Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)
Chương 119: Công lược nam chủ mang ‘mặt nạ’ (12)
Editor: HD
Nàng từng nghe những thứ này từ Phùng thị, lúc ấy Phùng thị nói nàng đừng vì xuất thân một người, mà ghét bỏ người ta.
Nàng cũng không vì mẹ đẻ Điền Mật như thế nào mà không thích Điền Mật, ngược lại, bởi vì mẹ đẻ Điền Mật, Lương Kiều đối với Điền Mật, có chút đồng tình.
“Khi nào ca ca Mật Nhi tỷ tỷ trở về, ta phải đi gặp ca ca tốt của Mật Nhi tỷ tỷ một lần!” Nàng nhìn Điền Mật cười, giống như có chút khen ngợi, có chút tò mò.
Điền Mật cười gật đầu, nói với nàng: “Được thôi! Ca ca ta rất là tốt đấy!” Sau đó lại hạ mí mắt xuống: “Ba năm nay ca ca ta không chút tin tức, cũng không biết hiện tại thế nào, sống trong quân doanh có tốt hay không. Huynh ấy, còn chưa biết tin nương đã mất.”
Lương Kiều thấy nàng như vậy, có chút lo lắng nắm chặt bàn tay nàng, hơi há miệng, không biết an ủi Điền Mật thế nào, ánh mắt nhìn xung quanh, bởi vì nóng vội mà khuôn mặt ửng đỏ.
Điền Mật ngẩng đầu cười với nàng: “Không nói những chuyện này nữa, hôm nay khó khăn lắm ta mới được đến chỗ Kiều Kiều muội muội chơi, chúng ta phải thoải mái vui vẻ.”
Mắt thấy Điền Mật an ủi ngược lại mình, Lương Kiều có chút xấu hổ, càng thêm yêu thích Điền Mật.
Đến chỗ sân viện của Lương Kiều, Lương Kiều gọi một nha hoàn ôm Xảo Xảo tới.
Xảo Xảo là một con boo lông trắng, nhỏ nhỏ, đôi mắt tròn đen bóng, cực kì đáng yêu.
Lương Kiều đặt Xảo Xảo vào trong lòng Điền Mật, Điền Mật cười tiếp nhận Xảo Xảo, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Xảo Xảo, nhất thời cảm thấy trái tim tan chảy.
“Thế nào, Mật Nhi tỷ tỷ, Xảo Xảo đáng yêu lắm đúng không?” Hai mắt Lương Kiều lóe sáng, trên mặt tràn đầy chờ mong được nàng khen ngợi.
Điền Mật lộ ra má lúm đồng tiền, gật đầu: “Ừm, Xảo Xảo thật đáng yêu!”
“Vậy thì lần sau ta sẽ bảo biểu ca mang một con về cho tỷ nuôi?” Lương Kiều cảm thấy việc này rất có khả năng, vừa nói, vừa dẫn Điền Mật vào sương phòng của mình.
“Không được, ta là thứ nữ, vật nuôi quý giá như vậy, không cần phiền biểu ca của Kiều Kiều muội muội đâu.” Thật ra nàng sợ nếu Âu Dương Túc Ngọc thực sự đưa cho nàng một con chó boo, Điền Noãn Hương mà biết rồi, chẳng phải sẽ bị kích thích sao.
Suy đi nghĩ lại hay là thôi đi, nàng tới nơi này không phải để chơi đùa.
Lương Kiều muốn nói là không phiền, nhưng nghĩ lại biểu ca tuy rằng dễ nói chuyện, trên thực tế cũng rất hay từ chối, nàng không dám đảm bảo với Điền Mật.
Xảo Xảo cực kì ngoan ngoãn, ở trong lòng Điền Mật không chút lộn xộn, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm ngón tay Điền Mật. Điền Mật cúi đầu chơi đùa với Xảo Xảo, cùng lúc nghe Lương Kiều nói chuyện bên cạnh.
“Tiểu thư, biểu thiếu gia đến chơi, phu nhân bảo người với Điền tiểu thư qua đó ạ.”
Nha hoàn đứng ngoài cửa nâng cao giọng gọi Lương Kiều, Lương Kiều đang múa tay múa chân nói chuyện hăng say, lập tức dừng động tác, một lát sau mới kịp phản ứng.
Điền Mật cũng sửng sốt một phen, biểu thiếu gia? Âu Dương Túc Ngọc hả?
Dù sao Âu Dương Túc Ngọc cũng là hoàng tử, sau khi hắn trưởng thành, hoàng thượng phong hắn làm Tĩnh vương gia, chỉ là một cái phong hào, không có thứ gì khác.
Cho dù Âu Dương Túc Ngọc được phong vương, khi hắn đến chỗ Thị Lang phủ, Phùng thị vẫn để cho hạ nhân gọi Âu Dương Túc Ngọc là biểu thiếu gia, càng thể hiện sự thân thiết.
“Biểu ca đến đây? Mật Nhi tỷ tỷ, ta dẫn tỷ đi gặp biểu ca ta, bộ dạng biểu ca ta rất tốt, so với tỷ không hề kém đâu.” Lương Kiều cảm thấy, xét về khuôn mặt biểu ca nhà mình cực kì có ưu thế, bộ dáng đúng là yêu nghiệt.
Điền Mật có chút buồn cười, Lương Kiều so sánh bộ dạng của Âu Dương Túc Ngọc với bộ dạng một nữ tử như nàng, thực là không biết nói làm sao, có điều bộ dạng của Âu Dương Túc Ngọc, so với nàng, quả thực là xinh đẹp hơn.
Đưa Xảo Xảo cho nha hoàn, xong xuôi mọi chuyện, Lương Kiều tiếp tục kéo nàng tới viện Phùng thị.
Dọc đường đi, Lương Kiều nói mẫu thân nàng ấy yêu thương biểu ca như thế nào, thật là bất công như thế nào. Chẳng qua biểu ca đối xử với nàng ấy không tệ, chứ không nàng cũng mặc kệ hắn rồi.
Điền Mật đi theo Lương Kiều tới viện của Phùng thị, còn chưa vừa trong, liền nghe thấy tiếng cười của Phùng thị: “Con, cái tên tiểu tử này, mau chóng tìm cháu dâu cho dì yên tâm, con cũng mười tám rồi, cũng nên có hài tử đi.”
Nghe thấy mẫu thân mình lại nói tới vấn đề hôn sự của biểu ca, Lương Kiều kéo Điền Mật nhanh chóng đi vào đại sảnh: “Biểu ca, mỗi lần huynh tới, mẫu thân đều hối thúc huynh, huynh không chán, ta cũng chán chết rồi, thôi thì huynh mau mau đi tìm biểu tẩu cho ta đi!”
Điền Mật đi ở phía sau Lương Kiều, nàng sớm biết người ở đại sảnh là ai, cho nên không vội vàng ngẩng đầu. Hơi cúi đầu hành lễ với Phùng thị, sau đó nhìn sang chỗ Âu Dương Túc Ngọc.
Thời điểm nàng ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt hứng thú của Âu Dương Túc Ngọc.
Nàng ra vẻ kinh ngạc, hai mắt mở lớn, thành công khiến Âu Dương Túc Ngọc nhếch môi cười vui vẻ.
Điền Mật lập tức gục đầu xuống, đứng sang một bên.
Lương Kiều đứng chỗ Điền Mật vừa hay đứng chặn tầm mắt của Âu Dương Túc Ngọc.
Phùng thị có chút trách cứ trừng mắt nhìn Lương Kiều một cái: “Nữ tử như con, bàn chuyện này cũng không biết e lệ, sau này có công tử nào dám lấy con không?”
Lương Kiều không chút quan tâm, hừ hừ: “Không dám lấy con? Con không cần gả a, con cả đời ở nhà trông nhà!”
“Vừa nãy còn giục ta tìm biểu tẩu cho muội, bây giờ đến lượt muội, không muốn lấy chồng hả? Sao, chỉ cho phép mình không lấy chồng, không cho phép ta không lấy hả?” Âu Dương Túc Ngọc nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa ý cười.
Lương Kiều bị Âu Dương Túc Ngọc chặn họng, nói không ra lời, trợn mắt nhìn Âu Dương Túc Ngọc một cái, sau đó quay đầu kéo Điền Mật đi tới bên cạnh Phùng thị.
“Biểu ca chỉ biết khi dễ ta, ta không thích biểu ca nữa!” Lương Kiều chu miệng, vẻ mặt bất mãn.
Phùng thị nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười: “Được rồi, Mật Nhi tỷ tỷ của con đang ở đây, đừng để cho Mật Nhi nghĩ con là tiểu thư hễ động một tí là tức giận.”
“Mật Nhi tỷ tỷ, ta không phải người như vậy, tỷ có hiểu không, a?” Lương Kiều kéo cánh tay Điền Mật, vẻ mặt chăm chú nhìn Điền Mật.
Điền Mật gật đầu: “Ừm, ta biết Kiều Kiều là một cô nương tính tình rất tốt!” Đạt được ý nguyện, Lương Kiều vui vẻ trở lại.
Phùng thị bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt hoàn toàn là yêu thương, ánh mắt nhìn Điền Mật, cũng hết sức tán thưởng.
Ánh mắt Âu Dương Túc Ngọc dừng trên người Điền Mật, hắn rất tò mò, Điền Mật, rốt cuộc muốn làm cái gì, hoặc nói là, hắn tò mò, dã tâm của Điền Mật, rốt cuộc lớn như thế nào?
Lương Kiều nhìn sang Âu Dương Túc Ngọc, lúc này mới chợt nhớ ra, nàng còn chưa chính thức giới thiệu Điền Mật cho Âu Dương Túc Ngọc, không thể thất lễ với Điền Mật được.
Vừa kéo Điền Mật vừa gọi Âu Dương Túc Ngọc: “Biểu ca, đây là Mật Nhi tỷ tỷ, là tứ tiểu thư của Vĩnh Ninh vương phủ, muội muội của Điền Noãn Hương.”
“A, hóa ra là Điền tiểu thư.” Âu Dương Túc Ngọc cười nhạt, nhìn Điền Mật một cái, giống như chưa từng gặp mặt Điền Mật.
“Ừm, Mật Nhi tỷ tỷ, quên chưa nói với tỷ, đây là biểu ca ta đương kim Tĩnh vương gia.”
Nàng từng nghe những thứ này từ Phùng thị, lúc ấy Phùng thị nói nàng đừng vì xuất thân một người, mà ghét bỏ người ta.
Nàng cũng không vì mẹ đẻ Điền Mật như thế nào mà không thích Điền Mật, ngược lại, bởi vì mẹ đẻ Điền Mật, Lương Kiều đối với Điền Mật, có chút đồng tình.
“Khi nào ca ca Mật Nhi tỷ tỷ trở về, ta phải đi gặp ca ca tốt của Mật Nhi tỷ tỷ một lần!” Nàng nhìn Điền Mật cười, giống như có chút khen ngợi, có chút tò mò.
Điền Mật cười gật đầu, nói với nàng: “Được thôi! Ca ca ta rất là tốt đấy!” Sau đó lại hạ mí mắt xuống: “Ba năm nay ca ca ta không chút tin tức, cũng không biết hiện tại thế nào, sống trong quân doanh có tốt hay không. Huynh ấy, còn chưa biết tin nương đã mất.”
Lương Kiều thấy nàng như vậy, có chút lo lắng nắm chặt bàn tay nàng, hơi há miệng, không biết an ủi Điền Mật thế nào, ánh mắt nhìn xung quanh, bởi vì nóng vội mà khuôn mặt ửng đỏ.
Điền Mật ngẩng đầu cười với nàng: “Không nói những chuyện này nữa, hôm nay khó khăn lắm ta mới được đến chỗ Kiều Kiều muội muội chơi, chúng ta phải thoải mái vui vẻ.”
Mắt thấy Điền Mật an ủi ngược lại mình, Lương Kiều có chút xấu hổ, càng thêm yêu thích Điền Mật.
Đến chỗ sân viện của Lương Kiều, Lương Kiều gọi một nha hoàn ôm Xảo Xảo tới.
Xảo Xảo là một con boo lông trắng, nhỏ nhỏ, đôi mắt tròn đen bóng, cực kì đáng yêu.
Lương Kiều đặt Xảo Xảo vào trong lòng Điền Mật, Điền Mật cười tiếp nhận Xảo Xảo, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Xảo Xảo, nhất thời cảm thấy trái tim tan chảy.
“Thế nào, Mật Nhi tỷ tỷ, Xảo Xảo đáng yêu lắm đúng không?” Hai mắt Lương Kiều lóe sáng, trên mặt tràn đầy chờ mong được nàng khen ngợi.
Điền Mật lộ ra má lúm đồng tiền, gật đầu: “Ừm, Xảo Xảo thật đáng yêu!”
“Vậy thì lần sau ta sẽ bảo biểu ca mang một con về cho tỷ nuôi?” Lương Kiều cảm thấy việc này rất có khả năng, vừa nói, vừa dẫn Điền Mật vào sương phòng của mình.
“Không được, ta là thứ nữ, vật nuôi quý giá như vậy, không cần phiền biểu ca của Kiều Kiều muội muội đâu.” Thật ra nàng sợ nếu Âu Dương Túc Ngọc thực sự đưa cho nàng một con chó boo, Điền Noãn Hương mà biết rồi, chẳng phải sẽ bị kích thích sao.
Suy đi nghĩ lại hay là thôi đi, nàng tới nơi này không phải để chơi đùa.
Lương Kiều muốn nói là không phiền, nhưng nghĩ lại biểu ca tuy rằng dễ nói chuyện, trên thực tế cũng rất hay từ chối, nàng không dám đảm bảo với Điền Mật.
Xảo Xảo cực kì ngoan ngoãn, ở trong lòng Điền Mật không chút lộn xộn, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm ngón tay Điền Mật. Điền Mật cúi đầu chơi đùa với Xảo Xảo, cùng lúc nghe Lương Kiều nói chuyện bên cạnh.
“Tiểu thư, biểu thiếu gia đến chơi, phu nhân bảo người với Điền tiểu thư qua đó ạ.”
Nha hoàn đứng ngoài cửa nâng cao giọng gọi Lương Kiều, Lương Kiều đang múa tay múa chân nói chuyện hăng say, lập tức dừng động tác, một lát sau mới kịp phản ứng.
Điền Mật cũng sửng sốt một phen, biểu thiếu gia? Âu Dương Túc Ngọc hả?
Dù sao Âu Dương Túc Ngọc cũng là hoàng tử, sau khi hắn trưởng thành, hoàng thượng phong hắn làm Tĩnh vương gia, chỉ là một cái phong hào, không có thứ gì khác.
Cho dù Âu Dương Túc Ngọc được phong vương, khi hắn đến chỗ Thị Lang phủ, Phùng thị vẫn để cho hạ nhân gọi Âu Dương Túc Ngọc là biểu thiếu gia, càng thể hiện sự thân thiết.
“Biểu ca đến đây? Mật Nhi tỷ tỷ, ta dẫn tỷ đi gặp biểu ca ta, bộ dạng biểu ca ta rất tốt, so với tỷ không hề kém đâu.” Lương Kiều cảm thấy, xét về khuôn mặt biểu ca nhà mình cực kì có ưu thế, bộ dáng đúng là yêu nghiệt.
Điền Mật có chút buồn cười, Lương Kiều so sánh bộ dạng của Âu Dương Túc Ngọc với bộ dạng một nữ tử như nàng, thực là không biết nói làm sao, có điều bộ dạng của Âu Dương Túc Ngọc, so với nàng, quả thực là xinh đẹp hơn.
Đưa Xảo Xảo cho nha hoàn, xong xuôi mọi chuyện, Lương Kiều tiếp tục kéo nàng tới viện Phùng thị.
Dọc đường đi, Lương Kiều nói mẫu thân nàng ấy yêu thương biểu ca như thế nào, thật là bất công như thế nào. Chẳng qua biểu ca đối xử với nàng ấy không tệ, chứ không nàng cũng mặc kệ hắn rồi.
Điền Mật đi theo Lương Kiều tới viện của Phùng thị, còn chưa vừa trong, liền nghe thấy tiếng cười của Phùng thị: “Con, cái tên tiểu tử này, mau chóng tìm cháu dâu cho dì yên tâm, con cũng mười tám rồi, cũng nên có hài tử đi.”
Nghe thấy mẫu thân mình lại nói tới vấn đề hôn sự của biểu ca, Lương Kiều kéo Điền Mật nhanh chóng đi vào đại sảnh: “Biểu ca, mỗi lần huynh tới, mẫu thân đều hối thúc huynh, huynh không chán, ta cũng chán chết rồi, thôi thì huynh mau mau đi tìm biểu tẩu cho ta đi!”
Điền Mật đi ở phía sau Lương Kiều, nàng sớm biết người ở đại sảnh là ai, cho nên không vội vàng ngẩng đầu. Hơi cúi đầu hành lễ với Phùng thị, sau đó nhìn sang chỗ Âu Dương Túc Ngọc.
Thời điểm nàng ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt hứng thú của Âu Dương Túc Ngọc.
Nàng ra vẻ kinh ngạc, hai mắt mở lớn, thành công khiến Âu Dương Túc Ngọc nhếch môi cười vui vẻ.
Điền Mật lập tức gục đầu xuống, đứng sang một bên.
Lương Kiều đứng chỗ Điền Mật vừa hay đứng chặn tầm mắt của Âu Dương Túc Ngọc.
Phùng thị có chút trách cứ trừng mắt nhìn Lương Kiều một cái: “Nữ tử như con, bàn chuyện này cũng không biết e lệ, sau này có công tử nào dám lấy con không?”
Lương Kiều không chút quan tâm, hừ hừ: “Không dám lấy con? Con không cần gả a, con cả đời ở nhà trông nhà!”
“Vừa nãy còn giục ta tìm biểu tẩu cho muội, bây giờ đến lượt muội, không muốn lấy chồng hả? Sao, chỉ cho phép mình không lấy chồng, không cho phép ta không lấy hả?” Âu Dương Túc Ngọc nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa ý cười.
Lương Kiều bị Âu Dương Túc Ngọc chặn họng, nói không ra lời, trợn mắt nhìn Âu Dương Túc Ngọc một cái, sau đó quay đầu kéo Điền Mật đi tới bên cạnh Phùng thị.
“Biểu ca chỉ biết khi dễ ta, ta không thích biểu ca nữa!” Lương Kiều chu miệng, vẻ mặt bất mãn.
Phùng thị nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười: “Được rồi, Mật Nhi tỷ tỷ của con đang ở đây, đừng để cho Mật Nhi nghĩ con là tiểu thư hễ động một tí là tức giận.”
“Mật Nhi tỷ tỷ, ta không phải người như vậy, tỷ có hiểu không, a?” Lương Kiều kéo cánh tay Điền Mật, vẻ mặt chăm chú nhìn Điền Mật.
Điền Mật gật đầu: “Ừm, ta biết Kiều Kiều là một cô nương tính tình rất tốt!” Đạt được ý nguyện, Lương Kiều vui vẻ trở lại.
Phùng thị bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt hoàn toàn là yêu thương, ánh mắt nhìn Điền Mật, cũng hết sức tán thưởng.
Ánh mắt Âu Dương Túc Ngọc dừng trên người Điền Mật, hắn rất tò mò, Điền Mật, rốt cuộc muốn làm cái gì, hoặc nói là, hắn tò mò, dã tâm của Điền Mật, rốt cuộc lớn như thế nào?
Lương Kiều nhìn sang Âu Dương Túc Ngọc, lúc này mới chợt nhớ ra, nàng còn chưa chính thức giới thiệu Điền Mật cho Âu Dương Túc Ngọc, không thể thất lễ với Điền Mật được.
Vừa kéo Điền Mật vừa gọi Âu Dương Túc Ngọc: “Biểu ca, đây là Mật Nhi tỷ tỷ, là tứ tiểu thư của Vĩnh Ninh vương phủ, muội muội của Điền Noãn Hương.”
“A, hóa ra là Điền tiểu thư.” Âu Dương Túc Ngọc cười nhạt, nhìn Điền Mật một cái, giống như chưa từng gặp mặt Điền Mật.
“Ừm, Mật Nhi tỷ tỷ, quên chưa nói với tỷ, đây là biểu ca ta đương kim Tĩnh vương gia.”
Tác giả :
Mai Khai