Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Chương 478: Giống như con gái ruột
Mẹ Tô Lâm Hoan vốn là muốn tới cửa ăn vạ, thừa cơ cho Diệp Phồn Tinh một bài học, kết quả, phát hiện mình mới nói hai câu, ngược lại càng làm bà Phó ghét con gái mình hơn, sững sờ ở một bên, không biết nói cái gì cho phải.
Bà Phó mặc dù bình thường rất bình tĩnh, nhưng một khi nổi giận, vẫn có chút đáng sợ.
Bà trấn an Diệp Phồn Tinh xong, mới trừng mắt về phía mẹ Tô Lâm Hoan, "Nhà bà giỏi nhỉ, con gái của bà ở trường dám ăn nói ngông cuồng với con dâu nhà tôi bị dội cho chai nước liền coi như xong tôi cũng không buồn tính toán, hiện tại bà cũng chạy tới đây muốn bắt nạt con bé! Bà tưởng người nhà chúng tôi chết hết rồi đúng không?"
"Không phải..." Bà ta làm sao dám có suy nghĩ như thế cơ chứ?
Chẳng qua bà ta muốn tới bắt nạt Diệp Phồn Tinh không có chỗ dựa mà thôi.
Nhưng bà ta lại không ngờ được bà Phó lại che chở cho Diệp Phồn Tinh như con gái ruột thế này?
Bà Phó nói: "Hôm nay bà không tới nói, tôi còn không biết chuyện này. Nếu bà tới rồi, vậy thì món nợ này, chúng ta nhất định phải tính cho rõ ràng,thật ra tôi cỹng rất muốn biết, cô con gái quý báu của nhà bà lấy đâu ra lá gan để đến nói với con dâu tôi như vậy!"
Bà Tô có chút chột dạ nói: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?" Bà Phó trừng mắt về phía bà ta, ngữ khí lạnh giá, "Mới vừa rồi không phải baf còn tỏ ra có lý chẳng sợ sao? Tôi cho bà biết, May mà lúc con gái bà nói những lời này tôi không có mặt ở đấy. Nếu tôi mà ở đấy, kiểu gì tôi cũng thay con dâu tôi đánh chết loại phụ nữ mồm thối như con gái bà.Tôi đã từng gặp nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ đến hết thuốc chữa như mẹ con nhà bà. Bà lấy đâu ra mặt mũi để đến đây ăn vạ vậy?"
"Bà bớt giận, tôi đi về trước." Bà Tô thấy vậy, quả thực có chút hoảng hồn, sợ nếu tiếp tục ở lại, không biết bà Phó sẽ làm ra loại chuyện manh động gì nữa, đứng lên, vội vàng mà thẳng bước đi.
Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng bà ta rời đi, không nhịn được dương khóe miệng lên.
Còn tưởng rằng đối phương đặc biệt tìm tới cửa, muốn sinh thị phi gì, kết quả, mới có như vậy mà đã chạy rồi hả?
-
Bà Tô trở lại Tô gia, giận đến muốn xì khói đầu, người giúp việc chạy ra hỏi: "Bà chủ, thế nào rồi?"
" rót cho tôi ly nước nhanh lên, tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi." Hiếm khi nhìn thấy bà Phó nổi nóng như vậy, bà ta sắp bị dọa bắn tim ra ngoài rồi.
Người giúp việc vội vàng rót nước cho bà ta, bà ta ở trên ghế sa lon uống xong, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Lâm Hoan mặc đồ ngủ từ trên nhà đi xuống, tóc xõa,cố ra vẻ như kiểu vừa bị bệnh nặng mới rời giường, như kiểu thật sự bị bệnh vậy.
Cô ta nhìn mẹ mình, đi tới, hỏi: "Mẹ đến Phó gia như thế nào rồi?"
Bà ta nhìn mình con gái, nói: "Bảo bối của mẹ, sao con lại xuống đây? Không khỏe thì cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi."
"Không sao ạ." Tô Lâm Hoan nói, "Con đã đỡ nhiều rồi. Mẹ thì sao?"
Nhắc tới chuyện đi Phó gia,bà Tô liền có chút ủ rủ, "Mẹ vốn định dậy dỗ cho Diệp Phồn Tinh một trận, kết quả...bà Phó kia ra sức bao che, còn mắng mẹ một trận, mẹ đang tức sôi ruột đây."
Tô Lâm Hoan có chút ủy khuất rũ mí mắt xuống, "Thật sao?"
Nhìn Bộ dạng ưu thương của cô ta, bà Tô vô cùng đau lòng, "Con đừng đau lòng. Người nhà họ Phó hiện tại đang nóng giận đợi một thời gian nữa họ nguôi giận thì sẽ phân rõ đúng sai thôi. Con ranh Diệp Phồn Tinh đó có chỗ nào hơn con? Phó Cảnh Ngộ sớm muộn cũng sẽ trở lại bên cạnh con thôi."
"Thật sao?" Tô Lâm Hoan hoài nghi nói.
Bà Tô an ủi: "Đương nhiên rồi. Con gái mẹ xinh đẹp như hoa như ngọc, người đàn ông nào mà không thích con?chắc chắn trong lòng Phó Cảnh Ngộ đang đắc ý, bây giờ chỉ cần con xuống nước trước là cậu ta sẽ quẫn đuôi chạy lại ôm chân con thôi. Chờ mấy ngày nữa là được rồi."
"Vâng ạ." Tô Lâm Hoan gật đầu một cái, nhớ tới Phó Cảnh Ngộ...
Nào, like và bỏ phiếu để tháng mới có 5 chương một ngày nào mọi người!
Bà Phó mặc dù bình thường rất bình tĩnh, nhưng một khi nổi giận, vẫn có chút đáng sợ.
Bà trấn an Diệp Phồn Tinh xong, mới trừng mắt về phía mẹ Tô Lâm Hoan, "Nhà bà giỏi nhỉ, con gái của bà ở trường dám ăn nói ngông cuồng với con dâu nhà tôi bị dội cho chai nước liền coi như xong tôi cũng không buồn tính toán, hiện tại bà cũng chạy tới đây muốn bắt nạt con bé! Bà tưởng người nhà chúng tôi chết hết rồi đúng không?"
"Không phải..." Bà ta làm sao dám có suy nghĩ như thế cơ chứ?
Chẳng qua bà ta muốn tới bắt nạt Diệp Phồn Tinh không có chỗ dựa mà thôi.
Nhưng bà ta lại không ngờ được bà Phó lại che chở cho Diệp Phồn Tinh như con gái ruột thế này?
Bà Phó nói: "Hôm nay bà không tới nói, tôi còn không biết chuyện này. Nếu bà tới rồi, vậy thì món nợ này, chúng ta nhất định phải tính cho rõ ràng,thật ra tôi cỹng rất muốn biết, cô con gái quý báu của nhà bà lấy đâu ra lá gan để đến nói với con dâu tôi như vậy!"
Bà Tô có chút chột dạ nói: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?" Bà Phó trừng mắt về phía bà ta, ngữ khí lạnh giá, "Mới vừa rồi không phải baf còn tỏ ra có lý chẳng sợ sao? Tôi cho bà biết, May mà lúc con gái bà nói những lời này tôi không có mặt ở đấy. Nếu tôi mà ở đấy, kiểu gì tôi cũng thay con dâu tôi đánh chết loại phụ nữ mồm thối như con gái bà.Tôi đã từng gặp nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ đến hết thuốc chữa như mẹ con nhà bà. Bà lấy đâu ra mặt mũi để đến đây ăn vạ vậy?"
"Bà bớt giận, tôi đi về trước." Bà Tô thấy vậy, quả thực có chút hoảng hồn, sợ nếu tiếp tục ở lại, không biết bà Phó sẽ làm ra loại chuyện manh động gì nữa, đứng lên, vội vàng mà thẳng bước đi.
Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng bà ta rời đi, không nhịn được dương khóe miệng lên.
Còn tưởng rằng đối phương đặc biệt tìm tới cửa, muốn sinh thị phi gì, kết quả, mới có như vậy mà đã chạy rồi hả?
-
Bà Tô trở lại Tô gia, giận đến muốn xì khói đầu, người giúp việc chạy ra hỏi: "Bà chủ, thế nào rồi?"
" rót cho tôi ly nước nhanh lên, tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi." Hiếm khi nhìn thấy bà Phó nổi nóng như vậy, bà ta sắp bị dọa bắn tim ra ngoài rồi.
Người giúp việc vội vàng rót nước cho bà ta, bà ta ở trên ghế sa lon uống xong, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Lâm Hoan mặc đồ ngủ từ trên nhà đi xuống, tóc xõa,cố ra vẻ như kiểu vừa bị bệnh nặng mới rời giường, như kiểu thật sự bị bệnh vậy.
Cô ta nhìn mẹ mình, đi tới, hỏi: "Mẹ đến Phó gia như thế nào rồi?"
Bà ta nhìn mình con gái, nói: "Bảo bối của mẹ, sao con lại xuống đây? Không khỏe thì cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi."
"Không sao ạ." Tô Lâm Hoan nói, "Con đã đỡ nhiều rồi. Mẹ thì sao?"
Nhắc tới chuyện đi Phó gia,bà Tô liền có chút ủ rủ, "Mẹ vốn định dậy dỗ cho Diệp Phồn Tinh một trận, kết quả...bà Phó kia ra sức bao che, còn mắng mẹ một trận, mẹ đang tức sôi ruột đây."
Tô Lâm Hoan có chút ủy khuất rũ mí mắt xuống, "Thật sao?"
Nhìn Bộ dạng ưu thương của cô ta, bà Tô vô cùng đau lòng, "Con đừng đau lòng. Người nhà họ Phó hiện tại đang nóng giận đợi một thời gian nữa họ nguôi giận thì sẽ phân rõ đúng sai thôi. Con ranh Diệp Phồn Tinh đó có chỗ nào hơn con? Phó Cảnh Ngộ sớm muộn cũng sẽ trở lại bên cạnh con thôi."
"Thật sao?" Tô Lâm Hoan hoài nghi nói.
Bà Tô an ủi: "Đương nhiên rồi. Con gái mẹ xinh đẹp như hoa như ngọc, người đàn ông nào mà không thích con?chắc chắn trong lòng Phó Cảnh Ngộ đang đắc ý, bây giờ chỉ cần con xuống nước trước là cậu ta sẽ quẫn đuôi chạy lại ôm chân con thôi. Chờ mấy ngày nữa là được rồi."
"Vâng ạ." Tô Lâm Hoan gật đầu một cái, nhớ tới Phó Cảnh Ngộ...
Nào, like và bỏ phiếu để tháng mới có 5 chương một ngày nào mọi người!
Tác giả :
Mạc Vân Trà Sữa