Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 175: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (54)
Edit: Akito
Nghe thấy đáp án lòng nhân từ của Ninh Thư, thần y chỉ cười nhạt, không nói lời nào mà nhìn Ninh Thư.
“Đáp án không đúng sao?” Ninh Thư thấy vẻ mặt cao thâm khó đoán của thần y, hỏi: “Vậy học y phải có thứ gì?”
Thần y nhìn Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Vạn vật trong thiên địa đều là con rối trong lòng bàn tay mà thôi.”
Ninh Thư: …
Nói tiếng người?!
Thần y nói: “Ngươi không hợp học y.”
“Không, con có thể.” Ninh Thư kiên định nói.
“Học y chính là dùng một loại đồ vật để bù vào chỗ thiếu hụt của một loại đồ vật khác, dùng thảo dược trị liệu cho người khác, chính xác là dùng thảo dược chữa trị cho thân thể con người.” Thần y nhàn nhạt nói, “Ngươi nói lòng nhân từ gì đó, là cái quỷ gì?”
Ninh Thư: …
Không phải nói y giả nhân tâm sao? Thế nào với thần y này thì lại không áp dụng được đây, thần y không chỉ tính tình lạnh lùng, ngay cả tâm cũng lạnh ngắt, xem con người chẳng qua chỉ là con rối cần tu bổ mà thôi, cao hứng thì động thủ, mất hứng thì không động thủ.
Còn cho rằng đây là một gia hỏa khó chịu tính cách rối loạn, ngoài lạnh trong nóng như lửa, hóa ra lại là một gia hỏa từ trong ra ngoài đều lạnh ngắt.
Thật sự không biết Mộc Yên La làm sao có thể chịu đựng hắn đây.
Ninh Thư nhìn thần y, hỏi: “Sư phụ, có thể dạy con tu bổ con rối không?”
“Ta nói rồi ngươi không được.” Thần y lắc đầu, thần sắc lạnh như băng.
Dưới hành vi không biết xấu hổ muốn chết muốn sống của Ninh Thư, cuối cùng thần y không kiên trì nổi nữa, để Ninh Thư bón phân cho thảo dược.
Hiện tại Ninh Thư cầm theo cái bô, sau đó lần lượt bón phân hữu cơ cho thảo dược, còn phải xới đất nhổ cỏ.
Ở Tề phủ tránh thoát rửa cái bô, nhưng vẫn không tránh thoát chuyện bón phân, vì sao người ta làm nữ chủ đều là sư phụ cầu được thu nhận đồ đệ, mà đến nàng thì lại khổ cực như này.
Ninh Thư cảm thấy mình cần thiết phải tăng giá trị may mắn cao hơn một chút, nếu có điểm tích phân thì đi mua thêm một bình quầng sáng người gặp người thích hoa gặp hoa nở mới được.
Cho dù mỗi ngày Ninh Thư tắm rửa sạch sẽ, vẫn đều cảm thấy trên người mình có cỗ mùi phân không tan hết được, quả thực là.
Từ ngày trên người Ninh Thư có mùi phân này, thần y càng thêm không tới gần Ninh Thư, hai người căn bản không nói với nhau một câu, ăn cơm thì càng không cần phải nói, Ninh Thư chỉ ăn bánh bột bắp to, vẫn còn có thật nhiều bánh bột bắp to đang chờ Ninh Thư, Ninh Thư còn có một nhiệm vụ chính là ăn hết những cái bánh bột bắp to này.
Mỗi ngày đều ăn cái này, bây giờ Ninh Thư cũng táo bón luôn rồi, lúc đi nặng đặc biệt thống khổ, đã thế dường như thần y không thích ăn thịt, bên trong nhà cơ bản không có đồ ăn dầu mỡ gì, quả thực không cần quá khổ bức.
Lâu lắm rồi không ăn thịt, Ninh Thư thật thèm thịt.
Thỉnh thoảng có thôn dân tới đây nhờ thần y xem bệnh, Ninh Thư liền đứng bên cạnh quan sát thần y chữa bệnh cho những người này, sau đó những thôn dân này liền tặng một ít rau củ, hoặc là một túi bột mì, hoặc là một khối thịt nhỏ.
Nhìn thấy những thứ này mắt Ninh Thư liền phát sáng, thịt cơ bản đều tiến vào bụng Ninh Thư.
Ngày tháng cứ trôi qua thong thả như thế, quan hệ giữa Ninh Thư và thần y không tiến thêm được bước nào, ngay cả nói cũng không nói được vài câu, thần y bận bịu ở trong nhà, Ninh Thư ở bên ngoài chăm sóc dược điền.
Ninh Thư coi chăm sóc dược điền trở thành công việc chính thức của mình, mỗi ngày chăm sóc dược điền, đối với những thảo dược này Ninh Thư đã khắc sâu trong tâm khảm rồi, lúc thần y không vội nàng lại hỏi dược tính và đặc điểm của những thảo dược này.
Thần y sẽ giảng giải cho Ninh Thư, nhưng bình thường chỉ giảng một lần, cũng mặc kệ Ninh Thư có nhớ hay không, có hiểu hay không.
Trong dược điền của thần y đích thị đều là một ít thảo dược tương đối bình thường qua quít, đều là một ít thảo dược trị liệu bệnh tật.
Ninh Thư hỏi thần y vì sao không trồng một ít thảo dược trân quý một tí, thần y chỉ lạnh lùng liếc nhìn Ninh Thư, đạm mạc nói, thảo dược trân quý tự có phương thức sinh trưởng đặc biệt của mình, những thứ phải chiều chuộng hắn không trồng.
Đại đa số bệnh cần thảo dược trị liệu đều là một ít bệnh phổ biến thông thường.
Ninh Thư rất muốn trò chuyện với thần y, tỷ như tình huống trong nhà thế nào, cha mẹ đâu, năm nay bao nhiêu tuổi các loại chủ đề để có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng ngại cái thần y chưa bao giờ thèm nghía tới nàng.
Điều này làm cho Ninh Thư cảm thấy rất là cạn lời, trên đời này sao còn có người như thế.
Ninh Thư đối với chuyện học y đã không ôm hi vọng gì rồi, thay vào đó kỳ thật Ninh Thư lại cảm thấy rất hứng thú với độc dược của thần y, nếu như cô có thể chế độc dược gì đó, thời điểm làm nhiệm vụ cũng có nhiều hơn một phần tự bảo vệ mình, nhiều thế giới như vậy, nếu như không có thủ đoạn bảo hộ mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt thôi, từ nay về sau trên đời sẽ không tồn tại người tên Ninh Thư nữa.
Tồn tại so với chết đi tốt hơn nhiều.
Cho nên đối mặt với thần y dầu muối không ăn, Ninh Thư thật muốn giết chết hắn, cầm tù hắn, sau đó cưỡng bức hắn dạy cho mình.
Ha ha ha, cái này tùy tiện tưởng tượng thì tốt rồi, lần trước là Nhuyễn cốt tán, lần này không biết là thứ gì.
Phân biệt được hết thảo dược bên trong dược điền là giỏi rồi.
Thời điểm Ninh Thư gặm bánh bột bắp to, thần y ném cho Ninh Thư một quyển sách, Ninh Thư vội vàng xoa xoa tay, nhặt sách lên, thắc mắc: “Ồ, những chữ này sao con nhìn không quen?”
“Ngươi cầm sách ngược rồi.” Thần y lạnh lùng nói.
Ninh Thư không hề lúng túng, lạnh nhạt quay đầu sách lại, xem tên sách, “Bách thảo tập.”
Ninh Thư mở ra xem qua, bên trong đều là một ít tài liệu về thảo dược, Ninh Thư phi thường cảm kích nói: “Sư phụ, đa tạ người.”
Sắc mặt thần y hết sức lạnh lùng, xoay người bỏ đi, ở chung với thần y một đoạn thời gian, Ninh Thư căn bản cũng không để ý tới thái độ của thần y nữa, thần y làm lơ nàng, nàng cũng học theo làm lơ thần y mặt lạnh.
Tuy rằng tên sách là bách thảo tập, nhưng bên trong có hơn trăm loại thảo dược, nội dung thì cực kỳ tỉ mỉ chính xác.
Hiện tại mỗi ngày ngoại trừ xử lý vườn, Ninh Thư sẽ đọc bách thảo tập, úp mặt lên nội dung.
Có đôi khi thần y sẽ kiểm tra một chút tình hình ghi nhớ của Ninh Thư, ngẫu nhiên lại bắt Ninh Thư chế thảo dược dựa theo nội dung trong sách.
Lúc này Ninh Thư mới phát hiện những thứ này khi động vào thật sự rất phiền toái a, quả thực khiến cho Ninh Thư đau cả đầu, nhưng mà Ninh Thư vẫn vô cùng nghiêm túc chế dược, cũng không có oán hận thần y không dạy mình y thuật.
Làm tốt thứ hỗ trợ mình là được rồi, hơn nữa vốn dĩ nàng và thần y không thân cũng chẳng quen, thần y chịu dạy nàng những thứ này, Ninh Thư đã rất cảm kích rồi.
Nói thật, Ninh Thư cảm thấy trong mấy nam chủ cũng chỉ có thần y là người thật sự có bản lĩnh, tuy rằng mấy tên nam chủ kia đều có thân phận cao quý, nhưng bộ dạng đều giống như ăn không ngồi rồi, cả ngày cùng Mộc Yên La chàng chàng thiếp thiếp, chả thấy đi xử lý chuyện chính sự gì.
Chẳng qua thịt văn thì muốn logic cái gì, chỉ cần bạch bạch bạch là được rồi.
Ninh Thư khâm phục người có bản lĩnh, thần y chính là người có bản lĩnh, còn không cả ngày kéo nữ chủ bạch bạch bạch, so với mấy tên kia, quá bình thường.
Chỉ là có hơi lạnh, khó bắt chung tần số.
Hằng ngày rất bận rộn, cả ngày trong đầu Ninh Thư đều là nội dung trong bách thảo tập, sau cùng chính là nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ thần y giao phó.
Từ khi đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên Ninh Thư ở chung với nam chủ tốt như thế, trước kia không phải tranh chấp đối lập thì chính là đề phòng mấy tên nam nhân đó đè mình.
Ninh Thư cũng muốn kết bái huynh đệ với thần y, nhưng căn bản là thần y chướng mắt nàng
Nghe thấy đáp án lòng nhân từ của Ninh Thư, thần y chỉ cười nhạt, không nói lời nào mà nhìn Ninh Thư.
“Đáp án không đúng sao?” Ninh Thư thấy vẻ mặt cao thâm khó đoán của thần y, hỏi: “Vậy học y phải có thứ gì?”
Thần y nhìn Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Vạn vật trong thiên địa đều là con rối trong lòng bàn tay mà thôi.”
Ninh Thư: …
Nói tiếng người?!
Thần y nói: “Ngươi không hợp học y.”
“Không, con có thể.” Ninh Thư kiên định nói.
“Học y chính là dùng một loại đồ vật để bù vào chỗ thiếu hụt của một loại đồ vật khác, dùng thảo dược trị liệu cho người khác, chính xác là dùng thảo dược chữa trị cho thân thể con người.” Thần y nhàn nhạt nói, “Ngươi nói lòng nhân từ gì đó, là cái quỷ gì?”
Ninh Thư: …
Không phải nói y giả nhân tâm sao? Thế nào với thần y này thì lại không áp dụng được đây, thần y không chỉ tính tình lạnh lùng, ngay cả tâm cũng lạnh ngắt, xem con người chẳng qua chỉ là con rối cần tu bổ mà thôi, cao hứng thì động thủ, mất hứng thì không động thủ.
Còn cho rằng đây là một gia hỏa khó chịu tính cách rối loạn, ngoài lạnh trong nóng như lửa, hóa ra lại là một gia hỏa từ trong ra ngoài đều lạnh ngắt.
Thật sự không biết Mộc Yên La làm sao có thể chịu đựng hắn đây.
Ninh Thư nhìn thần y, hỏi: “Sư phụ, có thể dạy con tu bổ con rối không?”
“Ta nói rồi ngươi không được.” Thần y lắc đầu, thần sắc lạnh như băng.
Dưới hành vi không biết xấu hổ muốn chết muốn sống của Ninh Thư, cuối cùng thần y không kiên trì nổi nữa, để Ninh Thư bón phân cho thảo dược.
Hiện tại Ninh Thư cầm theo cái bô, sau đó lần lượt bón phân hữu cơ cho thảo dược, còn phải xới đất nhổ cỏ.
Ở Tề phủ tránh thoát rửa cái bô, nhưng vẫn không tránh thoát chuyện bón phân, vì sao người ta làm nữ chủ đều là sư phụ cầu được thu nhận đồ đệ, mà đến nàng thì lại khổ cực như này.
Ninh Thư cảm thấy mình cần thiết phải tăng giá trị may mắn cao hơn một chút, nếu có điểm tích phân thì đi mua thêm một bình quầng sáng người gặp người thích hoa gặp hoa nở mới được.
Cho dù mỗi ngày Ninh Thư tắm rửa sạch sẽ, vẫn đều cảm thấy trên người mình có cỗ mùi phân không tan hết được, quả thực là.
Từ ngày trên người Ninh Thư có mùi phân này, thần y càng thêm không tới gần Ninh Thư, hai người căn bản không nói với nhau một câu, ăn cơm thì càng không cần phải nói, Ninh Thư chỉ ăn bánh bột bắp to, vẫn còn có thật nhiều bánh bột bắp to đang chờ Ninh Thư, Ninh Thư còn có một nhiệm vụ chính là ăn hết những cái bánh bột bắp to này.
Mỗi ngày đều ăn cái này, bây giờ Ninh Thư cũng táo bón luôn rồi, lúc đi nặng đặc biệt thống khổ, đã thế dường như thần y không thích ăn thịt, bên trong nhà cơ bản không có đồ ăn dầu mỡ gì, quả thực không cần quá khổ bức.
Lâu lắm rồi không ăn thịt, Ninh Thư thật thèm thịt.
Thỉnh thoảng có thôn dân tới đây nhờ thần y xem bệnh, Ninh Thư liền đứng bên cạnh quan sát thần y chữa bệnh cho những người này, sau đó những thôn dân này liền tặng một ít rau củ, hoặc là một túi bột mì, hoặc là một khối thịt nhỏ.
Nhìn thấy những thứ này mắt Ninh Thư liền phát sáng, thịt cơ bản đều tiến vào bụng Ninh Thư.
Ngày tháng cứ trôi qua thong thả như thế, quan hệ giữa Ninh Thư và thần y không tiến thêm được bước nào, ngay cả nói cũng không nói được vài câu, thần y bận bịu ở trong nhà, Ninh Thư ở bên ngoài chăm sóc dược điền.
Ninh Thư coi chăm sóc dược điền trở thành công việc chính thức của mình, mỗi ngày chăm sóc dược điền, đối với những thảo dược này Ninh Thư đã khắc sâu trong tâm khảm rồi, lúc thần y không vội nàng lại hỏi dược tính và đặc điểm của những thảo dược này.
Thần y sẽ giảng giải cho Ninh Thư, nhưng bình thường chỉ giảng một lần, cũng mặc kệ Ninh Thư có nhớ hay không, có hiểu hay không.
Trong dược điền của thần y đích thị đều là một ít thảo dược tương đối bình thường qua quít, đều là một ít thảo dược trị liệu bệnh tật.
Ninh Thư hỏi thần y vì sao không trồng một ít thảo dược trân quý một tí, thần y chỉ lạnh lùng liếc nhìn Ninh Thư, đạm mạc nói, thảo dược trân quý tự có phương thức sinh trưởng đặc biệt của mình, những thứ phải chiều chuộng hắn không trồng.
Đại đa số bệnh cần thảo dược trị liệu đều là một ít bệnh phổ biến thông thường.
Ninh Thư rất muốn trò chuyện với thần y, tỷ như tình huống trong nhà thế nào, cha mẹ đâu, năm nay bao nhiêu tuổi các loại chủ đề để có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng ngại cái thần y chưa bao giờ thèm nghía tới nàng.
Điều này làm cho Ninh Thư cảm thấy rất là cạn lời, trên đời này sao còn có người như thế.
Ninh Thư đối với chuyện học y đã không ôm hi vọng gì rồi, thay vào đó kỳ thật Ninh Thư lại cảm thấy rất hứng thú với độc dược của thần y, nếu như cô có thể chế độc dược gì đó, thời điểm làm nhiệm vụ cũng có nhiều hơn một phần tự bảo vệ mình, nhiều thế giới như vậy, nếu như không có thủ đoạn bảo hộ mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt thôi, từ nay về sau trên đời sẽ không tồn tại người tên Ninh Thư nữa.
Tồn tại so với chết đi tốt hơn nhiều.
Cho nên đối mặt với thần y dầu muối không ăn, Ninh Thư thật muốn giết chết hắn, cầm tù hắn, sau đó cưỡng bức hắn dạy cho mình.
Ha ha ha, cái này tùy tiện tưởng tượng thì tốt rồi, lần trước là Nhuyễn cốt tán, lần này không biết là thứ gì.
Phân biệt được hết thảo dược bên trong dược điền là giỏi rồi.
Thời điểm Ninh Thư gặm bánh bột bắp to, thần y ném cho Ninh Thư một quyển sách, Ninh Thư vội vàng xoa xoa tay, nhặt sách lên, thắc mắc: “Ồ, những chữ này sao con nhìn không quen?”
“Ngươi cầm sách ngược rồi.” Thần y lạnh lùng nói.
Ninh Thư không hề lúng túng, lạnh nhạt quay đầu sách lại, xem tên sách, “Bách thảo tập.”
Ninh Thư mở ra xem qua, bên trong đều là một ít tài liệu về thảo dược, Ninh Thư phi thường cảm kích nói: “Sư phụ, đa tạ người.”
Sắc mặt thần y hết sức lạnh lùng, xoay người bỏ đi, ở chung với thần y một đoạn thời gian, Ninh Thư căn bản cũng không để ý tới thái độ của thần y nữa, thần y làm lơ nàng, nàng cũng học theo làm lơ thần y mặt lạnh.
Tuy rằng tên sách là bách thảo tập, nhưng bên trong có hơn trăm loại thảo dược, nội dung thì cực kỳ tỉ mỉ chính xác.
Hiện tại mỗi ngày ngoại trừ xử lý vườn, Ninh Thư sẽ đọc bách thảo tập, úp mặt lên nội dung.
Có đôi khi thần y sẽ kiểm tra một chút tình hình ghi nhớ của Ninh Thư, ngẫu nhiên lại bắt Ninh Thư chế thảo dược dựa theo nội dung trong sách.
Lúc này Ninh Thư mới phát hiện những thứ này khi động vào thật sự rất phiền toái a, quả thực khiến cho Ninh Thư đau cả đầu, nhưng mà Ninh Thư vẫn vô cùng nghiêm túc chế dược, cũng không có oán hận thần y không dạy mình y thuật.
Làm tốt thứ hỗ trợ mình là được rồi, hơn nữa vốn dĩ nàng và thần y không thân cũng chẳng quen, thần y chịu dạy nàng những thứ này, Ninh Thư đã rất cảm kích rồi.
Nói thật, Ninh Thư cảm thấy trong mấy nam chủ cũng chỉ có thần y là người thật sự có bản lĩnh, tuy rằng mấy tên nam chủ kia đều có thân phận cao quý, nhưng bộ dạng đều giống như ăn không ngồi rồi, cả ngày cùng Mộc Yên La chàng chàng thiếp thiếp, chả thấy đi xử lý chuyện chính sự gì.
Chẳng qua thịt văn thì muốn logic cái gì, chỉ cần bạch bạch bạch là được rồi.
Ninh Thư khâm phục người có bản lĩnh, thần y chính là người có bản lĩnh, còn không cả ngày kéo nữ chủ bạch bạch bạch, so với mấy tên kia, quá bình thường.
Chỉ là có hơi lạnh, khó bắt chung tần số.
Hằng ngày rất bận rộn, cả ngày trong đầu Ninh Thư đều là nội dung trong bách thảo tập, sau cùng chính là nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ thần y giao phó.
Từ khi đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên Ninh Thư ở chung với nam chủ tốt như thế, trước kia không phải tranh chấp đối lập thì chính là đề phòng mấy tên nam nhân đó đè mình.
Ninh Thư cũng muốn kết bái huynh đệ với thần y, nhưng căn bản là thần y chướng mắt nàng
Tác giả :
Ngận Thị Kiểu Tình