Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 431: Cưng chiều tận xương (25)
Hôn lễ của Tông Chính Bân và An Noãn được tổ chức vô cùng long trọng, thu hút sự quan tâm của toàn thành phố W, rất nhiều phóng viên có mặt để chụp hình đưa tin.
Hơn nữa những người tới tham dự hôn lễ đều là những nhân vật có tiếng tăm trên thị trường kinh doanh, thân phận của mỗi người đều không hề tầm thường. Xem ra Tông Chính Bân vì hôn lễ này đã bỏ ra rất nhiều tâm sức, một hôn lễ trong mơ như thế là niềm mơ ước của mọi cô gái.
Khát vọng lớn nhất của đời người con gái chẳng phải là gả cho đúng người, được trở thành nàng công chúa khiến cả thế giới ngưỡng mộ trong ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời hay sao?
Cho nên một cô gái xuất thân tầm thường như An Noãn lại có cơ hội như vậy, quả thực khiến người ta ngưỡng mộ mà sinh lòng đố kị.
Ninh Thư ngồi ở một góc, mấy tay vệ sĩ luôn ở bên cạnh bảo vệ cô không rời nửa bước.
Tiếng vĩ cầm du dương ngân vang báo hiệu hôn lễ được bắt đầu, khắp không gian tràn ngập bầu không khí ngọt ngào, hạnh phúc.
Cô dâu từ trong biển người bước ra, An Noãn khoác trên mình chiếc váy cưới vô cùng quý giá, tinh xảo, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền gắn kim cương vô cùng rực rỡ.
An Noãn bình thường chỉ là một giai nhân thanh tú nhưng khi trang điểm và trưng diện như thế này lại khiến người ta không khỏi kinh ngạc trước vẻ diễm lệ của mình.
An Noãn vừa xuất hiện, cánh phóng viên vây xung quanh liền điên cuồng hướng ống kính về phía cô ta chụp liên hồi, trên mặt An Noãn lộ ra nụ cười ngọt ngào ngập tràn hạnh phúc.
An Noãn được cha mình nắm tay dẫn về phía Tông Chính Bân, Tông Chính Bân khóe miệng tươi cười, ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn An Noãn đang tiến từng bước về phía mình, cảm giác hạnh phúc của đời hắn đang gần kề trong gang tấc.
Mắt nhìn Tông Chính Bân và An Noãn cùng trao nhau những lời thề nguyền hẹn ước, ràng buộc trong lòng Ninh Thư cũng vợi đi phần nào.
Ninh Thư nhìn chung quanh một lượt, nhận ra nét mặt cha mẹ Tông Chính Bân không vui mừng cho lắm, hiển nhiên là không vừa lòng với nàng dâu này.
Thực ra trong kịch bản, cha mẹ của Cung Lạc cũng không hài lòng với An Noãn, nhưng Cung Lạc quản lý tập đoàn Cung thị làm ăn rất tốt, cổ phần hắn nắm giữ còn nhiều hơn cha mẹ và các cổ đông khác nên quyền lực đều nằm trong tay hắn.
Vai cánh của Cung Lạc vô cùng vững chãi nên cha mẹ không làm gì được hắn, hơn nữa An Noãn cũng rất hiếm khi bị bố mẹ chồng làm khó vì những chuyện này đều có Cung Lạc ra tay giúp An Noãn xử lý ổn thỏa.
Nhưng Tông Chính Bân suy cho cùng cũng chưa đạt đến trình độ ấy, hắn chưa vững mạnh đến mức có thể làm mọi việc theo ý mình được.
Cung Lạc vẫn luôn chiều theo An Noãn để An Noãn có thể hạnh phúc mà không bị tổn thương trong cuộc hôn nhân có khoảng cách cực lớn này.
Nhưng Tông Chính Bân có thể làm được như vậy không?
Bất kể như thế nào Cung Lạc vẫn lớn mạnh hơn Tông Chính Bân, nói cho cùng thì Cung Lạc ban đầu mới là nam chính.
Ngay lúc Tông Chính Bân và An Noãn chuẩn bị trao nhẫn cho nhau thì có một cô nàng mang giày cao gót, ăn mặc diêm dúa loè loẹt bước vào, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà chát chúa.
Tình thế này xem ra không mấy tốt đẹp, vừa nhìn là đoán ra ngay đây là hồng nhan tri kỷ mà Tông Chính Bân chưa giải quyết triệt để.
Tông Chính Bân nhìn thấy cô nàng, mặt lập tức biến sắc, dứt khoát sai bảo vệ lôi cô ta đi.
Mấy tay bảo vệ to cao xông tới định kéo cô nàng đi nhưng cô ta lại nhanh chóng rút từ trong túi xách ra một khẩu súng ngắn, bắn một nhát lên trần nhà. Cả hội trường hôn lễ lập tức trở nên căng thẳng, hỗn loạn, mấy cô gái kinh hoảng ôm lấy đầu thét lên chói tai.
An Noãn sợ hãi, sắc mặt tái mét, Tông Chính Bân ôm An Noãn vào ngực dỗ dành, lại lạnh lùng nhìn cô nàng diêm dúa loè loẹt vừa bắn một nhát súng kia: "Nguy Hồng, cô muốn làm gì?"
Ninh Thư biết cô nàng tên Nguy Hồng này, cô ta là con gái của lão đại X thành phố W, ngày trước Tông Chính Bân lăng nhăng như vậy, có dây dưa với cô nàng xinh đẹp hoang dã này cũng là chuyện hiển nhiên. Thôi được rồi, tiết mục ngày hôm nay công nhận là rất đặc sắc.
Nguy Hồng chỉ thẳng mặt An Noãn lạnh giọng nói: "Hôm nay anh muốn lấy ả, tôi sẽ giết ả."
An Noãn sợ đến cả người run lẩy bẩy, Tông Chính Bân chắn trước mặt An Noãn, lạnh lùng nói với Nguy Hồng: "Vậy cô cứ giết tôi trước đi."
"Anh biết rõ tôi không nỡ giết anh, tránh ra." Nguy Hồng tái mặt, nói.
Khách khứa đều chạy tán loạn nhưng người mà Nguy Hồng để ý vốn không phải họ, mục tiêu của cô ta chính là An Noãn.
Ninh Thư rời khỏi khách sạn dưới sự hộ tống của đám vệ sĩ, trước khi đi khỏi còn tặng cho Tông Chính Bân một ánh mắt nhắn nhủ "tự túc là hạnh phúc".
Nhận được ánh mắt của Ninh Thư, sắc mặt Tông Chính Bân tái mét, thậm chí trong lòng hắn còn mách bảo Nguy Hồng là do Cung Lạc đưa đến.
Cảm nhận được An Noãn ở sau lưng cả người đang run lên vì sợ, trong lòng Tông Chính Bân chỉ thấy đau lòng xen lẫn xót xa. Hắn nhìn Nguy Hồng bằng ánh mắt lạnh lùng tàn khốc khiến Nguy Hồng vốn đã đau đớn, bi phẫn càng thêm khó chịu trong lòng.
Ngụy Hồng và Tông Chính Bân chính là kiểu quan hệ bạn giường của nhau, cả hai đều rất sành sỏi, chịu chơi, nhưng trong mối quan hệ này, phụ nữ lại dễ dàng nảy sinh tình cảm hơn.
Một hôn lễ hoành tráng phô trương thanh thế mà lại kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột như vậy thật là làm trò cười cho thiên hạ.
Ninh Thư bên ngoài tỏ ra hờ hững nhưng trong lòng thì cười hả hê trên nỗi đau của hai người kia, đã bảo rồi bọn yêu nhau mà cứ thích thể hiện tình cảm trước mặt người khác thì sẽ sớm tiêu đời thôi.
Sáng hôm sau, Ninh Thư tỉnh dậy, mở tờ báo giải trí ra xem, trang nhất quả nhiên là sự việc xảy ra tại hôn lễ ngày hôm qua.
Nguy Hồng nổ súng khiến Tông Chính Bân bị thương, mục tiêu của Ngụy Hồng là nhắm vào An Noãn nhưng cô ta không ngờ tới Tông Chính Bân sẽ đỡ đạn thay An Noãn.
Nguy Hồng bắn trúng người mình yêu thì sững sờ, sau đó cô ta bị bảo vệ chế ngự, hiện giờ vẫn đang bị giam tại đồn công an, Tông Chính Bân ở trong bệnh viện không rõ sống chết ra sao.
Ninh Thư nhún vai, không chút thương cảm, ai bảo hắn quyến luyến hoa cỏ, không quản lý tốt thân dưới của mình, lại còn không xử lý triệt để quan hệ với bồ cũ. Bây giờ mọi chuyện thành ra như vậy cũng là hắn tự làm tự chịu.
Đùa bỡn tình cảm là cách dễ dàng nhất tự chuốc lấy tai hoạ.
Còn có một vài báo lá cải nói nhà họ Tông muốn đuổi nàng dâu mới An Noãn đi vì ngày đầu tiên về nhà chồng đã xảy ra chuyện tày trời như vậy, cánh lều báo còn ngang nhiên đem ngày sinh tháng đẻ của Tông Chính Bân và An Noãn ra so sánh, sau đó phán linh tinh gì đó, đại loại là hai người này tương khắc.
Nhưng chuyện hôn lễ ngày hôm qua cũng khiến các toà soạn thu được thành tích đáng kể.
Ninh Thư để tờ báo sang một bên, mặc dù hôn lễ không được suôn sẻ cho lắm nhưng An Noãn và Tông Chính Bân cũng đã danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng, dẫu sao thì giấy chứng nhận kết hôn cũng lấy rồi.
Cũng không biết hôn lễ lần này bị phá nát, hai người kia còn tổ chức lại lần nữa không, mà cứ cho là tổ chức lần nữa, thì có người tới tham dự sao?
Khởi đầu cho một cuộc hôn nhân nát bét.
Thừa dịp Tông Chính Bân nằm viện không rõ sống chết, Ninh Thư phát huy máu vô sỉ trong người, giậu đổ bìm leo, xuống tay mạnh hơn với tập đoàn Đỉnh Phong.
Lúc này còn không làm tới, lẽ nào đợi đến khi Tông Chính Bân khỏe lại đánh tay đôi sao? Phải thừa dịp hắn ngã bệnh, đòi mạng hắn chứ.
Dưới sự chèn ép của Ninh Thư, tập đoàn Đỉnh Phong chịu vô vàn thiệt hại, cùng một lúc bị cướp mất mấy phi vụ làm ăn với nước ngoài.
Cha của Tông Chính Bân còn tới gặp Ninh Thư, nói Ninh Thư hành sự chớ có tuyệt tình như vậy, bằng không mất cả chì lẫn chài, không có lợi cho cả đôi bên.
Ninh Thư bật cười một tiếng, từ trước tới giờ đều là Tông Chính Bân chủ động gây hấn, cũng là Tông Chính Bân ra tay trước, bây giờ lại quay sang chỉ trích cô, Ninh Thư mới mặc kệ người của tập đoàn Đỉnh Phong.
Ninh Thư đến bệnh viện thăm Tông Chính Bân xem tình hình hắn thế nào. Tông Chính Bân thế mà lại mạng lớn, không có gì đáng nghiêm trọng, còn có An Noãn luôn ở bên chăm sóc hắn một bước cũng không rời.
Ninh Thư cảm thấy tình cảm giữa hai người không bị sự việc kia ảnh hưởng chút nào, ngược lại trải qua một phen sinh tử lại càng thêm vững chắc.
Trong lòng Ninh Thư lại lặng lẽ giúp Tông Chính Bân thắp một cây nến, nếu không phải hắn liều mạng đỡ cho An Noãn một nhát súng, chứng minh cho An Noãn thấy mình yêu cô ta không tiếc sinh mạng, sao An Noãn có thể tha thứ cho Tông Chính Bân một cách dễ dàng như vậy?
Nếu Tông Chính Bân không trúng đạn, An Noãn căn bản cũng sẽ không tha thứ cho hắn, nhất là trong ngày trọng đại nhất cuộc đời người con gái lại xảy ra chuyện như vậy.
Tông Chính Bân đã tình nguyện bị thương để đổi lấy sự tha thứ của An Noãn.
Hơn nữa những người tới tham dự hôn lễ đều là những nhân vật có tiếng tăm trên thị trường kinh doanh, thân phận của mỗi người đều không hề tầm thường. Xem ra Tông Chính Bân vì hôn lễ này đã bỏ ra rất nhiều tâm sức, một hôn lễ trong mơ như thế là niềm mơ ước của mọi cô gái.
Khát vọng lớn nhất của đời người con gái chẳng phải là gả cho đúng người, được trở thành nàng công chúa khiến cả thế giới ngưỡng mộ trong ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời hay sao?
Cho nên một cô gái xuất thân tầm thường như An Noãn lại có cơ hội như vậy, quả thực khiến người ta ngưỡng mộ mà sinh lòng đố kị.
Ninh Thư ngồi ở một góc, mấy tay vệ sĩ luôn ở bên cạnh bảo vệ cô không rời nửa bước.
Tiếng vĩ cầm du dương ngân vang báo hiệu hôn lễ được bắt đầu, khắp không gian tràn ngập bầu không khí ngọt ngào, hạnh phúc.
Cô dâu từ trong biển người bước ra, An Noãn khoác trên mình chiếc váy cưới vô cùng quý giá, tinh xảo, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền gắn kim cương vô cùng rực rỡ.
An Noãn bình thường chỉ là một giai nhân thanh tú nhưng khi trang điểm và trưng diện như thế này lại khiến người ta không khỏi kinh ngạc trước vẻ diễm lệ của mình.
An Noãn vừa xuất hiện, cánh phóng viên vây xung quanh liền điên cuồng hướng ống kính về phía cô ta chụp liên hồi, trên mặt An Noãn lộ ra nụ cười ngọt ngào ngập tràn hạnh phúc.
An Noãn được cha mình nắm tay dẫn về phía Tông Chính Bân, Tông Chính Bân khóe miệng tươi cười, ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn An Noãn đang tiến từng bước về phía mình, cảm giác hạnh phúc của đời hắn đang gần kề trong gang tấc.
Mắt nhìn Tông Chính Bân và An Noãn cùng trao nhau những lời thề nguyền hẹn ước, ràng buộc trong lòng Ninh Thư cũng vợi đi phần nào.
Ninh Thư nhìn chung quanh một lượt, nhận ra nét mặt cha mẹ Tông Chính Bân không vui mừng cho lắm, hiển nhiên là không vừa lòng với nàng dâu này.
Thực ra trong kịch bản, cha mẹ của Cung Lạc cũng không hài lòng với An Noãn, nhưng Cung Lạc quản lý tập đoàn Cung thị làm ăn rất tốt, cổ phần hắn nắm giữ còn nhiều hơn cha mẹ và các cổ đông khác nên quyền lực đều nằm trong tay hắn.
Vai cánh của Cung Lạc vô cùng vững chãi nên cha mẹ không làm gì được hắn, hơn nữa An Noãn cũng rất hiếm khi bị bố mẹ chồng làm khó vì những chuyện này đều có Cung Lạc ra tay giúp An Noãn xử lý ổn thỏa.
Nhưng Tông Chính Bân suy cho cùng cũng chưa đạt đến trình độ ấy, hắn chưa vững mạnh đến mức có thể làm mọi việc theo ý mình được.
Cung Lạc vẫn luôn chiều theo An Noãn để An Noãn có thể hạnh phúc mà không bị tổn thương trong cuộc hôn nhân có khoảng cách cực lớn này.
Nhưng Tông Chính Bân có thể làm được như vậy không?
Bất kể như thế nào Cung Lạc vẫn lớn mạnh hơn Tông Chính Bân, nói cho cùng thì Cung Lạc ban đầu mới là nam chính.
Ngay lúc Tông Chính Bân và An Noãn chuẩn bị trao nhẫn cho nhau thì có một cô nàng mang giày cao gót, ăn mặc diêm dúa loè loẹt bước vào, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà chát chúa.
Tình thế này xem ra không mấy tốt đẹp, vừa nhìn là đoán ra ngay đây là hồng nhan tri kỷ mà Tông Chính Bân chưa giải quyết triệt để.
Tông Chính Bân nhìn thấy cô nàng, mặt lập tức biến sắc, dứt khoát sai bảo vệ lôi cô ta đi.
Mấy tay bảo vệ to cao xông tới định kéo cô nàng đi nhưng cô ta lại nhanh chóng rút từ trong túi xách ra một khẩu súng ngắn, bắn một nhát lên trần nhà. Cả hội trường hôn lễ lập tức trở nên căng thẳng, hỗn loạn, mấy cô gái kinh hoảng ôm lấy đầu thét lên chói tai.
An Noãn sợ hãi, sắc mặt tái mét, Tông Chính Bân ôm An Noãn vào ngực dỗ dành, lại lạnh lùng nhìn cô nàng diêm dúa loè loẹt vừa bắn một nhát súng kia: "Nguy Hồng, cô muốn làm gì?"
Ninh Thư biết cô nàng tên Nguy Hồng này, cô ta là con gái của lão đại X thành phố W, ngày trước Tông Chính Bân lăng nhăng như vậy, có dây dưa với cô nàng xinh đẹp hoang dã này cũng là chuyện hiển nhiên. Thôi được rồi, tiết mục ngày hôm nay công nhận là rất đặc sắc.
Nguy Hồng chỉ thẳng mặt An Noãn lạnh giọng nói: "Hôm nay anh muốn lấy ả, tôi sẽ giết ả."
An Noãn sợ đến cả người run lẩy bẩy, Tông Chính Bân chắn trước mặt An Noãn, lạnh lùng nói với Nguy Hồng: "Vậy cô cứ giết tôi trước đi."
"Anh biết rõ tôi không nỡ giết anh, tránh ra." Nguy Hồng tái mặt, nói.
Khách khứa đều chạy tán loạn nhưng người mà Nguy Hồng để ý vốn không phải họ, mục tiêu của cô ta chính là An Noãn.
Ninh Thư rời khỏi khách sạn dưới sự hộ tống của đám vệ sĩ, trước khi đi khỏi còn tặng cho Tông Chính Bân một ánh mắt nhắn nhủ "tự túc là hạnh phúc".
Nhận được ánh mắt của Ninh Thư, sắc mặt Tông Chính Bân tái mét, thậm chí trong lòng hắn còn mách bảo Nguy Hồng là do Cung Lạc đưa đến.
Cảm nhận được An Noãn ở sau lưng cả người đang run lên vì sợ, trong lòng Tông Chính Bân chỉ thấy đau lòng xen lẫn xót xa. Hắn nhìn Nguy Hồng bằng ánh mắt lạnh lùng tàn khốc khiến Nguy Hồng vốn đã đau đớn, bi phẫn càng thêm khó chịu trong lòng.
Ngụy Hồng và Tông Chính Bân chính là kiểu quan hệ bạn giường của nhau, cả hai đều rất sành sỏi, chịu chơi, nhưng trong mối quan hệ này, phụ nữ lại dễ dàng nảy sinh tình cảm hơn.
Một hôn lễ hoành tráng phô trương thanh thế mà lại kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột như vậy thật là làm trò cười cho thiên hạ.
Ninh Thư bên ngoài tỏ ra hờ hững nhưng trong lòng thì cười hả hê trên nỗi đau của hai người kia, đã bảo rồi bọn yêu nhau mà cứ thích thể hiện tình cảm trước mặt người khác thì sẽ sớm tiêu đời thôi.
Sáng hôm sau, Ninh Thư tỉnh dậy, mở tờ báo giải trí ra xem, trang nhất quả nhiên là sự việc xảy ra tại hôn lễ ngày hôm qua.
Nguy Hồng nổ súng khiến Tông Chính Bân bị thương, mục tiêu của Ngụy Hồng là nhắm vào An Noãn nhưng cô ta không ngờ tới Tông Chính Bân sẽ đỡ đạn thay An Noãn.
Nguy Hồng bắn trúng người mình yêu thì sững sờ, sau đó cô ta bị bảo vệ chế ngự, hiện giờ vẫn đang bị giam tại đồn công an, Tông Chính Bân ở trong bệnh viện không rõ sống chết ra sao.
Ninh Thư nhún vai, không chút thương cảm, ai bảo hắn quyến luyến hoa cỏ, không quản lý tốt thân dưới của mình, lại còn không xử lý triệt để quan hệ với bồ cũ. Bây giờ mọi chuyện thành ra như vậy cũng là hắn tự làm tự chịu.
Đùa bỡn tình cảm là cách dễ dàng nhất tự chuốc lấy tai hoạ.
Còn có một vài báo lá cải nói nhà họ Tông muốn đuổi nàng dâu mới An Noãn đi vì ngày đầu tiên về nhà chồng đã xảy ra chuyện tày trời như vậy, cánh lều báo còn ngang nhiên đem ngày sinh tháng đẻ của Tông Chính Bân và An Noãn ra so sánh, sau đó phán linh tinh gì đó, đại loại là hai người này tương khắc.
Nhưng chuyện hôn lễ ngày hôm qua cũng khiến các toà soạn thu được thành tích đáng kể.
Ninh Thư để tờ báo sang một bên, mặc dù hôn lễ không được suôn sẻ cho lắm nhưng An Noãn và Tông Chính Bân cũng đã danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng, dẫu sao thì giấy chứng nhận kết hôn cũng lấy rồi.
Cũng không biết hôn lễ lần này bị phá nát, hai người kia còn tổ chức lại lần nữa không, mà cứ cho là tổ chức lần nữa, thì có người tới tham dự sao?
Khởi đầu cho một cuộc hôn nhân nát bét.
Thừa dịp Tông Chính Bân nằm viện không rõ sống chết, Ninh Thư phát huy máu vô sỉ trong người, giậu đổ bìm leo, xuống tay mạnh hơn với tập đoàn Đỉnh Phong.
Lúc này còn không làm tới, lẽ nào đợi đến khi Tông Chính Bân khỏe lại đánh tay đôi sao? Phải thừa dịp hắn ngã bệnh, đòi mạng hắn chứ.
Dưới sự chèn ép của Ninh Thư, tập đoàn Đỉnh Phong chịu vô vàn thiệt hại, cùng một lúc bị cướp mất mấy phi vụ làm ăn với nước ngoài.
Cha của Tông Chính Bân còn tới gặp Ninh Thư, nói Ninh Thư hành sự chớ có tuyệt tình như vậy, bằng không mất cả chì lẫn chài, không có lợi cho cả đôi bên.
Ninh Thư bật cười một tiếng, từ trước tới giờ đều là Tông Chính Bân chủ động gây hấn, cũng là Tông Chính Bân ra tay trước, bây giờ lại quay sang chỉ trích cô, Ninh Thư mới mặc kệ người của tập đoàn Đỉnh Phong.
Ninh Thư đến bệnh viện thăm Tông Chính Bân xem tình hình hắn thế nào. Tông Chính Bân thế mà lại mạng lớn, không có gì đáng nghiêm trọng, còn có An Noãn luôn ở bên chăm sóc hắn một bước cũng không rời.
Ninh Thư cảm thấy tình cảm giữa hai người không bị sự việc kia ảnh hưởng chút nào, ngược lại trải qua một phen sinh tử lại càng thêm vững chắc.
Trong lòng Ninh Thư lại lặng lẽ giúp Tông Chính Bân thắp một cây nến, nếu không phải hắn liều mạng đỡ cho An Noãn một nhát súng, chứng minh cho An Noãn thấy mình yêu cô ta không tiếc sinh mạng, sao An Noãn có thể tha thứ cho Tông Chính Bân một cách dễ dàng như vậy?
Nếu Tông Chính Bân không trúng đạn, An Noãn căn bản cũng sẽ không tha thứ cho hắn, nhất là trong ngày trọng đại nhất cuộc đời người con gái lại xảy ra chuyện như vậy.
Tông Chính Bân đã tình nguyện bị thương để đổi lấy sự tha thứ của An Noãn.
Tác giả :
Ngận Thị Kiểu Tình