Cách Trồng Ghép Hoa Dành Dành
Chương 22
Nhạc Phương Chích đến tìm chị Điềm.
Nhạc Phương Chích không tiếp lời. Hắn hơi phiền lòng.
Nhạc Phương Chích im lặng.
Giống như bán lương khô, cắt tóc cũng là một nghề thủ công, hơn nữa nhẹ nhàng vẻ vang hơn hấp lương khô nhiều. Trên phố Cát Tường có rất nhiều diễn viên của đoàn kịch lui tới, chị Điềm cũng có mối. Ngoại cắt cho hàng xóm láng giềng hằng ngày, phần lớn thu nhận của họ đến từ việc trang điểm cho nghệ sĩ biểu diễn. Sau khi quen, có khi họ còn xuất hiện trong các buổi quay phim.
Một ngôi chùa phía đông thành phố tới đặt một đơn hàng rất lớn. Họ đã bận rộn ba ngày, áng chừng phải bốn năm ngày nữa mới có thể làm xong hết.
Chị Điềm cảm thấy khó hiểu với việc Nhạc Phương Chích đột nhiên muốn đưa Bạch Mặc tới đây. Nói thật Bạch Mặc là cậu trai sạch sẽ và đẹp, có cậu đứng trong tiệm chắc chắn sẽ rất được lòng khách. Tất nhiên chị Điềm cũng thích. Vấn đề là trông cậu có vẻ không thích hợp với công việc này. Thợ cắt tóc phải giao tiếp với khách hàng, nhưng Bạch Mặc luôn im lặng, dù sao cũng là việc kinh doanh chào đón và tiễn biệt, chắc chắn biết ăn nói vẫn tốt hơn.
Hắn bật máy tính lên, tìm trong thư mục khổng lồ kia, cuối cùng bấm mở một trong số đó. Đây không phải là phim nam nữ, Nhạc Phương Chích biết. Hắn đang muốn xem thử.
Cửa hàng đóng cửa sớm hơn ngày thường, Nhạc Phương Chích chưa ăn cơm tối, thu dọn đồ đạc đơn giản rồi về phòng. Việc kinh doanh của tiệm cắt tóc thỉnh thoảng phải làm đến nửa đêm, chị Điềm bảo nếu như muộn quá sẽ để Bạch Mặc nghỉ lại trong tiệm. Nhạc Phương Chích cũng không hỏi nhiều, chỉ cần hắn có thể kiềm chế, dần dần sẽ qua thôi.
Nhạc Phương Chích ngẫm nghĩ một lát, nói ra suy nghĩ của mình. Hắn cũng không biết mình nói có rõ ràng không. Hắn nói hình như Bạch Mặc chưa từng tính toán cho tương lai, nói rằng suốt ngày cậu chỉ ở trong cửa hàng không đi đâu cả. Tiếp tục như thế đến khi nào mới có thể làm người bình thường được? Người bình thường không phải thế này.
Cả ngày Nhạc Phương Chích không yên lòng. Hắn gọi điện cho chị Điềm, chị Điềm nói buổi sáng khi tới Bạch Mặc rất bình tĩnh, chẳng qua cứ ngẩn người, làm gì cũng chậm nửa nhịp. Nhạc Phương Chích nói lúc ở cửa hàng cậu ấy cũng như thế, làm việc chậm nhưng rất cẩn thận. Ở đầu kia điện thoại chị Điềm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nhạc Phương Chích không nói nhiều hơn nữa, vì nói không nên lời.
Giống như bán lương khô, cắt tóc cũng là một nghề thủ công, hơn nữa nhẹ nhàng vẻ vang hơn hấp lương khô nhiều. Trên phố Cát Tường có rất nhiều diễn viên của đoàn kịch lui tới, chị Điềm cũng có mối. Ngoại cắt cho hàng xóm láng giềng hằng ngày, phần lớn thu nhận của họ đến từ việc trang điểm cho nghệ sĩ biểu diễn. Sau khi quen, có khi họ còn xuất hiện trong các buổi quay phim.
Ánh mắt chị Điềm lại như nhìn thấu hắn. Trên đời có rất nhiều người, cô nói chậm rãi, dựa vào người khác để sống tiếp. Không có ý nói bám vào ai ăn nhờ ở đậu, mà cậu ấy phải có suy nghĩ, cậu hiểu chứ? Ví dụ như góa phụ dựa vào con sống tiếp, con chết rồi, bà ấy sẽ cảm thấy sống tiếp không có ý nghĩa gì nữa, cuộc sống cũng mơ mồ.
Ánh mắt chị Điềm lại như nhìn thấu hắn. Trên đời có rất nhiều người, cô nói chậm rãi, dựa vào người khác để sống tiếp. Không có ý nói bám vào ai ăn nhờ ở đậu, mà cậu ấy phải có suy nghĩ, cậu hiểu chứ? Ví dụ như góa phụ dựa vào con sống tiếp, con chết rồi, bà ấy sẽ cảm thấy sống tiếp không có ý nghĩa gì nữa, cuộc sống cũng mơ mồ.
Phim được quay rất ngu. Người đàn ông tóc vàng mắt xanh trên màn hình làm điệu làm bộ, Nhạc Phương Chích cau mày tua nhanh. Cuối cùng người cao hơn nắm chặt cổ tay của người thấp hơn.
Nhạc Phương Chích nghe xong ngẩn người. Hắn nói ý của chị là cậu ấy như bây giờ là vì không có suy nghĩ?
Chị Điềm cảm thấy khó hiểu với việc Nhạc Phương Chích đột nhiên muốn đưa Bạch Mặc tới đây. Nói thật Bạch Mặc là cậu trai sạch sẽ và đẹp, có cậu đứng trong tiệm chắc chắn sẽ rất được lòng khách. Tất nhiên chị Điềm cũng thích. Vấn đề là trông cậu có vẻ không thích hợp với công việc này. Thợ cắt tóc phải giao tiếp với khách hàng, nhưng Bạch Mặc luôn im lặng, dù sao cũng là việc kinh doanh chào đón và tiễn biệt, chắc chắn biết ăn nói vẫn tốt hơn.
Chị Điềm lắc đầu, nói rằng chị không phải cậu ấy, sao chị biết được. Nhưng chị nói này, cậu cũng đừng dựa theo tiêu chuẩn của người bình thường để yêu cầu cậu ấy. Trước kia từng mất trí lang thang ngoài đường, bây giờ có thể khôi phục thế này, đã xem như thành tâm thờ thần khấn phật rồi.
Sau rốt Nhạc Phương Chích hơi có cảm giác.
Nhạc Phương Chích im lặng.
Thế là từ đó phòng ngủ đảo lộn. Bạch Mặc ngủ ở phòng bắc, Nhạc Phương Chích ngủ ở phòng nam.
Không có lấy một câu có tác dụng. Cuối cùng hắn đóng máy tính tồi tàn lại, đồng hồ báo thức cũng vang lên.
Chị Điềm liếc nhìn hắn, nói là nếu cậu nhất định muốn đưa cậu ấy tới cũng được thôi. Cứ trả lương cho cậu ấy theo người học việc, đúng lúc trong tiệm chị thiếu người làm việc vặt. Cho cậu ấy đi theo Yến Yến là được.
Bạch Mặc chợt quay đầu lại, như khiếp sợ, lại như đau lòng.
Kể từ buổi tối hắn suy nghĩ rõ ràng, chuyện như thế này thường xuyên xảy ra. Nhạc Phương Chích là người trưởng thành, biết rằng mơ không thể xem là thật. Nhưng giấc mơ kia thật sự… có phần thật quá.
Lúc đi ra ngoài, Nhạc Phương Chích nghe thấy chị Điềm lẩm bẩm sau lưng: Cứ bày chuyện ra làm gì không biết.
Đến ngày, trái cây cúng đã làm xong. Sáng sớm họ chuyển từng rương đồ lên xe nhận hàng của người mua. Xe rời đi, Nhạc Phương Chích nói với Bạch Mặc giống như lơ đãng: “Hôm nay cậu qua luôn đi, tôi đã nói trước với chị Điềm rồi.”
Đúng lúc này, cửa vang lên một tiếng cạch.
Hắn giả vờ như không nghe thấy rồi đi ra ngoài.
Cuối cùng hắn không kìm được nhỏ giọng kêu lên.
Cổ chân và cổ tay của Bạch Mặc đều rất nhỏ, nắm nhẹ thôi đã giữ chặt rồi. Trong mơ cậu không còn dáng vẻ đau buồn kia nữa: có lúc cậu cười rất phóng đãng, như yêu tinh dụ dỗ người trong bộ phim cũ; có lúc lại yếu đuối vô tội, như có thể mặc người làm nhục.
Trong căn phòng hướng bắc ở tầng hai có cái giường lò xo. Ban đầu nói là buổi chiều ai mệt thì lên đi nghỉ một lát, bây giờ cái giường kia đã trở thành nơi qua đêm của Nhạc Phương Chích. Ngủ ở đó một đêm, Nhạc Phương Chích gần như vội vàng quay tay một lần.
Thỉnh thoảng đang yên đang lành, dù hắn ôm lồng hấp nghiêng người đi qua sau lưng Bạch Mặc, cũng không cầm lòng được nhìn chằm chằm vào lên eo người ta. Nếu không cẩn thận lại nhìn thấy mặt, vậy sẽ phiền toái hơn.
Bác sĩ nói rằng đồng tính không phải bệnh, Nhạc Phương Chích cảm thấy bác sĩ đang nói nhảm. Cơ thể của hắn khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon, không điên không ngốc, nếu ai nói hắn có bệnh người đó mới phải đi khám lại mắt.
Kết quả vẫn không thể ngăn cản mình nằm mơ. Buổi sáng, chuyện đầu tiên Nhạc Phương Chích làm đó là thức dậy giặt quần lót.
Nhạc Phương Chích không nói nhiều hơn nữa, vì nói không nên lời.
Nhạc Phương Chích gần như vô thức đứng lên, lại bị quần của mình làm vướng chân. Đến khi hắn chửi mát mặc quần vào đuổi theo ra ngoài, cửa quán dưới tầng mở toang, Bạch Mặc đã đi từ lâu.
Kể từ buổi tối hắn suy nghĩ rõ ràng, chuyện như thế này thường xuyên xảy ra. Nhạc Phương Chích là người trưởng thành, biết rằng mơ không thể xem là thật. Nhưng giấc mơ kia thật sự… có phần thật quá.
Nhạc Phương Chích buồn phiền trong lòng, mấy lần không dập được lửa, suýt chút nữa sửng cồ lên với khách hàng mua màn thầu.
Chị Điềm lắc đầu, nói rằng chị không phải cậu ấy, sao chị biết được. Nhưng chị nói này, cậu cũng đừng dựa theo tiêu chuẩn của người bình thường để yêu cầu cậu ấy. Trước kia từng mất trí lang thang ngoài đường, bây giờ có thể khôi phục thế này, đã xem như thành tâm thờ thần khấn phật rồi.
Cổ chân và cổ tay của Bạch Mặc đều rất nhỏ, nắm nhẹ thôi đã giữ chặt rồi. Trong mơ cậu không còn dáng vẻ đau buồn kia nữa: có lúc cậu cười rất phóng đãng, như yêu tinh dụ dỗ người trong bộ phim cũ; có lúc lại yếu đuối vô tội, như có thể mặc người làm nhục.
Song đến cuối cùng của cuối cùng, những cái bóng kia đều sẽ biến thành Bạch Mặc chân thật. Cậu ôm cổ Nhạc Phương Chích, vùi đầu vào trong ngực hắn.
Lẽ ra ban đêm đã phát tiết, ban ngày phải bình tĩnh lại. Nhưng mà không hề, từ khi hắn nghĩ rõ ràng, những suy nghĩ vô sỉ kia chưa một lần biến mất.
Nhạc Phương Chích tỉnh lại trong tiếng trống ngực và mồ hôi.
Lẽ ra ban đêm đã phát tiết, ban ngày phải bình tĩnh lại. Nhưng mà không hề, từ khi hắn nghĩ rõ ràng, những suy nghĩ vô sỉ kia chưa một lần biến mất.
Thỉnh thoảng đang yên đang lành, dù hắn ôm lồng hấp nghiêng người đi qua sau lưng Bạch Mặc, cũng không cầm lòng được nhìn chằm chằm vào lên eo người ta. Nếu không cẩn thận lại nhìn thấy mặt, vậy sẽ phiền toái hơn.
Mãi đến khi về nhà, Nhạc Phương Chích đưa cho Bạch Mặc một cái chìa khóa, là chìa khóa ngăn tủ ở phòng bắc, khoảng thời gian trước hắn đã dọn dẹp.
Nhạc Phương Chích buồn phiền trong lòng, mấy lần không dập được lửa, suýt chút nữa sửng cồ lên với khách hàng mua màn thầu.
Vẫn kém xa, hắn ghét bỏ nghĩ. Âm thanh trong màn hình truyền ra, Nhạc Phương Chích nhắm hai mắt lại, tưởng tượng cơ thể Bạch Mặc mềm mại lại mạnh mẽ thay thế bàn tay của mình.
Song đến cuối cùng của cuối cùng, những cái bóng kia đều sẽ biến thành Bạch Mặc chân thật. Cậu ôm cổ Nhạc Phương Chích, vùi đầu vào trong ngực hắn.
Bạch Mặc không hỏi gì cả, nhưng vẻ sa sút trên mặt rất rõ ràng.
Chưa đến hai ngày, Nhạc Phương Chích phát hiện Bạch Mặc nằm trên cái giường lo xo kia. Vì thế hắn chỉ đành quay về ngủ trên giường ở phòng phía nam.
Ban đêm trong phòng bắc có tiếng gió khe khẽ, Nhạc Phương Chích tưởng cửa sổ chưa đóng chặt, ngồi dậy mới nhận ra là Bạch Mặc đang khóc.
Lúc trước không phát hiện cái giường này rộng bao nhiêu, bây giờ nằm một mình lại cảm thấy vắng vẻ. Nhưng vắng vẻ hơn nữa, cũng tốt hơn xảy ra chuyện. Nhạc Phương Chích cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Tiểu Tuệ cảm thấy khó hiểu với chuyện Bạch Mặc đột nhiên rời đi, cô hỏi Nhạc Phương Chích một câu, Nhạc Phương Chích không nói gì. Đổi lại là Tiểu Trịnh rất vui, nói rằng thuê người khác thông minh lanh lợi hơn. Có lúc tính cách Bạch Mặc quá chậm.
Chương 22
Thế là từ đó phòng ngủ đảo lộn. Bạch Mặc ngủ ở phòng bắc, Nhạc Phương Chích ngủ ở phòng nam.
Lúc đi ra ngoài, Nhạc Phương Chích nghe thấy chị Điềm lẩm bẩm sau lưng: Cứ bày chuyện ra làm gì không biết.
Một lúc lâu Bạch Mặc vẫn chưa đi xuống. Khi xuất hiện trước bàn bột, mắt đã sưng đỏ.
Phòng bắc ít nắng, lại nằm bên trên cửa hàng, cho nên rất ẩm. Nhạc Phương Chích cân nhắc muốn đổi phòng, nhưng suy nghĩ một lát lại cảm thấy cho dù thế nào cũng giống như cố tình.
Chuyện đến nước này, hắn thật sự hết cách rồi. Hắn đã đề cập với Bạch Mặc một lần về chuyện đến tiệm cắt tóc, cậu chỉ mím môi. Cuối cùng cậu nói với Nhạc Phương Chích một câu bằng chất giọng khẽ và khàn: vẫn chưa làm xong trái cây cúng mà.
Chuyện đến nước này, hắn thật sự hết cách rồi. Hắn đã đề cập với Bạch Mặc một lần về chuyện đến tiệm cắt tóc, cậu chỉ mím môi. Cuối cùng cậu nói với Nhạc Phương Chích một câu bằng chất giọng khẽ và khàn: vẫn chưa làm xong trái cây cúng mà.
Lại là một ngày mới.
Một ngôi chùa phía đông thành phố tới đặt một đơn hàng rất lớn. Họ đã bận rộn ba ngày, áng chừng phải bốn năm ngày nữa mới có thể làm xong hết.
Hắn ngồi dậy lên mạng, trên mạng gi gỉ gì gi cái gì cũng có. Nơi nghiêm túc thì rất nghiêm túc, nơi lũ quỷ múa loạn cũng rất loạn. Nhưng hình như những thứ này đều cách Nhạc Phương Chích quá xa.
Nhạc Phương Chích phỏng đoán tâm tư của Bạch Mặc, cảm thấy có lẽ cậu đã đồng ý. Bạch Mặc nhạy cảm như vậy, hẳn đã biết tất cả mọi chuyện. Nhạc Phương Chích lưỡng lự cũng được, tránh né cũng được, không có khả năng giấu được cậu.
Ban đêm trong phòng bắc có tiếng gió khe khẽ, Nhạc Phương Chích tưởng cửa sổ chưa đóng chặt, ngồi dậy mới nhận ra là Bạch Mặc đang khóc.
Nhạc Phương Chích mở bừng mắt, phát hiện Bạch Mặc đang đứng ở cửa phòng ngơ ngác nhìn mình.
Kết quả Nhạc Phương Chích cả đêm ngủ không ngon.
Phòng bắc ít nắng, lại nằm bên trên cửa hàng, cho nên rất ẩm. Nhạc Phương Chích cân nhắc muốn đổi phòng, nhưng suy nghĩ một lát lại cảm thấy cho dù thế nào cũng giống như cố tình.
Hắn ngồi dậy lên mạng, trên mạng gi gỉ gì gi cái gì cũng có. Nơi nghiêm túc thì rất nghiêm túc, nơi lũ quỷ múa loạn cũng rất loạn. Nhưng hình như những thứ này đều cách Nhạc Phương Chích quá xa.
Trong căn phòng hướng bắc ở tầng hai có cái giường lò xo. Ban đầu nói là buổi chiều ai mệt thì lên đi nghỉ một lát, bây giờ cái giường kia đã trở thành nơi qua đêm của Nhạc Phương Chích. Ngủ ở đó một đêm, Nhạc Phương Chích gần như vội vàng quay tay một lần.
Bác sĩ nói rằng đồng tính không phải bệnh, Nhạc Phương Chích cảm thấy bác sĩ đang nói nhảm. Cơ thể của hắn khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon, không điên không ngốc, nếu ai nói hắn có bệnh người đó mới phải đi khám lại mắt.
Không có lấy một câu có tác dụng. Cuối cùng hắn đóng máy tính tồi tàn lại, đồng hồ báo thức cũng vang lên.
Lại là một ngày mới.
Giấy chứng nhận của đồn cảnh sát gửi xuống rất nhanh. Ngoài hộ khẩu mới, Nhạc Phương Chích còn mang thẻ căn cước của Bạch Mặc về. Ảnh căn cước bình thường đều rất xấu, ảnh căn cước của Nhạc Phương Chích chụp giống như tội phạm đang bị cải tạo, nhưng Bạch Mặc rất đẹp.
Nhạc Phương Chích đến tìm chị Điềm.
Nhạc Phương Chích duỗi ngón tay cái vuốt nhẹ một cái, lại nhanh chóng bỏ thẻ căn cước vào trong túi hồ sơ.
Nhạc Phương Chích duỗi ngón tay cái vuốt nhẹ một cái, lại nhanh chóng bỏ thẻ căn cước vào trong túi hồ sơ.
Hắn gọi Bạch Mặc ra, dẫn cậu đến ngân hàng làm thẻ. Trên đường đi hai người cũng không nói gì.
Mãi đến khi về nhà, Nhạc Phương Chích đưa cho Bạch Mặc một cái chìa khóa, là chìa khóa ngăn tủ ở phòng bắc, khoảng thời gian trước hắn đã dọn dẹp.
Tóm lại cũng chỉ có thế. Hắn nghĩ. Qua rồi sẽ ổn. Nói cho cùng chẳng phải tìm chút sung sướng à.
“Cái tủ này là của cậu, sau này đồ đạc của cậu để trong đó.” Nhạc Phương Chích nhét chìa khóa, thẻ căn cước và thẻ ngân hàng vào trong tay Bạch Mặc: “Tôi chuyển tiền lương vào thẻ cho cậu. Cậu tự nhớ mật khẩu.” Hắn vỗ vỗ vai Bạch Mặc, không dám nhìn đối phương, sau đó một mình xuống tầng làm việc.
Nhạc Phương Chích phỏng đoán tâm tư của Bạch Mặc, cảm thấy có lẽ cậu đã đồng ý. Bạch Mặc nhạy cảm như vậy, hẳn đã biết tất cả mọi chuyện. Nhạc Phương Chích lưỡng lự cũng được, tránh né cũng được, không có khả năng giấu được cậu.
Một lúc lâu Bạch Mặc vẫn chưa đi xuống. Khi xuất hiện trước bàn bột, mắt đã sưng đỏ.
Đến ngày, trái cây cúng đã làm xong. Sáng sớm họ chuyển từng rương đồ lên xe nhận hàng của người mua. Xe rời đi, Nhạc Phương Chích nói với Bạch Mặc giống như lơ đãng: “Hôm nay cậu qua luôn đi, tôi đã nói trước với chị Điềm rồi.”
Bạch Mặc chợt quay đầu lại, như khiếp sợ, lại như đau lòng.
“Cái tủ này là của cậu, sau này đồ đạc của cậu để trong đó.” Nhạc Phương Chích nhét chìa khóa, thẻ căn cước và thẻ ngân hàng vào trong tay Bạch Mặc: “Tôi chuyển tiền lương vào thẻ cho cậu. Cậu tự nhớ mật khẩu.” Hắn vỗ vỗ vai Bạch Mặc, không dám nhìn đối phương, sau đó một mình xuống tầng làm việc.
Chưa đến hai ngày, Nhạc Phương Chích phát hiện Bạch Mặc nằm trên cái giường lo xo kia. Vì thế hắn chỉ đành quay về ngủ trên giường ở phòng phía nam.
Đôi mắt của cậu rất trong và sáng, tất cả cảm xúc đều được phản chiếu rõ ràng trong đó. Nhạc Phương Chích nhìn thấy gương mặt mình trong đôi con ngươi ấy.
Hết cách rồi, đành phải nhẫn tâm, xoay người đi về cửa hàng.
Hết cách rồi, đành phải nhẫn tâm, xoay người đi về cửa hàng.
Lần này Bạch Mặc không đi theo.
Bạch Mặc không hỏi gì cả, nhưng vẻ sa sút trên mặt rất rõ ràng.
Cả ngày Nhạc Phương Chích không yên lòng. Hắn gọi điện cho chị Điềm, chị Điềm nói buổi sáng khi tới Bạch Mặc rất bình tĩnh, chẳng qua cứ ngẩn người, làm gì cũng chậm nửa nhịp. Nhạc Phương Chích nói lúc ở cửa hàng cậu ấy cũng như thế, làm việc chậm nhưng rất cẩn thận. Ở đầu kia điện thoại chị Điềm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nhạc Phương Chích ngẫm nghĩ một lát, nói ra suy nghĩ của mình. Hắn cũng không biết mình nói có rõ ràng không. Hắn nói hình như Bạch Mặc chưa từng tính toán cho tương lai, nói rằng suốt ngày cậu chỉ ở trong cửa hàng không đi đâu cả. Tiếp tục như thế đến khi nào mới có thể làm người bình thường được? Người bình thường không phải thế này.
Tiểu Tuệ cảm thấy khó hiểu với chuyện Bạch Mặc đột nhiên rời đi, cô hỏi Nhạc Phương Chích một câu, Nhạc Phương Chích không nói gì. Đổi lại là Tiểu Trịnh rất vui, nói rằng thuê người khác thông minh lanh lợi hơn. Có lúc tính cách Bạch Mặc quá chậm.
Sau một lát kiến người ta khó thở, mặt Bạch Mặc đỏ bừng. Cậu xoay người chạy vụt đi.
Nhạc Phương Chích không tiếp lời. Hắn hơi phiền lòng.
Cửa hàng đóng cửa sớm hơn ngày thường, Nhạc Phương Chích chưa ăn cơm tối, thu dọn đồ đạc đơn giản rồi về phòng. Việc kinh doanh của tiệm cắt tóc thỉnh thoảng phải làm đến nửa đêm, chị Điềm bảo nếu như muộn quá sẽ để Bạch Mặc nghỉ lại trong tiệm. Nhạc Phương Chích cũng không hỏi nhiều, chỉ cần hắn có thể kiềm chế, dần dần sẽ qua thôi.
Tóm lại cũng chỉ có thế. Hắn nghĩ. Qua rồi sẽ ổn. Nói cho cùng chẳng phải tìm chút sung sướng à.
Nghĩ tới đây, hắn nhớ đến một bộ phim mình tải về lúc lướt web cách đây không lâu. Khi nhìn thấy mới chợt nhớ ra, hắn không xem những thứ đó đã nhiều năm.
Chị Điềm liếc nhìn hắn, nói là nếu cậu nhất định muốn đưa cậu ấy tới cũng được thôi. Cứ trả lương cho cậu ấy theo người học việc, đúng lúc trong tiệm chị thiếu người làm việc vặt. Cho cậu ấy đi theo Yến Yến là được.
Nhạc Phương Chích đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã già.
Hắn bật máy tính lên, tìm trong thư mục khổng lồ kia, cuối cùng bấm mở một trong số đó. Đây không phải là phim nam nữ, Nhạc Phương Chích biết. Hắn đang muốn xem thử.
Phim được quay rất ngu. Người đàn ông tóc vàng mắt xanh trên màn hình làm điệu làm bộ, Nhạc Phương Chích cau mày tua nhanh. Cuối cùng người cao hơn nắm chặt cổ tay của người thấp hơn.
Sau rốt Nhạc Phương Chích hơi có cảm giác.
Vẫn kém xa, hắn ghét bỏ nghĩ. Âm thanh trong màn hình truyền ra, Nhạc Phương Chích nhắm hai mắt lại, tưởng tượng cơ thể Bạch Mặc mềm mại lại mạnh mẽ thay thế bàn tay của mình.
Hắn gọi Bạch Mặc ra, dẫn cậu đến ngân hàng làm thẻ. Trên đường đi hai người cũng không nói gì.
Cuối cùng hắn không kìm được nhỏ giọng kêu lên.
Đúng lúc này, cửa vang lên một tiếng cạch.
Kết quả vẫn không thể ngăn cản mình nằm mơ. Buổi sáng, chuyện đầu tiên Nhạc Phương Chích làm đó là thức dậy giặt quần lót.
Nhạc Phương Chích mở bừng mắt, phát hiện Bạch Mặc đang đứng ở cửa phòng ngơ ngác nhìn mình.
Sau một lát kiến người ta khó thở, mặt Bạch Mặc đỏ bừng. Cậu xoay người chạy vụt đi.
Nhạc Phương Chích gần như vô thức đứng lên, lại bị quần của mình làm vướng chân. Đến khi hắn chửi mát mặc quần vào đuổi theo ra ngoài, cửa quán dưới tầng mở toang, Bạch Mặc đã đi từ lâu.
Nhạc Phương Chích không tiếp lời. Hắn hơi phiền lòng.
Nhạc Phương Chích im lặng.
Giống như bán lương khô, cắt tóc cũng là một nghề thủ công, hơn nữa nhẹ nhàng vẻ vang hơn hấp lương khô nhiều. Trên phố Cát Tường có rất nhiều diễn viên của đoàn kịch lui tới, chị Điềm cũng có mối. Ngoại cắt cho hàng xóm láng giềng hằng ngày, phần lớn thu nhận của họ đến từ việc trang điểm cho nghệ sĩ biểu diễn. Sau khi quen, có khi họ còn xuất hiện trong các buổi quay phim.
Một ngôi chùa phía đông thành phố tới đặt một đơn hàng rất lớn. Họ đã bận rộn ba ngày, áng chừng phải bốn năm ngày nữa mới có thể làm xong hết.
Chị Điềm cảm thấy khó hiểu với việc Nhạc Phương Chích đột nhiên muốn đưa Bạch Mặc tới đây. Nói thật Bạch Mặc là cậu trai sạch sẽ và đẹp, có cậu đứng trong tiệm chắc chắn sẽ rất được lòng khách. Tất nhiên chị Điềm cũng thích. Vấn đề là trông cậu có vẻ không thích hợp với công việc này. Thợ cắt tóc phải giao tiếp với khách hàng, nhưng Bạch Mặc luôn im lặng, dù sao cũng là việc kinh doanh chào đón và tiễn biệt, chắc chắn biết ăn nói vẫn tốt hơn.
Hắn bật máy tính lên, tìm trong thư mục khổng lồ kia, cuối cùng bấm mở một trong số đó. Đây không phải là phim nam nữ, Nhạc Phương Chích biết. Hắn đang muốn xem thử.
Cửa hàng đóng cửa sớm hơn ngày thường, Nhạc Phương Chích chưa ăn cơm tối, thu dọn đồ đạc đơn giản rồi về phòng. Việc kinh doanh của tiệm cắt tóc thỉnh thoảng phải làm đến nửa đêm, chị Điềm bảo nếu như muộn quá sẽ để Bạch Mặc nghỉ lại trong tiệm. Nhạc Phương Chích cũng không hỏi nhiều, chỉ cần hắn có thể kiềm chế, dần dần sẽ qua thôi.
Nhạc Phương Chích ngẫm nghĩ một lát, nói ra suy nghĩ của mình. Hắn cũng không biết mình nói có rõ ràng không. Hắn nói hình như Bạch Mặc chưa từng tính toán cho tương lai, nói rằng suốt ngày cậu chỉ ở trong cửa hàng không đi đâu cả. Tiếp tục như thế đến khi nào mới có thể làm người bình thường được? Người bình thường không phải thế này.
Cả ngày Nhạc Phương Chích không yên lòng. Hắn gọi điện cho chị Điềm, chị Điềm nói buổi sáng khi tới Bạch Mặc rất bình tĩnh, chẳng qua cứ ngẩn người, làm gì cũng chậm nửa nhịp. Nhạc Phương Chích nói lúc ở cửa hàng cậu ấy cũng như thế, làm việc chậm nhưng rất cẩn thận. Ở đầu kia điện thoại chị Điềm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nhạc Phương Chích không nói nhiều hơn nữa, vì nói không nên lời.
Giống như bán lương khô, cắt tóc cũng là một nghề thủ công, hơn nữa nhẹ nhàng vẻ vang hơn hấp lương khô nhiều. Trên phố Cát Tường có rất nhiều diễn viên của đoàn kịch lui tới, chị Điềm cũng có mối. Ngoại cắt cho hàng xóm láng giềng hằng ngày, phần lớn thu nhận của họ đến từ việc trang điểm cho nghệ sĩ biểu diễn. Sau khi quen, có khi họ còn xuất hiện trong các buổi quay phim.
Ánh mắt chị Điềm lại như nhìn thấu hắn. Trên đời có rất nhiều người, cô nói chậm rãi, dựa vào người khác để sống tiếp. Không có ý nói bám vào ai ăn nhờ ở đậu, mà cậu ấy phải có suy nghĩ, cậu hiểu chứ? Ví dụ như góa phụ dựa vào con sống tiếp, con chết rồi, bà ấy sẽ cảm thấy sống tiếp không có ý nghĩa gì nữa, cuộc sống cũng mơ mồ.
Ánh mắt chị Điềm lại như nhìn thấu hắn. Trên đời có rất nhiều người, cô nói chậm rãi, dựa vào người khác để sống tiếp. Không có ý nói bám vào ai ăn nhờ ở đậu, mà cậu ấy phải có suy nghĩ, cậu hiểu chứ? Ví dụ như góa phụ dựa vào con sống tiếp, con chết rồi, bà ấy sẽ cảm thấy sống tiếp không có ý nghĩa gì nữa, cuộc sống cũng mơ mồ.
Phim được quay rất ngu. Người đàn ông tóc vàng mắt xanh trên màn hình làm điệu làm bộ, Nhạc Phương Chích cau mày tua nhanh. Cuối cùng người cao hơn nắm chặt cổ tay của người thấp hơn.
Nhạc Phương Chích nghe xong ngẩn người. Hắn nói ý của chị là cậu ấy như bây giờ là vì không có suy nghĩ?
Chị Điềm cảm thấy khó hiểu với việc Nhạc Phương Chích đột nhiên muốn đưa Bạch Mặc tới đây. Nói thật Bạch Mặc là cậu trai sạch sẽ và đẹp, có cậu đứng trong tiệm chắc chắn sẽ rất được lòng khách. Tất nhiên chị Điềm cũng thích. Vấn đề là trông cậu có vẻ không thích hợp với công việc này. Thợ cắt tóc phải giao tiếp với khách hàng, nhưng Bạch Mặc luôn im lặng, dù sao cũng là việc kinh doanh chào đón và tiễn biệt, chắc chắn biết ăn nói vẫn tốt hơn.
Chị Điềm lắc đầu, nói rằng chị không phải cậu ấy, sao chị biết được. Nhưng chị nói này, cậu cũng đừng dựa theo tiêu chuẩn của người bình thường để yêu cầu cậu ấy. Trước kia từng mất trí lang thang ngoài đường, bây giờ có thể khôi phục thế này, đã xem như thành tâm thờ thần khấn phật rồi.
Sau rốt Nhạc Phương Chích hơi có cảm giác.
Nhạc Phương Chích im lặng.
Thế là từ đó phòng ngủ đảo lộn. Bạch Mặc ngủ ở phòng bắc, Nhạc Phương Chích ngủ ở phòng nam.
Không có lấy một câu có tác dụng. Cuối cùng hắn đóng máy tính tồi tàn lại, đồng hồ báo thức cũng vang lên.
Chị Điềm liếc nhìn hắn, nói là nếu cậu nhất định muốn đưa cậu ấy tới cũng được thôi. Cứ trả lương cho cậu ấy theo người học việc, đúng lúc trong tiệm chị thiếu người làm việc vặt. Cho cậu ấy đi theo Yến Yến là được.
Bạch Mặc chợt quay đầu lại, như khiếp sợ, lại như đau lòng.
Kể từ buổi tối hắn suy nghĩ rõ ràng, chuyện như thế này thường xuyên xảy ra. Nhạc Phương Chích là người trưởng thành, biết rằng mơ không thể xem là thật. Nhưng giấc mơ kia thật sự… có phần thật quá.
Lúc đi ra ngoài, Nhạc Phương Chích nghe thấy chị Điềm lẩm bẩm sau lưng: Cứ bày chuyện ra làm gì không biết.
Đến ngày, trái cây cúng đã làm xong. Sáng sớm họ chuyển từng rương đồ lên xe nhận hàng của người mua. Xe rời đi, Nhạc Phương Chích nói với Bạch Mặc giống như lơ đãng: “Hôm nay cậu qua luôn đi, tôi đã nói trước với chị Điềm rồi.”
Đúng lúc này, cửa vang lên một tiếng cạch.
Hắn giả vờ như không nghe thấy rồi đi ra ngoài.
Cuối cùng hắn không kìm được nhỏ giọng kêu lên.
Cổ chân và cổ tay của Bạch Mặc đều rất nhỏ, nắm nhẹ thôi đã giữ chặt rồi. Trong mơ cậu không còn dáng vẻ đau buồn kia nữa: có lúc cậu cười rất phóng đãng, như yêu tinh dụ dỗ người trong bộ phim cũ; có lúc lại yếu đuối vô tội, như có thể mặc người làm nhục.
Trong căn phòng hướng bắc ở tầng hai có cái giường lò xo. Ban đầu nói là buổi chiều ai mệt thì lên đi nghỉ một lát, bây giờ cái giường kia đã trở thành nơi qua đêm của Nhạc Phương Chích. Ngủ ở đó một đêm, Nhạc Phương Chích gần như vội vàng quay tay một lần.
Thỉnh thoảng đang yên đang lành, dù hắn ôm lồng hấp nghiêng người đi qua sau lưng Bạch Mặc, cũng không cầm lòng được nhìn chằm chằm vào lên eo người ta. Nếu không cẩn thận lại nhìn thấy mặt, vậy sẽ phiền toái hơn.
Bác sĩ nói rằng đồng tính không phải bệnh, Nhạc Phương Chích cảm thấy bác sĩ đang nói nhảm. Cơ thể của hắn khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon, không điên không ngốc, nếu ai nói hắn có bệnh người đó mới phải đi khám lại mắt.
Kết quả vẫn không thể ngăn cản mình nằm mơ. Buổi sáng, chuyện đầu tiên Nhạc Phương Chích làm đó là thức dậy giặt quần lót.
Nhạc Phương Chích không nói nhiều hơn nữa, vì nói không nên lời.
Nhạc Phương Chích gần như vô thức đứng lên, lại bị quần của mình làm vướng chân. Đến khi hắn chửi mát mặc quần vào đuổi theo ra ngoài, cửa quán dưới tầng mở toang, Bạch Mặc đã đi từ lâu.
Kể từ buổi tối hắn suy nghĩ rõ ràng, chuyện như thế này thường xuyên xảy ra. Nhạc Phương Chích là người trưởng thành, biết rằng mơ không thể xem là thật. Nhưng giấc mơ kia thật sự… có phần thật quá.
Nhạc Phương Chích buồn phiền trong lòng, mấy lần không dập được lửa, suýt chút nữa sửng cồ lên với khách hàng mua màn thầu.
Chị Điềm lắc đầu, nói rằng chị không phải cậu ấy, sao chị biết được. Nhưng chị nói này, cậu cũng đừng dựa theo tiêu chuẩn của người bình thường để yêu cầu cậu ấy. Trước kia từng mất trí lang thang ngoài đường, bây giờ có thể khôi phục thế này, đã xem như thành tâm thờ thần khấn phật rồi.
Cổ chân và cổ tay của Bạch Mặc đều rất nhỏ, nắm nhẹ thôi đã giữ chặt rồi. Trong mơ cậu không còn dáng vẻ đau buồn kia nữa: có lúc cậu cười rất phóng đãng, như yêu tinh dụ dỗ người trong bộ phim cũ; có lúc lại yếu đuối vô tội, như có thể mặc người làm nhục.
Song đến cuối cùng của cuối cùng, những cái bóng kia đều sẽ biến thành Bạch Mặc chân thật. Cậu ôm cổ Nhạc Phương Chích, vùi đầu vào trong ngực hắn.
Lẽ ra ban đêm đã phát tiết, ban ngày phải bình tĩnh lại. Nhưng mà không hề, từ khi hắn nghĩ rõ ràng, những suy nghĩ vô sỉ kia chưa một lần biến mất.
Nhạc Phương Chích tỉnh lại trong tiếng trống ngực và mồ hôi.
Lẽ ra ban đêm đã phát tiết, ban ngày phải bình tĩnh lại. Nhưng mà không hề, từ khi hắn nghĩ rõ ràng, những suy nghĩ vô sỉ kia chưa một lần biến mất.
Thỉnh thoảng đang yên đang lành, dù hắn ôm lồng hấp nghiêng người đi qua sau lưng Bạch Mặc, cũng không cầm lòng được nhìn chằm chằm vào lên eo người ta. Nếu không cẩn thận lại nhìn thấy mặt, vậy sẽ phiền toái hơn.
Mãi đến khi về nhà, Nhạc Phương Chích đưa cho Bạch Mặc một cái chìa khóa, là chìa khóa ngăn tủ ở phòng bắc, khoảng thời gian trước hắn đã dọn dẹp.
Nhạc Phương Chích buồn phiền trong lòng, mấy lần không dập được lửa, suýt chút nữa sửng cồ lên với khách hàng mua màn thầu.
Vẫn kém xa, hắn ghét bỏ nghĩ. Âm thanh trong màn hình truyền ra, Nhạc Phương Chích nhắm hai mắt lại, tưởng tượng cơ thể Bạch Mặc mềm mại lại mạnh mẽ thay thế bàn tay của mình.
Song đến cuối cùng của cuối cùng, những cái bóng kia đều sẽ biến thành Bạch Mặc chân thật. Cậu ôm cổ Nhạc Phương Chích, vùi đầu vào trong ngực hắn.
Bạch Mặc không hỏi gì cả, nhưng vẻ sa sút trên mặt rất rõ ràng.
Chưa đến hai ngày, Nhạc Phương Chích phát hiện Bạch Mặc nằm trên cái giường lo xo kia. Vì thế hắn chỉ đành quay về ngủ trên giường ở phòng phía nam.
Ban đêm trong phòng bắc có tiếng gió khe khẽ, Nhạc Phương Chích tưởng cửa sổ chưa đóng chặt, ngồi dậy mới nhận ra là Bạch Mặc đang khóc.
Lúc trước không phát hiện cái giường này rộng bao nhiêu, bây giờ nằm một mình lại cảm thấy vắng vẻ. Nhưng vắng vẻ hơn nữa, cũng tốt hơn xảy ra chuyện. Nhạc Phương Chích cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Tiểu Tuệ cảm thấy khó hiểu với chuyện Bạch Mặc đột nhiên rời đi, cô hỏi Nhạc Phương Chích một câu, Nhạc Phương Chích không nói gì. Đổi lại là Tiểu Trịnh rất vui, nói rằng thuê người khác thông minh lanh lợi hơn. Có lúc tính cách Bạch Mặc quá chậm.
Chương 22
Thế là từ đó phòng ngủ đảo lộn. Bạch Mặc ngủ ở phòng bắc, Nhạc Phương Chích ngủ ở phòng nam.
Lúc đi ra ngoài, Nhạc Phương Chích nghe thấy chị Điềm lẩm bẩm sau lưng: Cứ bày chuyện ra làm gì không biết.
Một lúc lâu Bạch Mặc vẫn chưa đi xuống. Khi xuất hiện trước bàn bột, mắt đã sưng đỏ.
Phòng bắc ít nắng, lại nằm bên trên cửa hàng, cho nên rất ẩm. Nhạc Phương Chích cân nhắc muốn đổi phòng, nhưng suy nghĩ một lát lại cảm thấy cho dù thế nào cũng giống như cố tình.
Chuyện đến nước này, hắn thật sự hết cách rồi. Hắn đã đề cập với Bạch Mặc một lần về chuyện đến tiệm cắt tóc, cậu chỉ mím môi. Cuối cùng cậu nói với Nhạc Phương Chích một câu bằng chất giọng khẽ và khàn: vẫn chưa làm xong trái cây cúng mà.
Chuyện đến nước này, hắn thật sự hết cách rồi. Hắn đã đề cập với Bạch Mặc một lần về chuyện đến tiệm cắt tóc, cậu chỉ mím môi. Cuối cùng cậu nói với Nhạc Phương Chích một câu bằng chất giọng khẽ và khàn: vẫn chưa làm xong trái cây cúng mà.
Lại là một ngày mới.
Một ngôi chùa phía đông thành phố tới đặt một đơn hàng rất lớn. Họ đã bận rộn ba ngày, áng chừng phải bốn năm ngày nữa mới có thể làm xong hết.
Hắn ngồi dậy lên mạng, trên mạng gi gỉ gì gi cái gì cũng có. Nơi nghiêm túc thì rất nghiêm túc, nơi lũ quỷ múa loạn cũng rất loạn. Nhưng hình như những thứ này đều cách Nhạc Phương Chích quá xa.
Nhạc Phương Chích phỏng đoán tâm tư của Bạch Mặc, cảm thấy có lẽ cậu đã đồng ý. Bạch Mặc nhạy cảm như vậy, hẳn đã biết tất cả mọi chuyện. Nhạc Phương Chích lưỡng lự cũng được, tránh né cũng được, không có khả năng giấu được cậu.
Ban đêm trong phòng bắc có tiếng gió khe khẽ, Nhạc Phương Chích tưởng cửa sổ chưa đóng chặt, ngồi dậy mới nhận ra là Bạch Mặc đang khóc.
Nhạc Phương Chích mở bừng mắt, phát hiện Bạch Mặc đang đứng ở cửa phòng ngơ ngác nhìn mình.
Kết quả Nhạc Phương Chích cả đêm ngủ không ngon.
Phòng bắc ít nắng, lại nằm bên trên cửa hàng, cho nên rất ẩm. Nhạc Phương Chích cân nhắc muốn đổi phòng, nhưng suy nghĩ một lát lại cảm thấy cho dù thế nào cũng giống như cố tình.
Hắn ngồi dậy lên mạng, trên mạng gi gỉ gì gi cái gì cũng có. Nơi nghiêm túc thì rất nghiêm túc, nơi lũ quỷ múa loạn cũng rất loạn. Nhưng hình như những thứ này đều cách Nhạc Phương Chích quá xa.
Trong căn phòng hướng bắc ở tầng hai có cái giường lò xo. Ban đầu nói là buổi chiều ai mệt thì lên đi nghỉ một lát, bây giờ cái giường kia đã trở thành nơi qua đêm của Nhạc Phương Chích. Ngủ ở đó một đêm, Nhạc Phương Chích gần như vội vàng quay tay một lần.
Bác sĩ nói rằng đồng tính không phải bệnh, Nhạc Phương Chích cảm thấy bác sĩ đang nói nhảm. Cơ thể của hắn khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon, không điên không ngốc, nếu ai nói hắn có bệnh người đó mới phải đi khám lại mắt.
Không có lấy một câu có tác dụng. Cuối cùng hắn đóng máy tính tồi tàn lại, đồng hồ báo thức cũng vang lên.
Lại là một ngày mới.
Giấy chứng nhận của đồn cảnh sát gửi xuống rất nhanh. Ngoài hộ khẩu mới, Nhạc Phương Chích còn mang thẻ căn cước của Bạch Mặc về. Ảnh căn cước bình thường đều rất xấu, ảnh căn cước của Nhạc Phương Chích chụp giống như tội phạm đang bị cải tạo, nhưng Bạch Mặc rất đẹp.
Nhạc Phương Chích đến tìm chị Điềm.
Nhạc Phương Chích duỗi ngón tay cái vuốt nhẹ một cái, lại nhanh chóng bỏ thẻ căn cước vào trong túi hồ sơ.
Nhạc Phương Chích duỗi ngón tay cái vuốt nhẹ một cái, lại nhanh chóng bỏ thẻ căn cước vào trong túi hồ sơ.
Hắn gọi Bạch Mặc ra, dẫn cậu đến ngân hàng làm thẻ. Trên đường đi hai người cũng không nói gì.
Mãi đến khi về nhà, Nhạc Phương Chích đưa cho Bạch Mặc một cái chìa khóa, là chìa khóa ngăn tủ ở phòng bắc, khoảng thời gian trước hắn đã dọn dẹp.
Tóm lại cũng chỉ có thế. Hắn nghĩ. Qua rồi sẽ ổn. Nói cho cùng chẳng phải tìm chút sung sướng à.
“Cái tủ này là của cậu, sau này đồ đạc của cậu để trong đó.” Nhạc Phương Chích nhét chìa khóa, thẻ căn cước và thẻ ngân hàng vào trong tay Bạch Mặc: “Tôi chuyển tiền lương vào thẻ cho cậu. Cậu tự nhớ mật khẩu.” Hắn vỗ vỗ vai Bạch Mặc, không dám nhìn đối phương, sau đó một mình xuống tầng làm việc.
Nhạc Phương Chích phỏng đoán tâm tư của Bạch Mặc, cảm thấy có lẽ cậu đã đồng ý. Bạch Mặc nhạy cảm như vậy, hẳn đã biết tất cả mọi chuyện. Nhạc Phương Chích lưỡng lự cũng được, tránh né cũng được, không có khả năng giấu được cậu.
Một lúc lâu Bạch Mặc vẫn chưa đi xuống. Khi xuất hiện trước bàn bột, mắt đã sưng đỏ.
Đến ngày, trái cây cúng đã làm xong. Sáng sớm họ chuyển từng rương đồ lên xe nhận hàng của người mua. Xe rời đi, Nhạc Phương Chích nói với Bạch Mặc giống như lơ đãng: “Hôm nay cậu qua luôn đi, tôi đã nói trước với chị Điềm rồi.”
Bạch Mặc chợt quay đầu lại, như khiếp sợ, lại như đau lòng.
“Cái tủ này là của cậu, sau này đồ đạc của cậu để trong đó.” Nhạc Phương Chích nhét chìa khóa, thẻ căn cước và thẻ ngân hàng vào trong tay Bạch Mặc: “Tôi chuyển tiền lương vào thẻ cho cậu. Cậu tự nhớ mật khẩu.” Hắn vỗ vỗ vai Bạch Mặc, không dám nhìn đối phương, sau đó một mình xuống tầng làm việc.
Chưa đến hai ngày, Nhạc Phương Chích phát hiện Bạch Mặc nằm trên cái giường lo xo kia. Vì thế hắn chỉ đành quay về ngủ trên giường ở phòng phía nam.
Đôi mắt của cậu rất trong và sáng, tất cả cảm xúc đều được phản chiếu rõ ràng trong đó. Nhạc Phương Chích nhìn thấy gương mặt mình trong đôi con ngươi ấy.
Hết cách rồi, đành phải nhẫn tâm, xoay người đi về cửa hàng.
Hết cách rồi, đành phải nhẫn tâm, xoay người đi về cửa hàng.
Lần này Bạch Mặc không đi theo.
Bạch Mặc không hỏi gì cả, nhưng vẻ sa sút trên mặt rất rõ ràng.
Cả ngày Nhạc Phương Chích không yên lòng. Hắn gọi điện cho chị Điềm, chị Điềm nói buổi sáng khi tới Bạch Mặc rất bình tĩnh, chẳng qua cứ ngẩn người, làm gì cũng chậm nửa nhịp. Nhạc Phương Chích nói lúc ở cửa hàng cậu ấy cũng như thế, làm việc chậm nhưng rất cẩn thận. Ở đầu kia điện thoại chị Điềm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nhạc Phương Chích ngẫm nghĩ một lát, nói ra suy nghĩ của mình. Hắn cũng không biết mình nói có rõ ràng không. Hắn nói hình như Bạch Mặc chưa từng tính toán cho tương lai, nói rằng suốt ngày cậu chỉ ở trong cửa hàng không đi đâu cả. Tiếp tục như thế đến khi nào mới có thể làm người bình thường được? Người bình thường không phải thế này.
Tiểu Tuệ cảm thấy khó hiểu với chuyện Bạch Mặc đột nhiên rời đi, cô hỏi Nhạc Phương Chích một câu, Nhạc Phương Chích không nói gì. Đổi lại là Tiểu Trịnh rất vui, nói rằng thuê người khác thông minh lanh lợi hơn. Có lúc tính cách Bạch Mặc quá chậm.
Sau một lát kiến người ta khó thở, mặt Bạch Mặc đỏ bừng. Cậu xoay người chạy vụt đi.
Nhạc Phương Chích không tiếp lời. Hắn hơi phiền lòng.
Cửa hàng đóng cửa sớm hơn ngày thường, Nhạc Phương Chích chưa ăn cơm tối, thu dọn đồ đạc đơn giản rồi về phòng. Việc kinh doanh của tiệm cắt tóc thỉnh thoảng phải làm đến nửa đêm, chị Điềm bảo nếu như muộn quá sẽ để Bạch Mặc nghỉ lại trong tiệm. Nhạc Phương Chích cũng không hỏi nhiều, chỉ cần hắn có thể kiềm chế, dần dần sẽ qua thôi.
Tóm lại cũng chỉ có thế. Hắn nghĩ. Qua rồi sẽ ổn. Nói cho cùng chẳng phải tìm chút sung sướng à.
Nghĩ tới đây, hắn nhớ đến một bộ phim mình tải về lúc lướt web cách đây không lâu. Khi nhìn thấy mới chợt nhớ ra, hắn không xem những thứ đó đã nhiều năm.
Chị Điềm liếc nhìn hắn, nói là nếu cậu nhất định muốn đưa cậu ấy tới cũng được thôi. Cứ trả lương cho cậu ấy theo người học việc, đúng lúc trong tiệm chị thiếu người làm việc vặt. Cho cậu ấy đi theo Yến Yến là được.
Nhạc Phương Chích đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã già.
Hắn bật máy tính lên, tìm trong thư mục khổng lồ kia, cuối cùng bấm mở một trong số đó. Đây không phải là phim nam nữ, Nhạc Phương Chích biết. Hắn đang muốn xem thử.
Phim được quay rất ngu. Người đàn ông tóc vàng mắt xanh trên màn hình làm điệu làm bộ, Nhạc Phương Chích cau mày tua nhanh. Cuối cùng người cao hơn nắm chặt cổ tay của người thấp hơn.
Sau rốt Nhạc Phương Chích hơi có cảm giác.
Vẫn kém xa, hắn ghét bỏ nghĩ. Âm thanh trong màn hình truyền ra, Nhạc Phương Chích nhắm hai mắt lại, tưởng tượng cơ thể Bạch Mặc mềm mại lại mạnh mẽ thay thế bàn tay của mình.
Hắn gọi Bạch Mặc ra, dẫn cậu đến ngân hàng làm thẻ. Trên đường đi hai người cũng không nói gì.
Cuối cùng hắn không kìm được nhỏ giọng kêu lên.
Đúng lúc này, cửa vang lên một tiếng cạch.
Kết quả vẫn không thể ngăn cản mình nằm mơ. Buổi sáng, chuyện đầu tiên Nhạc Phương Chích làm đó là thức dậy giặt quần lót.
Nhạc Phương Chích mở bừng mắt, phát hiện Bạch Mặc đang đứng ở cửa phòng ngơ ngác nhìn mình.
Sau một lát kiến người ta khó thở, mặt Bạch Mặc đỏ bừng. Cậu xoay người chạy vụt đi.
Nhạc Phương Chích gần như vô thức đứng lên, lại bị quần của mình làm vướng chân. Đến khi hắn chửi mát mặc quần vào đuổi theo ra ngoài, cửa quán dưới tầng mở toang, Bạch Mặc đã đi từ lâu.
Tác giả :
Nước Ở Trong Gương