Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 145: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (24)
Edit: Akito
Lý Vũ Phỉ nghe thấy lời nói của Tề Sanh, không thể nhịn được nhíu mày, ngay sau đó lập tức giãn đôi lông mày.
Cười cười, nghiêng đầu nhìn Tề Sanh, có chút nghịch ngợm nói: “Sanh ca ca, muội như thế nào cảm thấy huynh đối với nha hoàn kêu Tiểu Hồng này lại tốt như vậy, chắc không phải huynh thích nàng ấy đi.”
Tề Sanh lập tức dùng ánh mắt thâm tình sáng chói nhìn Lý Vũ Phỉ, vươn tay điểm vào chóp mũi Lý Vũ Phỉ, tức giận lại mang theo sủng nịnh nói: “Muội cái nha đầu này sao có thể nói Sanh ca ca như vậy, Sanh ca ca của muội là dạng người gì chẳng lẽ muội còn không biết sao?”
Lý Vũ Phỉ nhăn lại cái mũi, nói: “Sanh ca ca, huynh chưa trả lời vấn đề chính của Vũ Phỉ, có phải huynh thích nha đầu kêu Tiểu Hồng kia hay không, nếu huynh thật sự thích nàng ấy, muội có thể giúp huynh nga.”
Tề Sanh lắc đầu, ngữ khí cực kỳ kiên định, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, nàng chỉ là thị nữ bên người ta, bởi vì lớn lên quá xấu, cho nên luôn thích trang điểm quái dị, kỳ thật nàng là một người rất đáng thương.”
Nghe thấy Tiểu Hồng lớn lên rất xấu, Lý Vũ Phỉ mới thở phào nhẹ nhõm, đến cùng thì một nữ nhân xấu xí không có năng lực cạnh tranh, phía trước nàng nói nhiều như vậy, bất quá chỉ vì muốn thử xem Tề Sanh có còn yêu nàng hay không.
Một người nam nhân yêu mình, hơn phân nửa nữ nhân trong lòng đều biết, nhưng Lý Vũ Phỉ coi thường tình yêu của Tề Sanh, vốn dĩ Lý Vũ Phỉ và Tề Sanh là thanh mai trúc mã, hai nhà là thế giao*, đều là gia đình thương nhân.
*Thế giao: quan hệ lâu đời.
Tề Sanh thích Lý Vũ Phỉ, nhưng trong lòng Lý Vũ Phỉ lại có dã vọng rất cao, đương nhiên chướng mắt Tề Sanh, lần này tới gặp Tề Sanh chẳng qua do chuyện làm ăn của gia tộc xảy ra vấn đề, cần tên Tề Sanh hoàng thương này giúp đỡ.
Nhưng không đỡ nổi quầng sáng nam chủ của Tề Sanh, hơn nữa lúc đó có Mộc Yên La xinh đẹp như hoa yêu Tề Sanh, đồ vật có người muốn đoạt mới là đồ tốt, nói nữa sau khi Lý Vũ Phỉ bạch bạch bạch với Tề Sanh, tự
nhiên liền yêu Tề Sanh, trước kia ôm tâm tư lợi dụng giờ đã yêu Tề Sanh.
Đầu tiên Ninh Thư đến phòng bếp nói người làm thức ăn, sau đó liền quay về phòng, nhìn thấy Nguyệt Lan đang thêu đồ vật, nói: “Thêu cây trúc à, đây là thêu cho nam nhân đi, Nguyệt Lan, có phải ngươi có nam nhân hay không?”
Sắc mặt Nguyệt Lan nháy mắt bạo hồng, ấp úng nói: “Tiểu thư, người đang nói cái gì vậy, nô tỳ nào có nam nhân gì a, người không nên bôi nhọ sự trong sạch của nô tỳ.”
Ninh Thư gặm một miếng quả táo, cười nói: “Đều muốn tặng đồ rồi, làm sao lại không có nam nhân, nói đi, là ai, có phải người của Tề phủ hay không, chắc không phải?”
Ninh Thư trợn to đôi mắt nhìn Nguyệt Lan, Nguyệt Lan lập tức nói: “Không phải như tiểu thư nghĩ đâu.”
“Tề Sanh?” Ninh Thư trợn mắt há hốc mồm nhìn Nguyệt Lan, tuy rằng Tề Sanh lớn lên đẹp trai, gia tài bạc triệu, nhưng lại là một tên cặn bã nam một chân đứng hai thuyền a, tuyệt đối không xứng với em gái nhỏ Nguyệt Lan của nàng đâu.
Nguyệt Lan ngơ ngác nhìn Ninh Thư, hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì với Tề Sanh, Tề Sanh là ai?”
Nói nửa ngày, Nguyệt Lan còn không biết chủ nhân nơi này tên là gì a.
Ninh Thư hỏi: “Vậy ngươi làm cái này cho ai?”
Mặt Nguyệt Lan rất hồng, thẹn thùng nói: “Tiểu thư, người đừng hỏi nữa, son môi của tiểu thư nhạt rồi, người nên đi trang điểm lại.”
“Không cần có ý đồ dời đi lực chú ý của tiểu thư nhà ngươi, nói đi, nam nhân kia là ai, ta muốn xem nam nhân đó có thể chăm sóc cho ngươi cả đời hay không?” Ninh Thư nghiêm túc nói.
Kỳ thật trong lòng Ninh Thư vẫn rất thích em gái Nguyệt Lan này, tuy rằng thần kinh có chút không ổn định, nhưng là một cô nương tốt, trước khi đi có thể sắp xếp chuyện chung thân đại sự cho nha đầu này, cũng rất tốt.
Nguyệt Lan nói: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự không có nam nhân gì, nô tỳ chỉ định làm cho ám vệ một đôi giày, lần trước nô tỳ nhìn thấy giày của ám vệ cũng hỏng rồi, ám vệ bảo hộ chúng ta vất vả như thế, chúng ta cũng nên hồi báo người ta không phải sao.”
Vẻ mặt Ninh Thư bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Thì ra là như vậy a.”
Nhớ tới khối mặt vuông của ám vệ ca ca, lại nhìn bộ dạng thanh tú xinh đẹp của Nguyệt Lan, hai người này sẽ phóng ra tia lửa sao?
Vốn Ninh Thư đang muốn hỏi Nguyệt Lan nghĩ gì về ám vệ, nhưng sau đó ngẫm lại, không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của người ta đâu.
Ninh Thư đối diện gương thoa son môi, sau đó đi hầu hạ Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ dùng bữa.
Thời điểm đến phòng khách, Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ đã đang dùng bữa rồi, Ninh Thư vội vàng nói: “Thiếu gia, hai người dùng bữa tại sao không gọi nô tỳ, để nô tỳ hầu hạ hai người dùng bữa a, Vũ Phỉ tiểu thư, để nô tỳ gắp thức ăn cho người.”
Sắc mặt Lý Vũ Phỉ có hơi khó coi, nhưng lại cố nén, cười miễn cưỡng với Ninh Thư, nói: “Tiểu Hồng, không cần, ta tự mình gặp được, ngươi gắp thức ăn cho thiếu gia của ngươi đi.”
Ninh Thư lập tức nói với Tề Sanh: “Nếu vậy thì thiếu gia, để nô tỳ gắp thức ăn cho người đi.”
Tề Sanh nhíu mày, dùng tay bịt lại cái mũi, ôn hòa nói với Ninh Thư: “Không cần, ngươi cũng đi dùng bữa đi, ta và Vũ Phỉ không cần ngươi hầu hạ.”
Đương nhiên Ninh Thư biết hai người này ghét bỏ nàng, ghê tởm chết các ngươi, người bình thường đều không ngửi thấy mùi trên người mình, Ninh Thư không cảm thấy trên người mình có bao nhiêu thúi, nhưng nhìn thấy hai người này miễn cưỡng chịu đựng, bộ dạng lại khó nói ra được, nghẹn đến mức rất khó chịu, nàng thật sự quá sảng khoái.
Nói trắng ra Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ đều cùng một loại người, đều tương đối dối trá, trên mặt một dạng, trong lòng lại một dạng.
Hiện tại một người xinh đẹp dịu dàng, một người ôn nhu dễ gần, nhưng trong lòng lại ghét bỏ nàng đến muốn chết.
“Chuyện này sao có thể đây, nô tỳ là thị nữ bên người thiếu gia, đương nhiên phải hầu hạ thiếu gia.” Ninh Thư cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt gà, kết quả không kẹp tốt, thịt gà thoáng cái ‘tủm tủm’ rơi vào canh gà, canh gà bắn tung tóe, văng tới trên người Lý Vũ Phỉ.
Lý Vũ Phỉ ‘ah’ một tiếng từ trên ghế nhảy dựng lên, ngay sau đó phát hiện hành động của mình quá không thùy mị, gắt gao cắn miệng mình, có vẻ hơi ủy khuất, một đôi mắt ngập nước nhìn vào Tề Sanh.
Tề Sanh cũng cau mày, trên mặt Ninh Thư lộ vẻ kinh hoảng và áy náy, vội vàng móc ra khăn tay thơm mùi hoa xen lẫn mùi chân, lau dầu mỡ trên người Lý Vũ Phỉ.
Lý Vũ Phỉ quả thực đều bị cái mùi kỳ quái này xộc vào đến muốn nôn, đẩy tay Ninh Thư ra, ủy khuất nói với Tề Sanh: “Sanh ca ca, có phải huynh không chào đón Vũ Phỉ hay không, mới bảo thị nữ bên người huynh làm như vậy, nếu Sanh ca ca muốn Vũ Phỉ đi, Vũ Phỉ liền lập tức rời đi.”
“Còn không nhanh lui xuống, xem chuyện tốt ngươi làm đi.” Tề Sanh quát Ninh Thư, Ninh Thư bĩu môi, nói:
“Nô tỳ không phải cố ý.”
“Cút xuống đi.” Tề Sanh bày ra dáng vẻ phẫn nộ, lại âm thầm nháy mắt ra hiệu với Ninh Thư, Ninh Thư thấy đôi mắt Tề Sanh co giật không ngừng, vội vàng ân cần hỏi thăm: “Thiếu gia, đôi mắt của người làm sao vậy, cứ co giật, thiếu gia đáng thương của nô tỳ a, người nhưng ngàn vạn không thể bị mù a.”
Tề Sanh: …
Lý Vũ Phỉ cũng quan tâm hỏi thăm: “Sanh ca ca huynh không sao chứ?”
Tề Sanh cảm thấy tâm quá mệt a, hắn chưa từng gặp qua người đần như Tiểu Hồng vậy.
Lý Vũ Phỉ nghe thấy lời nói của Tề Sanh, không thể nhịn được nhíu mày, ngay sau đó lập tức giãn đôi lông mày.
Cười cười, nghiêng đầu nhìn Tề Sanh, có chút nghịch ngợm nói: “Sanh ca ca, muội như thế nào cảm thấy huynh đối với nha hoàn kêu Tiểu Hồng này lại tốt như vậy, chắc không phải huynh thích nàng ấy đi.”
Tề Sanh lập tức dùng ánh mắt thâm tình sáng chói nhìn Lý Vũ Phỉ, vươn tay điểm vào chóp mũi Lý Vũ Phỉ, tức giận lại mang theo sủng nịnh nói: “Muội cái nha đầu này sao có thể nói Sanh ca ca như vậy, Sanh ca ca của muội là dạng người gì chẳng lẽ muội còn không biết sao?”
Lý Vũ Phỉ nhăn lại cái mũi, nói: “Sanh ca ca, huynh chưa trả lời vấn đề chính của Vũ Phỉ, có phải huynh thích nha đầu kêu Tiểu Hồng kia hay không, nếu huynh thật sự thích nàng ấy, muội có thể giúp huynh nga.”
Tề Sanh lắc đầu, ngữ khí cực kỳ kiên định, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, nàng chỉ là thị nữ bên người ta, bởi vì lớn lên quá xấu, cho nên luôn thích trang điểm quái dị, kỳ thật nàng là một người rất đáng thương.”
Nghe thấy Tiểu Hồng lớn lên rất xấu, Lý Vũ Phỉ mới thở phào nhẹ nhõm, đến cùng thì một nữ nhân xấu xí không có năng lực cạnh tranh, phía trước nàng nói nhiều như vậy, bất quá chỉ vì muốn thử xem Tề Sanh có còn yêu nàng hay không.
Một người nam nhân yêu mình, hơn phân nửa nữ nhân trong lòng đều biết, nhưng Lý Vũ Phỉ coi thường tình yêu của Tề Sanh, vốn dĩ Lý Vũ Phỉ và Tề Sanh là thanh mai trúc mã, hai nhà là thế giao*, đều là gia đình thương nhân.
*Thế giao: quan hệ lâu đời.
Tề Sanh thích Lý Vũ Phỉ, nhưng trong lòng Lý Vũ Phỉ lại có dã vọng rất cao, đương nhiên chướng mắt Tề Sanh, lần này tới gặp Tề Sanh chẳng qua do chuyện làm ăn của gia tộc xảy ra vấn đề, cần tên Tề Sanh hoàng thương này giúp đỡ.
Nhưng không đỡ nổi quầng sáng nam chủ của Tề Sanh, hơn nữa lúc đó có Mộc Yên La xinh đẹp như hoa yêu Tề Sanh, đồ vật có người muốn đoạt mới là đồ tốt, nói nữa sau khi Lý Vũ Phỉ bạch bạch bạch với Tề Sanh, tự
nhiên liền yêu Tề Sanh, trước kia ôm tâm tư lợi dụng giờ đã yêu Tề Sanh.
Đầu tiên Ninh Thư đến phòng bếp nói người làm thức ăn, sau đó liền quay về phòng, nhìn thấy Nguyệt Lan đang thêu đồ vật, nói: “Thêu cây trúc à, đây là thêu cho nam nhân đi, Nguyệt Lan, có phải ngươi có nam nhân hay không?”
Sắc mặt Nguyệt Lan nháy mắt bạo hồng, ấp úng nói: “Tiểu thư, người đang nói cái gì vậy, nô tỳ nào có nam nhân gì a, người không nên bôi nhọ sự trong sạch của nô tỳ.”
Ninh Thư gặm một miếng quả táo, cười nói: “Đều muốn tặng đồ rồi, làm sao lại không có nam nhân, nói đi, là ai, có phải người của Tề phủ hay không, chắc không phải?”
Ninh Thư trợn to đôi mắt nhìn Nguyệt Lan, Nguyệt Lan lập tức nói: “Không phải như tiểu thư nghĩ đâu.”
“Tề Sanh?” Ninh Thư trợn mắt há hốc mồm nhìn Nguyệt Lan, tuy rằng Tề Sanh lớn lên đẹp trai, gia tài bạc triệu, nhưng lại là một tên cặn bã nam một chân đứng hai thuyền a, tuyệt đối không xứng với em gái nhỏ Nguyệt Lan của nàng đâu.
Nguyệt Lan ngơ ngác nhìn Ninh Thư, hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì với Tề Sanh, Tề Sanh là ai?”
Nói nửa ngày, Nguyệt Lan còn không biết chủ nhân nơi này tên là gì a.
Ninh Thư hỏi: “Vậy ngươi làm cái này cho ai?”
Mặt Nguyệt Lan rất hồng, thẹn thùng nói: “Tiểu thư, người đừng hỏi nữa, son môi của tiểu thư nhạt rồi, người nên đi trang điểm lại.”
“Không cần có ý đồ dời đi lực chú ý của tiểu thư nhà ngươi, nói đi, nam nhân kia là ai, ta muốn xem nam nhân đó có thể chăm sóc cho ngươi cả đời hay không?” Ninh Thư nghiêm túc nói.
Kỳ thật trong lòng Ninh Thư vẫn rất thích em gái Nguyệt Lan này, tuy rằng thần kinh có chút không ổn định, nhưng là một cô nương tốt, trước khi đi có thể sắp xếp chuyện chung thân đại sự cho nha đầu này, cũng rất tốt.
Nguyệt Lan nói: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự không có nam nhân gì, nô tỳ chỉ định làm cho ám vệ một đôi giày, lần trước nô tỳ nhìn thấy giày của ám vệ cũng hỏng rồi, ám vệ bảo hộ chúng ta vất vả như thế, chúng ta cũng nên hồi báo người ta không phải sao.”
Vẻ mặt Ninh Thư bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Thì ra là như vậy a.”
Nhớ tới khối mặt vuông của ám vệ ca ca, lại nhìn bộ dạng thanh tú xinh đẹp của Nguyệt Lan, hai người này sẽ phóng ra tia lửa sao?
Vốn Ninh Thư đang muốn hỏi Nguyệt Lan nghĩ gì về ám vệ, nhưng sau đó ngẫm lại, không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của người ta đâu.
Ninh Thư đối diện gương thoa son môi, sau đó đi hầu hạ Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ dùng bữa.
Thời điểm đến phòng khách, Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ đã đang dùng bữa rồi, Ninh Thư vội vàng nói: “Thiếu gia, hai người dùng bữa tại sao không gọi nô tỳ, để nô tỳ hầu hạ hai người dùng bữa a, Vũ Phỉ tiểu thư, để nô tỳ gắp thức ăn cho người.”
Sắc mặt Lý Vũ Phỉ có hơi khó coi, nhưng lại cố nén, cười miễn cưỡng với Ninh Thư, nói: “Tiểu Hồng, không cần, ta tự mình gặp được, ngươi gắp thức ăn cho thiếu gia của ngươi đi.”
Ninh Thư lập tức nói với Tề Sanh: “Nếu vậy thì thiếu gia, để nô tỳ gắp thức ăn cho người đi.”
Tề Sanh nhíu mày, dùng tay bịt lại cái mũi, ôn hòa nói với Ninh Thư: “Không cần, ngươi cũng đi dùng bữa đi, ta và Vũ Phỉ không cần ngươi hầu hạ.”
Đương nhiên Ninh Thư biết hai người này ghét bỏ nàng, ghê tởm chết các ngươi, người bình thường đều không ngửi thấy mùi trên người mình, Ninh Thư không cảm thấy trên người mình có bao nhiêu thúi, nhưng nhìn thấy hai người này miễn cưỡng chịu đựng, bộ dạng lại khó nói ra được, nghẹn đến mức rất khó chịu, nàng thật sự quá sảng khoái.
Nói trắng ra Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ đều cùng một loại người, đều tương đối dối trá, trên mặt một dạng, trong lòng lại một dạng.
Hiện tại một người xinh đẹp dịu dàng, một người ôn nhu dễ gần, nhưng trong lòng lại ghét bỏ nàng đến muốn chết.
“Chuyện này sao có thể đây, nô tỳ là thị nữ bên người thiếu gia, đương nhiên phải hầu hạ thiếu gia.” Ninh Thư cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt gà, kết quả không kẹp tốt, thịt gà thoáng cái ‘tủm tủm’ rơi vào canh gà, canh gà bắn tung tóe, văng tới trên người Lý Vũ Phỉ.
Lý Vũ Phỉ ‘ah’ một tiếng từ trên ghế nhảy dựng lên, ngay sau đó phát hiện hành động của mình quá không thùy mị, gắt gao cắn miệng mình, có vẻ hơi ủy khuất, một đôi mắt ngập nước nhìn vào Tề Sanh.
Tề Sanh cũng cau mày, trên mặt Ninh Thư lộ vẻ kinh hoảng và áy náy, vội vàng móc ra khăn tay thơm mùi hoa xen lẫn mùi chân, lau dầu mỡ trên người Lý Vũ Phỉ.
Lý Vũ Phỉ quả thực đều bị cái mùi kỳ quái này xộc vào đến muốn nôn, đẩy tay Ninh Thư ra, ủy khuất nói với Tề Sanh: “Sanh ca ca, có phải huynh không chào đón Vũ Phỉ hay không, mới bảo thị nữ bên người huynh làm như vậy, nếu Sanh ca ca muốn Vũ Phỉ đi, Vũ Phỉ liền lập tức rời đi.”
“Còn không nhanh lui xuống, xem chuyện tốt ngươi làm đi.” Tề Sanh quát Ninh Thư, Ninh Thư bĩu môi, nói:
“Nô tỳ không phải cố ý.”
“Cút xuống đi.” Tề Sanh bày ra dáng vẻ phẫn nộ, lại âm thầm nháy mắt ra hiệu với Ninh Thư, Ninh Thư thấy đôi mắt Tề Sanh co giật không ngừng, vội vàng ân cần hỏi thăm: “Thiếu gia, đôi mắt của người làm sao vậy, cứ co giật, thiếu gia đáng thương của nô tỳ a, người nhưng ngàn vạn không thể bị mù a.”
Tề Sanh: …
Lý Vũ Phỉ cũng quan tâm hỏi thăm: “Sanh ca ca huynh không sao chứ?”
Tề Sanh cảm thấy tâm quá mệt a, hắn chưa từng gặp qua người đần như Tiểu Hồng vậy.
Tác giả :
Ngận Thị Kiểu Tình