Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Quyển 2 - Chương 133: Viện binh
“Bịch…bịch…bịch!”
Từng âm thanh va đập nặng nề vang lên. Càn Hiếu, Nguyễn Phong, ác ma lần lượt bị xung lực từ vụ nổ hất xuống đất. Trên không trung, một khối lửa đỏ rực mà u ám liên tục co bóp như một trái tim. Theo mỗi một nhịp đập của khối “tim lửa” này lại bùng phát một làn sóng lửa, cảnh tượng chẳng khác nào ngày tận thế.
Không! Chính xác mà nói, đây chính là tận thế, tận thế đối với kẻ ác ma hung dữ tàn độc. Từng làn sóng lửa tỏa ra đều cuốn về phía ác ma, hoàn toàn “nuốt gọn” hắn. Ác ma nằm trên mặt đất lăn lộn dãy dụa hòng dập tắt đi ngọn lửa đáng sợ, thế nhưng linh hỏa liệu sẽ bị dập tắt đơn giản như vậy sao? Mặt đất nơi ác ma lăn lộn dần dần bị linh hỏa hòa tan, cả một khoảng đất đá cứng rắn nhanh chóng hóa thành dung nham đỏ rực. Thân thể ác ma càng lúc càng lún sâu vào trong lớp dung nham bỏng cháy, khắp không gian chỉ còn lại tiếng la hét điên cuồng của hắn.
“Aaaaaa… Nóng! Nóng quá! Khốn kiếp, các ngươi đừng tưởng như thế này là đã có thể tiêu diệt được ta. Aaa…”
Ác ma đau khổ kêu gào trong bể dung nham, tiếng kêu tràn ngập đau đớn và giận dữ. Các tu luyện giả may mắn sống sót lúc này đều lặng yên quan sát ác ma giãy dụa trong biển lửa. Có kẻ thì hả hê trong lòng, có kẻ thở dài tiếc nuối cho những người đã bị ác ma hãm hại, lại có người phẫn hận xông lên bồi thêm cho ác ma mấy đòn. Nguyễn Phong cùng Càn Hiếu cũng chỉ lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Hai người bọn họ sau khi liên thủ dung hợp linh hỏa đều đã tiêu hao hầu như toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, huống chi cả hai còn bị xung lực hất rơi xuống đất, khí huyết trong cơ thể cũng bị chấn động bất ổn.
Trong bể lửa, ác ma đã ngừng kêu gào. Hắn biết rõ lúc này không nên lãng phí sức lực vô ích như vậy, mà thực ra dù có muốn kêu gào hơn nữa thì hắn cũng đã không còn đủ sức. Thân thể hắn lúc này có thể nói là tàn tạ vô cùng. Lớp vảy giáp bên ngoài thân thể đã bị linh hỏa nung chảy, cuối cùng rã rời thành từng mảng. Những chiếc gai nhọn hoắt trên thân ác ma cũng bị thiêu rụi gần hết, chỉ còn trơ lại một đám lõi xương đen nhánh như than. Cặp sừng nhọn trên đầu ác ma lúc này cũng bị thiêu cháy hơn nửa, may mà còn có một tầng ma khí bảo vệ phần gốc nên mới giữ cho chúng không bị đốt thành than. Ác ma đau đớn vô cùng, đau đến nỗi không còn sức để gào thét. Hắn cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo trước những cơn đau, ma khí trong cơ thể nhanh chóng tràn ra tạo thành một lớp ma hỏa kháng cự với linh hỏa đang thiêu đốt. Thế nhưng ma hỏa dường như cũng khó có thể bảo vệ được hắn, đám ma khí vừa chạm vào linh hỏa liền bị linh hỏa hòa tan ngay lập tức. Ác ma cảm nhận được rõ ràng cái chết đã đến rất gần với hắn, nếu như không có gì thay đổi thì chỉ trong phút chốc nữa thôi hắn sẽ bị linh hỏa thiêu cháy hoàn toàn.
“Aaaa. Thủy Tuyệt, Sát Thiên, các ngươi còn không mau đến giúp ta một tay?”
Vào giây phút đứng giữa ranh giới sống và chết, ác ma cuối cùng cũng quyết định dẹp bỏ danh dự sang một bên, lên tiếng kêu gọi sự giúp đỡ của đồng bọn. Lời hắn vừa nói ra liền khiến cho đám người Nguyễn Phong biến sắc. Chỉ một tên ác ma đã đủ khiến bọn họ chật vật như thế này, nếu giờ lại xuất hiện thêm hai tên nữa thì chỉ e bọn họ hôm nay sẽ phải chôn thây tại nơi đây. Đúng lúc này, từ phía xa vọng lại một tràng tiếng cười điên cuồng sặc mùi sát khí, kèm theo còn có một giọng cười ma mị quyến rũ chết người.
“Ha ha, đây chẳng phải là Cuồng Huyết sao? Đường đường là một trong mười người trẻ tuổi có tiềm lực nhất ma tộc, thế ma lúc này lại phải chịu hạ mình cầu xin bọn ta giúp đỡ ư? Đúng là không ngờ đến đấy”
“Sát Thiên! Ngươi đừng có nói nhảm nữa, có giỏi thì mau xuống đây chịu cảnh bị linh hỏa thiêu thân thử xem ngươi sẽ thế nào. Mau mau giúp ta một tay dập tắt đám linh hỏa này đi, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Cuồng Huyết bị vây giữa biển lửa lúc này đã sức cùng lực kiệt, lời nói cũng có vẻ thều thào khó nghe. Kẻ được gọi là Sát Thiên thấy vậy cũng không cười đùa nữa, hắn liếc mắt ngầm trao đổi với kẻ còn lại sau đó liền tiến đến giúp Cuồng Huyết một tay. Ác ma còn lại, cũng chính là Thủy Tuyệt, không ngờ lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Nếu không phải nàng xuất hiện cùng với bọn ác ma thì khó ai có thể ngờ được một người con gái tuyệt sắc thế này lại là ma quỷ. Thủy Tuyệt dáng vẻ yểu điệu nhẹ bước trên không tiến về phía mấy người Nguyễn Phong. Đám nam nhân phía dưới khi nhìn thấy bóng dáng yêu kiều ấy thì đều như bị hút hồn, ngơ ngẩn nhìn mãi không dứt. Nguyễn Phong cũng suýt chút nữa thì đã bị hớp hồn, thế nhưng hắn kịp thời cắn vào đầu lưỡi khiến cho tinh thần nhanh chóng tỉnh táo lại. Đối mặt với loài ác ma thì không thể thả lỏng cảnh giác được, đối phương càng quyến rũ thì chắc chắn là càng nguy hiểm, càng dễ dàng đoạt đi tính mạng của kẻ khác. Nhanh chóng cảnh tỉnh mấy người xung quanh, Nguyễn Phong cẩn thận quan sát từng hành động của đối phương. Thủy Tuyệt nhận thấy bí pháp quyến rũ của mình không có tác dụng đối với Nguyễn Phong thì chẳng hề buồn phiền, đôi môi xinh tươi khẽ mỉm cười, giọng nói dễ nghe hấp dẫn lòng người nhẹ nhàng cất lên:
“Công tử, người cần gì phải khẩn trương như thế. Chẳng nhẽ bộ dạng của ta xấu đến mức công tử không dám nhìn hay sao?”
Lời nói của Thủy Tuyệt mềm mại như nước, âm thanh thấm nhuần vào lòng người khiến người nghe như si như say. Thế nhưng, thứ âm thanh tựa như tiên nhạc ấy khi lọt vào tai Nguyễn Phong lại chẳng khác nào lời nói của ma quỷ. Nguyễn Phong cố gắng thủ vững tâm thần, nguyên lực toàn thân nháy mắt đã vận chuyển đến mức tối đa, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Xung quanh Nguyễn Phong, từng làn gió nhẹ khe khẽ thổi qua, tưởng như vô hại mà lại ẩn chứa bố cục lạ kỳ, tạo thành một tầng phòng ngự vững chắc.
“Cô nương không cần phải trêu đùa chúng tôi. Cô quả thật rất đẹp, chẳng khác nào tiên nữ giáng trần, thế nhưng vẻ đẹp của cô thực quá mức cao xa khiến mấy người phàm nhân chúng tôi chẳng dám với tới”.
Đối phương đã không chủ động công kích, Nguyễn Phong cũng không muốn khởi đầu tranh đấu. Dù sao thì đối phương sức sung lực mãn, trong khi bên mình lại vừa trải qua một trận thảm chiến, giờ mà hắn liều lĩnh tham gia một trận chiến nữa thì e là khó mà thắng nổi. Nguyễn Phong thong thả đáp lời cô gái, giọng điệu của hắn tự nhiên vô cùng nhưng đã ngầm tỏ ý xa cách. Thủy Tuyệt thấy vậy thì khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên u oán, giọng nói thấm lòng người mang đầy ý trách móc:
“Công tử thật quá vô tâm, người ta chỉ muốn làm quen với chàng thôi mà. Thiếp đây từ sớm đã được thấy phong thái anh hùng của công tử mà sinh ra lòng ngưỡng mộ, chỉ muốn được cùng công tử quen biết, ấy vậy mà chàng lại vô tình cự tuyệt từ ngoài xa, thật khiến cho thiếp đau lòng.”
Thật sự mà nói, ma nữ Thủy Nguyệt này biểu diễn quá giỏi, khi cười thì khiến cho người ta mê đắm mà thấy vui lây, khi u oán trách móc lại khiến cho người ta đau lòng thương xót. Dù đã biết rõ ả là ma nữ, thế nhưng Nguyễn Phong cũng đã mấy lần suýt nữa bị ả đánh lừa. Nguyễn Phong hít sâu một hơi để bình tâm, không khí nóng bỏng xộc vào mũi khiến hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Cô nương không cần phải đau lòng, ta chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, nào đáng để cô nương mến mộ. Ta quả thật cũng muốn làm quen với cô nương, chỉ có điều hoàn cảnh hôm nay không thích hợp. Nếu cô nương không chê thì ngày khác chúng ta sẽ hẹn gặp lại.”
Nói đến đây, Nguyễn Phong khẽ dùng nguyên lực thúc đẩy khiến cho tầng phòng ngự quanh thân thể mạnh mẽ rung động, từng trận cuồng phong gào rít cảnh cáo Thủy Tuyệt đang tiến đến. Thế nhưng thật không ngờ ả ma nữ này lại chẳng thèm để tâm đến tầng phòng ngự ấy, thân thể nàng ta giống như hình thành từ nước vậy, mặc cho gió rít quét qua nhưng cũng chẳng chút ảnh hưởng. Thủy Tuyệt cứ thế tiến về phía Nguyễn Phong, chốc lát đã bước qua tầng phòng ngự dày đặc của hắn. Đôi mắt nàng khẽ liếc về phía Nguyễn Phong, ánh mắt ấy thật quyến rũ vô cùng, dễ dàng khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng bị hấp dẫn. Nguyễn Phong thấy vậy thì nhắm chặt mắt lại, nhanh chóng khai mở tâm nhãn để quan sát mọi sự vật. Thủy Tuyệt thấy phản ứng của hắn thì bật cười khúc khích, tiếng cười réo rắt chẳng khác nào tiếng chuông bạc, nhẹ nhàng thấm vào lòng người:
“Công tử, chàng đừng khẩn trương thế chứ. Thiếp hôm nay thật chỉ muốn làm quen với công tử mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác cả.”
Nói đến đây, ả ta khẽ đặt tay lên môi, làm một động tác hôn gió gửi về phía Nguyễn Phong. Thế rồi nháy mắt ả đã lùi về phía sau, quay lại trợ giúp hai tên ác ma còn lại. Trước khi quay đi, ả còn nhắn lại một lời với Nguyễn Phong:
“Lần sau chúng ta nhất định sẽ gặp lại, công tử đừng quên đấy nhé”
Sát Thiên đang giúp đỡ Cuồng Huyết thoát khỏi đám linh hỏa nhìn thấy cảnh ấy thì trong mắt lóe lên vẻ giận dữ, hắn vội vã lên tiếng kêu gọi Thủy Tuyệt:
“Thủy Tuyệt, nàng đừng đùa cợt với bọn chúng nữa, mau qua đây giúp ta một tay đi.”
“Được rồi, ta đến ngay đây. Các ngươi làm việc thật chậm chạp quá, có mỗi một đám linh hỏa này mà mãi chẳng dập tắt được”
“Đám linh hỏa này liên tục được tiếp thêm năng lượng, sao có thể dập tắt dễ dàng như vậy được. Bây giờ nàng hãy phong tỏa nguồn năng lượng trên kia lại, có vậy thì mới dập tắt được đám linh hỏa này.”
Thủy Tuyệt nháy mắt đã phi thân lên giữa không trung, từ trong cơ thể làn ta, ma khí tràn ra như nước bao trùm lên nguồn năng lượng của đám linh hỏa, tạo cơ hội cho Cuồng Huyết thoát khốn.
Từng âm thanh va đập nặng nề vang lên. Càn Hiếu, Nguyễn Phong, ác ma lần lượt bị xung lực từ vụ nổ hất xuống đất. Trên không trung, một khối lửa đỏ rực mà u ám liên tục co bóp như một trái tim. Theo mỗi một nhịp đập của khối “tim lửa” này lại bùng phát một làn sóng lửa, cảnh tượng chẳng khác nào ngày tận thế.
Không! Chính xác mà nói, đây chính là tận thế, tận thế đối với kẻ ác ma hung dữ tàn độc. Từng làn sóng lửa tỏa ra đều cuốn về phía ác ma, hoàn toàn “nuốt gọn” hắn. Ác ma nằm trên mặt đất lăn lộn dãy dụa hòng dập tắt đi ngọn lửa đáng sợ, thế nhưng linh hỏa liệu sẽ bị dập tắt đơn giản như vậy sao? Mặt đất nơi ác ma lăn lộn dần dần bị linh hỏa hòa tan, cả một khoảng đất đá cứng rắn nhanh chóng hóa thành dung nham đỏ rực. Thân thể ác ma càng lúc càng lún sâu vào trong lớp dung nham bỏng cháy, khắp không gian chỉ còn lại tiếng la hét điên cuồng của hắn.
“Aaaaaa… Nóng! Nóng quá! Khốn kiếp, các ngươi đừng tưởng như thế này là đã có thể tiêu diệt được ta. Aaa…”
Ác ma đau khổ kêu gào trong bể dung nham, tiếng kêu tràn ngập đau đớn và giận dữ. Các tu luyện giả may mắn sống sót lúc này đều lặng yên quan sát ác ma giãy dụa trong biển lửa. Có kẻ thì hả hê trong lòng, có kẻ thở dài tiếc nuối cho những người đã bị ác ma hãm hại, lại có người phẫn hận xông lên bồi thêm cho ác ma mấy đòn. Nguyễn Phong cùng Càn Hiếu cũng chỉ lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Hai người bọn họ sau khi liên thủ dung hợp linh hỏa đều đã tiêu hao hầu như toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, huống chi cả hai còn bị xung lực hất rơi xuống đất, khí huyết trong cơ thể cũng bị chấn động bất ổn.
Trong bể lửa, ác ma đã ngừng kêu gào. Hắn biết rõ lúc này không nên lãng phí sức lực vô ích như vậy, mà thực ra dù có muốn kêu gào hơn nữa thì hắn cũng đã không còn đủ sức. Thân thể hắn lúc này có thể nói là tàn tạ vô cùng. Lớp vảy giáp bên ngoài thân thể đã bị linh hỏa nung chảy, cuối cùng rã rời thành từng mảng. Những chiếc gai nhọn hoắt trên thân ác ma cũng bị thiêu rụi gần hết, chỉ còn trơ lại một đám lõi xương đen nhánh như than. Cặp sừng nhọn trên đầu ác ma lúc này cũng bị thiêu cháy hơn nửa, may mà còn có một tầng ma khí bảo vệ phần gốc nên mới giữ cho chúng không bị đốt thành than. Ác ma đau đớn vô cùng, đau đến nỗi không còn sức để gào thét. Hắn cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo trước những cơn đau, ma khí trong cơ thể nhanh chóng tràn ra tạo thành một lớp ma hỏa kháng cự với linh hỏa đang thiêu đốt. Thế nhưng ma hỏa dường như cũng khó có thể bảo vệ được hắn, đám ma khí vừa chạm vào linh hỏa liền bị linh hỏa hòa tan ngay lập tức. Ác ma cảm nhận được rõ ràng cái chết đã đến rất gần với hắn, nếu như không có gì thay đổi thì chỉ trong phút chốc nữa thôi hắn sẽ bị linh hỏa thiêu cháy hoàn toàn.
“Aaaa. Thủy Tuyệt, Sát Thiên, các ngươi còn không mau đến giúp ta một tay?”
Vào giây phút đứng giữa ranh giới sống và chết, ác ma cuối cùng cũng quyết định dẹp bỏ danh dự sang một bên, lên tiếng kêu gọi sự giúp đỡ của đồng bọn. Lời hắn vừa nói ra liền khiến cho đám người Nguyễn Phong biến sắc. Chỉ một tên ác ma đã đủ khiến bọn họ chật vật như thế này, nếu giờ lại xuất hiện thêm hai tên nữa thì chỉ e bọn họ hôm nay sẽ phải chôn thây tại nơi đây. Đúng lúc này, từ phía xa vọng lại một tràng tiếng cười điên cuồng sặc mùi sát khí, kèm theo còn có một giọng cười ma mị quyến rũ chết người.
“Ha ha, đây chẳng phải là Cuồng Huyết sao? Đường đường là một trong mười người trẻ tuổi có tiềm lực nhất ma tộc, thế ma lúc này lại phải chịu hạ mình cầu xin bọn ta giúp đỡ ư? Đúng là không ngờ đến đấy”
“Sát Thiên! Ngươi đừng có nói nhảm nữa, có giỏi thì mau xuống đây chịu cảnh bị linh hỏa thiêu thân thử xem ngươi sẽ thế nào. Mau mau giúp ta một tay dập tắt đám linh hỏa này đi, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Cuồng Huyết bị vây giữa biển lửa lúc này đã sức cùng lực kiệt, lời nói cũng có vẻ thều thào khó nghe. Kẻ được gọi là Sát Thiên thấy vậy cũng không cười đùa nữa, hắn liếc mắt ngầm trao đổi với kẻ còn lại sau đó liền tiến đến giúp Cuồng Huyết một tay. Ác ma còn lại, cũng chính là Thủy Tuyệt, không ngờ lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Nếu không phải nàng xuất hiện cùng với bọn ác ma thì khó ai có thể ngờ được một người con gái tuyệt sắc thế này lại là ma quỷ. Thủy Tuyệt dáng vẻ yểu điệu nhẹ bước trên không tiến về phía mấy người Nguyễn Phong. Đám nam nhân phía dưới khi nhìn thấy bóng dáng yêu kiều ấy thì đều như bị hút hồn, ngơ ngẩn nhìn mãi không dứt. Nguyễn Phong cũng suýt chút nữa thì đã bị hớp hồn, thế nhưng hắn kịp thời cắn vào đầu lưỡi khiến cho tinh thần nhanh chóng tỉnh táo lại. Đối mặt với loài ác ma thì không thể thả lỏng cảnh giác được, đối phương càng quyến rũ thì chắc chắn là càng nguy hiểm, càng dễ dàng đoạt đi tính mạng của kẻ khác. Nhanh chóng cảnh tỉnh mấy người xung quanh, Nguyễn Phong cẩn thận quan sát từng hành động của đối phương. Thủy Tuyệt nhận thấy bí pháp quyến rũ của mình không có tác dụng đối với Nguyễn Phong thì chẳng hề buồn phiền, đôi môi xinh tươi khẽ mỉm cười, giọng nói dễ nghe hấp dẫn lòng người nhẹ nhàng cất lên:
“Công tử, người cần gì phải khẩn trương như thế. Chẳng nhẽ bộ dạng của ta xấu đến mức công tử không dám nhìn hay sao?”
Lời nói của Thủy Tuyệt mềm mại như nước, âm thanh thấm nhuần vào lòng người khiến người nghe như si như say. Thế nhưng, thứ âm thanh tựa như tiên nhạc ấy khi lọt vào tai Nguyễn Phong lại chẳng khác nào lời nói của ma quỷ. Nguyễn Phong cố gắng thủ vững tâm thần, nguyên lực toàn thân nháy mắt đã vận chuyển đến mức tối đa, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Xung quanh Nguyễn Phong, từng làn gió nhẹ khe khẽ thổi qua, tưởng như vô hại mà lại ẩn chứa bố cục lạ kỳ, tạo thành một tầng phòng ngự vững chắc.
“Cô nương không cần phải trêu đùa chúng tôi. Cô quả thật rất đẹp, chẳng khác nào tiên nữ giáng trần, thế nhưng vẻ đẹp của cô thực quá mức cao xa khiến mấy người phàm nhân chúng tôi chẳng dám với tới”.
Đối phương đã không chủ động công kích, Nguyễn Phong cũng không muốn khởi đầu tranh đấu. Dù sao thì đối phương sức sung lực mãn, trong khi bên mình lại vừa trải qua một trận thảm chiến, giờ mà hắn liều lĩnh tham gia một trận chiến nữa thì e là khó mà thắng nổi. Nguyễn Phong thong thả đáp lời cô gái, giọng điệu của hắn tự nhiên vô cùng nhưng đã ngầm tỏ ý xa cách. Thủy Tuyệt thấy vậy thì khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên u oán, giọng nói thấm lòng người mang đầy ý trách móc:
“Công tử thật quá vô tâm, người ta chỉ muốn làm quen với chàng thôi mà. Thiếp đây từ sớm đã được thấy phong thái anh hùng của công tử mà sinh ra lòng ngưỡng mộ, chỉ muốn được cùng công tử quen biết, ấy vậy mà chàng lại vô tình cự tuyệt từ ngoài xa, thật khiến cho thiếp đau lòng.”
Thật sự mà nói, ma nữ Thủy Nguyệt này biểu diễn quá giỏi, khi cười thì khiến cho người ta mê đắm mà thấy vui lây, khi u oán trách móc lại khiến cho người ta đau lòng thương xót. Dù đã biết rõ ả là ma nữ, thế nhưng Nguyễn Phong cũng đã mấy lần suýt nữa bị ả đánh lừa. Nguyễn Phong hít sâu một hơi để bình tâm, không khí nóng bỏng xộc vào mũi khiến hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Cô nương không cần phải đau lòng, ta chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, nào đáng để cô nương mến mộ. Ta quả thật cũng muốn làm quen với cô nương, chỉ có điều hoàn cảnh hôm nay không thích hợp. Nếu cô nương không chê thì ngày khác chúng ta sẽ hẹn gặp lại.”
Nói đến đây, Nguyễn Phong khẽ dùng nguyên lực thúc đẩy khiến cho tầng phòng ngự quanh thân thể mạnh mẽ rung động, từng trận cuồng phong gào rít cảnh cáo Thủy Tuyệt đang tiến đến. Thế nhưng thật không ngờ ả ma nữ này lại chẳng thèm để tâm đến tầng phòng ngự ấy, thân thể nàng ta giống như hình thành từ nước vậy, mặc cho gió rít quét qua nhưng cũng chẳng chút ảnh hưởng. Thủy Tuyệt cứ thế tiến về phía Nguyễn Phong, chốc lát đã bước qua tầng phòng ngự dày đặc của hắn. Đôi mắt nàng khẽ liếc về phía Nguyễn Phong, ánh mắt ấy thật quyến rũ vô cùng, dễ dàng khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng bị hấp dẫn. Nguyễn Phong thấy vậy thì nhắm chặt mắt lại, nhanh chóng khai mở tâm nhãn để quan sát mọi sự vật. Thủy Tuyệt thấy phản ứng của hắn thì bật cười khúc khích, tiếng cười réo rắt chẳng khác nào tiếng chuông bạc, nhẹ nhàng thấm vào lòng người:
“Công tử, chàng đừng khẩn trương thế chứ. Thiếp hôm nay thật chỉ muốn làm quen với công tử mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác cả.”
Nói đến đây, ả ta khẽ đặt tay lên môi, làm một động tác hôn gió gửi về phía Nguyễn Phong. Thế rồi nháy mắt ả đã lùi về phía sau, quay lại trợ giúp hai tên ác ma còn lại. Trước khi quay đi, ả còn nhắn lại một lời với Nguyễn Phong:
“Lần sau chúng ta nhất định sẽ gặp lại, công tử đừng quên đấy nhé”
Sát Thiên đang giúp đỡ Cuồng Huyết thoát khỏi đám linh hỏa nhìn thấy cảnh ấy thì trong mắt lóe lên vẻ giận dữ, hắn vội vã lên tiếng kêu gọi Thủy Tuyệt:
“Thủy Tuyệt, nàng đừng đùa cợt với bọn chúng nữa, mau qua đây giúp ta một tay đi.”
“Được rồi, ta đến ngay đây. Các ngươi làm việc thật chậm chạp quá, có mỗi một đám linh hỏa này mà mãi chẳng dập tắt được”
“Đám linh hỏa này liên tục được tiếp thêm năng lượng, sao có thể dập tắt dễ dàng như vậy được. Bây giờ nàng hãy phong tỏa nguồn năng lượng trên kia lại, có vậy thì mới dập tắt được đám linh hỏa này.”
Thủy Tuyệt nháy mắt đã phi thân lên giữa không trung, từ trong cơ thể làn ta, ma khí tràn ra như nước bao trùm lên nguồn năng lượng của đám linh hỏa, tạo cơ hội cho Cuồng Huyết thoát khốn.
Tác giả :
khanhan18