Cả Đời Không Quên
Chương 39: Cãi vã không ngừng
"Đây là gói bảo hiểm được chuẩn bị cho em bé theo yêu cầu của cậu." Hứa Tinh đưa tài liệu cho Liên Hân Duy, "Có điều cậu có hơi lo xa quá không? Còn chưa được bốn tháng."
Nghĩ đến bảo bối trong bụng, trên mặt Liên Hân Duy ngập tràn nụ cười yêu thương, không thèm để ý tới lời trêu chọc của bạn thân.
"Hân Duy..." Hứa Tinh bỗng hạ thấp giọng, "Hai ngày trước, Hách Duy nhờ tớ xử lý nhanh giúp cậu ta khoản tiền một trăm vạn."
"Chuyện của nó tớ không xen vào." Giao dịch kinh doanh, trăm vạn tiền vào ra là bình thường.
"Nhưng mà... Số tiền này được chuyển đến tài khoản của chồng cậu." Là giám đốc điều hành ngân hàng, nhưng đồng thời cũng là bạn thân của Liên Hân Duy, Hứa Tinh đã cân nhắc rất lâu mới quyết định nói chuyện này với bạn mình.
"..." Liên Hân Duy nhíu mày, cô biết rõ mối quan hệ của hai người đó, tuyệt đối không vô duyên vô cớ lại dây dưa một số tiền lớn như vậy.
Trịnh Nhạc về đến nhà đã là hơn hai giờ sáng, anh không ngờ trong phòng vẫn còn sáng đèn. Liên Hân Duy nửa nằm trên sô-pha, thấy anh về lập tức ngồi dậy.
"Sao còn chưa ngủ?" Anh vừa đi vừa hỏi, không có ý định dừng lại.
Trong lòng Liên Hân Duy lạnh lẽo, cho dù cô đang mang thai con của hai người, anh cũng không thể quan tâm nhiều hơn một chút sao? "Em có chuyện muốn hỏi anh."
Câu nói lạnh nhạt của cô khiến Trịnh Nhạc chán nản nhíu mày, hôm nay anh có ba ca phẫu thuật, ca phẫu thuật vừa mới kết thúc kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, anh thật sự không còn sức để cãi nhau với cô. "Ngày mai anh vẫn còn ca phẫu thuật, đợi xong xuôi hết rồi nói sau." Dứt lời, anh lập tức đi về phía phòng ngủ.
"Hôm nay em nhất định phải hỏi rõ!" Liên Hân Duy đứng lên, đi đến trước mặt anh, chắn lối đi của anh.
Anh thở dài, "Vậy em nói đi."
"Tại sao Hách Duy chuyển tiền cho anh?" Cô hỏi thẳng vào vấn đề, kỳ thực ít nhiều cô cũng đã đoán được, khoản tiền này chắc chắn có liên quan đến Cố An Mạt.
"... Cậu ta trả lại cho anh." Thậm chí Liên Hách Duy còn tính cả lãi.
"Dựa vào mối quan hệ giữa anh và Hách Duy, anh sao có thể vay tiền cho nó? Hơn nữa nó cũng không cần." Ngữ điệu hùng hổ, đơn giản chỉ muốn ép anh phải nói thật.
"Hân Duy!" Trịnh Nhạc gầm nhẹ một tiếng, thấy cô đưa tay che bụng lùi về sau vài bước, anh mới hạ giọng: "... Truy cứu chuyện này có ý nghĩa gì?"
"Đúng vậy, đối với anh, em chẳng hề có ý nghĩa gì." Liên Hân Duy mỉm cười lạnh lùng, sau đó bật khóc.
"Hôm nay chúng ta đừng cãi nhau được không?" Anh thật sự quá mệt mỏi, từ khi kết hôn cùng cô tới nay, mỗi một ngày đều khiến anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Anh nghĩ có người vợ nào hy vọng suốt ngày cãi nhau với chồng mình không? Trịnh Nhạc, rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?" Cô cũng rất mệt, nỗi xót xa đồng sàng dị mộng làm cô không thể cảm nhận được chút vui vẻ nào sau tân hôn.
Trịnh Nhạc đầu đau như muốn nổ tung, anh quyết định nhường một bước: "... Tiền là mượn giúp cô ruột của An Mạt, nhưng đó là chuyện trước khi chúng ta kết hôn, hơn nữa chuyện này cũng không liên quan gì đến An Mạt."
Liên Hân Duy nghe thấy, mỗi một câu nói của anh đều như bảo vệ Cố An Mạt, trái tim cô đau nhói, "Lại là Cố An Mạt... Ha... Trước khi kết hôn là vậy, sau khi kết hôn vẫn vậy, mỗi lần chúng ta khắc khẩu, đều là vì Cố An Mạt!"
"Anh và cô ấy đã không còn quan hệ gì! Em cũng đã biết trước sự tồn tại của cô ấy!" Anh không nhịn được lớn tiếng phản biện vài câu.
"Đó là lý do anh đổ hết sai lầm lên đầu em? Trịnh Nhạc, em nói cho anh biết, một cây làm chẳng nên non!" Liên Hân Duy bắt đầu trở nên điên cuồng, anh nói như thể anh không có lỗi gì vậy.
"... Anh đã đồng ý kết hôn, em muốn anh đều đáp ứng, anh không biết anh còn có thể làm gì hơn. Ngày mai anh còn ca phẫu thuật quan trọng, anh ngủ trước đây." Trịnh Nhạc thở dài một hơi, kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể xác khiến anh đành chịu thua, anh không muốn lại cùng cô cãi nhau thêm nữa.
Liên Hân Duy nhìn anh đi vào thư phòng, nước mắt lại tràn mi. Từ khi họ kết hôn tới nay, thời gian anh ngủ tại thư phòng còn nhiều hơn cả ngủ ở phòng chính.
Cô chiếm được người đàn ông cô yêu, được cả hôn nhân, nhưng vì sao, lại không bao gồm hạnh phúc?
Nghĩ đến bảo bối trong bụng, trên mặt Liên Hân Duy ngập tràn nụ cười yêu thương, không thèm để ý tới lời trêu chọc của bạn thân.
"Hân Duy..." Hứa Tinh bỗng hạ thấp giọng, "Hai ngày trước, Hách Duy nhờ tớ xử lý nhanh giúp cậu ta khoản tiền một trăm vạn."
"Chuyện của nó tớ không xen vào." Giao dịch kinh doanh, trăm vạn tiền vào ra là bình thường.
"Nhưng mà... Số tiền này được chuyển đến tài khoản của chồng cậu." Là giám đốc điều hành ngân hàng, nhưng đồng thời cũng là bạn thân của Liên Hân Duy, Hứa Tinh đã cân nhắc rất lâu mới quyết định nói chuyện này với bạn mình.
"..." Liên Hân Duy nhíu mày, cô biết rõ mối quan hệ của hai người đó, tuyệt đối không vô duyên vô cớ lại dây dưa một số tiền lớn như vậy.
Trịnh Nhạc về đến nhà đã là hơn hai giờ sáng, anh không ngờ trong phòng vẫn còn sáng đèn. Liên Hân Duy nửa nằm trên sô-pha, thấy anh về lập tức ngồi dậy.
"Sao còn chưa ngủ?" Anh vừa đi vừa hỏi, không có ý định dừng lại.
Trong lòng Liên Hân Duy lạnh lẽo, cho dù cô đang mang thai con của hai người, anh cũng không thể quan tâm nhiều hơn một chút sao? "Em có chuyện muốn hỏi anh."
Câu nói lạnh nhạt của cô khiến Trịnh Nhạc chán nản nhíu mày, hôm nay anh có ba ca phẫu thuật, ca phẫu thuật vừa mới kết thúc kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, anh thật sự không còn sức để cãi nhau với cô. "Ngày mai anh vẫn còn ca phẫu thuật, đợi xong xuôi hết rồi nói sau." Dứt lời, anh lập tức đi về phía phòng ngủ.
"Hôm nay em nhất định phải hỏi rõ!" Liên Hân Duy đứng lên, đi đến trước mặt anh, chắn lối đi của anh.
Anh thở dài, "Vậy em nói đi."
"Tại sao Hách Duy chuyển tiền cho anh?" Cô hỏi thẳng vào vấn đề, kỳ thực ít nhiều cô cũng đã đoán được, khoản tiền này chắc chắn có liên quan đến Cố An Mạt.
"... Cậu ta trả lại cho anh." Thậm chí Liên Hách Duy còn tính cả lãi.
"Dựa vào mối quan hệ giữa anh và Hách Duy, anh sao có thể vay tiền cho nó? Hơn nữa nó cũng không cần." Ngữ điệu hùng hổ, đơn giản chỉ muốn ép anh phải nói thật.
"Hân Duy!" Trịnh Nhạc gầm nhẹ một tiếng, thấy cô đưa tay che bụng lùi về sau vài bước, anh mới hạ giọng: "... Truy cứu chuyện này có ý nghĩa gì?"
"Đúng vậy, đối với anh, em chẳng hề có ý nghĩa gì." Liên Hân Duy mỉm cười lạnh lùng, sau đó bật khóc.
"Hôm nay chúng ta đừng cãi nhau được không?" Anh thật sự quá mệt mỏi, từ khi kết hôn cùng cô tới nay, mỗi một ngày đều khiến anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Anh nghĩ có người vợ nào hy vọng suốt ngày cãi nhau với chồng mình không? Trịnh Nhạc, rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?" Cô cũng rất mệt, nỗi xót xa đồng sàng dị mộng làm cô không thể cảm nhận được chút vui vẻ nào sau tân hôn.
Trịnh Nhạc đầu đau như muốn nổ tung, anh quyết định nhường một bước: "... Tiền là mượn giúp cô ruột của An Mạt, nhưng đó là chuyện trước khi chúng ta kết hôn, hơn nữa chuyện này cũng không liên quan gì đến An Mạt."
Liên Hân Duy nghe thấy, mỗi một câu nói của anh đều như bảo vệ Cố An Mạt, trái tim cô đau nhói, "Lại là Cố An Mạt... Ha... Trước khi kết hôn là vậy, sau khi kết hôn vẫn vậy, mỗi lần chúng ta khắc khẩu, đều là vì Cố An Mạt!"
"Anh và cô ấy đã không còn quan hệ gì! Em cũng đã biết trước sự tồn tại của cô ấy!" Anh không nhịn được lớn tiếng phản biện vài câu.
"Đó là lý do anh đổ hết sai lầm lên đầu em? Trịnh Nhạc, em nói cho anh biết, một cây làm chẳng nên non!" Liên Hân Duy bắt đầu trở nên điên cuồng, anh nói như thể anh không có lỗi gì vậy.
"... Anh đã đồng ý kết hôn, em muốn anh đều đáp ứng, anh không biết anh còn có thể làm gì hơn. Ngày mai anh còn ca phẫu thuật quan trọng, anh ngủ trước đây." Trịnh Nhạc thở dài một hơi, kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể xác khiến anh đành chịu thua, anh không muốn lại cùng cô cãi nhau thêm nữa.
Liên Hân Duy nhìn anh đi vào thư phòng, nước mắt lại tràn mi. Từ khi họ kết hôn tới nay, thời gian anh ngủ tại thư phòng còn nhiều hơn cả ngủ ở phòng chính.
Cô chiếm được người đàn ông cô yêu, được cả hôn nhân, nhưng vì sao, lại không bao gồm hạnh phúc?
Tác giả :
C Tây Khê C