Các Độc Giả Ơi, Tác Giả Bị Ăn Tươi Rồi
Chương 22
“Giang Dương, đang làm gì đó?”
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng Lê Hiên Vũ mang theo ý cười, Giang Dương tuy rằng rất muốn tranh công nói cho anh biết rằng hắn làm cơm tối, nhưng là để thấy nét mắt kinh ngạc của anh nên hắn nhẫn nại vậy.
“Không có gì, đang đọc sách cho qua thời gian thôi.” Giang Dương đáp ậm ờ, liếc mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, nhìn lên mới thấy thì ra đã gần năm giờ rưỡi, liền giả vờ như bình thường, nói nhanh “Sắp đền giờ tan ca rồi chứ? Cậu nhanh trở về đi, tớ chết đói rồi nè.”
Lê Hiên Vũ nở nụ cười cười hai tiếng, sau đó nói: “Xin lỗi, đang muốn nói với cậu là, tối nay tớ có việc phải đi ra ngoài ăn, không thể nấu cơm cho cậu, nếu cậu đói thì gọi đồ ăn ngoài đi.”
Giang Dương sửng sốt, trong lòng nghĩ sao mà đúng lúc như thế, vì thế truy vấn theo, nói: “Chuyện gì?”
“Cũng không có gì ─── đúng rồi, buổi tối tớ cũng không đến chỗ cậu ngủ đâu, tớ về nhà mình.” Lê Hiên Vũ nói xong, lại dặn hắn, “Cơm tối nhất định phải ăn, buổi tối nhớ kỹ đi ngủ sớm một chút, trước khi ngủ nhớ phải uống sữa nóng nhé…”
Giang Dương vừa nghe vừa nghi ngờ, mơ hồ thấy giọng của Lục Nhân truyền ra từ trong ống nghe, nghe thì có vẻ là đứng từ xa gọi Lê Hiên Vũ, nói chính là: “Lão đại, hết giờ làm rồi, nên đi coi mắt đi!”
Hai chữ ‘coi mắt’ như một đường thiên lôi, thẳng tắp bổ vào đỉnh đầu Giang Dương, hắn hoảng loạn không biết làm sao, ngay cả lời Lê Hiên Vũ cũng không nghe vào tai được, ngốc ngơ đáp lại lời anh, ‘ừm’ mấy tiếng rồi cúp điện thoại.
Sau đó hắn nhìn ống nghe trong tay, bên trong truyền đến tiếng ‘tút tút’ dài, hắn chỉ cảm thấy một trận mê man.
Tiểu Vũ của hắn, muốn đi coi mắt rồi?
Sửng sốt một hồi, đầu óc Giang Dương mới bắt đầu vận chuyển lần nữa.
Đúng rồi, hắn sao lại quên chứ, Tiểu Vũ dọn ra ngoài chính bởi mẹ anh thúc giục anh mua phòng mua xe cưới vợ. Tiểu Vũ còn nói mẹ anh muốn dẫn người qua để anh coi mắt, đêm nay anh không trở lại đây mà là phải tới nhà mới, tám phần mười là muốn dàn xếp mẹ anh và đối tượng coi mắt đi?
Thế nhưng, thế nhưng Tiểu Vũ không phải dã nói sẽ cùng hắn, thẳng đến khi hắn chán sao?
Giang Dương vò rối tóc, phiền toái không yên, hắn nhớ tới mình đã từng rống lên với Lê Hiên Vũ rằng, ‘cậu kết hôn thì cũng không thể mặc kệ tớ’, khi đó hắn cho rằng dù Lê Hiên Vũ kết hôn thì bọn họ cũng có thể giống như trước đây.
Nhưng mà giờ đây Lê Hiên Vũ muốn đi coi mặt rồi, nói không chừng không lâu sau thì sẽ kết hôn, khi đó anh thực sự còn có thể ở cùng hắn sao? Nhất định không thể giống như bây giờ được, mỗi ngày đều dính cùng nhau? Rõ ràng mình đã thay đổi lại mà, vì sao Tiểu Vũ còn muốn rời bỏ?
Giang Dương lại cảm thấy khó chịu, nặng nề, áp lực, khiến hắn phát cuồng. Vừa nghĩ đến sau này Lê Hiên Vũ sẽ cười ôn nhu với người khác, làm cơm cho người khác, ôm người khác, cùng người khác ở trong căn nhà mới hắn chưa từng tới kia, hắn liền không thể chịu đựng được.
Không, không đúng, Tiểu Vũ là của mình!
Giang Dương bỗng nhiên tỉnh táo lại, cầm di động lên, tìm kiếm một hồi, lập tức ấn gọi.
Hắn muốn ngăn cản Tiểu Vũ đi coi mắt.
○○○
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng Lê Hiên Vũ mang theo ý cười, Giang Dương tuy rằng rất muốn tranh công nói cho anh biết rằng hắn làm cơm tối, nhưng là để thấy nét mắt kinh ngạc của anh nên hắn nhẫn nại vậy.
“Không có gì, đang đọc sách cho qua thời gian thôi.” Giang Dương đáp ậm ờ, liếc mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, nhìn lên mới thấy thì ra đã gần năm giờ rưỡi, liền giả vờ như bình thường, nói nhanh “Sắp đền giờ tan ca rồi chứ? Cậu nhanh trở về đi, tớ chết đói rồi nè.”
Lê Hiên Vũ nở nụ cười cười hai tiếng, sau đó nói: “Xin lỗi, đang muốn nói với cậu là, tối nay tớ có việc phải đi ra ngoài ăn, không thể nấu cơm cho cậu, nếu cậu đói thì gọi đồ ăn ngoài đi.”
Giang Dương sửng sốt, trong lòng nghĩ sao mà đúng lúc như thế, vì thế truy vấn theo, nói: “Chuyện gì?”
“Cũng không có gì ─── đúng rồi, buổi tối tớ cũng không đến chỗ cậu ngủ đâu, tớ về nhà mình.” Lê Hiên Vũ nói xong, lại dặn hắn, “Cơm tối nhất định phải ăn, buổi tối nhớ kỹ đi ngủ sớm một chút, trước khi ngủ nhớ phải uống sữa nóng nhé…”
Giang Dương vừa nghe vừa nghi ngờ, mơ hồ thấy giọng của Lục Nhân truyền ra từ trong ống nghe, nghe thì có vẻ là đứng từ xa gọi Lê Hiên Vũ, nói chính là: “Lão đại, hết giờ làm rồi, nên đi coi mắt đi!”
Hai chữ ‘coi mắt’ như một đường thiên lôi, thẳng tắp bổ vào đỉnh đầu Giang Dương, hắn hoảng loạn không biết làm sao, ngay cả lời Lê Hiên Vũ cũng không nghe vào tai được, ngốc ngơ đáp lại lời anh, ‘ừm’ mấy tiếng rồi cúp điện thoại.
Sau đó hắn nhìn ống nghe trong tay, bên trong truyền đến tiếng ‘tút tút’ dài, hắn chỉ cảm thấy một trận mê man.
Tiểu Vũ của hắn, muốn đi coi mắt rồi?
Sửng sốt một hồi, đầu óc Giang Dương mới bắt đầu vận chuyển lần nữa.
Đúng rồi, hắn sao lại quên chứ, Tiểu Vũ dọn ra ngoài chính bởi mẹ anh thúc giục anh mua phòng mua xe cưới vợ. Tiểu Vũ còn nói mẹ anh muốn dẫn người qua để anh coi mắt, đêm nay anh không trở lại đây mà là phải tới nhà mới, tám phần mười là muốn dàn xếp mẹ anh và đối tượng coi mắt đi?
Thế nhưng, thế nhưng Tiểu Vũ không phải dã nói sẽ cùng hắn, thẳng đến khi hắn chán sao?
Giang Dương vò rối tóc, phiền toái không yên, hắn nhớ tới mình đã từng rống lên với Lê Hiên Vũ rằng, ‘cậu kết hôn thì cũng không thể mặc kệ tớ’, khi đó hắn cho rằng dù Lê Hiên Vũ kết hôn thì bọn họ cũng có thể giống như trước đây.
Nhưng mà giờ đây Lê Hiên Vũ muốn đi coi mặt rồi, nói không chừng không lâu sau thì sẽ kết hôn, khi đó anh thực sự còn có thể ở cùng hắn sao? Nhất định không thể giống như bây giờ được, mỗi ngày đều dính cùng nhau? Rõ ràng mình đã thay đổi lại mà, vì sao Tiểu Vũ còn muốn rời bỏ?
Giang Dương lại cảm thấy khó chịu, nặng nề, áp lực, khiến hắn phát cuồng. Vừa nghĩ đến sau này Lê Hiên Vũ sẽ cười ôn nhu với người khác, làm cơm cho người khác, ôm người khác, cùng người khác ở trong căn nhà mới hắn chưa từng tới kia, hắn liền không thể chịu đựng được.
Không, không đúng, Tiểu Vũ là của mình!
Giang Dương bỗng nhiên tỉnh táo lại, cầm di động lên, tìm kiếm một hồi, lập tức ấn gọi.
Hắn muốn ngăn cản Tiểu Vũ đi coi mắt.
○○○
Tác giả :
Sư Cắng