Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 4: Ngôi Nhà Thần Hades
Chương 38: Annabeth 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
MÀ ĐÁNG SỢ NHẤT LÀ GÌ BIẾT KHÔNG?
Con drakon này là lại là thứ đẹp đẽ nhất mà Annabeth từng thấy kể từ khi bước chân vào Tartarus. Lớp da của nó lốm đốm vàng và lá cây, lấp lánh như những đốm nắng len lỏi qua các táng cây rừng. Đôi mắt bò sát xanh màu xanh thẫm, đúng sắc màu Annabeth thích nhất (giống hệt màu mắt Percy). Khi nó phồng mang lên, Annabeth không thể cưỡng được suy nghĩ rằng đây là con quái vật ngầu nhất, oai hùng nhất, tuyệt vời nhất trong khi nó thì sắp sửa giết cô đến nơi rồi.
Con quái phải dài cỡ một chiếc tàu điện ngầm chứ không ít. Cái móng vuốt to lớn lún sâu vào bùn khi nó trườn đi, chiếc đuôi dài vụt qua vụt lại. Con drakon phun phì phì từng tia độc xanh thẫm, nung chảy nền đất rong rêu và đốt cháy mấy vũng hắc ín xung quanh, không khí nồng nặc mùi nhựa thông và gừng tươi. Con quái này còn thơm nữa chứ. Nó không có cánh, như hầu hết các drakon khác, dài hơn, trông giống rắn hơn là rồng, và lúc này, nó trông có vẻ đói.
“Bob,” Annabeth nói, “chúng ta đang đối đầu với con gì vậy?”
“Drakon xứ Maeonia,” Bob nói. “Đến từ Maeonia.”
Thông tin hữu ích ghê. Annabeth mà đủ sức nhấc cây chổi của hắn lên thì dám cô gõ vào đầu Bob mấy cái lắm. “Có cách nào giết nó không?”
“Chúng ta?” Bob nói. “Không.”
Con drakon gầm lên như thể khẳng định điều đó, không khí nồng nặc mùi độc dược gừng-thông hơn nữa, mùi này mà để trong xe hơi thì thơm phải biết.
“Hãy mang Percy đến nơi an toàn,” Annabeth bảo. “Tôi sẽ đánh lạc hướng nó.”
Cô không biết mình sẽ làm điều đó như thế nào, nhưng nó là lựa chọn duy nhất. Cô không thể để Percy chết—nhất là khi cô vẫn còn đủ sức để đứng trên chân mình.
“Không cần làm,” Bob nói. “Chỉ trong—“
“GROAAAAAAR”
Annabeth quay đầy lại, nhìn thấy gã khổng lồ lao đến từ căn chòi.
Gã cao khoảng hai mươi feet—chiều cao trung bình của khổng lồ—phần trên thì giống người, chân lại đầy vảy giống bò sát, nhìn gã giống như một con khủng long hai chân vậy. Gã không có vũ khí. Thay vì mặc áo giáp, gã lại mặc một chiếc áo được kết lại bởi da cừu và da thuộc có đốm xanh. Da thịt gã đỏ như cherry; còn râu tóc có màu gỉ sắt, được thắt bím lại và chỉa tua tủa nào cỏ, nào lá, nào hoa cỏ đầm lầy.
Gã hét lên trợ chiến, may mắn thay không nhằm về hướng Annabeth. Bob vội kéo cô ra đường đi khi gã nhắm thẳng hướng con drakon mà tiến tới.
Họ đấu nhau như một cảnh trong bộ bộ phim Giáng Sinh chiến đấu kì cục—đỏ với xanh lá. Con drakon phun nọc độc. Gã khổng lồ né sang một bên. Gã chộp lấy cây sồi và nhổ bật nó lên khỏi đất, không chừa cả rễ. Cái sọ già cỗi vỡ vụn thành bụi khi gã vung cái cây như vung cây gậy bóng chày.
Chiếc đuôi dài của con drakon quấn lấy eo gã khổng lồ, kéo gã lại gần hàm răng tua tủa của nó. Nhưng ngay khi lại gần, gã khổng lồ đâm nguyên cả thân cây vào cổ họng con quái.
Annabeth hy vọng cô sẽ không bao giờ thấy lại cảnh tượng khủng khiếp như thế này lần nào nữa. Thân cây xuyên qua cổ họng con quái và đóng chặt nó xuống đất. Rễ cây bắt đầu chuyển động khi vừa chạm vào mặt đất, bám ngày càng sâu, chẳng mấy chốc đã đứng vững vàng như thể cây sồi đã ở đó hàng thế kỉ vậy. Con drakon vùng vẫy và quẫy đập, nhưng nó bị đóng đinh quá nhanh.
Gã khổng lồ đấm xuống cổ con drakon. RẮC. Con quái đờ ra. Bắt đầu tan chảy, chỉ còn lại vài mẩu xương, thịt, da, và cái sọ drakon với hàm răng bao quanh thân câu sồi.
Bob lầm bầm. “Con này được đó”
Mèo con grừ grừ đồng ý, rồi bắt đầu liếm láp lòng bàn tay hắn.
Gã khổng lồ đá đá phần sót lại của drakon, kiểm tra kĩ lưỡng. “Chẳng có cái xương nào xài được,” gã phàn nàn. “Ta muốn một cây gậy mới. Hừm. Cũng được vài mẫu da cho nhà xí.”
Gã lột da con drakon và nhét vào dây lưng.
“Ưhm…” Annabeth muốn hỏi là gã khổng lồ có thật sự dùng đống gia đó làm giấy vệ sinh không, nhưng Annabeth quyết định không làm. “Bob, không giới thiệu bọn này sao?”
“Annabeth…” Bob vỗ lên chân Percy. “Đây là Percy.”
Annabeth hy vọng Titan chỉ đùa cô thôi, dù mặt Bob chẳng biểu lộ cảm xúc gì hết.
Annabeth nghiến răng. “Ý tôi là người khổng lồ kia kìa. Ông hứa là gã có thể giúp cơ mà.”
“Hứa?” Gã khổng lồ liếc qua. Mắt nheo lại bên dưới đôi lông mày đỏ rậm rạp. “Lời hứa, một điều lớn lao. Sao Bob lại hứa là ta sẽ giúp chứ?”
Bob chuyển trọng tâm cơ thể. Titan trông thì đáng sợ thật, nhưng Annabeth chưa bao giờ thấy họ bên cạnh người khổng lồ bao giờ. So với cái gã vừa giết drakon thì Bob trông còi cọc hơn nhiều.
“Damasen là khổng lồ tốt.” Bob nói. “Ông ấy hiền hoà. Ông ấy chữa độc.”
Annabeth nhìn gã khổng lồ lên Damasen, lúc này đang xé từng tảng thịt từ xác con quái bằng tay không.
“Hiền hoà,” cô nói. “Ừh, có thấy.”
“Tối nay có thịt ngon.” Damasen đứng thẳng dậy và quan sát Annabeth, như thể cô là một nguồn thực phẩm đầy dinh dưỡng tiềm năng vậy. “Vào trong đi. Chúng ta sẽ có món hầm. Rồi sau đó mới tính đến cái lời hứa đó.
MÀ ĐÁNG SỢ NHẤT LÀ GÌ BIẾT KHÔNG?
Con drakon này là lại là thứ đẹp đẽ nhất mà Annabeth từng thấy kể từ khi bước chân vào Tartarus. Lớp da của nó lốm đốm vàng và lá cây, lấp lánh như những đốm nắng len lỏi qua các táng cây rừng. Đôi mắt bò sát xanh màu xanh thẫm, đúng sắc màu Annabeth thích nhất (giống hệt màu mắt Percy). Khi nó phồng mang lên, Annabeth không thể cưỡng được suy nghĩ rằng đây là con quái vật ngầu nhất, oai hùng nhất, tuyệt vời nhất trong khi nó thì sắp sửa giết cô đến nơi rồi.
Con quái phải dài cỡ một chiếc tàu điện ngầm chứ không ít. Cái móng vuốt to lớn lún sâu vào bùn khi nó trườn đi, chiếc đuôi dài vụt qua vụt lại. Con drakon phun phì phì từng tia độc xanh thẫm, nung chảy nền đất rong rêu và đốt cháy mấy vũng hắc ín xung quanh, không khí nồng nặc mùi nhựa thông và gừng tươi. Con quái này còn thơm nữa chứ. Nó không có cánh, như hầu hết các drakon khác, dài hơn, trông giống rắn hơn là rồng, và lúc này, nó trông có vẻ đói.
“Bob,” Annabeth nói, “chúng ta đang đối đầu với con gì vậy?”
“Drakon xứ Maeonia,” Bob nói. “Đến từ Maeonia.”
Thông tin hữu ích ghê. Annabeth mà đủ sức nhấc cây chổi của hắn lên thì dám cô gõ vào đầu Bob mấy cái lắm. “Có cách nào giết nó không?”
“Chúng ta?” Bob nói. “Không.”
Con drakon gầm lên như thể khẳng định điều đó, không khí nồng nặc mùi độc dược gừng-thông hơn nữa, mùi này mà để trong xe hơi thì thơm phải biết.
“Hãy mang Percy đến nơi an toàn,” Annabeth bảo. “Tôi sẽ đánh lạc hướng nó.”
Cô không biết mình sẽ làm điều đó như thế nào, nhưng nó là lựa chọn duy nhất. Cô không thể để Percy chết—nhất là khi cô vẫn còn đủ sức để đứng trên chân mình.
“Không cần làm,” Bob nói. “Chỉ trong—“
“GROAAAAAAR”
Annabeth quay đầy lại, nhìn thấy gã khổng lồ lao đến từ căn chòi.
Gã cao khoảng hai mươi feet—chiều cao trung bình của khổng lồ—phần trên thì giống người, chân lại đầy vảy giống bò sát, nhìn gã giống như một con khủng long hai chân vậy. Gã không có vũ khí. Thay vì mặc áo giáp, gã lại mặc một chiếc áo được kết lại bởi da cừu và da thuộc có đốm xanh. Da thịt gã đỏ như cherry; còn râu tóc có màu gỉ sắt, được thắt bím lại và chỉa tua tủa nào cỏ, nào lá, nào hoa cỏ đầm lầy.
Gã hét lên trợ chiến, may mắn thay không nhằm về hướng Annabeth. Bob vội kéo cô ra đường đi khi gã nhắm thẳng hướng con drakon mà tiến tới.
Họ đấu nhau như một cảnh trong bộ bộ phim Giáng Sinh chiến đấu kì cục—đỏ với xanh lá. Con drakon phun nọc độc. Gã khổng lồ né sang một bên. Gã chộp lấy cây sồi và nhổ bật nó lên khỏi đất, không chừa cả rễ. Cái sọ già cỗi vỡ vụn thành bụi khi gã vung cái cây như vung cây gậy bóng chày.
Chiếc đuôi dài của con drakon quấn lấy eo gã khổng lồ, kéo gã lại gần hàm răng tua tủa của nó. Nhưng ngay khi lại gần, gã khổng lồ đâm nguyên cả thân cây vào cổ họng con quái.
Annabeth hy vọng cô sẽ không bao giờ thấy lại cảnh tượng khủng khiếp như thế này lần nào nữa. Thân cây xuyên qua cổ họng con quái và đóng chặt nó xuống đất. Rễ cây bắt đầu chuyển động khi vừa chạm vào mặt đất, bám ngày càng sâu, chẳng mấy chốc đã đứng vững vàng như thể cây sồi đã ở đó hàng thế kỉ vậy. Con drakon vùng vẫy và quẫy đập, nhưng nó bị đóng đinh quá nhanh.
Gã khổng lồ đấm xuống cổ con drakon. RẮC. Con quái đờ ra. Bắt đầu tan chảy, chỉ còn lại vài mẩu xương, thịt, da, và cái sọ drakon với hàm răng bao quanh thân câu sồi.
Bob lầm bầm. “Con này được đó”
Mèo con grừ grừ đồng ý, rồi bắt đầu liếm láp lòng bàn tay hắn.
Gã khổng lồ đá đá phần sót lại của drakon, kiểm tra kĩ lưỡng. “Chẳng có cái xương nào xài được,” gã phàn nàn. “Ta muốn một cây gậy mới. Hừm. Cũng được vài mẫu da cho nhà xí.”
Gã lột da con drakon và nhét vào dây lưng.
“Ưhm…” Annabeth muốn hỏi là gã khổng lồ có thật sự dùng đống gia đó làm giấy vệ sinh không, nhưng Annabeth quyết định không làm. “Bob, không giới thiệu bọn này sao?”
“Annabeth…” Bob vỗ lên chân Percy. “Đây là Percy.”
Annabeth hy vọng Titan chỉ đùa cô thôi, dù mặt Bob chẳng biểu lộ cảm xúc gì hết.
Annabeth nghiến răng. “Ý tôi là người khổng lồ kia kìa. Ông hứa là gã có thể giúp cơ mà.”
“Hứa?” Gã khổng lồ liếc qua. Mắt nheo lại bên dưới đôi lông mày đỏ rậm rạp. “Lời hứa, một điều lớn lao. Sao Bob lại hứa là ta sẽ giúp chứ?”
Bob chuyển trọng tâm cơ thể. Titan trông thì đáng sợ thật, nhưng Annabeth chưa bao giờ thấy họ bên cạnh người khổng lồ bao giờ. So với cái gã vừa giết drakon thì Bob trông còi cọc hơn nhiều.
“Damasen là khổng lồ tốt.” Bob nói. “Ông ấy hiền hoà. Ông ấy chữa độc.”
Annabeth nhìn gã khổng lồ lên Damasen, lúc này đang xé từng tảng thịt từ xác con quái bằng tay không.
“Hiền hoà,” cô nói. “Ừh, có thấy.”
“Tối nay có thịt ngon.” Damasen đứng thẳng dậy và quan sát Annabeth, như thể cô là một nguồn thực phẩm đầy dinh dưỡng tiềm năng vậy. “Vào trong đi. Chúng ta sẽ có món hầm. Rồi sau đó mới tính đến cái lời hứa đó.
Tác giả :
Rick Riordan