Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm
Chương 7: Chích! Cởi quần!
“Tôi… Tôi không…” Thuần Tưởng co người lại, có chút sợ hãi nhìn Tô Mộc.
“Không không không cái gì, còn không mau đi theo tôi.” Tô Mộc đứng nguyên chỗ, khoanh tay nhìn bộ dáng là lạ của Thuần Tưởng, trong lòng thấy buồn cười, không ngờ thật sự bị anh đoán trúng…
“Không, tôi không muốn đi theo anh, tôi không muốn châm cứu!” Thuần Tưởng rầu rĩ nói, ôm cái ghế không tha.
“Cô làm sao vậy? Không phải có khí thế lắm sao? Sao bây giờ lại như đứa con nít, ngay cả chích cũng sợ!” Tô Mộc nhìn cô cười.
“Tôi, tôi, tôi sốc!” Phép khích tướng của Tô Mộc không có chút tác dụng nào với Thuần Tưởng, cô vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, hai tay bám vào vịn ghế không rồi
Tô Mộc hừ hừ một tiếng: “Vậy tự mình cô đi.” Sau đó đi ra ngoài phòng làm việc
Còn mình cô thì làm sao bây giờ? Đương nhiên là trốn rồi!!!
Thuần Tưởng không chút do dự chạy ra ngoài.
Trương Gia đứng ở cửa, thấy Thuần Tưởng chạy ra ngoài, liền kéo cô trở về: “Tiểu nha đầu, muốn đi đâu? Nhìn sắc mặt em chắc chắn là bị bệnh rồi, muốn đi đâu?”
“Chị y tá, đừng như vậy.” Thuần Tưởng hắc hắc cười, đối với Trương Gia, cô không hề nói chuyện như Tô Mộc.
“Lại đây, cởi quần, chích!” Trương Gia lôi Thuần Tưởng đi, không để ý đến sự giãy dụa của cô, kéo cô vào phòng khám bệnh.
“Tôi không, tôi không… Tên yêu nghiệt kia, dám chơi tôi… hu hu...” Thuần Tưởng bất đắc dĩ bị Trương Gia lôi vào phòng.
Dọc theo đường đi, những bệnh nhân ngồi trên ghế hay đi ngang qua đều dùng ánh mắt ân cần nhìn Trương Gia.
Trương Gia cũng không để ý, ha hả cười đè đầu Thuần Tưởng xuống: “Đứa nhỏ này sợ chích như vậy đấy, lần này nhất định phải mang nó đi, tôi phải chăm sóc nó giúp bác sĩ Tô nhà tôi mà.”
Trương Gia nói mấy câu xong, kết quả mọi người rối rít gật đầu, đôi môi tròn như chữ O.
O O cái gì chứ… Mấy người thì hiểu gì a…
Thuần Tưởng khóc không ra nước mắt, Trương Gia kéo rèm xuống, ra hiệu Thuần Tưởng ngồi xuống, cô xoay người, mở hộp thuốc lấy ống tiêm ra
“A… Có thể không chích không a!” Thuần Tưởng vừa thấy ống tiêm kia, sống lưng đều lạnh cả lên, sắc mặt tái nhợt, nhịp tim không đồng đều, mồ hôi rơi như mưa.
“Không được, phải chích, nếu không thì… không ổn định.” Trương Gia nói, cẩn thận làm hết mọi công việc chuẩn bị, cầm lấy ống tiêm vỗ vỗ vào Thuần Tưởng: “Xoay người, kéo quần xuống phía dưới một chút.”
“Không, tôi không muốn tiêm!” Thuần Tưởng giãy dụa, rốt cuộc vẫn quyết định trốn, nhìn cây kim tiêm lanh lảnh kia, thật sự rất sợ rất sợ, rất sợ rất sợ…
“Một chút là hết rồi, em có cần khẩn trương vậy không!” Trương Gia cũng thấy Thuần Tưởng có điều kỳ lạ, nhưng nghe Tô Mộc nói nếu tiêm cho cô bé này một mũi thì sẽ tốt hơn, nhiệt độ cơ thể cũng trở về bình thường.
“Không, tôi không…” Thuần Tưởng thấy bản thân mình chết chắc rồi, cái gì gọi là sốc, là sốc a?! Cái gì là sốc!! Chính là vừa tiêm thì cô sẽ ngất mất!!!
“Không, đừng, đừng…” Thuần Tưởng chỉ nhớ trước mắt mình tối sầm, trước mắt đêu là vật thể bén nhọn lấp loáng sáng.
Tô Mộc, Tô cặn bã, Tô chết tiệt, anh dám hãm hại tôi, đã nói tôi bị sốc mà, tôi có đùa đâu!!!
“Nhanh lên đi, cằn nhằn cái gì!” Tô Mộc thúc giục.
Thuần Tưởng có chút khó xử, quay người lại: “Chuyện đó, tôi nghĩ hay là thôi đi.”
Tô Mộc nhún nhún vai: “Thật ra trước kia đã cho cô một cơ hội, để Trương Gia tiêm cho cô, nhưng cô lại sốc mất. Tôi biết cô nghĩ cái gì, nhưng cô yên tâm đi, thứ nhất, tôi là bác sĩ, cái gì mà chưa từng thấy, tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của tôi, mặt khác…”
Tô Mộc lộ ra nụ cười khinh bỉ, đánh giá Thuần Tưởng từ trên xuống dưới: “Cho dù cô có quấn khăn, không mặc gì xuất hiên trước mặt tôi, tôi cũng không hề hấn gì, hôm nay cần gì phải căng thẳng chứ? Yên tâm, tôi không phải loại đói bụng ăn quàng…”
“Anh!” Thuần Tưởng mở to hai mắt nhìn, thở phì phò xoay người, kéo quần xuống một chút, bộ dạng lẫm liệt nói: “Đến đây đi, ai sợ ai a!”
Tô Mộc đột nhiên cảm thấy bản thân đấu võ mồm cùng kẻ ngu ngốc như vậy, không biết có phải đang tự hạ thấp mình không.
“Kéo quần lên một chút, không cần để lộ nhiều thịt như vậy.” Mặc dù Tô Mộc thật sự nghĩ như vậy nhưng nhớ tới vẻ mặt phồng môi trợn má của Thuần Tưởng, anh đột nhiên lại muốn kích thích cô.
“Này!!! Đây là khẩu khí khi nói chuyện cùng con gái sao!” Thuần Tưởng cảm nhận được, từ khi gặp được tên Tô Mộc này, lời lẽ của cô xuất hiện càng lúc càng nhiều dấu chấm than
“Con gái…” Vừa nói, Tô Mộc vừa lấy bông gòn trắng ra, xoa xoa hình vòng tròn lên cái mông trắng nõn của cô.
Thuần Tưởng run nhè nhẹ một cái, trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ còn cách chờ Tô Mộc thôi, Tưởng Tưởng, nhất định phải ngoan ngoãn chịu đau.
“Nói nhiều lời với cô như vậy, nhưng sao tôi không thấy cô con gái chút nào cả nhỉ!” Tô Mộc vừa nói, vừa phân tán lực chú ý của Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Tô Mộc nâng người lên, nói một câu: “Tốt lắm. Mặc quần áo được rồi.”
Tốt lắm?! Không đau đớn như trong tưởng tượng, thậm chí khi cô nghĩ cách ứng đối với con rắn độc Tô Mộc này, chỉ cảm thấy có chút căng căng, nói thật, cho dù cô không thật sự bị sốc nhưng đối với kim tiêm mà nói, cô vẫn còn bóng ma không thể xóa nhoà…
Tô Mộc này, hình như… Kỹ thuật cũng không tệ lắm…
Từ trước đến giờ, cô là người công tư rõ ràng, là người ăn ngay nói thật, chán Tô Mộc không có nghĩa là xóa bỏ hết tính tốt của anh, sửa sang lại quần áo xong, Thuần Tưởng hung hăng trợn mắt nhìn người kia, hừ hừ, đúng là không giống người bình thường!
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đóng cửa, chúng ta đi ăn tối, sau đó… Thuận đường trở về chung đi”
Chờ Thuần Tưởng kịp phản ứng Tô Mộc đang nói cái gì, kia người đã thay xong y phục, đứng ở trước mặt nàng, chờ câu trả lời của nàng liễu.
“Sao đột nhiên lại tốt vậy…” Thuần Tưởng lầu bầu lẩm bẩm nói.
Tô Mộc vẫn chưa quên câu “Anh phải chịu trách nhiệm” kia của Tô gia, mặc dù anh không hề thấy mình có tí xíu lỗi nào, nhưng nhìn nha đầu trước mắt này, đỏ mặt, bộ dáng uể oải không phấn chấn, tiều tụy vì bệnh, ít nhiều gì cũng có tí đồng tình.
“Anh phải chịu trách nhiệm!”
Đây là câu nói cuối cùng khi tan việc của Trương Gia với Tô Mộc.
Tô Mộc xoay mặt nhìn người đang nằm trên giường bệnh, gương mặt điềm tĩnh,vô cùng quen thuộc, có chút trẻ con chậc lưỡi, biểu hiện hoàn toàn giống với cô bình thường, đúng là một cô bé gái không có gì đặc biệt
Thật có thể ngủ…
Ngủ còn giống heo…
Không biết cứ tiếp tục như vậy có thể ngủ đến ngày mai hay không, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mọi người trong phòng khám bệnh đều về cả rồi.
Tô Mộc không có chút ý thương hương tiếc ngọc nào, dĩ nhiên, anh đâu có thấy nha đầu này là hương ngọc gì, hương khoai môn thì có.
“Này!!! Rời giường!!! Mặt trời phơi nắng mông rồi kìa!” Tô Mộc bắt lấy vai Thuần Tưởng, lay lay hai cái.
“A…” Thuần Tưởng đang mơ mơ ngủ, nháy nháy mắt, quay đầu nhìn Tô Mộc một cái, si ngốc nhếch miệng: “Anh đến đây từ lúc nào? Xin chào… Tô… Mộc!”
Cô mạnh mẽ đứng dạy từ trên giường, hai mắt trợn to, từ trạng thái buồn ngủ chuyển sang tỉnh táo, nhìn kỹ lại người đứng trước mắt mình là ai.
Trái tim đập loạn, là do cô quá trì độn hay là do chưa từng suy nghĩ, Tô Mộc thật ra rất giống… Rất giống… Người kia.
Tô Mộc khẽ khiêu mi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ nhắn của Thuần Tưởng, biểu tình trên mặt biến hóa năm màu.
“Cô là bảng pha màu sao.” Tô Mộc nhìn cô hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng mới làm vỡ sự yên tĩnh trong phòng khám bệnh.
“A! A?!” Thuần Tưởng không biết chuyện Tô Mộc đang suy nghĩ trong lòng, dĩ nhiên không hiểu ý của anh
“Tôi nói, vừa rồi cô đang nói chuyện với ai?” Lời này của Tô Mộc có một ý tứ khác, anh gián tiếp hỏi cô, nãy giờ xem anh là ai
“Không có ai cả, chẳng phải mới nói chuyện cùng anh sao!” Bị khám phá tâm tư, Thuần Tưởng vén chăn lên, nhảy xuống từ trên giường giận dữ nói.
“Thật sao?!” Đang cùng anh nói chuyện? Câu ‘Anh đến đây từ lúc nào, xin chào...’ nét mặt như vậy, hiển nhiên không thể đang nói với “kẻ thù” như anh, Tô Mộc mặc dù có chút tò mò nhưng không hỏi tiếp nữa.
“Đến đây tiêm đi.” Tô Mộc đi ra ngoài, trên tay tiện thể cầm lấy một ống tiêm
“Này!!! Anh có ý gì vậy?” Thuần Tưởng thấy anh cầm “hung khí” đi ra, hai tay vội vàng giao nhau trước ngực, nghĩ lại thấy cũng kỳ, cô vội vã giấu tay ra phía sau nói: “Tôi không tiêm nữa!!! Anh không thấy sao? Tôi sốc, tôi bị hôn mê, anh còn lấy cái này đến giết hại tôi!”
“Câm miệng. Cô không có tư cách nói lời này!” Tô Mộc nhíu mi, tức giận nói: “Cô sốc, sốc cái quỷ gì, rõ ràng là do cô bị sốt cao quá nên hồ đồ, cộng với chưa ăn cơm nữa.”
Vừa nói, Tô Mộc lấy toffe từ trong túi ra, ném cho cô: “Xoay người lại.”
Thuần Tưởng dẩu môi, không chút khách khí lột bỏ gói kẹo, bỏ vào miệng, mùi sữa nồng nặc làm cho người ta thấy an tâm, nhưng sao Tô Mộc biết cô vẫn chưa ăn cơm? Sáng nay rời giường đã thấy cổ họng khó chịu, cho nên đừng nói là ăn gì, ngay cả nước cô cũng lười uống.
Nghe lời xoay người sang chỗ khác, Thuần Tưởng mút lấy đường trong miệng, thậm chí còn biết điều không chút phản bác, có lẽ do chưa ăn cơm nên cô còn khí lực nữa.
“Kéo quần xuống một chút.” Tô Mộc mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói.
Thuần Tưởng dừng một chút, lập tức xù lông.
“Không không không cái gì, còn không mau đi theo tôi.” Tô Mộc đứng nguyên chỗ, khoanh tay nhìn bộ dáng là lạ của Thuần Tưởng, trong lòng thấy buồn cười, không ngờ thật sự bị anh đoán trúng…
“Không, tôi không muốn đi theo anh, tôi không muốn châm cứu!” Thuần Tưởng rầu rĩ nói, ôm cái ghế không tha.
“Cô làm sao vậy? Không phải có khí thế lắm sao? Sao bây giờ lại như đứa con nít, ngay cả chích cũng sợ!” Tô Mộc nhìn cô cười.
“Tôi, tôi, tôi sốc!” Phép khích tướng của Tô Mộc không có chút tác dụng nào với Thuần Tưởng, cô vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, hai tay bám vào vịn ghế không rồi
Tô Mộc hừ hừ một tiếng: “Vậy tự mình cô đi.” Sau đó đi ra ngoài phòng làm việc
Còn mình cô thì làm sao bây giờ? Đương nhiên là trốn rồi!!!
Thuần Tưởng không chút do dự chạy ra ngoài.
Trương Gia đứng ở cửa, thấy Thuần Tưởng chạy ra ngoài, liền kéo cô trở về: “Tiểu nha đầu, muốn đi đâu? Nhìn sắc mặt em chắc chắn là bị bệnh rồi, muốn đi đâu?”
“Chị y tá, đừng như vậy.” Thuần Tưởng hắc hắc cười, đối với Trương Gia, cô không hề nói chuyện như Tô Mộc.
“Lại đây, cởi quần, chích!” Trương Gia lôi Thuần Tưởng đi, không để ý đến sự giãy dụa của cô, kéo cô vào phòng khám bệnh.
“Tôi không, tôi không… Tên yêu nghiệt kia, dám chơi tôi… hu hu...” Thuần Tưởng bất đắc dĩ bị Trương Gia lôi vào phòng.
Dọc theo đường đi, những bệnh nhân ngồi trên ghế hay đi ngang qua đều dùng ánh mắt ân cần nhìn Trương Gia.
Trương Gia cũng không để ý, ha hả cười đè đầu Thuần Tưởng xuống: “Đứa nhỏ này sợ chích như vậy đấy, lần này nhất định phải mang nó đi, tôi phải chăm sóc nó giúp bác sĩ Tô nhà tôi mà.”
Trương Gia nói mấy câu xong, kết quả mọi người rối rít gật đầu, đôi môi tròn như chữ O.
O O cái gì chứ… Mấy người thì hiểu gì a…
Thuần Tưởng khóc không ra nước mắt, Trương Gia kéo rèm xuống, ra hiệu Thuần Tưởng ngồi xuống, cô xoay người, mở hộp thuốc lấy ống tiêm ra
“A… Có thể không chích không a!” Thuần Tưởng vừa thấy ống tiêm kia, sống lưng đều lạnh cả lên, sắc mặt tái nhợt, nhịp tim không đồng đều, mồ hôi rơi như mưa.
“Không được, phải chích, nếu không thì… không ổn định.” Trương Gia nói, cẩn thận làm hết mọi công việc chuẩn bị, cầm lấy ống tiêm vỗ vỗ vào Thuần Tưởng: “Xoay người, kéo quần xuống phía dưới một chút.”
“Không, tôi không muốn tiêm!” Thuần Tưởng giãy dụa, rốt cuộc vẫn quyết định trốn, nhìn cây kim tiêm lanh lảnh kia, thật sự rất sợ rất sợ, rất sợ rất sợ…
“Một chút là hết rồi, em có cần khẩn trương vậy không!” Trương Gia cũng thấy Thuần Tưởng có điều kỳ lạ, nhưng nghe Tô Mộc nói nếu tiêm cho cô bé này một mũi thì sẽ tốt hơn, nhiệt độ cơ thể cũng trở về bình thường.
“Không, tôi không…” Thuần Tưởng thấy bản thân mình chết chắc rồi, cái gì gọi là sốc, là sốc a?! Cái gì là sốc!! Chính là vừa tiêm thì cô sẽ ngất mất!!!
“Không, đừng, đừng…” Thuần Tưởng chỉ nhớ trước mắt mình tối sầm, trước mắt đêu là vật thể bén nhọn lấp loáng sáng.
Tô Mộc, Tô cặn bã, Tô chết tiệt, anh dám hãm hại tôi, đã nói tôi bị sốc mà, tôi có đùa đâu!!!
“Nhanh lên đi, cằn nhằn cái gì!” Tô Mộc thúc giục.
Thuần Tưởng có chút khó xử, quay người lại: “Chuyện đó, tôi nghĩ hay là thôi đi.”
Tô Mộc nhún nhún vai: “Thật ra trước kia đã cho cô một cơ hội, để Trương Gia tiêm cho cô, nhưng cô lại sốc mất. Tôi biết cô nghĩ cái gì, nhưng cô yên tâm đi, thứ nhất, tôi là bác sĩ, cái gì mà chưa từng thấy, tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của tôi, mặt khác…”
Tô Mộc lộ ra nụ cười khinh bỉ, đánh giá Thuần Tưởng từ trên xuống dưới: “Cho dù cô có quấn khăn, không mặc gì xuất hiên trước mặt tôi, tôi cũng không hề hấn gì, hôm nay cần gì phải căng thẳng chứ? Yên tâm, tôi không phải loại đói bụng ăn quàng…”
“Anh!” Thuần Tưởng mở to hai mắt nhìn, thở phì phò xoay người, kéo quần xuống một chút, bộ dạng lẫm liệt nói: “Đến đây đi, ai sợ ai a!”
Tô Mộc đột nhiên cảm thấy bản thân đấu võ mồm cùng kẻ ngu ngốc như vậy, không biết có phải đang tự hạ thấp mình không.
“Kéo quần lên một chút, không cần để lộ nhiều thịt như vậy.” Mặc dù Tô Mộc thật sự nghĩ như vậy nhưng nhớ tới vẻ mặt phồng môi trợn má của Thuần Tưởng, anh đột nhiên lại muốn kích thích cô.
“Này!!! Đây là khẩu khí khi nói chuyện cùng con gái sao!” Thuần Tưởng cảm nhận được, từ khi gặp được tên Tô Mộc này, lời lẽ của cô xuất hiện càng lúc càng nhiều dấu chấm than
“Con gái…” Vừa nói, Tô Mộc vừa lấy bông gòn trắng ra, xoa xoa hình vòng tròn lên cái mông trắng nõn của cô.
Thuần Tưởng run nhè nhẹ một cái, trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ còn cách chờ Tô Mộc thôi, Tưởng Tưởng, nhất định phải ngoan ngoãn chịu đau.
“Nói nhiều lời với cô như vậy, nhưng sao tôi không thấy cô con gái chút nào cả nhỉ!” Tô Mộc vừa nói, vừa phân tán lực chú ý của Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Tô Mộc nâng người lên, nói một câu: “Tốt lắm. Mặc quần áo được rồi.”
Tốt lắm?! Không đau đớn như trong tưởng tượng, thậm chí khi cô nghĩ cách ứng đối với con rắn độc Tô Mộc này, chỉ cảm thấy có chút căng căng, nói thật, cho dù cô không thật sự bị sốc nhưng đối với kim tiêm mà nói, cô vẫn còn bóng ma không thể xóa nhoà…
Tô Mộc này, hình như… Kỹ thuật cũng không tệ lắm…
Từ trước đến giờ, cô là người công tư rõ ràng, là người ăn ngay nói thật, chán Tô Mộc không có nghĩa là xóa bỏ hết tính tốt của anh, sửa sang lại quần áo xong, Thuần Tưởng hung hăng trợn mắt nhìn người kia, hừ hừ, đúng là không giống người bình thường!
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đóng cửa, chúng ta đi ăn tối, sau đó… Thuận đường trở về chung đi”
Chờ Thuần Tưởng kịp phản ứng Tô Mộc đang nói cái gì, kia người đã thay xong y phục, đứng ở trước mặt nàng, chờ câu trả lời của nàng liễu.
“Sao đột nhiên lại tốt vậy…” Thuần Tưởng lầu bầu lẩm bẩm nói.
Tô Mộc vẫn chưa quên câu “Anh phải chịu trách nhiệm” kia của Tô gia, mặc dù anh không hề thấy mình có tí xíu lỗi nào, nhưng nhìn nha đầu trước mắt này, đỏ mặt, bộ dáng uể oải không phấn chấn, tiều tụy vì bệnh, ít nhiều gì cũng có tí đồng tình.
“Anh phải chịu trách nhiệm!”
Đây là câu nói cuối cùng khi tan việc của Trương Gia với Tô Mộc.
Tô Mộc xoay mặt nhìn người đang nằm trên giường bệnh, gương mặt điềm tĩnh,vô cùng quen thuộc, có chút trẻ con chậc lưỡi, biểu hiện hoàn toàn giống với cô bình thường, đúng là một cô bé gái không có gì đặc biệt
Thật có thể ngủ…
Ngủ còn giống heo…
Không biết cứ tiếp tục như vậy có thể ngủ đến ngày mai hay không, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mọi người trong phòng khám bệnh đều về cả rồi.
Tô Mộc không có chút ý thương hương tiếc ngọc nào, dĩ nhiên, anh đâu có thấy nha đầu này là hương ngọc gì, hương khoai môn thì có.
“Này!!! Rời giường!!! Mặt trời phơi nắng mông rồi kìa!” Tô Mộc bắt lấy vai Thuần Tưởng, lay lay hai cái.
“A…” Thuần Tưởng đang mơ mơ ngủ, nháy nháy mắt, quay đầu nhìn Tô Mộc một cái, si ngốc nhếch miệng: “Anh đến đây từ lúc nào? Xin chào… Tô… Mộc!”
Cô mạnh mẽ đứng dạy từ trên giường, hai mắt trợn to, từ trạng thái buồn ngủ chuyển sang tỉnh táo, nhìn kỹ lại người đứng trước mắt mình là ai.
Trái tim đập loạn, là do cô quá trì độn hay là do chưa từng suy nghĩ, Tô Mộc thật ra rất giống… Rất giống… Người kia.
Tô Mộc khẽ khiêu mi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ nhắn của Thuần Tưởng, biểu tình trên mặt biến hóa năm màu.
“Cô là bảng pha màu sao.” Tô Mộc nhìn cô hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng mới làm vỡ sự yên tĩnh trong phòng khám bệnh.
“A! A?!” Thuần Tưởng không biết chuyện Tô Mộc đang suy nghĩ trong lòng, dĩ nhiên không hiểu ý của anh
“Tôi nói, vừa rồi cô đang nói chuyện với ai?” Lời này của Tô Mộc có một ý tứ khác, anh gián tiếp hỏi cô, nãy giờ xem anh là ai
“Không có ai cả, chẳng phải mới nói chuyện cùng anh sao!” Bị khám phá tâm tư, Thuần Tưởng vén chăn lên, nhảy xuống từ trên giường giận dữ nói.
“Thật sao?!” Đang cùng anh nói chuyện? Câu ‘Anh đến đây từ lúc nào, xin chào...’ nét mặt như vậy, hiển nhiên không thể đang nói với “kẻ thù” như anh, Tô Mộc mặc dù có chút tò mò nhưng không hỏi tiếp nữa.
“Đến đây tiêm đi.” Tô Mộc đi ra ngoài, trên tay tiện thể cầm lấy một ống tiêm
“Này!!! Anh có ý gì vậy?” Thuần Tưởng thấy anh cầm “hung khí” đi ra, hai tay vội vàng giao nhau trước ngực, nghĩ lại thấy cũng kỳ, cô vội vã giấu tay ra phía sau nói: “Tôi không tiêm nữa!!! Anh không thấy sao? Tôi sốc, tôi bị hôn mê, anh còn lấy cái này đến giết hại tôi!”
“Câm miệng. Cô không có tư cách nói lời này!” Tô Mộc nhíu mi, tức giận nói: “Cô sốc, sốc cái quỷ gì, rõ ràng là do cô bị sốt cao quá nên hồ đồ, cộng với chưa ăn cơm nữa.”
Vừa nói, Tô Mộc lấy toffe từ trong túi ra, ném cho cô: “Xoay người lại.”
Thuần Tưởng dẩu môi, không chút khách khí lột bỏ gói kẹo, bỏ vào miệng, mùi sữa nồng nặc làm cho người ta thấy an tâm, nhưng sao Tô Mộc biết cô vẫn chưa ăn cơm? Sáng nay rời giường đã thấy cổ họng khó chịu, cho nên đừng nói là ăn gì, ngay cả nước cô cũng lười uống.
Nghe lời xoay người sang chỗ khác, Thuần Tưởng mút lấy đường trong miệng, thậm chí còn biết điều không chút phản bác, có lẽ do chưa ăn cơm nên cô còn khí lực nữa.
“Kéo quần xuống một chút.” Tô Mộc mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói.
Thuần Tưởng dừng một chút, lập tức xù lông.
Tác giả :
Nấm Truân Cua Nhỏ