Cách Làm Sủng Phi
Chương 35: Hòa ly
"Ai u!" Vinh cô cô chỉ cảm thấy trên đầu đau nhức đánh úp lại, một bên Thanh Hoa thấy tiến lên giúp đỡ, "Vinh cô cô, ngài không sao chứ, a, máu..." Nguyên lai Hình Thượng Thiên dùng toàn lực, trên đầu Vinh cô cô trào ra máu tươi, tức thì bê bết đầy mặt, nhìn rất là dọa người.
Uông thị bị dọa hét rầm lêm, cả người Thanh Hoa phát run, bọn nha hoàn ngoài cửa nghe xong lập tức liền tiến vào.
Toàn phòng điên loạn, đột nhiên, "Ba" một tiếng, vốn hỗn loạn yên tĩnh lại. Nguyên lai là Hình Thượng Thiên hung hăng đập mặt bàn một chưởng, hắn hướng về Uông thị, gằn từng chữ hỏi: "Ngươi trả lời ta, ngươi đối ta rốt cuộc có cái gì không hài lòng?"
Mấy tháng qua tinh thần Uông thị vẫn luôn căng thẳng, Hình Thượng Thiên đột nhiên thay đổi khiến nàng áp lực rất lớn, nàng thậm chí không biết mình làm sao, có đôi khi rõ ràng nghĩ theo Hình Thượng Thiên, có đôi khi lại cảm thấy không cam lòng, mâu thuẫn thường không ngủ yên, lúc này Hình Thượng Thiên nổi giận như vậy, ánh mắt lãnh liệt, nàng liền bỗng nhiên cảm giác, đau khổ trong lòng bùng nổ, tại sao nàng phải cố kỵ chứ. ( đê tiện đến tận cùng )
"Ngươi chỉ là thứ tử, ngươi cảm thấy có tư cách hỏi ta?" Một khi mở miệng, trong lòng Uông thị vô cùng thống khoái, giống như buồn bực đọng hồi lâu rốt cục có thể phát tiết, " Uông Oánh Nguyệt ta đường đường đích thứ nữ Chiêu Hòa vương, từ nhỏ còn có thanh danh tài nữ, mà ngay cả đương kim thái hậu cũng khen tú lệ đoan trang, cho dù là gả cho thái tử điện hạ cũng là không ủy khuất, nay lại hạ gả cho ngươi, một dã loại ngay cả mẫu thân là ai cũng không biết! Ngươi nói ta cam tâm sao?" ( thứ có chồng cả ngày tơ tưởng trai mà mở miệng là " đoan trang ", không biết nhục )
Vinh cô cô đau cơ hồ ngất xỉu đi nghe xong lời này, chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp, xong rồi, xong rồi, Uông thị nói ra lời này, không phải triệt để phá hủy quan hệ hai người sao?
"Tốt tốt tốt." Hình Thượng Thiên run run môi, liên tục nói ba chữu tốt, "Ta khắp nơi nhân nhượng thoái nhượng, niệm tình ngươi từng chiếu cố ta, làm bạn ta, để ta cảm nhận được ấm áp săn sóc. Ta nghĩ, cho dù ngươi quản đông quản tây giống như ma ma giáo dưỡng khó có thể ở chung, ngươi tóm lại là vì ta, không ngờ ngươi cũng là như vậy..." Hắn không nói được nữa. Trong lòng mỗi người đều có một ánh sáng, Uông thị từng là ánh sáng của Hình Thượng Thiên, mỗi khi hắn cảm thấy cuộc sống u ám tuyệt vọng, trên đời không có gì vui vẻ, lại nghĩ tới Uông thị cười ôn nhu đến cực điểm, đó là ánh mặt trời của hắn khi còn trẻ.
Uông thị nghe xong lời này ánh mắt buồn bã, lập tức kiêu ngạo nâng đầu nói, "Nếu làm thế giao đệ đệ, ta tự nhiên là thương tiếc ngươi, nhưng là làm phu quân, ngươi ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng!"
Hình Thượng Thiên gắt gao nắm chặt quyền, buông ra lại nắm chặt, tựa hồ phẫn nộ đến cực điểm, chính là rất nhanh, hắn liền ổn quyết tâm thần, "Uông Oánh Nguyệt, ta vốn muốn chừa cho ngươi chút mặt mũi, bất quá nhìn ngươi tuyệt không cảm kích." Phẫn nộ trong ánh mắt Hình Thượng Thiên biến mất, dần dần biến thành hồ sâu không lường được, làm cho người ta nhìn không ra ý nghĩ của hắn, hắn vung tay đưa cho Uông thị một tờ giấy, "Ngươi nhìn một cái, ngươi trong mắt kẻ khác là thứ gì."
"Đây là cái gì?" Uông Oánh Nguyệt cảnh giác nhìn Hình Thượng Thiên, nhận lấy.
Rất nhanh chữ viết ánh vào mi mắt của nàng, trưởng tử Ngô các lão, Ngô Trưởng Chí mười sáu tuổi chết bất đắc kỳ tử trong nhà, kì thực vì từ hôn nên rời nhà trốn đi, Ngô các lão rơi vào đường cùng, truyền ra ngoài trưởng tử chết bệnh...
Uông Oánh Nguyệt chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển, nàng không thể tin nhìn Hình Thượng Thiên, "Không thể nào!" Uông Oánh Nguyệt còn nhớ rõ lúc trước mình nghe được tin Ngô Trưởng Chí chết bi thống cỡ nào, thiếu chút nữa tìm chết theo, nếu không phải mẫu phi vẫn ôm nàng khóc, có lẽ nàng đã sớm không còn trên thế giới này, nhưng hiện tại có người nói cho nàng biết, Ngô Trưởng Chí thế nhưng còn sống?
Không giống Uông Oánh Nguyệt lảm nhảm như kẻ điên, Hình Thượng Thiên bình tĩnh hơn nhiều, hắn nói, "Ngô Trưởng Chí còn chưa chết, hắn nay tại Giang Nam."
Uông Oánh Nguyệt chỉ cảm thấy thân mình phát run, gắt gao nắm trang giấy, ám ách nói, "Hắn còn sống, còn sống..." Uông Oánh Nguyệt bắt đầu lặp lại câu còn sống, càng về sau càng kích động, trên mặt dần dần lộ ra tươi cười, "Khẳng định là có chuyện gì, nên hắn không thể cưới ta, khẳng định vậy, ta biết trong lòng hắn yêu ta." Uông Oánh Nguyệt rất nhanh liền nghĩ tới nàng và Ngô Trưởng Chí qua lại, khi đó hai người thường xuyên bí mật tư hội, Ngô Trưởng Chí luôn có thể làm ra ngạc nhiên cổ quái gì đó khiến nàng vui vẻ, phấn nghe nói có hiệu quả giặt quần áo, có đôi khi là viên thuốc thần kỳ lúc phong hàn ăn một cái là có thể lành bệnh, có thứ làm từ vải bông cho nàng dùng lúc có kinh nguyệt, có một lần thậm chí vì nàng thiếu chút nữa bị ngựa đạp trúng, hai người sớm tối lâu như vậy, lại là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình thâm hậu, không phải người bên ngoài có thể so sánh, hắn từ hôn, khẳng định là có nỗi khổ riêng. ( đồ điên )
Hình Thượng Thiên nhìn Uông Oánh Nguyệt điên khùng lảm nhảm, nghĩ, rốt cuộc cảm tình nam nữ là gì? Cho dù đối phương không cần nàng đến độ chấp nhận từ bỏ vinh hoa phú quý, nàng cũng có thể không chút do dự nói là có cái gì khổ riêng, thật sự ngu xuẩn, Uông Oánh Nguyệt trong ấn tượng của hắn luôn luôn là kẻ lý trí lớn hơn cảm tính, hắn tuyệt đối không nghĩ tới nàng có thể điên cuồng như vậy. Hắn nhớ tới mẫu thân mình, nghe nói cũng là một vị nữ tử thế gia, chỉ vì ái mộ phụ vương mới sinh hạ hắn, lúc hắn vừa nghe liền buồn cười, cảm thấy khẳng định là bịa đặt, nhưng nhìn đến bộ dáng Uông Oánh Nguyệt, bỗng nhiên có chút không xác định.
"Xem chút tình nghĩa cuối cùng, ta cũng không hưu ngươi, hòa ly đi." Hình Thượng Thiên trảm đinh chặt sắt nói, đã đến lúc này hai người đã không thể cứu vãn.
Uông Oánh Nguyệt sửng sốt, một hồi lâu mới bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt ẩn ẩn hiện ra vài phần quyết đoán mà nói, "Được, là Uông Oánh Nguyệt ta thực xin lỗi ngươi, chuyện này ta tự nói phụ vương ta."
Hai người nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được không hề lưu luyến, Uông thị cảm thấy một lần nữa dấy lên hi vọng, Hình Thượng Thiên cảm thấy chuyện đặt trong lòng nhiều năm rốt cục được giải quyết, cũng có cảm giác được giải thoát.
"Lục cô nương, ngài không thể, Vương gia sẽ đánh chết ngài, Lục cô nương..." Vinh cô cô bị Thanh Hoa đỡ lấy, đang đứng ngoài cửa nghe lén góc tường, từ lúc Hình Thượng Thiên tiến vào bà đã kêu Thanh Hoa đuổi mọi người đi ra ngoài, hai người cãi nhau, nói ra cái gì không dễ nghe, không thể truyền ra ngoài.
Nhưng Vinh cô cô cũng là lo lắng, vẫn đứng ở ngoài cửa, kết quả nghe được hai người thương nghị hòa ly, bà hoảng sợ, bà đến đây là vì giúp Lục cô nương và Hình Thượng Thiên hòa hảo như ban đầu, kết quả thế nhưng không làm được, còn khiến hai người hạ quyết tâm tách ra, này kêu chuyện gì? Chiêu Hòa vương phi còn có thể tha bà sao?
Uông Oánh Nguyệt tựa hồ hạ quyết tâm, nói, "Có gì không thể? Cho dù phụ vương đánh chết ta, ta cũng không hối hận." Nữ nhân một khi lâm vào cảm tình sẽ điên rồ, đã không có lý trí đáng nói, "Cho dù phụ vương trục xuất khỏi gia môn, không nhận ta, cũng không có vấn đề gì, chỉ cần Trưởng Chí ca còn sống, ta phải đi tìm hắn, cho dù bưng trà rót nước cho hắn, ta cũng nguyện ý."
"Phu nhân, ngài hồ đồ, sao có thể làm bậy như vậy, lão Vương phi vì ngài nhưng là thao nát tâm, lão nô cũng đã gọi người phát mại Cố di nương, bắn tên không thể quay đầu, ngài đã không có đường lui." Trong lòng Vinh cô cô quýnh lên, liền lỡ lời nói ra.
Hình Thượng Thiên sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại, tiến lên siết chặt Vinh cô cô, "Ngươi làm gì Cố di nương?"
"Không... Không có gì!"
Uông Oánh Nguyệt tựa hồ nhớ ra, sắc mặt trắng xanh, nói, "Ngươi nhanh đi thôn trang nhìn Cố di nương, Vinh cô cô nói phát mại nàng ấy, chỉ sợ nay đã chậm." Nàng càng nghĩ càng cảm thấy bất an, không dám nhìn Hình Thượng Thiên.
"Ngươi thật sự là làm cho ta thất vọng, thế nhưng ngay cả một điểm lương thiện cuối cùng đều không có." Tim Hình Thượng Thiên đập nhanh, tức giận nói không nên lời tràn ngập lồng ngực, đâm thẳng tâm phế của hắn, chỉ hận không thể đâm chết đối phương, hắn tiến lên trực tiếp cho Uông Oánh Nguyệt hai cái bạt tay, "Ngươi ta về sau ân đoạn nghĩa tuyệt."
Khóe môi Uông Oánh Nguyệt chảy ra máu tươi, chột dạ cắn môi, "Ta không muốn như vậy..." ( đê tiện còn tỏ thanh cao, bà không muốn động phòng ai ép được bà, nếu bà thật không muốn hại Cố tỷ ai ép được, chẳng qua vì tư lợi bản thân bất chấp lương tâm, còn ra vẻ thiện lương)
Hình Thượng Thiên cưỡi ngựa chạy vội, cảnh vậy bên người không ngừng thay đổi, gió thổi vù vù tới trên mặt, có điểm đau, lại hơi lạnh, Hình Thượng Thiên gắt gao nắm áo choàng trên người, điên cuồng tới thôn trang.
Lúc đuổi tới thôn trang, Hình Thượng Thiên không nhìn thấy người, trong lòng hắn lo sợ bất an, kết quả đi đến trong viện, trên bàn dưới tàng cây ngô đồng có một vũng máu, bên cạnh Thẩm ma ma ngất xỉu đi, Hình Thượng Thiên nhìn bốn phía, lập tức nhìn trên đầu.
Giờ phút này Cố Tương đang tựa vào thân cây ngô đồng, ngô đồng này rất cao, cũng đã chừng trăm tuổi, nhánh cây rậm rạp, như một cái ô thật lớn bao lại sân, Cố Tương ở giữa thân cây, lắc lư giống như lá cây, giờ phút này nước mắt nàng lưng tròng nhìn hắn, "Lục gia, sao bây giờ ngài mới đến, oa oa!"
Tâm Hình Thượng Thiên dần dần ổn định, không biết sao thế nhưng bật cười, "Sao lại leo lên đấy?"
Cố Tương cảm thấy cánh tay sắp bị chặt đứt, hỗn đản, Hình Thượng Thiên ngươi không biết mau đón ta xuống à? Ô ô ô, "Thẩm ma ma mang người đến bắt ta, người thôn trang nói cho ta biết, ta liền leo lên cây trốn, Chiêu Trữ vad Liễu Chi liền dẫn những người khác rời đi, duy độc bà ấy ở trong sân tìm ta, ta nhìn thấy bà ấy chạy tới liền quăng thạch, mắt bà ấy bị đánh trúng, chảy thật nhiều máu, không thấy rõ, lập tức té đụng góc bàn liền ngất đi."
Hình Thượng Thiên, "..."
Cố Tương cảm thấy nàng không bao giờ tin tưởng phim truyền hình nữa, là ai nói trốn ở trên cây có thể không bị nhìn thấy, đều là kẻ lừa đảo, vừa rồi nàng mất sức chín trâu hai hổ mới leo lên được, còn tưởng rằng có thể tránh thoát, kết quả chỗ đầu tiên Thẩm ma ma kia nghĩ đến chính là trên cây, nàng hoảng, vừa vặn phát hiện trên người có nhuyễn thạch vốn chuẩn bị cầm đùa ngỗng, cầm lấy liền ném xuống, may mắn là lập tức đánh trúng.
Sau đó nàng phát hiện, bởi vì quá cao, thế nhưng không thể đi xuống, vừa động thân mình liền chân nhuyễn!
Cố Tương ở trên cây, vẫn đợi, đợi, đợi nước mắt nước mũi đều rơi, thật sự là muốn đông chết, thế này mới đợi được Hình Thượng Thiên đến.
Cũng là Cố Tương vận khí tốt, xe la bình thường phải nửa ngày mới có thể từ biệt viện chạy đến thôn trang, nhưng Hình Thượng Thiên cưỡi ngựa, hơn nữa tâm tình hắn gấp vội, cưỡi đặc biệt mau, cho nên tốc độ cơ hồ như là hỏa tiễn.
Hình Thượng Thiên ở dưới nói, "Buông nhánh cây ra, nhảy xuống, ta sẽ tiếp được ngươi."
Gạt người, trước không nói có thể tiếp được ta hay không, cao như vậy, cho dù đúng lúc ôm lấy, dựa theo sức hút của trái đất ngươi cũng sẽ biến thành tàn phế, Cố Tương mới không tin phim truyền hình cái gì nữ chủ nhảy xuống nhẹ như lông chim, như một đóa hoa nở rộ, mà nam chủ soái khí ôm lấy, cảnh tượng kia quá đẹp, không có trong đời thực đâu.
"Đi lấy cây thang!"
Hình Thượng Thiên lắc đầu, "Ta có thể tiếp được ngươi."
Cố Tương nhìn ánh mắt Hình Thượng Thiên rất tự tin, cảm thấy dựa theo bản cũ phim truyền hình nàng hẳn là nên dùng sức gật đầu, sau đó vẻ mặt hạnh phúc nhảy xuống! Nhưng là cái này không giống, nô tì làm không được! A a a!
Hai người cứ giằng co như vậy, gió thổi vù vù, Cố Tương cảm thấy thật lạnh!
Hình Thượng Thiên nhưng thật ra không vội, dù sao Cố Tương sẽ không ngã, hắn tiếp được là tốt rồi.
Buổi tối hôm nay Xuân Nha may mắn không có nhìn thấy một màn Thẩm ma ma mang theo người đến gây chiến, bởi vì nàng về nhà, chờ nàng trên đường trở về thấy Chiêu Trữ và Liễu Chi trói vài người đưa đến sài phòng mới biết được đã xảy ra cái gì.
Lúc ca người trở lại tiểu viện Xuân Nha vừa vặn nhìn thấy Cố Tương lắc lắc lư lư trên cây, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Xuân Nha quýnh lên, bất chấp cái khác liền vọt qua, "Di nương, ta đi lên tiếp ngài."
Thể lực Xuân Nha thực rất tốt, hai tay ôm thân cây liền leo lên được ngay, kết quả, Xuân Nha là có ý tốt, đáng tiếc nàng căn bản quên cây nhỏ kia căn bản không chống đỡ được thể trọng hai người Cố Tương và nàng.
Cho nên lúc Xuân Nha chuẩn bị kéo Cố Tương, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, thân cây và Cố Tương còn có Xuân Nha ba người cùng nhau rơi xuống.
Cố Tương thét chói tai, cảm thấy khẳng định mình sẽ ngã thành tàn phế, kết quả nhìn thấy Hình Thượng Thiên đứng trên mặt đất nhảy lên thân cây, mượn lực nhảy lên, xoay người 360 độ một cái xinh đẹp liền ôm lấy Cố Tương đang rơi xuống, cuối cùng vững vàng đương đương dừng ở trên đất.
"Tốt lắm, không có việc gì." Hình Thượng Thiên đang an ủi Cố Tương, kết quả cúi đầu liền thấy mắt Cố Tương sáng như sao nhìn hắn nói, "Lục gia, chàng là ân nhân cứu mạng của ta."
Hình Thượng Thiên nhịn không được cười, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình tốt lắm, "Vậy ngươi muốn báo đáp như thế nào?"
Cố Tương không biết xấu hổ quấn lên, rầm rì nói, "Lấy thân báo đáp được không?"
"Hồ nháo!" Hình Thượng Thiên cau mày, làm bộ vỗ vỗ Cố Tương, nhưng không có thả người xuống.
Trong viện, Xuân Nha trừng mắt Chiêu Trữ, nhịn không được nói, "Ngươi vừa rồi kéo ta làm gì? Vốn ta có thể ôm lấy di nương."
Chiêu Trữ nổi giận, quay đầu bước đi, nghĩ rằng, ai cứu nàng, người đó là heo!
Uông thị bị dọa hét rầm lêm, cả người Thanh Hoa phát run, bọn nha hoàn ngoài cửa nghe xong lập tức liền tiến vào.
Toàn phòng điên loạn, đột nhiên, "Ba" một tiếng, vốn hỗn loạn yên tĩnh lại. Nguyên lai là Hình Thượng Thiên hung hăng đập mặt bàn một chưởng, hắn hướng về Uông thị, gằn từng chữ hỏi: "Ngươi trả lời ta, ngươi đối ta rốt cuộc có cái gì không hài lòng?"
Mấy tháng qua tinh thần Uông thị vẫn luôn căng thẳng, Hình Thượng Thiên đột nhiên thay đổi khiến nàng áp lực rất lớn, nàng thậm chí không biết mình làm sao, có đôi khi rõ ràng nghĩ theo Hình Thượng Thiên, có đôi khi lại cảm thấy không cam lòng, mâu thuẫn thường không ngủ yên, lúc này Hình Thượng Thiên nổi giận như vậy, ánh mắt lãnh liệt, nàng liền bỗng nhiên cảm giác, đau khổ trong lòng bùng nổ, tại sao nàng phải cố kỵ chứ. ( đê tiện đến tận cùng )
"Ngươi chỉ là thứ tử, ngươi cảm thấy có tư cách hỏi ta?" Một khi mở miệng, trong lòng Uông thị vô cùng thống khoái, giống như buồn bực đọng hồi lâu rốt cục có thể phát tiết, " Uông Oánh Nguyệt ta đường đường đích thứ nữ Chiêu Hòa vương, từ nhỏ còn có thanh danh tài nữ, mà ngay cả đương kim thái hậu cũng khen tú lệ đoan trang, cho dù là gả cho thái tử điện hạ cũng là không ủy khuất, nay lại hạ gả cho ngươi, một dã loại ngay cả mẫu thân là ai cũng không biết! Ngươi nói ta cam tâm sao?" ( thứ có chồng cả ngày tơ tưởng trai mà mở miệng là " đoan trang ", không biết nhục )
Vinh cô cô đau cơ hồ ngất xỉu đi nghe xong lời này, chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp, xong rồi, xong rồi, Uông thị nói ra lời này, không phải triệt để phá hủy quan hệ hai người sao?
"Tốt tốt tốt." Hình Thượng Thiên run run môi, liên tục nói ba chữu tốt, "Ta khắp nơi nhân nhượng thoái nhượng, niệm tình ngươi từng chiếu cố ta, làm bạn ta, để ta cảm nhận được ấm áp săn sóc. Ta nghĩ, cho dù ngươi quản đông quản tây giống như ma ma giáo dưỡng khó có thể ở chung, ngươi tóm lại là vì ta, không ngờ ngươi cũng là như vậy..." Hắn không nói được nữa. Trong lòng mỗi người đều có một ánh sáng, Uông thị từng là ánh sáng của Hình Thượng Thiên, mỗi khi hắn cảm thấy cuộc sống u ám tuyệt vọng, trên đời không có gì vui vẻ, lại nghĩ tới Uông thị cười ôn nhu đến cực điểm, đó là ánh mặt trời của hắn khi còn trẻ.
Uông thị nghe xong lời này ánh mắt buồn bã, lập tức kiêu ngạo nâng đầu nói, "Nếu làm thế giao đệ đệ, ta tự nhiên là thương tiếc ngươi, nhưng là làm phu quân, ngươi ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng!"
Hình Thượng Thiên gắt gao nắm chặt quyền, buông ra lại nắm chặt, tựa hồ phẫn nộ đến cực điểm, chính là rất nhanh, hắn liền ổn quyết tâm thần, "Uông Oánh Nguyệt, ta vốn muốn chừa cho ngươi chút mặt mũi, bất quá nhìn ngươi tuyệt không cảm kích." Phẫn nộ trong ánh mắt Hình Thượng Thiên biến mất, dần dần biến thành hồ sâu không lường được, làm cho người ta nhìn không ra ý nghĩ của hắn, hắn vung tay đưa cho Uông thị một tờ giấy, "Ngươi nhìn một cái, ngươi trong mắt kẻ khác là thứ gì."
"Đây là cái gì?" Uông Oánh Nguyệt cảnh giác nhìn Hình Thượng Thiên, nhận lấy.
Rất nhanh chữ viết ánh vào mi mắt của nàng, trưởng tử Ngô các lão, Ngô Trưởng Chí mười sáu tuổi chết bất đắc kỳ tử trong nhà, kì thực vì từ hôn nên rời nhà trốn đi, Ngô các lão rơi vào đường cùng, truyền ra ngoài trưởng tử chết bệnh...
Uông Oánh Nguyệt chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển, nàng không thể tin nhìn Hình Thượng Thiên, "Không thể nào!" Uông Oánh Nguyệt còn nhớ rõ lúc trước mình nghe được tin Ngô Trưởng Chí chết bi thống cỡ nào, thiếu chút nữa tìm chết theo, nếu không phải mẫu phi vẫn ôm nàng khóc, có lẽ nàng đã sớm không còn trên thế giới này, nhưng hiện tại có người nói cho nàng biết, Ngô Trưởng Chí thế nhưng còn sống?
Không giống Uông Oánh Nguyệt lảm nhảm như kẻ điên, Hình Thượng Thiên bình tĩnh hơn nhiều, hắn nói, "Ngô Trưởng Chí còn chưa chết, hắn nay tại Giang Nam."
Uông Oánh Nguyệt chỉ cảm thấy thân mình phát run, gắt gao nắm trang giấy, ám ách nói, "Hắn còn sống, còn sống..." Uông Oánh Nguyệt bắt đầu lặp lại câu còn sống, càng về sau càng kích động, trên mặt dần dần lộ ra tươi cười, "Khẳng định là có chuyện gì, nên hắn không thể cưới ta, khẳng định vậy, ta biết trong lòng hắn yêu ta." Uông Oánh Nguyệt rất nhanh liền nghĩ tới nàng và Ngô Trưởng Chí qua lại, khi đó hai người thường xuyên bí mật tư hội, Ngô Trưởng Chí luôn có thể làm ra ngạc nhiên cổ quái gì đó khiến nàng vui vẻ, phấn nghe nói có hiệu quả giặt quần áo, có đôi khi là viên thuốc thần kỳ lúc phong hàn ăn một cái là có thể lành bệnh, có thứ làm từ vải bông cho nàng dùng lúc có kinh nguyệt, có một lần thậm chí vì nàng thiếu chút nữa bị ngựa đạp trúng, hai người sớm tối lâu như vậy, lại là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình thâm hậu, không phải người bên ngoài có thể so sánh, hắn từ hôn, khẳng định là có nỗi khổ riêng. ( đồ điên )
Hình Thượng Thiên nhìn Uông Oánh Nguyệt điên khùng lảm nhảm, nghĩ, rốt cuộc cảm tình nam nữ là gì? Cho dù đối phương không cần nàng đến độ chấp nhận từ bỏ vinh hoa phú quý, nàng cũng có thể không chút do dự nói là có cái gì khổ riêng, thật sự ngu xuẩn, Uông Oánh Nguyệt trong ấn tượng của hắn luôn luôn là kẻ lý trí lớn hơn cảm tính, hắn tuyệt đối không nghĩ tới nàng có thể điên cuồng như vậy. Hắn nhớ tới mẫu thân mình, nghe nói cũng là một vị nữ tử thế gia, chỉ vì ái mộ phụ vương mới sinh hạ hắn, lúc hắn vừa nghe liền buồn cười, cảm thấy khẳng định là bịa đặt, nhưng nhìn đến bộ dáng Uông Oánh Nguyệt, bỗng nhiên có chút không xác định.
"Xem chút tình nghĩa cuối cùng, ta cũng không hưu ngươi, hòa ly đi." Hình Thượng Thiên trảm đinh chặt sắt nói, đã đến lúc này hai người đã không thể cứu vãn.
Uông Oánh Nguyệt sửng sốt, một hồi lâu mới bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt ẩn ẩn hiện ra vài phần quyết đoán mà nói, "Được, là Uông Oánh Nguyệt ta thực xin lỗi ngươi, chuyện này ta tự nói phụ vương ta."
Hai người nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được không hề lưu luyến, Uông thị cảm thấy một lần nữa dấy lên hi vọng, Hình Thượng Thiên cảm thấy chuyện đặt trong lòng nhiều năm rốt cục được giải quyết, cũng có cảm giác được giải thoát.
"Lục cô nương, ngài không thể, Vương gia sẽ đánh chết ngài, Lục cô nương..." Vinh cô cô bị Thanh Hoa đỡ lấy, đang đứng ngoài cửa nghe lén góc tường, từ lúc Hình Thượng Thiên tiến vào bà đã kêu Thanh Hoa đuổi mọi người đi ra ngoài, hai người cãi nhau, nói ra cái gì không dễ nghe, không thể truyền ra ngoài.
Nhưng Vinh cô cô cũng là lo lắng, vẫn đứng ở ngoài cửa, kết quả nghe được hai người thương nghị hòa ly, bà hoảng sợ, bà đến đây là vì giúp Lục cô nương và Hình Thượng Thiên hòa hảo như ban đầu, kết quả thế nhưng không làm được, còn khiến hai người hạ quyết tâm tách ra, này kêu chuyện gì? Chiêu Hòa vương phi còn có thể tha bà sao?
Uông Oánh Nguyệt tựa hồ hạ quyết tâm, nói, "Có gì không thể? Cho dù phụ vương đánh chết ta, ta cũng không hối hận." Nữ nhân một khi lâm vào cảm tình sẽ điên rồ, đã không có lý trí đáng nói, "Cho dù phụ vương trục xuất khỏi gia môn, không nhận ta, cũng không có vấn đề gì, chỉ cần Trưởng Chí ca còn sống, ta phải đi tìm hắn, cho dù bưng trà rót nước cho hắn, ta cũng nguyện ý."
"Phu nhân, ngài hồ đồ, sao có thể làm bậy như vậy, lão Vương phi vì ngài nhưng là thao nát tâm, lão nô cũng đã gọi người phát mại Cố di nương, bắn tên không thể quay đầu, ngài đã không có đường lui." Trong lòng Vinh cô cô quýnh lên, liền lỡ lời nói ra.
Hình Thượng Thiên sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại, tiến lên siết chặt Vinh cô cô, "Ngươi làm gì Cố di nương?"
"Không... Không có gì!"
Uông Oánh Nguyệt tựa hồ nhớ ra, sắc mặt trắng xanh, nói, "Ngươi nhanh đi thôn trang nhìn Cố di nương, Vinh cô cô nói phát mại nàng ấy, chỉ sợ nay đã chậm." Nàng càng nghĩ càng cảm thấy bất an, không dám nhìn Hình Thượng Thiên.
"Ngươi thật sự là làm cho ta thất vọng, thế nhưng ngay cả một điểm lương thiện cuối cùng đều không có." Tim Hình Thượng Thiên đập nhanh, tức giận nói không nên lời tràn ngập lồng ngực, đâm thẳng tâm phế của hắn, chỉ hận không thể đâm chết đối phương, hắn tiến lên trực tiếp cho Uông Oánh Nguyệt hai cái bạt tay, "Ngươi ta về sau ân đoạn nghĩa tuyệt."
Khóe môi Uông Oánh Nguyệt chảy ra máu tươi, chột dạ cắn môi, "Ta không muốn như vậy..." ( đê tiện còn tỏ thanh cao, bà không muốn động phòng ai ép được bà, nếu bà thật không muốn hại Cố tỷ ai ép được, chẳng qua vì tư lợi bản thân bất chấp lương tâm, còn ra vẻ thiện lương)
Hình Thượng Thiên cưỡi ngựa chạy vội, cảnh vậy bên người không ngừng thay đổi, gió thổi vù vù tới trên mặt, có điểm đau, lại hơi lạnh, Hình Thượng Thiên gắt gao nắm áo choàng trên người, điên cuồng tới thôn trang.
Lúc đuổi tới thôn trang, Hình Thượng Thiên không nhìn thấy người, trong lòng hắn lo sợ bất an, kết quả đi đến trong viện, trên bàn dưới tàng cây ngô đồng có một vũng máu, bên cạnh Thẩm ma ma ngất xỉu đi, Hình Thượng Thiên nhìn bốn phía, lập tức nhìn trên đầu.
Giờ phút này Cố Tương đang tựa vào thân cây ngô đồng, ngô đồng này rất cao, cũng đã chừng trăm tuổi, nhánh cây rậm rạp, như một cái ô thật lớn bao lại sân, Cố Tương ở giữa thân cây, lắc lư giống như lá cây, giờ phút này nước mắt nàng lưng tròng nhìn hắn, "Lục gia, sao bây giờ ngài mới đến, oa oa!"
Tâm Hình Thượng Thiên dần dần ổn định, không biết sao thế nhưng bật cười, "Sao lại leo lên đấy?"
Cố Tương cảm thấy cánh tay sắp bị chặt đứt, hỗn đản, Hình Thượng Thiên ngươi không biết mau đón ta xuống à? Ô ô ô, "Thẩm ma ma mang người đến bắt ta, người thôn trang nói cho ta biết, ta liền leo lên cây trốn, Chiêu Trữ vad Liễu Chi liền dẫn những người khác rời đi, duy độc bà ấy ở trong sân tìm ta, ta nhìn thấy bà ấy chạy tới liền quăng thạch, mắt bà ấy bị đánh trúng, chảy thật nhiều máu, không thấy rõ, lập tức té đụng góc bàn liền ngất đi."
Hình Thượng Thiên, "..."
Cố Tương cảm thấy nàng không bao giờ tin tưởng phim truyền hình nữa, là ai nói trốn ở trên cây có thể không bị nhìn thấy, đều là kẻ lừa đảo, vừa rồi nàng mất sức chín trâu hai hổ mới leo lên được, còn tưởng rằng có thể tránh thoát, kết quả chỗ đầu tiên Thẩm ma ma kia nghĩ đến chính là trên cây, nàng hoảng, vừa vặn phát hiện trên người có nhuyễn thạch vốn chuẩn bị cầm đùa ngỗng, cầm lấy liền ném xuống, may mắn là lập tức đánh trúng.
Sau đó nàng phát hiện, bởi vì quá cao, thế nhưng không thể đi xuống, vừa động thân mình liền chân nhuyễn!
Cố Tương ở trên cây, vẫn đợi, đợi, đợi nước mắt nước mũi đều rơi, thật sự là muốn đông chết, thế này mới đợi được Hình Thượng Thiên đến.
Cũng là Cố Tương vận khí tốt, xe la bình thường phải nửa ngày mới có thể từ biệt viện chạy đến thôn trang, nhưng Hình Thượng Thiên cưỡi ngựa, hơn nữa tâm tình hắn gấp vội, cưỡi đặc biệt mau, cho nên tốc độ cơ hồ như là hỏa tiễn.
Hình Thượng Thiên ở dưới nói, "Buông nhánh cây ra, nhảy xuống, ta sẽ tiếp được ngươi."
Gạt người, trước không nói có thể tiếp được ta hay không, cao như vậy, cho dù đúng lúc ôm lấy, dựa theo sức hút của trái đất ngươi cũng sẽ biến thành tàn phế, Cố Tương mới không tin phim truyền hình cái gì nữ chủ nhảy xuống nhẹ như lông chim, như một đóa hoa nở rộ, mà nam chủ soái khí ôm lấy, cảnh tượng kia quá đẹp, không có trong đời thực đâu.
"Đi lấy cây thang!"
Hình Thượng Thiên lắc đầu, "Ta có thể tiếp được ngươi."
Cố Tương nhìn ánh mắt Hình Thượng Thiên rất tự tin, cảm thấy dựa theo bản cũ phim truyền hình nàng hẳn là nên dùng sức gật đầu, sau đó vẻ mặt hạnh phúc nhảy xuống! Nhưng là cái này không giống, nô tì làm không được! A a a!
Hai người cứ giằng co như vậy, gió thổi vù vù, Cố Tương cảm thấy thật lạnh!
Hình Thượng Thiên nhưng thật ra không vội, dù sao Cố Tương sẽ không ngã, hắn tiếp được là tốt rồi.
Buổi tối hôm nay Xuân Nha may mắn không có nhìn thấy một màn Thẩm ma ma mang theo người đến gây chiến, bởi vì nàng về nhà, chờ nàng trên đường trở về thấy Chiêu Trữ và Liễu Chi trói vài người đưa đến sài phòng mới biết được đã xảy ra cái gì.
Lúc ca người trở lại tiểu viện Xuân Nha vừa vặn nhìn thấy Cố Tương lắc lắc lư lư trên cây, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Xuân Nha quýnh lên, bất chấp cái khác liền vọt qua, "Di nương, ta đi lên tiếp ngài."
Thể lực Xuân Nha thực rất tốt, hai tay ôm thân cây liền leo lên được ngay, kết quả, Xuân Nha là có ý tốt, đáng tiếc nàng căn bản quên cây nhỏ kia căn bản không chống đỡ được thể trọng hai người Cố Tương và nàng.
Cho nên lúc Xuân Nha chuẩn bị kéo Cố Tương, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, thân cây và Cố Tương còn có Xuân Nha ba người cùng nhau rơi xuống.
Cố Tương thét chói tai, cảm thấy khẳng định mình sẽ ngã thành tàn phế, kết quả nhìn thấy Hình Thượng Thiên đứng trên mặt đất nhảy lên thân cây, mượn lực nhảy lên, xoay người 360 độ một cái xinh đẹp liền ôm lấy Cố Tương đang rơi xuống, cuối cùng vững vàng đương đương dừng ở trên đất.
"Tốt lắm, không có việc gì." Hình Thượng Thiên đang an ủi Cố Tương, kết quả cúi đầu liền thấy mắt Cố Tương sáng như sao nhìn hắn nói, "Lục gia, chàng là ân nhân cứu mạng của ta."
Hình Thượng Thiên nhịn không được cười, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình tốt lắm, "Vậy ngươi muốn báo đáp như thế nào?"
Cố Tương không biết xấu hổ quấn lên, rầm rì nói, "Lấy thân báo đáp được không?"
"Hồ nháo!" Hình Thượng Thiên cau mày, làm bộ vỗ vỗ Cố Tương, nhưng không có thả người xuống.
Trong viện, Xuân Nha trừng mắt Chiêu Trữ, nhịn không được nói, "Ngươi vừa rồi kéo ta làm gì? Vốn ta có thể ôm lấy di nương."
Chiêu Trữ nổi giận, quay đầu bước đi, nghĩ rằng, ai cứu nàng, người đó là heo!
Tác giả :
Bích Vân Thiên