Cá Mực Hầm Mật
Chương 37: Mật thất phong bạo
Cô nhảy xuống giường, đi chân không ra ngoài, phòng khách trống trơn, trên bàn để đầy gói đồ ăn vặt, máy tính, giấy ném lung tung, lộn xộn, nhưng không có ai. Cửa ban công thì lại mở.
Đi ra ngoài, trên cái ghế dựa thấp bé, anh hai tay khoanh trước ngực, đắp áo khoác của chính mình.
Đang ngủ?
Cô chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống, vủi vẻ nhìn anh, nhìn nhìn rồi leo lên………Anh vừa mới ngủ được mười phút, nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác trên người mình có cái gì đó mềm mềm dán lên, cũng lười mở mắt, xoay người, đem vị trí của hai người đảo lại: “Buổi sáng, đừng làm động tác này.”
0.0?
“Tại sao?” Sớm hay muộn có liên quan gì không?
Gun đặt cằm ở bả vai cô, không để ý trả lời: “Sẽ có phản ứng.”
…………..
…………..
Chỉ một câu thôi, thành công làm cô gái nhỏ giãy dụa chạy đi.
Gun thành công, liền giữ nguyên tư thế nằm sấp, lập tức ngủ say.
Nhưng vẫn chưa kịp sâu giấc, cô gái nhỏ lại nhẹ bước chạy đến, chọc chọc lưng anh, anh mơ hồ đáp lời, nghe thấy cô hỏi, có thể lấy một cái áo của anh không? Anh cũng lười nghĩ, thuận miệng đáp ứng, giống như nói với cô, tự đến rương của mình tìm….
Thứ hai, trận đấu ở đây chấm dứt, bọn họ buổi tối sẽ bay thẳng đến Tam Á giao lưu hoạt động. Anh đưa vé máy bay cho cô, thời gian cất cánh không cách nhau nhiều lắm, vừa hay có thể cùng nhau đến sân bay.
Thật khéo, hai cửa đăng ký cũng kế nhau.
Vì thế, trước khi đăng ký, toàn đội viên K&K cuối cùng cũng thỏa mãn xem xem Lão đại nhà mình yêu đương như thế nào.
Tinh thần Gun có chút không tốt, đem áo khoác trùm lên đầu, to lớn nằm trên ghế ngủ bù. Đồng Niên từ sáng sớm đã bắt đầu ôm máy tính, tập trung tinh thần làm việc, không biết là đang làm cái gì, nhưng hiển nhiên đã tập trung đến mức mất ăn mất ngủ, hoàn toàn không để ý cửa đăng ký của mình đã sớm bắt đầu check-in.
“Được rồi!” Cô vui vẻ gõ bàn phím.
Người bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
Cô lặng lẽ nhấc cái áo đang che mặt anh ra, chui vào ————–
Mọi người…………….
Mẹ kiếp, che làm gì vậy!
Yêu đương bình thường thôi mà! Còn không cho xem, thật không biết suy nghĩ!
Gun liền bỏ áo ra, ngồi thẳng, bộ dáng hoàn toàn là vừa bị đánh thức. Đồng Niên hai má hồng hồng, giơ máy tình hồng nhạt của mình lên, đưa qua cho anh xem: “Chính là phần mềm này này.”
“Dùng như thế nào?” Anh hạ tầm mắt, nhìn màn hình.
Mọi người vểnh tai.
“Tổng số bài có năm mươi hai thẻ thôi,” cô nhẹ giọng giải thích, “Vòng thứ nhất ở dưới rồi, trong tay anh còn lại năm mươi thẻ, vì vậy xác suất các thẻ được xuất ra ở các vòng tiếp theo là ————–”
Mọi người khó hiểu, chị dâu nhỏ đang nói cái gì vậy.
Chỉ có Gun, Dt cùng 97 nghe có thể hiểu được, đây là đang tính xác suất thẻ thắng và tỷ lệ cược, nhưng đến năm phút sau, 97 đã bắt đầu nghe không hiểu.
“Lật bài sẽ bị đối thủ áp đảo, tiếp tục chú ý……” Đến đây, Dt cũng đã nghe không hiểu, cậu không chơi ————–
“Cách thức tính của phần mềm là……..vẫn còn phải cộng thêm xác suất thắng hòa……..” Đến chỗ này, 97 cũng không hiểu rồi ———–
*Đừng hỏi Linh, Linh ngay từ đầu đã không hiểu ;_;*
Cuối cùng, chỉ còn mình cô gái nhỏ là còn thật sự giải thích, gun càng nghe càng có hứng thú.
Đợi tới lúc cô hoàn toàn nói xong.
Đồng Niên căn bản không biết, mọi người phía sau hoàn toàn là một bộ dáng ‘mẹ kiếp chị dâu đang nói cái gì vậy’ cùng với ánh mắt hết sức sùng bái nhìn bộ dáng nghiêm túc giảng giải của Đồng Niên.
“Em lúc nào lại biết cái này vậy?” Gun hồ nghi.
Đồng Niên đỏ mặt lắc đầu: “Em không chơi, bây giờ chơi cũng không giỏi, chỉ đơn giản là tính toán…….Chính là, ừm, từ lần thứ hai gặp anh liền bắt đầu chơi, em thấy tò mò, trở về liền mua mấy quyển “Lý luận cùng thực tiễn”, “Cách tạo bài”, “Tôi vs. Porker” —”
Thực ra chính là làm một phần mềm tính toán xác suất, muốn làm anh vui [che mặt]
“Thích không?” Ngón trỏ cô đối nhau, để dưới cằm, mong chờ anh khen.
Gun nâng mi, khen thưởng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô lập tức đung đưa cái đuôi.
Mặc dù, đối với nghề tuyển thủ mà nói, trong đầu đều có hệ thống tính toán xác suất, đều là qua hằng năm tích lũy được, sơ sơ so với phần mềm này không thực tế bằng. Tuy nhiên………..anh nhìn mọi người phía sau, ngẫu nhiên giúp mọi người rảnh rỗi hơn, tham gia trận đấu vân vân, cũng là ý không tồi: “Dạo gần đây chơi chán rồi, nội bộ tổ chức mấy trận đấu đi,” tay anh khoác lên lưng ghế, xoay người phân phó cho mấy đội trưởng cùng người dẫn đầu: “Chơi giỏi rồi, K&K hằng năm cũng có thể đầu tư môt giải đấu.”
Mọi người: Đã xảy ra chuyện gì?!
Anh nhìn Đồng Niên: “Ở đây vừa làm xong một phần mềm, vừa hay có thể bồi dưỡng năng lực tính xác suất của mấy đứa.”
Mọi người: ……………Xác suất gì?? Cấp ba đâu có học qua………….
Mọi người mãnh liệt quay đầu, đội trưởng!!
Dt trầm mặc.
Mấy người này thật sự không thích hợp suy nghĩ những thứ này, chưa kể, trong đó còn có rất nhiều người chỉ học tới cấp ba, liền trực tiếp vào thế giới game, nếu thực sự muốn giảng cho bọn họ biết xác suất là gì……….cuối cùng vẫn là làm khó mình thôi.
Vì thế, Dt rút cục cũng có hành động, nâng cằm lên, chỉ về cửa đăng ký phía trước: “Mau lên máy bay kìa.”
Hả?
Đồng Niên quay đầu lại.
Đồng hồ điện tử chỉ……….chỉ còn năm phút? Cô luống cuống tay chân đem máy tính nhét vào ba lô, nhảy dựng lên, hướng về phía cửa đăng ký chạy. Được vài bước, lại vòng trở lại.
Gun còn đang cân nhắc chuyện đầu tư giải đấu, nhìn thấy cô chạy đến, nũng nịu đứng trước mặt mình.
Giờ khắc này, trong đầu, tất cả nội dung về trò chơi bỗng dưng biến mất.
“Em đi về…….” Cô nhỏ giọng báo cáo.
Anh thản nhiên đáp lời.
Vươn tay, sờ sờ mặt cô, lại xuống đến dưới cằm, nhéo nhéo.
“Anh còn chưa nói…………thích đâu.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
“Thích?” Anh cố ý nghe không hiểu, “Thích cái gì? Tối hôm qua? Hay là sáng nay?”
………………
Cô nhăn nhó, hai tay túm dây ba lô.
“Nhanh đi đi.” Anh buông tay, cười cười vỗ đầu cô.
Nếu không đi, sẽ bị gọi tên.
Anh nhìn thấy mắt cô gái nhỏ vẫn còn lưu luyến, từng bước cẩn thận đi đến cửa đăng ký, đi qua bức tường kính, sau đó là hành lang dài, bóng dáng nhỏ bé biến mất. Năm phút sau, máy bay bắt đầu di chuyển………..Phía sau, cửa đăng ký của bọn họ cũng bắt đầu xếp hàng dài, tiếng máy quét tít tít, mọi người xách ba lô thể thao của mình, chờ Lão đại cùng đội trưởng đi trước.
Gun thu hồi tầm mắt, lấy áo khoác của mình từ trên ghế, không nói một lời, đưa mọi người đi đăng ký.
*************************
Đồng Niên buổi tối trực tiếp đến trường học, cùng Đậu Nãi ăn cơm tối.
Trở lại ký túc xá hai người, hành lý đem để ở góc tường một cái, còn người thì ngã lên giường.
Lăn qua lăn lại, trong đầu toàn là anh, hồn phách lại chu du một phen nhớ lại, liền đứng lên, từ trong va li hành lý lấy ra áo thun tay dài, áo màu đen có chữ K&K màu bạc, là đồng phục của anh.
Dùng mặt cọ cọ, mềm mềm, là vải cotton, còn có mùi của anh.
Không biết vì sao, lại nghĩ đến hình ảnh trong camera ngày hôm đó………..Không biết đến Tam Á, có thể lại………..
*cái đồ thần kinh xông vào phòng quấy rối Gun thần ý :3*
Cô có chút lo lắng, gửi tin nhắn Wechat cho anh.
Cô: Buổi tối anh……..phải hết sức cẩn thận, đừng để người khác vào phòng.
Anh chưa trả lời.
Sau lưng, bạn cùng phòng Đỗ Á Á, một bên lau tóc, một bên nhìn cô:’ “Đã về rồi?” Cô ừ, người đằng sau liền phát hiện không đúng, trừng mắt chỉ vào cái áo trong tay cô: “Khoan đã! Là của con trai!
“………….” Cô ngượng ngùng gấp lại, bỏ vào trong va ly, nhỏ giọng thì thầm, “Là của bạn trai.”
Tin sét đánh.
Á Á nắm chặt khăn mặt, ngây dại………..Đứa nhỏ ngoan ngoãn này, làm sao tự nhiên lại có bạn trai?! Không đúng, từ từ, đằng sau cổ còn có ——- mẹ kiếp! Là ai làm?
“Lại đậy lại đây,” Á Á kéo cánh tay cô, nhìn kỹ xem, lập tức trong não đầy chữ……..Trung tuần nghỉ đông còn gặp qua, người hoàn toàn không có bạn trai, làm sao lại như vậy?
Người mê chơi StarCraft, người chưa bao giờ có hứng thú với chuyện yêu đương Á Á hoàn toàn phát điên.
Cô không hiểu, Á Á sao lại cứ nhìn cổ của cô.
Còn vươn tay sờ sờ: “Làm sao vậy?”
Á Á ho khan, quay trái quay phải hỏi cô: “Nói, nói, báo cáo cho chị đây nghe, bạn trai cậu……..bao nhiêu tuổi?”
Đồng Niên nghĩ nghĩ: “Hai mươi chín, sắp ba mươi.”
Mẹ kiếp!! “Quen ở đâu?”
“Trên mạng.”
Không công ăn việc làm, thích tụ tập ——- Á Á chậm rãi thay đổi sắc mặt: “Quen bao lâu rồi…….”
Cô chưa từng biết Á Á cũng nhiều chuyện như vậy, nhưng trong lòng cũng muốn chia sẻ hạnh phúc, ngoan ngoãn khai hết ra: “Mới gặp hôm Tết, nhưng chưa quen sau này ngẫu nhiên gặp bên ngoài, liền quen……… Sau đó, mơ mơ hồ hồ yêu nhau. Cũng không đúng, không phải là mơ mơ hồ hồ, là tại uống rượu, phát sinh chút chuyện nhỏ, liền yêu. Mình mới từ Quảng Châu về, là đi cùng anh ấy,” mặt cô đỏ hồng, duỗi cánh tay, ôm lấy cổ Á Á, “Á Á, mình thực sự cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ thích anh ấy, thật sự……”
Á Á bị cô lung lay, tim muốn vỡ ra rồi: “Bên nhau bao lâu rồi…….”
“Ba ngày, hôm nay là ngày thứ ba, qua mười hai giờ là bốn ngày.”
Ba ngày mà đã biến thành như vậy……..
Rượu vào…….
Còn lập tức đi Quảng Châu với nhau……..
“Anh ấy đang làm gì,” Á Á đau khổ nhắm mắt, “Làm gì cũng được, đừng nói với mình là chơi game……….”. Quen trên mạng, chắc chắn không có việc làm đàng hoàng, thứ đàn ông suốt ngày chỉ biết chơi game, không có lý tưởng…….
“Đúng là chời game đó!” Cô buông Á Á ra, nghịch ngợm le lưỡi, làm mặt ngáo ộp, “Chơi giỏi hơn cậu nhiều ~”
Nói xong, tâm tình rất tốt, liền cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Á Á hỗn loạn đứng tại chỗ, trong đầu mường tượng ra một ông chú trung niên ba mươi tuổi ngồi ở tiệm net, ngón tay kẹp thuốc lá, miệng đầy răng vàng, cười tủm tỉm ôm Đồng Niên…….Trời sập mất. Lúc trước hai người cùng từ khoa chính quy đi lên, có điều cô ở ban phổ thông, còn Đồng Niên ở ban thiếu niên.
Nhưng ít nhiều thì luận án cũng do một tay Đồng Niên giúp, làm cho đại trạch nữ mê game có thể thuận lợi bảo vệ thành công……
Không được không được!
Không thể nhìn cô ấy bị ông chú trên mạng lừa mất.
Ba mươi giây sau, Á Á quyết định, tuy rằng không dễ gặp đội trưởng ACM kia, nhưng so với ông chú vẫn tốt hơn, tốt xấu gì cũng là tiểu thư sinh khỏe mạnh, ngày mai đi. Ngày mai liền hẹn cho hai người gặp mặt! Về phần ông chú kia, nhìn Đồng Niên mặt đầy hoa đào chìm đắm trong đó, không thể mạnh tay được……….Phải dùng trí, dùng tình yêu bình thường dời sự chú ý đi, tiện thể thăm dò đối phương, chia rẽ bọn họ!
Á Á quyết đoán suy nghĩ kế hoạch tác chiến, lập tức rời đi.
Đồng Niên tắm xong đi ra, phát hiện không thấy Á Á đâu, có chút kỳ quái.
Gn: Lo lắng anh bên ngoài……?
Cô: ………..Đâu có [chỉ ngón tay]…………..
Gn: Chín giờ tối, Mật thất gió lốc, khu mười ba, ID của em là lolicat, mật khẩu là hanshangyan. *tức là Hàn Thương Ngôn đấy, anh cũng tình lắm cơ *
Đi ra ngoài, trên cái ghế dựa thấp bé, anh hai tay khoanh trước ngực, đắp áo khoác của chính mình.
Đang ngủ?
Cô chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống, vủi vẻ nhìn anh, nhìn nhìn rồi leo lên………Anh vừa mới ngủ được mười phút, nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác trên người mình có cái gì đó mềm mềm dán lên, cũng lười mở mắt, xoay người, đem vị trí của hai người đảo lại: “Buổi sáng, đừng làm động tác này.”
0.0?
“Tại sao?” Sớm hay muộn có liên quan gì không?
Gun đặt cằm ở bả vai cô, không để ý trả lời: “Sẽ có phản ứng.”
…………..
…………..
Chỉ một câu thôi, thành công làm cô gái nhỏ giãy dụa chạy đi.
Gun thành công, liền giữ nguyên tư thế nằm sấp, lập tức ngủ say.
Nhưng vẫn chưa kịp sâu giấc, cô gái nhỏ lại nhẹ bước chạy đến, chọc chọc lưng anh, anh mơ hồ đáp lời, nghe thấy cô hỏi, có thể lấy một cái áo của anh không? Anh cũng lười nghĩ, thuận miệng đáp ứng, giống như nói với cô, tự đến rương của mình tìm….
Thứ hai, trận đấu ở đây chấm dứt, bọn họ buổi tối sẽ bay thẳng đến Tam Á giao lưu hoạt động. Anh đưa vé máy bay cho cô, thời gian cất cánh không cách nhau nhiều lắm, vừa hay có thể cùng nhau đến sân bay.
Thật khéo, hai cửa đăng ký cũng kế nhau.
Vì thế, trước khi đăng ký, toàn đội viên K&K cuối cùng cũng thỏa mãn xem xem Lão đại nhà mình yêu đương như thế nào.
Tinh thần Gun có chút không tốt, đem áo khoác trùm lên đầu, to lớn nằm trên ghế ngủ bù. Đồng Niên từ sáng sớm đã bắt đầu ôm máy tính, tập trung tinh thần làm việc, không biết là đang làm cái gì, nhưng hiển nhiên đã tập trung đến mức mất ăn mất ngủ, hoàn toàn không để ý cửa đăng ký của mình đã sớm bắt đầu check-in.
“Được rồi!” Cô vui vẻ gõ bàn phím.
Người bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
Cô lặng lẽ nhấc cái áo đang che mặt anh ra, chui vào ————–
Mọi người…………….
Mẹ kiếp, che làm gì vậy!
Yêu đương bình thường thôi mà! Còn không cho xem, thật không biết suy nghĩ!
Gun liền bỏ áo ra, ngồi thẳng, bộ dáng hoàn toàn là vừa bị đánh thức. Đồng Niên hai má hồng hồng, giơ máy tình hồng nhạt của mình lên, đưa qua cho anh xem: “Chính là phần mềm này này.”
“Dùng như thế nào?” Anh hạ tầm mắt, nhìn màn hình.
Mọi người vểnh tai.
“Tổng số bài có năm mươi hai thẻ thôi,” cô nhẹ giọng giải thích, “Vòng thứ nhất ở dưới rồi, trong tay anh còn lại năm mươi thẻ, vì vậy xác suất các thẻ được xuất ra ở các vòng tiếp theo là ————–”
Mọi người khó hiểu, chị dâu nhỏ đang nói cái gì vậy.
Chỉ có Gun, Dt cùng 97 nghe có thể hiểu được, đây là đang tính xác suất thẻ thắng và tỷ lệ cược, nhưng đến năm phút sau, 97 đã bắt đầu nghe không hiểu.
“Lật bài sẽ bị đối thủ áp đảo, tiếp tục chú ý……” Đến đây, Dt cũng đã nghe không hiểu, cậu không chơi ————–
“Cách thức tính của phần mềm là……..vẫn còn phải cộng thêm xác suất thắng hòa……..” Đến chỗ này, 97 cũng không hiểu rồi ———–
*Đừng hỏi Linh, Linh ngay từ đầu đã không hiểu ;_;*
Cuối cùng, chỉ còn mình cô gái nhỏ là còn thật sự giải thích, gun càng nghe càng có hứng thú.
Đợi tới lúc cô hoàn toàn nói xong.
Đồng Niên căn bản không biết, mọi người phía sau hoàn toàn là một bộ dáng ‘mẹ kiếp chị dâu đang nói cái gì vậy’ cùng với ánh mắt hết sức sùng bái nhìn bộ dáng nghiêm túc giảng giải của Đồng Niên.
“Em lúc nào lại biết cái này vậy?” Gun hồ nghi.
Đồng Niên đỏ mặt lắc đầu: “Em không chơi, bây giờ chơi cũng không giỏi, chỉ đơn giản là tính toán…….Chính là, ừm, từ lần thứ hai gặp anh liền bắt đầu chơi, em thấy tò mò, trở về liền mua mấy quyển “Lý luận cùng thực tiễn”, “Cách tạo bài”, “Tôi vs. Porker” —”
Thực ra chính là làm một phần mềm tính toán xác suất, muốn làm anh vui [che mặt]
“Thích không?” Ngón trỏ cô đối nhau, để dưới cằm, mong chờ anh khen.
Gun nâng mi, khen thưởng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô lập tức đung đưa cái đuôi.
Mặc dù, đối với nghề tuyển thủ mà nói, trong đầu đều có hệ thống tính toán xác suất, đều là qua hằng năm tích lũy được, sơ sơ so với phần mềm này không thực tế bằng. Tuy nhiên………..anh nhìn mọi người phía sau, ngẫu nhiên giúp mọi người rảnh rỗi hơn, tham gia trận đấu vân vân, cũng là ý không tồi: “Dạo gần đây chơi chán rồi, nội bộ tổ chức mấy trận đấu đi,” tay anh khoác lên lưng ghế, xoay người phân phó cho mấy đội trưởng cùng người dẫn đầu: “Chơi giỏi rồi, K&K hằng năm cũng có thể đầu tư môt giải đấu.”
Mọi người: Đã xảy ra chuyện gì?!
Anh nhìn Đồng Niên: “Ở đây vừa làm xong một phần mềm, vừa hay có thể bồi dưỡng năng lực tính xác suất của mấy đứa.”
Mọi người: ……………Xác suất gì?? Cấp ba đâu có học qua………….
Mọi người mãnh liệt quay đầu, đội trưởng!!
Dt trầm mặc.
Mấy người này thật sự không thích hợp suy nghĩ những thứ này, chưa kể, trong đó còn có rất nhiều người chỉ học tới cấp ba, liền trực tiếp vào thế giới game, nếu thực sự muốn giảng cho bọn họ biết xác suất là gì……….cuối cùng vẫn là làm khó mình thôi.
Vì thế, Dt rút cục cũng có hành động, nâng cằm lên, chỉ về cửa đăng ký phía trước: “Mau lên máy bay kìa.”
Hả?
Đồng Niên quay đầu lại.
Đồng hồ điện tử chỉ……….chỉ còn năm phút? Cô luống cuống tay chân đem máy tính nhét vào ba lô, nhảy dựng lên, hướng về phía cửa đăng ký chạy. Được vài bước, lại vòng trở lại.
Gun còn đang cân nhắc chuyện đầu tư giải đấu, nhìn thấy cô chạy đến, nũng nịu đứng trước mặt mình.
Giờ khắc này, trong đầu, tất cả nội dung về trò chơi bỗng dưng biến mất.
“Em đi về…….” Cô nhỏ giọng báo cáo.
Anh thản nhiên đáp lời.
Vươn tay, sờ sờ mặt cô, lại xuống đến dưới cằm, nhéo nhéo.
“Anh còn chưa nói…………thích đâu.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
“Thích?” Anh cố ý nghe không hiểu, “Thích cái gì? Tối hôm qua? Hay là sáng nay?”
………………
Cô nhăn nhó, hai tay túm dây ba lô.
“Nhanh đi đi.” Anh buông tay, cười cười vỗ đầu cô.
Nếu không đi, sẽ bị gọi tên.
Anh nhìn thấy mắt cô gái nhỏ vẫn còn lưu luyến, từng bước cẩn thận đi đến cửa đăng ký, đi qua bức tường kính, sau đó là hành lang dài, bóng dáng nhỏ bé biến mất. Năm phút sau, máy bay bắt đầu di chuyển………..Phía sau, cửa đăng ký của bọn họ cũng bắt đầu xếp hàng dài, tiếng máy quét tít tít, mọi người xách ba lô thể thao của mình, chờ Lão đại cùng đội trưởng đi trước.
Gun thu hồi tầm mắt, lấy áo khoác của mình từ trên ghế, không nói một lời, đưa mọi người đi đăng ký.
*************************
Đồng Niên buổi tối trực tiếp đến trường học, cùng Đậu Nãi ăn cơm tối.
Trở lại ký túc xá hai người, hành lý đem để ở góc tường một cái, còn người thì ngã lên giường.
Lăn qua lăn lại, trong đầu toàn là anh, hồn phách lại chu du một phen nhớ lại, liền đứng lên, từ trong va li hành lý lấy ra áo thun tay dài, áo màu đen có chữ K&K màu bạc, là đồng phục của anh.
Dùng mặt cọ cọ, mềm mềm, là vải cotton, còn có mùi của anh.
Không biết vì sao, lại nghĩ đến hình ảnh trong camera ngày hôm đó………..Không biết đến Tam Á, có thể lại………..
*cái đồ thần kinh xông vào phòng quấy rối Gun thần ý :3*
Cô có chút lo lắng, gửi tin nhắn Wechat cho anh.
Cô: Buổi tối anh……..phải hết sức cẩn thận, đừng để người khác vào phòng.
Anh chưa trả lời.
Sau lưng, bạn cùng phòng Đỗ Á Á, một bên lau tóc, một bên nhìn cô:’ “Đã về rồi?” Cô ừ, người đằng sau liền phát hiện không đúng, trừng mắt chỉ vào cái áo trong tay cô: “Khoan đã! Là của con trai!
“………….” Cô ngượng ngùng gấp lại, bỏ vào trong va ly, nhỏ giọng thì thầm, “Là của bạn trai.”
Tin sét đánh.
Á Á nắm chặt khăn mặt, ngây dại………..Đứa nhỏ ngoan ngoãn này, làm sao tự nhiên lại có bạn trai?! Không đúng, từ từ, đằng sau cổ còn có ——- mẹ kiếp! Là ai làm?
“Lại đậy lại đây,” Á Á kéo cánh tay cô, nhìn kỹ xem, lập tức trong não đầy chữ……..Trung tuần nghỉ đông còn gặp qua, người hoàn toàn không có bạn trai, làm sao lại như vậy?
Người mê chơi StarCraft, người chưa bao giờ có hứng thú với chuyện yêu đương Á Á hoàn toàn phát điên.
Cô không hiểu, Á Á sao lại cứ nhìn cổ của cô.
Còn vươn tay sờ sờ: “Làm sao vậy?”
Á Á ho khan, quay trái quay phải hỏi cô: “Nói, nói, báo cáo cho chị đây nghe, bạn trai cậu……..bao nhiêu tuổi?”
Đồng Niên nghĩ nghĩ: “Hai mươi chín, sắp ba mươi.”
Mẹ kiếp!! “Quen ở đâu?”
“Trên mạng.”
Không công ăn việc làm, thích tụ tập ——- Á Á chậm rãi thay đổi sắc mặt: “Quen bao lâu rồi…….”
Cô chưa từng biết Á Á cũng nhiều chuyện như vậy, nhưng trong lòng cũng muốn chia sẻ hạnh phúc, ngoan ngoãn khai hết ra: “Mới gặp hôm Tết, nhưng chưa quen sau này ngẫu nhiên gặp bên ngoài, liền quen……… Sau đó, mơ mơ hồ hồ yêu nhau. Cũng không đúng, không phải là mơ mơ hồ hồ, là tại uống rượu, phát sinh chút chuyện nhỏ, liền yêu. Mình mới từ Quảng Châu về, là đi cùng anh ấy,” mặt cô đỏ hồng, duỗi cánh tay, ôm lấy cổ Á Á, “Á Á, mình thực sự cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ thích anh ấy, thật sự……”
Á Á bị cô lung lay, tim muốn vỡ ra rồi: “Bên nhau bao lâu rồi…….”
“Ba ngày, hôm nay là ngày thứ ba, qua mười hai giờ là bốn ngày.”
Ba ngày mà đã biến thành như vậy……..
Rượu vào…….
Còn lập tức đi Quảng Châu với nhau……..
“Anh ấy đang làm gì,” Á Á đau khổ nhắm mắt, “Làm gì cũng được, đừng nói với mình là chơi game……….”. Quen trên mạng, chắc chắn không có việc làm đàng hoàng, thứ đàn ông suốt ngày chỉ biết chơi game, không có lý tưởng…….
“Đúng là chời game đó!” Cô buông Á Á ra, nghịch ngợm le lưỡi, làm mặt ngáo ộp, “Chơi giỏi hơn cậu nhiều ~”
Nói xong, tâm tình rất tốt, liền cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Á Á hỗn loạn đứng tại chỗ, trong đầu mường tượng ra một ông chú trung niên ba mươi tuổi ngồi ở tiệm net, ngón tay kẹp thuốc lá, miệng đầy răng vàng, cười tủm tỉm ôm Đồng Niên…….Trời sập mất. Lúc trước hai người cùng từ khoa chính quy đi lên, có điều cô ở ban phổ thông, còn Đồng Niên ở ban thiếu niên.
Nhưng ít nhiều thì luận án cũng do một tay Đồng Niên giúp, làm cho đại trạch nữ mê game có thể thuận lợi bảo vệ thành công……
Không được không được!
Không thể nhìn cô ấy bị ông chú trên mạng lừa mất.
Ba mươi giây sau, Á Á quyết định, tuy rằng không dễ gặp đội trưởng ACM kia, nhưng so với ông chú vẫn tốt hơn, tốt xấu gì cũng là tiểu thư sinh khỏe mạnh, ngày mai đi. Ngày mai liền hẹn cho hai người gặp mặt! Về phần ông chú kia, nhìn Đồng Niên mặt đầy hoa đào chìm đắm trong đó, không thể mạnh tay được……….Phải dùng trí, dùng tình yêu bình thường dời sự chú ý đi, tiện thể thăm dò đối phương, chia rẽ bọn họ!
Á Á quyết đoán suy nghĩ kế hoạch tác chiến, lập tức rời đi.
Đồng Niên tắm xong đi ra, phát hiện không thấy Á Á đâu, có chút kỳ quái.
Gn: Lo lắng anh bên ngoài……?
Cô: ………..Đâu có [chỉ ngón tay]…………..
Gn: Chín giờ tối, Mật thất gió lốc, khu mười ba, ID của em là lolicat, mật khẩu là hanshangyan. *tức là Hàn Thương Ngôn đấy, anh cũng tình lắm cơ *
Tác giả :
Mặc Bảo Phi Bảo