Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn
Chương 71: Nếu cưới vợ, nhất định tôi sẽ tìm cậu
Edit: Mimi
*****
Tên quỷ râu xanh vẫn đang như vậy như vậy như vậy. Tạ Kiến Vi bị hắn sờ đến ngứa ngáy trong lòng mà còn phải giả vờ giả vịt, đúng là rất khó.
Anh cảm thấy không thể mặc hắn làm bừa thế mãi. Thực ra lần này, hình tượng thiết lập của anh không bị đóng khung quá mức, có rất nhiều lỗ hổng để luồn lách, nhưng điều kiện đầu tiên là anh phải là một người thường. Một người bình thường, đừng nói bị quỷ sờ, dù bị một người xa lạ dính vào như vậy cũng sẽ tức điên.
Cho nên Tạ Kiến Vi đỏ bừng mặt (cái này trái lại không cần diễn), giận dữ nói: “Anh dừng lại đi!”
Lục Ly hỏi: “Không sợ à?”
Tạ Kiến Vi ác miệng: “Có gì mà sợ, anh là quỷ thì sao? Tôi đâm đầu vào tường chết một cái là lập tức thành quỷ thôi!”
“Chưa chắc, không phải ai muốn cũng có thể làm quỷ được đâu.”
Tạ Kiến Vi lại nói: “Dù thế tôi cũng muốn chết, đỡ bị sỉ nhục thế này!”
“Mạnh mẽ quyết liệt ghê ha.”
Tạ Kiến Vi “tức giận” đến mặt đỏ tía tai: “Nghe giọng anh rõ ràng là đàn ông, tôi cũng là đàn ông, anh… anh…”
Lục Ly: “Đàn ông thì sao? Vừa thấy cậu tôi đã thích rồi, cậu hết sức ưa nhìn.”
Trong lúc bất ngờ, Tạ Kiến Vi bị hắn nhồi đường vào họng, nhưng vẫn phải giả vờ bất mãn: “Ưa nhìn là được phép sờ à? Kiểu thích đó của anh chẳng ai dám mong đâu!”
Lục Ly búng nhẹ một cái vào điểm nhỏ trước ngực Tạ Kiến Vi: “Miệng lưỡi ghê gớm nhỉ.”
Thắt lưng Tạ Kiến Vi mềm nhũn, cả người thật muốn rụng rời: “Anh đừng như vậy…”
Thấy người kia vẻ tức đến sắp khóc, Lục Ly lại đau lòng, không trêu chọc đối phương nữa, bỏ tay mình ra. Kết quả, hắn phát hiện Tạ Kiến Vi trông hơi mất mát.
Lục Ly thình lình hỏi một câu: “Cậu thất vọng à?”
Tạ Kiến Vi không để ý tới hắn, vừa thở phì phì vừa bắt đầu mặc quần áo, động tác có thể dùng từ “cuống cuồng” để hình dung.
Người ta như vậy, giống thất vọng chỗ nào? Căn bản là “tìm được đường sống trong chỗ chết”, vẻ mặt đích thị là: ôi may mắn quá đi.
Lục Ly cảm thấy mình hơi bị não tàn. Người này không biết hắn là ai, lại không nhìn thấy hắn, nếu bị một người xa lạ đối xử như thế, có lẽ đối phương cũng tức chết, huống hồ hắn còn là một gã quỷ chẳng hiểu từ chỗ nào nhảy ra.
Nghĩ vậy, song Lục Ly cũng không buồn bực, ngược lại còn vui tươi hớn hở hỏi: “Ây, đậu phụ trắng, cậu tên gì?”
Đậu phụ trắng cái cục cớt!
Tạ Kiến Vi xem như không nghe thấy.
Lục Ly hư hỏng nói: “Cậu không trả lời là tôi cởi quần áo của cậu này.”
Tạ Kiến Vi tức giận tự giới thiệu trong những tiếng thở phì phì.
Lục Ly chậc chậc mấy tiếng: “Cậu đẹp, tên cũng hay, đúng là bảo bối.”
Tạ Kiến Vi bị lời trêu ghẹo của hắn làm cho tim đập chân run, giọng nói hay lợi hại nhỉ, mấy lời điêu thế cũng thành dễ nghe!
Thấy hai má Tạ Kiến Vi ửng hồng, Lục Ly còn tưởng người ta đang tức giận: “Tôi khen cậu mà.”
“Ai cần anh khen.”
Suy nghĩ một chút, Lục Ly lại hỏi: “Cậu là trai thẳng à?”
Nhớ lại đoạn hồi ức đã qua, Tạ Kiến Vi phát hiện đúng là anh không phải một thẳng nam… Vì thế, anh hơi nhíu mày, nói: “Không phải thì sao? Chẳng lẽ là gay thì phải bị sàm sỡ?”
Lục Ly hắng giọng: “Tôi cũng đẹp trai.”
Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, cũng đẹp ở đâu ra, phải là quá đẹp, quá mức đẹp. Thế nhưng anh vần phải giả vờ ghét bỏ: “Chẳng phải anh là quỷ sao?”
Lục Ly nói: “Phải.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Quỷ thì sẽ kiểu thiếu mắt, thiếu mũi, máu thịt nhầy nhụa, ruột rớt bên ngoài, đúng không?”
Lục Ly chẳng biết phải nói gì: “… Đúng là có loại quỷ như vậy.”
Tạ Kiến Vi nói tiếp: “Nếu kiểu đó là đẹp, vậy thì có lẽ gu thẩm mỹ của giới quỷ các anh không giống con người chúng tôi lắm đâu.”
Mấy câu tức giận phun phì phì của Tạ Kiến Vi khiến cho Lục Ly vui vẻ. Hắn khẽ bật ra một tiếng cười trầm thấp, chỉ nghe thôi đã thấy mê hoặc rồi. Tưởng tượng ra vẻ mặt hắn lúc này, Tạ Kiến Vi thật muốn ôm hắn và hôn một cái.
Lục Ly lại nói: “Cậu thật thú vị.”
Tạ Kiến Vi đã mặc quần áo tử tế, đẩy cửa phòng tắm lập tức bước ra khỏi phòng.
Hẳn là Lục Ly cũng đi theo, hắn vừa quan sát xung quanh, vừa than thở: “Nhà cậu nghèo quá nhỉ.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly lại bảo: “Tuy nghèo nhưng mà phong thuỷ không tồi.”
Tạ Kiến Vi ngạc nhiên: “Anh còn biết xem phong thuỷ?”
Lục Ly nói: “Một con quỷ như tôi có thể không biết xem phong thủy à?”
Sự thật là, Tạ Kiến Vi chưa từng nghe nói quỷ phải am hiểu lĩnh vực này!
Lục Ly lại giả thần giả quỷ nói: “Tôi nói cậu nghe, tôi bảo phong thủy nhà cậu tốt không phải nói phong thủy tử, mà là phong thủy siinh. Phong thuỷ sinh là nhìn vào số mệnh cả gia đình, cha mẹ cậu tình cảm tốt, cũng vô cùng yêu thương cậu, người một nhà thật lòng yêu thương chăm sóc cho nhau. Phong thuỷ sinh đương nhiên là tốt, nó có thể bù trừ cho phong thuỷ tử, cho nên, tôi mới nói phong thủy nhà cậu không tồi.”(*)
(*) Phong thủy tử: phong thủy bình thường như hướng cửa, hướng nhà, vị trí đất đai, đồ đạc… phong thủy sinh là số mệnh mỗi con người.
Tạ Kiến Vi trăm triệu lần không nghĩ tới, thế mà có một ngày mình lại bị Lục Đại Ly lừa.
Đại Ly thấy anh không lên tiếng liền giải thích thêm: “Cậu xem, hẳn là phong thuỷ nhà cậu tốt nên mới chiêu được một con quỷ tốt như tôi.”
Tạ Kiến Vi cạn lời: “Chẳng phải anh mới bảo mình là quỷ ác đến đòi mạng tôi à?”
Lục Ly: “… À thì…”
Tạ Kiến Vi hừ lạnh một tiếng: “Anh không phải ác quỷ cũng không phải quỷ tốt, anh chính là một con quỷ râu xanh thích nói hươu nói vượn!”
Lục Ly sờ mũi, buồn cười nói: “Tên này hơi bị dài.”
Tạ Kiến Vi không để ý đến hắn nữa.
Lục Ly lại tự nói tự nghe: “Lục Ly.”
Tạ Kiến Vi vờ như không nghe thấy.
Lục Ly liền đi theo phía sau anh: “Tôi tên là Lục Ly.”
“Ai thèm quan tâm anh tên gì.” Tạ Kiến Vi vào phòng bếp, “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Lục Ly “ối” một cái rồi than thở: “Cậu nhẹ nhàng chút đi.”
Thế mà nhốt hắn ở ngoài rồi?? Đứng trong phòng, Tạ Kiến Vi không nhịn được mà cười ra tiếng. Ai bao anh thích tàng hình, ai bảo anh không lộ mặt, bị nhốt ngoài cửa là đáng đời anh!
Lại nói… quỷ cũng có thể bị nhốt ngoài cửa sao?
Lục Ly xoa trán, nói: “Cậu là đồ xấu xa, tôi có thành ý biến ra cái nửa thực thể để sờ cậu, kết quả cậu lấy cánh cửa đập tôi.”
Tạ Kiến Vi không hiểu lắm: “Nửa thực thể?”
“Nếu không phải thực thể, vừa rồi cậu có được sờ sướng thế không?”
Tạ Kiến Vi: “Khó chịu chết được!”
Lục Ly nói: “Ừ, khó chịu, lần sau nhất định tôi sẽ sờ cho cậu sướng.”
“Ai cho anh có lần sau hả!”
“Không có thì thôi, cậu đỏ tai lên làm gì?”
Tạ Kiến Vi biết hắn đã “phá cửa xông vào”, vì thế cố cãi: “Tôi nóng.”
Lục Ly thấp giọng nói: “Thật đáng yêu.”
Tim Tạ Kiến Vi đập thình thịch.
“Đáng yêu đến khiến người ta muốn cắn một miếng.” Sau đó hắn thực sự cắn nhẹ lên vành tai Tạ Kiến Vi một cái.
Tạ Kiến Vi hít mạnh một hơi: “Anh tránh ra!”
Lục Ly lại liếm một chút.
Chân đã mềm nhũn, Tạ Kiến Vi đành phải ngoài mạnh trong yếu nói: “Anh mà còn tiếp tục làm thế tôi sẽ lấy dao tự đâm chết mình.”
Lục Ly nhìn con dao sáng loáng kia thì thật sự giật mình: “Cậu ấy mà, trông thì yếu đuối hiền lành, mà sao tính tình lại quyết liệt như thế chứ!”
Tạ Kiến Vi giận tím mặt: “Hiền lành thì có thể mặc anh bắt nạt?”
Lục Ly còn tỏ ra ấm ức: “Tôi không bắt nạt cậu.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Vậy anh cũng đừng…”
Anh còn chưa nói hết lời, Lục Ly đã chen vào: “Chẳng phải là tôi thích cậu hay sao.”
Tạ Kiến Vi giả vờ tức giận: “Bị anh thích trái lại thật là xui xẻo!”
Lục Ly cạn lời, sau một lúc lâu mới đầu hàng, nói: “Được rồi, được rồi, cậu đừng nóng, tôi sẽ không chạm vào cậu bừa bãi nữa.”
Tạ Kiến Vi cảm thấy có lẽ mình nên bổ sung thêm một câu: nếu thật muốn tôi không giận thì cách xa tôi một chút đi! Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói, vì nếu anh nói ngộ nhỡ Lục Ly chạy thật thì phải làm sao? Hắn là một con quỷ, anh thật sự không có khả năng tìm được hắn.
Cho nên, Tạ Kiến Vi giả vờ tức giận xoay người, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Anh vừa vo gạo thái rau vừa suy nghĩ, một lúc lâu sau vẫn không thấy người bên cạnh nói gì, không khỏi hoài nghi, lẽ nào tên kia đã đi rồi?
Sau khi thái xong dưa chuột, Tạ Kiến Vi vẫn không thấy xung quanh có động tĩnh gì, chợt nghĩ, chẳng lẽ tên kia cứ thế mà đi?
Nghĩ tới chuyện Lục Ly đã đi rồi, anh lại cảm thấy hơi mất mát, người cũng không được nhìn, chỉ mới nói chuyện một vài câu…
Lúc này, Tạ Kiến Vi thực sự mất tập trung, bất cẩn để lưỡi dao cắt vào đầu ngón tay.
Lục Ly lập tức cất giọng nói đầy gấp gáp: “Cậu cẩn thận một chút!”
Chưa đi à, Tạ Kiến Vi không cảm thấy đau, chỉ cố gắng thể hiện vẻ mặt tỉnh bơ, đi tìm băng cá nhân để dán.
Xử lý vết thương trên tay xong, anh lại quay về phòng bếp chuẩn bị thái rau củ tiếp, kết quả là…
Tạ Kiến Vi câm nín trong chốc lát, xong liên nói với không khí rằng: “Dao của tôi đâu!”
Lục Ly không trả lời.
Tạ Kiến Vi lòng cười nhưng miệng vẫn phải phun ra lửa: “Anh giấu dao của tôi ở chỗ nào?”
Lục Ly hờn dỗi nói: “Cái thứ kia quá nguy hiểm, tôi ném đi giúp cậu rồi.”
Tạ Kiến Vi dở khóc dở cười: “Không có nó làm sao tôi nấu ăn được!”
Lục Ly đáp lời: “Vậy không nấu nữa, để tôi chuẩn bị cho cậu vài món ngon.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Anh trả dao lại cho tôi, ba mẹ tôi sắp tan làm rồi, trở về còn phải ăn cơm.”
Lục Ly nói: “Tôi sẽ cho cậu bốn món mặn một món canh, đảm bảo đủ cho cả nhà cậu ăn.”
Không chờ Tạ Kiến Vi mở miệng, Lục Ly đã vụt qua vụt lại một vòng và hoàn thành xong nhiệm vụ. Trên bàn, bữa tối đẹp mắt đã sẵn sàng.
Tạ Kiến Vi vô cùng khiếp sợ: còn có cả loại thao tác này!
Lục Ly như khoe công chờ khen thưởng, hỏi: “Thế nào? Không tồi đấy chứ!”
Không tồi cái quỷ ấy, a, hắn thật đúng là một con quỷ. Tạ Kiến Vi hỏi: “Đừng bảo là anh trộm được từ một tiệm cơm nhé?”
Lục Ly: “…”
Tạ Kiến Vi tức giận: “Nhanh chóng trả về!
Lục Ly không lên tiếng, bốn món mặn một món canh còn đang bốc khói ở đằng kia.
Tạ Kiến Vi đành phải nói thêm: “Chắc chắn lần này tôi sẽ cẩn thận, không cắt trúng tay đâu, trả dao lại cho tôi, tôi phải tự nấu cơm, tôi không thể giải thích với ba mẹ về bàn đồ ăn kia được.”
Lục Ly nhỏ giọng nói: “Cần gì phải giải thích?”
Tạ Kiến Vi: “Tôi đã bỏ việc, hoàn toàn không có tiền, làm sao có thể ra quán mua đồ ăn về nhà, ba mẹ tôi…”
Lục Ly cảm thán: “Cậu thật đáng thương.”
Tạ Kiến Vi: “Không dám nhận sự thương hại của anh.”
Miệng Lục Ly rất ngọt: “Tôi không thương hại cậu, tôi thương xót cậu.”
Tạ Kiến Vi: “…” Đồ lưu manh!
Cuối cùng, vì Tạ Kiến Vi nhất quyết không bằng lòng, nên Lục Ly cũng phải bó tay, đành đem đồ ăn trả về chỗ cũ.
May là thời gian cũng ngắn, nếu không nhất định nhà hàng bị mất đồ ăn sẽ nghĩ phòng bếp có ma!
Tạ Kiến Vi vươn tay: “Dao đâu.”
Lập tức, con dao rất không tình nguyện mà bay từ ngoài cửa sổ vào, trên sống dao còn dính bùn.
Tạ Kiến Vi giật giật khóe miệng, thì ra Lục Ly đã chôn nó xuống đất trong nháy mắt?
Lúc này Lục Ly đang rất hối hận vì đã không trực tiếp ném nó vào lò lửa.
Hóa thành thép lỏng rồi sẽ không trở về được nữa.
Tạ Kiến Vi rửa sạch con dao, sau lại khử khuẩn mấy lần nhưng vẫn hơi không yên lòng. Lục Ly lắm miệng bảo: “Không việc gì đâu, tôi chỉ chôn nó xuống đất thôi mà, đất này không có xác chết, chẳng có gì kỳ quái dính vào cả.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Cuối cùng vẫn không qua được chướng ngại tâm lý, anh dứt khoát vứt con dao, chạy xuống siêu thị dưới lầu mua một cái mới rồi mới trở về tiếp tục thái rau.
Lục Ly lại bắt đầu khen: “Cậu thật hiền lành.”
Tạ Kiến Vi suýt thì bất cẩn băm vào ngón tay mình lần nữa.
“Nếu tôi muốn cưới vợ, nhất định sẽ tìm cậu.”
Với thói ba hoa chích chòe của đối phương, Tạ Kiến Vi gần như đã có khả năng miễn dịch: “Quỷ cũng cưới vợ à?”
Lục Ly tiếc nuối: “Không cưới được.”
Nghĩ nghĩ một chút, Tạ Kiến Vi liền nói: “Chẳng phải còn có minh hôn?”
Lục Ly đáp lời: “Cưới xong cũng là âm dương cách biệt, vô duyên vô cớ làm hại người ta.”
Tạ Kiến Vi im lặng.
Dường như Lục Ly không muốn nhắc đến chuyện này, hắn nhanh chóng đổi đề tài: “Cậu làm món gì vậy?”
Tạ Kiến Vi báo tên món ăn: “Dưa chuột xào thịt nạc, cà tím nấu cá hương, hoành thánh xào chay và canh cà chua trứng.”
Đều là những món ăn gia đình, Tạ Kiến Vi còn cố ý không trổ hết tài nghệ, nên mùi vị cũng chẳng đến mức đặc biệt ngon.
Lục Ly nghe mà phát thèm.
Tạ Kiến Vi tò mò hỏi hắn: “Anh có ngửi được mùi hương không?”
Lục Ly đáp: “Muốn thì sẽ ngửi được, chẳng qua là hơi phiền toái… cũng giống như lúc chạm vào cậu vậy.”
Lòng Tạ Kiến Vi mền nhũn: “Thế có ăn được không?”
Trong giọng nói của Lục Ly đều là tiếc nuối: “Ăn thì không được…” Dứt lời, hắn lại lên tiếng hỏi, “Cậu muốn cho tôi ăn à?”
Tạ Kiến Vi vội chối: “Không! Tiện thì hỏi mà thôi.”
Lục Ly vui rạo rực: “Thì ra cậu cũng không ghét tôi lắm.”
Ghét cái gì? Yêu anh còn ngại không đủ đâu.
Đáng tiếc Tạ Kiến Vi còn phải giả vờ, ít nhất là vờ kiêu ngạo một chút: “Ha ha.”
Lục Ly còn muốn nói chuyện, kết quả cửa nhà đã bị mở ra, cha Tạ mẹ Tạ cùng bước vào nhà.
Hai người bọn họ công tác ở cùng đơn vị, đi – về đều có xe chuyến đón đưa, nên thời gian ở cạnh nhau tương đối dài, nhưng vài thập niên qua đi, bọn họ cũng chưa thấy chán, ngược lại còn ngày càng giống bạn tâm giao, lúc nào cũng vui vẻ nói cười.
Vừa vào nhà, mẹ Tạ đã ngửi được mùi cơm, lập tức nhỏ giọng nói với chồng bằng giọng điệu đầy đắc ý: “Xem con tôi kìa, ưu tú biết bao!”
Cha Tạ bất mãn: “Con bà là thế nào?”
Mẹ Tạ nói rất đúng tình hợp lý: “Tôi sinh đương nhiên là con tôi!”
Cha Tạ lầm bầm: “Không phải tôi vất vả cày cấy, tự nhiên bà sinh được à?”
Mẹ Tạ cười mắng: “Cái lão già nhà ông!”
Cha Tạ lại bảo: “Lúc trẻ còn gọi tôi là anh Tạ, có tuổi rồi lại bảo lão già, tôi không phục.”
Mẹ Tạ cho ông một đấm.
Hai người thay giày rồi vào phòng ăn, Tạ Kiến Vi lên tiếng chào bọn họ.
Mẹ Tạ vội nói: “Bé cưng ngoan ngoãn, mau nghỉ ngơi một chút, còn lại để mẹ làm cho.”
Mấy tiếng “bé cưng ngoan ngoãn” này khiến cho hai người một quỷ trong phòng chấn động.
Cha Tạ thầm nghĩ, năm đó ông đây cũng là bé cưng, thế mà giờ đã thành lão già chết tiệt rồi.
Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, lần đầu làm bé cưng ở kiếp này, thật sự là chưa quen.
Lục Ly thì nói thẳng ra ngoài miệng: “Vậy mà cậu vẫn còn là bé cưng!”
Tạ Kiến Vi: “…”
Anh hơi lo cha mẹ Tạ sẽ nghe được tiếng của Lục Ly, nhưng rõ ràng tên quỷ râu xanh này vẫn có chút bản lĩnh, hình như lời hắn nói chỉ có Tạ Kiến Vi mới nghe thấy được.
Tạ Kiến Vi không để ý tới hắn, quay sang nói với mẹTạ: “Không sao đâu mẹ, để con làm cho.”
Nhưng mẹ Tạ nhất quyết không bằng lòng, đẩy anh ngồi xuống trước bàn ăn cơm.
Tạ Kiến Vi còn định đứng dậy, song cha Tạ đã lên sàn: “Ba con ta uống vài chén không?”
Tạ Kiến Vi đành phải ngồi yên tại chỗ, đáp: “Được ạ, ba uống bia hay uống rượu?”
Cha Tạ nói: “Đương nhiên là rượu!”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Con uống bia thôi.”
Hôm nay tâm tình cha Tạ rất tốt, ông nói: “Uống rượu, đàn ông đàn ang không uống rượu thì còn ra cái gì!”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lệnh cha khó cãi, cha Tạ đã rót cho anh một chén đầy, không uống cũng phải uống.
Hai cha con ăn đồ nhắm uống rượu ngon, cũng rất là thú vị.
Tạ Kiến Vi vô cùng hưởng thụ, nhưng điều kiện là không có người nào… à không, là không có con quỷ nào cố tình quấy phá.
Quỷ râu xanh họ Lục tuyệt đối là rắp tâm làm chuyện xấu.
Cha Tạ uống một ngụm, Tạ Kiến Vi cũng uống một ngụm, nhưng sau khi buông chén xuống, rượu bên trong lại đầy đến sắp sửa tràn ra dù anh đã thật sự uống rồi.
Cha Tạ nói: “Uống rượu kiểu gì đây? Nhanh uống đi cho ba!”
Tạ Kiến Vi: “…” Nếu anh giải thích rằng mình đã uống rồi nhưng có một con quỷ không ai nhìn thấy lén rót đầy chén cho anh, liệu có ai tin?
Tin hay không không biết, chỉ sợ cha Tạ lớn tuổi bị dọa cho hỏng đầu.
Tạ Kiến Vi đành phải uống thêm một ngụm nữa.
Lần này Lục Ly không dám rót đầy cho anh một cách lộ liễu nữa, cha Tạ đang nhìn chằm chằm, nếu không hắn cũng chẳng tha cho Tạ Kiến Vi.
Cha Tạ ghét bỏ nói: “Lúc bằng tuổi con, một chén rượu ba nhấp môi ba lần là cạn, con nhìn mình xem, uống mà có khác gì không uống đâu!”
Trên thực tế Tạ Kiến Vi đã uống một chén rồi!
Nhưng Lục đại quỷ rất thông minh, hắn đi siêu thị kiếm một chai rượu mới về, cho nên dù rượu được rót thêm vào chén Tạ Kiến Vi nhưng bình rượu cũ vẫn không hề thay đổi.
Rượu này có nồng độ rất cao thì phải? Dù tửu lượng không tồi, nhưng Tạ Kiến Vi chỉ uống một chén đã thấy lâng lâng.
Đã thế cha Tạ còn cảm thấy anh uống chưa nhiều lắm, vì thế thúc giục: “Nào nào, uống một ngụm to đi!”
Ông cứ một ngụm là một phần ba chén, Tạ Kiến Vi sắp khóc lên rồi, tên khốn Lục Ly kia cứ nhất định bắt anh uống một chén một à?
Cuối cùng Lục Ly cũng rủ lòng thương, chỉ rót thêm cho anh nửa chén một, nhưng vẫn tương đương với việc uống hai phần ba chén một lần!
Cơm nước xong xuôi, cha Tạ cảm thấy rất vừa lòng, mình và con trai chén lớn chén bé, thật là vui vẻ.
Nhưng con trai mới uống ba chén đã có vẻ mơ màng.
Cha Tạ nghiêm túc nói: “Một chén mà say thành như vậy, về sau ngày nào cũng uống với ba đi, luyện tập một chút.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly rất không biết xấu hổ: “Thật là một người cha tốt.”
Tạ Kiến Vi chỉ muốn vả cho hắn một cái bạt tai.
Mẹ Tạ xót con trai: “Để mẹ nấu canh giảu rượu cho con.” Nói xong bà còn lườm cha Tạ. Cha Tạ hơi chột dạ, chẳng lẽ tửu lượng của con trai thật sự cùi? Không thể nào, khi còn nhỏ thằng nhóc này đã uống bia như uống nước ngọt cơ mà.
Tửu lượng của Tạ Kiến Vi tốt, tương đối tốt, nhưng dù có tốt đến đâu thì cũng phải hôn mê khi uống chén thứ ba.
Giờ anh vẫn còn đi thẳng được đã là rất giỏi rồi!
Tạ Kiến Vi không muốn làm phiền mẹ Tạ, liền nói: “Không việc gì… Con đi rửa cái mặt là được.”
Thực ra mẹ Tạ cũng hiểu một chén rượu không đến mức làm con trai bà say, dù sao thì tửu lượng của đàn ông nhà họ Tạ đều rất tốt, căn cứ tính di truyền, Tạ Kiến Vi cũng không thể dễ say.
Tạ Kiến Vi đi rửa mặt nhưng chẳng đỡ là bao, ngược lại còn mơ mơ màng màng hơn ban nãy.
Bên ngoài, mẹ Tạ đang rửa chén, cha Tạ thì đang xem thời sự.
Tạ Kiến Vi nói: “Con về phòng đây.”
Mẹ Tạ không ngăn cản, chỉ dặn dò: “Đừng chơi máy tính quá lâu, ngủ sớm một chút đi con.”
Tạ Kiến Vi mơ hồ đáp: “Vâng ạ.”
Vừa vào phòng, chân anh lập tức run lên, cơ thể lung lay suýt nữa thì ngã sấp xuống. Lục Ly nhanh chóng làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, ra tay đỡ lấy anh.
Ngã vào lòng hắn, Tạ Kiến Vi rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ: “Tránh ra!”
Lục Ly hư hỏng sờ loạn lưng anh một trận, nói: “Cậu đứng không vững nữa rồi.”
Tạ Kiến Vi muốn lườm hắn một cái, đáng tiếc là chẳng thấy người đâu để mà lườm: “Tại ai?”
Lục Ly cười khà khà hai tiếng, không biết xấu hổ nói: “Tôi có biết tửu lượng của cậu kém đâu.”
Tửu lượng kém? Tạ Kiến Vi uống ba chén rượu trắng còn có thể tỉnh táo thật muốn đánh người.
Lục Ly lại hỏi: “Muốn nghỉ ngơi à?”
Tạ Kiến Vi: “Ừm.”
“Không tắm hả?”
Đương nhiên Tạ Kiến Vi biết hắn muốn gì, thực ra anh cũng rất muốn làm với hắn, nhưng có vẻ không được ổn lắm.
Dù sao thì cả hai cũng mới biết nhau có một ngày, đã thế còn không biết hắn là cái loại quỷ gì, nếu tùy tiện lên giường, chỉ sợ về sau… sẽ có tai hoạ ngầm.
Cho nên Tạ Kiến Vi phải vững lòng, thủ chắc trận địa của mình.
“Không tắm!”
“Người cậu toàn mùi rượu, không tắm cũng ngủ được à?”
Tạ Kiến Vi không ngủ được cũng phải nói là ngủ được: “Không cần anh quan tâm.”
Lục Ly lại bảo: “Cậu xem, trời nóng thế này, trên người cậu vừa ám mùi dầu vừa nồng mùi rượu, làm sao mà ngủ được?”
Đúng là Tạ Kiến Vi không ngủ được…
Anh trở mình, xuống giường, chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Lục Ly trở nên hăng hái: “Tôi bế cậu đi.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Đứng trên mặt đất nhưng anh chỉ thấy chao đảo quay cuồng, cuối cùng vẫn là Lục Ly bế anh đi.
Chẳng qua cách bế này…
Ở góc nhìn của thượng đế, Nhan Kha sắp cười banh họng rồi, Quân sư lợi hại Quân sư trâu bò, đang trôi nổi giữa không trung vì được ôm kiểu công chúa!
Tạ Kiến Vi ném cho anh ta một câu: “Mau biến ra ngoài.”
Nhan Kha biết hai người bọn họ định làm gì, nên lập tức cười hì hì rồi cắt đứt đường truyền.
Đi vào phòng tắm, Lục Ly hoàn toàn không biết xấu hổ: “Tôi tắm cho cậu.”
Tạ Kiến Vi cậy mạnh nói: “Không cần.”
Lục Ly lại bảo: “Cậu đứng còn không vững…” Nói xong, hắn lại oán giận, “Cậu nghèo quá, ngay cả bồn tắm cũng không có, để tôi cho cậu…”
“Không cần!” Tạ Kiến Vi nói to hơn.
May là trong phòng tắm tiếng nước chảy rất to, bằng không mẹ Tạ sẽ phải phá cửa xông vào.
Con trai làm sao vậy, tắm rửa một mình mà cũng có thể cãi nhau?
Lục Ly không quên dọa nạt anh: “Nhỏ tiếng thôi, nếu không sẽ bị nghe được.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Cuối cùng Lục Ly cũng có thể quang minh chính đại sờ anh… à không, là tắm rửa giúp anh.
Tạ Kiến Vi cân nhắc một chút, tên quỷ đại Ly này nhất định là phần nhân cách mới cùng anh ôn chuyện cũ kia.
Cho nên, hiển nhiên hắn sẽ nhiệt tình với việc giúp anh tắm rửa…
Lục Ly mười tám tuổi không dám chà lưng cho Tạ Kiến Vi, mà Lục Ly hiện giờ chỉ thiếu nước mang đại Ly ra mà chà chà cọ cọ lên người anh thôi.
Tạ Kiến Vi bị hắn làm cho toàn thân ngứa ngáy, nhưng vẫn cố chịu đựng: “Nếu anh lại sàm sỡ tôi, tôi… tôi sẽ… không bao giờ nói chuyện với anh nữa!”
Lục Ly sợ anh lại dọa chết, nhưng vừa nghe không phải đòi chết, hắn liền cảm thấy vui. Chỉ là, sau đó hắn lại hơi hoảng hốt, nếu đối phương thật sự không nói gì với hắn, vậy có khác nào ép hắn chết đâu.
“Được được được, ” Lục Ly luôn miệng hứa hẹn, “Không quậy.”
Cái gì Tạ Kiến Vi cũng vờ vịt được, nhưng lại có một cái anh không cách nào ngụy trang.
Lục Ly nuốt nuốt nước miếng, nói: “Cậu cứng rồi.”
Tạ Kiến Vi tức giận: “Tôi là đàn ông, đàn ông nào chả vậy…”
“Tôi giúp cậu nhé.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly lại bảo: “Chỉ giúp cậu ra thôi, tuyệt đối không làm gì khác nữa.”
Tạ Kiến Vi từ chối: “Không! Không cần anh, tôi…”
“Cậu tự làm làm sao thoải mái bằng có tôi giúp được?” Nói xong, hắn liền ngậm lấy “bé Kiến Vi”.
Đầu Tạ Kiến Vi nóng lên, hoàn toàn trở thành “muốn mà còn ỡm ờ đưa đẩy”.
May là không ai nhìn thấy cảnh này, nếu không chắc phải nổ banh xác pháo.
Một người đep dựa lưng vào tường, không cần bất cứ kẻ nào đụng chạm đã tự mình lên đỉnh như thế, thật sự là muốn tình sắc bao nhiêu liền có bấy nhiêu!
Lục Ly thực sự tuân thủ hứa hẹn, chỉ giúp Tạ Kiến Vi chứ hoàn toàn không làm gì khác cả.
Tạ Kiến Vi được thoải mái, cảm thấy hưởng thụ vô cùng, Lục Ly lại không làm xằng làm bậy, nên sắc mặt anh có vẻ khá hơn: “Tôi buồn ngủ.”
Lục Ly nói: “Ngủ đi.”
Ngoan thế à? Tạ Kiến Vi cảm thấy tương đối khó tin.
Nhưng anh đang rất choáng váng, chất cồn khiến anh chỉ muốn ngả lưng xuống giường rồi lập tức ngủ say.
Giấc ngủ này của Tạ Kiến Vi cực kỳ sâu, chính là cái kiểu ngủ say như chết hoàn toàn không cựa quậy.
Thực chất, trong mơ màng anh có cảm nhận được cái tên “ngoan như cún” kia đang hôn mình, nhưng nghĩ chắc hắn vẫn còn “chưa xuống được”, anh lại không khỏi mềm lòng, dứt khoát giả vờ ngủ để hắn cọ cho thỏa thích.
Lục Ly thích thật, làm quỷ bao lâu mà hắn chưa từng được sung sướng như thế này đâu!
Tự dưng ra ngoài một chuyến, thế mà gặp được bé cưng này, thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, đầu Tạ Kiến Vi đau như búa bổ.
Lục Ly nói: “Ngủ thêm một lát đi.”
Tạ Kiến Vi đáp lời: “Không nhàn rỗi như anh, tôi còn phải đi kiếm việc làm.”
Lục Ly nói: “Tôi giúp cậu!”
Tạ Kiến Vi từ chối thẳng thừng: “Không cần.”
Lục Ly hờn dỗi: “Thế tôi đi cùng với cậu.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Đừng!”
Lục Ly: “Cái này cậu đâu quản được.”
Đối phương không nhìn thấy hắn, đương nhiên không biết hắn có theo cùng hay không.
Tạ Kiến Vi dậy hơi muộn, mẹ Tạ biết tối qua anh uống rượu nên cũng không gọi, chỉ để lại bữa sáng và giấy nhắn cho anh.
Đọc hết nội dung trên giấy, Tạ Kiến Vi thấy lòng mình nóng rực, anh đem sữa đậu và bánh quẩy đi hâm nóng, ăn sáng với tâm tình tốt đẹp cực kỳ.
Lục Ly hiếm khi im lặng, chẳng biết đang làm gì.
Tạ Kiến Vi muốn nói chuyện với hắn, nhưng lại không tiện lắm lời, chỉ đành chờ hắn mở miệng trước.
Kết quả tên khốn này vẫn luôn không lên tiếng, chẳng biết có còn ở trong nhà hay không…
Hôm nay Tạ Kiến Vi phải đi nộp CV tiếp. Ăn mặc tử tế xong anh liền ra khỏi nhà.
Tuy không còn sớm nữa, nhưng vẫn là giờ cao điểm, trên tàu điện ngầm đâu đâu cũng thấy người, chen chúc đến sắp không thở được.
Tạ Kiến Vi lắc lư theo đám người, ngoài ý muốn bị sờ soạng mấy lần.
Là ai, đại Ly à?
Tạ Kiến Vi nhíu mày, cảm thấy không giống lắm.
Nhan Kha nhắc nhở: “Boss à, là một người đàn ông xa lạ!”
Tạ Kiến Vi: “…” Thế mà còn bị người lợi dụng, thật sự là…
Tàu điện chật chội vốn là nơi dễ khiến người ta bực dọc, lúc này, gã đàn ông vừa sờ soạng Tạ Kiến Vi bất chợt kêu đau một tiếng, giận dữ nói: “Đứa nào đánh tao!”
Người xung quanh đều nhíu mày nhìn về phía gã.
Người đàn ông nọ vẻ mặt hung dữ, hiển nhiên làm chuyện xấu đã thành quen, không tin lại có người dám đánh mình. Gã nhìn xung quanh một lượt, hung tợn nói: “Có bản lĩnh thì ra đây, ông mày… Ối…”
Ngay khi mở miệng kêu gào, gã lại bị người đập cho một phát vào bụng.
Lực của nắm tay kia rất lớn, hoàn toàn không giống tay người, ngược lại giống một cục sắt hơn.
Gã đau như sắp đứt ruột, nhe răng trợn mắt mà không dám chửi ai nữa hết.
Thế nhưng, rõ ràng người đánh gã còn chưa hết giận, lại đạp vào đầu gối gã một cú thật mạnh.
Gã “ái” một tiếng, đứng cũng không vững nữa. Nhưng xung quanh đã chật kín người, gã không quỳ xuống được, chỉ có thể cố sức mà chịu đựng.
Lại nói, cái vụ này cũng thật tà ma. Tàu điện chật chội thế, ai còn có thể dùng sức đánh người? Người chen như nêm cối, hắn lấy đâu ra chỗ để vung tay? Hơn nữa… rõ ràng xung quanh không ai động đậy, rốt cuộc kẻ đã đánh người là ai…
Ngẫm lại những lời đồn trong thành phố S gần đây, gã đàn ông không khỏi phát hoảng, từ từ nhắm hai mắt lại thầm cầu Thần bái Phật trong lòng. Chắc không phải hắn gặp quỷ rồi đấy chứ!
Thật đúng là gặp quỷ, còn là một con quỷ nổi cơn ghen đến sắp nổ tung trời.
Tạ Kiến Vi xuống xe, khẽ nói một câu: “Cảm ơn.”
Lục Ly bực bội: “Về sau đừng đi tàu điện ngầm nữa!”
Tạ Kiến Vi: “…”
Suy nghĩ một chút, Lục Ly lại bảo: “Chắc trước kia cậu cũng gặp phải những chuyện thế này rồi!” Tưởng tượng như vậy, hắn quả thực giận đến điên lên, chỉ hận không thể nổ chết tất cả những kẻ dám lợi dụng sàm sỡ Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi đành phải giải thích: “Trước kia không gặp.” Anh chỉ là một người bình thường, lúc Lục Ly chưa xuất hiện lại càng bình thường hơn, hôm nay bị người quấy rối, có lẽ là do tiềm thức của đại Ly quấy phá.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Lục Ly cảm thấy Tạ Kiến Vi tốt đẹp nhất thế giới này, cho nên Tạ Kiến Vi liền trở thành “nhất thế giới” thật, nhất đến mức mắt đeo đít chai, người mặc bao tải, đầu đội mũ đen vẫn cứ hút người.
Do đó, Lục Ly hoàn toàn không tin, Tạ Kiến Vi đẹp như thế, lại dịu ngoan như thế, có khi trước kia đã phải chịu ấm ức rất nhiều.
Càng nghĩ hắn càng lo lắng, lên tiếng bảo: “Cậu đừng sợ, về sau có tôi ở đây, sẽ không ai dám bắt nạn cậu hết.”
Tạ Kiến Vi bị nhồi đầy một miệng đường, đáng thương là vẫn không thể biểu hiện ra ngoài mặt.
Lục Ly nghĩ nghĩ một hồi, không ngờ lại quay ra xin lỗi: “Lúc trước tôi không tốt, nếu cậu không thích, tôi tuyệt không không chạm vào cậu nữa.”
Tạ Kiến Vi: “…” Đừng không chạm chứ, đồ ngốc.
Lục Ly lại còn thể hiện mình là một con quỷ vô cùng đứng đắn: “Yên tâm, tôi nói được thì chắc chắn làm được.”
Tạ Kiến Vi: “…” Tức giận, không thèm cười nữa luôn!
Lục Ly còn tưởng anh không tin, hứa hẹn liên mồm, chỉ thiếu nước chỉ tay lên trời thề thề thốt thốt.
Tạ Kiến Vi không thèm để ý đến hắn nữa.
Anh chạy đông chạy tây cho tới tận trưa, mặt trời lên cao, thời tiết nóng không chịu được.
Lục Ly nhỏ giọng nói với anh: “Đi vào ngõ đi”
Tạ Kiến Vi không tiện lầu bầu, chỉ đành ngoan ngoãn đi vào con ngõ nhỏ không người ở đằng kia.
“Làm gì?” Tạ Kiến Vi hỏi hắn.
Tựa như ma thuật, một ly Ice blended trông siêu ngon miệng bất chợt xuất hiện giữa không trung.
Lục Ly nói: “Uống chút đi, giải khát.”
Tạ Kiến Vi thật sự không nhịn được, khẽ cong khóe miệng lên.
Lục Ly lại bảo: “Tôi không biết cậu thích vị gì, nếm thử xem, nếu không thích tôi sẽ đổi ly khác.”
Tạ Kiến Vi nhanh chóng cầm lấy ly nước, uống một ngụm rồi nói: “Rất ngon.” Ngọt ê cả răng, thật tuyệt vời.
Lục Ly: “Chậm thôi, đừng để nhiễm lạnh.”
“Ừm.” Tạ Kiến Vi đáp lời, chậm rãi uống ly nước Lục Ly cho.
Lục Ly lại hỏi anh: “Có đói không?”
Tạ Kiến Vi nói: “Không đến nỗi.”
“Muốn ăn gì, tôi kiếm về cho cậu.”
Tạ Kiến Vi trả lời: “Không cần, lát nữa tôi tới quán ăn nhanh ăn luôn.”
Lục Ly cau mày: “Đồ ăn chỗ đó cũng nuốt được à?”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly lại bảo: “Cậu chờ ở đây, tôi đi chuẩn bị đồ ăn ngon cho cậu.”
Tạ Kiến Vi nhỏ giọng hỏi: “Trộm à…”
Lục Ly nói: “Không phải.”
Tạ Kiến Vi: “Thì ra anh cũng có tiền để mua đồ.”
Lục Ly giải thích: “Đương nhiên là tôi không có tiền, nhưng cũng không phải lấy không, thế gian này có nhiều yêu ma quỷ quái, tôi lấy chút đồ của họ, xem như nhận sự cung phụng của họ, sẽ khiến họ bớt gặp chuyện xấu hơn.”
Còn có thể nói vậy được à…
Lục Ly nói tiếp: “Có vài người liều mạng muộn tặng đồ cho tôi, tôi còn không thèm nhận đâu.”
Tạ Kiến Vi: thật là lợi hại nha, đại Ly.
“Nói đến nói đi, còn không là phải trộm nữa à.”
Lục Ly: “…”
Tạ Kiến Vi bảo: “Tự tôi có thể ăn no, anh không cần hao tâm tổn trí.”
Lục Ly suy nghĩ trong chốc lát, hăng hái nói: “Vậy để tôi giúp cậu kiếm tiền.”
Tạ Kiến Vi hỏi: “Kiếm như thế nào?”
Lục Ly trả lời: “Cậu có thể xem phong thủy cho người ta, cam đoan xem một cái là chuẩn không cần chỉnh.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly nói: “Có tôi ở đây, đảm bảo cậu có thể trở thành thầy phong thuỷ bậc nhất.”
Tạ Kiến Vi ngập ngừng một chút mới nói: “Chí tôi không ở hướng này.”
“Ầy…” Lục Ly nóng nảy, “Tin tôi đi, dễ kiếm tiền lắm.” Hắn từng gặp một gã thầy bói chỉ có ba phần đạo hạnh, nhưng vừa mở miệng đã húp được mấy trăm vạn rồi. Nếu có hắn giúp sức, chắc chắn sổ tiết kiệm của Tạ Kiến Vi sẽ tăng ngàn vạn mỗi phút đồng hồ.
Tạ Kiến Vi thở dài: “Tôi tin anh.” Không tin cũng không được, dù sao hắn thật sự là một con quỷ. “Nhưng là tôi không thể giải thích với ba mẹ được. Anh cũng thấy đấy, bọn họ là người thường, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, tôi có thể tìm một công việc ổng định, chín giờ đi sáu giờ về, bọn họ đã vui vẻ lắm rồi.”
Lục Ly: “…” Vậy phải làm sao, hắn lại không thể can thiệp quá sâu vào chuyện đời, chẳng lẽ hắn không thể giúp được Tạ Kiến Vi?
Tạ Kiến Vi không nói thêm gì nữa, chỉ nhanh chóng đi tới quán ăn nhanh.
Sau khi ăn cơm trưa, anh nhận được một cuộc điện thoại, là công ty mới tới phỏng vấn ngày hôm qua.
Tạ Kiến Vi vội vàng nghe máy, giọng của đối phương truyền đến từ bên kia đầu dây điện thoại: “Anh Tạ, điều kiện của anh rất tốt, chúng tôi cảm thấy anh có thể đảm nhiệm phần công tác này, nếu tiện, mời anh tới công ty vào ngày mai để trao đổi kỹ hơn.”
Tạ Kiến Vi vui vẻ nói: “Được ạ!”
Lục Ly thấy anh cười, trong lòng chua chua, hắn muốn… người kia cười vì hắn, nhưng tiếc là không phải.
Tạ Kiến Vi có việc làm, buổi chiều không cần chạy đây chạy đó nữa mà về nhà luôn. Lúc chuẩn bị đi tắm, anh lên tiếng gọi: “Lục Ly?”
Lục Ly không trả lời.
Tạ Kiến Vi thật sự không biết hắn có đang có mặt ở đây không, nhưng chẳng vấn đề gì cả, dù sao thấy nóng thì anh vẫn phải tắm thôi.
Đương nhiên là Lục Ly đang ở chỗ này. Tạ Kiến Vi tắm, hắn đứng bên lặng lẽ quay tay, việc này chắc chắn không nên nói cho người kia biết.
Dù sao thì Tạ Kiến Vi cũng không nhìn thấy.
Buổi chiều, Tạ Kiến Vi ngủ một lát. Lúc ngủ, anh có thể cảm giác được có người đang ôm mình, còn giả vờ mơ ngủ và cọ cọ vào trong ngực hắn. Lục Ly vui vẻ, giảm nhiệt độ cơ thể mình đi một chút để Tạ Kiến Vi ghé sát vào hơn.
Mà đại Ly mới được giải phóng ở phòng tắm xong, giờ lại ngang nhiên đứng dậy.
Nhưng Lục Ly rất vui, cực kỳ vui. Hắn chăm chú nhìn Tạ Kiến Vi, không hề nhúc nhích mà đợi chờ đối phương thức dậy.
Sau khi tỉnh ngủ, Tạ Kiến Vi lười biếng vươn người một cái, lại gọi một tiếng: “Lục Ly?”
Lục Ly tiếp tục giả vờ không có mặt, Tạ Kiến Vi than thở: “Chơi chán nên đi rồi?”
Lục Ly bất mãn, nhưng vẫn không lên tiếng.
Tạ Kiến Vi không nghĩ ngợi nhiều, trở mình chuẩn bị làm cơm tối.
Buổi tối, cha Tạ mẹ Tạ nghe Tạ Kiến Vi nói đã tìm được việc thì đều rất vui, người một nhà hoà thuận bên nhau cực kỳ hạnh phúc.
Kết quả ngày hôm sau, khi vừa sửa soạn xong xuôi chuẩn bị đi làm, Tạ Kiến Vi bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
“Thật xin lỗi, anh Tạ, hôm nay anh đừng đến công ty.”
*****
Tên quỷ râu xanh vẫn đang như vậy như vậy như vậy. Tạ Kiến Vi bị hắn sờ đến ngứa ngáy trong lòng mà còn phải giả vờ giả vịt, đúng là rất khó.
Anh cảm thấy không thể mặc hắn làm bừa thế mãi. Thực ra lần này, hình tượng thiết lập của anh không bị đóng khung quá mức, có rất nhiều lỗ hổng để luồn lách, nhưng điều kiện đầu tiên là anh phải là một người thường. Một người bình thường, đừng nói bị quỷ sờ, dù bị một người xa lạ dính vào như vậy cũng sẽ tức điên.
Cho nên Tạ Kiến Vi đỏ bừng mặt (cái này trái lại không cần diễn), giận dữ nói: “Anh dừng lại đi!”
Lục Ly hỏi: “Không sợ à?”
Tạ Kiến Vi ác miệng: “Có gì mà sợ, anh là quỷ thì sao? Tôi đâm đầu vào tường chết một cái là lập tức thành quỷ thôi!”
“Chưa chắc, không phải ai muốn cũng có thể làm quỷ được đâu.”
Tạ Kiến Vi lại nói: “Dù thế tôi cũng muốn chết, đỡ bị sỉ nhục thế này!”
“Mạnh mẽ quyết liệt ghê ha.”
Tạ Kiến Vi “tức giận” đến mặt đỏ tía tai: “Nghe giọng anh rõ ràng là đàn ông, tôi cũng là đàn ông, anh… anh…”
Lục Ly: “Đàn ông thì sao? Vừa thấy cậu tôi đã thích rồi, cậu hết sức ưa nhìn.”
Trong lúc bất ngờ, Tạ Kiến Vi bị hắn nhồi đường vào họng, nhưng vẫn phải giả vờ bất mãn: “Ưa nhìn là được phép sờ à? Kiểu thích đó của anh chẳng ai dám mong đâu!”
Lục Ly búng nhẹ một cái vào điểm nhỏ trước ngực Tạ Kiến Vi: “Miệng lưỡi ghê gớm nhỉ.”
Thắt lưng Tạ Kiến Vi mềm nhũn, cả người thật muốn rụng rời: “Anh đừng như vậy…”
Thấy người kia vẻ tức đến sắp khóc, Lục Ly lại đau lòng, không trêu chọc đối phương nữa, bỏ tay mình ra. Kết quả, hắn phát hiện Tạ Kiến Vi trông hơi mất mát.
Lục Ly thình lình hỏi một câu: “Cậu thất vọng à?”
Tạ Kiến Vi không để ý tới hắn, vừa thở phì phì vừa bắt đầu mặc quần áo, động tác có thể dùng từ “cuống cuồng” để hình dung.
Người ta như vậy, giống thất vọng chỗ nào? Căn bản là “tìm được đường sống trong chỗ chết”, vẻ mặt đích thị là: ôi may mắn quá đi.
Lục Ly cảm thấy mình hơi bị não tàn. Người này không biết hắn là ai, lại không nhìn thấy hắn, nếu bị một người xa lạ đối xử như thế, có lẽ đối phương cũng tức chết, huống hồ hắn còn là một gã quỷ chẳng hiểu từ chỗ nào nhảy ra.
Nghĩ vậy, song Lục Ly cũng không buồn bực, ngược lại còn vui tươi hớn hở hỏi: “Ây, đậu phụ trắng, cậu tên gì?”
Đậu phụ trắng cái cục cớt!
Tạ Kiến Vi xem như không nghe thấy.
Lục Ly hư hỏng nói: “Cậu không trả lời là tôi cởi quần áo của cậu này.”
Tạ Kiến Vi tức giận tự giới thiệu trong những tiếng thở phì phì.
Lục Ly chậc chậc mấy tiếng: “Cậu đẹp, tên cũng hay, đúng là bảo bối.”
Tạ Kiến Vi bị lời trêu ghẹo của hắn làm cho tim đập chân run, giọng nói hay lợi hại nhỉ, mấy lời điêu thế cũng thành dễ nghe!
Thấy hai má Tạ Kiến Vi ửng hồng, Lục Ly còn tưởng người ta đang tức giận: “Tôi khen cậu mà.”
“Ai cần anh khen.”
Suy nghĩ một chút, Lục Ly lại hỏi: “Cậu là trai thẳng à?”
Nhớ lại đoạn hồi ức đã qua, Tạ Kiến Vi phát hiện đúng là anh không phải một thẳng nam… Vì thế, anh hơi nhíu mày, nói: “Không phải thì sao? Chẳng lẽ là gay thì phải bị sàm sỡ?”
Lục Ly hắng giọng: “Tôi cũng đẹp trai.”
Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, cũng đẹp ở đâu ra, phải là quá đẹp, quá mức đẹp. Thế nhưng anh vần phải giả vờ ghét bỏ: “Chẳng phải anh là quỷ sao?”
Lục Ly nói: “Phải.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Quỷ thì sẽ kiểu thiếu mắt, thiếu mũi, máu thịt nhầy nhụa, ruột rớt bên ngoài, đúng không?”
Lục Ly chẳng biết phải nói gì: “… Đúng là có loại quỷ như vậy.”
Tạ Kiến Vi nói tiếp: “Nếu kiểu đó là đẹp, vậy thì có lẽ gu thẩm mỹ của giới quỷ các anh không giống con người chúng tôi lắm đâu.”
Mấy câu tức giận phun phì phì của Tạ Kiến Vi khiến cho Lục Ly vui vẻ. Hắn khẽ bật ra một tiếng cười trầm thấp, chỉ nghe thôi đã thấy mê hoặc rồi. Tưởng tượng ra vẻ mặt hắn lúc này, Tạ Kiến Vi thật muốn ôm hắn và hôn một cái.
Lục Ly lại nói: “Cậu thật thú vị.”
Tạ Kiến Vi đã mặc quần áo tử tế, đẩy cửa phòng tắm lập tức bước ra khỏi phòng.
Hẳn là Lục Ly cũng đi theo, hắn vừa quan sát xung quanh, vừa than thở: “Nhà cậu nghèo quá nhỉ.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly lại bảo: “Tuy nghèo nhưng mà phong thuỷ không tồi.”
Tạ Kiến Vi ngạc nhiên: “Anh còn biết xem phong thuỷ?”
Lục Ly nói: “Một con quỷ như tôi có thể không biết xem phong thủy à?”
Sự thật là, Tạ Kiến Vi chưa từng nghe nói quỷ phải am hiểu lĩnh vực này!
Lục Ly lại giả thần giả quỷ nói: “Tôi nói cậu nghe, tôi bảo phong thủy nhà cậu tốt không phải nói phong thủy tử, mà là phong thủy siinh. Phong thuỷ sinh là nhìn vào số mệnh cả gia đình, cha mẹ cậu tình cảm tốt, cũng vô cùng yêu thương cậu, người một nhà thật lòng yêu thương chăm sóc cho nhau. Phong thuỷ sinh đương nhiên là tốt, nó có thể bù trừ cho phong thuỷ tử, cho nên, tôi mới nói phong thủy nhà cậu không tồi.”(*)
(*) Phong thủy tử: phong thủy bình thường như hướng cửa, hướng nhà, vị trí đất đai, đồ đạc… phong thủy sinh là số mệnh mỗi con người.
Tạ Kiến Vi trăm triệu lần không nghĩ tới, thế mà có một ngày mình lại bị Lục Đại Ly lừa.
Đại Ly thấy anh không lên tiếng liền giải thích thêm: “Cậu xem, hẳn là phong thuỷ nhà cậu tốt nên mới chiêu được một con quỷ tốt như tôi.”
Tạ Kiến Vi cạn lời: “Chẳng phải anh mới bảo mình là quỷ ác đến đòi mạng tôi à?”
Lục Ly: “… À thì…”
Tạ Kiến Vi hừ lạnh một tiếng: “Anh không phải ác quỷ cũng không phải quỷ tốt, anh chính là một con quỷ râu xanh thích nói hươu nói vượn!”
Lục Ly sờ mũi, buồn cười nói: “Tên này hơi bị dài.”
Tạ Kiến Vi không để ý đến hắn nữa.
Lục Ly lại tự nói tự nghe: “Lục Ly.”
Tạ Kiến Vi vờ như không nghe thấy.
Lục Ly liền đi theo phía sau anh: “Tôi tên là Lục Ly.”
“Ai thèm quan tâm anh tên gì.” Tạ Kiến Vi vào phòng bếp, “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Lục Ly “ối” một cái rồi than thở: “Cậu nhẹ nhàng chút đi.”
Thế mà nhốt hắn ở ngoài rồi?? Đứng trong phòng, Tạ Kiến Vi không nhịn được mà cười ra tiếng. Ai bao anh thích tàng hình, ai bảo anh không lộ mặt, bị nhốt ngoài cửa là đáng đời anh!
Lại nói… quỷ cũng có thể bị nhốt ngoài cửa sao?
Lục Ly xoa trán, nói: “Cậu là đồ xấu xa, tôi có thành ý biến ra cái nửa thực thể để sờ cậu, kết quả cậu lấy cánh cửa đập tôi.”
Tạ Kiến Vi không hiểu lắm: “Nửa thực thể?”
“Nếu không phải thực thể, vừa rồi cậu có được sờ sướng thế không?”
Tạ Kiến Vi: “Khó chịu chết được!”
Lục Ly nói: “Ừ, khó chịu, lần sau nhất định tôi sẽ sờ cho cậu sướng.”
“Ai cho anh có lần sau hả!”
“Không có thì thôi, cậu đỏ tai lên làm gì?”
Tạ Kiến Vi biết hắn đã “phá cửa xông vào”, vì thế cố cãi: “Tôi nóng.”
Lục Ly thấp giọng nói: “Thật đáng yêu.”
Tim Tạ Kiến Vi đập thình thịch.
“Đáng yêu đến khiến người ta muốn cắn một miếng.” Sau đó hắn thực sự cắn nhẹ lên vành tai Tạ Kiến Vi một cái.
Tạ Kiến Vi hít mạnh một hơi: “Anh tránh ra!”
Lục Ly lại liếm một chút.
Chân đã mềm nhũn, Tạ Kiến Vi đành phải ngoài mạnh trong yếu nói: “Anh mà còn tiếp tục làm thế tôi sẽ lấy dao tự đâm chết mình.”
Lục Ly nhìn con dao sáng loáng kia thì thật sự giật mình: “Cậu ấy mà, trông thì yếu đuối hiền lành, mà sao tính tình lại quyết liệt như thế chứ!”
Tạ Kiến Vi giận tím mặt: “Hiền lành thì có thể mặc anh bắt nạt?”
Lục Ly còn tỏ ra ấm ức: “Tôi không bắt nạt cậu.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Vậy anh cũng đừng…”
Anh còn chưa nói hết lời, Lục Ly đã chen vào: “Chẳng phải là tôi thích cậu hay sao.”
Tạ Kiến Vi giả vờ tức giận: “Bị anh thích trái lại thật là xui xẻo!”
Lục Ly cạn lời, sau một lúc lâu mới đầu hàng, nói: “Được rồi, được rồi, cậu đừng nóng, tôi sẽ không chạm vào cậu bừa bãi nữa.”
Tạ Kiến Vi cảm thấy có lẽ mình nên bổ sung thêm một câu: nếu thật muốn tôi không giận thì cách xa tôi một chút đi! Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói, vì nếu anh nói ngộ nhỡ Lục Ly chạy thật thì phải làm sao? Hắn là một con quỷ, anh thật sự không có khả năng tìm được hắn.
Cho nên, Tạ Kiến Vi giả vờ tức giận xoay người, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Anh vừa vo gạo thái rau vừa suy nghĩ, một lúc lâu sau vẫn không thấy người bên cạnh nói gì, không khỏi hoài nghi, lẽ nào tên kia đã đi rồi?
Sau khi thái xong dưa chuột, Tạ Kiến Vi vẫn không thấy xung quanh có động tĩnh gì, chợt nghĩ, chẳng lẽ tên kia cứ thế mà đi?
Nghĩ tới chuyện Lục Ly đã đi rồi, anh lại cảm thấy hơi mất mát, người cũng không được nhìn, chỉ mới nói chuyện một vài câu…
Lúc này, Tạ Kiến Vi thực sự mất tập trung, bất cẩn để lưỡi dao cắt vào đầu ngón tay.
Lục Ly lập tức cất giọng nói đầy gấp gáp: “Cậu cẩn thận một chút!”
Chưa đi à, Tạ Kiến Vi không cảm thấy đau, chỉ cố gắng thể hiện vẻ mặt tỉnh bơ, đi tìm băng cá nhân để dán.
Xử lý vết thương trên tay xong, anh lại quay về phòng bếp chuẩn bị thái rau củ tiếp, kết quả là…
Tạ Kiến Vi câm nín trong chốc lát, xong liên nói với không khí rằng: “Dao của tôi đâu!”
Lục Ly không trả lời.
Tạ Kiến Vi lòng cười nhưng miệng vẫn phải phun ra lửa: “Anh giấu dao của tôi ở chỗ nào?”
Lục Ly hờn dỗi nói: “Cái thứ kia quá nguy hiểm, tôi ném đi giúp cậu rồi.”
Tạ Kiến Vi dở khóc dở cười: “Không có nó làm sao tôi nấu ăn được!”
Lục Ly đáp lời: “Vậy không nấu nữa, để tôi chuẩn bị cho cậu vài món ngon.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Anh trả dao lại cho tôi, ba mẹ tôi sắp tan làm rồi, trở về còn phải ăn cơm.”
Lục Ly nói: “Tôi sẽ cho cậu bốn món mặn một món canh, đảm bảo đủ cho cả nhà cậu ăn.”
Không chờ Tạ Kiến Vi mở miệng, Lục Ly đã vụt qua vụt lại một vòng và hoàn thành xong nhiệm vụ. Trên bàn, bữa tối đẹp mắt đã sẵn sàng.
Tạ Kiến Vi vô cùng khiếp sợ: còn có cả loại thao tác này!
Lục Ly như khoe công chờ khen thưởng, hỏi: “Thế nào? Không tồi đấy chứ!”
Không tồi cái quỷ ấy, a, hắn thật đúng là một con quỷ. Tạ Kiến Vi hỏi: “Đừng bảo là anh trộm được từ một tiệm cơm nhé?”
Lục Ly: “…”
Tạ Kiến Vi tức giận: “Nhanh chóng trả về!
Lục Ly không lên tiếng, bốn món mặn một món canh còn đang bốc khói ở đằng kia.
Tạ Kiến Vi đành phải nói thêm: “Chắc chắn lần này tôi sẽ cẩn thận, không cắt trúng tay đâu, trả dao lại cho tôi, tôi phải tự nấu cơm, tôi không thể giải thích với ba mẹ về bàn đồ ăn kia được.”
Lục Ly nhỏ giọng nói: “Cần gì phải giải thích?”
Tạ Kiến Vi: “Tôi đã bỏ việc, hoàn toàn không có tiền, làm sao có thể ra quán mua đồ ăn về nhà, ba mẹ tôi…”
Lục Ly cảm thán: “Cậu thật đáng thương.”
Tạ Kiến Vi: “Không dám nhận sự thương hại của anh.”
Miệng Lục Ly rất ngọt: “Tôi không thương hại cậu, tôi thương xót cậu.”
Tạ Kiến Vi: “…” Đồ lưu manh!
Cuối cùng, vì Tạ Kiến Vi nhất quyết không bằng lòng, nên Lục Ly cũng phải bó tay, đành đem đồ ăn trả về chỗ cũ.
May là thời gian cũng ngắn, nếu không nhất định nhà hàng bị mất đồ ăn sẽ nghĩ phòng bếp có ma!
Tạ Kiến Vi vươn tay: “Dao đâu.”
Lập tức, con dao rất không tình nguyện mà bay từ ngoài cửa sổ vào, trên sống dao còn dính bùn.
Tạ Kiến Vi giật giật khóe miệng, thì ra Lục Ly đã chôn nó xuống đất trong nháy mắt?
Lúc này Lục Ly đang rất hối hận vì đã không trực tiếp ném nó vào lò lửa.
Hóa thành thép lỏng rồi sẽ không trở về được nữa.
Tạ Kiến Vi rửa sạch con dao, sau lại khử khuẩn mấy lần nhưng vẫn hơi không yên lòng. Lục Ly lắm miệng bảo: “Không việc gì đâu, tôi chỉ chôn nó xuống đất thôi mà, đất này không có xác chết, chẳng có gì kỳ quái dính vào cả.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Cuối cùng vẫn không qua được chướng ngại tâm lý, anh dứt khoát vứt con dao, chạy xuống siêu thị dưới lầu mua một cái mới rồi mới trở về tiếp tục thái rau.
Lục Ly lại bắt đầu khen: “Cậu thật hiền lành.”
Tạ Kiến Vi suýt thì bất cẩn băm vào ngón tay mình lần nữa.
“Nếu tôi muốn cưới vợ, nhất định sẽ tìm cậu.”
Với thói ba hoa chích chòe của đối phương, Tạ Kiến Vi gần như đã có khả năng miễn dịch: “Quỷ cũng cưới vợ à?”
Lục Ly tiếc nuối: “Không cưới được.”
Nghĩ nghĩ một chút, Tạ Kiến Vi liền nói: “Chẳng phải còn có minh hôn?”
Lục Ly đáp lời: “Cưới xong cũng là âm dương cách biệt, vô duyên vô cớ làm hại người ta.”
Tạ Kiến Vi im lặng.
Dường như Lục Ly không muốn nhắc đến chuyện này, hắn nhanh chóng đổi đề tài: “Cậu làm món gì vậy?”
Tạ Kiến Vi báo tên món ăn: “Dưa chuột xào thịt nạc, cà tím nấu cá hương, hoành thánh xào chay và canh cà chua trứng.”
Đều là những món ăn gia đình, Tạ Kiến Vi còn cố ý không trổ hết tài nghệ, nên mùi vị cũng chẳng đến mức đặc biệt ngon.
Lục Ly nghe mà phát thèm.
Tạ Kiến Vi tò mò hỏi hắn: “Anh có ngửi được mùi hương không?”
Lục Ly đáp: “Muốn thì sẽ ngửi được, chẳng qua là hơi phiền toái… cũng giống như lúc chạm vào cậu vậy.”
Lòng Tạ Kiến Vi mền nhũn: “Thế có ăn được không?”
Trong giọng nói của Lục Ly đều là tiếc nuối: “Ăn thì không được…” Dứt lời, hắn lại lên tiếng hỏi, “Cậu muốn cho tôi ăn à?”
Tạ Kiến Vi vội chối: “Không! Tiện thì hỏi mà thôi.”
Lục Ly vui rạo rực: “Thì ra cậu cũng không ghét tôi lắm.”
Ghét cái gì? Yêu anh còn ngại không đủ đâu.
Đáng tiếc Tạ Kiến Vi còn phải giả vờ, ít nhất là vờ kiêu ngạo một chút: “Ha ha.”
Lục Ly còn muốn nói chuyện, kết quả cửa nhà đã bị mở ra, cha Tạ mẹ Tạ cùng bước vào nhà.
Hai người bọn họ công tác ở cùng đơn vị, đi – về đều có xe chuyến đón đưa, nên thời gian ở cạnh nhau tương đối dài, nhưng vài thập niên qua đi, bọn họ cũng chưa thấy chán, ngược lại còn ngày càng giống bạn tâm giao, lúc nào cũng vui vẻ nói cười.
Vừa vào nhà, mẹ Tạ đã ngửi được mùi cơm, lập tức nhỏ giọng nói với chồng bằng giọng điệu đầy đắc ý: “Xem con tôi kìa, ưu tú biết bao!”
Cha Tạ bất mãn: “Con bà là thế nào?”
Mẹ Tạ nói rất đúng tình hợp lý: “Tôi sinh đương nhiên là con tôi!”
Cha Tạ lầm bầm: “Không phải tôi vất vả cày cấy, tự nhiên bà sinh được à?”
Mẹ Tạ cười mắng: “Cái lão già nhà ông!”
Cha Tạ lại bảo: “Lúc trẻ còn gọi tôi là anh Tạ, có tuổi rồi lại bảo lão già, tôi không phục.”
Mẹ Tạ cho ông một đấm.
Hai người thay giày rồi vào phòng ăn, Tạ Kiến Vi lên tiếng chào bọn họ.
Mẹ Tạ vội nói: “Bé cưng ngoan ngoãn, mau nghỉ ngơi một chút, còn lại để mẹ làm cho.”
Mấy tiếng “bé cưng ngoan ngoãn” này khiến cho hai người một quỷ trong phòng chấn động.
Cha Tạ thầm nghĩ, năm đó ông đây cũng là bé cưng, thế mà giờ đã thành lão già chết tiệt rồi.
Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, lần đầu làm bé cưng ở kiếp này, thật sự là chưa quen.
Lục Ly thì nói thẳng ra ngoài miệng: “Vậy mà cậu vẫn còn là bé cưng!”
Tạ Kiến Vi: “…”
Anh hơi lo cha mẹ Tạ sẽ nghe được tiếng của Lục Ly, nhưng rõ ràng tên quỷ râu xanh này vẫn có chút bản lĩnh, hình như lời hắn nói chỉ có Tạ Kiến Vi mới nghe thấy được.
Tạ Kiến Vi không để ý tới hắn, quay sang nói với mẹTạ: “Không sao đâu mẹ, để con làm cho.”
Nhưng mẹ Tạ nhất quyết không bằng lòng, đẩy anh ngồi xuống trước bàn ăn cơm.
Tạ Kiến Vi còn định đứng dậy, song cha Tạ đã lên sàn: “Ba con ta uống vài chén không?”
Tạ Kiến Vi đành phải ngồi yên tại chỗ, đáp: “Được ạ, ba uống bia hay uống rượu?”
Cha Tạ nói: “Đương nhiên là rượu!”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Con uống bia thôi.”
Hôm nay tâm tình cha Tạ rất tốt, ông nói: “Uống rượu, đàn ông đàn ang không uống rượu thì còn ra cái gì!”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lệnh cha khó cãi, cha Tạ đã rót cho anh một chén đầy, không uống cũng phải uống.
Hai cha con ăn đồ nhắm uống rượu ngon, cũng rất là thú vị.
Tạ Kiến Vi vô cùng hưởng thụ, nhưng điều kiện là không có người nào… à không, là không có con quỷ nào cố tình quấy phá.
Quỷ râu xanh họ Lục tuyệt đối là rắp tâm làm chuyện xấu.
Cha Tạ uống một ngụm, Tạ Kiến Vi cũng uống một ngụm, nhưng sau khi buông chén xuống, rượu bên trong lại đầy đến sắp sửa tràn ra dù anh đã thật sự uống rồi.
Cha Tạ nói: “Uống rượu kiểu gì đây? Nhanh uống đi cho ba!”
Tạ Kiến Vi: “…” Nếu anh giải thích rằng mình đã uống rồi nhưng có một con quỷ không ai nhìn thấy lén rót đầy chén cho anh, liệu có ai tin?
Tin hay không không biết, chỉ sợ cha Tạ lớn tuổi bị dọa cho hỏng đầu.
Tạ Kiến Vi đành phải uống thêm một ngụm nữa.
Lần này Lục Ly không dám rót đầy cho anh một cách lộ liễu nữa, cha Tạ đang nhìn chằm chằm, nếu không hắn cũng chẳng tha cho Tạ Kiến Vi.
Cha Tạ ghét bỏ nói: “Lúc bằng tuổi con, một chén rượu ba nhấp môi ba lần là cạn, con nhìn mình xem, uống mà có khác gì không uống đâu!”
Trên thực tế Tạ Kiến Vi đã uống một chén rồi!
Nhưng Lục đại quỷ rất thông minh, hắn đi siêu thị kiếm một chai rượu mới về, cho nên dù rượu được rót thêm vào chén Tạ Kiến Vi nhưng bình rượu cũ vẫn không hề thay đổi.
Rượu này có nồng độ rất cao thì phải? Dù tửu lượng không tồi, nhưng Tạ Kiến Vi chỉ uống một chén đã thấy lâng lâng.
Đã thế cha Tạ còn cảm thấy anh uống chưa nhiều lắm, vì thế thúc giục: “Nào nào, uống một ngụm to đi!”
Ông cứ một ngụm là một phần ba chén, Tạ Kiến Vi sắp khóc lên rồi, tên khốn Lục Ly kia cứ nhất định bắt anh uống một chén một à?
Cuối cùng Lục Ly cũng rủ lòng thương, chỉ rót thêm cho anh nửa chén một, nhưng vẫn tương đương với việc uống hai phần ba chén một lần!
Cơm nước xong xuôi, cha Tạ cảm thấy rất vừa lòng, mình và con trai chén lớn chén bé, thật là vui vẻ.
Nhưng con trai mới uống ba chén đã có vẻ mơ màng.
Cha Tạ nghiêm túc nói: “Một chén mà say thành như vậy, về sau ngày nào cũng uống với ba đi, luyện tập một chút.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly rất không biết xấu hổ: “Thật là một người cha tốt.”
Tạ Kiến Vi chỉ muốn vả cho hắn một cái bạt tai.
Mẹ Tạ xót con trai: “Để mẹ nấu canh giảu rượu cho con.” Nói xong bà còn lườm cha Tạ. Cha Tạ hơi chột dạ, chẳng lẽ tửu lượng của con trai thật sự cùi? Không thể nào, khi còn nhỏ thằng nhóc này đã uống bia như uống nước ngọt cơ mà.
Tửu lượng của Tạ Kiến Vi tốt, tương đối tốt, nhưng dù có tốt đến đâu thì cũng phải hôn mê khi uống chén thứ ba.
Giờ anh vẫn còn đi thẳng được đã là rất giỏi rồi!
Tạ Kiến Vi không muốn làm phiền mẹ Tạ, liền nói: “Không việc gì… Con đi rửa cái mặt là được.”
Thực ra mẹ Tạ cũng hiểu một chén rượu không đến mức làm con trai bà say, dù sao thì tửu lượng của đàn ông nhà họ Tạ đều rất tốt, căn cứ tính di truyền, Tạ Kiến Vi cũng không thể dễ say.
Tạ Kiến Vi đi rửa mặt nhưng chẳng đỡ là bao, ngược lại còn mơ mơ màng màng hơn ban nãy.
Bên ngoài, mẹ Tạ đang rửa chén, cha Tạ thì đang xem thời sự.
Tạ Kiến Vi nói: “Con về phòng đây.”
Mẹ Tạ không ngăn cản, chỉ dặn dò: “Đừng chơi máy tính quá lâu, ngủ sớm một chút đi con.”
Tạ Kiến Vi mơ hồ đáp: “Vâng ạ.”
Vừa vào phòng, chân anh lập tức run lên, cơ thể lung lay suýt nữa thì ngã sấp xuống. Lục Ly nhanh chóng làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, ra tay đỡ lấy anh.
Ngã vào lòng hắn, Tạ Kiến Vi rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ: “Tránh ra!”
Lục Ly hư hỏng sờ loạn lưng anh một trận, nói: “Cậu đứng không vững nữa rồi.”
Tạ Kiến Vi muốn lườm hắn một cái, đáng tiếc là chẳng thấy người đâu để mà lườm: “Tại ai?”
Lục Ly cười khà khà hai tiếng, không biết xấu hổ nói: “Tôi có biết tửu lượng của cậu kém đâu.”
Tửu lượng kém? Tạ Kiến Vi uống ba chén rượu trắng còn có thể tỉnh táo thật muốn đánh người.
Lục Ly lại hỏi: “Muốn nghỉ ngơi à?”
Tạ Kiến Vi: “Ừm.”
“Không tắm hả?”
Đương nhiên Tạ Kiến Vi biết hắn muốn gì, thực ra anh cũng rất muốn làm với hắn, nhưng có vẻ không được ổn lắm.
Dù sao thì cả hai cũng mới biết nhau có một ngày, đã thế còn không biết hắn là cái loại quỷ gì, nếu tùy tiện lên giường, chỉ sợ về sau… sẽ có tai hoạ ngầm.
Cho nên Tạ Kiến Vi phải vững lòng, thủ chắc trận địa của mình.
“Không tắm!”
“Người cậu toàn mùi rượu, không tắm cũng ngủ được à?”
Tạ Kiến Vi không ngủ được cũng phải nói là ngủ được: “Không cần anh quan tâm.”
Lục Ly lại bảo: “Cậu xem, trời nóng thế này, trên người cậu vừa ám mùi dầu vừa nồng mùi rượu, làm sao mà ngủ được?”
Đúng là Tạ Kiến Vi không ngủ được…
Anh trở mình, xuống giường, chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Lục Ly trở nên hăng hái: “Tôi bế cậu đi.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Đứng trên mặt đất nhưng anh chỉ thấy chao đảo quay cuồng, cuối cùng vẫn là Lục Ly bế anh đi.
Chẳng qua cách bế này…
Ở góc nhìn của thượng đế, Nhan Kha sắp cười banh họng rồi, Quân sư lợi hại Quân sư trâu bò, đang trôi nổi giữa không trung vì được ôm kiểu công chúa!
Tạ Kiến Vi ném cho anh ta một câu: “Mau biến ra ngoài.”
Nhan Kha biết hai người bọn họ định làm gì, nên lập tức cười hì hì rồi cắt đứt đường truyền.
Đi vào phòng tắm, Lục Ly hoàn toàn không biết xấu hổ: “Tôi tắm cho cậu.”
Tạ Kiến Vi cậy mạnh nói: “Không cần.”
Lục Ly lại bảo: “Cậu đứng còn không vững…” Nói xong, hắn lại oán giận, “Cậu nghèo quá, ngay cả bồn tắm cũng không có, để tôi cho cậu…”
“Không cần!” Tạ Kiến Vi nói to hơn.
May là trong phòng tắm tiếng nước chảy rất to, bằng không mẹ Tạ sẽ phải phá cửa xông vào.
Con trai làm sao vậy, tắm rửa một mình mà cũng có thể cãi nhau?
Lục Ly không quên dọa nạt anh: “Nhỏ tiếng thôi, nếu không sẽ bị nghe được.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Cuối cùng Lục Ly cũng có thể quang minh chính đại sờ anh… à không, là tắm rửa giúp anh.
Tạ Kiến Vi cân nhắc một chút, tên quỷ đại Ly này nhất định là phần nhân cách mới cùng anh ôn chuyện cũ kia.
Cho nên, hiển nhiên hắn sẽ nhiệt tình với việc giúp anh tắm rửa…
Lục Ly mười tám tuổi không dám chà lưng cho Tạ Kiến Vi, mà Lục Ly hiện giờ chỉ thiếu nước mang đại Ly ra mà chà chà cọ cọ lên người anh thôi.
Tạ Kiến Vi bị hắn làm cho toàn thân ngứa ngáy, nhưng vẫn cố chịu đựng: “Nếu anh lại sàm sỡ tôi, tôi… tôi sẽ… không bao giờ nói chuyện với anh nữa!”
Lục Ly sợ anh lại dọa chết, nhưng vừa nghe không phải đòi chết, hắn liền cảm thấy vui. Chỉ là, sau đó hắn lại hơi hoảng hốt, nếu đối phương thật sự không nói gì với hắn, vậy có khác nào ép hắn chết đâu.
“Được được được, ” Lục Ly luôn miệng hứa hẹn, “Không quậy.”
Cái gì Tạ Kiến Vi cũng vờ vịt được, nhưng lại có một cái anh không cách nào ngụy trang.
Lục Ly nuốt nuốt nước miếng, nói: “Cậu cứng rồi.”
Tạ Kiến Vi tức giận: “Tôi là đàn ông, đàn ông nào chả vậy…”
“Tôi giúp cậu nhé.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly lại bảo: “Chỉ giúp cậu ra thôi, tuyệt đối không làm gì khác nữa.”
Tạ Kiến Vi từ chối: “Không! Không cần anh, tôi…”
“Cậu tự làm làm sao thoải mái bằng có tôi giúp được?” Nói xong, hắn liền ngậm lấy “bé Kiến Vi”.
Đầu Tạ Kiến Vi nóng lên, hoàn toàn trở thành “muốn mà còn ỡm ờ đưa đẩy”.
May là không ai nhìn thấy cảnh này, nếu không chắc phải nổ banh xác pháo.
Một người đep dựa lưng vào tường, không cần bất cứ kẻ nào đụng chạm đã tự mình lên đỉnh như thế, thật sự là muốn tình sắc bao nhiêu liền có bấy nhiêu!
Lục Ly thực sự tuân thủ hứa hẹn, chỉ giúp Tạ Kiến Vi chứ hoàn toàn không làm gì khác cả.
Tạ Kiến Vi được thoải mái, cảm thấy hưởng thụ vô cùng, Lục Ly lại không làm xằng làm bậy, nên sắc mặt anh có vẻ khá hơn: “Tôi buồn ngủ.”
Lục Ly nói: “Ngủ đi.”
Ngoan thế à? Tạ Kiến Vi cảm thấy tương đối khó tin.
Nhưng anh đang rất choáng váng, chất cồn khiến anh chỉ muốn ngả lưng xuống giường rồi lập tức ngủ say.
Giấc ngủ này của Tạ Kiến Vi cực kỳ sâu, chính là cái kiểu ngủ say như chết hoàn toàn không cựa quậy.
Thực chất, trong mơ màng anh có cảm nhận được cái tên “ngoan như cún” kia đang hôn mình, nhưng nghĩ chắc hắn vẫn còn “chưa xuống được”, anh lại không khỏi mềm lòng, dứt khoát giả vờ ngủ để hắn cọ cho thỏa thích.
Lục Ly thích thật, làm quỷ bao lâu mà hắn chưa từng được sung sướng như thế này đâu!
Tự dưng ra ngoài một chuyến, thế mà gặp được bé cưng này, thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, đầu Tạ Kiến Vi đau như búa bổ.
Lục Ly nói: “Ngủ thêm một lát đi.”
Tạ Kiến Vi đáp lời: “Không nhàn rỗi như anh, tôi còn phải đi kiếm việc làm.”
Lục Ly nói: “Tôi giúp cậu!”
Tạ Kiến Vi từ chối thẳng thừng: “Không cần.”
Lục Ly hờn dỗi: “Thế tôi đi cùng với cậu.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Đừng!”
Lục Ly: “Cái này cậu đâu quản được.”
Đối phương không nhìn thấy hắn, đương nhiên không biết hắn có theo cùng hay không.
Tạ Kiến Vi dậy hơi muộn, mẹ Tạ biết tối qua anh uống rượu nên cũng không gọi, chỉ để lại bữa sáng và giấy nhắn cho anh.
Đọc hết nội dung trên giấy, Tạ Kiến Vi thấy lòng mình nóng rực, anh đem sữa đậu và bánh quẩy đi hâm nóng, ăn sáng với tâm tình tốt đẹp cực kỳ.
Lục Ly hiếm khi im lặng, chẳng biết đang làm gì.
Tạ Kiến Vi muốn nói chuyện với hắn, nhưng lại không tiện lắm lời, chỉ đành chờ hắn mở miệng trước.
Kết quả tên khốn này vẫn luôn không lên tiếng, chẳng biết có còn ở trong nhà hay không…
Hôm nay Tạ Kiến Vi phải đi nộp CV tiếp. Ăn mặc tử tế xong anh liền ra khỏi nhà.
Tuy không còn sớm nữa, nhưng vẫn là giờ cao điểm, trên tàu điện ngầm đâu đâu cũng thấy người, chen chúc đến sắp không thở được.
Tạ Kiến Vi lắc lư theo đám người, ngoài ý muốn bị sờ soạng mấy lần.
Là ai, đại Ly à?
Tạ Kiến Vi nhíu mày, cảm thấy không giống lắm.
Nhan Kha nhắc nhở: “Boss à, là một người đàn ông xa lạ!”
Tạ Kiến Vi: “…” Thế mà còn bị người lợi dụng, thật sự là…
Tàu điện chật chội vốn là nơi dễ khiến người ta bực dọc, lúc này, gã đàn ông vừa sờ soạng Tạ Kiến Vi bất chợt kêu đau một tiếng, giận dữ nói: “Đứa nào đánh tao!”
Người xung quanh đều nhíu mày nhìn về phía gã.
Người đàn ông nọ vẻ mặt hung dữ, hiển nhiên làm chuyện xấu đã thành quen, không tin lại có người dám đánh mình. Gã nhìn xung quanh một lượt, hung tợn nói: “Có bản lĩnh thì ra đây, ông mày… Ối…”
Ngay khi mở miệng kêu gào, gã lại bị người đập cho một phát vào bụng.
Lực của nắm tay kia rất lớn, hoàn toàn không giống tay người, ngược lại giống một cục sắt hơn.
Gã đau như sắp đứt ruột, nhe răng trợn mắt mà không dám chửi ai nữa hết.
Thế nhưng, rõ ràng người đánh gã còn chưa hết giận, lại đạp vào đầu gối gã một cú thật mạnh.
Gã “ái” một tiếng, đứng cũng không vững nữa. Nhưng xung quanh đã chật kín người, gã không quỳ xuống được, chỉ có thể cố sức mà chịu đựng.
Lại nói, cái vụ này cũng thật tà ma. Tàu điện chật chội thế, ai còn có thể dùng sức đánh người? Người chen như nêm cối, hắn lấy đâu ra chỗ để vung tay? Hơn nữa… rõ ràng xung quanh không ai động đậy, rốt cuộc kẻ đã đánh người là ai…
Ngẫm lại những lời đồn trong thành phố S gần đây, gã đàn ông không khỏi phát hoảng, từ từ nhắm hai mắt lại thầm cầu Thần bái Phật trong lòng. Chắc không phải hắn gặp quỷ rồi đấy chứ!
Thật đúng là gặp quỷ, còn là một con quỷ nổi cơn ghen đến sắp nổ tung trời.
Tạ Kiến Vi xuống xe, khẽ nói một câu: “Cảm ơn.”
Lục Ly bực bội: “Về sau đừng đi tàu điện ngầm nữa!”
Tạ Kiến Vi: “…”
Suy nghĩ một chút, Lục Ly lại bảo: “Chắc trước kia cậu cũng gặp phải những chuyện thế này rồi!” Tưởng tượng như vậy, hắn quả thực giận đến điên lên, chỉ hận không thể nổ chết tất cả những kẻ dám lợi dụng sàm sỡ Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi đành phải giải thích: “Trước kia không gặp.” Anh chỉ là một người bình thường, lúc Lục Ly chưa xuất hiện lại càng bình thường hơn, hôm nay bị người quấy rối, có lẽ là do tiềm thức của đại Ly quấy phá.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Lục Ly cảm thấy Tạ Kiến Vi tốt đẹp nhất thế giới này, cho nên Tạ Kiến Vi liền trở thành “nhất thế giới” thật, nhất đến mức mắt đeo đít chai, người mặc bao tải, đầu đội mũ đen vẫn cứ hút người.
Do đó, Lục Ly hoàn toàn không tin, Tạ Kiến Vi đẹp như thế, lại dịu ngoan như thế, có khi trước kia đã phải chịu ấm ức rất nhiều.
Càng nghĩ hắn càng lo lắng, lên tiếng bảo: “Cậu đừng sợ, về sau có tôi ở đây, sẽ không ai dám bắt nạn cậu hết.”
Tạ Kiến Vi bị nhồi đầy một miệng đường, đáng thương là vẫn không thể biểu hiện ra ngoài mặt.
Lục Ly nghĩ nghĩ một hồi, không ngờ lại quay ra xin lỗi: “Lúc trước tôi không tốt, nếu cậu không thích, tôi tuyệt không không chạm vào cậu nữa.”
Tạ Kiến Vi: “…” Đừng không chạm chứ, đồ ngốc.
Lục Ly lại còn thể hiện mình là một con quỷ vô cùng đứng đắn: “Yên tâm, tôi nói được thì chắc chắn làm được.”
Tạ Kiến Vi: “…” Tức giận, không thèm cười nữa luôn!
Lục Ly còn tưởng anh không tin, hứa hẹn liên mồm, chỉ thiếu nước chỉ tay lên trời thề thề thốt thốt.
Tạ Kiến Vi không thèm để ý đến hắn nữa.
Anh chạy đông chạy tây cho tới tận trưa, mặt trời lên cao, thời tiết nóng không chịu được.
Lục Ly nhỏ giọng nói với anh: “Đi vào ngõ đi”
Tạ Kiến Vi không tiện lầu bầu, chỉ đành ngoan ngoãn đi vào con ngõ nhỏ không người ở đằng kia.
“Làm gì?” Tạ Kiến Vi hỏi hắn.
Tựa như ma thuật, một ly Ice blended trông siêu ngon miệng bất chợt xuất hiện giữa không trung.
Lục Ly nói: “Uống chút đi, giải khát.”
Tạ Kiến Vi thật sự không nhịn được, khẽ cong khóe miệng lên.
Lục Ly lại bảo: “Tôi không biết cậu thích vị gì, nếm thử xem, nếu không thích tôi sẽ đổi ly khác.”
Tạ Kiến Vi nhanh chóng cầm lấy ly nước, uống một ngụm rồi nói: “Rất ngon.” Ngọt ê cả răng, thật tuyệt vời.
Lục Ly: “Chậm thôi, đừng để nhiễm lạnh.”
“Ừm.” Tạ Kiến Vi đáp lời, chậm rãi uống ly nước Lục Ly cho.
Lục Ly lại hỏi anh: “Có đói không?”
Tạ Kiến Vi nói: “Không đến nỗi.”
“Muốn ăn gì, tôi kiếm về cho cậu.”
Tạ Kiến Vi trả lời: “Không cần, lát nữa tôi tới quán ăn nhanh ăn luôn.”
Lục Ly cau mày: “Đồ ăn chỗ đó cũng nuốt được à?”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly lại bảo: “Cậu chờ ở đây, tôi đi chuẩn bị đồ ăn ngon cho cậu.”
Tạ Kiến Vi nhỏ giọng hỏi: “Trộm à…”
Lục Ly nói: “Không phải.”
Tạ Kiến Vi: “Thì ra anh cũng có tiền để mua đồ.”
Lục Ly giải thích: “Đương nhiên là tôi không có tiền, nhưng cũng không phải lấy không, thế gian này có nhiều yêu ma quỷ quái, tôi lấy chút đồ của họ, xem như nhận sự cung phụng của họ, sẽ khiến họ bớt gặp chuyện xấu hơn.”
Còn có thể nói vậy được à…
Lục Ly nói tiếp: “Có vài người liều mạng muộn tặng đồ cho tôi, tôi còn không thèm nhận đâu.”
Tạ Kiến Vi: thật là lợi hại nha, đại Ly.
“Nói đến nói đi, còn không là phải trộm nữa à.”
Lục Ly: “…”
Tạ Kiến Vi bảo: “Tự tôi có thể ăn no, anh không cần hao tâm tổn trí.”
Lục Ly suy nghĩ trong chốc lát, hăng hái nói: “Vậy để tôi giúp cậu kiếm tiền.”
Tạ Kiến Vi hỏi: “Kiếm như thế nào?”
Lục Ly trả lời: “Cậu có thể xem phong thủy cho người ta, cam đoan xem một cái là chuẩn không cần chỉnh.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly nói: “Có tôi ở đây, đảm bảo cậu có thể trở thành thầy phong thuỷ bậc nhất.”
Tạ Kiến Vi ngập ngừng một chút mới nói: “Chí tôi không ở hướng này.”
“Ầy…” Lục Ly nóng nảy, “Tin tôi đi, dễ kiếm tiền lắm.” Hắn từng gặp một gã thầy bói chỉ có ba phần đạo hạnh, nhưng vừa mở miệng đã húp được mấy trăm vạn rồi. Nếu có hắn giúp sức, chắc chắn sổ tiết kiệm của Tạ Kiến Vi sẽ tăng ngàn vạn mỗi phút đồng hồ.
Tạ Kiến Vi thở dài: “Tôi tin anh.” Không tin cũng không được, dù sao hắn thật sự là một con quỷ. “Nhưng là tôi không thể giải thích với ba mẹ được. Anh cũng thấy đấy, bọn họ là người thường, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, tôi có thể tìm một công việc ổng định, chín giờ đi sáu giờ về, bọn họ đã vui vẻ lắm rồi.”
Lục Ly: “…” Vậy phải làm sao, hắn lại không thể can thiệp quá sâu vào chuyện đời, chẳng lẽ hắn không thể giúp được Tạ Kiến Vi?
Tạ Kiến Vi không nói thêm gì nữa, chỉ nhanh chóng đi tới quán ăn nhanh.
Sau khi ăn cơm trưa, anh nhận được một cuộc điện thoại, là công ty mới tới phỏng vấn ngày hôm qua.
Tạ Kiến Vi vội vàng nghe máy, giọng của đối phương truyền đến từ bên kia đầu dây điện thoại: “Anh Tạ, điều kiện của anh rất tốt, chúng tôi cảm thấy anh có thể đảm nhiệm phần công tác này, nếu tiện, mời anh tới công ty vào ngày mai để trao đổi kỹ hơn.”
Tạ Kiến Vi vui vẻ nói: “Được ạ!”
Lục Ly thấy anh cười, trong lòng chua chua, hắn muốn… người kia cười vì hắn, nhưng tiếc là không phải.
Tạ Kiến Vi có việc làm, buổi chiều không cần chạy đây chạy đó nữa mà về nhà luôn. Lúc chuẩn bị đi tắm, anh lên tiếng gọi: “Lục Ly?”
Lục Ly không trả lời.
Tạ Kiến Vi thật sự không biết hắn có đang có mặt ở đây không, nhưng chẳng vấn đề gì cả, dù sao thấy nóng thì anh vẫn phải tắm thôi.
Đương nhiên là Lục Ly đang ở chỗ này. Tạ Kiến Vi tắm, hắn đứng bên lặng lẽ quay tay, việc này chắc chắn không nên nói cho người kia biết.
Dù sao thì Tạ Kiến Vi cũng không nhìn thấy.
Buổi chiều, Tạ Kiến Vi ngủ một lát. Lúc ngủ, anh có thể cảm giác được có người đang ôm mình, còn giả vờ mơ ngủ và cọ cọ vào trong ngực hắn. Lục Ly vui vẻ, giảm nhiệt độ cơ thể mình đi một chút để Tạ Kiến Vi ghé sát vào hơn.
Mà đại Ly mới được giải phóng ở phòng tắm xong, giờ lại ngang nhiên đứng dậy.
Nhưng Lục Ly rất vui, cực kỳ vui. Hắn chăm chú nhìn Tạ Kiến Vi, không hề nhúc nhích mà đợi chờ đối phương thức dậy.
Sau khi tỉnh ngủ, Tạ Kiến Vi lười biếng vươn người một cái, lại gọi một tiếng: “Lục Ly?”
Lục Ly tiếp tục giả vờ không có mặt, Tạ Kiến Vi than thở: “Chơi chán nên đi rồi?”
Lục Ly bất mãn, nhưng vẫn không lên tiếng.
Tạ Kiến Vi không nghĩ ngợi nhiều, trở mình chuẩn bị làm cơm tối.
Buổi tối, cha Tạ mẹ Tạ nghe Tạ Kiến Vi nói đã tìm được việc thì đều rất vui, người một nhà hoà thuận bên nhau cực kỳ hạnh phúc.
Kết quả ngày hôm sau, khi vừa sửa soạn xong xuôi chuẩn bị đi làm, Tạ Kiến Vi bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
“Thật xin lỗi, anh Tạ, hôm nay anh đừng đến công ty.”
Tác giả :
Long Thất