Cách Cách Giá Lâm
Chương 72
Miêu Tư Lý thật tức giận, bởi vì Cố Cách Cách lại biến mất, hơn nữa lần này còn khó thể tha thứ. Suốt một tháng qua, Cố Cách Cách chẳng những không thèm quan tâm đến cô, mà còn ở lúc toàn bộ thế giới đều biết kỳ thi đại học đã kết thúc, Cố Cách Cách chẳng hề có bất cứ cuộc gọi nào hỏi thăm, chứ đừng nói đến tận nhà tìm cô. Quá đáng nhất, điện thoại của Cố Cách Cách luôn trong tình trạng tắt máy, bất kể cô có nhắn tin hay để lại thư thoại thế nào, Cố Cách Cách cũng không có một câu phản hồi, mà biến mất hoàn toàn giống y hệt như trước khi cả hai xác định quan hệ.
Cô không thể nào nhịn nữa!
Cứ chờ đợi như vậy suốt ba ngày, cuối cùng Miêu Tư Lý vẫn đầu hàng, bởi cô vĩnh viễn chẳng bao giờ có được sức nhẫn nại như Cố Cách Cách. Vốn lúc đầu Miêu Tư Lý định đến trường tìm, nhưng cô chợt nhớ trong điện thoại có lưu số một bạn học của Cố Cách Cách, nên vội vàng gọi điện thoại cho Ngô Mẫn Yến, hỏi liệu giờ này Cố Cách Cách có ở cạnh không, chuyển lời nghe điện thoại giúp cô.
Kết quả Ngô Mẫn Yến chỉ nói một câu, Miêu Tư Lý thấy như rơi vào lớp sương mù, hoang mang mờ mịt.
Ngô Mẫn Yến nói, "Em không biết Cố Cách Cách đang yêu đương à? Ngày nào cậu ấy cũng vội vã hẹn hò, ngay đến cái bóng tôi còn chả nhìn thấy."
Miêu Tư Lý chẳng nói thêm lời nào, lập tức cúp điện thoại, chạy thẳng đến trường Cố Cách Cách. Cô phải gặp được Cố Cách Cách để hỏi cho rõ, vì sao đang yêu đương với cô, lại đi hẹn hò với kẻ khác? Không phải cả hai mới là người yêu à? Nếu muốn hẹn hò thì phải với cô mới đúng? Thế mà Cố Cách Cách lại dám phản bội cô, đi hẹn hò yêu đương cùng kẻ khác?! Miêu Tư Lý như phát điên.
Đây là lần thứ ba Miêu Tư Lý đến trường của Cố Cách Cách. Lần đầu cô đến tìm Cố Cách Cách để nhờ đưa Cao Ngôn đi nạo thai. Lần thứ hai là ở sân bóng rổ, cô vì Cố Cách Cách mà ra tay đánh Hứa Minh Huy. Và lần này, Miêu Tư Lý chẳng còn chút tâm trạng nào để hỏi đường, chạy thẳng một mạch tới tận phòng học, đáng tiếc không gặp được người. Lại chạy qua sân thể dục, cũng chẳng thấy đâu. Miêu Tư Lý chạy vòng quanh trường học tìm Cố Cách Cách, nhưng bất kể đâu cũng không thấy người. Miêu Tư Lý đành gọi điện hỏi Ngô Mẫn Yến, tiếc là Ngô Mẫn Yến nói, Cách Cách cũng không có ở ký túc xá.
Cảm giác thất vọng cùng lo lắng khiến Miêu Tư Lý gần như phát điên, nhưng chỉ có thể đứng trên đường hồi hộp mong ngóng tìm kiếm bóng dáng Cố Cách Cách giữa rừng người. Sau mấy phút đồng hồ, Ngô Mẫn Yến tìm được Miêu Tư Lý, đưa cô tới một cửa hàng bánh ngọt bên trường, gọi cho cô một ly đồ uống rồi sau đó hỏi thăm thi cử ra sao. Miêu Tư Lý nói, "Kết quả không tệ.", rồi hỏi Ngô Mẫn Yến, "Chuyện Cố Cách Cách yêu đương là sao?"
Ngô Mẫn Yến kinh ngạc: "Không phải em và Cách Cách rất thân nhau à? Cậu ấy yêu đương mà lại không nói cho em biết?"
Mặt Miêu Tư Lý tối sầm. Ngô Mẫn Yến chính là bạn cùng phòng vô cùng thân thiết của Cố Cách Cách, ngay cả với Ngô Mẫn Yến mà Cố Cách Cách cũng giấu giếm mối quan hệ của mình. Có phải Cố Cách Cách cảm thấy yêu cô là một chuyện rất hổ thẹn không?
Ngô Mẫn Yến không phát hiện nỗi tức giận của Miêu Tư Lý, vẫn nói tiếp: "Lần này Cách Cách yêu đương rất thần bí, ai cũng không biết hình dáng bạn trai mới của cậu ấy ra sao? Hình như không phải người trong trường học."
"Vậy à?" Miêu Tư Lý cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút. Hóa ra Cố Cách Cách chỉ giấu tên cô chứ không phủ nhận việc ấy.
"Thật đó. Miệng nha đầu kia rất chặt, ngay cả tôi cũng không cạy ra được, có điều trên đời này nào có gió không lọt tường..." Ngô Mẫn Yến nói rồi còn nhìn xung quanh một lượt, sau đó tỏ vẻ thần bí, "Hai ngày trước bị tôi bắt quả tang ở cửa trường học, cậu ấy được đưa về bằng xe BMW. Đáng tiếc anh chàng kia không xuống xe, nên chẳng thấy được rõ mặt, chỉ nhìn lướt bóng dáng qua cửa sổ thôi, bộ dạng rất khá. Nhưng mà với người mắt cao hơn đầu như Cố Cách Cách, thì chắc vẫn thấy anh ta chướng mắt."
Lòng Miêu Tư Lý không ngừng phập phồng theo từng âm điệu của Ngô Mẫn Yến, cuối cùng khi nghe đến đoạn Cố Cách Cách được một gã đàn ông đi xe BMW đặc biệt đưa đón thì chẳng thể ngồi yên, vỗ bàn đứng dậy, rống lớn: "Cái gì? Cố Cách Cách đi xe sang với một gã đàn ông?"
Tiếng rống ấy lập tức dẫn tới vô vàn ánh mắt của người xung quanh. Ngô Mẫn Yến vội vàng kéo cô ngồi về chỗ cũ, che miệng cô lại: "Em điên à? Nhỏ giọng thôi, giảm âm lượng xuống. Tôi đã hứa với Cách Cách là không kể cho ai biết rồi."
Miêu Tư Lý tức đến mở trừng mắt nhìn Ngô Mẫn Yến, mặt giận tới đỏ bừng, chỉ đợi lúc Ngô Mẫn Yến buông lỏng tay, Miêu Tư Lý chẳng nói thêm gì chạy ngay ra ngoài. Ngô Mẫn Yến vội đuổi theo: "Em đi đâu đấy?" Miêu Tư Lý thở phì phì: "Đi ra cổng trường chờ Cố Cách Cách."
Hai người còn chưa ra đến cổng lớn, đã thấy Cố Cách Cách đang bước xuống từ một chiếc xe ở phía xa xa. Ngô Mẫn Yến vội chỉ vào chiếc xe đó: "Nhìn kìa, chính là chiếc BMW ấy."
Tiếc rằng khi cả hai người chạy đến gần, chiếc xe đó cũng đã lái đi xa, chỉ còn lại Cố Cách Cách vẫn đang đưa mắt nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó khuất hẳn. Lúc cô thấy Miêu Tư Lý cũng chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ thốt: "Em đã đến à."
Miêu Tư Lý đầu tiên nói tiếng "Cám ơn." với Ngô Mẫn Yến, sau đó nắm tay Cố Cách Cách kéo cô đi đến nơi khác. Cả hai chậm rãi bước dưới hàng cây xanh ngát, mắt thấy sắp đến cuối đường mà chẳng ai nói một câu.
"Chị không thấy là nên cho em một lời giải thích ư?" Vẫn là Miêu Tư Lý phá tan im lặng, đứng trước mặt Cố Cách Cách, mắt phun lửa giận.
Nét mặt Cố Cách Cách rất thản nhiên hờ hững, chỉ hỏi: "Giải thích cái gì?"
Miêu Tư Lý bị thái độ không nóng không lạnh ấy của cô chọc giận, bèn lớn tiếng: "Chúng ta chỉ mới một tháng không gặp, mà chị đã đi hẹn hò với người khác? Chị có để em ở trong lòng không?"
Cố Cách Cách khẽ nhíu mày, có điều rất nhanh liền giãn ra: "À, ý em là Trần Lợi Phong, người vừa đưa tôi về?"
"Em mặc xác anh ta là Trần Lợi Phong hay Trương Tam Phong, em chỉ muốn biết quan hệ giữa chị với anh ta. Ngô Mẫn Yến nói gần đây hầu như ngày nào người đó cũng tới tìm chị, có phải anh ta đang theo đuổi chị không?"
"Chúng tôi chỉ đang cùng hợp tác một công trình..." Cố Cách Cách nói đến một nửa chợt ngừng lại, dừng một lúc sau mới nói, "Phải, anh ta đang theo đuổi tôi, nhưng tôi không chấp nhận."
"Chị không được phép đồng ý!" Miêu Tư Lý cả giận, "Hơn nữa nếu chị đã biết anh ta có ý đồ với chị, sao còn đi với anh ta làm gì?"
Mặt Cố Cách Cách nhanh chóng trở nên lạnh lùng, giọng điệu cũng trầm hẳn đi: "Miêu Tư Lý, liệu giờ có phải ngay cả đến quyền tự do kết bạn, tôi cũng không có không? Liệu có phải mỗi khi quen biết một người nào đó, tôi cũng cần phải đến chỗ em lập hồ sơ?"
Rõ ràng là Cố Cách Cách không đúng trước, lén hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng cô, vậy mà giờ lại trách cứ ngược lại cô? Miêu Tư Lý lập tức nổi nóng: "Em chưa hề nói chị không thể quen bạn mới, chỉ là cần phân rõ giữa bạn bè bình thường và người theo đuổi thôi. Chẳng lẽ chị không biết tránh gian tình sao?"
"Tôi chỉ ngồi xe của anh ta vài lần, em đang nghĩ đi đâu vậy hả?"
Miêu Tư Lý hừ một tiếng: "Em chẳng hề nghĩ gì cả."
Cố Cách Cách cũng hừ một tiếng: "Nhưng bộ dạng của em lại cho tôi biết, trong lòng em không nghĩ như vậy."
Miêu Tư Lý không còn kiên nhẫn: "Em đã nói không nghĩ là không nghĩ."
"Đây là thái độ gì?" Sắc mặt Cố Cách Cách càng lạnh hơn, "Nếu thật không nghĩ, vậy tức giận với tôi làm gì? Không phải quá mâu thuẫn à?"
Miêu Tư Lý nghe cô nói vậy, cũng chẳng thèm kiêng dè gì nữa: "Nhìn thấy bạn gái mình thân mật với người đàn ông khác, chẳng lẽ em không nên tức giận sao? Chị nói vì không muốn ảnh hưởng tới kỳ thi của em nên ngừng hẹn hò, kết quả ngừng luôn cả điện thoại và tin nhắn. Nếu mà lúc em thi xong, chị đến tìm em thì cũng chẳng có gì để nói, nhưng đằng này chị lại chơi trò tắt máy và mất tích. Em nhắn bao nhiêu tin, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, chị không thèm đáp lại cái nào. Nếu không phải hôm nay em tới tìm, có phải chị định cứ tiếp diễn như vậy luôn không? Bộ vui lắm à? Người dưng như Ngô Mẫn Yến, khi nhìn thấy em còn biết hỏi em thi cử thế nào. Còn chị, thậm chí hỏi cũng không hỏi. Có phải chị thấy gã kia vừa đẹp trai vừa có tiền, nên sớm quăng em đi xa vạn dặm rồi không?" Nói đến lời cuối, Miêu Tư Lý đã tức giận đến nói bừa.
Cố Cách Cách nhìn Miêu Tư Lý, ánh mắt trở nên sắc lạnh: "Em cho là như vậy?"
Miêu Tư Lý hung hăng càn quấy, mắt đối mắt với cô: "Chẳng lẽ không đúng? Trăm phương ngàn kế trốn tránh em, sau đó đi hẹn hò với người khác."
"Miêu Tư Lý, em có biết tật xấu lớn nhất của em là gì không?"
"Là gì?"
"Tự cho mình là đúng." Cố Cách Cách lạnh lùng nói, "Về đi. Tôi không muốn cãi nhau với em."
Miêu Tư Lý vốn đã bị đả kích bởi đánh giá của Cố Cách Cách. Khi nghe xong câu nói cuối cùng, còn tự suy diễn thành "Tôi không muốn gặp lại em nữa", tâm tình càng trở nên tệ hơn. Cô không hiểu, chỉ qua mới một tháng, vì sao thái độ của Cố Cách Cách đã thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy? Vì người đàn ông đi xe sang kia ư? Nước mắt đã nhuốm ướt vành mắt, nhưng vẫn quật cường kìm nén, hỏi: "Là bây giờ chị không muốn gặp em, hay sau này cũng không muốn gặp?"
Cố Cách Cách nhìn cô không nói thêm gì, chỉ có gương mặt lạnh lẽo.
Không cần nói nữa vì Miêu Tư Lý đã hiểu. Cô muốn cất lời hỏi "Vì sao?", nhưng lòng tự trọng khiến cô dằn lại hết những lời đau đớn thất vọng, cũng không thốt ra được bất cứ lời cay nhiệt sắc nhọn nào nữa, chỉ nhìn Cố Cách Cách thật lâu, sau đó xoay người bỏ đi.
Miêu Tư Lý muốn tỏ vẻ mình có thể ra đi một cách thoải mái và ung dung, nhưng sau khi đi được vài chục bước, cô vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn thấy Cố Cách Cách vẫn đang đứng nguyên tại chỗ cũ. Gió thổi làm mái tóc đen dài của Cố Cách Cách như đang nhảy múa trên không, do ngược sáng nên cô không thể thấy rõ nét mặt của Cố Cách Cách. Sống mũi cay cay, nước mắt chảy xuống, thật chẳng muốn quan tâm tới lòng tự tôn, đang định chạy tới phía ấy, thì lại thấy Cố Cách Cách xoay người rời đi, bỏ lại cho cô một bóng lưng đoạn tuyệt lạnh lùng.
Cứ như vậy, Miêu Tư Lý dùng đôi mắt đã mờ nhòe vì lệ nhìn theo bóng dáng Cố Cách Cách đang đi xa dần. Ánh hoàng hôn kéo cái bóng ấy thật dài trên mặt đất.
***
Miêu Tư Lý vĩnh viễn nhớ rõ hình ảnh cô đơn thê lương ấy, mỗi lần nhớ đến lòng sẽ quặn đau. Cô không ngờ khi đó, sau khi cãi nhau với Cố Cách Cách, lại chia lìa đến tận năm năm. Trong suốt năm năm ấy, cô điên cuồng tìm kiếm Cố Cách Cách. Hỏi trường học, hỏi thầy cô giáo, hỏi bạn học của Cố Cách Cách, kéo dài từ Nam Kinh cho đến Bắc Kinh, đáng tiếc kết quả vẫn luôn thất vọng. Rồi trong lúc bế tắc nhất, cô khuất phục xin mẹ giúp đỡ, với điều kiện trao đổi là cô sẽ đến MUMU làm việc sau khi tốt nghiệp. Và khi chị dâu nói cho cô biết, Cố Cách Cách cũng đến làm tại MUMU, chỉ có trời mới biết, cô đã sung sướng đến thế nào. Nỗi đau đớn vì không được gặp Cố Cách Cách suốt năm năm qua, chớp mắt đã tan thành mây khói.
Một lần nữa cả hai lại gặp nhau, một lần nữa yêu nhau, cùng nhau đi đến bên nhau. Tuy vẫn còn nghiêng ngả lảo đảo, trắc trở muôn vàn, nhưng mặc kệ có bao nhiêu gian khó, bao nhiêu thử thách, chỉ cần trong lòng cả hai còn có nhau, như vậy cũng quá đủ. Giờ đây, đặt trước mặt cô là bằng chứng tố cáo Cố Cách Cách hẹn hò với một người đàn ông ưu tú, cô có nên tin hay không?
Miêu Tư Lý nhếch miệng, xóa đi ảnh chụp và video. Cô và Cố Cách Cách vì một hiểu lầm mà bị chia cách năm năm. Có bài học xương máu như vậy, làm sao cô còn có thể giẫm lên vết xe đổ? Hơn nữa, cô tin tưởng Cố Cách Cách. Tặng một bó hoa, nhảy một bản nhạc, rồi ôm một cái thì sao? Chả lẽ chút rộng lượng đó cô cũng không có? So với việc ghen tuông với những thứ sến rện đó, cô cảm thấy có hứng thú với kẻ đã quay lại đoạn video này hơn. Dám động tới bạn gái của cô? Chán sống rồi chăng?
Cô không thể nào nhịn nữa!
Cứ chờ đợi như vậy suốt ba ngày, cuối cùng Miêu Tư Lý vẫn đầu hàng, bởi cô vĩnh viễn chẳng bao giờ có được sức nhẫn nại như Cố Cách Cách. Vốn lúc đầu Miêu Tư Lý định đến trường tìm, nhưng cô chợt nhớ trong điện thoại có lưu số một bạn học của Cố Cách Cách, nên vội vàng gọi điện thoại cho Ngô Mẫn Yến, hỏi liệu giờ này Cố Cách Cách có ở cạnh không, chuyển lời nghe điện thoại giúp cô.
Kết quả Ngô Mẫn Yến chỉ nói một câu, Miêu Tư Lý thấy như rơi vào lớp sương mù, hoang mang mờ mịt.
Ngô Mẫn Yến nói, "Em không biết Cố Cách Cách đang yêu đương à? Ngày nào cậu ấy cũng vội vã hẹn hò, ngay đến cái bóng tôi còn chả nhìn thấy."
Miêu Tư Lý chẳng nói thêm lời nào, lập tức cúp điện thoại, chạy thẳng đến trường Cố Cách Cách. Cô phải gặp được Cố Cách Cách để hỏi cho rõ, vì sao đang yêu đương với cô, lại đi hẹn hò với kẻ khác? Không phải cả hai mới là người yêu à? Nếu muốn hẹn hò thì phải với cô mới đúng? Thế mà Cố Cách Cách lại dám phản bội cô, đi hẹn hò yêu đương cùng kẻ khác?! Miêu Tư Lý như phát điên.
Đây là lần thứ ba Miêu Tư Lý đến trường của Cố Cách Cách. Lần đầu cô đến tìm Cố Cách Cách để nhờ đưa Cao Ngôn đi nạo thai. Lần thứ hai là ở sân bóng rổ, cô vì Cố Cách Cách mà ra tay đánh Hứa Minh Huy. Và lần này, Miêu Tư Lý chẳng còn chút tâm trạng nào để hỏi đường, chạy thẳng một mạch tới tận phòng học, đáng tiếc không gặp được người. Lại chạy qua sân thể dục, cũng chẳng thấy đâu. Miêu Tư Lý chạy vòng quanh trường học tìm Cố Cách Cách, nhưng bất kể đâu cũng không thấy người. Miêu Tư Lý đành gọi điện hỏi Ngô Mẫn Yến, tiếc là Ngô Mẫn Yến nói, Cách Cách cũng không có ở ký túc xá.
Cảm giác thất vọng cùng lo lắng khiến Miêu Tư Lý gần như phát điên, nhưng chỉ có thể đứng trên đường hồi hộp mong ngóng tìm kiếm bóng dáng Cố Cách Cách giữa rừng người. Sau mấy phút đồng hồ, Ngô Mẫn Yến tìm được Miêu Tư Lý, đưa cô tới một cửa hàng bánh ngọt bên trường, gọi cho cô một ly đồ uống rồi sau đó hỏi thăm thi cử ra sao. Miêu Tư Lý nói, "Kết quả không tệ.", rồi hỏi Ngô Mẫn Yến, "Chuyện Cố Cách Cách yêu đương là sao?"
Ngô Mẫn Yến kinh ngạc: "Không phải em và Cách Cách rất thân nhau à? Cậu ấy yêu đương mà lại không nói cho em biết?"
Mặt Miêu Tư Lý tối sầm. Ngô Mẫn Yến chính là bạn cùng phòng vô cùng thân thiết của Cố Cách Cách, ngay cả với Ngô Mẫn Yến mà Cố Cách Cách cũng giấu giếm mối quan hệ của mình. Có phải Cố Cách Cách cảm thấy yêu cô là một chuyện rất hổ thẹn không?
Ngô Mẫn Yến không phát hiện nỗi tức giận của Miêu Tư Lý, vẫn nói tiếp: "Lần này Cách Cách yêu đương rất thần bí, ai cũng không biết hình dáng bạn trai mới của cậu ấy ra sao? Hình như không phải người trong trường học."
"Vậy à?" Miêu Tư Lý cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút. Hóa ra Cố Cách Cách chỉ giấu tên cô chứ không phủ nhận việc ấy.
"Thật đó. Miệng nha đầu kia rất chặt, ngay cả tôi cũng không cạy ra được, có điều trên đời này nào có gió không lọt tường..." Ngô Mẫn Yến nói rồi còn nhìn xung quanh một lượt, sau đó tỏ vẻ thần bí, "Hai ngày trước bị tôi bắt quả tang ở cửa trường học, cậu ấy được đưa về bằng xe BMW. Đáng tiếc anh chàng kia không xuống xe, nên chẳng thấy được rõ mặt, chỉ nhìn lướt bóng dáng qua cửa sổ thôi, bộ dạng rất khá. Nhưng mà với người mắt cao hơn đầu như Cố Cách Cách, thì chắc vẫn thấy anh ta chướng mắt."
Lòng Miêu Tư Lý không ngừng phập phồng theo từng âm điệu của Ngô Mẫn Yến, cuối cùng khi nghe đến đoạn Cố Cách Cách được một gã đàn ông đi xe BMW đặc biệt đưa đón thì chẳng thể ngồi yên, vỗ bàn đứng dậy, rống lớn: "Cái gì? Cố Cách Cách đi xe sang với một gã đàn ông?"
Tiếng rống ấy lập tức dẫn tới vô vàn ánh mắt của người xung quanh. Ngô Mẫn Yến vội vàng kéo cô ngồi về chỗ cũ, che miệng cô lại: "Em điên à? Nhỏ giọng thôi, giảm âm lượng xuống. Tôi đã hứa với Cách Cách là không kể cho ai biết rồi."
Miêu Tư Lý tức đến mở trừng mắt nhìn Ngô Mẫn Yến, mặt giận tới đỏ bừng, chỉ đợi lúc Ngô Mẫn Yến buông lỏng tay, Miêu Tư Lý chẳng nói thêm gì chạy ngay ra ngoài. Ngô Mẫn Yến vội đuổi theo: "Em đi đâu đấy?" Miêu Tư Lý thở phì phì: "Đi ra cổng trường chờ Cố Cách Cách."
Hai người còn chưa ra đến cổng lớn, đã thấy Cố Cách Cách đang bước xuống từ một chiếc xe ở phía xa xa. Ngô Mẫn Yến vội chỉ vào chiếc xe đó: "Nhìn kìa, chính là chiếc BMW ấy."
Tiếc rằng khi cả hai người chạy đến gần, chiếc xe đó cũng đã lái đi xa, chỉ còn lại Cố Cách Cách vẫn đang đưa mắt nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó khuất hẳn. Lúc cô thấy Miêu Tư Lý cũng chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ thốt: "Em đã đến à."
Miêu Tư Lý đầu tiên nói tiếng "Cám ơn." với Ngô Mẫn Yến, sau đó nắm tay Cố Cách Cách kéo cô đi đến nơi khác. Cả hai chậm rãi bước dưới hàng cây xanh ngát, mắt thấy sắp đến cuối đường mà chẳng ai nói một câu.
"Chị không thấy là nên cho em một lời giải thích ư?" Vẫn là Miêu Tư Lý phá tan im lặng, đứng trước mặt Cố Cách Cách, mắt phun lửa giận.
Nét mặt Cố Cách Cách rất thản nhiên hờ hững, chỉ hỏi: "Giải thích cái gì?"
Miêu Tư Lý bị thái độ không nóng không lạnh ấy của cô chọc giận, bèn lớn tiếng: "Chúng ta chỉ mới một tháng không gặp, mà chị đã đi hẹn hò với người khác? Chị có để em ở trong lòng không?"
Cố Cách Cách khẽ nhíu mày, có điều rất nhanh liền giãn ra: "À, ý em là Trần Lợi Phong, người vừa đưa tôi về?"
"Em mặc xác anh ta là Trần Lợi Phong hay Trương Tam Phong, em chỉ muốn biết quan hệ giữa chị với anh ta. Ngô Mẫn Yến nói gần đây hầu như ngày nào người đó cũng tới tìm chị, có phải anh ta đang theo đuổi chị không?"
"Chúng tôi chỉ đang cùng hợp tác một công trình..." Cố Cách Cách nói đến một nửa chợt ngừng lại, dừng một lúc sau mới nói, "Phải, anh ta đang theo đuổi tôi, nhưng tôi không chấp nhận."
"Chị không được phép đồng ý!" Miêu Tư Lý cả giận, "Hơn nữa nếu chị đã biết anh ta có ý đồ với chị, sao còn đi với anh ta làm gì?"
Mặt Cố Cách Cách nhanh chóng trở nên lạnh lùng, giọng điệu cũng trầm hẳn đi: "Miêu Tư Lý, liệu giờ có phải ngay cả đến quyền tự do kết bạn, tôi cũng không có không? Liệu có phải mỗi khi quen biết một người nào đó, tôi cũng cần phải đến chỗ em lập hồ sơ?"
Rõ ràng là Cố Cách Cách không đúng trước, lén hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng cô, vậy mà giờ lại trách cứ ngược lại cô? Miêu Tư Lý lập tức nổi nóng: "Em chưa hề nói chị không thể quen bạn mới, chỉ là cần phân rõ giữa bạn bè bình thường và người theo đuổi thôi. Chẳng lẽ chị không biết tránh gian tình sao?"
"Tôi chỉ ngồi xe của anh ta vài lần, em đang nghĩ đi đâu vậy hả?"
Miêu Tư Lý hừ một tiếng: "Em chẳng hề nghĩ gì cả."
Cố Cách Cách cũng hừ một tiếng: "Nhưng bộ dạng của em lại cho tôi biết, trong lòng em không nghĩ như vậy."
Miêu Tư Lý không còn kiên nhẫn: "Em đã nói không nghĩ là không nghĩ."
"Đây là thái độ gì?" Sắc mặt Cố Cách Cách càng lạnh hơn, "Nếu thật không nghĩ, vậy tức giận với tôi làm gì? Không phải quá mâu thuẫn à?"
Miêu Tư Lý nghe cô nói vậy, cũng chẳng thèm kiêng dè gì nữa: "Nhìn thấy bạn gái mình thân mật với người đàn ông khác, chẳng lẽ em không nên tức giận sao? Chị nói vì không muốn ảnh hưởng tới kỳ thi của em nên ngừng hẹn hò, kết quả ngừng luôn cả điện thoại và tin nhắn. Nếu mà lúc em thi xong, chị đến tìm em thì cũng chẳng có gì để nói, nhưng đằng này chị lại chơi trò tắt máy và mất tích. Em nhắn bao nhiêu tin, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, chị không thèm đáp lại cái nào. Nếu không phải hôm nay em tới tìm, có phải chị định cứ tiếp diễn như vậy luôn không? Bộ vui lắm à? Người dưng như Ngô Mẫn Yến, khi nhìn thấy em còn biết hỏi em thi cử thế nào. Còn chị, thậm chí hỏi cũng không hỏi. Có phải chị thấy gã kia vừa đẹp trai vừa có tiền, nên sớm quăng em đi xa vạn dặm rồi không?" Nói đến lời cuối, Miêu Tư Lý đã tức giận đến nói bừa.
Cố Cách Cách nhìn Miêu Tư Lý, ánh mắt trở nên sắc lạnh: "Em cho là như vậy?"
Miêu Tư Lý hung hăng càn quấy, mắt đối mắt với cô: "Chẳng lẽ không đúng? Trăm phương ngàn kế trốn tránh em, sau đó đi hẹn hò với người khác."
"Miêu Tư Lý, em có biết tật xấu lớn nhất của em là gì không?"
"Là gì?"
"Tự cho mình là đúng." Cố Cách Cách lạnh lùng nói, "Về đi. Tôi không muốn cãi nhau với em."
Miêu Tư Lý vốn đã bị đả kích bởi đánh giá của Cố Cách Cách. Khi nghe xong câu nói cuối cùng, còn tự suy diễn thành "Tôi không muốn gặp lại em nữa", tâm tình càng trở nên tệ hơn. Cô không hiểu, chỉ qua mới một tháng, vì sao thái độ của Cố Cách Cách đã thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy? Vì người đàn ông đi xe sang kia ư? Nước mắt đã nhuốm ướt vành mắt, nhưng vẫn quật cường kìm nén, hỏi: "Là bây giờ chị không muốn gặp em, hay sau này cũng không muốn gặp?"
Cố Cách Cách nhìn cô không nói thêm gì, chỉ có gương mặt lạnh lẽo.
Không cần nói nữa vì Miêu Tư Lý đã hiểu. Cô muốn cất lời hỏi "Vì sao?", nhưng lòng tự trọng khiến cô dằn lại hết những lời đau đớn thất vọng, cũng không thốt ra được bất cứ lời cay nhiệt sắc nhọn nào nữa, chỉ nhìn Cố Cách Cách thật lâu, sau đó xoay người bỏ đi.
Miêu Tư Lý muốn tỏ vẻ mình có thể ra đi một cách thoải mái và ung dung, nhưng sau khi đi được vài chục bước, cô vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn thấy Cố Cách Cách vẫn đang đứng nguyên tại chỗ cũ. Gió thổi làm mái tóc đen dài của Cố Cách Cách như đang nhảy múa trên không, do ngược sáng nên cô không thể thấy rõ nét mặt của Cố Cách Cách. Sống mũi cay cay, nước mắt chảy xuống, thật chẳng muốn quan tâm tới lòng tự tôn, đang định chạy tới phía ấy, thì lại thấy Cố Cách Cách xoay người rời đi, bỏ lại cho cô một bóng lưng đoạn tuyệt lạnh lùng.
Cứ như vậy, Miêu Tư Lý dùng đôi mắt đã mờ nhòe vì lệ nhìn theo bóng dáng Cố Cách Cách đang đi xa dần. Ánh hoàng hôn kéo cái bóng ấy thật dài trên mặt đất.
***
Miêu Tư Lý vĩnh viễn nhớ rõ hình ảnh cô đơn thê lương ấy, mỗi lần nhớ đến lòng sẽ quặn đau. Cô không ngờ khi đó, sau khi cãi nhau với Cố Cách Cách, lại chia lìa đến tận năm năm. Trong suốt năm năm ấy, cô điên cuồng tìm kiếm Cố Cách Cách. Hỏi trường học, hỏi thầy cô giáo, hỏi bạn học của Cố Cách Cách, kéo dài từ Nam Kinh cho đến Bắc Kinh, đáng tiếc kết quả vẫn luôn thất vọng. Rồi trong lúc bế tắc nhất, cô khuất phục xin mẹ giúp đỡ, với điều kiện trao đổi là cô sẽ đến MUMU làm việc sau khi tốt nghiệp. Và khi chị dâu nói cho cô biết, Cố Cách Cách cũng đến làm tại MUMU, chỉ có trời mới biết, cô đã sung sướng đến thế nào. Nỗi đau đớn vì không được gặp Cố Cách Cách suốt năm năm qua, chớp mắt đã tan thành mây khói.
Một lần nữa cả hai lại gặp nhau, một lần nữa yêu nhau, cùng nhau đi đến bên nhau. Tuy vẫn còn nghiêng ngả lảo đảo, trắc trở muôn vàn, nhưng mặc kệ có bao nhiêu gian khó, bao nhiêu thử thách, chỉ cần trong lòng cả hai còn có nhau, như vậy cũng quá đủ. Giờ đây, đặt trước mặt cô là bằng chứng tố cáo Cố Cách Cách hẹn hò với một người đàn ông ưu tú, cô có nên tin hay không?
Miêu Tư Lý nhếch miệng, xóa đi ảnh chụp và video. Cô và Cố Cách Cách vì một hiểu lầm mà bị chia cách năm năm. Có bài học xương máu như vậy, làm sao cô còn có thể giẫm lên vết xe đổ? Hơn nữa, cô tin tưởng Cố Cách Cách. Tặng một bó hoa, nhảy một bản nhạc, rồi ôm một cái thì sao? Chả lẽ chút rộng lượng đó cô cũng không có? So với việc ghen tuông với những thứ sến rện đó, cô cảm thấy có hứng thú với kẻ đã quay lại đoạn video này hơn. Dám động tới bạn gái của cô? Chán sống rồi chăng?
Tác giả :
Lạc Khuynh