Ca Thần Chi Luyến
Chương 3-2: Hạ
(1)Dong chi tục phấn: xoàng xĩnh tầm thường
(2) Đại băng sơn: núi băng lớn =.=
(3)Độc ở tha hương vi dị khách:ý bảo một mình xa quê hương thì là khách lạ (ta dốt thành ngữ Trung Quốc a~~~~)
(4)Băng sơn nam: băng sơn chỉ núi băng, nam chỉ giới tính, cụm từ này sẽ xuất hiện thường xuyên còn hơn tên của nhân vật _ _ (em ấy thích gọi iu anh là vậy)
(5) Tư vật: vật sở hữu cá nhân
(6) Hậu sinh khả uý: hiểu theo kiểu “tre già măng mọc”
(7)Nhạc khí: dụng cụ âm nhạc
——————————–
“Này ~! Ngươi vì cái gì không nhìn tới hoa khôi kia?”
............
Ngay lúc ta sắp phát hoả, người nọ mở miệng.
“Dong chi tục phấn(1), khó coi.”
Hắc, những lời nói này thật hợp với khẩu vị của ta.”Nói như vậy, chúng ta là anh hùng cùng chung ý tưởng?”
Hắn liếc ta một cái, không thèm nói nữa.
Hừ! Ngồi chỗ này là đại băng sơn (2)!! Ta nhún nhún vai, đứng lên, quyết định không để ý tới hắn, dù sao hắn không phải người bình thường, “Độc ở tha hương vi dị khách”(3), vẫn là ít gây chuyện tốt hơn.
Ta ra chòi nghỉ mát, mới vừa đi không xa liền cảm giác vừa rồi trước mắt hiện lên một điểm sáng, đó là......
Ta mạnh xoay lại, chỉ thấy một người trong tay thật cẩn thận ôm một cái đàn tranh đi vào chòi nghỉ mát, định đem nó đặt ở trước mặt Băng sơn nam (4). Cái đàn tranh kia, chính là điểm sáng hấp dẫn ánh mắt ta.
Ta bước nhanh trở lại chòi nghỉ mát, một phen nhào về phía cây đàn, tinh tế đánh giá, gảy thử. Ân ~ tốt! Gỗ tốt! Nước sơn tốt! Âm thanh cũng tốt! Thật sự là cây đàn tốt a ~~!
“Ngươi!! Ngươi là người nào?? Rõ ràng như ban ngày mà dám đoạt tư vật(5) của người khác ~~ ngươi thật đáng tội!!!” Âm thanh như giọng của thái giám khiến cái lỗ tai bị nhiễu loạn, rốt cục kéo ta từ trong kinh diễm đi ra.
Các vị, ta là ca sĩ, hơn nữa là một ca sĩ rất có tài năng, nên ta đối với âm nhạc rất có hứng thú, nhưng trước mắt là một tên nam nhân ẻo lả một tay chỉ chỉ vào ta, một tay chống hông quả thực bực chết ta mà!! Hắn không chỉ làm độc hại cái lỗ tai ta! Mà ngay cả mắt của ta cũng bị ô nhiễm.
“Ngươi này...... XXOO........................”
Chất độc hiện tại đang thấm dần.
“Ngươi...... Tên ẻo lả ngươi câm miệng cho lão tử!!!!!!!!!!!!!!” Ta rốt cục cũng bùng nổ!!!”Ngươi còn dám thêm một câu nữa, lão tử liền đem ngươi đoá!!!!”
“Ô!” Hắn tựa hồ là bị ta dọa, không có nói nữa.
Ta hung tợn lấy ánh mắt giết người nhìn chằm chằm hắn vài phút đồng hồ, cho đến khi xác định hắn sẽ không nói nữa mới dời mục tiêu.
“Này!! Cái đàn này bao nhiêu tiền? Lão tử mua!!”
Băng sơn nam nhíu nhíu mày, tựa hồ đối “Lão tử” thực phản cảm, mặt vô cảm nói: “Không bán.”
Ta nheo mắt lại, “Bao nhiêu tiền?”
“Bao nhiêu tiền cũng không bán.”
Ta tốn hơi thừa lời, “Ngươi, bán, hay, không, bán???”
“Ta, tuyệt, đối, không, bán.”
........................
Giằng co một lúc lâu sau, ta chậm rãi ngồi xuống.
Lúc này ở cổ đại đang đầu mùa hạ, nhìn trước mắt cảnh đẹp của Hồ Tây, ta bắt đầu đánh đàn ca hát.
Còn nhớ rõ mùa hè năm ngoái
Gió nhẹ thổi qua trong nháy mắt
Tựa hồ cuốn hết tất cả
Chỉ còn tịch mịch lắng đọng lại
Hiện giờ gió lại thổi như trước
Mưa mùa thu không làm giảm nhiệt huyết trong tim
Giống như cho dù nhắm hai mắt
Gương mặt quen thuộc cũng lại hiện ra
Màu xanh của thương nhớ
Đột nhiên biến thành ánh nắng mùa hè
Trong không khí ấm áp
Sẽ không càng xa xôi
Mùa đông giống như không hề lưu luyến
Màu xanh của thương nhớ
Quay đầu nói với ta một tiếng, rằng bốn mùa không thay đổi
Bất quá chỉ là một mùa của thời gian
Một lần nữa quay trở lại
Mùa hè gió thổi qua
Màu xanh của thương nhớ
Đột nhiên biến thành ánh nắng mùa hè
Trong không khí ấm áp
Sẽ không càng xa xôi
Mùa đông giống như không hề lưu luyến
Màu xanh của thương nhớ
Quay đầu nói với ta, rằng bốn mùa không thay đổi
Bất quá một mùa của thời gian
Một lần nữa quay trở lại
Mùa hè có gió thổi qua
《 Mùa hè trôi qua 》
Ca khúc của Dạ Nguyệt Phong ( đương nhiên là giả.)
Một bài hát kết thúc.
Trong chòi nghỉ mát thật lâu không có một tiếng động.
“Bán hay không?” Ta thoải mái nở nụ cừơi.
Băng sơn nam vẫn không trả lời, nhìn chăm chú ta thật sâu, cuối cùng rồi liếc mắt một cái liền cùng người hầu của hắn rời khỏi chòi nghỉ mát.
Cây đàn tranh kia, im lặng như cũ đặt trước mặt ta.
Ha hả ~ cuộc du ngoạn Tây Hồ rốt cục chấm dứt, chiến lợi phẩm – một cây đàn tranh loại tốt nhất.
( hắc hắc ~! Tiểu R cảm thấy cần phải giải thích một chút. Bởi vì tình tiết cần. Ta có hứng thú cho những bài hát vào truyện nga ~. Không biết các vị đại nhân có chú ý hay không. Còn có, Tiểu Phong đối với nhạc khí đều thực cảm thấy hứng thú a ~ có một thời gian mê nhạc khí(6) dân tộc Trung Quốc, trong vòng hai tháng liền học hết những nhạc khí chủ yếu, rất nhanh liền vượt lên lão sư dạy hắn a ~~~ khiến cho người ta cảm thán: hậu sinh khả uý (7) a ~~)
(2) Đại băng sơn: núi băng lớn =.=
(3)Độc ở tha hương vi dị khách:ý bảo một mình xa quê hương thì là khách lạ (ta dốt thành ngữ Trung Quốc a~~~~)
(4)Băng sơn nam: băng sơn chỉ núi băng, nam chỉ giới tính, cụm từ này sẽ xuất hiện thường xuyên còn hơn tên của nhân vật _ _ (em ấy thích gọi iu anh là vậy)
(5) Tư vật: vật sở hữu cá nhân
(6) Hậu sinh khả uý: hiểu theo kiểu “tre già măng mọc”
(7)Nhạc khí: dụng cụ âm nhạc
——————————–
“Này ~! Ngươi vì cái gì không nhìn tới hoa khôi kia?”
............
Ngay lúc ta sắp phát hoả, người nọ mở miệng.
“Dong chi tục phấn(1), khó coi.”
Hắc, những lời nói này thật hợp với khẩu vị của ta.”Nói như vậy, chúng ta là anh hùng cùng chung ý tưởng?”
Hắn liếc ta một cái, không thèm nói nữa.
Hừ! Ngồi chỗ này là đại băng sơn (2)!! Ta nhún nhún vai, đứng lên, quyết định không để ý tới hắn, dù sao hắn không phải người bình thường, “Độc ở tha hương vi dị khách”(3), vẫn là ít gây chuyện tốt hơn.
Ta ra chòi nghỉ mát, mới vừa đi không xa liền cảm giác vừa rồi trước mắt hiện lên một điểm sáng, đó là......
Ta mạnh xoay lại, chỉ thấy một người trong tay thật cẩn thận ôm một cái đàn tranh đi vào chòi nghỉ mát, định đem nó đặt ở trước mặt Băng sơn nam (4). Cái đàn tranh kia, chính là điểm sáng hấp dẫn ánh mắt ta.
Ta bước nhanh trở lại chòi nghỉ mát, một phen nhào về phía cây đàn, tinh tế đánh giá, gảy thử. Ân ~ tốt! Gỗ tốt! Nước sơn tốt! Âm thanh cũng tốt! Thật sự là cây đàn tốt a ~~!
“Ngươi!! Ngươi là người nào?? Rõ ràng như ban ngày mà dám đoạt tư vật(5) của người khác ~~ ngươi thật đáng tội!!!” Âm thanh như giọng của thái giám khiến cái lỗ tai bị nhiễu loạn, rốt cục kéo ta từ trong kinh diễm đi ra.
Các vị, ta là ca sĩ, hơn nữa là một ca sĩ rất có tài năng, nên ta đối với âm nhạc rất có hứng thú, nhưng trước mắt là một tên nam nhân ẻo lả một tay chỉ chỉ vào ta, một tay chống hông quả thực bực chết ta mà!! Hắn không chỉ làm độc hại cái lỗ tai ta! Mà ngay cả mắt của ta cũng bị ô nhiễm.
“Ngươi này...... XXOO........................”
Chất độc hiện tại đang thấm dần.
“Ngươi...... Tên ẻo lả ngươi câm miệng cho lão tử!!!!!!!!!!!!!!” Ta rốt cục cũng bùng nổ!!!”Ngươi còn dám thêm một câu nữa, lão tử liền đem ngươi đoá!!!!”
“Ô!” Hắn tựa hồ là bị ta dọa, không có nói nữa.
Ta hung tợn lấy ánh mắt giết người nhìn chằm chằm hắn vài phút đồng hồ, cho đến khi xác định hắn sẽ không nói nữa mới dời mục tiêu.
“Này!! Cái đàn này bao nhiêu tiền? Lão tử mua!!”
Băng sơn nam nhíu nhíu mày, tựa hồ đối “Lão tử” thực phản cảm, mặt vô cảm nói: “Không bán.”
Ta nheo mắt lại, “Bao nhiêu tiền?”
“Bao nhiêu tiền cũng không bán.”
Ta tốn hơi thừa lời, “Ngươi, bán, hay, không, bán???”
“Ta, tuyệt, đối, không, bán.”
........................
Giằng co một lúc lâu sau, ta chậm rãi ngồi xuống.
Lúc này ở cổ đại đang đầu mùa hạ, nhìn trước mắt cảnh đẹp của Hồ Tây, ta bắt đầu đánh đàn ca hát.
Còn nhớ rõ mùa hè năm ngoái
Gió nhẹ thổi qua trong nháy mắt
Tựa hồ cuốn hết tất cả
Chỉ còn tịch mịch lắng đọng lại
Hiện giờ gió lại thổi như trước
Mưa mùa thu không làm giảm nhiệt huyết trong tim
Giống như cho dù nhắm hai mắt
Gương mặt quen thuộc cũng lại hiện ra
Màu xanh của thương nhớ
Đột nhiên biến thành ánh nắng mùa hè
Trong không khí ấm áp
Sẽ không càng xa xôi
Mùa đông giống như không hề lưu luyến
Màu xanh của thương nhớ
Quay đầu nói với ta một tiếng, rằng bốn mùa không thay đổi
Bất quá chỉ là một mùa của thời gian
Một lần nữa quay trở lại
Mùa hè gió thổi qua
Màu xanh của thương nhớ
Đột nhiên biến thành ánh nắng mùa hè
Trong không khí ấm áp
Sẽ không càng xa xôi
Mùa đông giống như không hề lưu luyến
Màu xanh của thương nhớ
Quay đầu nói với ta, rằng bốn mùa không thay đổi
Bất quá một mùa của thời gian
Một lần nữa quay trở lại
Mùa hè có gió thổi qua
《 Mùa hè trôi qua 》
Ca khúc của Dạ Nguyệt Phong ( đương nhiên là giả.)
Một bài hát kết thúc.
Trong chòi nghỉ mát thật lâu không có một tiếng động.
“Bán hay không?” Ta thoải mái nở nụ cừơi.
Băng sơn nam vẫn không trả lời, nhìn chăm chú ta thật sâu, cuối cùng rồi liếc mắt một cái liền cùng người hầu của hắn rời khỏi chòi nghỉ mát.
Cây đàn tranh kia, im lặng như cũ đặt trước mặt ta.
Ha hả ~ cuộc du ngoạn Tây Hồ rốt cục chấm dứt, chiến lợi phẩm – một cây đàn tranh loại tốt nhất.
( hắc hắc ~! Tiểu R cảm thấy cần phải giải thích một chút. Bởi vì tình tiết cần. Ta có hứng thú cho những bài hát vào truyện nga ~. Không biết các vị đại nhân có chú ý hay không. Còn có, Tiểu Phong đối với nhạc khí đều thực cảm thấy hứng thú a ~ có một thời gian mê nhạc khí(6) dân tộc Trung Quốc, trong vòng hai tháng liền học hết những nhạc khí chủ yếu, rất nhanh liền vượt lên lão sư dạy hắn a ~~~ khiến cho người ta cảm thán: hậu sinh khả uý (7) a ~~)
Tác giả :
Reta