Cách Thức Chăn Nuôi Tổng Tài Kiêu Ngạo
Chương 39
Bất tri bất giác Mộ Bắc cũng đã ở nhà Mộc Nam cả tuần lễ, một tuần lễ ngắn ngủi, lại cho anh cảm giác thư thái mà hơn hai mươi năm qua anh chưa từng có được, tiểu tri kỷ của lòng anh không những quản ăn quản uống quản tắm rửa mà còn quản luôn cả chuyện giường chiếu nữa.
Tục ngữ nói không sai ‘Trước lạ sau quen’, trải qua một đoạn thời gian thích ứng đầy khó khăn, Mộ Bắc đi từ ngượng ngùng để Mộc Nam nhìn thấy mình trần truồng bây giờ đã thản nhiên để mặc tiểu chủ quán của mình tắm rửa kỳ cọ cho mình rồi, xúc cảm từng ngón tay Mộc Nam mát xa xoa xoa khắp toàn thân thể mình, cũng không tồi.
Đối với cuộc sống hiện tại, Mộ Bắc tương đối hài lòng, trong một tuần qua anh cùng con trai ăn uống tắm rửa nghỉ ngơi, cũng đã tạo dựng được tình cảm gắn bó, mà ngay cả con dâu tương lai của mình cũng bắt đầu có mối liên hệ tốt đẹp rồi.
Không sai đâu, chính là con dâu tương lai, cái đứa trẻ đáng yêu tên là Trình Duệ đã giúp tiểu Quy nhà anh đánh nhau chính là con dâu tương lai của anh đó.
Đối với đứa con trai chưa đầy năm tuổi mà chỉ biết có ‘vợ bé nhỏ’ này của mình, Mộ Bắc cũng không biết anh nên có loại cảm xúc gì nữa, anh mười tám tuổi bởi vì lần đầu động dục nên đã trải qua lần đầu tiên của mình với Mộc Nam, trên phương diện này có thể xem như Mộc Tiểu Quy là con hơn cha rồi, mỗi lần đến nhà bà Thẩm nhìn Mộc Tiểu Quy nhà anh chân chó mà quấn lấy Trình Duệ nhà người ta, thuộc tính thê nô bạo phát, thật khiến kẻ làm cha như anh cảm thấy phiền muộn.
Đảo mắt lại đã cuối tuần, sau giờ ăn trưa Mộc Nam thần thần bí bí bảo rằng sẽ dắt Mộc Tiểu Quy cùng Mộ Bắc đi đến một nơi rất vui để chơi, nên bảo bọn họ nghỉ ngơi một chút rồi xuất phát.
Mộc Tiểu Quy vừa nghe thấy đi chơi thì mắt đã sáng rực lên, ôm lấy đùi Mộc Nam hỏi anh là đi đâu, Mộc Nam lắc lắc ngón tay, làm vẻ giữ bí mật.
Mộ Bắc đối với cái nơi mà Mộc Nam bảo là rất vui kia cũng không mấy chờ mong, chiếu theo mấy chỗ mà bình thường Mộc Nam hay dẫn hai người đi chơi mà nói thì đều là những chỗ vui chơi cho bọn con nít… Chỉ nghĩ thôi cũng đã không thấy hứng thú rồi, nhưng mà nhìn gương mặt đầy chờ mong của tiểu Quy nhà mình, anh vẫn tặc lưỡi ‘xem như chiều con trai vậy’.
Sự thật chứng minh suy đoán của Mộ Bắc không sai vào đâu được, tới nơi đã nói, anh đứng trước cửa lớn của khu vui chơi nhìn dòng người qua qua lại lại trong lòng có một loại xúc động muốn ngay lập tức về nhà đắp chăn ngủ cho rồi.
“Woaaa woaaa woaaaa, công viên trò chơi!” Mộc Tiểu Quy ghé vào bên người Mộc Nam, nhìn một loạt những trò chơi bên trong hồ hởi đến hét lên, “Đại soái muôn năm! Chúng ta đi chơi chén trà quay quay, rồi đi xem thuyền hải tặc, rồi ngắm lâu đài cổ tích, rồi đi ngồi vòng xoay cao chọc trời nha nha nha~”
Để đi được đến công viên trò chơi này, ba người cũng phải lái xe trên dưới một giờ, trước đó Mộc Nam đã có ý định dẫn Mộc Tiểu Quy đến đây chơi rồi, nhưng mà thời gian trước chính là tuần lễ vàng nên công việc quá bận rộn mới phải trì hoãn lại, giờ nghe được giọng nói đầy hưng phấn của nhóc con anh cũng rất thỏa mãn, “Đi thôi, con muốn chơi cái gì thì sẽ chơi cái đó, hôm nay con với Bắc Bắc là nhân vật chính đó.”
Mộ Bắc: “….” Không, tôi kỳ thật chẳng muốn chơi đâu, tôi chỉ là bị em và con ép đến đây thôi.
“Tuyệt vời, đại soái vạn tuế, moa moa taz~” Mộc Tiểu Quy hô lên một tiếng, cúi đầu hỏi Mộ Bắc, “Bắc Bắc em dẫn anh đi coi thuyền hải tặc nha~ “
Được rồi, coi như là chiều con trai vậy. Mộ Bắc trong lòng nhắc thằm.
Bởi vì là cuối tuần, nên người trong công viên trò chơi rất nhiều, đa phần những trò hấp dẫn đều có người xếp hàng thật dài, chỗ mua vé vào cũng đông nghẹt.
Sau khi đi vào khu trò chơi, một mớ người huyên náo ồn ào khiến cho tâm tình Mộ Bắc vô cùng không tốt, anh thật muốn túm lấy Mộc Tiểu Quy và nói ‘Con trai, chúng ta về nhà đi, mai mốt cha sẽ xây cho con một cái công viên trò chơi rồi cả nhà ba người chúng ta cùng chơi đùa ở đó nha’. Nhưng nhìn Mộc Tiểu Quy vừa đi vào liền trái nhìn phải ngó, trên mặt hưng phấn rõ ràng, anh vẫn là cố gắng nhịn xuống.
“Mấy đứa muốn chơi cái gì trước?” Mộc Nam hỏi hai người.
“Bắc Bắc, anh muốn chơi gì?” Mộc Tiểu Quy hỏi ý kiến Mộ Bắc trước.
Cha một chút cũng không muốn chơi, được không? Mộ Bắc trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn miễn cưỡng nói, “Gì cũng được mà.”
“Vậy chúng ta chơi chén trà quay quay trước nha?” Mộc Tiểu Quy nhìn anh với đôi mắt long lanh.
Nhìn cái vẻ đầy chờ mong của con trai, Mộ Bắc cũng cảm thấy mềm lòng, mới nói, “Nếu nhóc muốn đi, vậy tôi cũng không còn cách nào khác rồi.”
“Oh yeah, đi chơi chén trà quay quay nào ~” Mộc Tiểu Quy hét lên một tiếng, bảo Mộc Nam thả nhóc xuống đất, “Đại soái, con muốn tự đi, bỏ con xuống.”
Mộc Nam đặt nhóc xuống đất, một tay dắt nhóc một tay dắt Mộ Bắc đi mua vé.
Ba người cùng ngồi trong chén trà lớn với ba biểu tình hoàn toàn trái ngược nhau, Mộc Tiểu Quy thì dĩ nhiên không cần nói rồi, ngoại trừ hưng phấn thì cũng chỉ có quá sức hưng phấn thôi; Mộc Nam thì không có bao nhiêu hứng thú, chủ yếu là muốn cho nhóc con chơi vui thôi; Mộ Bắc thì toàn bộ quá trình đều treo mặt sắt, cứ để thân thể tùy ý xoay theo cái chén, xoay đến đầu óc choáng váng.
Ba người ra khỏi chỗ chơi, Mộc Nam lại dẫn hai người đi xem thuyền hải tặc mà Mộc Tiểu Quy nhắc đến, cái gọi là thuyền hải tặc thật ra chỉ là một vở kịch ngắn có một vài nhân vật thôi, câu chuyện kể về một tên nô lệ và quá trình trở thành kẻ đứng đầu biển rộng của hắn, toàn bộ hành trình đó kéo dài khoản 30 phút, Mộc Tiểu Quy xem cũng chẳng hiểu nội dung vở kịch, nhưng cái nhóc thích chính là cảnh tượng bọn hải tặc đánh nhau, cảm thấy như thế rất bảnh, cho nên mỗi lần đến công viên trò chơi, nhóc đều bắt Mộc Nam dẫn đi xem một lần.
Xem xong thuyền hải tặc, ba người lại đến lâu đài cổ tích, toàn bộ hành trình Mộc Tiểu Quy đều rất vui vẻ, nụ cười trên mặt vẫn luôn không hề biến mất.
Lâu đài cổ tích thì nhóc đã tới nhiều lần, chỉ khác là lần này đi cùng Mộ Bắc, nhóc còn làm ra bộ dạng hướng dẫn viên, thuyết minh cho Mộ Bắc về những nhân vật hoạt hình có trong lâu đài, chỗ nào có công chúa bạch tuyết với bảy chú lùn, từng nơi từng nơi đều lôi kéo Mộ Bắc cùng chụp hình, loi nhoi đến độ Mộ Bắc gần chết, Mộc Nam thì phụ trách chụp hình với lau mồ hôi trên trán từng đứa.
Mong muốn chơi đùa của bọn trẻ tuy là nhiều nhưng thể lực thì lại không đủ, chơi vài trò xong thì Mộc Tiểu Quy đã bắt đầu thấy mệt, bước đi trên đường cũng không còn được hoạt bát như lúc mới đến nữa, Mộc Nam giúp nhóc lau mồ hôi, bế nhóc lên rồi một tay dắt Mộ Bắc đi đến một tiệm KFC trong khu vui chơi.
Người trong quán KFC cũng không ít, cũng may quán này khá lớn nên lúc ba người vào vẫn còn chỗ trống để ngồi.
Mộc Nam tìm một chỗ tốt cho Mộc Tiểu Quy với Mộ Bắc, rồi hỏi hai người muốn ăn gì để anh đi gọi, khi đi còn không quên dặn Mộ Bắc coi chừng Mộc Tiểu Quy, dặn cả hai không được chạy loạn cũng không được nói chuyện với người lạ.
Chỗ bọn họ ngồi cách quầy gọi món cũng tương đối gần, khi xếp hàng Mộc Nam chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn đến vị trí của hai người, điều này cũng làm cho anh có chút yên tâm.
Mộ Bắc mở bình giữ ấm Mộc Nam để lại lấy cho Mộc Tiểu Quy ít nước uống, hỏi thăm nhóc có mệt không, Mộc Tiểu Quy vừa uống nước vừa gật đầu nói, “Mệt, nhưng mà rất là vui a~.”
Thôi được, con trai vui là được rồi, lần sau lại đến vậy. Đối với nội tâm đã gần như hóa thành ông bố của năm như Mộ Bắc mà nói, vào giờ khắc này việc ở giữa đám đông quá ồn ào hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi.
“Hello, mấy bạn nhỏ, chào chào, ở đây có ai ngồi chưa vậy?” Bên cạnh truyền đến một tiếng tiếng chào lịch sự.
Mộ Bắc: “…..”
Mộ Bắc nhìn tới bàn bên cạnh chỗ bọn họ ngồi, Tô Văn Khanh đang mang vẻ mặt tươi cười, Mộ Bắc á khẩu, đang tính hỏi ông ta sao tự dưng lại chạy đến đây, thì nhìn thấy phía sau ông ta có một người nữa đi tới.
Nhìn thấy người nọ, Mộ Bắc chuyển từ á khẩu sang đen mặt, sao anh lại quên Lệ Mặc Trình là một tên cực kỳ mê khu vui chơi cơ chứ? Tô Văn Khanh vì anh mà đến Tân Thành, người đàn ông nào sao có thể không chạy theo.
Dĩ nhiên là Lệ Mặc Trình cũng không ngờ rằng ở chỗ này lại có thể gặp được Mộ Bắc, vừa nhìn thấy Mộ Bắc thì biểu tình có chút kinh ngạc, nhưng mà ngay lập tức đã che giấu đi, sau đó thì nhìn Mộc Tiểu Quy với ánh mắt mang hàm ý ‘thì ra là vậy’.
Mộ Bắc tự nhiên cũng biết tư liệu về Mộc Nam đều là do Lệ Mặc Trình điều tra, Mộc Tiểu Quy là con anh thì dĩ nhiên ông ta cũng biết rồi, trong chuyện này xem như anh thiếu Lệ Mặc Trình một cái ân tình. Nhưng cái gì ra cái đó, khó chịu của anh đối với Lệ Mặc Trình là vì Tô Văn Khanh cũng không thể vì cái ân tình kia mà lập tức biến mất được.
“Có người rồi ạ.” Mộc Tiểu Quy đáp, “Ở đây có người ngồi rồi ạ.”
“Vậy sao, vậy sao, vậy có thể cho bọn chú ngồi cùng không, tí nữa có người đến thì chú sẽ đi ngay.” Tô Văn Khanh quay đầu nhìn Mộc Tiểu Quy, ôn nhu nói, mang theo nụ cười vô cùng thân thiện, nhưng mà trong mắt ông ta lại có sự kích động không thể che giấu được. Ông ta nhìn Mộc Tiểu Quy giống như có thể nhìn thấy bộ dáng của Mộ Bắc khi còn nhỏ, khiến ông có một loại xúc động muốn chạy lại ôm chầm lấy Mộc Tiểu Quy mà vuốt ve xoa nắn, thật sự quá giống đi.
Đối với câu hỏi của Tô Văn Khanh, Mộc Tiểu Quy không biết phải trả lời như thế nào nên chỉ có thể nhìn Mộ Bắc cầu cứu.
“Không.” Mộ Bắc không chút do dự mà cự tuyệt, “Không cho ngồi.”
Anh vừa dứt lời thì Lệ Mặc Trình cũng vừa ngồi xuống đối diện hai người bọn họ, Tô Văn Khanh theo sau cũng ngồi xuống.
Mộ Bắc: “……” Mẹ nó, muốn đánh nhau đây mà.
“Chú ơi, ngại quá, thật sự ở đây có người ngồi rồi mà.” Mộc Tiểu Quy thấy bọn họ ngồi xuống, quay đầu cố tìm Mộc Nam vẫn còn đang xếp hàng, nhìn hai người đối diện nói, “Tí nữa là ba cháu quay lại ngay đó.”
Nhìn thấy bộ dáng lễ phép ngoan ngoãn của Mộc Tiểu Quy, hảo cảm về nhóc của Tô Văn Khanh lại tăng thêm vài phần, ông cười nói tiếp, “Chú chỉ ngồi một xíu thôi, ba con trở lại chú sẽ đi ngay thôi, chú không phải muốn chiếm chỗ của ba người đâu, được không nào?”
“Dạ…” Mộc Tiểu Quy gật gật đầu, lại quay đầu tìm kiếm bóng lưng Mộc Nam.
“Bạn nhỏ này, cháu bao nhiêu tuổi?” Tô Văn Khanh hỏi Mộc Tiểu Quy, muốn cùng nhóc giao lưu tình cảm.
“Không được nói chuyện với người lạ.” Mộc Tiểu Quy chưa kịp trả lời, Mộ Bắc đã lên tiếng, anh nhìn Lệ Mặc Trình, trong mắt mang theo ý ‘Ông biến ngay lập tức đi, không đi tôi đánh ông đấy’.
Lệ Mặc Trình đối với uy hiếp của một Mộ Bắc đã bị teo nhỏ thành một đứa con nít hoàn toàn không đặt tí nào vào mắt, thản nhiên đắc ý ngồi dựa lưng vào ghế, cười như không cười mà nhìn Mộ Bắc, khóe miệng cong lên giống như đang thách thức ‘đánh tôi đi, ngon thì đánh đi’.
Hai người Tô Văn Khanh không ở lại đó bao lâu, khi Mộc Nam đang cầm đồ trên tay tiến lại thì bọn họ đã đi mất, Tô Văn Khanh đi trước ra ám hiệu cho Mộ Bắc bảo anh tìm cơ hội trốn ra để đến cho ông kiểm tra lại một lần, Mộ Bắc thừa dịp Mộc Tiểu Quy không chú ý thì gật đầu đồng ý.
Ăn xong, ba người nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục đi chơi, đi đu quay ngựa gỗ, xe điện đụng, đu quay cao chọc trời đều chơi qua một lần rồi mới về.
Thời điểm ba người trở lại nội thành thì đã tới giờ ăn tối, Mộc Nam dẫn hai người ra ngoài ăn gì đó rồi mới trở về nhà, cũng vừa đúng giờ làm cơm tối.
Về tới nhà, Mộc Nam định giống như thường ngày dẫn Mộc Tiểu Quy cùng Mộ Bắc vào nhà tắm rồi giúp cả hai tắm rửa, Mộ Bắc nghĩ đến ám hiệu lúc chiều của Tô Văn Khanh nên đã nói rằng trước khi tắm rửa anh muốn nghỉ ngơi một lát.
Mộc Nam nghe vậy thì dẫn mỗi Mộc Tiểu Quy vào phòng tắm, giúp nhóc tắm rửa mà thôi.
Mộ Bắc thấy Mộc Nam mang Mộc Tiểu Quy vào phòng tắm rồi, liền đi ra ban công gửi tin nhắn cho Tô Văn Khanh, kể về tình trạng thân thể mấy ngày nay của mình.
Hai người nhắn tin hàn huyên qua lại một hồi, Mộ Bắc chợt nghe thấy tiếng gọi của Mộc Nam truyền ra từ nhà tắm, bảo anh vào tắm.
Mộ Bắc trả lời, xóa hết cuộc trò chuyện với Tô Văn khanh trong di động, rồi đặt di động lên bàn trà gần đó.
Anh đi vào phòng tắm liền nhìn thấy Mộc Nam đang pha nước vào bồn tắm lớn, nước vẫn còn chưa đầy bồn, Mộc Nam thấy anh đến thì bảo anh đứng chờ một lúc.
Lúc này quần áo trên người Mộc Nam hơi ướt, áo sơ mi dán sát vào người, trên đầu còn có vài bong bóng xà phong trăng trắng, lúc nãy bị Mộc Tiểu Quy thổi lên, tiểu chủ quán có bọt xà phòng trên đầu trông thật khôi hài, nhưng lại khiến Mộ Bắc cảm thấy đáng yêu đến khó hiểu.
Như trước đó đã nói, Mộ Bắc hiện giờ đã quen với việc để cho Mộc Nam tắm cho mình, cho nên anh vẫn rất tự nhiên đi qua cởi từng cúc áo trên người dù rằng Mộc Nam vẫn còn trong nhà tắm, sau đó thì ngồi vào bồn tắm lớn, chờ tiểu chủ quán của anh đến giúp anh kỳ cọ thân thể.
Không ngờ Mộc Nam sau khi pha nước tắm xong lại không chịu giống thường ngày tới kỳ kỳ xoa xoa giúp Mộ Bắc, mà là bắt đầu cởi quần áo.
Không sai, chính là cởi quần áo!
Anh cởi áo sơ mi sau đó bắt đầu cởi quần và sau đó…
“Chờ một chút!!” Ngay tại lúc Mộc Nam chuẩn bị kéo luôn quần lót xuống thì Mộ Bắc la lên.
Tay Mộc Nam để lên trên đai quần lót, nghe được tiếng của anh thì ngẩng đầu nhìn qua, “Sao vậy?”
“Anh cởi đồ làm gì?” Mộ Bắc đột nhiên có một loại dự cảm bất thường.
“Tắm rửa chứ làm gì.” Mộc Nam nói như đương nhiên.
“Vì sao em không rên không la tiếng nào thì đã cởi đồ?”
“Có ai trước khi cởi đồ đi tắm còn chào hỏi chứ, Bắc Bắc cháu nói đùa vui quá đi.” Mộc Nam nói một câu Mộ Bắc nghe vào tai sao mà quen thế, Mộc Nam dứt lời đồng thời cũng hành động luôn, đem quần lót trên người cởi luôn ra.
Mộ Bắc: “…..” Tê liệt!!!! Mau mặc quần vào đi.
Tục ngữ nói không sai ‘Trước lạ sau quen’, trải qua một đoạn thời gian thích ứng đầy khó khăn, Mộ Bắc đi từ ngượng ngùng để Mộc Nam nhìn thấy mình trần truồng bây giờ đã thản nhiên để mặc tiểu chủ quán của mình tắm rửa kỳ cọ cho mình rồi, xúc cảm từng ngón tay Mộc Nam mát xa xoa xoa khắp toàn thân thể mình, cũng không tồi.
Đối với cuộc sống hiện tại, Mộ Bắc tương đối hài lòng, trong một tuần qua anh cùng con trai ăn uống tắm rửa nghỉ ngơi, cũng đã tạo dựng được tình cảm gắn bó, mà ngay cả con dâu tương lai của mình cũng bắt đầu có mối liên hệ tốt đẹp rồi.
Không sai đâu, chính là con dâu tương lai, cái đứa trẻ đáng yêu tên là Trình Duệ đã giúp tiểu Quy nhà anh đánh nhau chính là con dâu tương lai của anh đó.
Đối với đứa con trai chưa đầy năm tuổi mà chỉ biết có ‘vợ bé nhỏ’ này của mình, Mộ Bắc cũng không biết anh nên có loại cảm xúc gì nữa, anh mười tám tuổi bởi vì lần đầu động dục nên đã trải qua lần đầu tiên của mình với Mộc Nam, trên phương diện này có thể xem như Mộc Tiểu Quy là con hơn cha rồi, mỗi lần đến nhà bà Thẩm nhìn Mộc Tiểu Quy nhà anh chân chó mà quấn lấy Trình Duệ nhà người ta, thuộc tính thê nô bạo phát, thật khiến kẻ làm cha như anh cảm thấy phiền muộn.
Đảo mắt lại đã cuối tuần, sau giờ ăn trưa Mộc Nam thần thần bí bí bảo rằng sẽ dắt Mộc Tiểu Quy cùng Mộ Bắc đi đến một nơi rất vui để chơi, nên bảo bọn họ nghỉ ngơi một chút rồi xuất phát.
Mộc Tiểu Quy vừa nghe thấy đi chơi thì mắt đã sáng rực lên, ôm lấy đùi Mộc Nam hỏi anh là đi đâu, Mộc Nam lắc lắc ngón tay, làm vẻ giữ bí mật.
Mộ Bắc đối với cái nơi mà Mộc Nam bảo là rất vui kia cũng không mấy chờ mong, chiếu theo mấy chỗ mà bình thường Mộc Nam hay dẫn hai người đi chơi mà nói thì đều là những chỗ vui chơi cho bọn con nít… Chỉ nghĩ thôi cũng đã không thấy hứng thú rồi, nhưng mà nhìn gương mặt đầy chờ mong của tiểu Quy nhà mình, anh vẫn tặc lưỡi ‘xem như chiều con trai vậy’.
Sự thật chứng minh suy đoán của Mộ Bắc không sai vào đâu được, tới nơi đã nói, anh đứng trước cửa lớn của khu vui chơi nhìn dòng người qua qua lại lại trong lòng có một loại xúc động muốn ngay lập tức về nhà đắp chăn ngủ cho rồi.
“Woaaa woaaa woaaaa, công viên trò chơi!” Mộc Tiểu Quy ghé vào bên người Mộc Nam, nhìn một loạt những trò chơi bên trong hồ hởi đến hét lên, “Đại soái muôn năm! Chúng ta đi chơi chén trà quay quay, rồi đi xem thuyền hải tặc, rồi ngắm lâu đài cổ tích, rồi đi ngồi vòng xoay cao chọc trời nha nha nha~”
Để đi được đến công viên trò chơi này, ba người cũng phải lái xe trên dưới một giờ, trước đó Mộc Nam đã có ý định dẫn Mộc Tiểu Quy đến đây chơi rồi, nhưng mà thời gian trước chính là tuần lễ vàng nên công việc quá bận rộn mới phải trì hoãn lại, giờ nghe được giọng nói đầy hưng phấn của nhóc con anh cũng rất thỏa mãn, “Đi thôi, con muốn chơi cái gì thì sẽ chơi cái đó, hôm nay con với Bắc Bắc là nhân vật chính đó.”
Mộ Bắc: “….” Không, tôi kỳ thật chẳng muốn chơi đâu, tôi chỉ là bị em và con ép đến đây thôi.
“Tuyệt vời, đại soái vạn tuế, moa moa taz~” Mộc Tiểu Quy hô lên một tiếng, cúi đầu hỏi Mộ Bắc, “Bắc Bắc em dẫn anh đi coi thuyền hải tặc nha~ “
Được rồi, coi như là chiều con trai vậy. Mộ Bắc trong lòng nhắc thằm.
Bởi vì là cuối tuần, nên người trong công viên trò chơi rất nhiều, đa phần những trò hấp dẫn đều có người xếp hàng thật dài, chỗ mua vé vào cũng đông nghẹt.
Sau khi đi vào khu trò chơi, một mớ người huyên náo ồn ào khiến cho tâm tình Mộ Bắc vô cùng không tốt, anh thật muốn túm lấy Mộc Tiểu Quy và nói ‘Con trai, chúng ta về nhà đi, mai mốt cha sẽ xây cho con một cái công viên trò chơi rồi cả nhà ba người chúng ta cùng chơi đùa ở đó nha’. Nhưng nhìn Mộc Tiểu Quy vừa đi vào liền trái nhìn phải ngó, trên mặt hưng phấn rõ ràng, anh vẫn là cố gắng nhịn xuống.
“Mấy đứa muốn chơi cái gì trước?” Mộc Nam hỏi hai người.
“Bắc Bắc, anh muốn chơi gì?” Mộc Tiểu Quy hỏi ý kiến Mộ Bắc trước.
Cha một chút cũng không muốn chơi, được không? Mộ Bắc trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn miễn cưỡng nói, “Gì cũng được mà.”
“Vậy chúng ta chơi chén trà quay quay trước nha?” Mộc Tiểu Quy nhìn anh với đôi mắt long lanh.
Nhìn cái vẻ đầy chờ mong của con trai, Mộ Bắc cũng cảm thấy mềm lòng, mới nói, “Nếu nhóc muốn đi, vậy tôi cũng không còn cách nào khác rồi.”
“Oh yeah, đi chơi chén trà quay quay nào ~” Mộc Tiểu Quy hét lên một tiếng, bảo Mộc Nam thả nhóc xuống đất, “Đại soái, con muốn tự đi, bỏ con xuống.”
Mộc Nam đặt nhóc xuống đất, một tay dắt nhóc một tay dắt Mộ Bắc đi mua vé.
Ba người cùng ngồi trong chén trà lớn với ba biểu tình hoàn toàn trái ngược nhau, Mộc Tiểu Quy thì dĩ nhiên không cần nói rồi, ngoại trừ hưng phấn thì cũng chỉ có quá sức hưng phấn thôi; Mộc Nam thì không có bao nhiêu hứng thú, chủ yếu là muốn cho nhóc con chơi vui thôi; Mộ Bắc thì toàn bộ quá trình đều treo mặt sắt, cứ để thân thể tùy ý xoay theo cái chén, xoay đến đầu óc choáng váng.
Ba người ra khỏi chỗ chơi, Mộc Nam lại dẫn hai người đi xem thuyền hải tặc mà Mộc Tiểu Quy nhắc đến, cái gọi là thuyền hải tặc thật ra chỉ là một vở kịch ngắn có một vài nhân vật thôi, câu chuyện kể về một tên nô lệ và quá trình trở thành kẻ đứng đầu biển rộng của hắn, toàn bộ hành trình đó kéo dài khoản 30 phút, Mộc Tiểu Quy xem cũng chẳng hiểu nội dung vở kịch, nhưng cái nhóc thích chính là cảnh tượng bọn hải tặc đánh nhau, cảm thấy như thế rất bảnh, cho nên mỗi lần đến công viên trò chơi, nhóc đều bắt Mộc Nam dẫn đi xem một lần.
Xem xong thuyền hải tặc, ba người lại đến lâu đài cổ tích, toàn bộ hành trình Mộc Tiểu Quy đều rất vui vẻ, nụ cười trên mặt vẫn luôn không hề biến mất.
Lâu đài cổ tích thì nhóc đã tới nhiều lần, chỉ khác là lần này đi cùng Mộ Bắc, nhóc còn làm ra bộ dạng hướng dẫn viên, thuyết minh cho Mộ Bắc về những nhân vật hoạt hình có trong lâu đài, chỗ nào có công chúa bạch tuyết với bảy chú lùn, từng nơi từng nơi đều lôi kéo Mộ Bắc cùng chụp hình, loi nhoi đến độ Mộ Bắc gần chết, Mộc Nam thì phụ trách chụp hình với lau mồ hôi trên trán từng đứa.
Mong muốn chơi đùa của bọn trẻ tuy là nhiều nhưng thể lực thì lại không đủ, chơi vài trò xong thì Mộc Tiểu Quy đã bắt đầu thấy mệt, bước đi trên đường cũng không còn được hoạt bát như lúc mới đến nữa, Mộc Nam giúp nhóc lau mồ hôi, bế nhóc lên rồi một tay dắt Mộ Bắc đi đến một tiệm KFC trong khu vui chơi.
Người trong quán KFC cũng không ít, cũng may quán này khá lớn nên lúc ba người vào vẫn còn chỗ trống để ngồi.
Mộc Nam tìm một chỗ tốt cho Mộc Tiểu Quy với Mộ Bắc, rồi hỏi hai người muốn ăn gì để anh đi gọi, khi đi còn không quên dặn Mộ Bắc coi chừng Mộc Tiểu Quy, dặn cả hai không được chạy loạn cũng không được nói chuyện với người lạ.
Chỗ bọn họ ngồi cách quầy gọi món cũng tương đối gần, khi xếp hàng Mộc Nam chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn đến vị trí của hai người, điều này cũng làm cho anh có chút yên tâm.
Mộ Bắc mở bình giữ ấm Mộc Nam để lại lấy cho Mộc Tiểu Quy ít nước uống, hỏi thăm nhóc có mệt không, Mộc Tiểu Quy vừa uống nước vừa gật đầu nói, “Mệt, nhưng mà rất là vui a~.”
Thôi được, con trai vui là được rồi, lần sau lại đến vậy. Đối với nội tâm đã gần như hóa thành ông bố của năm như Mộ Bắc mà nói, vào giờ khắc này việc ở giữa đám đông quá ồn ào hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi.
“Hello, mấy bạn nhỏ, chào chào, ở đây có ai ngồi chưa vậy?” Bên cạnh truyền đến một tiếng tiếng chào lịch sự.
Mộ Bắc: “…..”
Mộ Bắc nhìn tới bàn bên cạnh chỗ bọn họ ngồi, Tô Văn Khanh đang mang vẻ mặt tươi cười, Mộ Bắc á khẩu, đang tính hỏi ông ta sao tự dưng lại chạy đến đây, thì nhìn thấy phía sau ông ta có một người nữa đi tới.
Nhìn thấy người nọ, Mộ Bắc chuyển từ á khẩu sang đen mặt, sao anh lại quên Lệ Mặc Trình là một tên cực kỳ mê khu vui chơi cơ chứ? Tô Văn Khanh vì anh mà đến Tân Thành, người đàn ông nào sao có thể không chạy theo.
Dĩ nhiên là Lệ Mặc Trình cũng không ngờ rằng ở chỗ này lại có thể gặp được Mộ Bắc, vừa nhìn thấy Mộ Bắc thì biểu tình có chút kinh ngạc, nhưng mà ngay lập tức đã che giấu đi, sau đó thì nhìn Mộc Tiểu Quy với ánh mắt mang hàm ý ‘thì ra là vậy’.
Mộ Bắc tự nhiên cũng biết tư liệu về Mộc Nam đều là do Lệ Mặc Trình điều tra, Mộc Tiểu Quy là con anh thì dĩ nhiên ông ta cũng biết rồi, trong chuyện này xem như anh thiếu Lệ Mặc Trình một cái ân tình. Nhưng cái gì ra cái đó, khó chịu của anh đối với Lệ Mặc Trình là vì Tô Văn Khanh cũng không thể vì cái ân tình kia mà lập tức biến mất được.
“Có người rồi ạ.” Mộc Tiểu Quy đáp, “Ở đây có người ngồi rồi ạ.”
“Vậy sao, vậy sao, vậy có thể cho bọn chú ngồi cùng không, tí nữa có người đến thì chú sẽ đi ngay.” Tô Văn Khanh quay đầu nhìn Mộc Tiểu Quy, ôn nhu nói, mang theo nụ cười vô cùng thân thiện, nhưng mà trong mắt ông ta lại có sự kích động không thể che giấu được. Ông ta nhìn Mộc Tiểu Quy giống như có thể nhìn thấy bộ dáng của Mộ Bắc khi còn nhỏ, khiến ông có một loại xúc động muốn chạy lại ôm chầm lấy Mộc Tiểu Quy mà vuốt ve xoa nắn, thật sự quá giống đi.
Đối với câu hỏi của Tô Văn Khanh, Mộc Tiểu Quy không biết phải trả lời như thế nào nên chỉ có thể nhìn Mộ Bắc cầu cứu.
“Không.” Mộ Bắc không chút do dự mà cự tuyệt, “Không cho ngồi.”
Anh vừa dứt lời thì Lệ Mặc Trình cũng vừa ngồi xuống đối diện hai người bọn họ, Tô Văn Khanh theo sau cũng ngồi xuống.
Mộ Bắc: “……” Mẹ nó, muốn đánh nhau đây mà.
“Chú ơi, ngại quá, thật sự ở đây có người ngồi rồi mà.” Mộc Tiểu Quy thấy bọn họ ngồi xuống, quay đầu cố tìm Mộc Nam vẫn còn đang xếp hàng, nhìn hai người đối diện nói, “Tí nữa là ba cháu quay lại ngay đó.”
Nhìn thấy bộ dáng lễ phép ngoan ngoãn của Mộc Tiểu Quy, hảo cảm về nhóc của Tô Văn Khanh lại tăng thêm vài phần, ông cười nói tiếp, “Chú chỉ ngồi một xíu thôi, ba con trở lại chú sẽ đi ngay thôi, chú không phải muốn chiếm chỗ của ba người đâu, được không nào?”
“Dạ…” Mộc Tiểu Quy gật gật đầu, lại quay đầu tìm kiếm bóng lưng Mộc Nam.
“Bạn nhỏ này, cháu bao nhiêu tuổi?” Tô Văn Khanh hỏi Mộc Tiểu Quy, muốn cùng nhóc giao lưu tình cảm.
“Không được nói chuyện với người lạ.” Mộc Tiểu Quy chưa kịp trả lời, Mộ Bắc đã lên tiếng, anh nhìn Lệ Mặc Trình, trong mắt mang theo ý ‘Ông biến ngay lập tức đi, không đi tôi đánh ông đấy’.
Lệ Mặc Trình đối với uy hiếp của một Mộ Bắc đã bị teo nhỏ thành một đứa con nít hoàn toàn không đặt tí nào vào mắt, thản nhiên đắc ý ngồi dựa lưng vào ghế, cười như không cười mà nhìn Mộ Bắc, khóe miệng cong lên giống như đang thách thức ‘đánh tôi đi, ngon thì đánh đi’.
Hai người Tô Văn Khanh không ở lại đó bao lâu, khi Mộc Nam đang cầm đồ trên tay tiến lại thì bọn họ đã đi mất, Tô Văn Khanh đi trước ra ám hiệu cho Mộ Bắc bảo anh tìm cơ hội trốn ra để đến cho ông kiểm tra lại một lần, Mộ Bắc thừa dịp Mộc Tiểu Quy không chú ý thì gật đầu đồng ý.
Ăn xong, ba người nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục đi chơi, đi đu quay ngựa gỗ, xe điện đụng, đu quay cao chọc trời đều chơi qua một lần rồi mới về.
Thời điểm ba người trở lại nội thành thì đã tới giờ ăn tối, Mộc Nam dẫn hai người ra ngoài ăn gì đó rồi mới trở về nhà, cũng vừa đúng giờ làm cơm tối.
Về tới nhà, Mộc Nam định giống như thường ngày dẫn Mộc Tiểu Quy cùng Mộ Bắc vào nhà tắm rồi giúp cả hai tắm rửa, Mộ Bắc nghĩ đến ám hiệu lúc chiều của Tô Văn Khanh nên đã nói rằng trước khi tắm rửa anh muốn nghỉ ngơi một lát.
Mộc Nam nghe vậy thì dẫn mỗi Mộc Tiểu Quy vào phòng tắm, giúp nhóc tắm rửa mà thôi.
Mộ Bắc thấy Mộc Nam mang Mộc Tiểu Quy vào phòng tắm rồi, liền đi ra ban công gửi tin nhắn cho Tô Văn Khanh, kể về tình trạng thân thể mấy ngày nay của mình.
Hai người nhắn tin hàn huyên qua lại một hồi, Mộ Bắc chợt nghe thấy tiếng gọi của Mộc Nam truyền ra từ nhà tắm, bảo anh vào tắm.
Mộ Bắc trả lời, xóa hết cuộc trò chuyện với Tô Văn khanh trong di động, rồi đặt di động lên bàn trà gần đó.
Anh đi vào phòng tắm liền nhìn thấy Mộc Nam đang pha nước vào bồn tắm lớn, nước vẫn còn chưa đầy bồn, Mộc Nam thấy anh đến thì bảo anh đứng chờ một lúc.
Lúc này quần áo trên người Mộc Nam hơi ướt, áo sơ mi dán sát vào người, trên đầu còn có vài bong bóng xà phong trăng trắng, lúc nãy bị Mộc Tiểu Quy thổi lên, tiểu chủ quán có bọt xà phòng trên đầu trông thật khôi hài, nhưng lại khiến Mộ Bắc cảm thấy đáng yêu đến khó hiểu.
Như trước đó đã nói, Mộ Bắc hiện giờ đã quen với việc để cho Mộc Nam tắm cho mình, cho nên anh vẫn rất tự nhiên đi qua cởi từng cúc áo trên người dù rằng Mộc Nam vẫn còn trong nhà tắm, sau đó thì ngồi vào bồn tắm lớn, chờ tiểu chủ quán của anh đến giúp anh kỳ cọ thân thể.
Không ngờ Mộc Nam sau khi pha nước tắm xong lại không chịu giống thường ngày tới kỳ kỳ xoa xoa giúp Mộ Bắc, mà là bắt đầu cởi quần áo.
Không sai, chính là cởi quần áo!
Anh cởi áo sơ mi sau đó bắt đầu cởi quần và sau đó…
“Chờ một chút!!” Ngay tại lúc Mộc Nam chuẩn bị kéo luôn quần lót xuống thì Mộ Bắc la lên.
Tay Mộc Nam để lên trên đai quần lót, nghe được tiếng của anh thì ngẩng đầu nhìn qua, “Sao vậy?”
“Anh cởi đồ làm gì?” Mộ Bắc đột nhiên có một loại dự cảm bất thường.
“Tắm rửa chứ làm gì.” Mộc Nam nói như đương nhiên.
“Vì sao em không rên không la tiếng nào thì đã cởi đồ?”
“Có ai trước khi cởi đồ đi tắm còn chào hỏi chứ, Bắc Bắc cháu nói đùa vui quá đi.” Mộc Nam nói một câu Mộ Bắc nghe vào tai sao mà quen thế, Mộc Nam dứt lời đồng thời cũng hành động luôn, đem quần lót trên người cởi luôn ra.
Mộ Bắc: “…..” Tê liệt!!!! Mau mặc quần vào đi.
Tác giả :
Công Tử Như Lan