Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)
Chương 124: Công lược nam chủ mang ‘mặt nạ’ (17)
Editor: HD
Điền Mật sẽ không tốt bụng đi nhắc nhở đâu, huống chi, nàng cũng không chắc là Điền Noãn Hương sẽ để ý đến mình.
Nàng đang suy nghĩ, có nên dẫn Âu Dương Túc Ngọc sang đó, sau đó nàng cản mũi tên giúp hắn, kiếm thêm độ hảo cảm?
Nhưng nhớ tới cảm giác mũi tên xuyên qua thịt, Điền Mật liền lắc đầu, hay là thôi đi.
Âu Dương Túc Ngọc nhìn thấy Điền Mật tự mình ngẩn người rồi lắc đầu, có chút buồn cười: “Cưỡi ngựa, đừng có ngẩn người, lỡ như đi nhầm vào rừng sâu, gặp phải thú dữ.”
“A?” Điền Mật ngẩng đầu nhìn Âu Dương Túc Ngọc, tất nhiên không nghe Âu Dương Túc Ngọc nói gì.
“Ta nói, nàng muốn săn cái gì? Ta săn giúp nàng.” Âu Dương Túc Ngọc nhếch môi cười, tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời.
Điền Mật bị nụ cười của hắn làm chói mắt, trợn mắt nhìn hắn thật lâu mới mở miệng: “Nghe nói Cảnh Ngưỡng sơn có suối Thanh Nguyệt, bên bờ suối Thanh Nguyệt thường có thỏ vàng sinh sống, không bằng, chúng ta tới suối Thanh Nguyệt đi?”
Âu Dương Túc Ngọc không hứng thú với việc săn bắn, bởi vì hắn muốn ngụy trang, tất nhiên không thể tận lực săn bắn, cho nên đối với yêu cầu của Điền Mật, hắn suy nghĩ một hồi, liền vui vẻ đáp ứng.
“Kiều Kiều, ta muốn tới suối Thanh Nguyệt xem thỏ vàng.” Điền Mật nhìn qua Lương Kiều, nói.
“A ~~~” Lương Kiều hơi há miệng, nhìn cánh rừng sâu thẳm, lắc đầu nói: “Mật Nhi tỷ tỷ đi với biểu ca đi, ta với Quân Nghị biểu ca đi tìm lão hổ.” Nói xong, vẫy tay với Điền Mật và Âu Dương Túc Ngọc, cưỡi ngựa đi trước.
“Ôi chao, ôi –” Phùng Quân Nghị giơ tay gọi, nhìn Điền Mật với Âu Dương Túc Ngọc, lại nhìn sang hướng Lương Kiều rời đi. Thở dài, có chút không tình nguyện nói: “Ta đi theo Kiều Kiều muội muội.” Sau khi Âu Dương Túc Ngọc gật đầu, hắn liền giục ngựa đuổi theo Lương Kiều, trong lòng thầm oán giận Lương Kiều biểu muội không đạo nghĩa, làm hại hắn không thể ở chung với Điền Mật.
“Đi thôi.” Âu Dương Túc Ngọc điều khiển ngựa, chậm rãi đi trước dẫn đường.
“Ừm.” Điền Mật nhếch miệng cười, sau đó cưỡi ngựa đi theo Âu Dương Túc Ngọc.
Hai năm qua thời gian nàng ở đơn độc với Âu Dương Túc Ngọc rất nhiều, ngược lại không hề mất tự nhiên, có điều độ hảo cảm vẫn không tăng, Điền Mật thật sự có chút sốt ruột.
Suối Thanh Nguyệt ở giữa rừng cây, dọc đường đi, thỉnh thoảng lại nhìn thấy hươu sao hoặc những động vật nhỏ khác ở trong bụi cỏ. Bốn phía ngoại trừ tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, còn có tiếng kêu của động vật, cực kì im ắng.
Ánh mắt trời xuyên thấu qua nhánh cây kẽ lá chiếu xuống, giống như vươn mình ra ngoài thế giới.
Trái tim Điền Mật cũng bắt đầu yên tĩnh, tạm thời vứt hết sầu não ra sau đầu.
Suối Thanh Nguyệt không quá rộng lớn, suối nước vòng vèo, có thể nhìn thấy đá cuội dưới đáy, đàn cá bơi lội trong nước. Hoa dại bên bờ nở rộ, cực kì đẹp.
Điền Mật xoay người xuống ngựa, giẫm lên thảm cỏ. Đột nhiên bụi cỏ bên cạnh di chuyển, một con thỏ lông vàng nhảy ra. Đôi mắt Điền Mật ngập tràn hưng phấn nhìn Âu Dương Túc Ngọc, giơ tay chỉ chỉ con thỏ.
Âu Dương Túc Ngọc giương cung tiễn, muốn bắn con thỏ kia.
“Ôi không, đừng –” Điền Mật la lớn một tiếng, con thỏ kia hoảng sợ vội vàng nhảy đi.
Âu Dương Túc Ngọc thu hồi cung tiễn, nhíu mày nhìn Điền Mật. Điền Mật hơi đỏ mặt: “Nhìn là được rồi, nó vẫn còn nhỏ, nếu như bị bắt, người nhà của nó sẽ lo lắng.”
Âu Dương Túc Ngọc khẽ cười thành tiếng, gật đầu, treo cung tiễn lên lưng ngựa: “Mặc kệ hôm nay là đại hội săn bắn, ta không săn, bồi nàng là được rồi.”
“Vậy cám ơn A Ngọc!” Điền Mật cười cảm ơn, tiện thể nhấc váy chạy đi.
Âu Dương Túc Ngọc ngẩn người, nhìn bóng lưng Điền Mật, đối với một tiếng A Ngọc trong miệng nàng, khiến lòng hắn xuất hiện một chút cảm giác lạ thường.
“Đinh --- hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 60, kí chủ cố lên!” Đã lâu không nghe thấy tiếng nhắc nhở, Điền Mật đang hái hoa dại lập tức sửng sốt, trong lòng suy nghĩ không biết bản thân vừa làm cái gì khiến Âu Dương Túc Ngọc tăng điểm hảo cảm.
Chẳng lẽ? Xưng hô?
Điền Mật đứng thẳng lên, giơ bó hoa dại trong tay, nhìn Âu Dương Túc Ngọc vẫy vẫy: “A Ngọc, cá trong suối rất mập, chúng ta nướng cá ăn đi?”
Âu Dương Túc Ngọc không đáp lời, chỉ bước tới gần Điền Mật. Hắn càng ngày càng gần, khi đi đến trước mặt Điền Mật, hắn hơi khom lưng, hơi thở hai người quấn lấy nhau, khoảng cách trong mấy tấc.
Điền Mật mở to hai mắt, chớp chớp, cứng đờ tại chỗ.
“Nàng vừa mới gọi ta là gì?” Âu Dương Túc Ngọc nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, nhưng Điền Mật cảm thấy không giống lắm.
“A, A Ngọc.” Điền Mật giơ tay, ngăn Âu Dương Túc Ngọc tới gần, tiện thể kéo khoảng cách hai người ra.
“Ừ, gọi như vậy cũng được, về sau, ta cho phép nàng gọi ta như vậy. Có điều, phải trả giá ~” Âu Dương Túc Ngọc giơ tay nhéo cái mũi trắng nõn như bạch ngọc của Điền Mật, cười cười.
“Hả?” Điền Mật chớp mắt, trong mắt hiện lên nghi hoặc, mũi nàng bị Âu Dương Túc Ngọc nhéo một hồi, hơi hơi đỏ hồng, càng tôn lên đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng, nhìn cực kì đáng yêu.
“Hôm nay, nàng bỏ cái gì vào chè quốc vương Đông Húc quốc?” Hắn thật sự quá tò mò, muốn hỏi trực tiếp Điền Mật, để xem nàng giải thích như thế nào.
Điền Mật thu tay, lui về phía sau hai bước, nàng không ngờ nàng cẩn thận như vậy, lại bị Âu Dương Túc Ngọc nhìn thấy, làm sao bây giờ? Nàng phải giải thích hành động đó thế nào?
Thấy ánh mắt Điền Mật lóe lên, nhưng không mở miệng, ánh mắt Âu Dương Túc Ngọc lập tức tối sầm, trong lòng có chút không vui, ý cười trên mặt biến mất.
Hắn tiến lên một bước, vươn tay, nắm chặt eo Điền Mật, kéo nàng dán sát vào thân thể hắn.
Điền Mật ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo hoảng loạn.
Âu Dương Túc Ngọc nghiêm mặt, nhanh chóng tháo dỡ ‘mặt nạ’.
Trong lòng Điền Mật liền sợ hãi, cái này, đây mới là bộ mặt thật của nam chủ sao? Tốt, rất dọa người nha, có phải không? Có khi nào trong lúc tức giận hắn giết nàng luôn không?
Nàng không có võ công, chỉ là một cô nương trói gà không chặt, sao cản được hắn?
“Như thế nào? Không chịu nói?” Âu Dương Túc Ngọc trầm giọng mở miệng, giọng nói áp bức mà Điền Mật chưa từng nghe.
Điền Mật nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu: “Không phải, không phải ta không chịu nói.” Trong lòng nàng nhanh chóng suy nghĩ đối sách, thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
Chết cũng không thừa nhận sao? Nhưng mà Âu Dương Túc Ngọc tận mắt nhìn thấy, có thể tin tưởng ư!
“Lại là không thể nói? Chẳng lẽ nói ra sẽ hủy hoại thanh danh?” Âu Dương Túc Ngọc không vội, khóe môi kéo lên, lộ ra ý cười yêu nghiệt.
“Ngoan ~ không cần giả bộ, nàng xem, ta không hóa trang nữa, thẳng thắn đối diện với nàng, nàng còn muốn gạt ta sao?” Âu Dương Túc Ngọc giơ tay chụp lấy má Điền Mật, ngón cái nhẹ nhàng ma sát, giọng điệu mềm mỏng, giống như đang thổ lộ với tình nhân.
Điền Mật sẽ không tốt bụng đi nhắc nhở đâu, huống chi, nàng cũng không chắc là Điền Noãn Hương sẽ để ý đến mình.
Nàng đang suy nghĩ, có nên dẫn Âu Dương Túc Ngọc sang đó, sau đó nàng cản mũi tên giúp hắn, kiếm thêm độ hảo cảm?
Nhưng nhớ tới cảm giác mũi tên xuyên qua thịt, Điền Mật liền lắc đầu, hay là thôi đi.
Âu Dương Túc Ngọc nhìn thấy Điền Mật tự mình ngẩn người rồi lắc đầu, có chút buồn cười: “Cưỡi ngựa, đừng có ngẩn người, lỡ như đi nhầm vào rừng sâu, gặp phải thú dữ.”
“A?” Điền Mật ngẩng đầu nhìn Âu Dương Túc Ngọc, tất nhiên không nghe Âu Dương Túc Ngọc nói gì.
“Ta nói, nàng muốn săn cái gì? Ta săn giúp nàng.” Âu Dương Túc Ngọc nhếch môi cười, tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời.
Điền Mật bị nụ cười của hắn làm chói mắt, trợn mắt nhìn hắn thật lâu mới mở miệng: “Nghe nói Cảnh Ngưỡng sơn có suối Thanh Nguyệt, bên bờ suối Thanh Nguyệt thường có thỏ vàng sinh sống, không bằng, chúng ta tới suối Thanh Nguyệt đi?”
Âu Dương Túc Ngọc không hứng thú với việc săn bắn, bởi vì hắn muốn ngụy trang, tất nhiên không thể tận lực săn bắn, cho nên đối với yêu cầu của Điền Mật, hắn suy nghĩ một hồi, liền vui vẻ đáp ứng.
“Kiều Kiều, ta muốn tới suối Thanh Nguyệt xem thỏ vàng.” Điền Mật nhìn qua Lương Kiều, nói.
“A ~~~” Lương Kiều hơi há miệng, nhìn cánh rừng sâu thẳm, lắc đầu nói: “Mật Nhi tỷ tỷ đi với biểu ca đi, ta với Quân Nghị biểu ca đi tìm lão hổ.” Nói xong, vẫy tay với Điền Mật và Âu Dương Túc Ngọc, cưỡi ngựa đi trước.
“Ôi chao, ôi –” Phùng Quân Nghị giơ tay gọi, nhìn Điền Mật với Âu Dương Túc Ngọc, lại nhìn sang hướng Lương Kiều rời đi. Thở dài, có chút không tình nguyện nói: “Ta đi theo Kiều Kiều muội muội.” Sau khi Âu Dương Túc Ngọc gật đầu, hắn liền giục ngựa đuổi theo Lương Kiều, trong lòng thầm oán giận Lương Kiều biểu muội không đạo nghĩa, làm hại hắn không thể ở chung với Điền Mật.
“Đi thôi.” Âu Dương Túc Ngọc điều khiển ngựa, chậm rãi đi trước dẫn đường.
“Ừm.” Điền Mật nhếch miệng cười, sau đó cưỡi ngựa đi theo Âu Dương Túc Ngọc.
Hai năm qua thời gian nàng ở đơn độc với Âu Dương Túc Ngọc rất nhiều, ngược lại không hề mất tự nhiên, có điều độ hảo cảm vẫn không tăng, Điền Mật thật sự có chút sốt ruột.
Suối Thanh Nguyệt ở giữa rừng cây, dọc đường đi, thỉnh thoảng lại nhìn thấy hươu sao hoặc những động vật nhỏ khác ở trong bụi cỏ. Bốn phía ngoại trừ tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, còn có tiếng kêu của động vật, cực kì im ắng.
Ánh mắt trời xuyên thấu qua nhánh cây kẽ lá chiếu xuống, giống như vươn mình ra ngoài thế giới.
Trái tim Điền Mật cũng bắt đầu yên tĩnh, tạm thời vứt hết sầu não ra sau đầu.
Suối Thanh Nguyệt không quá rộng lớn, suối nước vòng vèo, có thể nhìn thấy đá cuội dưới đáy, đàn cá bơi lội trong nước. Hoa dại bên bờ nở rộ, cực kì đẹp.
Điền Mật xoay người xuống ngựa, giẫm lên thảm cỏ. Đột nhiên bụi cỏ bên cạnh di chuyển, một con thỏ lông vàng nhảy ra. Đôi mắt Điền Mật ngập tràn hưng phấn nhìn Âu Dương Túc Ngọc, giơ tay chỉ chỉ con thỏ.
Âu Dương Túc Ngọc giương cung tiễn, muốn bắn con thỏ kia.
“Ôi không, đừng –” Điền Mật la lớn một tiếng, con thỏ kia hoảng sợ vội vàng nhảy đi.
Âu Dương Túc Ngọc thu hồi cung tiễn, nhíu mày nhìn Điền Mật. Điền Mật hơi đỏ mặt: “Nhìn là được rồi, nó vẫn còn nhỏ, nếu như bị bắt, người nhà của nó sẽ lo lắng.”
Âu Dương Túc Ngọc khẽ cười thành tiếng, gật đầu, treo cung tiễn lên lưng ngựa: “Mặc kệ hôm nay là đại hội săn bắn, ta không săn, bồi nàng là được rồi.”
“Vậy cám ơn A Ngọc!” Điền Mật cười cảm ơn, tiện thể nhấc váy chạy đi.
Âu Dương Túc Ngọc ngẩn người, nhìn bóng lưng Điền Mật, đối với một tiếng A Ngọc trong miệng nàng, khiến lòng hắn xuất hiện một chút cảm giác lạ thường.
“Đinh --- hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 60, kí chủ cố lên!” Đã lâu không nghe thấy tiếng nhắc nhở, Điền Mật đang hái hoa dại lập tức sửng sốt, trong lòng suy nghĩ không biết bản thân vừa làm cái gì khiến Âu Dương Túc Ngọc tăng điểm hảo cảm.
Chẳng lẽ? Xưng hô?
Điền Mật đứng thẳng lên, giơ bó hoa dại trong tay, nhìn Âu Dương Túc Ngọc vẫy vẫy: “A Ngọc, cá trong suối rất mập, chúng ta nướng cá ăn đi?”
Âu Dương Túc Ngọc không đáp lời, chỉ bước tới gần Điền Mật. Hắn càng ngày càng gần, khi đi đến trước mặt Điền Mật, hắn hơi khom lưng, hơi thở hai người quấn lấy nhau, khoảng cách trong mấy tấc.
Điền Mật mở to hai mắt, chớp chớp, cứng đờ tại chỗ.
“Nàng vừa mới gọi ta là gì?” Âu Dương Túc Ngọc nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, nhưng Điền Mật cảm thấy không giống lắm.
“A, A Ngọc.” Điền Mật giơ tay, ngăn Âu Dương Túc Ngọc tới gần, tiện thể kéo khoảng cách hai người ra.
“Ừ, gọi như vậy cũng được, về sau, ta cho phép nàng gọi ta như vậy. Có điều, phải trả giá ~” Âu Dương Túc Ngọc giơ tay nhéo cái mũi trắng nõn như bạch ngọc của Điền Mật, cười cười.
“Hả?” Điền Mật chớp mắt, trong mắt hiện lên nghi hoặc, mũi nàng bị Âu Dương Túc Ngọc nhéo một hồi, hơi hơi đỏ hồng, càng tôn lên đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng, nhìn cực kì đáng yêu.
“Hôm nay, nàng bỏ cái gì vào chè quốc vương Đông Húc quốc?” Hắn thật sự quá tò mò, muốn hỏi trực tiếp Điền Mật, để xem nàng giải thích như thế nào.
Điền Mật thu tay, lui về phía sau hai bước, nàng không ngờ nàng cẩn thận như vậy, lại bị Âu Dương Túc Ngọc nhìn thấy, làm sao bây giờ? Nàng phải giải thích hành động đó thế nào?
Thấy ánh mắt Điền Mật lóe lên, nhưng không mở miệng, ánh mắt Âu Dương Túc Ngọc lập tức tối sầm, trong lòng có chút không vui, ý cười trên mặt biến mất.
Hắn tiến lên một bước, vươn tay, nắm chặt eo Điền Mật, kéo nàng dán sát vào thân thể hắn.
Điền Mật ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo hoảng loạn.
Âu Dương Túc Ngọc nghiêm mặt, nhanh chóng tháo dỡ ‘mặt nạ’.
Trong lòng Điền Mật liền sợ hãi, cái này, đây mới là bộ mặt thật của nam chủ sao? Tốt, rất dọa người nha, có phải không? Có khi nào trong lúc tức giận hắn giết nàng luôn không?
Nàng không có võ công, chỉ là một cô nương trói gà không chặt, sao cản được hắn?
“Như thế nào? Không chịu nói?” Âu Dương Túc Ngọc trầm giọng mở miệng, giọng nói áp bức mà Điền Mật chưa từng nghe.
Điền Mật nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu: “Không phải, không phải ta không chịu nói.” Trong lòng nàng nhanh chóng suy nghĩ đối sách, thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
Chết cũng không thừa nhận sao? Nhưng mà Âu Dương Túc Ngọc tận mắt nhìn thấy, có thể tin tưởng ư!
“Lại là không thể nói? Chẳng lẽ nói ra sẽ hủy hoại thanh danh?” Âu Dương Túc Ngọc không vội, khóe môi kéo lên, lộ ra ý cười yêu nghiệt.
“Ngoan ~ không cần giả bộ, nàng xem, ta không hóa trang nữa, thẳng thắn đối diện với nàng, nàng còn muốn gạt ta sao?” Âu Dương Túc Ngọc giơ tay chụp lấy má Điền Mật, ngón cái nhẹ nhàng ma sát, giọng điệu mềm mỏng, giống như đang thổ lộ với tình nhân.
Tác giả :
Mai Khai