Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 256: Thăng cấp vô địch (2)
Ninh Thư bấm đầu ngón tay của mình, đếm xem bao giờ mới có thể mở hệ thống cửa hàng, đoán chừng làm thêm một nhiệm vụ nữa là được.
Bất chợt ý chí chiến đấu tràn đầy trong cô, mở được cửa hàng là có thể đổi linh hồn để tập trung tu luyện, không đến mức tu luyện chậm như rùa bò như bây giờ, bởi ở lại thế giới làm nhiệm vụ hơi lâu, nên linh hồn đã tiêu hao rất nhiều.
"Ninh Thư, hiện tại có một nhiệm vụ tiến công muốn làm không?" 2333 hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư hỏi: "Nhiệm vụ tiến công là gì?"
"Chính là người được chỉ định bị tiến công sẽ yêu cô." 2333 giải thích.
Ninh Thư:...
"Ha ha ha, yêu ta?" Ngón tay Ninh Thư chỉ vào mũi của mình: "Chỉ dựa vào 3 điểm mị lực của ta mà có thể khiến người khác yêu ta sao?"
"Cô cũng không cần quá tự ti, thực ra dung mạo của cô vẫn coi như… thanh tú." 2333 nói: "Hơn nữa lại dùng cơ thể của người phản công, để cô dùng linh hồn tiến công hắn."
Ninh Thư phất tay một cái: "Không làm."
"Vì sao?" 2333 khó hiểu: "Loại nhiệm vụ này rất được ưa chuộng, ta khó khăn lắm mới cướp được, hơn nữa thực hiện cũng rất đơn giản."
"Loại nhiệm vụ này đơn giản? Nhiệm vụ này sao có thể đơn giản chứ?" Vẻ mặt của Ninh Thư nhạt nhẽo: "Chỉ cần khiến một người thích một người khác sao."
2333 liền vội vàng nói: "Đúng vậy, chính là khiến người bị tiến công thích cô là được, dù sao cũng nhẹ nhàng đơn giản hơn so với những nhiệm vụ chém chém giết giết, hao tâm tốn sức kia nhiều."
"Là thích ta hay thích nguyên chủ?" Ninh Thư nhíu chặt lông mày.
2333 lập tức nói: "Đương nhiên là nguyên chủ rồi, nếu không người ta trả giá lớn như vậy để sai người phản công làm gì, Ninh Thư, đầu cô có phải bị thủng hay không, mà đạo lý đơn giản như này cũng không biết."
"Ha ha ha, đầu ngươi mới bị thủng ý, ta và nguyên chủ căn bản không phải là một người, sau khi ta đi nguyên chủ sẽ trở lại thân thể của chính mình, tình cảm do tiến công mà đến sao?" Ninh Thư xua tay: "Loại nhiệm vụ này ta không làm, tình cảm nảy sinh dựa vào người khác tiến công có thể dài lâu sao?"
Cô có thể không hề lưu luyến rời khỏi thế giới nhiệm vụ, là bởi vì cô chưa từng có tình cảm quấn quýt với người ở đó, tình cảm phải xuất phát từ hai phía, không phải nói chỉ làm mấy chuyện là có thể nhận được tình cảm của người khác, cũng phải bỏ ra sự thành tâm của mình.
Tình cảm là thứ huyền diệu nhất, ngay cả tình yêu chân thật của nam chính với nữ chính cũng có thể bị chia rẽ, huống chi là loại tình cảm hư vô mờ mịt bị tiến công mà tới này.
Nếu nguyên chủ đã muốn bỏ ra linh hồn để khiến người bị tiến công thích cô ấy, điều đó nói lên người bị tiến công căn bản không yêu nguyên chủ.
Lẽ nào cô tới thì có thể khiến người bị tiến công thích cô sao, Ninh Thư cảm thấy mình không có năng lực này cũng không có mị lực này, không yêu chính là không yêu.
Nợ tình cảm là món nợ khó trả nhất, hơn nữa còn dùng mục đích này để tiếp cận người bị tiến công, mục đích của đoạn tình cảm này từ lúc bắt đầu đã không đơn thuần rồi.
"Hệ thống 2333-kun, về sau đừng cho ta nhận nhiệm vụ như vậy nữa, ta không làm được." Ninh Thư trực tiếp nói, Ninh Thư thà làm nhiệm vụ chém chém giết giết, ít nhất trong lòng cô còn thấy thoải mái.
"Được rồi, đúng là không biết phân biệt tốt xấu, ta thấy cô làm nhiệm vụ quá vất vả, có thể biến nhiệm vụ đơn giản trở nên vô cùng phức tạp, giống như nhiệm vụ lần này của Hoàng hậu, hoàn toàn có thể tiến công hoàng đế Hoắc Khanh, có Hoắc Khanh, việc gì cũng không thành vấn đề." 2333 nói: "Kết quả cô lại làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy, hoặc là kéo bè kết phái, hoặc là mưu triều soán vị, cô không thấy mệt sao?"
Ninh Thư: …
"Bà đây cam tâm tình nguyện, lẽ nào ngươi muốn ta cùng Hoắc Khanh ở cùng một chỗ, ngươi cho rằng Hoàng hậu thực sự muốn thấy người con gái khác trong thân thể mình cùng chồng mình ở cùng nhau sao?"
Ninh Thư dám dùng cái đầu của mình cam đoan, nếu như cô thật sự ở cùng Hoắc Khanh, Hoàng hậu nhất định sẽ không cho cô hào quang mẫu nghi thiên hạ, dù cho người đàn ông này nợ nàng ta nhiều cỡ nào, nhưng thấy một người đột nhiên đến, chồng của nàng ta liền yêu, liền ở cùng một chỗ, đối với Hoàng hậu mà nói là một sự sỉ nhục.
"Hừ, 2333 ngươi dù sao cũng chỉ là hệ thống, không hiểu được con người, càng không thể hiểu con gái trong nhân loại, mức độ phức tạp của loài sinh vật này có thể thiêu cháy đầu não của ngươi." Ninh Thư khinh bỉ nói.
"Sau này đừng nhận những loại nhiệm vụ này cho ta, ta không làm được." Ninh Thư nhắc lại lần nữa, cô không muốn làm nhiệm vụ mang tính lừa dối, lừa gạt tình cảm của người khác này, hơn nữa quá mệt não.
Ninh Thư ngồi khoanh chân dưới đất bắt đầu tu luyện, không biết qua bao lâu, Ninh Thư mở mắt, thấy linh hồn của mình lại dày và nặng thêm một chút, cảm thấy rất thành công.
"2333, chúng ta bắt đầu nhiệm vụ đi." Ninh Thư đứng lên nói.
2333 ủ rũ nói: "Được thôi."
Có lẽ bị Ninh Thư từ chối ý tốt, nên trong lòng cảm thấy rất bất mãn với Ninh Thư, Ninh Thư cũng cảm thấy mình quá thẳng thắn khi cự tuyệt 2333, đang định mở miệng nói chuyện, đầu óc dần trở nên mơ hồ, sau đó liền mất đi ý thức.
Đợi đến lúc Ninh Thư tỉnh lại, phát hiện thân thể của chính mình đang bay lượn, sau đó oành một cái rơi xuống đất, lập tức đau đến mức không ngừng hít thở, toàn thân như muốn rời ra từng mảnh, cổ họng xông lên một luồng chất lỏng nóng sền sệt, sau đó trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Mẹ nó, tình huống gì thế này, đau quá đi.
"Cháu gái ra tay hơi mạnh thì phải." Giọng nói của người đàn ông ẩn chứa sự oán trách vang lên.
"Ngụy sư thúc, khi quyết đấu khó tránh khỏi sẽ lỡ tay làm người khác bị thương, nếu như Tuệ Đế khiến sư thúc không vui, vậy tùy sư thúc xử phạt." Giọng nói lạnh lùng của một người con gái vang lên, giọng nói này vô cùng êm tai, như tiếng nước suối bắn lên trên ngọc thạch, leng keng rung động lại mang sự lạnh lùng vô biên, chỉ nghe giọng nói này thôi trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra hình dáng của một mỹ nhân tuyệt thế.
Ninh Thư chịu đựng sự đau đớn trước ngực, mở mắt liền nhìn thấy cô gái mặc áo trắng, những sợi tóc bay nhẹ theo gió, trên mặt được che một lớp voan mỏng, lộ ra ánh mắt lạnh lùng cùng cái trán sáng trong như ánh trăng, tuy nàng dùng voan mỏng che mặt, nhưng có thể cảm nhận được khuôn mặt sau lớp voan kia nhất định là một mỹ nhân tuyệt thế.
Lạnh lùng như Hằng Nga ở trong lãnh cung, khí chất linh hoạt kỳ ảo.
Nhìn thấy người con gái này, đầu óc Ninh Thư còn chưa phản ứng kịp, liền mở miệng nói trước: "Không sao, ta không đau."
Mẹ nó, đau chết luôn ý được không.
Đợi đã, cái giọng nam ồm ồm này là sao, Ninh Thư vội vã chạm vào ngực mình, bằng phẳng!
Ninh Thư vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục sờ xuống phía dưới của mình, phía dưới mọc một đống gì đó.
Trời ơi, tình huống gì thế này.
Sư Tuệ Đế thấy người đàn ông này làm động tác hạ lưu như vậy ở ngay trước mặt mình, lụa mỏng nắm trong tay lại chuẩn bị đánh về phía Ninh Thư.
Ninh Thư còn chưa hồi phục tinh thần sau cú đả kích bị xuyên không thành một người đàn ông, đã thấy người con gái che mặt này lại vung vũ khí giống như vải đánh tới phía cô, mặc dù là vải mỏng, nhưng mang theo cơn gió mạnh mẽ thổi đến, khiến Ninh Thư có cảm giác như phải đối mặt với đao thương kiếm sắt.
Ninh Thư hiện tại không nhúc nhích được, vội vã hét lớn: "Ta chịu thua, ta đầu hàng rồi."
"Ha ha…" Dưới đài vang lên tiếng cười, hiển nhiên là đang cười nhạo Ninh Thư.
Lập tức có một luồng khí lực đánh bay dải lụa của Sư Tuệ Đế, một người đứng trước mặt Ninh Thư, nhét một thứ như viên thuốc vào trong miệng của cô, nuốt đan dược này xuống, Ninh Thư cảm giác khỏe hơn nhiều.
Bất chợt ý chí chiến đấu tràn đầy trong cô, mở được cửa hàng là có thể đổi linh hồn để tập trung tu luyện, không đến mức tu luyện chậm như rùa bò như bây giờ, bởi ở lại thế giới làm nhiệm vụ hơi lâu, nên linh hồn đã tiêu hao rất nhiều.
"Ninh Thư, hiện tại có một nhiệm vụ tiến công muốn làm không?" 2333 hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư hỏi: "Nhiệm vụ tiến công là gì?"
"Chính là người được chỉ định bị tiến công sẽ yêu cô." 2333 giải thích.
Ninh Thư:...
"Ha ha ha, yêu ta?" Ngón tay Ninh Thư chỉ vào mũi của mình: "Chỉ dựa vào 3 điểm mị lực của ta mà có thể khiến người khác yêu ta sao?"
"Cô cũng không cần quá tự ti, thực ra dung mạo của cô vẫn coi như… thanh tú." 2333 nói: "Hơn nữa lại dùng cơ thể của người phản công, để cô dùng linh hồn tiến công hắn."
Ninh Thư phất tay một cái: "Không làm."
"Vì sao?" 2333 khó hiểu: "Loại nhiệm vụ này rất được ưa chuộng, ta khó khăn lắm mới cướp được, hơn nữa thực hiện cũng rất đơn giản."
"Loại nhiệm vụ này đơn giản? Nhiệm vụ này sao có thể đơn giản chứ?" Vẻ mặt của Ninh Thư nhạt nhẽo: "Chỉ cần khiến một người thích một người khác sao."
2333 liền vội vàng nói: "Đúng vậy, chính là khiến người bị tiến công thích cô là được, dù sao cũng nhẹ nhàng đơn giản hơn so với những nhiệm vụ chém chém giết giết, hao tâm tốn sức kia nhiều."
"Là thích ta hay thích nguyên chủ?" Ninh Thư nhíu chặt lông mày.
2333 lập tức nói: "Đương nhiên là nguyên chủ rồi, nếu không người ta trả giá lớn như vậy để sai người phản công làm gì, Ninh Thư, đầu cô có phải bị thủng hay không, mà đạo lý đơn giản như này cũng không biết."
"Ha ha ha, đầu ngươi mới bị thủng ý, ta và nguyên chủ căn bản không phải là một người, sau khi ta đi nguyên chủ sẽ trở lại thân thể của chính mình, tình cảm do tiến công mà đến sao?" Ninh Thư xua tay: "Loại nhiệm vụ này ta không làm, tình cảm nảy sinh dựa vào người khác tiến công có thể dài lâu sao?"
Cô có thể không hề lưu luyến rời khỏi thế giới nhiệm vụ, là bởi vì cô chưa từng có tình cảm quấn quýt với người ở đó, tình cảm phải xuất phát từ hai phía, không phải nói chỉ làm mấy chuyện là có thể nhận được tình cảm của người khác, cũng phải bỏ ra sự thành tâm của mình.
Tình cảm là thứ huyền diệu nhất, ngay cả tình yêu chân thật của nam chính với nữ chính cũng có thể bị chia rẽ, huống chi là loại tình cảm hư vô mờ mịt bị tiến công mà tới này.
Nếu nguyên chủ đã muốn bỏ ra linh hồn để khiến người bị tiến công thích cô ấy, điều đó nói lên người bị tiến công căn bản không yêu nguyên chủ.
Lẽ nào cô tới thì có thể khiến người bị tiến công thích cô sao, Ninh Thư cảm thấy mình không có năng lực này cũng không có mị lực này, không yêu chính là không yêu.
Nợ tình cảm là món nợ khó trả nhất, hơn nữa còn dùng mục đích này để tiếp cận người bị tiến công, mục đích của đoạn tình cảm này từ lúc bắt đầu đã không đơn thuần rồi.
"Hệ thống 2333-kun, về sau đừng cho ta nhận nhiệm vụ như vậy nữa, ta không làm được." Ninh Thư trực tiếp nói, Ninh Thư thà làm nhiệm vụ chém chém giết giết, ít nhất trong lòng cô còn thấy thoải mái.
"Được rồi, đúng là không biết phân biệt tốt xấu, ta thấy cô làm nhiệm vụ quá vất vả, có thể biến nhiệm vụ đơn giản trở nên vô cùng phức tạp, giống như nhiệm vụ lần này của Hoàng hậu, hoàn toàn có thể tiến công hoàng đế Hoắc Khanh, có Hoắc Khanh, việc gì cũng không thành vấn đề." 2333 nói: "Kết quả cô lại làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy, hoặc là kéo bè kết phái, hoặc là mưu triều soán vị, cô không thấy mệt sao?"
Ninh Thư: …
"Bà đây cam tâm tình nguyện, lẽ nào ngươi muốn ta cùng Hoắc Khanh ở cùng một chỗ, ngươi cho rằng Hoàng hậu thực sự muốn thấy người con gái khác trong thân thể mình cùng chồng mình ở cùng nhau sao?"
Ninh Thư dám dùng cái đầu của mình cam đoan, nếu như cô thật sự ở cùng Hoắc Khanh, Hoàng hậu nhất định sẽ không cho cô hào quang mẫu nghi thiên hạ, dù cho người đàn ông này nợ nàng ta nhiều cỡ nào, nhưng thấy một người đột nhiên đến, chồng của nàng ta liền yêu, liền ở cùng một chỗ, đối với Hoàng hậu mà nói là một sự sỉ nhục.
"Hừ, 2333 ngươi dù sao cũng chỉ là hệ thống, không hiểu được con người, càng không thể hiểu con gái trong nhân loại, mức độ phức tạp của loài sinh vật này có thể thiêu cháy đầu não của ngươi." Ninh Thư khinh bỉ nói.
"Sau này đừng nhận những loại nhiệm vụ này cho ta, ta không làm được." Ninh Thư nhắc lại lần nữa, cô không muốn làm nhiệm vụ mang tính lừa dối, lừa gạt tình cảm của người khác này, hơn nữa quá mệt não.
Ninh Thư ngồi khoanh chân dưới đất bắt đầu tu luyện, không biết qua bao lâu, Ninh Thư mở mắt, thấy linh hồn của mình lại dày và nặng thêm một chút, cảm thấy rất thành công.
"2333, chúng ta bắt đầu nhiệm vụ đi." Ninh Thư đứng lên nói.
2333 ủ rũ nói: "Được thôi."
Có lẽ bị Ninh Thư từ chối ý tốt, nên trong lòng cảm thấy rất bất mãn với Ninh Thư, Ninh Thư cũng cảm thấy mình quá thẳng thắn khi cự tuyệt 2333, đang định mở miệng nói chuyện, đầu óc dần trở nên mơ hồ, sau đó liền mất đi ý thức.
Đợi đến lúc Ninh Thư tỉnh lại, phát hiện thân thể của chính mình đang bay lượn, sau đó oành một cái rơi xuống đất, lập tức đau đến mức không ngừng hít thở, toàn thân như muốn rời ra từng mảnh, cổ họng xông lên một luồng chất lỏng nóng sền sệt, sau đó trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Mẹ nó, tình huống gì thế này, đau quá đi.
"Cháu gái ra tay hơi mạnh thì phải." Giọng nói của người đàn ông ẩn chứa sự oán trách vang lên.
"Ngụy sư thúc, khi quyết đấu khó tránh khỏi sẽ lỡ tay làm người khác bị thương, nếu như Tuệ Đế khiến sư thúc không vui, vậy tùy sư thúc xử phạt." Giọng nói lạnh lùng của một người con gái vang lên, giọng nói này vô cùng êm tai, như tiếng nước suối bắn lên trên ngọc thạch, leng keng rung động lại mang sự lạnh lùng vô biên, chỉ nghe giọng nói này thôi trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra hình dáng của một mỹ nhân tuyệt thế.
Ninh Thư chịu đựng sự đau đớn trước ngực, mở mắt liền nhìn thấy cô gái mặc áo trắng, những sợi tóc bay nhẹ theo gió, trên mặt được che một lớp voan mỏng, lộ ra ánh mắt lạnh lùng cùng cái trán sáng trong như ánh trăng, tuy nàng dùng voan mỏng che mặt, nhưng có thể cảm nhận được khuôn mặt sau lớp voan kia nhất định là một mỹ nhân tuyệt thế.
Lạnh lùng như Hằng Nga ở trong lãnh cung, khí chất linh hoạt kỳ ảo.
Nhìn thấy người con gái này, đầu óc Ninh Thư còn chưa phản ứng kịp, liền mở miệng nói trước: "Không sao, ta không đau."
Mẹ nó, đau chết luôn ý được không.
Đợi đã, cái giọng nam ồm ồm này là sao, Ninh Thư vội vã chạm vào ngực mình, bằng phẳng!
Ninh Thư vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục sờ xuống phía dưới của mình, phía dưới mọc một đống gì đó.
Trời ơi, tình huống gì thế này.
Sư Tuệ Đế thấy người đàn ông này làm động tác hạ lưu như vậy ở ngay trước mặt mình, lụa mỏng nắm trong tay lại chuẩn bị đánh về phía Ninh Thư.
Ninh Thư còn chưa hồi phục tinh thần sau cú đả kích bị xuyên không thành một người đàn ông, đã thấy người con gái che mặt này lại vung vũ khí giống như vải đánh tới phía cô, mặc dù là vải mỏng, nhưng mang theo cơn gió mạnh mẽ thổi đến, khiến Ninh Thư có cảm giác như phải đối mặt với đao thương kiếm sắt.
Ninh Thư hiện tại không nhúc nhích được, vội vã hét lớn: "Ta chịu thua, ta đầu hàng rồi."
"Ha ha…" Dưới đài vang lên tiếng cười, hiển nhiên là đang cười nhạo Ninh Thư.
Lập tức có một luồng khí lực đánh bay dải lụa của Sư Tuệ Đế, một người đứng trước mặt Ninh Thư, nhét một thứ như viên thuốc vào trong miệng của cô, nuốt đan dược này xuống, Ninh Thư cảm giác khỏe hơn nhiều.
Tác giả :
Ngận Thị Kiểu Tình