Cách Cách Giá Lâm
Chương 77
"Hoan nghênh đã ghé thăm tệ xá. Đêm nay tôi muốn long trọng giới thiệu với tất cả mọi người —— "
Khi ánh mắt của tất cả đều đặt trên người Miêu Nhã và Miêu Tư Lý, thì Lục Liên Thủy — Chủ tịch của MUMU đồng thời cũng là bố của Miêu Tư Lý, lại đưa tay chỉ về phía cầu thang lên lầu. Ngoại trừ những người không biết, còn lại tất cả đều như lọt vào trong sương mù, nhìn theo hướng chỉ liền thấy một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, đang cầm tay một thanh niên hai mươi chậm rãi đi xuống. Cả hai đều mặc trên người những bộ lễ phục đắt tiền, cùng khuôn mặt tươi cười thản nhiên rất có tu dưỡng.
"Một người là Lục Phương Hoa — em gái tôi, người kia chính là con trai em ấy — Lâm Văn Hiên, cháu ruột tôi." Lục Liên Thủy giới thiệu hai người hiện giờ đang đứng bên cạnh ông.
Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, chỉ có Miêu Tư Lý cười lạnh khinh thường, còn vẻ mặt Miêu Nhã lại trầm tư suy nghĩ.
Lục Liên Thủy nói: "Hai mươi mấy năm trước, em gái tôi lấy chồng ở nước ngoài. Gần đây mới trở về, mang theo công ty mỹ phẩm RAYMAY của chồng, với ý muốn phát triển trong nước, hơn nữa còn dùng nhãn hiệu độc lập để liên kết hợp tác với MUMU. Mấy ngày nữa, MUMU cũng sẽ họp báo công bố rõ kế hoạch này. Bữa tiệc hôm nay chính là tiệc chào mừng, mọi người ngồi đây đều là những người bạn mà tôi đã hợp tác lâu năm, nên tôi muốn mượn cơ hội này để giới thiệu em gái tôi với mọi người."
Những người được mời với tư cách khách quý, trước cũng có nghe về RAYMAY, tuy quy mô không lớn nhưng cũng không thể khinh thường, giờ nghe thấy tin này, không khỏi đổi sắc mặt. Vốn MUMU cũng đã là thương hiệu đứng đầu của ngành mỹ phẩm, giờ lại còn liên kết với RAYMAY, quả thật như hổ mọc thêm cánh, sau này sợ rằng càng khó cạnh tranh hơn trước rất nhiều.
"Mẹ trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì muốn được chia một chén canh. Giờ kết quả một nửa giang sơn bị người giành mất, mẹ nói xem, con nên cười nhạo hay thương xót cho mẹ đây?"
"Có đứa con gái nào nói chuyện với mẹ như vậy không?"
Miêu Tư Lý hừ nhẹ: "Con chỉ nói sự thật thôi."
Miêu Nhã nghiêng mặt, liếc cô: "Chỉ cần con nghe theo lời mẹ, phần con đáng được nhận cũng sẽ không bị mất."
Miêu Tư Lý lạnh giọng cắt đứt bà: "Con nói lại lần nữa, con không muốn! Con không phải công cụ để mẹ kiếm tiền, mẹ có bản lĩnh thì hãy dùng chính năng lực của mẹ đi tranh giành, chứ đừng mang con ra làm đồ trao đổi!"
Miêu Nhã tận tình khuyên bảo: "Mẹ làm nhiều việc như vậy không phải là vì con sao?"
"Vì con?" Miêu Tư Lý không thèm để ý, "Con có thể dựa vào năng lực chính mình kiếm sống tốt hơn gấp trăm lần so với đám người ăn nhờ ở đậu chờ bố thí kia."
Miêu Nhã mắng: "Ông ấy là bố con, con kế thừa sản nghiệp của bố là lẽ đương nhiên. Công ty của bố con trị giá mấy trăm triệu, lớn hơn cái công ty bé tí kia của con không biết bao nhiêu lần. Công ty con còn nuôi không nổi tài xế lái xe, bộ đầu con làm bằng đá sao? Mà việc như vậy cũng không biết suy nghĩ?"
Miêu Tư Lý cười lạnh: "Đừng quá đề cao con. Nếu ông ta muốn nhận con làm con gái, vì sao đến bây giờ vẫn luôn giấu giếm? Nhìn mấy người bên cạnh ông ta giờ là ai đi. Em gái hai mươi mấy năm không gặp, đó mới là máu mủ của ông ta. Còn mẹ, theo ông ta hai mươi mấy năm, ngay cả danh phận cũng không có. Chẳng lẽ đến bây giờ, mẹ vẫn không chịu tin ông ta chỉ là kẻ máu lạnh sao?"
Miêu Nhã thản nhiên nói: "Bố con là hạng người gì, mẹ hiểu hơn con. Mẹ hỏi con một câu, rốt cuộc con đó đồng ý hay không?"
Giọng điệu Miêu Tư Lý đầy kiên định: "Mẹ có hỏi con một ngàn lần, đáp án cũng luôn như vậy. Không muốn!"
Miêu Nhã nhướn mày: "Cố Cách Cách thực sự đáng giá để con làm vậy sao?"
Miêu Tư Lý không chút nghĩ ngợi đáp: "Phải." rồi dừng một chút, "Mẹ đã đồng ý cho hai chúng con yêu nhau. Mẹ không thể đổi ý."
"Trước đây mẹ đồng ý với con, bởi vì con không có người cạnh tranh. Dù bố con không muốn, nhưng cũng chỉ có mình con là con gái, đến lúc thực sự không trụ nổi, bố con không muốn cũng phải nhả ra. Giao công ty cho con ít nhất dễ chịu hơn giao cho người ngoài, nhưng tình thế bây giờ không giống trước, Lâm Văn Hiên là cháu ruột bố con, xem như cũng là nửa người Lục gia. Hơn nữa, với hiểu biết của mẹ về Lục Phương Hoa, nếu cô ta muốn lấy MUMU, thậm chí cho con trai cô ta làm con thừa tự của bố con cũng được, đến lúc đó con gái của mẹ à. Con thật chẳng còn gì."
Vẻ mặt của Miêu Tư Lý cũng trầm xuống, nắm vai Miêu Nhã: "Không có thì không có thôi mà mẹ. Đừng tranh giành nữa! Trước đây ở công ty, mẹ và chị dâu cấu xé lẫn nhau đã đủ mệt mỏi rồi. Giờ lại còn xuất hiện thêm hai người lợi hại. Một cây làm chẳng nên non, làm sao mẹ có thể đấu thắng cả ba người bọn họ? Bỏ đi thôi, hoặc là trở về bên Lục Liên Thủy, làm một quý phu nhân. Mẹ đã theo ông ta nhiều năm như vậy, chắc chắn ông ta sẽ không bạc đãi mẹ đâu. Hay mẹ sống cùng con cũng được, con tuy kiếm không được nhiều tiền, nhưng nuôi mẹ vẫn không vấn đề, chỉ cần mỗi tháng mẹ mua ít đi vài cái túi là được."
"Coi như con cũng có lòng hiếu thảo." Miêu Nhã đáp trả cô một câu, sau đó nói, "Diệp Mạn Điệp làm sao được xem là đối thủ? Mẹ chưa bao giờ để mắt tới cô ta. Hơn nữa, cô ta cũng không phải thực sự muốn tranh chấp cùng mẹ. Cô ta nơi chốn chống đối mẹ, thật ra chỉ do căm hận mẹ vì người anh cùng bố khác mẹ kia của con thôi."
Miêu Tư Lý vẫn cho rằng cả hai tranh nhau để giành công ty, không nghĩ tới là vì anh trai cô, tò mò hỏi: "Vì sao?"
Miêu Nhã nói: "Cô ta vẫn cảm thấy, con là nguyên nhân làm anh con bị tai nạn, và mẹ chính là người chủ mưu đứng phía sau."
"Vậy càng không hợp lý. Mẹ và anh con không oán không thù, vì sao phải hại anh trai?"
Miêu Nhã chọc vào trán cô một cái: "Tuy mặt con nhìn có vẻ thông minh, thế mà ngay cả đạo lý đơn giản ấy cũng không nghĩ ra được sao? Nếu anh con còn sống, làm sao đến phiên con kế thừa tài sản của bố? Đương nhiên càng không đến phiên bọn họ." Miêu Nhã nói xong, lạnh lùng nhìn qua hai mẹ con đang nói chuyện cùng nhau.
Miêu Tư Lý tỉnh ngộ: "À, có nghĩa chị dâu cho rằng, mẹ vì con mới muốn thu dọn chướng ngại vật là anh con."
Miêu Nhã không muốn nói thêm gì: "Phải, cũng mệt cô ta nghĩ ra được. Lúc anh con còn sống, đúng là mẹ cảm thấy nó vướng tay vướng chân, nhưng cũng không đến nỗi làm ra việc đoạt tánh mạng người khác. Mẹ không ngu đến mức không biết đạo lý giết người phải đền mạng."
"Vậy mẹ nên nói rõ ràng với chị ấy. Mặc dù chị dâu bất mãn với mẹ, nhưng lại không đối xử tệ với con." Miêu Tư Lý nói đúng trọng tâm.
"Mẹ không làm thì việc gì phải giải thích? Cô ta muốn nghĩ thế nào thì tùy cô ta thôi. Nhưng mà..." Miêu Nhã đột nhiên nghĩ tới điều gì, "Mẹ cũng nên tìm cơ hội để nói rõ với cô ta. Con nói đúng, giờ mẹ một cây làm chẳng nên non, thêm đồng minh tốt hơn là thêm kẻ địch. Giờ ở công ty có mẹ, con, Cố Cách Cách, phải cộng thêm cả Diệp Mạn Điệp mới miễn cưỡng coi như có thế lực ngang bằng với mẹ con Lục Phương Hoa."
Miêu Tư Lý tức giận: "Mẹ! Mẹ vẫn nghĩ tới chuyện đó sao? Còn định kéo cả Cố Cách Cách vào? Con không đồng ý. Mọi người muốn đấu sao thì đấu, chứ con và Cố Cách Cách không tham gia. Con ở lại MUMU một thời gian nữa rồi cũng từ chức, đến lúc đó sẽ mang cả Cố Cách Cách đi."
"Không được!" Miêu Nhã quát, "Con chẳng những phải đếm xỉa đến, mà còn phải dốc hết sức đấu lại cho mẹ. Dù đến cuối cùng phải lấy việc hôn nhân của con ra trao đổi, mẹ cũng không tiếc! Mẹ không thể để tâm huyết hai mươi mấy năm của mẹ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, càng không thể bị bại dưới tay Lục Phương Hoa!" Miêu Nhã nói xong, mặt đã lạnh hệt như núi băng.
Miêu Tư Lý bừng bừng lửa giận: "Mẹ chẳng có quyền gì hết. Con không phải con cờ trong tay mẹ."
Miêu Nhã lạnh lùng: "Nhưng con là con gái của mẹ!"
Miêu Tư Lý còn định tranh luận cùng bà, thì lại bị Miêu Nhã đẩy nhẹ vai, "Đợi lát nữa nói tiếp." Miêu Tư Lý theo ánh mắt của bà quay đầu lại, liền thấy hai mẹ con Lục Phương Hoa đi tới phía hai người.
Đợi sau khi hai người đến gần, Miêu Nhã nói với Miêu Tư Lý: "Tiểu Lý, chào hỏi người ta."
Miêu Tư Lý đầy bụng không tình nguyện, ngay cả Lục Liên Thủy, cô còn không muốn nhận làm bố, huống chi người lạ mới xuất hiện Lục Phương Hoa này. Có điều vẫn nghe lời, không lạnh không nhạt nói một câu: "Chào cô."
Lục Phương Hoa nhìn Miêu Tư Lý, cười khẽ: "Tiểu Lý đúng không? Thật xinh đẹp, bộ dạng giống hệt mẹ cháu khi con trẻ."
Miêu Tư Lý không đáp lời, còn Miêu Nhã lạnh lùng cắt lời bà: "Vậy sao? Bây giờ nhìn tôi già lắm à?"
Lúc này ánh mắt Lục Phương Hoa mới chuyển dời tới người Miêu Nhã, nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó nói bốn chữ: "Phương hoa tuyệt đại."
Miêu Nhã đáp lễ bà: "Chị cũng vẫn giống như trước, lịch sự tao nhã." rồi đột nhiên đổi lời, tấm tắc hai tiếng, "Đáng tiếc là qua người chị, tôi mới hiểu được cái gọi là "thời gian như dao giết heo"."
Miêu Tư Lý phì cười ra tiếng. Đã rất lâu mẹ cô đã không nói lời cay nghiệt, còn giờ không những không vòng vo mà mở miệng nói thẳng. Giết gà lại dùng đến dao mổ trâu, bây giờ khích mẹ nói lời độc ác đến vậy cũng không nhiều người. Nghĩ vậy, không nhịn được đánh giá Lục Phương Hoa.
Nếu Lục Phương Hoa là em gái Lục Liên Thủy, đương nhiên nhỏ tuổi hơn ông. Trên khuôn mặt cũng nhìn ra được bà khoảng độ tuổi năm mươi, có điều đúng như hình dung của Miêu Nhã, nhìn đầy lịch sự tao nhã. Người phụ nữ như vậy gần như không đáng nhắc tới tuổi tác, bởi vì khí chất đã sớm lấn át đi dung mạo của bà. Đương nhiên dung mạo của bà cũng không xấu như lời Miêu Nhã nói, thời gian như dao giết heo (...), Lục Phương Hoa nhìn qua là một người phụ nữ rất có mị lực.
Miêu Tư Lý càng thêm xác định, mẹ cô hẳn có thù hằn với Lục Phương Hoa. Kỳ diệu hơn, hình dung của hai bà dành cho nhau rất chính xác, phương hoa tuyệt đại và
lịch sự tao nhã, vừa đúng lúc cũng là tên của đối phương. Miêu Tư Lý sờ cằm, nhìn cả hai suy ngẫm.
Miêu Nhã không cho Miêu Tư Lý tiếp tục tò mò thêm, nói với cô: "Con đi nơi khác đi, lát nữa hãy quay lại."
Lục Phương Hoa cũng nói với Lâm Văn Hiên: "Con và em họ đi dạo quanh đây đi."
Đợi đến khi Miêu Tư Lý và Lâm Văn Hiên đã đi xa. Lục Phương Hoa mới nhìn Miêu Nhã: "Nhã nhi, đã lâu không gặp."
Khi ánh mắt của tất cả đều đặt trên người Miêu Nhã và Miêu Tư Lý, thì Lục Liên Thủy — Chủ tịch của MUMU đồng thời cũng là bố của Miêu Tư Lý, lại đưa tay chỉ về phía cầu thang lên lầu. Ngoại trừ những người không biết, còn lại tất cả đều như lọt vào trong sương mù, nhìn theo hướng chỉ liền thấy một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, đang cầm tay một thanh niên hai mươi chậm rãi đi xuống. Cả hai đều mặc trên người những bộ lễ phục đắt tiền, cùng khuôn mặt tươi cười thản nhiên rất có tu dưỡng.
"Một người là Lục Phương Hoa — em gái tôi, người kia chính là con trai em ấy — Lâm Văn Hiên, cháu ruột tôi." Lục Liên Thủy giới thiệu hai người hiện giờ đang đứng bên cạnh ông.
Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, chỉ có Miêu Tư Lý cười lạnh khinh thường, còn vẻ mặt Miêu Nhã lại trầm tư suy nghĩ.
Lục Liên Thủy nói: "Hai mươi mấy năm trước, em gái tôi lấy chồng ở nước ngoài. Gần đây mới trở về, mang theo công ty mỹ phẩm RAYMAY của chồng, với ý muốn phát triển trong nước, hơn nữa còn dùng nhãn hiệu độc lập để liên kết hợp tác với MUMU. Mấy ngày nữa, MUMU cũng sẽ họp báo công bố rõ kế hoạch này. Bữa tiệc hôm nay chính là tiệc chào mừng, mọi người ngồi đây đều là những người bạn mà tôi đã hợp tác lâu năm, nên tôi muốn mượn cơ hội này để giới thiệu em gái tôi với mọi người."
Những người được mời với tư cách khách quý, trước cũng có nghe về RAYMAY, tuy quy mô không lớn nhưng cũng không thể khinh thường, giờ nghe thấy tin này, không khỏi đổi sắc mặt. Vốn MUMU cũng đã là thương hiệu đứng đầu của ngành mỹ phẩm, giờ lại còn liên kết với RAYMAY, quả thật như hổ mọc thêm cánh, sau này sợ rằng càng khó cạnh tranh hơn trước rất nhiều.
"Mẹ trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì muốn được chia một chén canh. Giờ kết quả một nửa giang sơn bị người giành mất, mẹ nói xem, con nên cười nhạo hay thương xót cho mẹ đây?"
"Có đứa con gái nào nói chuyện với mẹ như vậy không?"
Miêu Tư Lý hừ nhẹ: "Con chỉ nói sự thật thôi."
Miêu Nhã nghiêng mặt, liếc cô: "Chỉ cần con nghe theo lời mẹ, phần con đáng được nhận cũng sẽ không bị mất."
Miêu Tư Lý lạnh giọng cắt đứt bà: "Con nói lại lần nữa, con không muốn! Con không phải công cụ để mẹ kiếm tiền, mẹ có bản lĩnh thì hãy dùng chính năng lực của mẹ đi tranh giành, chứ đừng mang con ra làm đồ trao đổi!"
Miêu Nhã tận tình khuyên bảo: "Mẹ làm nhiều việc như vậy không phải là vì con sao?"
"Vì con?" Miêu Tư Lý không thèm để ý, "Con có thể dựa vào năng lực chính mình kiếm sống tốt hơn gấp trăm lần so với đám người ăn nhờ ở đậu chờ bố thí kia."
Miêu Nhã mắng: "Ông ấy là bố con, con kế thừa sản nghiệp của bố là lẽ đương nhiên. Công ty của bố con trị giá mấy trăm triệu, lớn hơn cái công ty bé tí kia của con không biết bao nhiêu lần. Công ty con còn nuôi không nổi tài xế lái xe, bộ đầu con làm bằng đá sao? Mà việc như vậy cũng không biết suy nghĩ?"
Miêu Tư Lý cười lạnh: "Đừng quá đề cao con. Nếu ông ta muốn nhận con làm con gái, vì sao đến bây giờ vẫn luôn giấu giếm? Nhìn mấy người bên cạnh ông ta giờ là ai đi. Em gái hai mươi mấy năm không gặp, đó mới là máu mủ của ông ta. Còn mẹ, theo ông ta hai mươi mấy năm, ngay cả danh phận cũng không có. Chẳng lẽ đến bây giờ, mẹ vẫn không chịu tin ông ta chỉ là kẻ máu lạnh sao?"
Miêu Nhã thản nhiên nói: "Bố con là hạng người gì, mẹ hiểu hơn con. Mẹ hỏi con một câu, rốt cuộc con đó đồng ý hay không?"
Giọng điệu Miêu Tư Lý đầy kiên định: "Mẹ có hỏi con một ngàn lần, đáp án cũng luôn như vậy. Không muốn!"
Miêu Nhã nhướn mày: "Cố Cách Cách thực sự đáng giá để con làm vậy sao?"
Miêu Tư Lý không chút nghĩ ngợi đáp: "Phải." rồi dừng một chút, "Mẹ đã đồng ý cho hai chúng con yêu nhau. Mẹ không thể đổi ý."
"Trước đây mẹ đồng ý với con, bởi vì con không có người cạnh tranh. Dù bố con không muốn, nhưng cũng chỉ có mình con là con gái, đến lúc thực sự không trụ nổi, bố con không muốn cũng phải nhả ra. Giao công ty cho con ít nhất dễ chịu hơn giao cho người ngoài, nhưng tình thế bây giờ không giống trước, Lâm Văn Hiên là cháu ruột bố con, xem như cũng là nửa người Lục gia. Hơn nữa, với hiểu biết của mẹ về Lục Phương Hoa, nếu cô ta muốn lấy MUMU, thậm chí cho con trai cô ta làm con thừa tự của bố con cũng được, đến lúc đó con gái của mẹ à. Con thật chẳng còn gì."
Vẻ mặt của Miêu Tư Lý cũng trầm xuống, nắm vai Miêu Nhã: "Không có thì không có thôi mà mẹ. Đừng tranh giành nữa! Trước đây ở công ty, mẹ và chị dâu cấu xé lẫn nhau đã đủ mệt mỏi rồi. Giờ lại còn xuất hiện thêm hai người lợi hại. Một cây làm chẳng nên non, làm sao mẹ có thể đấu thắng cả ba người bọn họ? Bỏ đi thôi, hoặc là trở về bên Lục Liên Thủy, làm một quý phu nhân. Mẹ đã theo ông ta nhiều năm như vậy, chắc chắn ông ta sẽ không bạc đãi mẹ đâu. Hay mẹ sống cùng con cũng được, con tuy kiếm không được nhiều tiền, nhưng nuôi mẹ vẫn không vấn đề, chỉ cần mỗi tháng mẹ mua ít đi vài cái túi là được."
"Coi như con cũng có lòng hiếu thảo." Miêu Nhã đáp trả cô một câu, sau đó nói, "Diệp Mạn Điệp làm sao được xem là đối thủ? Mẹ chưa bao giờ để mắt tới cô ta. Hơn nữa, cô ta cũng không phải thực sự muốn tranh chấp cùng mẹ. Cô ta nơi chốn chống đối mẹ, thật ra chỉ do căm hận mẹ vì người anh cùng bố khác mẹ kia của con thôi."
Miêu Tư Lý vẫn cho rằng cả hai tranh nhau để giành công ty, không nghĩ tới là vì anh trai cô, tò mò hỏi: "Vì sao?"
Miêu Nhã nói: "Cô ta vẫn cảm thấy, con là nguyên nhân làm anh con bị tai nạn, và mẹ chính là người chủ mưu đứng phía sau."
"Vậy càng không hợp lý. Mẹ và anh con không oán không thù, vì sao phải hại anh trai?"
Miêu Nhã chọc vào trán cô một cái: "Tuy mặt con nhìn có vẻ thông minh, thế mà ngay cả đạo lý đơn giản ấy cũng không nghĩ ra được sao? Nếu anh con còn sống, làm sao đến phiên con kế thừa tài sản của bố? Đương nhiên càng không đến phiên bọn họ." Miêu Nhã nói xong, lạnh lùng nhìn qua hai mẹ con đang nói chuyện cùng nhau.
Miêu Tư Lý tỉnh ngộ: "À, có nghĩa chị dâu cho rằng, mẹ vì con mới muốn thu dọn chướng ngại vật là anh con."
Miêu Nhã không muốn nói thêm gì: "Phải, cũng mệt cô ta nghĩ ra được. Lúc anh con còn sống, đúng là mẹ cảm thấy nó vướng tay vướng chân, nhưng cũng không đến nỗi làm ra việc đoạt tánh mạng người khác. Mẹ không ngu đến mức không biết đạo lý giết người phải đền mạng."
"Vậy mẹ nên nói rõ ràng với chị ấy. Mặc dù chị dâu bất mãn với mẹ, nhưng lại không đối xử tệ với con." Miêu Tư Lý nói đúng trọng tâm.
"Mẹ không làm thì việc gì phải giải thích? Cô ta muốn nghĩ thế nào thì tùy cô ta thôi. Nhưng mà..." Miêu Nhã đột nhiên nghĩ tới điều gì, "Mẹ cũng nên tìm cơ hội để nói rõ với cô ta. Con nói đúng, giờ mẹ một cây làm chẳng nên non, thêm đồng minh tốt hơn là thêm kẻ địch. Giờ ở công ty có mẹ, con, Cố Cách Cách, phải cộng thêm cả Diệp Mạn Điệp mới miễn cưỡng coi như có thế lực ngang bằng với mẹ con Lục Phương Hoa."
Miêu Tư Lý tức giận: "Mẹ! Mẹ vẫn nghĩ tới chuyện đó sao? Còn định kéo cả Cố Cách Cách vào? Con không đồng ý. Mọi người muốn đấu sao thì đấu, chứ con và Cố Cách Cách không tham gia. Con ở lại MUMU một thời gian nữa rồi cũng từ chức, đến lúc đó sẽ mang cả Cố Cách Cách đi."
"Không được!" Miêu Nhã quát, "Con chẳng những phải đếm xỉa đến, mà còn phải dốc hết sức đấu lại cho mẹ. Dù đến cuối cùng phải lấy việc hôn nhân của con ra trao đổi, mẹ cũng không tiếc! Mẹ không thể để tâm huyết hai mươi mấy năm của mẹ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, càng không thể bị bại dưới tay Lục Phương Hoa!" Miêu Nhã nói xong, mặt đã lạnh hệt như núi băng.
Miêu Tư Lý bừng bừng lửa giận: "Mẹ chẳng có quyền gì hết. Con không phải con cờ trong tay mẹ."
Miêu Nhã lạnh lùng: "Nhưng con là con gái của mẹ!"
Miêu Tư Lý còn định tranh luận cùng bà, thì lại bị Miêu Nhã đẩy nhẹ vai, "Đợi lát nữa nói tiếp." Miêu Tư Lý theo ánh mắt của bà quay đầu lại, liền thấy hai mẹ con Lục Phương Hoa đi tới phía hai người.
Đợi sau khi hai người đến gần, Miêu Nhã nói với Miêu Tư Lý: "Tiểu Lý, chào hỏi người ta."
Miêu Tư Lý đầy bụng không tình nguyện, ngay cả Lục Liên Thủy, cô còn không muốn nhận làm bố, huống chi người lạ mới xuất hiện Lục Phương Hoa này. Có điều vẫn nghe lời, không lạnh không nhạt nói một câu: "Chào cô."
Lục Phương Hoa nhìn Miêu Tư Lý, cười khẽ: "Tiểu Lý đúng không? Thật xinh đẹp, bộ dạng giống hệt mẹ cháu khi con trẻ."
Miêu Tư Lý không đáp lời, còn Miêu Nhã lạnh lùng cắt lời bà: "Vậy sao? Bây giờ nhìn tôi già lắm à?"
Lúc này ánh mắt Lục Phương Hoa mới chuyển dời tới người Miêu Nhã, nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó nói bốn chữ: "Phương hoa tuyệt đại."
Miêu Nhã đáp lễ bà: "Chị cũng vẫn giống như trước, lịch sự tao nhã." rồi đột nhiên đổi lời, tấm tắc hai tiếng, "Đáng tiếc là qua người chị, tôi mới hiểu được cái gọi là "thời gian như dao giết heo"."
Miêu Tư Lý phì cười ra tiếng. Đã rất lâu mẹ cô đã không nói lời cay nghiệt, còn giờ không những không vòng vo mà mở miệng nói thẳng. Giết gà lại dùng đến dao mổ trâu, bây giờ khích mẹ nói lời độc ác đến vậy cũng không nhiều người. Nghĩ vậy, không nhịn được đánh giá Lục Phương Hoa.
Nếu Lục Phương Hoa là em gái Lục Liên Thủy, đương nhiên nhỏ tuổi hơn ông. Trên khuôn mặt cũng nhìn ra được bà khoảng độ tuổi năm mươi, có điều đúng như hình dung của Miêu Nhã, nhìn đầy lịch sự tao nhã. Người phụ nữ như vậy gần như không đáng nhắc tới tuổi tác, bởi vì khí chất đã sớm lấn át đi dung mạo của bà. Đương nhiên dung mạo của bà cũng không xấu như lời Miêu Nhã nói, thời gian như dao giết heo (...), Lục Phương Hoa nhìn qua là một người phụ nữ rất có mị lực.
Miêu Tư Lý càng thêm xác định, mẹ cô hẳn có thù hằn với Lục Phương Hoa. Kỳ diệu hơn, hình dung của hai bà dành cho nhau rất chính xác, phương hoa tuyệt đại và
lịch sự tao nhã, vừa đúng lúc cũng là tên của đối phương. Miêu Tư Lý sờ cằm, nhìn cả hai suy ngẫm.
Miêu Nhã không cho Miêu Tư Lý tiếp tục tò mò thêm, nói với cô: "Con đi nơi khác đi, lát nữa hãy quay lại."
Lục Phương Hoa cũng nói với Lâm Văn Hiên: "Con và em họ đi dạo quanh đây đi."
Đợi đến khi Miêu Tư Lý và Lâm Văn Hiên đã đi xa. Lục Phương Hoa mới nhìn Miêu Nhã: "Nhã nhi, đã lâu không gặp."
Tác giả :
Lạc Khuynh