Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 137: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (16)
Edit: Akito
Ninh Thư làm cho hai tên nam nhân trần truồng ôm nhau, cười ha hả, chúc phúc các ngươi mở ra cánh cửa thế giới mới.
“Đi mau.” Ninh Thư nói với Nguyệt Lan, thấy Nguyệt Lan còn nhìn hai tên nam nhân trên giường, liền kéo cổ áo Nguyệt Lan đi ra ngoài cửa.
“Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy thực hưng phấn.” Nguyệt Lan hướng Ninh Thư nói, tròng mắt cũng tản ra lục quang, ở trong đêm tối hết sức đáng sợ.
Ninh Thư vô ngữ, “Ngươi đang hưng phấn cái gì?”
“Nhìn thấy hai người bọn họ nằm ở trên giường, trái tim nô tỳ bịch bịch, bịch bịch nhảy lên, rễ tóc muốn nổ tung, da gà toàn thân cũng dựng thẳng lên rồi, tóm lại là rất hưng phấn.” Nguyệt Lan đỏ bừng cả khuôn mặt.
Cái cằm Ninh Thư cũng muốn rơi trên mặt đất rồi, sắp mở ra cánh cửa thế giới mới không chỉ có Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm, mà còn có cả nha đầu Nguyệt Lan này a.
Nguyệt Lan còn muốn đi vào trong phòng, Ninh Thư đã túm lấy cổ áo nàng, thổi vào cái còi.
Sau đó một hắc ảnh từ cửa sổ nhảy vào trong, tiếp đó lại lập tức nhảy ra ngoài.
Ninh Thư: …
Rõ ràng nàng và Nguyệt Lan ở trong sân, ám vệ mặt chữ điền vì sao còn muốn nhảy vào trong phòng.
“Đồ vật ta bảo ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị tốt chưa?” Ninh Thư hướng ám vệ hỏi.
Ám vệ gật đầu nói: “Xe ngựa ở ngay bên ngoài tường viện, lập tức có thể đi rồi.”
Trong lòng Ninh Thư thở phào một hơi, nhanh chóng nói: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Một hàng ba người tránh thoát đội ngũ tuần tra trong phủ, đến tường viện, Ninh Thư hỏi: “Đi qua như thế nào?”
Ám vệ vô cùng ra vẻ nói: “Ta dẫn các ngươi đi qua.”
Sau đó ám vệ mỗi tay kẹp một người, chân đạp lên tường viện, ngông cuồng bay qua.
Kết quả hiện thực là, ám vệ đánh giá quá cao năng lực của mình, ba người đều rơi trên mặt đất lăn thành một đoàn.
“Rốt cuộc ngươi có được hay không a.” Ninh Thư đập đập bụi bậm trên người mình, gặp được ám vệ không đáng tin cậy như vậy, là đau thương mà cuộc đời không thể thừa nhận.
Ám vệ nói: “Ta một mình một người có thể leo tường đi qua, nhưng không nghĩ tới mang theo hai người thì không thể bay qua được.”
Ninh Thư: …
“Được rồi, ta và Nguyệt Lan vẫn nên đi chui lỗ chó thôi.” Ninh Thư tức giận nói.
“Không.” Nguyệt Lan như chém đinh chặt sắt nói với Ninh Thư, “Nô tỳ đi chui lỗ chó, tiểu thư trèo tường cùng ám vệ đi.”
Đều là chạy trốn, cả hai còn có thể phân ra cái nào cao quý hơn sao? Quả thực say.
Cuối cùng Ninh Thư vẫn hóp lấy ngực, đơn giản chính là chui từ lỗ chó ra, lúc ra tới, Ninh Thư hướng
Nguyệt Lan nói: “Mau, mau đỡ lấy tiểu thư nhà ngươi, ngực tiểu thư nhà ngươi đau quá a.”
“Tiểu thư, muốn nô tỳ giúp người xoa xoa hay không.” Nguyệt Lan vươn tay muốn xoa ngực cho Ninh Thư.
Ninh Thư: …
“Lộc cộc…” Ám vệ đánh xe ngựa lại đây, Ninh Thư và Nguyệt Lan nhanh chóng leo lên xe ngựa.
Ám vệ hướng Ninh Thư hỏi: “Tiểu thư, đi nơi nào?”
“Nghi thành.” Hoàng thương phúc hắc liền ở nơi đó.
Nghi thành cũng không có cách xa nơi này lắm, phỏng chừng lộ trình một ngày đường là có thể đến nơi.
“Ở Nghi thành tiểu thư có người thân thích gì sao?” Ám vệ hỏi, “Hay là lão gia nói tiểu thư đến Nghi thành tụ hợp?”
“Không có, chỉ là ta muốn đến Nghi thành.” Ninh Thư vô cùng tùy hứng nói.
Xe ngựa ra khỏi kinh thành, nhìn thấy cổng thành càng ngày càng xa, Ninh Thư thở ra một hơi thật sâu, sau cùng cũng không có bị hai tên nam nhân kia đè, cũng không có mang thai, cũng không có bị khiến cho sinh non, càng không có đến thời điểm đại di mụ bị người ta đè.
Bận việc cả đêm, Ninh Thư cũng cảm thấy mệt mỏi, cùng Nguyệt Lan lưng tựa lưng ngủ.
Phủ Thừa Tướng, bên trong Tú Lâu.
Trong phòng tràn ngập một cỗ mùi vị tình dục dày đặc, ánh trăng chiếu rọi xuống màn lụa trong suốt, loáng thoáng nhìn thấy động tác của hai người ở trên giường, một người nửa quỳ, một người phủ phục phía dưới, quấn lấy nhau không ngừng.
Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc trầm thấp, tiếng khóc xen lẫn tựa thống khổ tựa sung sướng, ái muội, ****.
Hai nam nhân điên cuồng đảo qua đảo lại, mồ hôi rơi xuống, da thịt tiếp xúc, địa phương kết hợp máu tươi đầm đìa, khiến lòng người càng thêm bạo ngược.
“Đinh, giá trị ngược +100.”
“Đinh, giá trị ngược +100.”
Sáng sớm Ninh Thư tỉnh lại trong thanh âm báo tin vui của 2333, nhiều xuân dược như vậy, hi vọng hai tên gia hỏa này bạo căn mà chết, này đó xuân dược đều là sản phẩm của hệ thống, công hiệu tuyệt đối bảo đảm, vẫn là Ninh Thư ghi nợ với 2333, chờ đến thời điểm có tích phân, còn nhất định phải trả tiền lãi.
Ninh Thư khẽ cắn môi đổi xuân dược, đậu xanh rau má, cảm thấy hệ thống 2333 này tồn tại chính là một cái máy hút máu.
Giá trị ngược đã cao như vậy, khẳng định ngược hai tên kia đến chết đi sống lại, thế nhưng cũng không đúng nha, rõ ràng nàng chính là người tốt không phải sao, giúp hai tên này mở ra cánh cửa thế giới mới.
Duỗi eo lười một cái, cuộc đời vẫn thật tốt đẹp.
Ninh Thư vén rèm xe, nhìn thấy xe ngựa đang dừng chân ở ven một bìa rừng, ám vệ đánh xe cách đó không xa đang dựng một đống lửa, trên đống lửa treo một cái bếp lò, đang nấu nước.
Ninh Thư duỗi chân đá đá Nguyệt Lan đang ngủ say, Nguyệt Lan lập tức nhảy dựng lên, kết quả đầu đụng vào trần xe ngựa, Nguyệt Lan che đầu lại, hướng Ninh Thư ủy khuất hỏi: “Tiểu thư, làm sao vậy?”
Ninh Thư đi đến bên cạnh ám vệ, ngồi xuống, hướng ám vệ hỏi: “Buổi sáng tốt lành a, nơi này cách Nghi thành còn xa lắm không?”
“Không xa lắm, ăn một chút chúng ta liền nhanh rời đi, nói không chừng tướng quân và Vương gia sẽ phái người đuổi bắt chúng ta.” Ám vệ nấu một ít đồ ăn cho Ninh Thư và Nguyệt Lan, lại rót nước cho hai người uống.
Nàng sai rồi, kỳ thật người ám vệ này vẫn rất đáng tin cậy.
Ninh Thư một bên gặm bánh bột ngô, một bên hướng ám vệ hỏi: “Ngươi vì cái gì phải bảo vệ ta, cha ta bảo ngươi bảo hộ ta người liền bảo hộ ta, chẳng lẽ trong lòng ngươi không có không cam lòng sao?”
Ám vệ đảo khuôn mặt chữ điền nhìn qua Ninh Thư, nói: “Ta được thừa tướng nhận nuôi, thừa tướng cho ta một miếng ăn, một chỗ ngủ, bảo hộ tiểu thư là trách nhiệm của ta, cho đến khi tiểu thư không cần ta bảo vệ, hoặc là ta chết trước tiểu thư mới thôi.”
Ninh Thư nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt chữ điền của hắn lại soái khí lại có mị lực như thế, phỏng chừng người này phía sau không có suất diễn là do bị người giết chết a.
Tùy tiện ăn một chút bữa sáng, ba người Ninh Thư liền tiến tới Nghi thành, hoàn toàn không biết Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm nổi trận lôi đình như thế nào, toàn bộ kinh thành khắp nơi đều là lệnh truy nã nàng.
Vốn dĩ Tư Đồ Kình Vũ đã chán ghét nữ nhân, mỗi ngày bị Ninh Thư trào phúng, mỗi ngày ở trước mặt hắn bày ra bộ dáng cao quý, dẫm lên miệng vết thương của hắn, trong lòng hắn đã có phản cảm với nữ nhân, hiện tại cùng nam nhân lăn ở bên nhau, triệt để đâm thủng giấy vách cửa sổ, hắn cảm thấy tư vị khi lăn cùng nam nhân càng tốt hơn.
Trong quá trình này, hắn vẫn có thể giống như nam nhân, cũng có thể giống như nữ nhân, loại cảm giác này quá kì diệu.
Hiện tại mục tiêu lớn nhất của Tư Đồ Kình Vũ chính là một lần nữa đè Lạc Quân Diễm ở trên giường, mà Lạc Quân Diễm lại cảm thấy hết sức ghê tởm, hắn là Nhiếp chính vương cao cao tại thượng, cư nhiên thượng một người nam nhân, lại còn bị một tên nam nhân thượng, hiện tại chỗ phía sau vừa động, liền giống như tiêu chảy muốn chảy máu, khiến Lạc Quân Diễm tâm muốn chết cũng có.
Đặc biệt khi cảm giác được ánh mắt nóng rực muốn đoạt lấy của Tư Đồ Kình Vũ, trái tim Lạc Quân Diễm đều co rút, hắn là nam nhân, làm sao có thể cùng nam nhân ở bên nhau, lại còn là một tên tướng quân thân phận không bằng mình, tiện nhân Mộc Yên La kia, cho dù bắt được nàng ta làm nhục nàng ta đến chết, cũng không thể giải tỏa mối hận trong lòng hắn.
Tóm lại đây là một câu chuyện xưa một người áp và một người bị áp, âm u phúc hắc công và ngạo kiều thụ, Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm một lần nữa mở ra câu chuyện ngược luyến tình thâm, cơ bản méo có quan hệ gì với Ninh Thư nữa rồi.
Nguyên bản hai tên trong hậu cung của Mộc Yên La liền vui vẻ ân ái với nhau đi.
Ninh Thư làm cho hai tên nam nhân trần truồng ôm nhau, cười ha hả, chúc phúc các ngươi mở ra cánh cửa thế giới mới.
“Đi mau.” Ninh Thư nói với Nguyệt Lan, thấy Nguyệt Lan còn nhìn hai tên nam nhân trên giường, liền kéo cổ áo Nguyệt Lan đi ra ngoài cửa.
“Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy thực hưng phấn.” Nguyệt Lan hướng Ninh Thư nói, tròng mắt cũng tản ra lục quang, ở trong đêm tối hết sức đáng sợ.
Ninh Thư vô ngữ, “Ngươi đang hưng phấn cái gì?”
“Nhìn thấy hai người bọn họ nằm ở trên giường, trái tim nô tỳ bịch bịch, bịch bịch nhảy lên, rễ tóc muốn nổ tung, da gà toàn thân cũng dựng thẳng lên rồi, tóm lại là rất hưng phấn.” Nguyệt Lan đỏ bừng cả khuôn mặt.
Cái cằm Ninh Thư cũng muốn rơi trên mặt đất rồi, sắp mở ra cánh cửa thế giới mới không chỉ có Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm, mà còn có cả nha đầu Nguyệt Lan này a.
Nguyệt Lan còn muốn đi vào trong phòng, Ninh Thư đã túm lấy cổ áo nàng, thổi vào cái còi.
Sau đó một hắc ảnh từ cửa sổ nhảy vào trong, tiếp đó lại lập tức nhảy ra ngoài.
Ninh Thư: …
Rõ ràng nàng và Nguyệt Lan ở trong sân, ám vệ mặt chữ điền vì sao còn muốn nhảy vào trong phòng.
“Đồ vật ta bảo ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị tốt chưa?” Ninh Thư hướng ám vệ hỏi.
Ám vệ gật đầu nói: “Xe ngựa ở ngay bên ngoài tường viện, lập tức có thể đi rồi.”
Trong lòng Ninh Thư thở phào một hơi, nhanh chóng nói: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Một hàng ba người tránh thoát đội ngũ tuần tra trong phủ, đến tường viện, Ninh Thư hỏi: “Đi qua như thế nào?”
Ám vệ vô cùng ra vẻ nói: “Ta dẫn các ngươi đi qua.”
Sau đó ám vệ mỗi tay kẹp một người, chân đạp lên tường viện, ngông cuồng bay qua.
Kết quả hiện thực là, ám vệ đánh giá quá cao năng lực của mình, ba người đều rơi trên mặt đất lăn thành một đoàn.
“Rốt cuộc ngươi có được hay không a.” Ninh Thư đập đập bụi bậm trên người mình, gặp được ám vệ không đáng tin cậy như vậy, là đau thương mà cuộc đời không thể thừa nhận.
Ám vệ nói: “Ta một mình một người có thể leo tường đi qua, nhưng không nghĩ tới mang theo hai người thì không thể bay qua được.”
Ninh Thư: …
“Được rồi, ta và Nguyệt Lan vẫn nên đi chui lỗ chó thôi.” Ninh Thư tức giận nói.
“Không.” Nguyệt Lan như chém đinh chặt sắt nói với Ninh Thư, “Nô tỳ đi chui lỗ chó, tiểu thư trèo tường cùng ám vệ đi.”
Đều là chạy trốn, cả hai còn có thể phân ra cái nào cao quý hơn sao? Quả thực say.
Cuối cùng Ninh Thư vẫn hóp lấy ngực, đơn giản chính là chui từ lỗ chó ra, lúc ra tới, Ninh Thư hướng
Nguyệt Lan nói: “Mau, mau đỡ lấy tiểu thư nhà ngươi, ngực tiểu thư nhà ngươi đau quá a.”
“Tiểu thư, muốn nô tỳ giúp người xoa xoa hay không.” Nguyệt Lan vươn tay muốn xoa ngực cho Ninh Thư.
Ninh Thư: …
“Lộc cộc…” Ám vệ đánh xe ngựa lại đây, Ninh Thư và Nguyệt Lan nhanh chóng leo lên xe ngựa.
Ám vệ hướng Ninh Thư hỏi: “Tiểu thư, đi nơi nào?”
“Nghi thành.” Hoàng thương phúc hắc liền ở nơi đó.
Nghi thành cũng không có cách xa nơi này lắm, phỏng chừng lộ trình một ngày đường là có thể đến nơi.
“Ở Nghi thành tiểu thư có người thân thích gì sao?” Ám vệ hỏi, “Hay là lão gia nói tiểu thư đến Nghi thành tụ hợp?”
“Không có, chỉ là ta muốn đến Nghi thành.” Ninh Thư vô cùng tùy hứng nói.
Xe ngựa ra khỏi kinh thành, nhìn thấy cổng thành càng ngày càng xa, Ninh Thư thở ra một hơi thật sâu, sau cùng cũng không có bị hai tên nam nhân kia đè, cũng không có mang thai, cũng không có bị khiến cho sinh non, càng không có đến thời điểm đại di mụ bị người ta đè.
Bận việc cả đêm, Ninh Thư cũng cảm thấy mệt mỏi, cùng Nguyệt Lan lưng tựa lưng ngủ.
Phủ Thừa Tướng, bên trong Tú Lâu.
Trong phòng tràn ngập một cỗ mùi vị tình dục dày đặc, ánh trăng chiếu rọi xuống màn lụa trong suốt, loáng thoáng nhìn thấy động tác của hai người ở trên giường, một người nửa quỳ, một người phủ phục phía dưới, quấn lấy nhau không ngừng.
Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc trầm thấp, tiếng khóc xen lẫn tựa thống khổ tựa sung sướng, ái muội, ****.
Hai nam nhân điên cuồng đảo qua đảo lại, mồ hôi rơi xuống, da thịt tiếp xúc, địa phương kết hợp máu tươi đầm đìa, khiến lòng người càng thêm bạo ngược.
“Đinh, giá trị ngược +100.”
“Đinh, giá trị ngược +100.”
Sáng sớm Ninh Thư tỉnh lại trong thanh âm báo tin vui của 2333, nhiều xuân dược như vậy, hi vọng hai tên gia hỏa này bạo căn mà chết, này đó xuân dược đều là sản phẩm của hệ thống, công hiệu tuyệt đối bảo đảm, vẫn là Ninh Thư ghi nợ với 2333, chờ đến thời điểm có tích phân, còn nhất định phải trả tiền lãi.
Ninh Thư khẽ cắn môi đổi xuân dược, đậu xanh rau má, cảm thấy hệ thống 2333 này tồn tại chính là một cái máy hút máu.
Giá trị ngược đã cao như vậy, khẳng định ngược hai tên kia đến chết đi sống lại, thế nhưng cũng không đúng nha, rõ ràng nàng chính là người tốt không phải sao, giúp hai tên này mở ra cánh cửa thế giới mới.
Duỗi eo lười một cái, cuộc đời vẫn thật tốt đẹp.
Ninh Thư vén rèm xe, nhìn thấy xe ngựa đang dừng chân ở ven một bìa rừng, ám vệ đánh xe cách đó không xa đang dựng một đống lửa, trên đống lửa treo một cái bếp lò, đang nấu nước.
Ninh Thư duỗi chân đá đá Nguyệt Lan đang ngủ say, Nguyệt Lan lập tức nhảy dựng lên, kết quả đầu đụng vào trần xe ngựa, Nguyệt Lan che đầu lại, hướng Ninh Thư ủy khuất hỏi: “Tiểu thư, làm sao vậy?”
Ninh Thư đi đến bên cạnh ám vệ, ngồi xuống, hướng ám vệ hỏi: “Buổi sáng tốt lành a, nơi này cách Nghi thành còn xa lắm không?”
“Không xa lắm, ăn một chút chúng ta liền nhanh rời đi, nói không chừng tướng quân và Vương gia sẽ phái người đuổi bắt chúng ta.” Ám vệ nấu một ít đồ ăn cho Ninh Thư và Nguyệt Lan, lại rót nước cho hai người uống.
Nàng sai rồi, kỳ thật người ám vệ này vẫn rất đáng tin cậy.
Ninh Thư một bên gặm bánh bột ngô, một bên hướng ám vệ hỏi: “Ngươi vì cái gì phải bảo vệ ta, cha ta bảo ngươi bảo hộ ta người liền bảo hộ ta, chẳng lẽ trong lòng ngươi không có không cam lòng sao?”
Ám vệ đảo khuôn mặt chữ điền nhìn qua Ninh Thư, nói: “Ta được thừa tướng nhận nuôi, thừa tướng cho ta một miếng ăn, một chỗ ngủ, bảo hộ tiểu thư là trách nhiệm của ta, cho đến khi tiểu thư không cần ta bảo vệ, hoặc là ta chết trước tiểu thư mới thôi.”
Ninh Thư nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt chữ điền của hắn lại soái khí lại có mị lực như thế, phỏng chừng người này phía sau không có suất diễn là do bị người giết chết a.
Tùy tiện ăn một chút bữa sáng, ba người Ninh Thư liền tiến tới Nghi thành, hoàn toàn không biết Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm nổi trận lôi đình như thế nào, toàn bộ kinh thành khắp nơi đều là lệnh truy nã nàng.
Vốn dĩ Tư Đồ Kình Vũ đã chán ghét nữ nhân, mỗi ngày bị Ninh Thư trào phúng, mỗi ngày ở trước mặt hắn bày ra bộ dáng cao quý, dẫm lên miệng vết thương của hắn, trong lòng hắn đã có phản cảm với nữ nhân, hiện tại cùng nam nhân lăn ở bên nhau, triệt để đâm thủng giấy vách cửa sổ, hắn cảm thấy tư vị khi lăn cùng nam nhân càng tốt hơn.
Trong quá trình này, hắn vẫn có thể giống như nam nhân, cũng có thể giống như nữ nhân, loại cảm giác này quá kì diệu.
Hiện tại mục tiêu lớn nhất của Tư Đồ Kình Vũ chính là một lần nữa đè Lạc Quân Diễm ở trên giường, mà Lạc Quân Diễm lại cảm thấy hết sức ghê tởm, hắn là Nhiếp chính vương cao cao tại thượng, cư nhiên thượng một người nam nhân, lại còn bị một tên nam nhân thượng, hiện tại chỗ phía sau vừa động, liền giống như tiêu chảy muốn chảy máu, khiến Lạc Quân Diễm tâm muốn chết cũng có.
Đặc biệt khi cảm giác được ánh mắt nóng rực muốn đoạt lấy của Tư Đồ Kình Vũ, trái tim Lạc Quân Diễm đều co rút, hắn là nam nhân, làm sao có thể cùng nam nhân ở bên nhau, lại còn là một tên tướng quân thân phận không bằng mình, tiện nhân Mộc Yên La kia, cho dù bắt được nàng ta làm nhục nàng ta đến chết, cũng không thể giải tỏa mối hận trong lòng hắn.
Tóm lại đây là một câu chuyện xưa một người áp và một người bị áp, âm u phúc hắc công và ngạo kiều thụ, Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm một lần nữa mở ra câu chuyện ngược luyến tình thâm, cơ bản méo có quan hệ gì với Ninh Thư nữa rồi.
Nguyên bản hai tên trong hậu cung của Mộc Yên La liền vui vẻ ân ái với nhau đi.
Tác giả :
Ngận Thị Kiểu Tình