Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Quyển 2 - Chương 201: Nhanh!
Núi Trúc Long, Hoàng Lăng.
Lý Hiền Tông đang lặng yên quan sát trận thi đấu giữa hai sĩ tử. Nhìn bộ dáng bình tĩnh của ông, chẳng mấy ai có thể đoán được tâm trí của vị hoàng đế ấy lúc này đang bộn bề đủ loại suy tính. Ánh mắt thi thoảng liếc nhìn về phía kinh đô Đông Long, bàn tay Lý Hiền Tông bất chợt nắm chặt lại. Điều ông lo lắng rút cục cũng đã xảy ra!
Trên bầu trời thành Đông Long đột nhiên xuất hiện một điểm đen như mực. Từ vị trí của Lý Hiền Tông nhìn lại có thể rõ ràng thấy được, “vết mực” ấy đang nhanh chóng loang ra khắp một mảnh nền trời, bao phủ toàn bộ kinh thành trong bóng tối đáng sợ. Không chỉ có mình Lý Hiền Tông, các vị quan lại trong triều cũng nhanh chóng phát hiện ra biến cố bất thường nơi kinh thành. Cũng giống như vết mực loang nọ nhanh chóng chiếm trọn khoảng không thành Đông Long, sự nghi hoặc và lo lắng nhanh chóng chiếm trọn tâm trí các vị đại thần trong triều, thậm chí còn ảnh hưởng cả đến tâm tình của những binh sĩ thuộc binh đoàn Kim Long đang đảm nhận nhiệm vụ bảo hộ Hoàng Lăng.
“Rì rào!”
Gió mạnh bất chợt nổi lên, từng đợt cuồng phong cuốn qua khiến cho cả một mảnh trúc xanh xao động. Tiếng gió bất chợt chuyển dữ, từng rặng trúc lay trái ngả phải, tán trúc quét xuống mặt đất hất tung lên một trận cát bụi mù trời. Biến cố bất ngờ khiến bầu không khí vốn đã tràn ngập sự lo lắng bỗng chốc trở nên nặng nề lạ thường. Lý Hiền Tông nheo mắt nhìn ra phía xa, ánh mắt tinh nhạy nhanh chóng phát hiện ra một điểm khác lạ: cát bụi đang dần nhiễm đen!
Từng mảng sắc đen âm u cuồng cuộn vồ tới, dễ dàng chiếm lấy khoảng không gian xám xịt màu cát bụi mà tạo nên một thứ bóng tối xa lạ mà dữ dội.
Tiếng gió!
Hòa cùng âm thanh cát bụi cọ xát!
Cả hoàng lăng bị bao trùm bởi một thứ âm thanh “ồ ồ” mơ hồ, thi thoảng lại xen lẫn từng tiếng rít gào ghê rợn chẳng biết là do loài thú dữ nào phát ra.
“Toàn bộ binh sĩ trực thuộc binh đoàn Kim Long nghe lệnh: mau chóng tập hợp thành trận hình phòng thủ, cẩn thận bảo vệ những vị trí trọng yếu xung quanh Hoàng Lăng.”
Trước biến cố bất ngờ này, tướng quân lãnh đạo binh đoàn Kim Long vẫn bình tĩnh làm tròn trọng trách của mình. Mệnh lệnh vừa được ban bố, từng đội binh sĩ thuộc binh đoàn Kim Long nhanh chóng di chuyển, nháy mắt đã hình thành nên một trận hình phòng ngự chắc chắn bảo vệ hoàng đế cũng như toàn bộ bá quan văn võ. Ngay lúc trận hình được thành lập, tiếng gió cũng ngừng lại một cách bất ngờ. Sân rồng thoáng chốc đã trở nên tĩnh mịch lạ thường.
“Bịch!”
Một âm thanh trầm trọng bất chợt vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề. Dường như nhận được hiệu lệnh bắt đầu, từng tràng âm thanh nhịp bước đều đặn mà nặng nề vang lên. Âm thanh càng lúc càng tiến gần Hoàng Lăng. Đến tận lúc này, những người có mặt tại sân rồng mới cảm nhận được một cách rõ ràng áp lực ẩn dấu trong từng nhịp bước ấy. Ít nhất cũng phải có đến năm ngàn người cùng bước mới có thể tạo ra âm thanh vang dội đến vậy. Năm ngàn người nhịp bước đồng loạt không chút sai lệch, chỉ riêng điểm này cũng đã đủ thể hiện ra sự tinh nhuệ của đội ngũ này.
Bất chợt, tiếng bước chân nhất tề dừng lại. Xuyên qua màn khói bụi mù mịt, văn võ bá quan mơ hồ nhìn thấy được hình dáng của đội ngũ đã áp sát hoàng lăng. Sau tấm màn che bụi mờ, một đội binh sĩ chỉnh tề xếp hàng. Thân hình cao lớn vạm vỡ, áo giáp đen tuyền nặng nề, ánh mắt u tối như có thể xuyên thấu qua màn cát bụi mà uy hiếp tâm tình mọi người. Một tia sáng vội vã lướt qua, phản chiếu lại từng khối gai nhọn sắc bén mà lạnh lẽo.
“Ma tộc!”
Chẳng biết là ai đột nhiên thất thanh hô lên một tiếng khiến cho bầu không khí toàn trường vỡ òa trong niềm kinh hoảng. Đội quân tiếp cận bọn họ là một đội ma quân!
**************************************************
“Đội một nghe lệnh, lập tức tách ra thành năm tiểu đội, mỗi đội gồm hai mươi ma. Ngoại trừ một tiểu đội tấn công trực diện về phía đối phương, bốn tiểu đội còn lại lập tức phong tỏa khu vực này, không cho bất kỳ kẻ nào đến gần.”
“Đội ba nghe lệnh, chuyển thành đội hình mũi nhọn, tập trung toàn lực tấn công đối phương.”
“Đội bảy nghe lệnh, chuyển thành đội hình yểm hộ, bao bọc phía sau đội số ba.”
Ba đội ngũ ma quân vừa tiếp cận khu xóm liều phía Tây liền lập tức triển khai trận hình bao vây tiêu diệt, mục tiêu của bọn chúng chính là bóng dáng xinh đẹp đang nhảy múa giữa không trung. Vài người dân xấu số còn chưa kịp sơ tán chẳng may bị đám ác ma bắt gặp đều không tránh khỏi kết quả bị thảm sát đau lòng. Đám trẻ nghèo trốn trong mảnh sân nhỏ cuối khu xóm liều lúc này đều cảm nhận được một luồng áp lực hung dữ mà tàn ác đang nhanh chóng ập tới. Niềm hy vọng mới được thắp lên trong lòng chúng giờ đây lại bắt đầu lung lay, chẳng khác nào ngọn đèn dầu trước cơn gió dữ có thể tắt bất cứ lúc nào. Ánh mắt đám trẻ chỉ còn biết bám víu vào một chỗ dựa duy nhất là dáng hình Thanh, chỉ có vậy niềm tin trong lòng chúng mới dần trở nên vững vàng trước cơn sóng gió sắp ập tới.
Nhanh!
Phải nhanh hơn nữa!
Trong lòng Thanh lúc này chỉ còn một tâm niệm duy nhất, đó chính là phải hoàn thành điệu múa một cách nhanh nhất. Nàng rõ ràng cảm nhận được, đám trẻ đang gặp nguy hiểm, và cả chính nàng cũng đang gặp nguy hiểm. Từng đám ma quân nhanh chóng áp sát mảnh sân nhỏ. Chỉ còn vài phút nữa thôi, lũ trẻ sẽ phải đối mặt với đám ma quân. Nếu trong khoảng thời gian ấy mà nàng không thể hoàn thành điệu múa này, vậy số phận lũ trẻ...
Thanh lập tức loại bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Nàng không dám nghĩ đến kết quả khi đám trẻ phải đối mặt với lũ ác ma, cũng không dám để những suy nghĩ ấy nhiễu loạn tâm trí mình nữa. Đám mây đen tấn công càng lúc càng dữ dội khiến cho nguyên lực của Thanh bị tiêu hao cũng càng lúc càng nhanh. Nàng còn kiên trì được mấy phút? Có lẽ là ba phút, hoặc cũng có lẽ là hai phút rưỡi. Không được! Để cứu đám trẻ, và cũng là để cứu chính mình, nàng phải nhanh, nhanh hơn nữa!
Trên không trung, một vòng trăng sáng tỏ tròn đầy! Ánh trăng tinh khôi, ánh trăng trong trẻo, ánh trăng thanh lọc tất cả những thứ xấu xa trên thế gian này. Trong không gian thanh khiết ấy, chỉ còn từng cung đàn hòa lẫn vào ánh trăng. Tiếng đàn dồn dập vang xa, tiếng đàn thanh thúy hài hòa, tiếng đàn như tan vào ánh trăng mà vẫn không đánh mất đi vẻ thanh nhã độc đáo riêng mình. Giữa vầng trăng sáng, hòa theo nhịp đàn, một bóng người mờ ảo khiêu vũ. Chẳng ai có thể nhìn rõ chân dung người vũ công nọ, cũng chẳng ai có thể theo kịp nhịp múa của nàng. Người ta chỉ có thể dựa vào từng bóng ảo ảnh sống động lưu lại trong không trung để nhận ra được, mỗi động tác của nàng đều đẹp đến lạ thường.
“Tang!”
Tiếng đàn đột ngột đứt đoạn, âm thanh sắc bén như cứa thẳng vào lòng người. Sóng âm thanh lan tỏa từng vòng, hòa cùng ánh trăng sáng lạnh lẽo tạo thành một vòng đao bạc chém vào đám xúc tu. Từng cái xúc tu lần lượt bị chém đứt, vòng đao bạc vẫn đều đặn duy trì thế lan tỏa, dường như không gặp phải chút trở ngại nào. Tận đến khi đã chém đứt cái xúc tu cuối cùng, lưỡi đao ấy mới đột nhiên biến mất, vội vàng không chút dấu vết. Sau một thoáng sắc bén bất ngờ, ánh trăng sáng lại trở nên nhu hòa hiền dịu, nhưng dường như trong ánh trăng đã lẫn thêm chút sắc hồng mờ nhạt.
**************************************
“Hừ, con ả này ra tay ác thật. Đáng tiếc là vầng mây này mới chỉ thành hình trong thời gian ngắn, nếu như để thêm vài giờ nữa thì… Hừ hừ!”
“Đừng có nói lời thừa nữa, mau nghĩ cách đối phó với ả ta đi. Đám xúc tu kia phải mất một lúc nữa mới khôi phục lại được, mà chiêu thức của đối phương sắp hoàn tất rồi. Nếu để ả ta sử dụng thành công chiêu này thì đám mây mới hình thành này chỉ e là không đỡ nổi đâu.”
“Ngươi lo cái gì, chúng ta vẫn còn mấy chiêu chưa dùng ra cơ mà.”
“Thế nhưng những chiêu đó đều tiêu tốn rất nhiều năng lượng, nếu bây giờ sử dụng chỉ sợ sẽ khiến cho tiến độ của chúng ta bị tụt lại rất nhiều.”
“Hừ, giờ mà ngươi còn lo mấy chuyện vớ vẩn đó sao? Nếu chúng ta mà không sử dụng những chiêu đó thì cả đám mây này sẽ hỏng mất. Đến lúc đó thì còn nói gì đến tiến độ chậm hay nhanh nữa?”
“Thôi được rồi, nếu đã vậy thì chúng ta cũng nên ra tay thôi.”
Lời gã ma tộc nọ vừa dứt, đám mây đen đột nhiên ngừng chuyển động. Từng sợi khói đen vương vít khắp thành Đông Long đồng loạt cuốn về phía đám mây, ngưng tụ lại cùng một chỗ tạo thành một khối cầu đen tuyền dày đặc. Khói đen cọ nhẵn bề mặt khối cầu, khói đen thô bạo khắc lên mặt cầu từng ký hiệu tà ác khó hiểu. Ngay khi một tia khói đen cuối cùng đã tụ lại trong đám mây, trên bề mặt khối cầu đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
“Quác!”
Tiếng kêu chói tai bất ngờ xuyên thấu qua khối cầu mà truyền khắp thành Đông Long. Tiếng kêu vừa ngưng, toàn bộ khối cầu liền dứt khoát sụp đổ. Từ trong đám khói đen mờ mịt đột ngột xuất hiện một đôi cánh tối tăm, mỗi bên cánh còn gắn thêm bảy cái móng muốt sắc bén lạ thường. Cặp cánh khẽ động liền tạo ra một trận gió sắc rạch tan đám mây, để lộ ra toàn bộ thân hình của con quái thú được những kẻ giấu mặt triệu hồi. Chỉ thấy nơi cuống cánh gắn liền là một khung xương đen tuyền như mực, chính giữa bộ xương còn có một khối ngọc đen thi thoảng lại lóe ra vài tia u ám. Con quái thú tổng cộng có bốn chân, lại có hai cái đầu một đen một xám kì dị lạ thường. Hốc mắt u ám của con quái thú vừa nhìn thấy vầng trăng sáng đột nhiên lóe lên vài tia dữ tợn. Nó ngửa mặt lên trời thét vang một tiếng rồi tung mình vọt thẳng về phía vầng trăng. Bất cứ nơi nào con quái lướt qua, ánh sáng đều đồng loạt sụp đổ, chỉ còn lại một mảnh tối tăm sâu thẳm!
Lý Hiền Tông đang lặng yên quan sát trận thi đấu giữa hai sĩ tử. Nhìn bộ dáng bình tĩnh của ông, chẳng mấy ai có thể đoán được tâm trí của vị hoàng đế ấy lúc này đang bộn bề đủ loại suy tính. Ánh mắt thi thoảng liếc nhìn về phía kinh đô Đông Long, bàn tay Lý Hiền Tông bất chợt nắm chặt lại. Điều ông lo lắng rút cục cũng đã xảy ra!
Trên bầu trời thành Đông Long đột nhiên xuất hiện một điểm đen như mực. Từ vị trí của Lý Hiền Tông nhìn lại có thể rõ ràng thấy được, “vết mực” ấy đang nhanh chóng loang ra khắp một mảnh nền trời, bao phủ toàn bộ kinh thành trong bóng tối đáng sợ. Không chỉ có mình Lý Hiền Tông, các vị quan lại trong triều cũng nhanh chóng phát hiện ra biến cố bất thường nơi kinh thành. Cũng giống như vết mực loang nọ nhanh chóng chiếm trọn khoảng không thành Đông Long, sự nghi hoặc và lo lắng nhanh chóng chiếm trọn tâm trí các vị đại thần trong triều, thậm chí còn ảnh hưởng cả đến tâm tình của những binh sĩ thuộc binh đoàn Kim Long đang đảm nhận nhiệm vụ bảo hộ Hoàng Lăng.
“Rì rào!”
Gió mạnh bất chợt nổi lên, từng đợt cuồng phong cuốn qua khiến cho cả một mảnh trúc xanh xao động. Tiếng gió bất chợt chuyển dữ, từng rặng trúc lay trái ngả phải, tán trúc quét xuống mặt đất hất tung lên một trận cát bụi mù trời. Biến cố bất ngờ khiến bầu không khí vốn đã tràn ngập sự lo lắng bỗng chốc trở nên nặng nề lạ thường. Lý Hiền Tông nheo mắt nhìn ra phía xa, ánh mắt tinh nhạy nhanh chóng phát hiện ra một điểm khác lạ: cát bụi đang dần nhiễm đen!
Từng mảng sắc đen âm u cuồng cuộn vồ tới, dễ dàng chiếm lấy khoảng không gian xám xịt màu cát bụi mà tạo nên một thứ bóng tối xa lạ mà dữ dội.
Tiếng gió!
Hòa cùng âm thanh cát bụi cọ xát!
Cả hoàng lăng bị bao trùm bởi một thứ âm thanh “ồ ồ” mơ hồ, thi thoảng lại xen lẫn từng tiếng rít gào ghê rợn chẳng biết là do loài thú dữ nào phát ra.
“Toàn bộ binh sĩ trực thuộc binh đoàn Kim Long nghe lệnh: mau chóng tập hợp thành trận hình phòng thủ, cẩn thận bảo vệ những vị trí trọng yếu xung quanh Hoàng Lăng.”
Trước biến cố bất ngờ này, tướng quân lãnh đạo binh đoàn Kim Long vẫn bình tĩnh làm tròn trọng trách của mình. Mệnh lệnh vừa được ban bố, từng đội binh sĩ thuộc binh đoàn Kim Long nhanh chóng di chuyển, nháy mắt đã hình thành nên một trận hình phòng ngự chắc chắn bảo vệ hoàng đế cũng như toàn bộ bá quan văn võ. Ngay lúc trận hình được thành lập, tiếng gió cũng ngừng lại một cách bất ngờ. Sân rồng thoáng chốc đã trở nên tĩnh mịch lạ thường.
“Bịch!”
Một âm thanh trầm trọng bất chợt vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề. Dường như nhận được hiệu lệnh bắt đầu, từng tràng âm thanh nhịp bước đều đặn mà nặng nề vang lên. Âm thanh càng lúc càng tiến gần Hoàng Lăng. Đến tận lúc này, những người có mặt tại sân rồng mới cảm nhận được một cách rõ ràng áp lực ẩn dấu trong từng nhịp bước ấy. Ít nhất cũng phải có đến năm ngàn người cùng bước mới có thể tạo ra âm thanh vang dội đến vậy. Năm ngàn người nhịp bước đồng loạt không chút sai lệch, chỉ riêng điểm này cũng đã đủ thể hiện ra sự tinh nhuệ của đội ngũ này.
Bất chợt, tiếng bước chân nhất tề dừng lại. Xuyên qua màn khói bụi mù mịt, văn võ bá quan mơ hồ nhìn thấy được hình dáng của đội ngũ đã áp sát hoàng lăng. Sau tấm màn che bụi mờ, một đội binh sĩ chỉnh tề xếp hàng. Thân hình cao lớn vạm vỡ, áo giáp đen tuyền nặng nề, ánh mắt u tối như có thể xuyên thấu qua màn cát bụi mà uy hiếp tâm tình mọi người. Một tia sáng vội vã lướt qua, phản chiếu lại từng khối gai nhọn sắc bén mà lạnh lẽo.
“Ma tộc!”
Chẳng biết là ai đột nhiên thất thanh hô lên một tiếng khiến cho bầu không khí toàn trường vỡ òa trong niềm kinh hoảng. Đội quân tiếp cận bọn họ là một đội ma quân!
**************************************************
“Đội một nghe lệnh, lập tức tách ra thành năm tiểu đội, mỗi đội gồm hai mươi ma. Ngoại trừ một tiểu đội tấn công trực diện về phía đối phương, bốn tiểu đội còn lại lập tức phong tỏa khu vực này, không cho bất kỳ kẻ nào đến gần.”
“Đội ba nghe lệnh, chuyển thành đội hình mũi nhọn, tập trung toàn lực tấn công đối phương.”
“Đội bảy nghe lệnh, chuyển thành đội hình yểm hộ, bao bọc phía sau đội số ba.”
Ba đội ngũ ma quân vừa tiếp cận khu xóm liều phía Tây liền lập tức triển khai trận hình bao vây tiêu diệt, mục tiêu của bọn chúng chính là bóng dáng xinh đẹp đang nhảy múa giữa không trung. Vài người dân xấu số còn chưa kịp sơ tán chẳng may bị đám ác ma bắt gặp đều không tránh khỏi kết quả bị thảm sát đau lòng. Đám trẻ nghèo trốn trong mảnh sân nhỏ cuối khu xóm liều lúc này đều cảm nhận được một luồng áp lực hung dữ mà tàn ác đang nhanh chóng ập tới. Niềm hy vọng mới được thắp lên trong lòng chúng giờ đây lại bắt đầu lung lay, chẳng khác nào ngọn đèn dầu trước cơn gió dữ có thể tắt bất cứ lúc nào. Ánh mắt đám trẻ chỉ còn biết bám víu vào một chỗ dựa duy nhất là dáng hình Thanh, chỉ có vậy niềm tin trong lòng chúng mới dần trở nên vững vàng trước cơn sóng gió sắp ập tới.
Nhanh!
Phải nhanh hơn nữa!
Trong lòng Thanh lúc này chỉ còn một tâm niệm duy nhất, đó chính là phải hoàn thành điệu múa một cách nhanh nhất. Nàng rõ ràng cảm nhận được, đám trẻ đang gặp nguy hiểm, và cả chính nàng cũng đang gặp nguy hiểm. Từng đám ma quân nhanh chóng áp sát mảnh sân nhỏ. Chỉ còn vài phút nữa thôi, lũ trẻ sẽ phải đối mặt với đám ma quân. Nếu trong khoảng thời gian ấy mà nàng không thể hoàn thành điệu múa này, vậy số phận lũ trẻ...
Thanh lập tức loại bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Nàng không dám nghĩ đến kết quả khi đám trẻ phải đối mặt với lũ ác ma, cũng không dám để những suy nghĩ ấy nhiễu loạn tâm trí mình nữa. Đám mây đen tấn công càng lúc càng dữ dội khiến cho nguyên lực của Thanh bị tiêu hao cũng càng lúc càng nhanh. Nàng còn kiên trì được mấy phút? Có lẽ là ba phút, hoặc cũng có lẽ là hai phút rưỡi. Không được! Để cứu đám trẻ, và cũng là để cứu chính mình, nàng phải nhanh, nhanh hơn nữa!
Trên không trung, một vòng trăng sáng tỏ tròn đầy! Ánh trăng tinh khôi, ánh trăng trong trẻo, ánh trăng thanh lọc tất cả những thứ xấu xa trên thế gian này. Trong không gian thanh khiết ấy, chỉ còn từng cung đàn hòa lẫn vào ánh trăng. Tiếng đàn dồn dập vang xa, tiếng đàn thanh thúy hài hòa, tiếng đàn như tan vào ánh trăng mà vẫn không đánh mất đi vẻ thanh nhã độc đáo riêng mình. Giữa vầng trăng sáng, hòa theo nhịp đàn, một bóng người mờ ảo khiêu vũ. Chẳng ai có thể nhìn rõ chân dung người vũ công nọ, cũng chẳng ai có thể theo kịp nhịp múa của nàng. Người ta chỉ có thể dựa vào từng bóng ảo ảnh sống động lưu lại trong không trung để nhận ra được, mỗi động tác của nàng đều đẹp đến lạ thường.
“Tang!”
Tiếng đàn đột ngột đứt đoạn, âm thanh sắc bén như cứa thẳng vào lòng người. Sóng âm thanh lan tỏa từng vòng, hòa cùng ánh trăng sáng lạnh lẽo tạo thành một vòng đao bạc chém vào đám xúc tu. Từng cái xúc tu lần lượt bị chém đứt, vòng đao bạc vẫn đều đặn duy trì thế lan tỏa, dường như không gặp phải chút trở ngại nào. Tận đến khi đã chém đứt cái xúc tu cuối cùng, lưỡi đao ấy mới đột nhiên biến mất, vội vàng không chút dấu vết. Sau một thoáng sắc bén bất ngờ, ánh trăng sáng lại trở nên nhu hòa hiền dịu, nhưng dường như trong ánh trăng đã lẫn thêm chút sắc hồng mờ nhạt.
**************************************
“Hừ, con ả này ra tay ác thật. Đáng tiếc là vầng mây này mới chỉ thành hình trong thời gian ngắn, nếu như để thêm vài giờ nữa thì… Hừ hừ!”
“Đừng có nói lời thừa nữa, mau nghĩ cách đối phó với ả ta đi. Đám xúc tu kia phải mất một lúc nữa mới khôi phục lại được, mà chiêu thức của đối phương sắp hoàn tất rồi. Nếu để ả ta sử dụng thành công chiêu này thì đám mây mới hình thành này chỉ e là không đỡ nổi đâu.”
“Ngươi lo cái gì, chúng ta vẫn còn mấy chiêu chưa dùng ra cơ mà.”
“Thế nhưng những chiêu đó đều tiêu tốn rất nhiều năng lượng, nếu bây giờ sử dụng chỉ sợ sẽ khiến cho tiến độ của chúng ta bị tụt lại rất nhiều.”
“Hừ, giờ mà ngươi còn lo mấy chuyện vớ vẩn đó sao? Nếu chúng ta mà không sử dụng những chiêu đó thì cả đám mây này sẽ hỏng mất. Đến lúc đó thì còn nói gì đến tiến độ chậm hay nhanh nữa?”
“Thôi được rồi, nếu đã vậy thì chúng ta cũng nên ra tay thôi.”
Lời gã ma tộc nọ vừa dứt, đám mây đen đột nhiên ngừng chuyển động. Từng sợi khói đen vương vít khắp thành Đông Long đồng loạt cuốn về phía đám mây, ngưng tụ lại cùng một chỗ tạo thành một khối cầu đen tuyền dày đặc. Khói đen cọ nhẵn bề mặt khối cầu, khói đen thô bạo khắc lên mặt cầu từng ký hiệu tà ác khó hiểu. Ngay khi một tia khói đen cuối cùng đã tụ lại trong đám mây, trên bề mặt khối cầu đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
“Quác!”
Tiếng kêu chói tai bất ngờ xuyên thấu qua khối cầu mà truyền khắp thành Đông Long. Tiếng kêu vừa ngưng, toàn bộ khối cầu liền dứt khoát sụp đổ. Từ trong đám khói đen mờ mịt đột ngột xuất hiện một đôi cánh tối tăm, mỗi bên cánh còn gắn thêm bảy cái móng muốt sắc bén lạ thường. Cặp cánh khẽ động liền tạo ra một trận gió sắc rạch tan đám mây, để lộ ra toàn bộ thân hình của con quái thú được những kẻ giấu mặt triệu hồi. Chỉ thấy nơi cuống cánh gắn liền là một khung xương đen tuyền như mực, chính giữa bộ xương còn có một khối ngọc đen thi thoảng lại lóe ra vài tia u ám. Con quái thú tổng cộng có bốn chân, lại có hai cái đầu một đen một xám kì dị lạ thường. Hốc mắt u ám của con quái thú vừa nhìn thấy vầng trăng sáng đột nhiên lóe lên vài tia dữ tợn. Nó ngửa mặt lên trời thét vang một tiếng rồi tung mình vọt thẳng về phía vầng trăng. Bất cứ nơi nào con quái lướt qua, ánh sáng đều đồng loạt sụp đổ, chỉ còn lại một mảnh tối tăm sâu thẳm!
Tác giả :
khanhan18