Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Chương 79: Chuyện Sinh con
Cố Vũ Trạch nhìn lấy Triệu Gia Kỳ, vốn cho là cô ta là muốn hại Diệp Phồn Tinh, có chút tức giận, có thể... Nghe xong giải thích của cô ta, trong lòng lại nhu nhũn ra.
"Lên xe, anh đưa em trở về."
Thấy hắn tin tưởng lời nói của mình, Triệu Gia Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Cố Vũ Trạch còn tin tưởng cô ta là tốt rồi!
-
Trong phòng khách, Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Phó Linh Lung, "chị."
Sự việc tiến triển như thế này, có chút ra ngoài Diệp Phồn Tinh dự liệu.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, cuối cùng xui xẻo lại là Triệu Gia Kỳ.
Phó Linh Lung biết cô khổ sở trong lòng, an ủi: "Tiểu Tinh, chớ để ở trong lòng, trở về chị sẽ thật tốt giáo huấn Cố Vũ Trạch, nó quá không ra gì rồi."
Coi như đối với Diệp Phồn Tinh có ý kiến nữa, cũng không thể họp bọn cùng Triệu Gia Kỳ cùng đi hãm hại Diệp Phồn Tinh đi!
"Những hình kia..." Diệp Phồn Tinh nhìn một cái điện thoại di động của Phó Linh Lung.
Phó Linh Lung đem điện thoại di động cầm tới, ảnh chụp toàn bộ xóa bỏ, hướng về phía Diệp Phồn Tinh cười nói: "Hiện tại xong chưa?"
"..."
Đối mặt thô bạo như vậy phương thức xử lý, Diệp Phồn Tinh quả thật là không biết nói cái gì cho phải, "Cảm ơn chị"
"Không cần cám ơn." Phó Linh Lung nói: "Muốn cám ơn, thì cám ơn nó đi!"
Chị nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, bởi vì anh tin tưởng Diệp Phồn Tinh, cho nên, bọn họ mới đi theo tin tưởng.
Diệp Phồn Tinh ánh mắt rơi vào trên người Phó Cảnh Ngộ, cũng không có nói gì với anh.
Anh đem Triệu Gia Kỳ gọi đến, rõ ràng cũng không thể tin anh, nếu như không phải là chị Phó đứng về phía bên này, nếu như không phải là cô có ghi âm, chính mình hôm nay không không biết sẽ như thế nào!
Nghĩ tới đây, Diệp Phồn Tinh đã nổi giận, cho nên, cô cũng không có để ý tới anh, trực tiếp đi ra.
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Diệp Phồn Tinh tiến vào phòng vệ sinh, rửa mặt, nhìn lấy trong gương chính mình, có một loại khóc lớn một trận xung động, mặc dù chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, nhưng, thủ đoạn của Triệu Gia Kỳ khó lòng phòng bị, cộng thêm Cố Vũ Trạch ở sau lưng bao che, Diệp Phồn Tinh thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Nhất là hai người kia, đã từng ở trong lòng của cô, chiếm phân lượng rất nặng.
Đồng thời phản bội như vậy, đối với cô mà nói, là một loại đả kích nặng nề.
-
"Tiểu Tinh, tới đây một chút, chị có lời muốn nói với em."
Diệp Phồn Tinh mới từ phòng vệ sinh đi ra, liền bị Phó Linh Lung kêu đi rồi.
Diệp Phồn Tinh dừng một chút, liền đi theo sau lưng Phó Linh Lung, đi vào phòng ăn.
Phó Linh Lung tại bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, Diệp Phồn Tinh đi tới, "Chị, chị tìm em có việc?"
Phó Linh Lung ở nhà mặc dù ôn nhu, nhưng là trong công việc trong dưỡng thành lớn nữ nhân khí thế rất đủ.
Chị đơn độc tìm mình nói chuyện, Diệp Phồn Tinh còn có chút khẩn trương.
Chẳng lẽ chuyện mới vừa rồi, vẫn chưa kết thúc?
Phó Linh Lung thấy Diệp Phồn Tinh sốt sắng như vậy, nở nụ cười, "Ngồi đi, đừng sốt sắng như vậy, không phải là tìm em để giáo huấn."
Phải biết chị ở trong nhà bình thường đều là ôn nhu hình tượng, hôm nay ở trước mặt Triệu Gia Kỳ mới nghiêm túc.
Quá đáng ghét, đều là Phó Cảnh Ngộ, lại đem loại chuyện này giao cho chị xử lý, phá hư ôn nhu hình tượng của chị.
"Vậy thì tốt." Diệp Phồn Tinh thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.
Phó Linh Lung để cho Ngô a di cho nàng bưng chút ít bánh ngọt qua tới, "Ăn đi, đặc biệt mua cho em."
"Cái này sao?" Diệp Phồn Tinh hỏi, mặc dù cô là một con hàng ham ăn, nhưng cũng không phải là heo a!
Cô cảm giác vừa về tới Phó gia, bọn họ đều đem làm thành heo Bảo Bảo để nuôi.
Phó Linh Lung cười nói: "Khách khí cái gì."
Chính chị cầm một miếng bắt đầu ăn, "Thật sự ăn thật ngon, nếm thử một chút."
"..." Diệp Phồn Tinh không thể làm gì khác hơn là cầm một miếng nếm mùi vị.
Đối với Diệp Phồn Tinh tới nói, Diệp gia chỗ tốt lớn nhất, chính là có không ăn hết đồ vật.
Phó Linh Lung thấy Diệp Phồn Tinh ăn đến rất thơm, thừa cơ hỏi: "Tinh Tinh, em cùng Cảnh Ngộ, có cái gì đó sao?"
"Cái gì đó?" Diệp Phồn Tinh không hiểu nhìn lấy Phó Linh Lung, "Cái gì chứ?"
Phó Linh Lung thấy cô nghe không hiểu ám hiệu của mình, gấp đến độ không giữ được bình tĩnh, "Đúng vậy... Là chuyện đó đó.
( ͡ _ ͡°)ノ⚲ (●"▽"●)ゝ(✿❛◡❛)
Chị Phó đáng yêu quá đi mất
Nhớ like và bỏ phiếu ủng hộ Cho Sữa nha
(´∀`)/(´∀`)/(´∀`)/
"Lên xe, anh đưa em trở về."
Thấy hắn tin tưởng lời nói của mình, Triệu Gia Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Cố Vũ Trạch còn tin tưởng cô ta là tốt rồi!
-
Trong phòng khách, Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Phó Linh Lung, "chị."
Sự việc tiến triển như thế này, có chút ra ngoài Diệp Phồn Tinh dự liệu.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, cuối cùng xui xẻo lại là Triệu Gia Kỳ.
Phó Linh Lung biết cô khổ sở trong lòng, an ủi: "Tiểu Tinh, chớ để ở trong lòng, trở về chị sẽ thật tốt giáo huấn Cố Vũ Trạch, nó quá không ra gì rồi."
Coi như đối với Diệp Phồn Tinh có ý kiến nữa, cũng không thể họp bọn cùng Triệu Gia Kỳ cùng đi hãm hại Diệp Phồn Tinh đi!
"Những hình kia..." Diệp Phồn Tinh nhìn một cái điện thoại di động của Phó Linh Lung.
Phó Linh Lung đem điện thoại di động cầm tới, ảnh chụp toàn bộ xóa bỏ, hướng về phía Diệp Phồn Tinh cười nói: "Hiện tại xong chưa?"
"..."
Đối mặt thô bạo như vậy phương thức xử lý, Diệp Phồn Tinh quả thật là không biết nói cái gì cho phải, "Cảm ơn chị"
"Không cần cám ơn." Phó Linh Lung nói: "Muốn cám ơn, thì cám ơn nó đi!"
Chị nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, bởi vì anh tin tưởng Diệp Phồn Tinh, cho nên, bọn họ mới đi theo tin tưởng.
Diệp Phồn Tinh ánh mắt rơi vào trên người Phó Cảnh Ngộ, cũng không có nói gì với anh.
Anh đem Triệu Gia Kỳ gọi đến, rõ ràng cũng không thể tin anh, nếu như không phải là chị Phó đứng về phía bên này, nếu như không phải là cô có ghi âm, chính mình hôm nay không không biết sẽ như thế nào!
Nghĩ tới đây, Diệp Phồn Tinh đã nổi giận, cho nên, cô cũng không có để ý tới anh, trực tiếp đi ra.
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Diệp Phồn Tinh tiến vào phòng vệ sinh, rửa mặt, nhìn lấy trong gương chính mình, có một loại khóc lớn một trận xung động, mặc dù chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, nhưng, thủ đoạn của Triệu Gia Kỳ khó lòng phòng bị, cộng thêm Cố Vũ Trạch ở sau lưng bao che, Diệp Phồn Tinh thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Nhất là hai người kia, đã từng ở trong lòng của cô, chiếm phân lượng rất nặng.
Đồng thời phản bội như vậy, đối với cô mà nói, là một loại đả kích nặng nề.
-
"Tiểu Tinh, tới đây một chút, chị có lời muốn nói với em."
Diệp Phồn Tinh mới từ phòng vệ sinh đi ra, liền bị Phó Linh Lung kêu đi rồi.
Diệp Phồn Tinh dừng một chút, liền đi theo sau lưng Phó Linh Lung, đi vào phòng ăn.
Phó Linh Lung tại bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, Diệp Phồn Tinh đi tới, "Chị, chị tìm em có việc?"
Phó Linh Lung ở nhà mặc dù ôn nhu, nhưng là trong công việc trong dưỡng thành lớn nữ nhân khí thế rất đủ.
Chị đơn độc tìm mình nói chuyện, Diệp Phồn Tinh còn có chút khẩn trương.
Chẳng lẽ chuyện mới vừa rồi, vẫn chưa kết thúc?
Phó Linh Lung thấy Diệp Phồn Tinh sốt sắng như vậy, nở nụ cười, "Ngồi đi, đừng sốt sắng như vậy, không phải là tìm em để giáo huấn."
Phải biết chị ở trong nhà bình thường đều là ôn nhu hình tượng, hôm nay ở trước mặt Triệu Gia Kỳ mới nghiêm túc.
Quá đáng ghét, đều là Phó Cảnh Ngộ, lại đem loại chuyện này giao cho chị xử lý, phá hư ôn nhu hình tượng của chị.
"Vậy thì tốt." Diệp Phồn Tinh thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.
Phó Linh Lung để cho Ngô a di cho nàng bưng chút ít bánh ngọt qua tới, "Ăn đi, đặc biệt mua cho em."
"Cái này sao?" Diệp Phồn Tinh hỏi, mặc dù cô là một con hàng ham ăn, nhưng cũng không phải là heo a!
Cô cảm giác vừa về tới Phó gia, bọn họ đều đem làm thành heo Bảo Bảo để nuôi.
Phó Linh Lung cười nói: "Khách khí cái gì."
Chính chị cầm một miếng bắt đầu ăn, "Thật sự ăn thật ngon, nếm thử một chút."
"..." Diệp Phồn Tinh không thể làm gì khác hơn là cầm một miếng nếm mùi vị.
Đối với Diệp Phồn Tinh tới nói, Diệp gia chỗ tốt lớn nhất, chính là có không ăn hết đồ vật.
Phó Linh Lung thấy Diệp Phồn Tinh ăn đến rất thơm, thừa cơ hỏi: "Tinh Tinh, em cùng Cảnh Ngộ, có cái gì đó sao?"
"Cái gì đó?" Diệp Phồn Tinh không hiểu nhìn lấy Phó Linh Lung, "Cái gì chứ?"
Phó Linh Lung thấy cô nghe không hiểu ám hiệu của mình, gấp đến độ không giữ được bình tĩnh, "Đúng vậy... Là chuyện đó đó.
( ͡ _ ͡°)ノ⚲ (●"▽"●)ゝ(✿❛◡❛)
Chị Phó đáng yêu quá đi mất
Nhớ like và bỏ phiếu ủng hộ Cho Sữa nha
(´∀`)/(´∀`)/(´∀`)/
Tác giả :
Mạc Vân Trà Sữa