Cả Đời Này Anh Sẽ Cưng Chiều Em!!!
Chương 16: Bất ngờ (4)
"Két". Băng Thanh phanh gấp, ngạc nhiên nhìn cánh cổng trắng thanh nhã thường ngày nay đột nhiên được trang trí thật lộng lẫy. Hai bên được treo đầy bong bóng, màu đỏ xen lẫn màu vàng cùng những dây kim tuyến trông thật đẹp mắt. Băng Thanh, ngẩn ngơ một hồi, cô nhoài người ra nhìn xem tấm biển ghi số nhà mới chắc chắn mình không đi lầm. Haizz, chắc là Hàn Lâm làm cho Tuyết Vy đây mà. Thật là, hai người này có phải là trẻ con quá mức rồi không? Băng Thanh lắc đầu, rồi nhanh chóng lái xe đi vào. Nhưng, vào trong, cô còn ngạc nhiên hơn nữa. Hai bên con đường vốn được rải sỏi đơn giản, hôm nay bỗng nhiên được chiếu sáng bởi những ngọn đèn tỏa ánh sáng vàng dịu, soi rõ những lớp hoa hồng đỏ thắm phủ đầy lối đi. Không gian bây giờ thật là lãng mạn. Băng Thanh, đột nhiên cô có chút yêu thích, mơ mộng một ngày kia, có ai đó sẽ vì cô mà làm những việc như vậy. Nhưng mà, vì sao, mỗi khi cô có ý nghĩ về nửa kia của mình, gương mặt thanh tú quen thuộc kia lại hiện ra, làm cô có chút tủi thân, nhớ nhung. Nghĩ thế, đột nhiên Băng Thanh không muốn đi vào tặng bánh sinh nhật cho Tuyết Vy như đã hứa nữa. Cô ngồi im lặng, tay vẫn để yên trên vô-lăng, vô thức nhìn vào khoảng sáng trong phòng khách. Cô, thật sự bây giờ rất sợ gặp mặt anh. Cô sợ, gặp anh rồi, cô sẽ không thể kìm nén lòng mình nữa, sẽ nói ra hết tình cảm của mình. Không được! Biết đâu anh đã có người yêu,hai người họ đang hạnh phúc? Nếu cô nói ra, chẳng phải sẽ rất rất trơ trẽn sao? Xoay người nhìn sang chiếc bánh còn yên vị trên ghế phụ lái, Băng Thanh thở dài, nhắm mắt, cố bình tĩnh. Cô cầm chiếc bánh lên, mở cửa xe, nhẹ nhàng bước xuống. Cô thơ thẩn đi giữa những cánh hoa, trong lòng không ngừng tự nhắc mình phải bình tĩnh, tuyệt đối không được phá hỏng hạnh phúc của người ta. Đến lối rẽ vào khu vườn, cô ngạc nhiên nhìn xuống. Những cánh hoa được ai đó xếp thành dòng chữ: "Follow me, Bang Thanh!" Băng Thanh tự hỏi, liệu đây có phải là do Tuyết Vy, Phượng Nhi và Tuệ Liên bày trò trêu chọc cô không? Nhình cằm chằm vào lối đi một lát, cô phì cười, rồi lắc đầu đi theo.
Khi đến gần chiếc bàn gỗ mây mà cô và Phượng Nhi thường cùng nhau uống trà vào những buối sáng Chủ nhật tinh mơ, tận hưởng những làn gió mát lành, thưởng thức tiếng ca líu lo của chim muông hay đơn giản chỉ để thư thái đầu óc, Băng Thanh thấy có bóng dáng ai đó. Dưới gốc Hoàng hậu đang nở từng chùm hoa dài, màu vàng vương giả, một nam nhân mặc áo sơ mi trắng, đang đứng trầm tư, đôi mắt hình như là đang ngước nhìn lên cao. Băng Thanh cảm thấy có chút sợ hãi, tò mò xen lẫn lo lắng. Đó là ai thế? Cô rón rén đi từng bước một, nhẹ nhàng đặt chiếc bánh lên chiếc bàn gỗ mây, rồi lén lút đi từng bước lại gần người đó. Được vài bước, cô quay đầu lại, nghĩ thầm, hay là vào nói cho mọi người biết. Nhưng, cô vội lắc đầu,không nên để bọn họ lo lắng. Đến khi quay đầu lại, cô suýt chút nữa đã la lên. Nam nhân ban nãy còn đang ở đằng kia, sau khi cô quay qua quay lại, đã đứng đối diện cô, rất rất gần. Nếu như gương mặt kia cô không gặp hàng đêm, có lẽ cô đã la lên rồi. Cô, là đang sợ hãi. Nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt anh, Băng Thanh cảm thấy cảm xúc trong cô đột nhiên trào lên mãnh liệt. Anh không có gì thay đổi. Vẫn đôi mắt dịu dàng đầy mê hoặc, vẫn khí chất cao ngạo ấy, nhưng mà có lẽ, tình cảm của anh, chắc đã ở bên ai khác rồi...Băng Thanh nghe rõ trái tim mình, bản thân có chút sợ hãi, vộ vàng lùi lại mấy bước, định xoay bước bỏ chạy, nhưng mà khao khát được gặp anh trong cô nhất quyết giữ cô lại, đứng yên bất động. Tử Huy từ đầu chí cuối, nhìn những biểu cảm vừa rồi của cô, anh dường như hiểu ra những gì Tuyết Vy đã nói: "Băng Thanh là sợ anh đã yêu người khác nên mới không nói ra tình cảm của mình. Cậu ấy, sợ bị tổn thương lần nữa." Tử Huy nhẹ nhàng, từng bước lại gần cô gái mà anh ngày đêm nhung nhớ, cúi xuống gần sát mặt cô, khẽ phả những lời chân thật:
_Anh rất nhớ em. Em, có nhớ anh không?
Băng Thanh khẽ rùng mình, cô cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng hổi của anh đang nhẹ nhàng phả vào tai cô.Khuôn mặt thanh tú của Băng Thanh nhanh chóng ửng đỏ, đôi môi anh đào kia bối rối, cắn cắn, không biết nên làm gì. Cô nghe anh nói, ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên. Thấy anh vẫn nhìn mình đầy trìu mến, cô lại ngại ngùng cúi xuống, hai bàn tay cứ nắm chặt dây chiếc túi xách bên vai, không nói gì cả. Còn anh, thấy cô như vậy, lại cam chịu không nói, có chút nhói lòng. Cô, có phải đang sợ anh đùa giỡn với cô không? Thật sự là có, cô đang rất sợ, sợ anh đang trêu ghẹo tình cảm của mình. Tử Huy, anh thở dài, đứng thẳng dậy, đôi mắt ngước nhìn trời, khẽ nói, âm thanh âm vang, âm vang đến tận cùng trái tim cô:
_Anh biết, em đang sợ cái gì, Băng Thanh.Bảy năm qua, anh chỉ nhớ em. Anh chỉ có tình cảm với một người mà thôi. Em cũng biết là ai mà, phải không? Anh, lúc ở Pháp, thật sự là không có người yêu. Nếu em không tin, mọi người đều có thể làm chứng cho anh. Anh thật sự rất yêu em, Băng Thanh. Em làm người yêu của anh nhé?
Băng Thanh vẫn im lìm, cúi đầu không nói. Đôi mắt của cô thoáng chút ươn ướt, đôi gò má cứ thế tiếp tục đỏ lên, nóng lên không ngừng.Còn Tử Huy, anh vẫn đứng đó, lặng yên chờ câu trả lời từ cô. Sau một hồi lâu, Băng Thanh vội vàng ngẩng mặt. Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu, thở ra, rồi nói:
_Em tin anh. Tử Huy, em cũng rất nhớ anh, rất yêu anh. Em đồng ý.
Nói rồi, cô lại cúi xuống, ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào anh. Tử Huy âu yếm nhìn cô cùng những biểu hiện có thể giết người vừa rồi, trong lòng có chút dao động. Anh vội vàng bước đến bên cô, kéo cô vào lòng, vòng tay ôm chặt. Băng Thanh có chút bất ngờ, ngẩn ngơ, rồi cô cũng vỡ òa hạnh phúc, nhẹ nhàng nâng cánh tay vòng qua lưng anh. Cô ôm anh, úp mặt vào vai áo anh, đôi mắt không ngừng rỉ ra những viên ngọc lấp lánh sắc màu của hạnh phúc.
Trên cao, những vì tinh tú reo hò. Mặt trăng vàng, dịu dàng ôm hai con người hạnh phúc ấy vào lòng, quyện lại rồi đổ lên trên mặt đất một vệt dài đen thẫm. Những ngọn gió cũng bắt đầu rong chơi, lướt ngang những dải hoa Hoàng hậu, làm chúng rơi lả tả. Nhưng mặc cho những gì đang xảy ra, bọn họ vẫn ôm chặt lấy nhau, nước mắt của họ hòa vào nhau, hạnh phúc vô cùng.Cảnh tượng lãng mạn như vậy, lung linh như vậy, lại vô tình mà hữu ý lọt vào tầm mắt của năm người rảnh rỗi, từ đâu đến cuối lén lút nấp sau gốc Hoàng hậu kiêu sa, quý phái, thản nhiên đọc truyện ngôn tình, không tốn một xu...
Khi đến gần chiếc bàn gỗ mây mà cô và Phượng Nhi thường cùng nhau uống trà vào những buối sáng Chủ nhật tinh mơ, tận hưởng những làn gió mát lành, thưởng thức tiếng ca líu lo của chim muông hay đơn giản chỉ để thư thái đầu óc, Băng Thanh thấy có bóng dáng ai đó. Dưới gốc Hoàng hậu đang nở từng chùm hoa dài, màu vàng vương giả, một nam nhân mặc áo sơ mi trắng, đang đứng trầm tư, đôi mắt hình như là đang ngước nhìn lên cao. Băng Thanh cảm thấy có chút sợ hãi, tò mò xen lẫn lo lắng. Đó là ai thế? Cô rón rén đi từng bước một, nhẹ nhàng đặt chiếc bánh lên chiếc bàn gỗ mây, rồi lén lút đi từng bước lại gần người đó. Được vài bước, cô quay đầu lại, nghĩ thầm, hay là vào nói cho mọi người biết. Nhưng, cô vội lắc đầu,không nên để bọn họ lo lắng. Đến khi quay đầu lại, cô suýt chút nữa đã la lên. Nam nhân ban nãy còn đang ở đằng kia, sau khi cô quay qua quay lại, đã đứng đối diện cô, rất rất gần. Nếu như gương mặt kia cô không gặp hàng đêm, có lẽ cô đã la lên rồi. Cô, là đang sợ hãi. Nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt anh, Băng Thanh cảm thấy cảm xúc trong cô đột nhiên trào lên mãnh liệt. Anh không có gì thay đổi. Vẫn đôi mắt dịu dàng đầy mê hoặc, vẫn khí chất cao ngạo ấy, nhưng mà có lẽ, tình cảm của anh, chắc đã ở bên ai khác rồi...Băng Thanh nghe rõ trái tim mình, bản thân có chút sợ hãi, vộ vàng lùi lại mấy bước, định xoay bước bỏ chạy, nhưng mà khao khát được gặp anh trong cô nhất quyết giữ cô lại, đứng yên bất động. Tử Huy từ đầu chí cuối, nhìn những biểu cảm vừa rồi của cô, anh dường như hiểu ra những gì Tuyết Vy đã nói: "Băng Thanh là sợ anh đã yêu người khác nên mới không nói ra tình cảm của mình. Cậu ấy, sợ bị tổn thương lần nữa." Tử Huy nhẹ nhàng, từng bước lại gần cô gái mà anh ngày đêm nhung nhớ, cúi xuống gần sát mặt cô, khẽ phả những lời chân thật:
_Anh rất nhớ em. Em, có nhớ anh không?
Băng Thanh khẽ rùng mình, cô cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng hổi của anh đang nhẹ nhàng phả vào tai cô.Khuôn mặt thanh tú của Băng Thanh nhanh chóng ửng đỏ, đôi môi anh đào kia bối rối, cắn cắn, không biết nên làm gì. Cô nghe anh nói, ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên. Thấy anh vẫn nhìn mình đầy trìu mến, cô lại ngại ngùng cúi xuống, hai bàn tay cứ nắm chặt dây chiếc túi xách bên vai, không nói gì cả. Còn anh, thấy cô như vậy, lại cam chịu không nói, có chút nhói lòng. Cô, có phải đang sợ anh đùa giỡn với cô không? Thật sự là có, cô đang rất sợ, sợ anh đang trêu ghẹo tình cảm của mình. Tử Huy, anh thở dài, đứng thẳng dậy, đôi mắt ngước nhìn trời, khẽ nói, âm thanh âm vang, âm vang đến tận cùng trái tim cô:
_Anh biết, em đang sợ cái gì, Băng Thanh.Bảy năm qua, anh chỉ nhớ em. Anh chỉ có tình cảm với một người mà thôi. Em cũng biết là ai mà, phải không? Anh, lúc ở Pháp, thật sự là không có người yêu. Nếu em không tin, mọi người đều có thể làm chứng cho anh. Anh thật sự rất yêu em, Băng Thanh. Em làm người yêu của anh nhé?
Băng Thanh vẫn im lìm, cúi đầu không nói. Đôi mắt của cô thoáng chút ươn ướt, đôi gò má cứ thế tiếp tục đỏ lên, nóng lên không ngừng.Còn Tử Huy, anh vẫn đứng đó, lặng yên chờ câu trả lời từ cô. Sau một hồi lâu, Băng Thanh vội vàng ngẩng mặt. Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu, thở ra, rồi nói:
_Em tin anh. Tử Huy, em cũng rất nhớ anh, rất yêu anh. Em đồng ý.
Nói rồi, cô lại cúi xuống, ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào anh. Tử Huy âu yếm nhìn cô cùng những biểu hiện có thể giết người vừa rồi, trong lòng có chút dao động. Anh vội vàng bước đến bên cô, kéo cô vào lòng, vòng tay ôm chặt. Băng Thanh có chút bất ngờ, ngẩn ngơ, rồi cô cũng vỡ òa hạnh phúc, nhẹ nhàng nâng cánh tay vòng qua lưng anh. Cô ôm anh, úp mặt vào vai áo anh, đôi mắt không ngừng rỉ ra những viên ngọc lấp lánh sắc màu của hạnh phúc.
Trên cao, những vì tinh tú reo hò. Mặt trăng vàng, dịu dàng ôm hai con người hạnh phúc ấy vào lòng, quyện lại rồi đổ lên trên mặt đất một vệt dài đen thẫm. Những ngọn gió cũng bắt đầu rong chơi, lướt ngang những dải hoa Hoàng hậu, làm chúng rơi lả tả. Nhưng mặc cho những gì đang xảy ra, bọn họ vẫn ôm chặt lấy nhau, nước mắt của họ hòa vào nhau, hạnh phúc vô cùng.Cảnh tượng lãng mạn như vậy, lung linh như vậy, lại vô tình mà hữu ý lọt vào tầm mắt của năm người rảnh rỗi, từ đâu đến cuối lén lút nấp sau gốc Hoàng hậu kiêu sa, quý phái, thản nhiên đọc truyện ngôn tình, không tốn một xu...
Tác giả :
Regina Stuart