình bộ váy đỏ trên tay, rồi quay vào phòng thử.
Marry chờ nó đi khuất rồi mới mỉm cười, níu tay một người trong số đấy, đôi tay nhỏ bé mềm mại vô cùng.
- Chú, đấy là mẹ cháu, nếu chú thích mẹ cháu phải lấy lòng cháu cơ
- Được được, vậy cháu muốn gì?
- Cháu thích chơi cái này, chú có biết chơi không?_ Marry lấy ra trong túi một khẩu súng ngắn, săm soi tỉ mỉ, chĩa thẳng vào người đàn ông trước mặt.
- Bé con, cháu thích chơi súng sao? Súng giả phải không_ Tên nào đó không sợ chết chạm tay vào khẩu súng.
Pằng...tiếng súng nổ thu hút ánh nhìn của mọi người, nòng súng vẫn còn bốc khói, một dòng máu đỏ túa ra từ trên bả vai, thấm ướt áo sơ mi trắng của hắn, hắn ngã lăn ra, miệng kêu gào thảm thiết...
- Con khốn, sao mày dám? Tao giết mày... giết mày...
- Ấy, lỡ tay rồi, chú gì ơi xin lỗi nhé_ cô bé mang khuôn mặt thiên thần nở nụ cười.
- Thật ra cháu thích dùng dao hơn, tại mẹ không cho nên mới dùng tạm súng haizza_ Marry vô tội thở dài, nghe cô bé nói như kiểu thật ra cháu đi chợ định mua thịt nhưng hết rồi nên phải mua rau vậy. Xung quanh không khí tĩnh lặng, mọi người dần tản ra, nguy hiểm, quá nguy hiểm, tiểu yêu này họ không dám chọc vào đâu.
- Marry ai cho cháu đem súng đến đây?_ Rin nãy giờ không can thiệp bắt đầu lên tiếng. Marry cúi mặt ra vẻ hối lỗi, im lặng không trả lời. Cùng lúc ấy nó bước ra, nhìn đám người hỗn tạp xung quanh thở dài một cái. Điềm nhiên tiến lại phía tấm gương, xoay người vài vòng ngắm nghía, bộ váy đỏ này rất đẹp cũng không đến nỗi quá khoa trương. Đám người xung quanh bắt đầu bàn tán, cứ như thể đứa trẻ đó không phải con nó vậy. Tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà, nó chậm chạp tiến lại.
- Chơi chán chưa, mau về thôi, papa con vừa gọi đấy.
- Dạ, chú Rin, chú giải quyết nốt nhé, con và mẹ xuống xe đợi chú_ Marry túm lấy tay nó, không quên quay lại nhắc nhở. Lại nữa, từ khi nào mà anh trở thành người dọn dẹp cuối cùng vậy? Rin thở dài, phẩy tay xua đuổi.
Quay trở lại căn biệt thự, nó vừa vào nhà đã nằm bò ra ghế sofa, miệng gọi Windy.
- Widy, tao đói, có bữa tối chưa vậy?
- Có rồi đấy, mau vào ăn đi_ Windy bước từ trên lầu xuống, tại sao nó nghiễm nhiên giao quyền bếp núc cho cô vậy chứ?
- Còn biết tìm đường về cơ đấy, anh tưởng em bỏ nhà đi luôn_ Quân ngồi xuống bên nó càu nhàu.
- Nhà em em có quyền về, anh dám cản sao?_ Nó chu mỏ cãi lại, ngả vào lòng Quân nhắm mắt dưỡng thần.
- Nói xem mẹ con hai người lại gây ra chuyện gì nữa?
- Không có gì, em chỉ huấn luyện con bé dùng súng thôi_Nó ngáp dài một cái.
- Súng? Vậy nó đã bắn chết ai chưa?
- Suýt thôi
- Vậy thì không sao, con gái cũng nên bạo lực một chút.
Im lặng ~.~, có bố mẹ nào dạy con như vậy không? Bữa tối ngon lành với những tiếng cười đùa, cuộc sống của nó hiện tại an yên vậy đấy.
Màn đêm tĩnh lặng bao trùm, một màu đen bao phủ vạn vật, nó đứng trước khung cửa sổ, ly rượu đỏ sóng sánh trong tay, mắt vương lại chút ưu tư. Suốt mười năm, mỗi đêm nó đều có một giấc mơ, giấc mơ về một người con trai thần bí. Bóng dáng quen thuộc, đưa tay về phía nó, mỉm cười dịu dàng. Nó luôn tự hỏi, đó là ai, mà mỗi lần nhìn thấy nó đều thấy tim mình se thắt lại. Người con trai ánh lên sắc đỏ như vầng thái dương, nó chưa từng nhìn rõ mặt, mỗi lần đều đến rồi lại vội đi. Trái tim trống rỗng của nó cứ chìm dần vào bóng tối. Nó cảm thấy mình và người đó có một mối ràng buộc vô hình.
- Mẹ, mẹ chưa ngủ sao? _ Marry dụi mắt mơ màng, khẽ gọi
- Mẹ ngủ ngay đây_ Nó mỉm cười, đặt ly rượu vang xuống, tiến về phía giường. Ánh trăng đong đầy ly rượu đỏ, âm thanh của quá khứ vọng dần lên trong màn đêm tĩnh lặng.
" con nhỏ trời đánh chết tiệt, cô cứ đợi đấy"
" vì... có một người cũng rất thích hoa hồng xanh"
" Này, cô không ghét tôi chứ?"
" Lại là anh... anh lại giúp tôi nữa sao?"
" Nhìn xem, thật giống màu tóc cậu, thật đẹp"
" Vậy mai sau lớn tớ sẽ kết hôn với cậu được chứ? "
" ... là bạn gái tôi, tương lai là vợ tôi, ai dám cướp?"
" hoa hồng xanh tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu... dù em ở đâu anh cũng sẽ tìm ra, như vậy chúng ta sẽ không lạc mất nhau nữa"
Có một cô gái, cười với hắn, khóc trong lòng hắn, bướng bỉnh với hắn, hết lòng yêu hắn, có một cô gái, len lỏi vào từng giấc mơ của hắn. Ánh mắt xanh như bầu trời, nụ cười ấm áp dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm. Người con gái ấy là ai mà khiến hắn đau lòng đến vậy? Hắn chưa từng nhìn rõ mặt cô, nhưng tiềm thức mách bảo hắn và cô có mối liên kết nào đó.
- Sky, anh đang nghĩ gì mà thần người ra vậy_ Thiên Nhi cất giọng hỏi.
- Không có gì, anh nghĩ mình sẽ xuống trần một thời gian
- Không được, cha sẽ không đồng ý, hơn nữa nếu lỡ anh gặp người đó thì... _ Thiên Nhi im bặt chợt biết mình đã lỡ lời.
- Người đó? Em đang nó ai
- Ý em là đám người Kevil ấy
- Đúng rồi, lâu rồi không gặp họ, anh nên đến thăm họ mới phải
Nhìn Sky biến mất sau cánh cửa Thiên Nhi chỉ hận không thể đâm đầu và đậu phụ chết cho rồi. Cô chỉ giỏi gây chuyện.
Đâu sẽ là bắt đầu?
Chúng ta liệu có thật sự thuộc về nhau?
Một ngày nào đó, nếu vô tình lướt qua nhau, liệu em có nhận ra tôi?
Căn phòng tràn ngập ánh sáng và những đóa hồng xanh, ánh lên trong vẻ đẹp thanh khiết là tiếng đàn trầm bổng, một điệu piano nhẹ nhàng mê hoặc, ngón tay thon thả nõn nà lướt trên phím đàn, khóe môi đỏ hồng vẽ lên nét cười, mái tóc xanh dài cứ vậy tùy ý trong gió. Ngoài khung cửa, chậu hoa hồng xanh đang khoe sắc. Cô gái đó ngồi lặng lẽ trong căn phòng, một mình đàn lên những nốt nhạc trầm buồn, trong lòng còn một mảng tối trống rỗng, thiếu vắng chưa thể lấp đầy.
Mười năm trước, cuộc chiến giữa cô và những người bạn cùng với Ma Vương đã kết thúc. Cô chỉ nhớ khi đó mình bị nước biển bao lấy, khi tỉnh lại cảm thấy trong lòng hụt hẫng, dường như đã quên đi điều gì, nhưng không cách nào nhớ ra. Những người bạn của cô đều đã an toàn, vậy mà sao cô lại cảm thấy đau đến vậy, như thể đã quên đi điều gì đó rất quan trọng
Nắng len vào khung cửa, nhảy một điệu múa uyển chuyển, đôi mắt xanh nhạt ngước nhìn ra xa, có ai đó đang đợi cô, ai đó với nụ cười tỏa nắng, ai đó luôn che chở cô, và ai đó ôn nhu dịu dàng ánh lên sắc đỏ chết chóc. Cô mân mê chiếc vòng trên tay, những bông hoa hồng xanh tinh xảo bằng ngọc thạch, phủ một lớp nhũ sắc và chiếc lắc nhỏ leng keng vài tiếng vui tai " dù em ở đâu anh cũng sẽ tìm ra" ai đó từng nói vậy với cô?
Tiếng người chạy vội vã trên cầu thang, tiếng la hét của trẻ nhỏ, tiếng cười thích thú ồn ào, cánh cửa bật tung, cô bé nhỏ nhắn tầm 5 tuổi đang hào hứng chạy vào, mái tóc bạch kim tết chéo và đôi mắt xanh biếc, miệng nhỏ chúm chím gọi cô.
- Mẹ, papa bảo con tối nay có thể ngủ với mẹ nếu mẹ đồng ý.
- Được, vậy tối nay con sang phòng mẹ ngủ, hai chúng ta cùng kể chuyện cho nhau nghe_ Cô cưng nựng đứa nhỏ
Góc phòng, chàng trai nào đó đang mang khuôn mặt bi thảm, ra vẻ ta đây tay hất mái tóc bạch kim, đôi mắt bạc khẽ nheo lại, tỏ ý không vừa lòng.
- Seny, em lại định cướp con anh nữa hả?
- Nó cũng là con em mà
- Đúng đúng con là con gái của mẹ Seny.
Cô bé trong lòng nó cười ngọt ngào, nó đem khuôn mặt đắc thắng rời khỏi phím đàn, vui vẻ ra khỏi phòng.
- Quân, xem ra cậu thật sự là ông bố bất hạnh nhất trên đời rồi
Kevil từ đâu ló ra, vỗ vai Quân an ủi, có lẽ quay lại Việt Nam là quyết định sai lầm nhất của cậu thì phải. Quân trừng mắt với Kevil, vội vàng đuổi theo hai mẹ con nào đó.
- Một gia đình nhỏ hạnh phúc_ Haray nhìn theo bóng người khuất dần, khẽ mỉm cười.
- Nếu em đồng ý lấy anh, em còn hạnh phúc hơn _ Kevil hài lòng nói.
- Mười năm trước, chúng ta bị đánh cho chết đi sống lại, nếu không nhờ Thiên Đế nhanh tay cứu giúp, chưa biết chừng đã chết rồi. Nhưng có điều, lời nguyền mà Ma Vương đặt lên Sky và Seny lại không có cách phá bỏ. Sau khi tỉnh lại hai người họ hoàn toàn không nhớ gì về nhau, chỉ có đoạn kí ức về đối phương là biến mất, những kí ức khác vẫn được bảo lưu. Nhưng Thiên Đế sợ lời nguyền ứng nghiệm, nếu hai người nối duyên lại lần nữa, một trong hai sẽ phải chết, vì vậy Seny được đưa xuống trần gian, để họ không gặp được nhau. Những người biết sự việc vẫn luôn dấu Seny. _ Haray nhỏ giọng, nhìn lại một khoảng kí ức đã qua, cô vẫn luôn đau lòng về chuyện này, dù Seny không nhớ, nhưng cô nhớ, dù Seny không lo sợ, nhưng cô sợ.
- Haray em đâu có lỗi, nhưng anh hiểu, chừng nào Seny chưa tìm lại hạnh phúc của mình, chúng ta không thể ích kỉ nghĩ cho bản thân_ Kevil ôm cô vào lòng, chút chua xót dấy lên trong lòng. Anh thật sự có lỗi với đứa em gái này, ngay từ nhỏ, anh luôn lừa dối nó, bây giờ không thể bảo vệ nó, vẫn tiếp tục lừa dối nó.
Seny ôm chặt marry, chạy ra ngoài sân biệt thự, lao lên chiếc Lamborghini đã chờ sẵn ở đấy, chưa kịp thở đã vội giục cho xe chạy, bỏ lại ai đó ở đằng sau đang đau khổ gào thét.
- Mẹ, papa lại lên cơn rồi
- Có lẽ sáng nay bố con chưa uống thuốc_ Nó cười vui vẻ, hình như suốt mấy năm nay, niềm vui của nó là trêu chọc bố con nhà này thì phải.
- Chị lại bắt cóc Marry khỏi anh Quân nữa hả?_ Anh chàng xinh trai nào đó cười cợt
- Chú Rin mới là kẻ bắt cóc, mẹ Seny chỉ đưa marry đi chơi thôi_ cô bé phồng má cãi lại
- Thấy không Rin, con chị chỉ nghe lời chị thôi
- Coi như em sợ mẹ con hai người_ Rin cười khổ, nhấn phanh lao đến trung tâm thành phố. Hầu như khi nào rảnh, cậu cũng làm tài xế miễn phí cho hai mẹ con họ.
Cuối tuần, trung tâm càng thêm đông đúc, người ra kẻ vào tấp nập, huyên náo ồn ào. Marry kéo nó khắp các cửa hàng, thử đồ, trang sức, son phấn, nhiều khi nó có chút hoài nghi đứa nhỏ này có thật sự mới 5 tuổi không.
Nó đang mải ngắm đồ, lúc này mới để ý một nhóm thanh niên tiến về chỗ mình, mặt mày rất sáng sủa, kiểu lưu manh giả danh trí thức.
- Em gái, em thật đẹp, anh mời em đi uống nước được không? _ "em gái? so tuổi bà đây còn lớn tuổi hơn bố mẹ mấy người đấy"
- Em đẹp quá, hẹn hò với anh đi, đảm bảo em muốn gì có đấy_ " Thứ bà đây thích mấy người có thể cho sao?"
- Em đồng ý làm người tình của tụi anh chứ?_ " Đồng ý, tất nhiên là đồng ý tặng cho mỗi thằng một cái quan tài rồi"
- Mẹ, mấy chú đó thật đáng sợ, đã xấu hơn papa rồi, nói chuyện còn dị hơn cả papa nữa_ Marry kéo tay áo nó vờ vô tội.
- Con gái em sao? đúng là gái một con có khác
-Mẹ chú này thích đội mũ xanh lắm thì phải, con thích chơi với mấy chú ấy_ Marry lại kéo áo nó.
- Tùy con_ Nó chẳng nói gì thêm, chăm chú mình bộ váy đỏ trên tay, rồi quay vào phòng thử.
Marry chờ nó đi khuất rồi mới mỉm cười, níu tay một người trong số đấy, đôi tay nhỏ bé mềm mại vô cùng.
- Chú, đấy là mẹ cháu, nếu chú thích mẹ cháu phải lấy lòng cháu cơ
- Được được, vậy cháu muốn gì?
- Cháu thích chơi cái này, chú có biết chơi không?_ Marry lấy ra trong túi một khẩu súng ngắn, săm soi tỉ mỉ, chĩa thẳng vào người đàn ông trước mặt.
- Bé con, cháu thích chơi súng sao? Súng giả phải không_ Tên nào đó không sợ chết chạm tay vào khẩu súng.
Pằng...tiếng súng nổ thu hút ánh nhìn của mọi người, nòng súng vẫn còn bốc khói, một dòng máu đỏ túa ra từ trên bả vai, thấm ướt áo sơ mi trắng của hắn, hắn ngã lăn ra, miệng kêu gào thảm thiết...
- Con khốn, sao mày dám? Tao giết mày... giết mày...
- Ấy, lỡ tay rồi, chú gì ơi xin lỗi nhé_ cô bé mang khuôn mặt thiên thần nở nụ cười.
- Thật ra cháu thích dùng dao hơn, tại mẹ không cho nên mới dùng tạm súng haizza_ Marry vô tội thở dài, nghe cô bé nói như kiểu thật ra cháu đi chợ định mua thịt nhưng hết rồi nên phải mua rau vậy. Xung quanh không khí tĩnh lặng, mọi người dần tản ra, nguy hiểm, quá nguy hiểm, tiểu yêu này họ không dám chọc vào đâu.
- Marry ai cho cháu đem súng đến đây?_ Rin nãy giờ không can thiệp bắt đầu lên tiếng. Marry cúi mặt ra vẻ hối lỗi, im lặng không trả lời. Cùng lúc ấy nó bước ra, nhìn đám người hỗn tạp xung quanh thở dài một cái. Điềm nhiên tiến lại phía tấm gương, xoay người vài vòng ngắm nghía, bộ váy đỏ này rất đẹp cũng không đến nỗi quá khoa trương. Đám người xung quanh bắt đầu bàn tán, cứ như thể đứa trẻ đó không phải con nó vậy. Tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà, nó chậm chạp tiến lại.
- Chơi chán chưa, mau về thôi, papa con vừa gọi đấy.
- Dạ, chú Rin, chú giải quyết nốt nhé, con và mẹ xuống xe đợi chú_ Marry túm lấy tay nó, không quên quay lại nhắc nhở. Lại nữa, từ khi nào mà anh trở thành người dọn dẹp cuối cùng vậy? Rin thở dài, phẩy tay xua đuổi.
Quay trở lại căn biệt thự, nó vừa vào nhà đã nằm bò ra ghế sofa, miệng gọi Windy.
- Widy, tao đói, có bữa tối chưa vậy?
- Có rồi đấy, mau vào ăn đi_ Windy bước từ trên lầu xuống, tại sao nó nghiễm nhiên giao quyền bếp núc cho cô vậy chứ?
- Còn biết tìm đường về cơ đấy, anh tưởng em bỏ nhà đi luôn_ Quân ngồi xuống bên nó càu nhàu.
- Nhà em em có quyền về, anh dám cản sao?_ Nó chu mỏ cãi lại, ngả vào lòng Quân nhắm mắt dưỡng thần.
- Nói xem mẹ con hai người lại gây ra chuyện gì nữa?
- Không có gì, em chỉ huấn luyện con bé dùng súng thôi_Nó ngáp dài một cái.
- Súng? Vậy nó đã bắn chết ai chưa?
- Suýt thôi
- Vậy thì không sao, con gái cũng nên bạo lực một chút.
Im lặng ~.~, có bố mẹ nào dạy con như vậy không? Bữa tối ngon lành với những tiếng cười đùa, cuộc sống của nó hiện tại an yên vậy đấy.
Màn đêm tĩnh lặng bao trùm, một màu đen bao phủ vạn vật, nó đứng trước khung cửa sổ, ly rượu đỏ sóng sánh trong tay, mắt vương lại chút ưu tư. Suốt mười năm, mỗi đêm nó đều có một giấc mơ, giấc mơ về một người con trai thần bí. Bóng dáng quen thuộc, đưa tay về phía nó, mỉm cười dịu dàng. Nó luôn tự hỏi, đó là ai, mà mỗi lần nhìn thấy nó đều thấy tim mình se thắt lại. Người con trai ánh lên sắc đỏ như vầng thái dương, nó chưa từng nhìn rõ mặt, mỗi lần đều đến rồi lại vội đi. Trái tim trống rỗng của nó cứ chìm dần vào bóng tối. Nó cảm thấy mình và người đó có một mối ràng buộc vô hình.
- Mẹ, mẹ chưa ngủ sao? _ Marry dụi mắt mơ màng, khẽ gọi
- Mẹ ngủ ngay đây_ Nó mỉm cười, đặt ly rượu vang xuống, tiến về phía giường. Ánh trăng đong đầy ly rượu đỏ, âm thanh của quá khứ vọng dần lên trong màn đêm tĩnh lặng.
" con nhỏ trời đánh chết tiệt, cô cứ đợi đấy"
" vì... có một người cũng rất thích hoa hồng xanh"
" Này, cô không ghét tôi chứ?"
" Lại là anh... anh lại giúp tôi nữa sao?"
" Nhìn xem, thật giống màu tóc cậu, thật đẹp"
" Vậy mai sau lớn tớ sẽ kết hôn với cậu được chứ? "
" ... là bạn gái tôi, tương lai là vợ tôi, ai dám cướp?"
" hoa hồng xanh tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu... dù em ở đâu anh cũng sẽ tìm ra, như vậy chúng ta sẽ không lạc mất nhau nữa"
Có một cô gái, cười với hắn, khóc trong lòng hắn, bướng bỉnh với hắn, hết lòng yêu hắn, có một cô gái, len lỏi vào từng giấc mơ của hắn. Ánh mắt xanh như bầu trời, nụ cười ấm áp dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm. Người con gái ấy là ai mà khiến hắn đau lòng đến vậy? Hắn chưa từng nhìn rõ mặt cô, nhưng tiềm thức mách bảo hắn và cô có mối liên kết nào đó.
- Sky, anh đang nghĩ gì mà thần người ra vậy_ Thiên Nhi cất giọng hỏi.
- Không có gì, anh nghĩ mình sẽ xuống trần một thời gian
- Không được, cha sẽ không đồng ý, hơn nữa nếu lỡ anh gặp người đó thì... _ Thiên Nhi im bặt chợt biết mình đã lỡ lời.
- Người đó? Em đang nó ai
- Ý em là đám người Kevil ấy
- Đúng rồi, lâu rồi không gặp họ, anh nên đến thăm họ mới phải
Nhìn Sky biến mất sau cánh cửa Thiên Nhi chỉ hận không thể đâm đầu và đậu phụ chết cho rồi. Cô chỉ giỏi gây chuyện.
Tác giả :
Ren