Cách Cách Giá Lâm
Chương 8
Rõ ràng đây vốn là tiệc sinh nhật của bố Cố Cách Cách, nhưng giờ bỗng chốc biến thành công đường bức cung. Mỗi người đều lấy kinh nghiệm bản thân giảng giải cho Cố Cách Cách, nói cho cô biết hôn nhân quan trọng với một người phụ nữ thế nào, thanh xuân quan trọng với một người con gái ra sao, rồi tương lai, rồi đàn ông, rồi con cái,... tất cả chúng đều quan trọng ra sao đối với một cô gái.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng chưa đến mức để Cố Cách Cách phải hộc máu bỏ mình, bởi vì dù sao từ khi hai mươi lăm tuổi, cô đã trải qua không biết bao nhiêu khóa học chính trị như vậy, cũng từng được vô số lần tẩy não, sớm tôi luyện được kỹ năng lỳ lợm, ngũ độc bất xâm. Mà thứ chân chính khiến Cố Cách Cách phải đóng băng chính là, một bà lão họ hàng dẫn theo một anh chàng... hay có thể gọi là trẻ ranh to xác, đến trước mặt mẹ cô rồi nói: "Cô xem, Cách Cách lúc này chưa có đối tượng, mà cháu trai tôi cũng đang độc thân, hay là cứ để cho hai đứa chúng nó ở bên nhau đi?"
Lúc Cố Cách Cách ngước lên, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một tấm lưng cường tráng, đến lúc nhìn thấy rõ mặt chỉ yên lặng cúi đầu, tìm khắp nơi mà chẳng thấy bóng dáng thùng rác đâu, dạ dày cứ co rút từng cơn, mà cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cố Cách Cách: "Cậu có thể béo, nhưng đừng nên béo đến mức ngay cả ngũ quan cũng phân không rõ chứ?"
Trẻ ranh to xác: "Kỳ thật tôi chỉ có chút mũm mĩm của trẻ con."
Cố Cách Cách: "Cậu có thể có mụn, nhưng cũng không cần cả mặt đều có chứ?"
Trẻ ranh to xác: "Đó là mụn của thanh xuân, mụn càng nhiều thì càng tuổi trẻ."
Cố Cách Cách: "Cậu có thể đeo mắt kính, hay là cái gì cũng được, nhưng cậu có chắc đó là mắt kính, mà không phải hai đít chai không?"
Trẻ ranh to xác: "Kỳ thật cũng chỉ có một ngàn độ."
Cố Cách Cách: "Nhìn quần áo cậu mặc trên người, mạo muội hỏi tiếp một câu, bé con năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trẻ ranh to xác: "22. Chị yên tâm, tôi không chê chị lớn tuổi. Mẹ tôi nói, nữ hơn ba như ôm vàng khối, chị lớn hơn tôi sáu tuổi, xem như buôn bán lời, có thể ôm hai khối."
Cố Cách Cách: "..."
Mẹ Cố Cách Cách có chút khó xử.
"Cùng với người như thế có phải rất uất ức cho con gái không?"
Cố Cách Cách: "Đâu chỉ mỗi uất ức! Nếu mẹ thật muốn để con ở bên cậu ta, con tình nguyện bị nhét trở về bụng mẹ để sinh lại đấy!"
Trẻ ranh to xác kia không thể nào biết được sự ghét bỏ của Cố Cách Cách, còn kiêu ngạo kéo tay bà nội: "Con thấy chị Cách Cách rất tốt, bà nói với chị ấy đi."
Cố Cách Cách phun ra một ngụm máu tươi.
Miêu Tư Lý vô cùng thông cảm vỗ vai cô: "Xin nén bi thương."
Lòng bị đè nặng bởi sự uất ức, Cố Cách Cách chỉ muốn uống rượu giải sầu. Đáng tiếc hỏi vua có bao nhiêu sầu, mà lại như một đám thái giám tới thanh lâu, uống bao nhiêu rượu, sầu cũng không vơi bớt.
Người trong nhà cũng biết lòng cô khó chịu, nên không ngăn cản gì, đều chỉ khe khẽ thở dài. Làm người đã khó, làm phụ nữ lại càng khó hơn và làm một người phụ nữ đã hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa lấy được chồng thì lại càng khó hơn nữa.
Miêu Tư Lý vì phải lái xe, nên chẳng hề đụng tới một giọt rượu. Có điều nhìn thấy Cố Cách Cách đã say đến mắt lờ đờ chân lảo đảo, nghĩ ngồi xe mô tô sẽ có chút nguy hiểm với cô, nên tới một góc, lấy điện thoại di động: "Chú Tứ, phiền chú lái giúp cháu một chiếc xe tới đây."
Đường Ngọc Khê vốn định đưa cô con gái say khướt về nhà, nhưng vì lời thề son sắt của Miêu Tư Lý, nói nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Cố Cách Cách, Đường Ngọc Khê mới đành thôi. Con gái lớn và con gái thứ cùng nhau về, trong nhà bà quả thật cũng chẳng còn phòng trống, nên đành giao Cố Cách Cách cho Miêu Tư Lý. Lúc gần đi còn kéo tay cô dặn dò: "Giúp dì khuyên nhủ Cách Cách, để con bé suy nghĩ lại."
"Con sẽ." Miêu Tư Lý vô cùng trịnh trọng đáp, ở trong mắt cô, lời thoại hẳn là thế này.
Đường Ngọc Khê: "Miêu Tư Lý, con có đồng ý sẽ chăm sóc Cố Cách Cách suốt đời không? Dù sau này con bé có giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm yếu, con vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên chứ?"
Miêu Tư Lý: "Con đồng ý!"
Tiếng chuông giáo đường vang lên, buổi lễ kết thúc.
Miêu Tư Lý dìu Cố Cách Cách ra khỏi khách sạn. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen lập tức bước tới phía hai cô.
Người đàn ông trung niên đến gần, mở miệng: "Cô chủ, có cần tôi giúp không?"
"Không cần." Cô luyến tiếc để người khác chạm vào Cố Cách Cách, bước đến chiếc Ferrari màu xám bạc trước mặt, nhận lấy chìa khóa, đặt Cố Cách Cách vào ghế lái phụ, nịt dây an toàn, rồi mới nói với người đàn ông trung niên kia, "Đã làm phiền chú rồi, chú Tứ."
Hình Tứ vốn là một người rất ít lời, nhưng lại ngoại lệ đối với Miêu Tư Lý, mặt cười hòa ái nói với cô: "Cô chủ đừng quá khách sáo, trên đường lái xe cẩn thận."
"Vâng." Miêu Tư Lý đáp rồi lên xe, nhấn ga lướt đi.
Hình Tứ vẫn đứng ở ven đường, thẳng đến khi xe của Miêu Tư Lý biến mất trong màn đêm, mới ấn điện thoại gọi: "Chị Miêu, cô chủ đang ở bên bạn, rất bình an."
* * *
Mở mui trần của Ferrari lên, để gió đêm giúp người say thức tỉnh.
Cố Cách Cách mở mắt, có lẽ bởi vì say rượu, nên đôi mắt chỉ có thể mở ra một đường nhỏ, nhìn thấy vô số đốm sáng lúc mờ lúc tỏ, lắc lắc đầu, lúc này mới có thể nhìn rõ đấy là đèn đường, còn cô đang ngồi trên một chiếc xe xa lạ. Theo bản năng quay đầu, thấy trên ghế lái là một người phụ nữ tóc đỏ gợn sóng, khuôn mặt nghiêng có những đường nét dịu dàng, trông rất xinh đẹp, nhìn thoáng qua còn rất giống một người. Vươn cánh tay, sau một lúc đung đưa mới chạm được vào hai má Miêu Tư Lý, nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi: "Em là đồ thần kinh?"
Thân mình Miêu Tư Lý cứng đờ.
Miêu Tư Lý luôn không phải là một học sinh ngoan, thậm chí còn là một học sinh có vấn đề. Trốn học, đánh nhau, môn học nào cũng cầm đèn lồng đỏ, học bạ thì loang lổ vết xấu, chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung. Học sinh như vậy mà không bị nhà trường đuổi học, chỉ có thể nói, Tôi có người chống lưng đấy! Đương nhiên Miêu Tư Lý chẳng hề biết bức tường sau lưng cô cao được đến cỡ nào. Lớn lên trong một gia đình không có bố, vốn đã khác biệt hơn so với những đứa trẻ bình thường, còn thích giao du với đám bạn bè xấu, thì lại càng tệ hại hơn, cho nên ở thời điểm dậy thì, Miêu Tư Lý đã rất bất cần đời. Chỉ tiếc thế giới lại chẳng muốn buông tha cho cô, bởi vì phía sau một đứa trẻ hư hỏng luôn là bố rồng mẹ phượng.
Còn Cố Cách Cách chính là gia sư mà mẹ Miêu Tư Lý — Miêu Nhã mời về tận nhà cho con gái, với hy vọng chữa ngựa chết thành ngựa sống, dù bằng bất kỳ giá nào.
Băng cơ vốn vẻ hao gầy,
Sau vì thương nhớ lại càng mong manh.
(* 冰肌自是生来瘦, 那更分飞后: trong bài 《虞美人》(Ngu mỹ nhân) - Tô Thức (một nhà thơ thời Bắc Tống). Bài thơ này viết về Ngu Cơ - vợ của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, vị tướng quân lẫy lừng thời Hán Sở tranh hùng.)
Đây là hai câu thơ đã xuất hiện trong đầu Miêu Tư Lý khi lần đầu nhìn thấy Cố Cách Cách. Sau này, Cố Cách Cách hỏi, "Em có biết hai câu đó có ý nghĩa gì không?" Miêu Tư Lý gãi đầu nói, "Chắc là miêu tả mỹ nữ." Cố Cách Cách đã dùng nguyên cuốn từ điển Tiếng Anh gõ lên đầu cô, rồi nói, "Đây là miêu tả về một thiếu nữ mong manh yếu đuối, bởi vì chia ly với người yêu mà ngày đêm thương nhớ, mới càng trở nên gầy ốm hơn. Em khen tôi xinh đẹp, tôi nhận, nhưng ở lần đầu gặp nhau, em lại dùng câu thơ này có vẻ không hợp lý?" Tiếp theo lại khen đểu một câu, "Nhưng đối với một người có chỉ số thông minh thấp chạm mặt đất như em, biết được câu thơ này đã là không tệ. Trẻ nhỏ dễ dạy." Miêu Tư Lý lại không đồng ý: "Tôi với chị vốn mới gặp đã thân, vừa gặp đã yêu, giống Giả nhị ca ca và Lâm muội muội, tôi cảm thấy dùng câu thơ đó rất thích hợp." Cố Cách Cách cho cô một cái liếc mắt xem thường đầy quyến rũ, "Thứ nhất tôi không dám so mình với người liễu yếu đào tơ như Lâm muội muội. Thứ hai tôi cũng chẳng có chút cảm tình nào với kẻ không biết mình muốn gì giống Giả nhị ca ca." Miêu Tư Lý vẫn không từ bỏ ý định, "Vậy đổi lại là được, chị là Nhị ca ca, tôi là Lâm muội muội." Vừa nói xong cả hai cùng cảm thấy rùng mình.
(*: Hai nhân vật chính Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng 《紅樓夢》- Tào Tuyết Cần.)
Ở lần gặp đầu tiên, Cố Cách Cách hỏi: "Em tên gì?"
"Miêu Tư Lý."
"Miêu gì?"
"Miêu Tư Lý."
"... Miêu gì?"
"Miêu Tư Lý."
"Miêu...?"
Cuối cùng Miêu Tư Lý không còn nhịn được, cuồng loạn rống lên tên mình: "Đồ thần kinh! Miêu Tư Lý!"
Cũng vì cách diễn giải đó mà Cố Cách Cách rất nhanh liền nhớ kỹ tên cô. Có điều, tại sao không đặt tên là Miêu Hiết Để nhỉ?
(*: Miêu Tư Lý có chữ Hán là 苗斯里, còn chữ "đồ thần kinh" có chữ Hán 歇斯底里 (hiết tư để lý).)
Về sau hai từ Cách Cách giá lâm và đồ thần kinh trở thành thuật ngữ có tần suất xuất hiện cao nhất của cả hai mỗi khi đấu khẩu, cũng là từ có thể khiến hai cô vừa nghe đã lập tức xù lông, thế nhưng hôm nay hai từ này lại đại diện cho một phần ký ức.
* * *
Miêu Tư Lý dùng khóe mắt quét đến cái kẻ đang say đến không biết trời đất bên cạnh, Chẳng lẽ mất hết một ngày, đến tận lúc này Cố Cách Cách mới nhận ra mình sao? Không có ai trả lời, cô chuyên chú nhìn về trước phía, lái xe rẽ vào khu chung cư.
Tay Cố Cách Cách từ trên mặt Miêu Tư Lý trượt xuống đến tay, dùng sức lắc lắc: "Miêu Tư Lý, tại sao em không nói gì? Tại sao em không chịu nhìn tôi? Tại sao không chịu để ý đến tôi?"
Miêu Tư Lý nghe thấy vậy thắng gấp một cái, toàn thân đều nổi lên da gà, cũng nhanh chóng đoán được, Cố Cách Cách thực sự đã say.
Bình thường Cố Cách Cách nhìn cô không phải là xem đỉnh đầu, cũng là nhìn vào hàm dưới, có ngẫu nhiên nhìn thẳng thì nhãn cầu cũng hai phần ba là trắng.
Rồi lúc nói chuyện với cô, nếu không cầm thương múa côn, cũng sẽ châm chọc phun độc, nếu ngẫu nhiên có nói chuyện với giọng điệu bình thường, thì cũng là để thảo luận công việc.
Mà giờ khắc này, Cố Cách Cách đang mở to đôi mắt đẹp, trong ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng, dùng cách nói nũng nịu đặc trưng của thần tượng Đài Loan, nói những lời nghe như được lấy từ kịch bản của Quỳnh Dao bà bà: "Tại sao anh không nói gì? Tại sao anh không chịu nhìn em? Tại sao không chịu để ý đến em?"
Đây là một màn bao nhiêu sét đánh sóng gào?!
Nếu như chưa tưởng tượng ra được cảnh tượng lúc này, chỉ cần đổi diễn viên hiệu quả sẽ càng thêm rõ.
Âm nhạc vang lên...
Tử Vi từ phía sau tiến đến ôm lấy Nhĩ Khang, khóc tựa hoa lê trong mưa, nói: "Nhĩ Khang, tại sao huynh không chịu nhìn muội? Tại sao không chịu để ý đến muội? Huynh không thương muội sao?"
Nhĩ Khang xoay người, nắm chặt lấy tay Tử Vi, đầy thâm tình nói: "Tử Vi, ta làm sao đành lòng không nhìn muội, làm sao có thể không để ý đến muội, làm sao không thương muội đây? Ta yêu muội, yêu đến chân trời góc biển, yêu đến thiên hoang địa lão, yêu đến sông cạn đá mòn. Ta yêu muội, ta yêu muội, ta yêu muội..."
Không chỉ sét đánh, mà còn sấm rền.
"Cô ơi, cô không thể đậu xe ở đây." Ánh đèn pin của người gác cổng chiếu thẳng vào mặt Miêu Tư Lý.
Xe đang chắn ngang cổng lớn, đương nhiên Miêu Tư Lý biết không thể dừng xe, nhưng cô cũng không còn cách nào.
Cố Cách Cách lại ôm lấy cổ Miêu Tư Lý, dùng tư thế cực kỳ quyến rũ lập tức ngồi lên đùi cô!
Chị gái này chuyển từ trường phái dịu dàng sang trường phái phóng đãng từ khi nào?
Miêu Tư Lý đã hoàn toàn quên mất hoàn cảnh lúc này, cũng như quên luôn vẫn còn người ngoài đứng xem, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp đó, cảm thấy máu mũi cũng sắp phun ra.
Hai tay Cố Cách Cách đang ôm lấy mặt Miêu Tư Lý, nhìn cô không hề chớp mắt, rồi nghiêng người tới. Ngay lúc sắp chạm đến môi Miêu Tư Lý, thì lại lách mình lướt qua vai cô, ọe một tiếng, nôn lên băng ghế ngồi phía sau của chiếc Ferrari.
Trái tim đang nóng của Miêu Tư Lý tức thì lạnh lẽo.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng chưa đến mức để Cố Cách Cách phải hộc máu bỏ mình, bởi vì dù sao từ khi hai mươi lăm tuổi, cô đã trải qua không biết bao nhiêu khóa học chính trị như vậy, cũng từng được vô số lần tẩy não, sớm tôi luyện được kỹ năng lỳ lợm, ngũ độc bất xâm. Mà thứ chân chính khiến Cố Cách Cách phải đóng băng chính là, một bà lão họ hàng dẫn theo một anh chàng... hay có thể gọi là trẻ ranh to xác, đến trước mặt mẹ cô rồi nói: "Cô xem, Cách Cách lúc này chưa có đối tượng, mà cháu trai tôi cũng đang độc thân, hay là cứ để cho hai đứa chúng nó ở bên nhau đi?"
Lúc Cố Cách Cách ngước lên, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một tấm lưng cường tráng, đến lúc nhìn thấy rõ mặt chỉ yên lặng cúi đầu, tìm khắp nơi mà chẳng thấy bóng dáng thùng rác đâu, dạ dày cứ co rút từng cơn, mà cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cố Cách Cách: "Cậu có thể béo, nhưng đừng nên béo đến mức ngay cả ngũ quan cũng phân không rõ chứ?"
Trẻ ranh to xác: "Kỳ thật tôi chỉ có chút mũm mĩm của trẻ con."
Cố Cách Cách: "Cậu có thể có mụn, nhưng cũng không cần cả mặt đều có chứ?"
Trẻ ranh to xác: "Đó là mụn của thanh xuân, mụn càng nhiều thì càng tuổi trẻ."
Cố Cách Cách: "Cậu có thể đeo mắt kính, hay là cái gì cũng được, nhưng cậu có chắc đó là mắt kính, mà không phải hai đít chai không?"
Trẻ ranh to xác: "Kỳ thật cũng chỉ có một ngàn độ."
Cố Cách Cách: "Nhìn quần áo cậu mặc trên người, mạo muội hỏi tiếp một câu, bé con năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trẻ ranh to xác: "22. Chị yên tâm, tôi không chê chị lớn tuổi. Mẹ tôi nói, nữ hơn ba như ôm vàng khối, chị lớn hơn tôi sáu tuổi, xem như buôn bán lời, có thể ôm hai khối."
Cố Cách Cách: "..."
Mẹ Cố Cách Cách có chút khó xử.
"Cùng với người như thế có phải rất uất ức cho con gái không?"
Cố Cách Cách: "Đâu chỉ mỗi uất ức! Nếu mẹ thật muốn để con ở bên cậu ta, con tình nguyện bị nhét trở về bụng mẹ để sinh lại đấy!"
Trẻ ranh to xác kia không thể nào biết được sự ghét bỏ của Cố Cách Cách, còn kiêu ngạo kéo tay bà nội: "Con thấy chị Cách Cách rất tốt, bà nói với chị ấy đi."
Cố Cách Cách phun ra một ngụm máu tươi.
Miêu Tư Lý vô cùng thông cảm vỗ vai cô: "Xin nén bi thương."
Lòng bị đè nặng bởi sự uất ức, Cố Cách Cách chỉ muốn uống rượu giải sầu. Đáng tiếc hỏi vua có bao nhiêu sầu, mà lại như một đám thái giám tới thanh lâu, uống bao nhiêu rượu, sầu cũng không vơi bớt.
Người trong nhà cũng biết lòng cô khó chịu, nên không ngăn cản gì, đều chỉ khe khẽ thở dài. Làm người đã khó, làm phụ nữ lại càng khó hơn và làm một người phụ nữ đã hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa lấy được chồng thì lại càng khó hơn nữa.
Miêu Tư Lý vì phải lái xe, nên chẳng hề đụng tới một giọt rượu. Có điều nhìn thấy Cố Cách Cách đã say đến mắt lờ đờ chân lảo đảo, nghĩ ngồi xe mô tô sẽ có chút nguy hiểm với cô, nên tới một góc, lấy điện thoại di động: "Chú Tứ, phiền chú lái giúp cháu một chiếc xe tới đây."
Đường Ngọc Khê vốn định đưa cô con gái say khướt về nhà, nhưng vì lời thề son sắt của Miêu Tư Lý, nói nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Cố Cách Cách, Đường Ngọc Khê mới đành thôi. Con gái lớn và con gái thứ cùng nhau về, trong nhà bà quả thật cũng chẳng còn phòng trống, nên đành giao Cố Cách Cách cho Miêu Tư Lý. Lúc gần đi còn kéo tay cô dặn dò: "Giúp dì khuyên nhủ Cách Cách, để con bé suy nghĩ lại."
"Con sẽ." Miêu Tư Lý vô cùng trịnh trọng đáp, ở trong mắt cô, lời thoại hẳn là thế này.
Đường Ngọc Khê: "Miêu Tư Lý, con có đồng ý sẽ chăm sóc Cố Cách Cách suốt đời không? Dù sau này con bé có giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm yếu, con vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên chứ?"
Miêu Tư Lý: "Con đồng ý!"
Tiếng chuông giáo đường vang lên, buổi lễ kết thúc.
Miêu Tư Lý dìu Cố Cách Cách ra khỏi khách sạn. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen lập tức bước tới phía hai cô.
Người đàn ông trung niên đến gần, mở miệng: "Cô chủ, có cần tôi giúp không?"
"Không cần." Cô luyến tiếc để người khác chạm vào Cố Cách Cách, bước đến chiếc Ferrari màu xám bạc trước mặt, nhận lấy chìa khóa, đặt Cố Cách Cách vào ghế lái phụ, nịt dây an toàn, rồi mới nói với người đàn ông trung niên kia, "Đã làm phiền chú rồi, chú Tứ."
Hình Tứ vốn là một người rất ít lời, nhưng lại ngoại lệ đối với Miêu Tư Lý, mặt cười hòa ái nói với cô: "Cô chủ đừng quá khách sáo, trên đường lái xe cẩn thận."
"Vâng." Miêu Tư Lý đáp rồi lên xe, nhấn ga lướt đi.
Hình Tứ vẫn đứng ở ven đường, thẳng đến khi xe của Miêu Tư Lý biến mất trong màn đêm, mới ấn điện thoại gọi: "Chị Miêu, cô chủ đang ở bên bạn, rất bình an."
* * *
Mở mui trần của Ferrari lên, để gió đêm giúp người say thức tỉnh.
Cố Cách Cách mở mắt, có lẽ bởi vì say rượu, nên đôi mắt chỉ có thể mở ra một đường nhỏ, nhìn thấy vô số đốm sáng lúc mờ lúc tỏ, lắc lắc đầu, lúc này mới có thể nhìn rõ đấy là đèn đường, còn cô đang ngồi trên một chiếc xe xa lạ. Theo bản năng quay đầu, thấy trên ghế lái là một người phụ nữ tóc đỏ gợn sóng, khuôn mặt nghiêng có những đường nét dịu dàng, trông rất xinh đẹp, nhìn thoáng qua còn rất giống một người. Vươn cánh tay, sau một lúc đung đưa mới chạm được vào hai má Miêu Tư Lý, nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi: "Em là đồ thần kinh?"
Thân mình Miêu Tư Lý cứng đờ.
Miêu Tư Lý luôn không phải là một học sinh ngoan, thậm chí còn là một học sinh có vấn đề. Trốn học, đánh nhau, môn học nào cũng cầm đèn lồng đỏ, học bạ thì loang lổ vết xấu, chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung. Học sinh như vậy mà không bị nhà trường đuổi học, chỉ có thể nói, Tôi có người chống lưng đấy! Đương nhiên Miêu Tư Lý chẳng hề biết bức tường sau lưng cô cao được đến cỡ nào. Lớn lên trong một gia đình không có bố, vốn đã khác biệt hơn so với những đứa trẻ bình thường, còn thích giao du với đám bạn bè xấu, thì lại càng tệ hại hơn, cho nên ở thời điểm dậy thì, Miêu Tư Lý đã rất bất cần đời. Chỉ tiếc thế giới lại chẳng muốn buông tha cho cô, bởi vì phía sau một đứa trẻ hư hỏng luôn là bố rồng mẹ phượng.
Còn Cố Cách Cách chính là gia sư mà mẹ Miêu Tư Lý — Miêu Nhã mời về tận nhà cho con gái, với hy vọng chữa ngựa chết thành ngựa sống, dù bằng bất kỳ giá nào.
Băng cơ vốn vẻ hao gầy,
Sau vì thương nhớ lại càng mong manh.
(* 冰肌自是生来瘦, 那更分飞后: trong bài 《虞美人》(Ngu mỹ nhân) - Tô Thức (một nhà thơ thời Bắc Tống). Bài thơ này viết về Ngu Cơ - vợ của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, vị tướng quân lẫy lừng thời Hán Sở tranh hùng.)
Đây là hai câu thơ đã xuất hiện trong đầu Miêu Tư Lý khi lần đầu nhìn thấy Cố Cách Cách. Sau này, Cố Cách Cách hỏi, "Em có biết hai câu đó có ý nghĩa gì không?" Miêu Tư Lý gãi đầu nói, "Chắc là miêu tả mỹ nữ." Cố Cách Cách đã dùng nguyên cuốn từ điển Tiếng Anh gõ lên đầu cô, rồi nói, "Đây là miêu tả về một thiếu nữ mong manh yếu đuối, bởi vì chia ly với người yêu mà ngày đêm thương nhớ, mới càng trở nên gầy ốm hơn. Em khen tôi xinh đẹp, tôi nhận, nhưng ở lần đầu gặp nhau, em lại dùng câu thơ này có vẻ không hợp lý?" Tiếp theo lại khen đểu một câu, "Nhưng đối với một người có chỉ số thông minh thấp chạm mặt đất như em, biết được câu thơ này đã là không tệ. Trẻ nhỏ dễ dạy." Miêu Tư Lý lại không đồng ý: "Tôi với chị vốn mới gặp đã thân, vừa gặp đã yêu, giống Giả nhị ca ca và Lâm muội muội, tôi cảm thấy dùng câu thơ đó rất thích hợp." Cố Cách Cách cho cô một cái liếc mắt xem thường đầy quyến rũ, "Thứ nhất tôi không dám so mình với người liễu yếu đào tơ như Lâm muội muội. Thứ hai tôi cũng chẳng có chút cảm tình nào với kẻ không biết mình muốn gì giống Giả nhị ca ca." Miêu Tư Lý vẫn không từ bỏ ý định, "Vậy đổi lại là được, chị là Nhị ca ca, tôi là Lâm muội muội." Vừa nói xong cả hai cùng cảm thấy rùng mình.
(*: Hai nhân vật chính Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng 《紅樓夢》- Tào Tuyết Cần.)
Ở lần gặp đầu tiên, Cố Cách Cách hỏi: "Em tên gì?"
"Miêu Tư Lý."
"Miêu gì?"
"Miêu Tư Lý."
"... Miêu gì?"
"Miêu Tư Lý."
"Miêu...?"
Cuối cùng Miêu Tư Lý không còn nhịn được, cuồng loạn rống lên tên mình: "Đồ thần kinh! Miêu Tư Lý!"
Cũng vì cách diễn giải đó mà Cố Cách Cách rất nhanh liền nhớ kỹ tên cô. Có điều, tại sao không đặt tên là Miêu Hiết Để nhỉ?
(*: Miêu Tư Lý có chữ Hán là 苗斯里, còn chữ "đồ thần kinh" có chữ Hán 歇斯底里 (hiết tư để lý).)
Về sau hai từ Cách Cách giá lâm và đồ thần kinh trở thành thuật ngữ có tần suất xuất hiện cao nhất của cả hai mỗi khi đấu khẩu, cũng là từ có thể khiến hai cô vừa nghe đã lập tức xù lông, thế nhưng hôm nay hai từ này lại đại diện cho một phần ký ức.
* * *
Miêu Tư Lý dùng khóe mắt quét đến cái kẻ đang say đến không biết trời đất bên cạnh, Chẳng lẽ mất hết một ngày, đến tận lúc này Cố Cách Cách mới nhận ra mình sao? Không có ai trả lời, cô chuyên chú nhìn về trước phía, lái xe rẽ vào khu chung cư.
Tay Cố Cách Cách từ trên mặt Miêu Tư Lý trượt xuống đến tay, dùng sức lắc lắc: "Miêu Tư Lý, tại sao em không nói gì? Tại sao em không chịu nhìn tôi? Tại sao không chịu để ý đến tôi?"
Miêu Tư Lý nghe thấy vậy thắng gấp một cái, toàn thân đều nổi lên da gà, cũng nhanh chóng đoán được, Cố Cách Cách thực sự đã say.
Bình thường Cố Cách Cách nhìn cô không phải là xem đỉnh đầu, cũng là nhìn vào hàm dưới, có ngẫu nhiên nhìn thẳng thì nhãn cầu cũng hai phần ba là trắng.
Rồi lúc nói chuyện với cô, nếu không cầm thương múa côn, cũng sẽ châm chọc phun độc, nếu ngẫu nhiên có nói chuyện với giọng điệu bình thường, thì cũng là để thảo luận công việc.
Mà giờ khắc này, Cố Cách Cách đang mở to đôi mắt đẹp, trong ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng, dùng cách nói nũng nịu đặc trưng của thần tượng Đài Loan, nói những lời nghe như được lấy từ kịch bản của Quỳnh Dao bà bà: "Tại sao anh không nói gì? Tại sao anh không chịu nhìn em? Tại sao không chịu để ý đến em?"
Đây là một màn bao nhiêu sét đánh sóng gào?!
Nếu như chưa tưởng tượng ra được cảnh tượng lúc này, chỉ cần đổi diễn viên hiệu quả sẽ càng thêm rõ.
Âm nhạc vang lên...
Tử Vi từ phía sau tiến đến ôm lấy Nhĩ Khang, khóc tựa hoa lê trong mưa, nói: "Nhĩ Khang, tại sao huynh không chịu nhìn muội? Tại sao không chịu để ý đến muội? Huynh không thương muội sao?"
Nhĩ Khang xoay người, nắm chặt lấy tay Tử Vi, đầy thâm tình nói: "Tử Vi, ta làm sao đành lòng không nhìn muội, làm sao có thể không để ý đến muội, làm sao không thương muội đây? Ta yêu muội, yêu đến chân trời góc biển, yêu đến thiên hoang địa lão, yêu đến sông cạn đá mòn. Ta yêu muội, ta yêu muội, ta yêu muội..."
Không chỉ sét đánh, mà còn sấm rền.
"Cô ơi, cô không thể đậu xe ở đây." Ánh đèn pin của người gác cổng chiếu thẳng vào mặt Miêu Tư Lý.
Xe đang chắn ngang cổng lớn, đương nhiên Miêu Tư Lý biết không thể dừng xe, nhưng cô cũng không còn cách nào.
Cố Cách Cách lại ôm lấy cổ Miêu Tư Lý, dùng tư thế cực kỳ quyến rũ lập tức ngồi lên đùi cô!
Chị gái này chuyển từ trường phái dịu dàng sang trường phái phóng đãng từ khi nào?
Miêu Tư Lý đã hoàn toàn quên mất hoàn cảnh lúc này, cũng như quên luôn vẫn còn người ngoài đứng xem, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp đó, cảm thấy máu mũi cũng sắp phun ra.
Hai tay Cố Cách Cách đang ôm lấy mặt Miêu Tư Lý, nhìn cô không hề chớp mắt, rồi nghiêng người tới. Ngay lúc sắp chạm đến môi Miêu Tư Lý, thì lại lách mình lướt qua vai cô, ọe một tiếng, nôn lên băng ghế ngồi phía sau của chiếc Ferrari.
Trái tim đang nóng của Miêu Tư Lý tức thì lạnh lẽo.
Tác giả :
Lạc Khuynh