Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn
Chương 3: Nhà không yên bình (3)
Edit: Tiểu Lăng
Một đêm khó ngủ, sáng dậy rỗng bụng, còn phải lặn lội đường xa, đừng nói là những quý phụ nhân “cửa lớn không ra, cửa nhỏ chẳng bước” như lão phu nhân với bà bà, ngay cả hạ nhân Tuyên phủ đều khó mà chịu nổi, binh sĩ áp giải họ giục mấy lần, họ vẫn lề mà lề mề như cũ.
Đội ngũ mấy trăm ngươi, đi thành mấy vạn dặm…
Quan võ dẫn đầu tên Biển Kha, là Võ Trạng nguyên mới ra lò, chưa hăm hở được mấy ngày, đã phải mang chí lớn lên mây chưa thành làm một kẻ xui xẻo, nhận công việc ai ai cũng đều không kịp tránh, há một chữ “khổ” là có thể nói hết.
Thấy nguyên một ngày sắp qua mà mới đi được một nửa chặng đường dự tính, càng nóng nảy hơn, hắn thúc vào bụng ngựa, quay về cuối đội ngũ, nghiêng đầu thấy người Tuyên phủ loạng choạng đi.
Gia quyến Tuyên phủ ngẩng đầu liếc hắn một cái, tiếp tục lặng lẽ đi; ngược lại, nhóm quản gia lại rất có mắt, tiến lên cúi người nhận lỗi.
Biển Kha ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Các lão gia và thiếu gia của Tuyên gia đang mang cùm xiềng gong chờ ở đỉnh Hoàng Thổ, các ngài cứ đi từ từ đi, ta thì không sao, chỉ sợ mấy vị quan gia kia nhàm chán quá độ, muốn đùa vui âm hiểm thôi.” Ngựa dưới khố thở phì phì, run bờm một cái, thể hiện uy phong lẫm liệt cùng chủ nhân đang cao cao tại thượng kia.
Chúng người Tuyên gia đều trừng mắt hắn. Bà bà có tư sắc xuất chúng nhất, không đánh phấn cũng đẹp đến ngạt thở. Biển Kha bị nàng trừng đến đắng miệng khô lưỡi, hai má nóng lên, ngượng đến không ngẩng được đầu, xám mặt ruổi ngựa tiến lên.
Đoan Tĩnh thấy lão phu nhân đã run run còn cố gắng đi, chủ động chạy đến trước mặt bà ngồi xổm xuống: “Con cõng người.”
Đã gầy như que củi, còn muốn cõng người khác, đây là một cô nương quên mình vì người cỡ nào chứ…
Nhìn vai nhỏ, lưng bé, tay gầy, chân xương… kia của nàng, hốc mắt lão phu nhân đỏ lên, suýt rơi lệ. Bà bỗng đẩy tay những người khác ra, xách quần lên, nhanh chân đi: “Ta đi được! Bộ xương già này còn chưa tới mức cản trở người ta!”
“Không được! Thể cốt ngài vẫn chưa khỏe hắn, cẩn thận lại phát bệnh.”
“Lão phu nhân ngài từ từ thôi, cẩn thận nhìn đường.”
“Nương à, để con cõng người đi…”
Các gia quyến, bà tử hầu hạ khóc trời đập đất tiến lên.
Đoan Tĩnh đứng sau, vốn còn nhìn thấy lão phu nhân ngẩng cao đầu, sau chỉ thấy mỗi cánh tay liều mạng giãy dụa của bà, sau đó nữa, ngay cả cánh tay cũng không nhìn thấy, chỉ có một đám phụ nhân lúc chen đông, hồi lấn tây.
Tay Đoan Tĩnh bỗng bị kéo một cái.
Bà bà khí định thần nhàn đứng cạnh nàng, móng tay sơn đỏ tươi chỉ vào đám người: “Cứu lão phu nhân ra.”
Cứu ra?
Bắt ra?
Bất kể cái nào, nghe đều thấy quái…
Đoan Tĩnh mắt sáng như đuốc, quét vào đám người, liền thấy lão phu nhân ngồi bệt dưới đất bị kéo đều choáng cả đầu, lập tức chui vào, khiêng bà lên vai, giết ra khỏi vòng vây.
“Lão phu nhân ở đó!”
Không biết ai kêu lên, những người khác đồng loạt nhìn qua, trong mắt lóe lên ánh sáng xanh kỳ quái.
Đoan Tĩnh bị nhìn chằm chằm đến phát run.
Lão phu nhân mờ mịt, lại thêm bị khiêng xóc, đang định nói chuyện, đã gặp một hồi trời đất quay cuồng, bị vung ra sau lưng.
Đoan Tĩnh nói: “Lão phu nhân bám chắc.”
“Hả?” Lão phu nhân ngơ ngác nhìn mười ngón mình xòe ra, chưa biết bám vào đâu, đã thấy một cơn gió thổi bay tóc bạc của mình lên.
Những người khác trơ mắt nhìn lão phu nhân chổng mông lên, nghiêng ngả đi xa, mãi lâu sau mới hoàn hồn, rối rít đuổi theo.
Ngồi trên lưng ngựa cảm nhận dư vị từ ánh mắt “nóng cháy” kia của bà bà, Biển Kha phát hiện mình lại tụt xuống cuối hàng.
Hình như lại cách nàng gần hơn…
Hắn xấu hổ nắm chặt dây cương, do dự hai hồi, mới từ từ quay đầu lại.
Thủ hạ ngẩng gương mặt bẩn bụi lên, thành thật nhìn hắn.
“…”
Biển Kha lo lắng hỏi, “Nàng đâu… Gia quyến Tuyên gia đâu?”
Thủ hạ nói: “Các nàng đã đi lên trước, đang dẫn đầu rồi.”
Biển Kha thúc ngựa tiến lên, quả nhiên thấy bóng lưng đoan trang yểu điệu ấy.
Mỹ nhân quả nhiên độc chiếm sự ưu ái của trời cao, ngay cả nắng vẩy lên cũng cẩn thận như vậy, từ vai xuống váy, từ tóc xuống cổ, cẩn thận từng li từng tí phác họa ra đường cong duyên dáng. Nếu, nếu tay mình có thể thay thế được ánh nắng…
“Biển đại nhân!” Thủ hạ hô ba tiếng vẫn không thấy phản ứng, rốt cuộc cũng phóng thích ra sức mạnh hồng hoang.
Biển Kha từ từ quay mắt lại nhìn hắn.
“Chúng ta đã đi hơn nửa ngày, có phải nên nghỉ chân một chút hẵng đi tiếp không ạ?”
Đi hơn nửa ngày mới tới chỗ này, tốc độ rùa bò à? Đúng là không biết thẹn… Lại liếc thấy mỹ nhân đưa tay lau mồ hôi, nuốt lời oán trách xuống, hắn phất phất tay: “Tìm nơi mát mẻ, đừng để mọi người phải phơi nắng.”
Thật sự là một vị đại nhân săn sóc.
Nhóm thủ hạ nhìn làn da đen đến không thể đen hơn của nhau, vừa lòng thỏa ý đi tìm chỗ nghỉ.
Nghỉ được nửa nén hương, gia quyến Tuyên phủ chủ động đề nghị lên đường.
Dù thế Tuyên gia đã bại, nhưng trong mắt chúng binh lính áp giải này, ánh sáng trên đầu họ vẫn cứ lấp lánh; chỉ có kiểu người kiêu căng tự mãn như vị Võ Trạng nguyên Biển Kha có tương lai sáng lạn này mới dám mở miệng chế giễu, chứ người bình thường vẫn đối đãi họ như quý tộc, không dám không chu đáo trong ăn uống ngủ nghỉ.
Đang không thoải mái, vừa gặp phải bà bà một cái, Biển Kha đã không chỗ nào là không thoải mái ngay, yên tĩnh vô cùng.
Quãng đường kế đó rất thuận lợi, trước chập tối đã tới đỉnh Hoàng Thổ.
Gió lạnh cuốn cát vàng, bất chấp tất cả quật lên mặt mọi người.
Đoan Tĩnh rướn cổ lên, có thể thấy loáng thoáng mấy bóng dáng ẻo lả đứng trong bão cát.
“Con à.” Hai chân lão phu nhân kẹp mạnh lại.
Đoan Tĩnh: “…” Đây là ý ra roi thúc ngựa sao?
Bất kể có phải hay không, nàng cũng đều chạy chậm tới.
Bão cát thật sự lớn đến lạ thường, phần lớn đoàn đều bị ngăn lại phía sau, chỉ có mình Đoan Tĩnh cõng lão phu nhân chạy lên tuyến đầu như một làn khói, gặp lại nhóm người đối diện trong vui vẻ. Đội ngũ trước mặt còn hùng hậu hơn họ, mỗi binh sĩ áp giải đều được võ trang đầy đủ, canh giữ một nhóm trung – thanh – thiếu niên đeo xiềng xích.
Đoan Tĩnh chú ý đến thanh niên duy nhất ngồi trên ghế đầu tiên.
Dù cát vàng quật hết vào mặt, mái tóc đen cũng khô mất cả sáng bóng, nhưng đôi mắt như nho đen ấy vẫn sáng đến lạ, nhất là lúc nhìn nàng, như mang theo cả ánh sao.
Nai con trong ngực chồm lên không ngừng.
Sư thái nhà bên đã nói, nai con đụng loạn là dấu hiệu của xuân tâm nhộn nhạo.
Chẳng lẽ nàng đang nhộn nhạo sao?
“Nãi nãi.” Khóe môi thanh niên hơi cong lên, lộ ra nụ cười dịu dàng.
“Tôn nhi ngoan.” Lão phu nhân giãy dụa xuống, xách váy nhào vào lòng người đó.
Nãi nãi… Tôn nhi ngoan…
Đó chẳng phải là…
Tướng công của nàng sao?
Đoan Tĩnh che ngực, nuốt nước miếng cái “ực”, tiến tới, hô nhẹ một tiếng: “Tướng công.”
Gió bỗng lặng bớt, những sợi tóc đang giương nanh múa vuốt của mọi người cũng từ từ rơi xuống, lộ ra những gương mặt “dãi dầu sương gió”.
Đoan Tĩnh cẩn thận nhìn mặt “tướng công”, thấy hắn mày thanh mắt đẹp, giơ tay nhấc chân đều đầy hơi thở nho nhã, càng hài lòng hơn. Dù sư công luôn nói ánh mắt của nương nàng kém vô cùng, như mắt chó bị mù; nhưng trong lòng nàng vẫn luôn lặng lẽ cảm thấy, ánh mắt của nương nàng rất tốt. Ít nhất, tướng mạo của cha nàng rất được, nho nhã tuấn tú, văn vẻ lịch sự, nhất là những lúc nghiêm trang nói bậy, vô cùng có tính lừa gạt.
Đương nhiên, “tướng công” của nàng càng được hơn, chưa nói gì đã rất có tính lừa gạt.
Nhưng, thứ hắn đang ngồi kia là… xe lăn à?
Mỗi lần nàng làm chút chuyện “hợp tình hợp lý” mà bị láng giềng tố cáo, sư công đều uy hiếp sẽ chặt đôi chân chó của nàng đi, nhưng toàn chỉ nói miệng, chứ trước giờ chưa đánh gãy thật lần nào, nàng cũng cực kỳ tò mò.
“Đây là tiểu tức phụ vừa mới vào cửa.” Lão phu nhân vừa lau nước mắt, vừa giới thiệu.
Đoan Tĩnh vội vàng chỉnh lại vạt áo của mình, sợ để lại ấn tượng xấu cho hắn.
Dù “tướng công” cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười với nàng: “Dọc dường vất vả cho muội.”
Đoan Tĩnh vội thổ lộ: “Vì tướng công, không khổ chút nào.”
“Tướng công” sửng sốt, lại cười khẽ một tiếng.
Sau lưng vang lên đủ tiếng bước chân, Đoan Tĩnh quay lại nhìn, mới phát hiện gia quyến Tuyên gia đã đuổi tới từ lúc nào, hai bên nhân mã nhập thành một, đang ân cần thăm hỏi lẫn nhau.
Nàng thấy bà bà và “tướng công” đứng cùng nhau, thấy thế nào cũng đẹp vô cùng, đến lúc lính áp giải giục họ lên đường, lập tức tiến lên một bước, ra sức lập công: “Tướng công, để ta đẩy chàng.”
Người “tướng công” run lên, trong giật mình lo lắng lại thêm chút ý cười không kịp giấu: “Muội kêu huynh là gì?”
Là ảo giác ư?
Đoan Tĩnh cảm thấy xung quanh lập tức yên lặng tới nỗi kim rơi cũng nghe thấy.
“Đúng vậy đó, ngươi gọi huynh ấy là gì?” Tiếng chất vấn lãnh khốc kèm với tiếng bước chân nặng nề vang lên từ sau lưng nàng, dường như bước nào cũng phải nặng tới ngàn cân.
Một đêm khó ngủ, sáng dậy rỗng bụng, còn phải lặn lội đường xa, đừng nói là những quý phụ nhân “cửa lớn không ra, cửa nhỏ chẳng bước” như lão phu nhân với bà bà, ngay cả hạ nhân Tuyên phủ đều khó mà chịu nổi, binh sĩ áp giải họ giục mấy lần, họ vẫn lề mà lề mề như cũ.
Đội ngũ mấy trăm ngươi, đi thành mấy vạn dặm…
Quan võ dẫn đầu tên Biển Kha, là Võ Trạng nguyên mới ra lò, chưa hăm hở được mấy ngày, đã phải mang chí lớn lên mây chưa thành làm một kẻ xui xẻo, nhận công việc ai ai cũng đều không kịp tránh, há một chữ “khổ” là có thể nói hết.
Thấy nguyên một ngày sắp qua mà mới đi được một nửa chặng đường dự tính, càng nóng nảy hơn, hắn thúc vào bụng ngựa, quay về cuối đội ngũ, nghiêng đầu thấy người Tuyên phủ loạng choạng đi.
Gia quyến Tuyên phủ ngẩng đầu liếc hắn một cái, tiếp tục lặng lẽ đi; ngược lại, nhóm quản gia lại rất có mắt, tiến lên cúi người nhận lỗi.
Biển Kha ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Các lão gia và thiếu gia của Tuyên gia đang mang cùm xiềng gong chờ ở đỉnh Hoàng Thổ, các ngài cứ đi từ từ đi, ta thì không sao, chỉ sợ mấy vị quan gia kia nhàm chán quá độ, muốn đùa vui âm hiểm thôi.” Ngựa dưới khố thở phì phì, run bờm một cái, thể hiện uy phong lẫm liệt cùng chủ nhân đang cao cao tại thượng kia.
Chúng người Tuyên gia đều trừng mắt hắn. Bà bà có tư sắc xuất chúng nhất, không đánh phấn cũng đẹp đến ngạt thở. Biển Kha bị nàng trừng đến đắng miệng khô lưỡi, hai má nóng lên, ngượng đến không ngẩng được đầu, xám mặt ruổi ngựa tiến lên.
Đoan Tĩnh thấy lão phu nhân đã run run còn cố gắng đi, chủ động chạy đến trước mặt bà ngồi xổm xuống: “Con cõng người.”
Đã gầy như que củi, còn muốn cõng người khác, đây là một cô nương quên mình vì người cỡ nào chứ…
Nhìn vai nhỏ, lưng bé, tay gầy, chân xương… kia của nàng, hốc mắt lão phu nhân đỏ lên, suýt rơi lệ. Bà bỗng đẩy tay những người khác ra, xách quần lên, nhanh chân đi: “Ta đi được! Bộ xương già này còn chưa tới mức cản trở người ta!”
“Không được! Thể cốt ngài vẫn chưa khỏe hắn, cẩn thận lại phát bệnh.”
“Lão phu nhân ngài từ từ thôi, cẩn thận nhìn đường.”
“Nương à, để con cõng người đi…”
Các gia quyến, bà tử hầu hạ khóc trời đập đất tiến lên.
Đoan Tĩnh đứng sau, vốn còn nhìn thấy lão phu nhân ngẩng cao đầu, sau chỉ thấy mỗi cánh tay liều mạng giãy dụa của bà, sau đó nữa, ngay cả cánh tay cũng không nhìn thấy, chỉ có một đám phụ nhân lúc chen đông, hồi lấn tây.
Tay Đoan Tĩnh bỗng bị kéo một cái.
Bà bà khí định thần nhàn đứng cạnh nàng, móng tay sơn đỏ tươi chỉ vào đám người: “Cứu lão phu nhân ra.”
Cứu ra?
Bắt ra?
Bất kể cái nào, nghe đều thấy quái…
Đoan Tĩnh mắt sáng như đuốc, quét vào đám người, liền thấy lão phu nhân ngồi bệt dưới đất bị kéo đều choáng cả đầu, lập tức chui vào, khiêng bà lên vai, giết ra khỏi vòng vây.
“Lão phu nhân ở đó!”
Không biết ai kêu lên, những người khác đồng loạt nhìn qua, trong mắt lóe lên ánh sáng xanh kỳ quái.
Đoan Tĩnh bị nhìn chằm chằm đến phát run.
Lão phu nhân mờ mịt, lại thêm bị khiêng xóc, đang định nói chuyện, đã gặp một hồi trời đất quay cuồng, bị vung ra sau lưng.
Đoan Tĩnh nói: “Lão phu nhân bám chắc.”
“Hả?” Lão phu nhân ngơ ngác nhìn mười ngón mình xòe ra, chưa biết bám vào đâu, đã thấy một cơn gió thổi bay tóc bạc của mình lên.
Những người khác trơ mắt nhìn lão phu nhân chổng mông lên, nghiêng ngả đi xa, mãi lâu sau mới hoàn hồn, rối rít đuổi theo.
Ngồi trên lưng ngựa cảm nhận dư vị từ ánh mắt “nóng cháy” kia của bà bà, Biển Kha phát hiện mình lại tụt xuống cuối hàng.
Hình như lại cách nàng gần hơn…
Hắn xấu hổ nắm chặt dây cương, do dự hai hồi, mới từ từ quay đầu lại.
Thủ hạ ngẩng gương mặt bẩn bụi lên, thành thật nhìn hắn.
“…”
Biển Kha lo lắng hỏi, “Nàng đâu… Gia quyến Tuyên gia đâu?”
Thủ hạ nói: “Các nàng đã đi lên trước, đang dẫn đầu rồi.”
Biển Kha thúc ngựa tiến lên, quả nhiên thấy bóng lưng đoan trang yểu điệu ấy.
Mỹ nhân quả nhiên độc chiếm sự ưu ái của trời cao, ngay cả nắng vẩy lên cũng cẩn thận như vậy, từ vai xuống váy, từ tóc xuống cổ, cẩn thận từng li từng tí phác họa ra đường cong duyên dáng. Nếu, nếu tay mình có thể thay thế được ánh nắng…
“Biển đại nhân!” Thủ hạ hô ba tiếng vẫn không thấy phản ứng, rốt cuộc cũng phóng thích ra sức mạnh hồng hoang.
Biển Kha từ từ quay mắt lại nhìn hắn.
“Chúng ta đã đi hơn nửa ngày, có phải nên nghỉ chân một chút hẵng đi tiếp không ạ?”
Đi hơn nửa ngày mới tới chỗ này, tốc độ rùa bò à? Đúng là không biết thẹn… Lại liếc thấy mỹ nhân đưa tay lau mồ hôi, nuốt lời oán trách xuống, hắn phất phất tay: “Tìm nơi mát mẻ, đừng để mọi người phải phơi nắng.”
Thật sự là một vị đại nhân săn sóc.
Nhóm thủ hạ nhìn làn da đen đến không thể đen hơn của nhau, vừa lòng thỏa ý đi tìm chỗ nghỉ.
Nghỉ được nửa nén hương, gia quyến Tuyên phủ chủ động đề nghị lên đường.
Dù thế Tuyên gia đã bại, nhưng trong mắt chúng binh lính áp giải này, ánh sáng trên đầu họ vẫn cứ lấp lánh; chỉ có kiểu người kiêu căng tự mãn như vị Võ Trạng nguyên Biển Kha có tương lai sáng lạn này mới dám mở miệng chế giễu, chứ người bình thường vẫn đối đãi họ như quý tộc, không dám không chu đáo trong ăn uống ngủ nghỉ.
Đang không thoải mái, vừa gặp phải bà bà một cái, Biển Kha đã không chỗ nào là không thoải mái ngay, yên tĩnh vô cùng.
Quãng đường kế đó rất thuận lợi, trước chập tối đã tới đỉnh Hoàng Thổ.
Gió lạnh cuốn cát vàng, bất chấp tất cả quật lên mặt mọi người.
Đoan Tĩnh rướn cổ lên, có thể thấy loáng thoáng mấy bóng dáng ẻo lả đứng trong bão cát.
“Con à.” Hai chân lão phu nhân kẹp mạnh lại.
Đoan Tĩnh: “…” Đây là ý ra roi thúc ngựa sao?
Bất kể có phải hay không, nàng cũng đều chạy chậm tới.
Bão cát thật sự lớn đến lạ thường, phần lớn đoàn đều bị ngăn lại phía sau, chỉ có mình Đoan Tĩnh cõng lão phu nhân chạy lên tuyến đầu như một làn khói, gặp lại nhóm người đối diện trong vui vẻ. Đội ngũ trước mặt còn hùng hậu hơn họ, mỗi binh sĩ áp giải đều được võ trang đầy đủ, canh giữ một nhóm trung – thanh – thiếu niên đeo xiềng xích.
Đoan Tĩnh chú ý đến thanh niên duy nhất ngồi trên ghế đầu tiên.
Dù cát vàng quật hết vào mặt, mái tóc đen cũng khô mất cả sáng bóng, nhưng đôi mắt như nho đen ấy vẫn sáng đến lạ, nhất là lúc nhìn nàng, như mang theo cả ánh sao.
Nai con trong ngực chồm lên không ngừng.
Sư thái nhà bên đã nói, nai con đụng loạn là dấu hiệu của xuân tâm nhộn nhạo.
Chẳng lẽ nàng đang nhộn nhạo sao?
“Nãi nãi.” Khóe môi thanh niên hơi cong lên, lộ ra nụ cười dịu dàng.
“Tôn nhi ngoan.” Lão phu nhân giãy dụa xuống, xách váy nhào vào lòng người đó.
Nãi nãi… Tôn nhi ngoan…
Đó chẳng phải là…
Tướng công của nàng sao?
Đoan Tĩnh che ngực, nuốt nước miếng cái “ực”, tiến tới, hô nhẹ một tiếng: “Tướng công.”
Gió bỗng lặng bớt, những sợi tóc đang giương nanh múa vuốt của mọi người cũng từ từ rơi xuống, lộ ra những gương mặt “dãi dầu sương gió”.
Đoan Tĩnh cẩn thận nhìn mặt “tướng công”, thấy hắn mày thanh mắt đẹp, giơ tay nhấc chân đều đầy hơi thở nho nhã, càng hài lòng hơn. Dù sư công luôn nói ánh mắt của nương nàng kém vô cùng, như mắt chó bị mù; nhưng trong lòng nàng vẫn luôn lặng lẽ cảm thấy, ánh mắt của nương nàng rất tốt. Ít nhất, tướng mạo của cha nàng rất được, nho nhã tuấn tú, văn vẻ lịch sự, nhất là những lúc nghiêm trang nói bậy, vô cùng có tính lừa gạt.
Đương nhiên, “tướng công” của nàng càng được hơn, chưa nói gì đã rất có tính lừa gạt.
Nhưng, thứ hắn đang ngồi kia là… xe lăn à?
Mỗi lần nàng làm chút chuyện “hợp tình hợp lý” mà bị láng giềng tố cáo, sư công đều uy hiếp sẽ chặt đôi chân chó của nàng đi, nhưng toàn chỉ nói miệng, chứ trước giờ chưa đánh gãy thật lần nào, nàng cũng cực kỳ tò mò.
“Đây là tiểu tức phụ vừa mới vào cửa.” Lão phu nhân vừa lau nước mắt, vừa giới thiệu.
Đoan Tĩnh vội vàng chỉnh lại vạt áo của mình, sợ để lại ấn tượng xấu cho hắn.
Dù “tướng công” cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười với nàng: “Dọc dường vất vả cho muội.”
Đoan Tĩnh vội thổ lộ: “Vì tướng công, không khổ chút nào.”
“Tướng công” sửng sốt, lại cười khẽ một tiếng.
Sau lưng vang lên đủ tiếng bước chân, Đoan Tĩnh quay lại nhìn, mới phát hiện gia quyến Tuyên gia đã đuổi tới từ lúc nào, hai bên nhân mã nhập thành một, đang ân cần thăm hỏi lẫn nhau.
Nàng thấy bà bà và “tướng công” đứng cùng nhau, thấy thế nào cũng đẹp vô cùng, đến lúc lính áp giải giục họ lên đường, lập tức tiến lên một bước, ra sức lập công: “Tướng công, để ta đẩy chàng.”
Người “tướng công” run lên, trong giật mình lo lắng lại thêm chút ý cười không kịp giấu: “Muội kêu huynh là gì?”
Là ảo giác ư?
Đoan Tĩnh cảm thấy xung quanh lập tức yên lặng tới nỗi kim rơi cũng nghe thấy.
“Đúng vậy đó, ngươi gọi huynh ấy là gì?” Tiếng chất vấn lãnh khốc kèm với tiếng bước chân nặng nề vang lên từ sau lưng nàng, dường như bước nào cũng phải nặng tới ngàn cân.
Tác giả :
Tô Tiếu