Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Chương 340: Tiền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng
"Đi ngang qua, đúng lúc thấy em, em tới nơi này làm gì?"
Công ty này mặc dù là của Phó Cảnh Ngộ, nhưng cách tổng công ty của Phó Cảnh Ngộ khá xa, bình thường công việc của Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ không xen vào.
Nhưng mà Diệp Phồn Tinh hôm nay tới đây, là có chuyện cần bàn bạc với Tô Tề.
Bây giờ anh mới tan việc, liền bảo Tưởng Sâm lái xe thẳng đến nơi này để đón cô.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tới bàn công việc, đây chính là công ty em ký hợp đồng."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, "Như vậy sao?"
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh anh, vô cùng vui vẻ, "Anh tới thật đúng lúc! em đỡ mất tiền xe buýt."
Bây giờ là giờ tan tầm, trên xe buýt chật kín người,nếu đón taxi đi thẳng đến phó gia chắc phải mất tiền ăn hai hôm của cô.
Tưởng Sâm kinh ngạc nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, "Không phải cô dạo này kiếm được khá nhiều tiền sao?"
Tuy Cô là sinh viên, nhưng bây giờ tài khoản facebook kia khá nổi tiếng, một tháng kiếm được vài triệu là bình thường, nhất là có Tô Tề bên kia giúp cô quản lý hoạt động chắc cũng phải kiếm được mười, mười lăm triệu một tháng nếu phát triển thành công tài khoản cộng đồng kia thì còn kiếm được nhiều hơn nữa.
Vậy mà sao cô vẫn tiết kiệm như vậy.
Tưởng Sâm nói như vậy làm cho Diệp Phồn Tinh nhất thời cứng họng. Thật ra ngay cả chính bản thân cô cũng không biết tại sao, mặc dù kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại cảm thấy chỗ tiền đó không phải là của mình,lại giống như tiền ảo của trò chơi hơn, không có cảm giác chân thực một chút nào.
( không chân thực là đúng rồi, tiền của con rể rót vào cơ mà. Haizzzz, mà tính là tiền của ai làm gì, tiền cuối cùng vẫn rơi vào túi con gái của mẹ hết, con rể nhỉ?)
Một lát sau, cô mới mở miệng, "Tôi còn muốn kiếm tiền trả Cảnh Ngộ! Hơn nữa,học phí năm tiếp theo tôi muốn tự đóng."
Phó Cảnh Ngộ ngẩn người.
Tưởng Sâm cũng cảm thấy không hiểu, "Tại sao? Bây giờ cô đã kết hôn với anh Phó rồi cơ mà..."
Diệp Phồn Tinh hoàn toàn có thể dựa vào Phó Cảnh Ngộ.
Nhưng mà, hiện tại, Diệp Phồn Tinh lại rạch ròi tiền bạc vô cùng rõ ràng với Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi có tay có chân, có thể nuôi sống bản thân, không muốn gây thêm phiền phức cho Cảnh Ngộ nữa."
"Anh không sợ phiền phức." Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, cô nói ra những lời này làm cho anh cảm thấy rất xa lạ.
Rõ ràng bọn họ đã quan hệ thân mật đến như vậy, nhưng cô lại chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận là vợ của anh.
Khả năng ở trong mắt cô, hôn nhân của bọn họ, cũng chỉ là một giao dịch sẽ có ngày kết thúc?
Nói không chừng một lúc nào đó cô sẽ rời xa anh.
Suy nghĩ chợt hiện lên này làm cho tâm tình của Phó Cảnh Ngộ đột nhiên có chút phiền não, anh cũng không nói ra được là tại sao.
Khi đó nói muốn cưới cô, chẳng qua là vì muốn làm khó cô.
Chiều chuộng cô, là bởi vì cô là vợ của anh.
Cảm thấy cô đáng yêu, là bởi vì so với Tô Lâm Hoan, cô chân thành hiền lành hơn, hiện tại, chỉ cần suy nghĩ sẽ có ngày cô muốn rời xa anh, anh liền có cảm giác rất khó chịu?
trong lòng Phó Cảnh Ngộ không vui, ngay cả Tưởng Sâm cũng cảm thấy.
Tưởng Sâm nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, nói với Diệp Phồn Tinh: "Thật ra thì, phụ nữ dựa dẫm vào đàn ông cũng không có gì là xấu."
Diệp Phồn Tinh nói: "Nếu có thể tự nuôi sống bản thân, tôi không muốn dựa vào bất cứ người nào cả!"
Những lời này của cô hoàn toàn là lời từ đáy lòng, Diệp Phồn Tinh cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, Cô chưa từng thấy được mấy người đàn ông đáng để phụ nữ dựa dẫm.
Cho nên cô đã sớm hình thành tư tưởng: Ở trên đời này, chỉ có bản thân mình là đáng tin nhất!
Phó Cảnh Ngộ mở cửa sổ xe, nhìn đèn đường, không lên tiếng.
Buổi tối, lúc ăn cơm, trừ Cố Trường Bình,cả nhà đều tụ họp đông đủ.
Phó Linh Lung nói: "Ba mẹ ngày mai muốn đi ngâm suối nước nóng, Cảnh Ngộ, em và Tiểu Tinh cùng đi chứ."
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm đáp một tiếng, "Ừm."
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, đột nhiên phát hiện từ lúc trở về nhà, Phó Cảnh Ngộ không nói lời nào, có chút lạnh lùng.
Cô không khỏi nhíu mày một cái, ông xã cô lại đang giận dỗi gì rồi sao?
Cô đâu có làm gì anh đâu cơ chứ?
Người ta luôn nói sự rạn nứt trong tình yêu thường xuất phát từ những mâu thuẫn nhỏ, Giữa một Diệp Phồn Tinh độc lập kiên cường, lý trí muốn chứng tỏ bản thân và một Phó Cảnh Ngộ luôn khát khao yêu thương, che chở cho người mình yêu.Sóng gió hay mật ngọt sẽ đến với cặp đôi này, đón đọc và ủng hộ nhiệt tình để theo dõi những tình tiết mới nhất nhé.
Công ty này mặc dù là của Phó Cảnh Ngộ, nhưng cách tổng công ty của Phó Cảnh Ngộ khá xa, bình thường công việc của Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ không xen vào.
Nhưng mà Diệp Phồn Tinh hôm nay tới đây, là có chuyện cần bàn bạc với Tô Tề.
Bây giờ anh mới tan việc, liền bảo Tưởng Sâm lái xe thẳng đến nơi này để đón cô.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tới bàn công việc, đây chính là công ty em ký hợp đồng."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, "Như vậy sao?"
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh anh, vô cùng vui vẻ, "Anh tới thật đúng lúc! em đỡ mất tiền xe buýt."
Bây giờ là giờ tan tầm, trên xe buýt chật kín người,nếu đón taxi đi thẳng đến phó gia chắc phải mất tiền ăn hai hôm của cô.
Tưởng Sâm kinh ngạc nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, "Không phải cô dạo này kiếm được khá nhiều tiền sao?"
Tuy Cô là sinh viên, nhưng bây giờ tài khoản facebook kia khá nổi tiếng, một tháng kiếm được vài triệu là bình thường, nhất là có Tô Tề bên kia giúp cô quản lý hoạt động chắc cũng phải kiếm được mười, mười lăm triệu một tháng nếu phát triển thành công tài khoản cộng đồng kia thì còn kiếm được nhiều hơn nữa.
Vậy mà sao cô vẫn tiết kiệm như vậy.
Tưởng Sâm nói như vậy làm cho Diệp Phồn Tinh nhất thời cứng họng. Thật ra ngay cả chính bản thân cô cũng không biết tại sao, mặc dù kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại cảm thấy chỗ tiền đó không phải là của mình,lại giống như tiền ảo của trò chơi hơn, không có cảm giác chân thực một chút nào.
( không chân thực là đúng rồi, tiền của con rể rót vào cơ mà. Haizzzz, mà tính là tiền của ai làm gì, tiền cuối cùng vẫn rơi vào túi con gái của mẹ hết, con rể nhỉ?)
Một lát sau, cô mới mở miệng, "Tôi còn muốn kiếm tiền trả Cảnh Ngộ! Hơn nữa,học phí năm tiếp theo tôi muốn tự đóng."
Phó Cảnh Ngộ ngẩn người.
Tưởng Sâm cũng cảm thấy không hiểu, "Tại sao? Bây giờ cô đã kết hôn với anh Phó rồi cơ mà..."
Diệp Phồn Tinh hoàn toàn có thể dựa vào Phó Cảnh Ngộ.
Nhưng mà, hiện tại, Diệp Phồn Tinh lại rạch ròi tiền bạc vô cùng rõ ràng với Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi có tay có chân, có thể nuôi sống bản thân, không muốn gây thêm phiền phức cho Cảnh Ngộ nữa."
"Anh không sợ phiền phức." Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, cô nói ra những lời này làm cho anh cảm thấy rất xa lạ.
Rõ ràng bọn họ đã quan hệ thân mật đến như vậy, nhưng cô lại chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận là vợ của anh.
Khả năng ở trong mắt cô, hôn nhân của bọn họ, cũng chỉ là một giao dịch sẽ có ngày kết thúc?
Nói không chừng một lúc nào đó cô sẽ rời xa anh.
Suy nghĩ chợt hiện lên này làm cho tâm tình của Phó Cảnh Ngộ đột nhiên có chút phiền não, anh cũng không nói ra được là tại sao.
Khi đó nói muốn cưới cô, chẳng qua là vì muốn làm khó cô.
Chiều chuộng cô, là bởi vì cô là vợ của anh.
Cảm thấy cô đáng yêu, là bởi vì so với Tô Lâm Hoan, cô chân thành hiền lành hơn, hiện tại, chỉ cần suy nghĩ sẽ có ngày cô muốn rời xa anh, anh liền có cảm giác rất khó chịu?
trong lòng Phó Cảnh Ngộ không vui, ngay cả Tưởng Sâm cũng cảm thấy.
Tưởng Sâm nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, nói với Diệp Phồn Tinh: "Thật ra thì, phụ nữ dựa dẫm vào đàn ông cũng không có gì là xấu."
Diệp Phồn Tinh nói: "Nếu có thể tự nuôi sống bản thân, tôi không muốn dựa vào bất cứ người nào cả!"
Những lời này của cô hoàn toàn là lời từ đáy lòng, Diệp Phồn Tinh cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, Cô chưa từng thấy được mấy người đàn ông đáng để phụ nữ dựa dẫm.
Cho nên cô đã sớm hình thành tư tưởng: Ở trên đời này, chỉ có bản thân mình là đáng tin nhất!
Phó Cảnh Ngộ mở cửa sổ xe, nhìn đèn đường, không lên tiếng.
Buổi tối, lúc ăn cơm, trừ Cố Trường Bình,cả nhà đều tụ họp đông đủ.
Phó Linh Lung nói: "Ba mẹ ngày mai muốn đi ngâm suối nước nóng, Cảnh Ngộ, em và Tiểu Tinh cùng đi chứ."
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm đáp một tiếng, "Ừm."
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, đột nhiên phát hiện từ lúc trở về nhà, Phó Cảnh Ngộ không nói lời nào, có chút lạnh lùng.
Cô không khỏi nhíu mày một cái, ông xã cô lại đang giận dỗi gì rồi sao?
Cô đâu có làm gì anh đâu cơ chứ?
Người ta luôn nói sự rạn nứt trong tình yêu thường xuất phát từ những mâu thuẫn nhỏ, Giữa một Diệp Phồn Tinh độc lập kiên cường, lý trí muốn chứng tỏ bản thân và một Phó Cảnh Ngộ luôn khát khao yêu thương, che chở cho người mình yêu.Sóng gió hay mật ngọt sẽ đến với cặp đôi này, đón đọc và ủng hộ nhiệt tình để theo dõi những tình tiết mới nhất nhé.
Tác giả :
Mạc Vân Trà Sữa