Cả Đời
Chương 4
Hôn lễ được cử hành tại nhà thờ, bạn bè người thân tới không nhiều lắm, đều là người nhà của Hứa Ngôn và Tử Thất, cùng với một số những người bạn học và giáo viên có quan hệ tương đối tốt.
Khi nghi thức diễn ra đến đoạn Cha sứ tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, Hứa Ngôn sững sờ cả người, một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì. Tử Thất nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái, sau đó vội vàng kết thúc tất cả.
Hôn lễ là giấc mộng hoàn mỹ nhất của mỗi người phụ nữ khi được kết hôn với người mình yêu nhất, nhưng Tử Thất lại là cô dâu thảm thương nhất trên thế giới này.
Ban đêm, Hứa Ngôn đứng trước chiếc giường trong phòng tân hôn, có vẻ hơi bối rối, nhà là do Tử Thất thuê, cộng thêm vay mượn cô đã có thể mua được một căn nhà hơi nhỏ ở ngoại thành Bắc Kinh. Nhưng cô vẫn muốn dành dụm tiền, cô muốn mua một căn nhà rộng rãi một chút, để bố trí cho Hứa Ngôn một phòng vẽ thật lớn.
Cô muốn cho Hứa Ngôn một đời sống vật chất tốt nhất, nếu như, tình yêu của mình với anh ngày hôm nay đã không còn bất cứ nghĩa lý gì.
Hứa Ngôn vừa nghĩ đến chuyện cần làm giữa vợ chồng sau khi kết hôn, cả người đã dâng lên một trận sởn gai ốc. Anh ngay cả hôn còn cảm thấy chán ghét chứ nói gì đến sự tiếp xúc thân mật giữa tay chân. Nhưng anh cũng biết đây là việc nhất định phải chấp nhận sau khi cưới, anh không ngừng tự nhủ bản thân phải tỉnh táo một chút. Dù vậy, đứng trước giường, anh vẫn không biết nên làm gì bây giờ cho phải.
Tử Thất bước ra từ phòng tắm, nhìn dáng dấp bàng hoàng đấu tranh lại mê man của anh, khóe miệng dâng lên một nụ cười khổ. Cô sớm biết sẽ như vậy, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Kết hôn chỉ là vì để chăm sóc anh được thuận lợi hơn, cô sẽ không dùng chuyện đó để trói buộc anh, lại càng không miễn cưỡng anh trong bất cứ chuyện gì.
Cô ôm một tấm nệm mỏng khác đi vào, trải trên giường tử tế, sau đó nói chúc ngủ ngon, ngả đầu ngủ luôn. Hứa Ngôn một lúc lâu sau mới ngủ, Tử Thất cảm giác được anh đang ở bên cạnh mình, trong lòng vừa thấy yên ổn lại vừa đau khổ, nhưng như vậy thôi, là đủ lắm rồi.
Sau đó, trong thời gian hai năm, Tử Thất một mặt cực khổ làm việc, một mặt đầu tư cổ phiếu, gần như mang hết tâm lực của mình tập trung vào việc kiếm tiền, chỉ có như vậy, mới khiến cô không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện kia, nghĩ đến vụ tai nạn đáng sợ đó.
Cô và Hứa Ngôn vẫn ngủ chung một giường, song khoảng cách chỉ cách nhau một cánh tay lại như ngàn núi vạn sông, hai người chưa từng lướt qua ranh giới đó. Thậm chí, ngay cả cử chỉ gần gũi như nắm tay ôm ấp khi yêu nhau cũng không có. Khoảng cách trong tâm hồn, không thể nào bù đắp được bằng sự đụng chạm của thân thể.
Mỗi khi Tử Thất cảm thấy áp lực quá lớn, sắp không trụ nổi, muốn ôm anh, tựa vào người anh khóc òa lên một trận, vừa nghĩ tới anh sẽ phải đè nén sự chán ghét nơi đáy lòng thế nào để chịu đựng không đẩy cô ra, cô lại càng trở nên trầm lặng mà xa cách.
Hai năm, cuộc sống hôn nhân của bọn họ vẫn tương kính như tân, thật sự là như tân, ngay cả gặp mặt cũng rất ít. Một mặt là do công việc của Tử Thất quá bận rộn, một mặt cũng là bởi vì, cô không muốn gặp anh. Mặc dù được nhìn anh vẽ là một niềm an ủi, nhưng nỗi đau đớn trong lòng cũng sẽ tăng lên gấp bội.
Làm việc tăng ca từ sáng sớm cho đến đêm khuya, kinh nghiệm, chăm chỉ, xinh đẹp, tiếng Anh tiếng Nhật lưu loát, năng lực làm việc lại hơn người, được coi trọng là đương nhiên, chức vụ của cô ở công ty thăng tiến rất nhanh. Hơn nữa với số tiền kiếm được từ đầu tư cổ phiếu, và cả tiền đi vay, cô cuối cùng cũng mua được một căn biệt thự, sửa sang toàn bộ lại theo ý thích của Hứa Ngôn. Tay của Hứa Ngôn sau khi được điều trị ở nước ngoài cũng đã khôi phục rất nhiều, giờ lại bắt đầu an tĩnh vẽ tranh.
Anh hầu như rất ít ra khỏi cửa, vẽ tranh, là chuyện duy nhất anh có thể và muốn làm lúc này.
Tử Thất sao có thể để tài năng của anh bị mai một, thỉnh thoảng cô mang một số bức họa của anh đi tham gia các triển lãm ở nước ngoài, giành được không ít giải thưởng. Hơn nữa, với một chút thủ đoạn cố ý tung ra, thanh danh của Hứa Ngôn càng ngày càng thịnh hành. Sau đó Tử Thất bắt đầu thu xếp thay Hứa Ngôn mở triển lãm xuất bản sách tranh.
Cô biết Hứa Ngôn không quan tâm đến những thứ này, chính là bởi vì không quan tâm, cho nên cũng sẽ không chán ghét hay kháng cự. Bình thường cô làm việc có hơi nghiêm nghị hà khắc, đồng nghiệp trong công ty cùng với đám cấp dưới luôn vụng trộm bàn tán về cô, thậm chí còn có lời đồn đại cô nuôi tiểu bạch kiểm, chồng nghiện rượu lại thích bạo lực gia đình.
Có lẽ trong mắt những người đó, một người phụ nữ một lòng ra sức cho sự nghiệp lại khắt khe đều là bởi vì hôn nhân không được hạnh phúc. Được rồi, có lẽ thế. Chẳng qua là ít nhất chồng của cô không giống như lời họ nói, sự nghiệp của anh thành đạt, ưu tú, hơn nữa còn có tài.
Đây là một chút xíu lòng hư vinh của cô khi làm một người phụ nữ, có thể kiêu ngạo vì người mình yêu.
Không chấp nhận bất kỳ buổi chụp hình phỏng vấn nào, bên ngoài cũng chỉ thấy tranh mà không thấy người. Tất cả đều được tiến hành dưới tình trạng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Hứa Ngôn. Tất cả mọi người chỉ biết rằng họa sĩ Hứa Ngôn có một người vợ vừa xinh đẹp lại giỏi giang, ra mặt giúp anh ta xử lý tất cả.
Áp lực của Tử Thất quá lớn, mỗi ngày trong đầu chỉ có hai chữ kiếm tiền, nhưng tranh của Hứa Ngôn, cho dù giá có cao đến mấy, cô cũng không nỡ bán đi. Ban đầu mục đích của cô chỉ muốn để một người xa rời thế giới bên ngoài như Hứa Ngôn sẽ không vì kế sinh nhai mà phải ưu sầu, có thể làm tất cả những việc mình muốn làm, giống như bây giờ, ngày ngày không cần phải làm việc chỉ ở nhà an tâm vẽ tranh. Đấu đá trên thương trường đã lâu, cô hiểu được, sự tự do của thân thể và tâm hồn phải đánh đổi bằng một cái giá khổng lồ bằng tiền tài và vật chất.
Để Hứa Ngôn được tự do và tùy ý, cô nhất định phải hy sinh một vài thứ. Ví dụ như, không thể làm một giáo viên bình thường, nếu không, ở một thành phố lớn như Bắc Kinh này, cô ngay cả nuôi sống bản thân thôi cũng khó.
Cô biết mình đã thay đổi rất nhiều, tham lam và con buôn, hà khắc mà lập dị. Bắt đầu say rượu, bắt đầu hút thuốc, nhưng chưa từng để cho Hứa Ngôn biết. Vì đi xã giao hay phải về nhà rất muộn, uống rất nhiều rượu. Những lúc như vậy cô thường ngủ trong phòng khách, vì Hứa Ngôn không thích ngửi thấy mùi rượu. Ở nhà, bọn họ gần như rất ít nói chuyện, Tử Thất cũng không còn xem ti vi nữa, không còn xem những bộ phim Hàn hay phim hoạt hình cô từng rất thích nữa, một là bởi vì không có thời gian, hai là sợ làm ồn đến Hứa Ngôn. Lúc ở nhà, Tử Thất tận lực để cho Hứa Ngôn được ở một mình, bởi vì Hứa Ngôn thích yên tĩnh.
Trừ mỗi sáng dậy làm bữa sáng cho Hứa Ngôn, đến khi tối mịt mới trở về. Nếu như không làm thêm giờ, thỉnh thoảng cuối tuần cô cũng xuống bếp nấu cơm. Nhưng phần lớn thời gian là gọi các loại đồ ăn sẵn bên ngoài ở các quán ăn hay quán bar về, còn mình thì tùy tiện ăn mì ăn liền ở công ty. Cứ hữu danh vô thực như vậy qua hai năm, Tử Thất cuối cùng cũng mở được công ty của riêng mình.
Công việc càng ngày càng bận rộn, thân thể cũng càng ngày càng tệ. Cô luôn thấy nhức đầu, thường xuyên ra vào thẩm mỹ viện cùng chỗ tập thể hình. Công nhân viên cũng vô cùng tò mò với bà chủ trẻ xinh đẹp giỏi giang, lại nghiêm nghị hà khắc này. Chỉ biết cô đã kết hôn, chồng là họa sĩ Hứa Ngôn nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ xuất hiện ở công ty, Tử Thất lại luôn làm thêm giờ đến rất khuya mới về, hình như hôn nhân có vấn đề.
Phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp lại giỏi giang từ trước đến nay đều không thiếu người theo đuổi. Đối mặt với những người đàn ông ở nhiều độ tuổi khác nhau, nhiều thân phận khác nhau, biểu hiện của Tử Thất luôn vừa hữu hảo mà khéo léo. Lấy lý do mình đã kết hôn hoặc công việc quá bận rộn để từ chối các cuộc hẹn không mang tính chất công việc, tận lực không làm tổn thương đến trái tim hay thể diện của đối phương. Đây là sự nhân từ tối thiểu cô học được sau bao năm yêu một người.
Nhưng Đường Văn Vũ đã xuất hiện, vào năm cô hai mươi chín tuổi, năm thứ năm sau khi cô kết hôn với Hứa Ngôn.
Tử Thất cho rằng trái tim mình đã sớm chết đi cùng với Tô Tiêm, còn cả trái tim của Hứa Ngôn nữa, trái tim đó cũng đã chết trong vụ tai nạn giao thông kia rồi. Nhưng sau khi gặp Đường Văn Vũ, thỉnh thoảng cô vẫn nghĩ, nếu như tất cả những chuyện này không xảy ra, mình có thể đón nhận cậu ta hay không, sau đó rời xa Hứa Ngôn sống cuộc sống bình thường cả đời.
Đường Văn Vũ là ngôi sao được công ty mời tới làm đại diện phát ngôn cho sản phẩm mới, vào nghề còn chưa lâu, dựa vào một bộ phim trước đó không lâu mà trở nên nổi tiếng, đủ loại nhân vật mới cùng nam chính đẹp đẽ được khen ngợi.
Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Tử Thất là ở buổi tiệc tối mà công ty cử hành cho cậu ta, một chàng trai mới hơn hai mươi tuổi đầu, đối mặt với một người phụ nữ chín chắn thông minh, xinh đẹp lại giỏi giang, bị rung động chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Tử Thất vì phải xã giao nên uống khá nhiều rượu, cậu không ngừng giải vây giúp, sau đó chủ động đưa cô về nhà. Tử Thất liếc một cái đã nhìn thấu, chỉ nói một câu đơn giản, tôi đã kết hôn rồi, đập tan mọi ảo tưởng của cậu. Cậu bắt đầu hỏi thăm tin tức của cô, biết cô có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Chồng là một họa sĩ, nhưng tính tình rất quái dị, thậm chí rất ít ra khỏi cửa.
Hy vọng một lần nữa lại bùng cháy, hơn nữa đứng trước sự khiêu chiến ý chí chiến đấu lại càng tăng. Cậu bắt đầu dùng tất cả biện pháp nhiệt tình theo đuổi Tử Thất, lãng mạn, thâm tình, trẻ con, lại dùng một chút khổ nhục kế. Tử Thất luôn bị cậu ta làm cho dở khóc dở cười, dường như thấy lại con người ngốc nghếch trước kia của chính mình. Không thể nào cự tuyệt ánh mắt đơn thuần mà nóng bỏng của cậu ta, thi thoảng cũng ra ngoài ăn cơm hay tản bộ với cậu ta.
Đường Văn Vũ đỏ mặt nói cho Tử Thất biết từ trước đến giờ cậu chưa yêu đương bao giờ, bởi vì cậu luôn cảm thấy nhưng cô gái cùng lứa kia quá kiêu căng lại tùy tiện. Hơn nữa cũng vì cậu quá đẹp trai nên lúc nào họ cũng giống như một đám ruồi bay xung quanh cậu, phiền không chịu được. Tử Thất hiếm khi bị bộ dạng ra vẻ tự luyến của cậu ta làm cho phì cười, trai trẻ vốn là kích tình bắn ra bốn phía, tràn đầy sức sống như vậy. Chỉ có điều, cô đã già rồi, trái tim đã vỡ nát làm gì còn chỗ nào để chứa nổi một người khác. Đường Văn Vũ đối với cô mà nói, là một người bạn hiếm hoi cô có thể bộc lộ tình cảm, đồng thời cũng giống như một người em trai. Hoặc có lẽ, Tử Thất nghĩ, cô đã sống trong cô đơn thống khổ quá lâu, cho nên hết sức quý trọng phần quan tâm này. Dù sao tình yêu của người trẻ luôn đến một cách mãnh liệt mà đi thì cũng vô tình, hơn nữa làm một diễn viên, bên cạnh không thiếu các cô bé trẻ tuổi xinh đẹp, không cần mất nhiều thời gian, cười mấy cái là sẽ quên hết ngay.
Nhưng tin tức giải trí sẽ không bỏ qua bất kỳ một scandal tình ái nào, các loại đồn đại được xào nấu xôn xao khắp nơi, lại nói rằng Đường Văn Vũ bị một phú bà bao nuôi. Tử Thất nhìn mà bất đắc dĩ, có chút lo lắng thay cho Đường Văn Vũ, dù sao cậu ta còn trẻ, sự nghiệp đang phát triển, còn có tương lai sáng lạn. Mà bản thân cô thì chẳng quan tâm đến người khác nói gì, Hứa Ngôn vĩnh viễn sẽ không để ý đến những chuyện này.
Nhưng sự xuất hiện của Đường Văn Vũ trước sau gì vẫn phá hỏng sự yên lặng ít nhất là ở bề ngoài của Tử Thất, cô trở nên càng dễ giận và nóng tính. Đường Văn Vũ cư xử với cô dịu dàng nhiệt tình, cùng với sự im lặng thản nhiên khi ở bên Hứa Ngôn, hình thành một sự so sánh rõ rệt. Cô ít gặp Hứa Ngôn hơn, làm xong bữa sáng không đợi Hứa Ngôn rời giường đã ra khỏi cửa, đêm khuya, khi Hứa Ngôn ngủ rồi cô mới về nhà.
Hứa Ngôn cảm nhận được sự biến hóa của Tử Thất rõ ràng. Anh từng ngày đều trơ mắt nhìn Tử Thất vì mình mà từ một cô gái lòng đầy mơ ước, khó khăn đi được đến bước này như thế nào. Mặc dù về kinh tế càng ngày càng tốt, nhưng thỉnh thoảng hai người mới có thể ăn cơm chung hay đi ra ngoài tản bộ. Mỗi lúc đi trên đường hay đi ngang qua cổng trường học, Tử Thất thấy trẻ con, bước chân vẫn không tự chủ được mà chậm lại. Cô khát khao được ở bên cạnh những đứa bé hồn nhiên kia biết bao, mà không phải ngày nào cũng anh tranh tôi đoạt ở trong chốn thương trường với người ta, không phải ngụp lặn trong cái vòng quan hệ luẩn quẩn phức tạp kia.
Anh nhìn Tử Thất bắt đầu trang điểm, bắt đầu hút thuốc, bắt đầu say rượu, nhìn cô luôn mạnh mẽ giả bộ tươi cười trước mặt mình, nhìn cô cả ngày vì kiếm tiền mà bôn ba mệt nhọc ở bên ngoài. Anh muốn chia sẻ, nhưng lại không có cả dũng khí để bước vào xã hội, đối mặt với những sự nhiễu nhương và huyên náo đó. Hiện giờ, anh rất ít khi nói chuyện, dường như cũng mất đi năng lực giao tiếp với người xa lạ. Đại não thường ở trong trạng thái trống rỗng, không muốn nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cũng không muốn nghĩ đến tương lại. Bắt đầu từ khi nào, anh đã biến thành một kẻ hèn nhát dưới sự che chở của Tử Thất? Cho nên khi những tác phẩm anh vẽ đạt được sự thành công vĩ đại, anh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể san sẻ với cô một chút.
Mỗi ngày mười giờ tối đều đi ngủ đúng giờ, sau đó nằm trên giường, đợi cho đến khi nghe thấy tiếng Tử Thất quay lại. Chỉ khi nào Tử Thất nằm xuống bên cạnh anh, anh mới bắt đầu ngủ. Nếu như Tử Thất vì uống rượu nên ngủ ở phòng khách, thì nhất định anh sẽ mất ngủ cả đêm. Sáng nào anh cũng tỉnh lại lúc sáu giờ, nhắm mắt lắng nghe tiếng Tử Thất rời giường, bận rộn làm bữa sáng cho anh. Khi ánh mặt trời rải xuống phòng ăn, đó cũng là thời khắc hạnh phúc nhất của anh. Nhưng mà, anh không biết phải nói gì với Tử Thất khi cô đã hy sinh cho anh quá nhiều như vậy. Mỗi đêm, anh lẳng lặng ngưng mắt nhìn khuôn mặt mệt mỏi gầy gò của cô trong giấc mộng, đáy lòng khẽ đau đớn, muốn vươn tay ôm lấy cô vào trong lòng. Tử Thất hay gặp ác mộng, miệng lúc nào cũng kêu tên anh hoặc Tô Tiêm, đầu đầy mồ hôi mà tỉnh lại. Mà mình thì chỉ có thể nhắm mắt lại, làm bộ tiếp tục ngủ say, ngay cả an ủi cũng không thể.
Anh biết Tử Thất vì chịu áp lực quá nhiều thường hay ở trong phòng rửa tay vừa hút thuốc vừa khóc. Nhưng đến khi ra ngoài vẫn dùng khuôn mặt vui vẻ để đối diện với anh. Hết sức để anh làm tất cả những chuyện anh muốn làm, cố ý xây dựng cho anh một không gian yên tĩnh, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ít.
Suốt năm năm, sự đau đớn và thống khổ bên trong con người anh càng trở nên nhạy cảm và cô quạnh, trái tim tĩnh như gương sáng đã sớm nổi lên gợn sóng.
Hiệu ứng của quảng cáo không tệ, lời khen đến như thủy triều. Trong buổi tiệc Đường Văn Vũ ngồi bên cạnh Tử Thất, lúc phục vụ rót thêm rượu cho Tử Thất lại bị cậu cản lại.
“Hôm nay uống thế đủ rồi, uống cốc sữa tươi đi. Các vị, hôm nay Tử Thất có chút không thoải mái, rượu của cô ấy tôi xin uống thay!”
Mọi người đều biết cậu ta đang theo đuổi Tử Thất nên cũng nể tình nói được. Tử Thất nhìn cốc sữa tươi được bưng lên, sắc mặt còn trắng hơn cả sữa, rồi lại không thể không xúc động vì sự quan tâm của Đường Văn Vũ.
Tiệc rượu ăn uống linh đình, Tử Thất chưa uống lấy một ngụm sữa. Tửu lượng của Đường Văn Vũ không tệ, nhưng cũng không nhịn được một lượt lại một lượt bị chuốc loạn xạ. Tử Thất có chút đau lòng thay cậu ta, vội khuyên uống ít một chút.
Đường Văn Vũ mặt đỏ hưng phấn nhìn Tử Thất, “Cám ơn cô đã bao dung và chỉ bảo cho tôi bấy lâu nay, càng cám ơn ông trời đã để chúng ta quen nhau, tôi mời cô một chén!”
Tử Thất không còn cách nào khác, nhắm mắt giơ cốc sữa tươi kia lên, khẽ chạm cốc với cậu ta một cái, sau đó nín thở uống. Mùi sữa xộc lên khiến cô buồn nôn, cô cố gắng nén xuống, miễn cưỡng gắp vài miếng thức ăn, cuối cùng vẫn không chịu được, chạy đến phòng rửa tay nôn thốc tháo. Vừa nôn vừa khóc, sợi dây đã kéo căng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã đến cực hạn.
Lúc đi ra, ngay cả đứng cũng không vững, Đường Văn Vũ không biết cô xảy ra chuyện gì, có chút khiếp sợ, muốn đưa cô về, cô lại không chịu, kiên quyết kéo Đường Văn Vũ đến quán bar của một người bạn uống một trận thoải mái, say bí tỉ, rất khuya mới về nhà.
Đường Văn Vũ đưa cô đến cửa vẫn không yên lòng, lại ngượng ngùng tiễn cô vào. Bảo gọi điện cho chồng cô ra ngoài đỡ vào, Tử Thất lại cười đến buồn bã, nói anh ấy đã sớm ngủ rồi. Sau đó tạm biệt Đường Văn Vũ, một người lảo đảo liêu xiêu bước vào phòng, dứt khoát bước lên lầu. Cũng may thần chí mơ hồ nhưng vẫn không quên nhắc nhở bản thân đừng ồn ào, đừng làm ảnh hưởng đến Hứa Ngôn. Bước chân không vững đột nhiên ngã xuống cầu thang, may mà nắm được vào tay vịn không bị lăn xuống. Nhưng đầu bị đụng vào tường, chốc lát đã sưng lên. Giống như bị ngâm trong bình vậy, cả người đều là mùi rượu, Tử Thất cố nén cơn nhức đầu kịch liệt, vào phòng tắm tắm rửa, rồi lại mê man bất tỉnh thiếp đi trong bồn tắm.
Hứa Ngôn cả đêm không chợp mắt được, nghe được tiếng lạch cà lạch cạch khi Tử Thất đi vào, trái tim trở nên căng thẳng. Tử Thất chưa từng về trễ như vậy, cũng chưa từng uống say như vậy. Anh bất an đứng dậy, mở cửa thấy Tử Thất lảo đảo bước vào phòng tắm, lại hơn một giờ chưa thấy ra. Tâm trạng bỗng trở nên lo lắng mà nôn nóng, gõ cửa mãi không thấy cô đáp lại bèn trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Tử Thất ngâm mình trong bồn tắm, nước đã lạnh từ lâu, sắc mặt vì say rượu mà có vẻ hồng hào khác thường. Hứa Ngôn yên tĩnh ngưng mắt nhìn cô, lần đầu tiên dùng ánh mắt của người bình thường mà không phải của một nhà nghệ thuật để ngắm nhìn cô, trong giây lát mới phát hiện ra, thì ra Tử Thất là như thế này.
Đối với một họa sĩ mà nói, ưu điểm khác người bình thường ở chỗ có thể phát hiện ra cái đẹp, hiểu rõ cái đẹp, khai thác cái đẹp. Mà đối với Hứa Ngôn mà nói, trời đất vạn vật đều được đối xử bình đẳng, tất cả trong mắt anh đều là cái đẹp. Tử Thất xấu xí trước kia cũng được, hay Tử Thất xinh đẹp của ngày hôm nay cũng được, đối với anh mà nói không có ai vì sự thay đổi của vẻ ngoài mà sinh ra sự khác biệt gì.
Nhưng hôm nay anh nhìn cô như vậy, là bởi vì cảm xúc thầm kín nào đó ẩn giấu trong lòng, đã bắt đầu cảm thấy vẻ đẹp của cô có chút khác thường.
Hứa Ngôn lấy khăn tắm, ôm lấy cô từ trong bồn tắm ra ngoài, nhẹ nhàng bọc lấy, đi về phía phòng ngủ.
Đường Văn Vũ đứng dưới lầu vẫn chưa đi, nhìn thấy bóng người đàn ông ở tầng hai ôm lấy Tử Thất hắt lên rèm cửa, trái tim chua xót một trận, mãi cho đến ánh đèn đã tắt mới cô đơn rời đi.
Hứa Ngôn nhẹ nhàng lau khô mái tóc dài cho Tử Thất, ôm thân thể lạnh như băng của cô, rất muốn ôm cô ngủ mãi như vậy, Nhưng trong nháy mắt khi bỏ chiếc khăn tắm trên người cô ra, anh lại phát hiện phản ứng vi diệu và sự khó chịu trên thân thể mình. Có chút hoảng hốt bài xích, lại có chút mê hoặc. Đắp kín chăn cho cô, sau đó mình cũng từ từ nằm xuống, đắp một chiếc chăn khác, cảm xúc một lúc lâu vẫn không thể bình phục.Thế giới anh đã cố gắng xây dựng gần ba mươi năm qua, dường như đã bị rối loạn. Nhưng anh vẫn hoang mang như cũ, không biết làm gì cho phải. Trái tim đã quen như mặt nước phẳng lặng, căn bản không biết làm sao để xử lý các loại cảm xúc không nên có.
Hôm sau Tử Thất tỉnh lại rất trễ, cô đã lâu lắm rồi không ngủ sâu như vậy. Phản ứng đầu tiên khi tỉnh lại là tiêu rồi, trễ quá, phải làm bữa sáng cho Hứa Ngôn. Nhưng Hứa Ngôn đã không nằm bên cạnh, chắc đã dậy từ lâu. Đầu cô đau như muốn rách ra, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ? Không phải là phải ở phòng khách sao? Đáng sợ hơn chính là, cô đang trần trụi!
Khuôn mặt đỏ bừng lên trong nháy mắt, xác định cả người mình vẫn bình thường, không làm gì quá giới hạn với Hứa Ngôn do say rượu, bấy giờ mới yên lòng trở lại. Cô khẽ cười khổ, đại khái đoán ra chắc là mình không cẩn thận thiếp đi trong buồng tắm, được Hứa Ngôn ôm vào. Đối với một thánh nhân vô dục vô cầu như anh mà nói, mình có mặc quần áo hay không, chắc cũng chẳng có gì khác nhau.
Ngồi dậy, phát hiện quần áo đã được gấp tử tế đặt ở đầu giường, một chiếc áo ngoài đơn giản nhẹ nhàng thoải mái và một chiếc quần trắng, đó là bộ đồ cô mặc hồi còn học đại học, lâu lắm rồi không mặc. Đều là Hứa Ngôn chọn cho cô sao? Thậm chí còn có cả đồ lót sạch sẽ?! Mặt của Tử Thất càng đỏ hơn.
Gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ đến trưa, bảo thư ký giúp cô sắp xếp nhật trình. Tất cả mọi người đều thất kinh, vì từ trước tới giờ cô chưa từng đến trễ về sớm bao giờ, tất cả mọi người đều rối rit suy đoán xem tối qua cô và Đường Văn Vũ đã đi đâu.
Mặc bộ đồ lúc đó, không trang điểm phấn son xuất hiện trước mặt Hứa Ngôn. Hứa Ngôn dường như có một thoáng quay trở lại ngày đó, lễ tình nhân, hai người nằm trên cỏ xem pháo hoa.
Tử Thất thấy bữa sáng đặt trên bàn cũng kinh ngạc vô cùng.
“Xin lỗi, em dậy muộn, tối qua không làm ồn đến anh chứ?”
Hứa Ngôn lắc đầu, đem cốc nước dưa hấu vừa mới ép xong đặt lên bàn. Anh chỉ biết Tử Thất không uống sữa tươi và ăn táo, nhưng không biết tại sao.
Hai người ngồi đối mặt nhau ăn bữa sáng, trên gương mặt Tử Thất không giấu được sự vui vẻ. Hứa Ngôn lẳng lặng nhìn cô, đã bao lâu như vậy, có phải mình cũng nên vì Tử Thất làm chuyện gì đó, nhưng anh lại không biết mình có thể làm gì.
Tử Thất đã quen với việc anh không nói câu gì, nhìn xung quanh căn nhà, cánh cửa sổ sát sàn khổng lồ mở ra, gió nhẹ nhàng lay rèm cửa, ánh mặt trời chiếu vào, rất đẹp, chỉ có điều quá yên tĩnh. Cô hy vọng căn phòng có thể náo nhiệt hơn một chút, cô muốn có một đứa bé, một đứa bé của cô và Hứa Ngôn. Có lẽ, cô có thể cầu xin anh, cầu xin anh cho mình một đứa con, hoặc là, một con tinh trùng. Nói không chừng cô sẽ không thống khổ đến vậy, cô đơn đến vậy. Hứa Ngôn có chịu không?
Cô thầm rủa bản thân lại suy nghĩ lung tung. Thức ăn trong miệng bỗng có chút cay, cay đến mức nước mắt cô cũng sắp tuôn ra. Cô vội vàng đặt đĩa xuống, chào tạm biệt Hứa Ngôn đi làm. Căn phòng rộng đến thế, lại trở nên càng thêm yên tĩnh.
Bởi vì không kịp trang điểm, hơn nữa Tử Thất mặc bộ đồ này, nhìn đột nhiên trẻ ra giống như sinh viên đại học đi vào công ty, khiến tất cả mọi người trợn mắt líu lưỡi. Một đám rối rít bàn tán suy đoán, sức mạnh của tình yêu quả nhiên thật vĩ đại, sức quyến rũ của ngôi sao quả không phải dựng lên mà có.
Khi nghi thức diễn ra đến đoạn Cha sứ tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, Hứa Ngôn sững sờ cả người, một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì. Tử Thất nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái, sau đó vội vàng kết thúc tất cả.
Hôn lễ là giấc mộng hoàn mỹ nhất của mỗi người phụ nữ khi được kết hôn với người mình yêu nhất, nhưng Tử Thất lại là cô dâu thảm thương nhất trên thế giới này.
Ban đêm, Hứa Ngôn đứng trước chiếc giường trong phòng tân hôn, có vẻ hơi bối rối, nhà là do Tử Thất thuê, cộng thêm vay mượn cô đã có thể mua được một căn nhà hơi nhỏ ở ngoại thành Bắc Kinh. Nhưng cô vẫn muốn dành dụm tiền, cô muốn mua một căn nhà rộng rãi một chút, để bố trí cho Hứa Ngôn một phòng vẽ thật lớn.
Cô muốn cho Hứa Ngôn một đời sống vật chất tốt nhất, nếu như, tình yêu của mình với anh ngày hôm nay đã không còn bất cứ nghĩa lý gì.
Hứa Ngôn vừa nghĩ đến chuyện cần làm giữa vợ chồng sau khi kết hôn, cả người đã dâng lên một trận sởn gai ốc. Anh ngay cả hôn còn cảm thấy chán ghét chứ nói gì đến sự tiếp xúc thân mật giữa tay chân. Nhưng anh cũng biết đây là việc nhất định phải chấp nhận sau khi cưới, anh không ngừng tự nhủ bản thân phải tỉnh táo một chút. Dù vậy, đứng trước giường, anh vẫn không biết nên làm gì bây giờ cho phải.
Tử Thất bước ra từ phòng tắm, nhìn dáng dấp bàng hoàng đấu tranh lại mê man của anh, khóe miệng dâng lên một nụ cười khổ. Cô sớm biết sẽ như vậy, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Kết hôn chỉ là vì để chăm sóc anh được thuận lợi hơn, cô sẽ không dùng chuyện đó để trói buộc anh, lại càng không miễn cưỡng anh trong bất cứ chuyện gì.
Cô ôm một tấm nệm mỏng khác đi vào, trải trên giường tử tế, sau đó nói chúc ngủ ngon, ngả đầu ngủ luôn. Hứa Ngôn một lúc lâu sau mới ngủ, Tử Thất cảm giác được anh đang ở bên cạnh mình, trong lòng vừa thấy yên ổn lại vừa đau khổ, nhưng như vậy thôi, là đủ lắm rồi.
Sau đó, trong thời gian hai năm, Tử Thất một mặt cực khổ làm việc, một mặt đầu tư cổ phiếu, gần như mang hết tâm lực của mình tập trung vào việc kiếm tiền, chỉ có như vậy, mới khiến cô không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện kia, nghĩ đến vụ tai nạn đáng sợ đó.
Cô và Hứa Ngôn vẫn ngủ chung một giường, song khoảng cách chỉ cách nhau một cánh tay lại như ngàn núi vạn sông, hai người chưa từng lướt qua ranh giới đó. Thậm chí, ngay cả cử chỉ gần gũi như nắm tay ôm ấp khi yêu nhau cũng không có. Khoảng cách trong tâm hồn, không thể nào bù đắp được bằng sự đụng chạm của thân thể.
Mỗi khi Tử Thất cảm thấy áp lực quá lớn, sắp không trụ nổi, muốn ôm anh, tựa vào người anh khóc òa lên một trận, vừa nghĩ tới anh sẽ phải đè nén sự chán ghét nơi đáy lòng thế nào để chịu đựng không đẩy cô ra, cô lại càng trở nên trầm lặng mà xa cách.
Hai năm, cuộc sống hôn nhân của bọn họ vẫn tương kính như tân, thật sự là như tân, ngay cả gặp mặt cũng rất ít. Một mặt là do công việc của Tử Thất quá bận rộn, một mặt cũng là bởi vì, cô không muốn gặp anh. Mặc dù được nhìn anh vẽ là một niềm an ủi, nhưng nỗi đau đớn trong lòng cũng sẽ tăng lên gấp bội.
Làm việc tăng ca từ sáng sớm cho đến đêm khuya, kinh nghiệm, chăm chỉ, xinh đẹp, tiếng Anh tiếng Nhật lưu loát, năng lực làm việc lại hơn người, được coi trọng là đương nhiên, chức vụ của cô ở công ty thăng tiến rất nhanh. Hơn nữa với số tiền kiếm được từ đầu tư cổ phiếu, và cả tiền đi vay, cô cuối cùng cũng mua được một căn biệt thự, sửa sang toàn bộ lại theo ý thích của Hứa Ngôn. Tay của Hứa Ngôn sau khi được điều trị ở nước ngoài cũng đã khôi phục rất nhiều, giờ lại bắt đầu an tĩnh vẽ tranh.
Anh hầu như rất ít ra khỏi cửa, vẽ tranh, là chuyện duy nhất anh có thể và muốn làm lúc này.
Tử Thất sao có thể để tài năng của anh bị mai một, thỉnh thoảng cô mang một số bức họa của anh đi tham gia các triển lãm ở nước ngoài, giành được không ít giải thưởng. Hơn nữa, với một chút thủ đoạn cố ý tung ra, thanh danh của Hứa Ngôn càng ngày càng thịnh hành. Sau đó Tử Thất bắt đầu thu xếp thay Hứa Ngôn mở triển lãm xuất bản sách tranh.
Cô biết Hứa Ngôn không quan tâm đến những thứ này, chính là bởi vì không quan tâm, cho nên cũng sẽ không chán ghét hay kháng cự. Bình thường cô làm việc có hơi nghiêm nghị hà khắc, đồng nghiệp trong công ty cùng với đám cấp dưới luôn vụng trộm bàn tán về cô, thậm chí còn có lời đồn đại cô nuôi tiểu bạch kiểm, chồng nghiện rượu lại thích bạo lực gia đình.
Có lẽ trong mắt những người đó, một người phụ nữ một lòng ra sức cho sự nghiệp lại khắt khe đều là bởi vì hôn nhân không được hạnh phúc. Được rồi, có lẽ thế. Chẳng qua là ít nhất chồng của cô không giống như lời họ nói, sự nghiệp của anh thành đạt, ưu tú, hơn nữa còn có tài.
Đây là một chút xíu lòng hư vinh của cô khi làm một người phụ nữ, có thể kiêu ngạo vì người mình yêu.
Không chấp nhận bất kỳ buổi chụp hình phỏng vấn nào, bên ngoài cũng chỉ thấy tranh mà không thấy người. Tất cả đều được tiến hành dưới tình trạng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Hứa Ngôn. Tất cả mọi người chỉ biết rằng họa sĩ Hứa Ngôn có một người vợ vừa xinh đẹp lại giỏi giang, ra mặt giúp anh ta xử lý tất cả.
Áp lực của Tử Thất quá lớn, mỗi ngày trong đầu chỉ có hai chữ kiếm tiền, nhưng tranh của Hứa Ngôn, cho dù giá có cao đến mấy, cô cũng không nỡ bán đi. Ban đầu mục đích của cô chỉ muốn để một người xa rời thế giới bên ngoài như Hứa Ngôn sẽ không vì kế sinh nhai mà phải ưu sầu, có thể làm tất cả những việc mình muốn làm, giống như bây giờ, ngày ngày không cần phải làm việc chỉ ở nhà an tâm vẽ tranh. Đấu đá trên thương trường đã lâu, cô hiểu được, sự tự do của thân thể và tâm hồn phải đánh đổi bằng một cái giá khổng lồ bằng tiền tài và vật chất.
Để Hứa Ngôn được tự do và tùy ý, cô nhất định phải hy sinh một vài thứ. Ví dụ như, không thể làm một giáo viên bình thường, nếu không, ở một thành phố lớn như Bắc Kinh này, cô ngay cả nuôi sống bản thân thôi cũng khó.
Cô biết mình đã thay đổi rất nhiều, tham lam và con buôn, hà khắc mà lập dị. Bắt đầu say rượu, bắt đầu hút thuốc, nhưng chưa từng để cho Hứa Ngôn biết. Vì đi xã giao hay phải về nhà rất muộn, uống rất nhiều rượu. Những lúc như vậy cô thường ngủ trong phòng khách, vì Hứa Ngôn không thích ngửi thấy mùi rượu. Ở nhà, bọn họ gần như rất ít nói chuyện, Tử Thất cũng không còn xem ti vi nữa, không còn xem những bộ phim Hàn hay phim hoạt hình cô từng rất thích nữa, một là bởi vì không có thời gian, hai là sợ làm ồn đến Hứa Ngôn. Lúc ở nhà, Tử Thất tận lực để cho Hứa Ngôn được ở một mình, bởi vì Hứa Ngôn thích yên tĩnh.
Trừ mỗi sáng dậy làm bữa sáng cho Hứa Ngôn, đến khi tối mịt mới trở về. Nếu như không làm thêm giờ, thỉnh thoảng cuối tuần cô cũng xuống bếp nấu cơm. Nhưng phần lớn thời gian là gọi các loại đồ ăn sẵn bên ngoài ở các quán ăn hay quán bar về, còn mình thì tùy tiện ăn mì ăn liền ở công ty. Cứ hữu danh vô thực như vậy qua hai năm, Tử Thất cuối cùng cũng mở được công ty của riêng mình.
Công việc càng ngày càng bận rộn, thân thể cũng càng ngày càng tệ. Cô luôn thấy nhức đầu, thường xuyên ra vào thẩm mỹ viện cùng chỗ tập thể hình. Công nhân viên cũng vô cùng tò mò với bà chủ trẻ xinh đẹp giỏi giang, lại nghiêm nghị hà khắc này. Chỉ biết cô đã kết hôn, chồng là họa sĩ Hứa Ngôn nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ xuất hiện ở công ty, Tử Thất lại luôn làm thêm giờ đến rất khuya mới về, hình như hôn nhân có vấn đề.
Phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp lại giỏi giang từ trước đến nay đều không thiếu người theo đuổi. Đối mặt với những người đàn ông ở nhiều độ tuổi khác nhau, nhiều thân phận khác nhau, biểu hiện của Tử Thất luôn vừa hữu hảo mà khéo léo. Lấy lý do mình đã kết hôn hoặc công việc quá bận rộn để từ chối các cuộc hẹn không mang tính chất công việc, tận lực không làm tổn thương đến trái tim hay thể diện của đối phương. Đây là sự nhân từ tối thiểu cô học được sau bao năm yêu một người.
Nhưng Đường Văn Vũ đã xuất hiện, vào năm cô hai mươi chín tuổi, năm thứ năm sau khi cô kết hôn với Hứa Ngôn.
Tử Thất cho rằng trái tim mình đã sớm chết đi cùng với Tô Tiêm, còn cả trái tim của Hứa Ngôn nữa, trái tim đó cũng đã chết trong vụ tai nạn giao thông kia rồi. Nhưng sau khi gặp Đường Văn Vũ, thỉnh thoảng cô vẫn nghĩ, nếu như tất cả những chuyện này không xảy ra, mình có thể đón nhận cậu ta hay không, sau đó rời xa Hứa Ngôn sống cuộc sống bình thường cả đời.
Đường Văn Vũ là ngôi sao được công ty mời tới làm đại diện phát ngôn cho sản phẩm mới, vào nghề còn chưa lâu, dựa vào một bộ phim trước đó không lâu mà trở nên nổi tiếng, đủ loại nhân vật mới cùng nam chính đẹp đẽ được khen ngợi.
Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Tử Thất là ở buổi tiệc tối mà công ty cử hành cho cậu ta, một chàng trai mới hơn hai mươi tuổi đầu, đối mặt với một người phụ nữ chín chắn thông minh, xinh đẹp lại giỏi giang, bị rung động chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Tử Thất vì phải xã giao nên uống khá nhiều rượu, cậu không ngừng giải vây giúp, sau đó chủ động đưa cô về nhà. Tử Thất liếc một cái đã nhìn thấu, chỉ nói một câu đơn giản, tôi đã kết hôn rồi, đập tan mọi ảo tưởng của cậu. Cậu bắt đầu hỏi thăm tin tức của cô, biết cô có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Chồng là một họa sĩ, nhưng tính tình rất quái dị, thậm chí rất ít ra khỏi cửa.
Hy vọng một lần nữa lại bùng cháy, hơn nữa đứng trước sự khiêu chiến ý chí chiến đấu lại càng tăng. Cậu bắt đầu dùng tất cả biện pháp nhiệt tình theo đuổi Tử Thất, lãng mạn, thâm tình, trẻ con, lại dùng một chút khổ nhục kế. Tử Thất luôn bị cậu ta làm cho dở khóc dở cười, dường như thấy lại con người ngốc nghếch trước kia của chính mình. Không thể nào cự tuyệt ánh mắt đơn thuần mà nóng bỏng của cậu ta, thi thoảng cũng ra ngoài ăn cơm hay tản bộ với cậu ta.
Đường Văn Vũ đỏ mặt nói cho Tử Thất biết từ trước đến giờ cậu chưa yêu đương bao giờ, bởi vì cậu luôn cảm thấy nhưng cô gái cùng lứa kia quá kiêu căng lại tùy tiện. Hơn nữa cũng vì cậu quá đẹp trai nên lúc nào họ cũng giống như một đám ruồi bay xung quanh cậu, phiền không chịu được. Tử Thất hiếm khi bị bộ dạng ra vẻ tự luyến của cậu ta làm cho phì cười, trai trẻ vốn là kích tình bắn ra bốn phía, tràn đầy sức sống như vậy. Chỉ có điều, cô đã già rồi, trái tim đã vỡ nát làm gì còn chỗ nào để chứa nổi một người khác. Đường Văn Vũ đối với cô mà nói, là một người bạn hiếm hoi cô có thể bộc lộ tình cảm, đồng thời cũng giống như một người em trai. Hoặc có lẽ, Tử Thất nghĩ, cô đã sống trong cô đơn thống khổ quá lâu, cho nên hết sức quý trọng phần quan tâm này. Dù sao tình yêu của người trẻ luôn đến một cách mãnh liệt mà đi thì cũng vô tình, hơn nữa làm một diễn viên, bên cạnh không thiếu các cô bé trẻ tuổi xinh đẹp, không cần mất nhiều thời gian, cười mấy cái là sẽ quên hết ngay.
Nhưng tin tức giải trí sẽ không bỏ qua bất kỳ một scandal tình ái nào, các loại đồn đại được xào nấu xôn xao khắp nơi, lại nói rằng Đường Văn Vũ bị một phú bà bao nuôi. Tử Thất nhìn mà bất đắc dĩ, có chút lo lắng thay cho Đường Văn Vũ, dù sao cậu ta còn trẻ, sự nghiệp đang phát triển, còn có tương lai sáng lạn. Mà bản thân cô thì chẳng quan tâm đến người khác nói gì, Hứa Ngôn vĩnh viễn sẽ không để ý đến những chuyện này.
Nhưng sự xuất hiện của Đường Văn Vũ trước sau gì vẫn phá hỏng sự yên lặng ít nhất là ở bề ngoài của Tử Thất, cô trở nên càng dễ giận và nóng tính. Đường Văn Vũ cư xử với cô dịu dàng nhiệt tình, cùng với sự im lặng thản nhiên khi ở bên Hứa Ngôn, hình thành một sự so sánh rõ rệt. Cô ít gặp Hứa Ngôn hơn, làm xong bữa sáng không đợi Hứa Ngôn rời giường đã ra khỏi cửa, đêm khuya, khi Hứa Ngôn ngủ rồi cô mới về nhà.
Hứa Ngôn cảm nhận được sự biến hóa của Tử Thất rõ ràng. Anh từng ngày đều trơ mắt nhìn Tử Thất vì mình mà từ một cô gái lòng đầy mơ ước, khó khăn đi được đến bước này như thế nào. Mặc dù về kinh tế càng ngày càng tốt, nhưng thỉnh thoảng hai người mới có thể ăn cơm chung hay đi ra ngoài tản bộ. Mỗi lúc đi trên đường hay đi ngang qua cổng trường học, Tử Thất thấy trẻ con, bước chân vẫn không tự chủ được mà chậm lại. Cô khát khao được ở bên cạnh những đứa bé hồn nhiên kia biết bao, mà không phải ngày nào cũng anh tranh tôi đoạt ở trong chốn thương trường với người ta, không phải ngụp lặn trong cái vòng quan hệ luẩn quẩn phức tạp kia.
Anh nhìn Tử Thất bắt đầu trang điểm, bắt đầu hút thuốc, bắt đầu say rượu, nhìn cô luôn mạnh mẽ giả bộ tươi cười trước mặt mình, nhìn cô cả ngày vì kiếm tiền mà bôn ba mệt nhọc ở bên ngoài. Anh muốn chia sẻ, nhưng lại không có cả dũng khí để bước vào xã hội, đối mặt với những sự nhiễu nhương và huyên náo đó. Hiện giờ, anh rất ít khi nói chuyện, dường như cũng mất đi năng lực giao tiếp với người xa lạ. Đại não thường ở trong trạng thái trống rỗng, không muốn nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cũng không muốn nghĩ đến tương lại. Bắt đầu từ khi nào, anh đã biến thành một kẻ hèn nhát dưới sự che chở của Tử Thất? Cho nên khi những tác phẩm anh vẽ đạt được sự thành công vĩ đại, anh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể san sẻ với cô một chút.
Mỗi ngày mười giờ tối đều đi ngủ đúng giờ, sau đó nằm trên giường, đợi cho đến khi nghe thấy tiếng Tử Thất quay lại. Chỉ khi nào Tử Thất nằm xuống bên cạnh anh, anh mới bắt đầu ngủ. Nếu như Tử Thất vì uống rượu nên ngủ ở phòng khách, thì nhất định anh sẽ mất ngủ cả đêm. Sáng nào anh cũng tỉnh lại lúc sáu giờ, nhắm mắt lắng nghe tiếng Tử Thất rời giường, bận rộn làm bữa sáng cho anh. Khi ánh mặt trời rải xuống phòng ăn, đó cũng là thời khắc hạnh phúc nhất của anh. Nhưng mà, anh không biết phải nói gì với Tử Thất khi cô đã hy sinh cho anh quá nhiều như vậy. Mỗi đêm, anh lẳng lặng ngưng mắt nhìn khuôn mặt mệt mỏi gầy gò của cô trong giấc mộng, đáy lòng khẽ đau đớn, muốn vươn tay ôm lấy cô vào trong lòng. Tử Thất hay gặp ác mộng, miệng lúc nào cũng kêu tên anh hoặc Tô Tiêm, đầu đầy mồ hôi mà tỉnh lại. Mà mình thì chỉ có thể nhắm mắt lại, làm bộ tiếp tục ngủ say, ngay cả an ủi cũng không thể.
Anh biết Tử Thất vì chịu áp lực quá nhiều thường hay ở trong phòng rửa tay vừa hút thuốc vừa khóc. Nhưng đến khi ra ngoài vẫn dùng khuôn mặt vui vẻ để đối diện với anh. Hết sức để anh làm tất cả những chuyện anh muốn làm, cố ý xây dựng cho anh một không gian yên tĩnh, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ít.
Suốt năm năm, sự đau đớn và thống khổ bên trong con người anh càng trở nên nhạy cảm và cô quạnh, trái tim tĩnh như gương sáng đã sớm nổi lên gợn sóng.
Hiệu ứng của quảng cáo không tệ, lời khen đến như thủy triều. Trong buổi tiệc Đường Văn Vũ ngồi bên cạnh Tử Thất, lúc phục vụ rót thêm rượu cho Tử Thất lại bị cậu cản lại.
“Hôm nay uống thế đủ rồi, uống cốc sữa tươi đi. Các vị, hôm nay Tử Thất có chút không thoải mái, rượu của cô ấy tôi xin uống thay!”
Mọi người đều biết cậu ta đang theo đuổi Tử Thất nên cũng nể tình nói được. Tử Thất nhìn cốc sữa tươi được bưng lên, sắc mặt còn trắng hơn cả sữa, rồi lại không thể không xúc động vì sự quan tâm của Đường Văn Vũ.
Tiệc rượu ăn uống linh đình, Tử Thất chưa uống lấy một ngụm sữa. Tửu lượng của Đường Văn Vũ không tệ, nhưng cũng không nhịn được một lượt lại một lượt bị chuốc loạn xạ. Tử Thất có chút đau lòng thay cậu ta, vội khuyên uống ít một chút.
Đường Văn Vũ mặt đỏ hưng phấn nhìn Tử Thất, “Cám ơn cô đã bao dung và chỉ bảo cho tôi bấy lâu nay, càng cám ơn ông trời đã để chúng ta quen nhau, tôi mời cô một chén!”
Tử Thất không còn cách nào khác, nhắm mắt giơ cốc sữa tươi kia lên, khẽ chạm cốc với cậu ta một cái, sau đó nín thở uống. Mùi sữa xộc lên khiến cô buồn nôn, cô cố gắng nén xuống, miễn cưỡng gắp vài miếng thức ăn, cuối cùng vẫn không chịu được, chạy đến phòng rửa tay nôn thốc tháo. Vừa nôn vừa khóc, sợi dây đã kéo căng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã đến cực hạn.
Lúc đi ra, ngay cả đứng cũng không vững, Đường Văn Vũ không biết cô xảy ra chuyện gì, có chút khiếp sợ, muốn đưa cô về, cô lại không chịu, kiên quyết kéo Đường Văn Vũ đến quán bar của một người bạn uống một trận thoải mái, say bí tỉ, rất khuya mới về nhà.
Đường Văn Vũ đưa cô đến cửa vẫn không yên lòng, lại ngượng ngùng tiễn cô vào. Bảo gọi điện cho chồng cô ra ngoài đỡ vào, Tử Thất lại cười đến buồn bã, nói anh ấy đã sớm ngủ rồi. Sau đó tạm biệt Đường Văn Vũ, một người lảo đảo liêu xiêu bước vào phòng, dứt khoát bước lên lầu. Cũng may thần chí mơ hồ nhưng vẫn không quên nhắc nhở bản thân đừng ồn ào, đừng làm ảnh hưởng đến Hứa Ngôn. Bước chân không vững đột nhiên ngã xuống cầu thang, may mà nắm được vào tay vịn không bị lăn xuống. Nhưng đầu bị đụng vào tường, chốc lát đã sưng lên. Giống như bị ngâm trong bình vậy, cả người đều là mùi rượu, Tử Thất cố nén cơn nhức đầu kịch liệt, vào phòng tắm tắm rửa, rồi lại mê man bất tỉnh thiếp đi trong bồn tắm.
Hứa Ngôn cả đêm không chợp mắt được, nghe được tiếng lạch cà lạch cạch khi Tử Thất đi vào, trái tim trở nên căng thẳng. Tử Thất chưa từng về trễ như vậy, cũng chưa từng uống say như vậy. Anh bất an đứng dậy, mở cửa thấy Tử Thất lảo đảo bước vào phòng tắm, lại hơn một giờ chưa thấy ra. Tâm trạng bỗng trở nên lo lắng mà nôn nóng, gõ cửa mãi không thấy cô đáp lại bèn trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Tử Thất ngâm mình trong bồn tắm, nước đã lạnh từ lâu, sắc mặt vì say rượu mà có vẻ hồng hào khác thường. Hứa Ngôn yên tĩnh ngưng mắt nhìn cô, lần đầu tiên dùng ánh mắt của người bình thường mà không phải của một nhà nghệ thuật để ngắm nhìn cô, trong giây lát mới phát hiện ra, thì ra Tử Thất là như thế này.
Đối với một họa sĩ mà nói, ưu điểm khác người bình thường ở chỗ có thể phát hiện ra cái đẹp, hiểu rõ cái đẹp, khai thác cái đẹp. Mà đối với Hứa Ngôn mà nói, trời đất vạn vật đều được đối xử bình đẳng, tất cả trong mắt anh đều là cái đẹp. Tử Thất xấu xí trước kia cũng được, hay Tử Thất xinh đẹp của ngày hôm nay cũng được, đối với anh mà nói không có ai vì sự thay đổi của vẻ ngoài mà sinh ra sự khác biệt gì.
Nhưng hôm nay anh nhìn cô như vậy, là bởi vì cảm xúc thầm kín nào đó ẩn giấu trong lòng, đã bắt đầu cảm thấy vẻ đẹp của cô có chút khác thường.
Hứa Ngôn lấy khăn tắm, ôm lấy cô từ trong bồn tắm ra ngoài, nhẹ nhàng bọc lấy, đi về phía phòng ngủ.
Đường Văn Vũ đứng dưới lầu vẫn chưa đi, nhìn thấy bóng người đàn ông ở tầng hai ôm lấy Tử Thất hắt lên rèm cửa, trái tim chua xót một trận, mãi cho đến ánh đèn đã tắt mới cô đơn rời đi.
Hứa Ngôn nhẹ nhàng lau khô mái tóc dài cho Tử Thất, ôm thân thể lạnh như băng của cô, rất muốn ôm cô ngủ mãi như vậy, Nhưng trong nháy mắt khi bỏ chiếc khăn tắm trên người cô ra, anh lại phát hiện phản ứng vi diệu và sự khó chịu trên thân thể mình. Có chút hoảng hốt bài xích, lại có chút mê hoặc. Đắp kín chăn cho cô, sau đó mình cũng từ từ nằm xuống, đắp một chiếc chăn khác, cảm xúc một lúc lâu vẫn không thể bình phục.Thế giới anh đã cố gắng xây dựng gần ba mươi năm qua, dường như đã bị rối loạn. Nhưng anh vẫn hoang mang như cũ, không biết làm gì cho phải. Trái tim đã quen như mặt nước phẳng lặng, căn bản không biết làm sao để xử lý các loại cảm xúc không nên có.
Hôm sau Tử Thất tỉnh lại rất trễ, cô đã lâu lắm rồi không ngủ sâu như vậy. Phản ứng đầu tiên khi tỉnh lại là tiêu rồi, trễ quá, phải làm bữa sáng cho Hứa Ngôn. Nhưng Hứa Ngôn đã không nằm bên cạnh, chắc đã dậy từ lâu. Đầu cô đau như muốn rách ra, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ? Không phải là phải ở phòng khách sao? Đáng sợ hơn chính là, cô đang trần trụi!
Khuôn mặt đỏ bừng lên trong nháy mắt, xác định cả người mình vẫn bình thường, không làm gì quá giới hạn với Hứa Ngôn do say rượu, bấy giờ mới yên lòng trở lại. Cô khẽ cười khổ, đại khái đoán ra chắc là mình không cẩn thận thiếp đi trong buồng tắm, được Hứa Ngôn ôm vào. Đối với một thánh nhân vô dục vô cầu như anh mà nói, mình có mặc quần áo hay không, chắc cũng chẳng có gì khác nhau.
Ngồi dậy, phát hiện quần áo đã được gấp tử tế đặt ở đầu giường, một chiếc áo ngoài đơn giản nhẹ nhàng thoải mái và một chiếc quần trắng, đó là bộ đồ cô mặc hồi còn học đại học, lâu lắm rồi không mặc. Đều là Hứa Ngôn chọn cho cô sao? Thậm chí còn có cả đồ lót sạch sẽ?! Mặt của Tử Thất càng đỏ hơn.
Gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ đến trưa, bảo thư ký giúp cô sắp xếp nhật trình. Tất cả mọi người đều thất kinh, vì từ trước tới giờ cô chưa từng đến trễ về sớm bao giờ, tất cả mọi người đều rối rit suy đoán xem tối qua cô và Đường Văn Vũ đã đi đâu.
Mặc bộ đồ lúc đó, không trang điểm phấn son xuất hiện trước mặt Hứa Ngôn. Hứa Ngôn dường như có một thoáng quay trở lại ngày đó, lễ tình nhân, hai người nằm trên cỏ xem pháo hoa.
Tử Thất thấy bữa sáng đặt trên bàn cũng kinh ngạc vô cùng.
“Xin lỗi, em dậy muộn, tối qua không làm ồn đến anh chứ?”
Hứa Ngôn lắc đầu, đem cốc nước dưa hấu vừa mới ép xong đặt lên bàn. Anh chỉ biết Tử Thất không uống sữa tươi và ăn táo, nhưng không biết tại sao.
Hai người ngồi đối mặt nhau ăn bữa sáng, trên gương mặt Tử Thất không giấu được sự vui vẻ. Hứa Ngôn lẳng lặng nhìn cô, đã bao lâu như vậy, có phải mình cũng nên vì Tử Thất làm chuyện gì đó, nhưng anh lại không biết mình có thể làm gì.
Tử Thất đã quen với việc anh không nói câu gì, nhìn xung quanh căn nhà, cánh cửa sổ sát sàn khổng lồ mở ra, gió nhẹ nhàng lay rèm cửa, ánh mặt trời chiếu vào, rất đẹp, chỉ có điều quá yên tĩnh. Cô hy vọng căn phòng có thể náo nhiệt hơn một chút, cô muốn có một đứa bé, một đứa bé của cô và Hứa Ngôn. Có lẽ, cô có thể cầu xin anh, cầu xin anh cho mình một đứa con, hoặc là, một con tinh trùng. Nói không chừng cô sẽ không thống khổ đến vậy, cô đơn đến vậy. Hứa Ngôn có chịu không?
Cô thầm rủa bản thân lại suy nghĩ lung tung. Thức ăn trong miệng bỗng có chút cay, cay đến mức nước mắt cô cũng sắp tuôn ra. Cô vội vàng đặt đĩa xuống, chào tạm biệt Hứa Ngôn đi làm. Căn phòng rộng đến thế, lại trở nên càng thêm yên tĩnh.
Bởi vì không kịp trang điểm, hơn nữa Tử Thất mặc bộ đồ này, nhìn đột nhiên trẻ ra giống như sinh viên đại học đi vào công ty, khiến tất cả mọi người trợn mắt líu lưỡi. Một đám rối rít bàn tán suy đoán, sức mạnh của tình yêu quả nhiên thật vĩ đại, sức quyến rũ của ngôi sao quả không phải dựng lên mà có.
Tác giả :
Fresh Quả Quả