Ca Tẫn Đào Hoa
Quyển 2 - Chương 25: Ông chú mặt nạ
Hơi thở của sự nguy hiểm thật sự rõ ràng, trộn lẫn trong những cơn gió thảo nguyên, những người phụ nữ hoảng sợ bỏ chạy, những người đàn ông lập tức cầm lấy vũ khí.
Tiếng kẻng báo động vang lên trong khu cắm trại. Lão Đa chạy từ trong lều ra, lớn tiếng nói: “Nữ nhân mang theo hài tử chạy về hướng nam, tới thành Tây Dao, các nam nhân đi theo ta! Giữ chân bọn chúng!”
“Sao lang đạo có thể đến?”
“Đây là lãnh địa của Yến vương mà!”
“Thấy bọn chúng rồi! Mọi người chạy mau!”
Cưỡi ngựa chăn thả gia súc từ khi còn nhỏ, những người phụ nữ lập tức ôm hài tử lên ngựa. Thân nhân gần như chưa kịp nói lời từ biệt đã vội vã chia lìa. Khắp nơi hoảng loạn, tiếng hô hào và tiếng khóc quyện vào nhau. Mấy canh giờ trước còn là khung cảnh yên bình, vui vẻ, đảo mắt đã thành địa ngục nhân gian.
Lang đạo. Tôi từng nghe Tiêu Huyên nói. Cướp trên thảo nguyên, cướp của đội buôn và dân du mục, không tội ác nào không dám làm. Bọn chúng hoành hành trên thảo nguyên hơn mười năm, thường xuất hiện ở những vùng đất không người quản lý, vì những nơi đó là vị trí mẫn cảm trong tranh chấp chính trị giữa hai nước Tề Liêu, hai nước chưa từng phái binh bao vây tiêu trừ, chỉ khi nào chúng xâm phạm biên giới mới xảy ra đối kháng vũ lực. Nhiều năm dung túng khiến thế lực bọn chúng bám rễ thâm sâu, đã trở thành một khối u ác tính của thảo nguyên.
Tôi đang sững sờ, đột nhiên bị người ta túm lấy.
Tiểu Trình hiển nhiên vừa mới tỉnh ngủ, quần áo còn chưa mặc cẩn thận, lộ ra một khoảng ngực trắng nõn như đậu hũ, tóc rối tung, chỉ tiếc râu ria đầy mặt phá hủy hình ảnh tổng thể.
Tiểu Trình hổn hển nói: “Nhìn cái gì? Đầu chưa giữ nổi còn nhìn cái gì nữa.”
Anh ta lôi tôi bỏ chạy. Bạn Tiểu Trình nhìn có vẻ yếu ớt vậy mà chạy lại rất nhanh, dưới chân như đạp gió, tôi chạy theo không kịp. Vừa chạy anh ta vừa hỏi: “Ngựa hôm qua cô cưỡi tới đâu?”
Tôi kéo cái còi trước ngực thổi một tiếng, rất nhanh, một con chiến mã thông minh nhu thuận đã xuyên qua đám người, chạy tới trước mặt chúng tôi.
Tiểu Trình đẩy tôi lên ngựa: “Cô nhanh cùng những nữ nhân khác về thành.”
“Sao?” Tôi kêu lên: “Anh ở lại có thể làm được gì?”
Tiểu Trình nổi giận vì sự kỳ thị của tôi: “Mặc dù võ thuật của ta không tốt nhưng ta biết dùng độc.”
Tôi cười với anh ta: “Sao anh biết tôi không biết dùng độc?”
Tiểu Trình ngẩn ra.
Tôi xoay người ôm hai đứa trẻ lên ngựa, vỗ mông ngựa một cái, con ngựa tung móng chạy đi.
“Cô…” Tiểu Trình không tin nổi.
Tôi kéo anh ta chạy về phía mấy người đàn ông: “Bác Đa cũng là người thân của tôi. Người thân gặp nạn, tôi sao có thể thấy chết không cứu?”
Lang đạo đã tới, tên nào cũng cao to lực lưỡng, khăn đen che mặt, cưỡi trên con ngựa cao lớn, đao kiếm lóe sáng. Tôi tận mắt nhìn thấy gã đầu lĩnh giơ đao chém ngã mấy người du mục. Đó đều là những người bạn từng ca múa với tôi đêm qua.
Mắt tôi đỏ lên, không kịp nghĩ nhiều đã định tiến lên. Tiểu Trình đúng lúc kéo tôi lại: “Tốt xấu gì ta cũng có chút võ vẽ. Ta đi giúp nam nhân, cô đi giúp nữ nhân.”
Tôi đứng sau lều bạt, nhìn quần áo anh ta bay bay, động tác nhanh nhẹn, thuốc bột phân tán trong gió, lập tức hạ gục mấy tên lang đạo.
Khá lắm, thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Một thanh niên có vẻ giống một thư sinh bất đắc chí, không chừng người ta lại là cao thủ võ lâm. Như Tống Tử Kính chẳng hạn.
Tôi quay đầu đi tìm những người phụ nữ và trẻ em chưa kịp chạy trốn. Vòng qua một cái lều để nấu ăn, nhìn thấy một tên lang đạo đang giật một chiếc túi vải trong lòng một người phụ nữ. Người phụ nữ sống chết không buông, gã không nhịn được nữa, giơ đao lên. Tôi xông lên, vỗ vỗ vai hắn.
“Hi, đại ca.”
Gã nghi hoặc quay đầu nhìn tôi. Tôi tung toàn bộ số thuốc bột trên tay vào mặt hắn. Hai mắt hắn mở trợn tròn, sau đó rầm một tiếng ngã xuống đất.
Người phụ nữ kia còn chưa kết kinh hãi: “Cô nương…”
Tôi quở trách cô ấy: “Muốn tiền hay muốn mạng? Còn không chạy mau!”
Cô ta vội vàng đứng lên bỏ chạy.
Tôi liếc mắt nhìn thấy A Tử đang nắm một cây đại đao xông ra ngoài, vội vàng kéo cậu ta lại: “Cậu đi đâu đấy A Tử?”
“Đệ đi giết lũ cường đạo này!” Cậu trai này nắm đại đao của người khác, quật cường, kiên quyết.
“Bỏ đao xuống.” Tôi nhét một gói thuốc nhỏ vào trong lòng cậu ta, lại tống vào miệng cậu ta một viên thuốc giải: “Dược không nhiều, hòa vào nước, hắt về phía bọn chúng. Dùng tiết kiệm một chút.”
A Tử bình tĩnh lại, hiểu được ý tôi, mang theo dược chạy đi.
Tôi mang theo một số dược khác, bảo vệ phía sau những phụ nữ và trẻ em đang rút lui. Cuối cùng, những loại thuốc còn lại tương đối mạnh, kẻ trúng độc da thịt thối rữa, vô cùng thê thảm. Lần đầu tiên tôi ra tay nặng như vậy, nhưng nhìn những dân du mục chưa kịp chạy trốn chết thảm dưới đao của bọn chúng, tôi chỉ hận mình trói gà không chặt, không thể tự tay giết bọn chúng.
Bỗng nhiên, phía trước truyền tới một tiếng hét hoảng hốt. Tôi nhìn lại, thì ra bọn lang đạo gặp trắc trở ở hướng Bắc, vòng sang hướng Nam tiếp tục chém giết.
Những người phụ nữ hoảng loạn chạy trốn, chậm một chút là sẽ chết dưới đao của lũ lang đạo, chạy nhanh cũng không chạy thoát khỏi mưa tên. Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang vọng ngay trước mặt tôi. Trong lòng tôi đau nhức, lửa giận thiêu đốt trong máu, hóa tất cả những sợ hãi và nao núng thành tro bụi.
Liếc mắt nhìn thấy Chu Y ôm con gái mới sinh, được chồng cô ấy đỡ. Tôi vội vàng chạy tới trước mặt bọn họ, lo lắng nói: “Như vậy không được. Đại ca, huynh cõng cô ấy, tôi ôm đứa trẻ.”
Chu Y nhìn tôi, vô cùng tin tưởng giao đứa trẻ vào tay tôi. Chồng cô ấy cõng cô ấy bỏ chạy, tôi ôm đứa bé theo sát phía sau.
Sau lưng lại vang lên tiếng móng ngựa, mùi máu tanh bay tới. Số thuốc ít ỏi trong lòng bàn tay không tạo ra được bất cứ hiệu quả gì.
Bóng đen bao phủ, tôi xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy một đôi mắt khát máu và một ánh đao sáng loáng, tôi vô thức quỳ trên mặt đất, bảo vệ đứa bé trong lòng.
Nhưng đau đớn hoặc cái chết không phủ xuống. Con ngựa kinh hãi hí dài một tiếng, một cơ thể nặng nề rơi xuống bên cạnh tôi.
Tôi bị bụi đất khiến cho ho khan vài tiếng, giương mắt lên nhìn. Một mũi tên thân đen, gắn lông chim màu xanh xuyên thẳng qua cổ họng tên lang đạo, hắn chết không nhắm mắt.
Trên đỉnh đầu phóng tới một ánh mắt gai người. Tôi nơm nớp sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên. Dưới ánh nắng chói chang, một bóng người cao lớn đứng ngược hướng sáng, bao trùm lấy tôi. Dưới mặt nạ đồng đen là một đôi mắt xanh lạnh đến thấu xương, con ngựa trắng ngửa cổ hí một tiếng, bóng của một người một ngựa hoàn toàn nuốt trọn lấy tôi.
Đây là…
“Mẹ ơi…” Bạn Tiểu Trình phát ra một tiếng gào thét không hài hòa.
“Mẹ anh?” Tôi vô cùng ngạc nhiên.
Hai chân Tiểu Trình run lên, mồ hôi đổ như mưa, bắt đầu nói lắp bắp: “Ta, ta, ta, A Mẫn, cô bảo trọng, không hẹn ngày gặp lại…” Nói chưa xong, người đã bỏ chạy thật xa.
Chỉ thấy một bóng đen xoẹt qua, cây cột trước mặt bạn Tiểu Trình có thêm một mũi tên dài, thân tên chỉ cách mũi cậu ta hai cm.
Tiểu Trình sợ đến mức mặt không còn một giọt máu, hàm răng va vào nhau. Còn tôi ra tiếng khen ngợi.
Người đàn ông thần bí mang đến những thủ hạ mặc áo đen, mặt đeo mặt nạ đen, mạnh mẽ thiện chiến. Thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, các chiến sĩ lập tức nghênh chiến với lũ lang đạo. Những người chuyên nghiệp thế nào cũng mạnh hơn đám ô hợp, bọn họ ra tay như gọt vỏ dưa chuột, không chút lưu tình. Dưới đao quang kiếm ảnh, trong tiếng gào thảm thiết đau đớn, đảo mắt, lũ cường đạo đã chết hoặc bị thương quá nửa.
Thủ lĩnh đám lang đạo thấy vậy, thân mình rung lên, huýt sáo một tiếng, điều động nhân mã quay đầu chạy trốn.
Ông chú thần bí bên cạnh tôi dường như đang nở nụ cười – vì ông chú này mang một chiếc mặt nạ rất hoàn mỹ nên tôi chỉ có thể đoán vậy, thuộc hạ của ông chú này lại rất hiểu ý, không tiếp tục đuổi theo lũ lang đạo.
Lúc này tôi mới ôm đứa bé đứng dậy, chân có chút mềm nhũn. Nguy hiểm đã qua, thế nhưng, trước mắt tràn ngập đau thương. Người chết, người bị thương, lều bạt bị thiêu đốt, đám người kinh hoảng chạy trốn. Trong lòng tôi đau nhức, không khỏi ôm chặt đứa bé trong lòng.
Lão Đa bị thương, được người đỡ, lảo đảo đi tới: “Trình tiên sinh, Mẫn cô nương, đa tạ hai người.”
Tôi cảm thấy người thật sự nên cảm ơn chính là ông chú mặt nạ này, nhưng tôi bỗng nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Trình nhăn nhó biến dạng, giống như gặp phải cương thi sống lại hoặc cổ phiếu sụt giá.
Đúng lúc này, ông chú bên cạnh chợt phát ra giọng nói hiền lành, mượt mà như nhung, chỉ là ngữ điệu có chút châm chọc.
“A Sinh, đây là thứ ngươi gọi là chạy trốn?”
Nhưng bạn Tiểu Trình cũng không hưởng thụ tiếng trời này, toàn thân anh ta run run, mồ hôi nhễ nhại, tròng mắt trợn tròn, té xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Tôi giật mình, vội vàng chạy tới ấn huyệt nhân trung cho anh ta. Tiểu Trình phun ra vài tiếng từ kẽ răng: “Cô ấn nhẹ thôi!”
Tôi lập tức buông tay, nắm tay than thở với ông chú mặt nạ kia: “Hình như là ngất rồi.”
Đôi mắt xanh của ông chú mặt nạ phun ra tia lạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Còn giả bộ. Được lắm, khiêng về!”
Khiêng heo?
Tôi và Tiểu Trình tuy có chút tình chiến hữu, nhưng áp lực như đào núi lấp biển của ông chú mặt nạ đè lên đỉnh đầu, ai dám phản kháng? Tôi không chút nghĩa khí mà lui sang một bên. Trình đồng chí giả chết bị hai người đàn ông cao lớn khiêng lên, nhét lên lưng ngựa như một cái bao tải.
Lão Đa dẫn những người may mắn sống sót trong tộc quỳ xuống, cảm ơn ơn chi viện của đối phương.
Người đàn ông kia lạnh nhạt đáp lại một tiếng, thúc ngựa bỏ đi.
Trong lúc xoay người, hắn quay đầu về phía tôi, ánh mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ngươi là ai?”
Một câu hỏi vừa bá đạo vừa vô lễ. Tôi nhàn nhạt đáp: “Một người xa lạ.”
Ông chú dường như lại cười một cái: “Người nước Tề?”
Tôi cũng cười: “Người kinh thành.”
Ông chú quan sát tôi từ trên xuống dưới: “Ngươi biết dùng độc?”
Tôi cười, không đáp.
Ông chú hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Tiêu Huyên?”
Lòng tôi hơi chấn động, cười hỏi ngược lại: “Còn đại thúc là ai?”
Ông chú cười đẹp đẽ: “Tự ngươi sẽ biết.”
Dứt lời, mang theo thủ hạ vây lấy Tiểu Trình, nghênh ngang bỏ đi.
Tiếng kẻng báo động vang lên trong khu cắm trại. Lão Đa chạy từ trong lều ra, lớn tiếng nói: “Nữ nhân mang theo hài tử chạy về hướng nam, tới thành Tây Dao, các nam nhân đi theo ta! Giữ chân bọn chúng!”
“Sao lang đạo có thể đến?”
“Đây là lãnh địa của Yến vương mà!”
“Thấy bọn chúng rồi! Mọi người chạy mau!”
Cưỡi ngựa chăn thả gia súc từ khi còn nhỏ, những người phụ nữ lập tức ôm hài tử lên ngựa. Thân nhân gần như chưa kịp nói lời từ biệt đã vội vã chia lìa. Khắp nơi hoảng loạn, tiếng hô hào và tiếng khóc quyện vào nhau. Mấy canh giờ trước còn là khung cảnh yên bình, vui vẻ, đảo mắt đã thành địa ngục nhân gian.
Lang đạo. Tôi từng nghe Tiêu Huyên nói. Cướp trên thảo nguyên, cướp của đội buôn và dân du mục, không tội ác nào không dám làm. Bọn chúng hoành hành trên thảo nguyên hơn mười năm, thường xuất hiện ở những vùng đất không người quản lý, vì những nơi đó là vị trí mẫn cảm trong tranh chấp chính trị giữa hai nước Tề Liêu, hai nước chưa từng phái binh bao vây tiêu trừ, chỉ khi nào chúng xâm phạm biên giới mới xảy ra đối kháng vũ lực. Nhiều năm dung túng khiến thế lực bọn chúng bám rễ thâm sâu, đã trở thành một khối u ác tính của thảo nguyên.
Tôi đang sững sờ, đột nhiên bị người ta túm lấy.
Tiểu Trình hiển nhiên vừa mới tỉnh ngủ, quần áo còn chưa mặc cẩn thận, lộ ra một khoảng ngực trắng nõn như đậu hũ, tóc rối tung, chỉ tiếc râu ria đầy mặt phá hủy hình ảnh tổng thể.
Tiểu Trình hổn hển nói: “Nhìn cái gì? Đầu chưa giữ nổi còn nhìn cái gì nữa.”
Anh ta lôi tôi bỏ chạy. Bạn Tiểu Trình nhìn có vẻ yếu ớt vậy mà chạy lại rất nhanh, dưới chân như đạp gió, tôi chạy theo không kịp. Vừa chạy anh ta vừa hỏi: “Ngựa hôm qua cô cưỡi tới đâu?”
Tôi kéo cái còi trước ngực thổi một tiếng, rất nhanh, một con chiến mã thông minh nhu thuận đã xuyên qua đám người, chạy tới trước mặt chúng tôi.
Tiểu Trình đẩy tôi lên ngựa: “Cô nhanh cùng những nữ nhân khác về thành.”
“Sao?” Tôi kêu lên: “Anh ở lại có thể làm được gì?”
Tiểu Trình nổi giận vì sự kỳ thị của tôi: “Mặc dù võ thuật của ta không tốt nhưng ta biết dùng độc.”
Tôi cười với anh ta: “Sao anh biết tôi không biết dùng độc?”
Tiểu Trình ngẩn ra.
Tôi xoay người ôm hai đứa trẻ lên ngựa, vỗ mông ngựa một cái, con ngựa tung móng chạy đi.
“Cô…” Tiểu Trình không tin nổi.
Tôi kéo anh ta chạy về phía mấy người đàn ông: “Bác Đa cũng là người thân của tôi. Người thân gặp nạn, tôi sao có thể thấy chết không cứu?”
Lang đạo đã tới, tên nào cũng cao to lực lưỡng, khăn đen che mặt, cưỡi trên con ngựa cao lớn, đao kiếm lóe sáng. Tôi tận mắt nhìn thấy gã đầu lĩnh giơ đao chém ngã mấy người du mục. Đó đều là những người bạn từng ca múa với tôi đêm qua.
Mắt tôi đỏ lên, không kịp nghĩ nhiều đã định tiến lên. Tiểu Trình đúng lúc kéo tôi lại: “Tốt xấu gì ta cũng có chút võ vẽ. Ta đi giúp nam nhân, cô đi giúp nữ nhân.”
Tôi đứng sau lều bạt, nhìn quần áo anh ta bay bay, động tác nhanh nhẹn, thuốc bột phân tán trong gió, lập tức hạ gục mấy tên lang đạo.
Khá lắm, thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Một thanh niên có vẻ giống một thư sinh bất đắc chí, không chừng người ta lại là cao thủ võ lâm. Như Tống Tử Kính chẳng hạn.
Tôi quay đầu đi tìm những người phụ nữ và trẻ em chưa kịp chạy trốn. Vòng qua một cái lều để nấu ăn, nhìn thấy một tên lang đạo đang giật một chiếc túi vải trong lòng một người phụ nữ. Người phụ nữ sống chết không buông, gã không nhịn được nữa, giơ đao lên. Tôi xông lên, vỗ vỗ vai hắn.
“Hi, đại ca.”
Gã nghi hoặc quay đầu nhìn tôi. Tôi tung toàn bộ số thuốc bột trên tay vào mặt hắn. Hai mắt hắn mở trợn tròn, sau đó rầm một tiếng ngã xuống đất.
Người phụ nữ kia còn chưa kết kinh hãi: “Cô nương…”
Tôi quở trách cô ấy: “Muốn tiền hay muốn mạng? Còn không chạy mau!”
Cô ta vội vàng đứng lên bỏ chạy.
Tôi liếc mắt nhìn thấy A Tử đang nắm một cây đại đao xông ra ngoài, vội vàng kéo cậu ta lại: “Cậu đi đâu đấy A Tử?”
“Đệ đi giết lũ cường đạo này!” Cậu trai này nắm đại đao của người khác, quật cường, kiên quyết.
“Bỏ đao xuống.” Tôi nhét một gói thuốc nhỏ vào trong lòng cậu ta, lại tống vào miệng cậu ta một viên thuốc giải: “Dược không nhiều, hòa vào nước, hắt về phía bọn chúng. Dùng tiết kiệm một chút.”
A Tử bình tĩnh lại, hiểu được ý tôi, mang theo dược chạy đi.
Tôi mang theo một số dược khác, bảo vệ phía sau những phụ nữ và trẻ em đang rút lui. Cuối cùng, những loại thuốc còn lại tương đối mạnh, kẻ trúng độc da thịt thối rữa, vô cùng thê thảm. Lần đầu tiên tôi ra tay nặng như vậy, nhưng nhìn những dân du mục chưa kịp chạy trốn chết thảm dưới đao của bọn chúng, tôi chỉ hận mình trói gà không chặt, không thể tự tay giết bọn chúng.
Bỗng nhiên, phía trước truyền tới một tiếng hét hoảng hốt. Tôi nhìn lại, thì ra bọn lang đạo gặp trắc trở ở hướng Bắc, vòng sang hướng Nam tiếp tục chém giết.
Những người phụ nữ hoảng loạn chạy trốn, chậm một chút là sẽ chết dưới đao của lũ lang đạo, chạy nhanh cũng không chạy thoát khỏi mưa tên. Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang vọng ngay trước mặt tôi. Trong lòng tôi đau nhức, lửa giận thiêu đốt trong máu, hóa tất cả những sợ hãi và nao núng thành tro bụi.
Liếc mắt nhìn thấy Chu Y ôm con gái mới sinh, được chồng cô ấy đỡ. Tôi vội vàng chạy tới trước mặt bọn họ, lo lắng nói: “Như vậy không được. Đại ca, huynh cõng cô ấy, tôi ôm đứa trẻ.”
Chu Y nhìn tôi, vô cùng tin tưởng giao đứa trẻ vào tay tôi. Chồng cô ấy cõng cô ấy bỏ chạy, tôi ôm đứa bé theo sát phía sau.
Sau lưng lại vang lên tiếng móng ngựa, mùi máu tanh bay tới. Số thuốc ít ỏi trong lòng bàn tay không tạo ra được bất cứ hiệu quả gì.
Bóng đen bao phủ, tôi xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy một đôi mắt khát máu và một ánh đao sáng loáng, tôi vô thức quỳ trên mặt đất, bảo vệ đứa bé trong lòng.
Nhưng đau đớn hoặc cái chết không phủ xuống. Con ngựa kinh hãi hí dài một tiếng, một cơ thể nặng nề rơi xuống bên cạnh tôi.
Tôi bị bụi đất khiến cho ho khan vài tiếng, giương mắt lên nhìn. Một mũi tên thân đen, gắn lông chim màu xanh xuyên thẳng qua cổ họng tên lang đạo, hắn chết không nhắm mắt.
Trên đỉnh đầu phóng tới một ánh mắt gai người. Tôi nơm nớp sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên. Dưới ánh nắng chói chang, một bóng người cao lớn đứng ngược hướng sáng, bao trùm lấy tôi. Dưới mặt nạ đồng đen là một đôi mắt xanh lạnh đến thấu xương, con ngựa trắng ngửa cổ hí một tiếng, bóng của một người một ngựa hoàn toàn nuốt trọn lấy tôi.
Đây là…
“Mẹ ơi…” Bạn Tiểu Trình phát ra một tiếng gào thét không hài hòa.
“Mẹ anh?” Tôi vô cùng ngạc nhiên.
Hai chân Tiểu Trình run lên, mồ hôi đổ như mưa, bắt đầu nói lắp bắp: “Ta, ta, ta, A Mẫn, cô bảo trọng, không hẹn ngày gặp lại…” Nói chưa xong, người đã bỏ chạy thật xa.
Chỉ thấy một bóng đen xoẹt qua, cây cột trước mặt bạn Tiểu Trình có thêm một mũi tên dài, thân tên chỉ cách mũi cậu ta hai cm.
Tiểu Trình sợ đến mức mặt không còn một giọt máu, hàm răng va vào nhau. Còn tôi ra tiếng khen ngợi.
Người đàn ông thần bí mang đến những thủ hạ mặc áo đen, mặt đeo mặt nạ đen, mạnh mẽ thiện chiến. Thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, các chiến sĩ lập tức nghênh chiến với lũ lang đạo. Những người chuyên nghiệp thế nào cũng mạnh hơn đám ô hợp, bọn họ ra tay như gọt vỏ dưa chuột, không chút lưu tình. Dưới đao quang kiếm ảnh, trong tiếng gào thảm thiết đau đớn, đảo mắt, lũ cường đạo đã chết hoặc bị thương quá nửa.
Thủ lĩnh đám lang đạo thấy vậy, thân mình rung lên, huýt sáo một tiếng, điều động nhân mã quay đầu chạy trốn.
Ông chú thần bí bên cạnh tôi dường như đang nở nụ cười – vì ông chú này mang một chiếc mặt nạ rất hoàn mỹ nên tôi chỉ có thể đoán vậy, thuộc hạ của ông chú này lại rất hiểu ý, không tiếp tục đuổi theo lũ lang đạo.
Lúc này tôi mới ôm đứa bé đứng dậy, chân có chút mềm nhũn. Nguy hiểm đã qua, thế nhưng, trước mắt tràn ngập đau thương. Người chết, người bị thương, lều bạt bị thiêu đốt, đám người kinh hoảng chạy trốn. Trong lòng tôi đau nhức, không khỏi ôm chặt đứa bé trong lòng.
Lão Đa bị thương, được người đỡ, lảo đảo đi tới: “Trình tiên sinh, Mẫn cô nương, đa tạ hai người.”
Tôi cảm thấy người thật sự nên cảm ơn chính là ông chú mặt nạ này, nhưng tôi bỗng nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Trình nhăn nhó biến dạng, giống như gặp phải cương thi sống lại hoặc cổ phiếu sụt giá.
Đúng lúc này, ông chú bên cạnh chợt phát ra giọng nói hiền lành, mượt mà như nhung, chỉ là ngữ điệu có chút châm chọc.
“A Sinh, đây là thứ ngươi gọi là chạy trốn?”
Nhưng bạn Tiểu Trình cũng không hưởng thụ tiếng trời này, toàn thân anh ta run run, mồ hôi nhễ nhại, tròng mắt trợn tròn, té xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Tôi giật mình, vội vàng chạy tới ấn huyệt nhân trung cho anh ta. Tiểu Trình phun ra vài tiếng từ kẽ răng: “Cô ấn nhẹ thôi!”
Tôi lập tức buông tay, nắm tay than thở với ông chú mặt nạ kia: “Hình như là ngất rồi.”
Đôi mắt xanh của ông chú mặt nạ phun ra tia lạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Còn giả bộ. Được lắm, khiêng về!”
Khiêng heo?
Tôi và Tiểu Trình tuy có chút tình chiến hữu, nhưng áp lực như đào núi lấp biển của ông chú mặt nạ đè lên đỉnh đầu, ai dám phản kháng? Tôi không chút nghĩa khí mà lui sang một bên. Trình đồng chí giả chết bị hai người đàn ông cao lớn khiêng lên, nhét lên lưng ngựa như một cái bao tải.
Lão Đa dẫn những người may mắn sống sót trong tộc quỳ xuống, cảm ơn ơn chi viện của đối phương.
Người đàn ông kia lạnh nhạt đáp lại một tiếng, thúc ngựa bỏ đi.
Trong lúc xoay người, hắn quay đầu về phía tôi, ánh mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ngươi là ai?”
Một câu hỏi vừa bá đạo vừa vô lễ. Tôi nhàn nhạt đáp: “Một người xa lạ.”
Ông chú dường như lại cười một cái: “Người nước Tề?”
Tôi cũng cười: “Người kinh thành.”
Ông chú quan sát tôi từ trên xuống dưới: “Ngươi biết dùng độc?”
Tôi cười, không đáp.
Ông chú hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Tiêu Huyên?”
Lòng tôi hơi chấn động, cười hỏi ngược lại: “Còn đại thúc là ai?”
Ông chú cười đẹp đẽ: “Tự ngươi sẽ biết.”
Dứt lời, mang theo thủ hạ vây lấy Tiểu Trình, nghênh ngang bỏ đi.
Tác giả :
Mỹ Bảo