Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia
Chương 43
Trên thực tế, Diệp Mạnh Giác đang đau đầu vì chuyện này vô cùng. Anh vốn đi Pháp mua nhẫn và vài món trang sức, sẵn đó đặt mua mấy bộ quần áo để về dỗ Diệp Tư vui, nào biết, chẳng những không dỗ được mà ngược lại còn biến mọi chuyện thành tệ hơn.
Lúc tối anh đã nhận được điện thoại từ Tần Vi Khiêm, nghe tiếng cười đến vô cùng hả hê của Tần Vi Khiêm ở đầu kia điện thoại, Diệp Mạnh Giác biết ngay Tần Vi Khiêm có ý khoanh tay ngồi xem kịch vui. Anh hận không thể lôi anh ta từ trong điện thoại ra ngoài này đập vài cái.
Anh còn đang ấm ức nhóc con không nghe lời, anh mới vừa không ở cạnh là đã cùng họ Tô kia đi khách sạn ăn cơm ngay, vậy mà dám thề son thề sắt cam đoan không nhìn người ta nhiều!
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định về nhà sẽ sửa lại câu cú một chút, không phải là ‘không được nhìn nhiều’ bởi nghe ra rất mơ hồ, mà phải là ‘không được nhìn’ hẳn luôn!
Ai mà ngờ, tình huống chuyển biến đột ngột, anh còn chưa kịp sửa thì bản thân đã gây ra xì căng đan rồi.
Diệp Mạnh Giác nhìn tạp chí, mặt sắc lại, bấm điện thoại gọi choTần Vi Khiêm.
Đầu kia điện thoại, giọng cười của Tần Vi Khiêm thật sự rất đáng đánh đòn.
“Diệp Mạnh Giác, cậu còn không mau về đây với công chúa nhỏ đi, nghe Trần Á nói công chúa nhỏ cáu kỉnh muốn đi quán rượu đó.”
“Haiz, Diệp Mạnh Giác à, lá gan cậu lớn thật, dám đưa Lâm nhi đi Pháp mua sắm hả? Ha ha ha, cậu nói xem, như thế không phải cậu đang muốn tìm đường chết à? Còn Giáo sư Tô kia ấy mà, tôi cảm thấy Giáo sư Tô so ra tốt hơn cậu nhiều lắm, ha ha ha.”
“Tôi nói nè, Diệp Mạnh Giác…”
“Tần Vi Khiêm, cậu câm miệng sẽ chết à?”
“Chết chứ, tuyệt đối sẽ chết! Bao lâu rồi tôi không thấy được thái độ cam chịu của cậu? Hử?”
“Tần Vi Khiêm, cậu câm miệng cho tôi, nghe tôi nói đây!”
Diệp Mạnh Giác gầm lên giận dữ, Tần Vi Khiêm lập tức ngậm miệng, tuy nhiên vẫn còn tiếng cười khùng khục từ trong lỗ mũi phát ra. Câm miệng vẫn cười được như thường nha!
“Lão Tổng của《Tinh đồ》dạo gần đây không có chuyện gì đăng à, sao để chuyện này xảy ra? Tôi điện thoại cho cậu ta, cậu ta không nghe máy.” Diệp Mạnh Giác nói, “Cậu hỏi thăm coi, xem kẻ nào không muốn sống lâu vậy.”
Tần Vi Khiêm nói bằng giọng cà lơ phất phơ: “Ha ha, cậu ta giờ mà dám nhận điện thoại của cậu à? Bất quá tôi hỏi rồi. Nói ra cũng khéo thật, nghe nói có một phóng viên nhà họ đi Pháp nghỉ phép, vô tình chụp được. Tuy nhiên cũng tốt, không phải Lâm nhi tháng sau có một bộ phim ra rạp đó sao, xem như đây là một hình thức tuyên truyền đi. Chỉ không biết cậu phải giải thích thế nào với công chúa nhỏ thôi…”
Diệp Mạnh Giác nghĩ nghĩ, nói: “Thôi quên đi, việc này cứ để vậy.”
Cúp điện thoại, Diệp Mạnh Giác lo sợ bất an muốn gọi điện thoại cho Diệp Tư, nhưng lại sợ qua điện thoại thì giải thích không được rõ ràng lắm, nghĩ mãi chỉ thấy có nước nhanh chóng quay về mới được.
Diệp Tư lôi Kiều Hoa Hoa đi dạo suốt một buổi chiều mà vẫn không thấy Diệp Mạnh Giác gọi về, đành thở phì phì tự mình gọi qua cho anh, ai ngờ lại gặp tắt máy. Cô nào biết đâu vì Diệp Mạnh Giác vô cùng lo lắng nên đã chạy về.
“Đến quán rượu!”
Sau khi uống vài ly rượu, hai cô nhóc bắt đầu nói chuyện càn rỡ.
“Kiều Hoa Hoa, bình thường nhìn cậu rất khôn khéo, sao lại thua dưới tay Trần Á vậy? Sao? Cậu nói mình nghe chút đi, cậu tốn bao nhiêu công phu rồi sao còn không bắt được anh ấy vậy?”
“Hừ! Cậu bắt được chú cậu thì giờ này có ngồi trong này uống rượu cùng mình không?”
“Uống đi ~ mình nói nè, đừng chờ mong nữa, nhất định anh ấy không muốn cậu, không muốn chỉ treo cổ trên một thân cây ấy mà. Giáo sư Tô của chúng ta còn tốt hơn, cậu cứ dứt khoát dời mục tiêu, theo đuổi Giáo sư Tô của chúng ta đi. Với nhiệt tình và kiên định của cậu, nhất định là tóm được ngay.”
Kiều Hoa Hoa nghĩ nghĩ, cười hắc hắc nói: “Bánh bao nhỏ, rốt cục cậu cũng thông minh ra một lần. Thật sự là ý kiến hay đấy. Được rồi, mình lập tức sẽ theo đuổi Giáo sư Tô. Gọi điện thoại, giờ gọi ngay đi!”
Sau khi Tô Mân Ngôn nhận được điện thoại, nghe giọng các cô đã ngà ngà say, sợ hai cô gặp chuyện không may nên vội vàng chạy tới.
Ngay lúc Tô Mân Ngôn tìm được Diệp Tư và Kiều Hoa Hoa thì Trần Á vốn đang núp một bên rốt cục nhịn không được đi qua chỗ các cô. Anh nghe nói các cô muốn đi quán rượu nên nãy giờ vẫn theo đuôi phía sau, sợ hai người nhất thời uống nhiều lại hồ đồ bất chấp mà xảy ra chuyện.
Lúc Tô Mân Ngôn vừa xuất hiện, anh liền hoảng, anh biết anh ta hẳn là quen biết với hai cô nhóc kia, và nếu không lầm thì anh ta phải là cái vị Giáo sư Tô gần đây lúc nào cũng được Kiều Hoa Hoa luôn miệng nhắc đến.
Tô Mân Ngôn không nhận ra Trần Á, nhìn anh gật đầu chào, nói: “Tiên sinh, ngại quá, các cô ấy uống nhiều, tôi nghĩ tôi phải đưa các cô ấy đi thôi.”
Khóe miệng Trần Á co quắp một chút, đưa hai cô nhóc này đi? Anh ta cho mình là ai vậy?
Anh chỉ chỉ Kiều Hoa Hoa nói: “Thật ngại, cô bé này là em gái tôi.”
Trần Á nói xong, huých Kiều Hoa Hoa một cái, “Kiều Hoa Hoa, nói chuyện.”
Kiều Hoa Hoa nhìn nhìn anh, vung một cánh tay lên: “Anh là ai vậy? Không biết.”
Trần Á lập tức lạnh mặt, híp mắt nhìn Kiều Hoa Hoa, nói từng chữ một: “Em nói xem anh là ai?”
Bất đắc dĩ, cái mặt lạnh của anh chả có một điểm uy hiếp nào.
“Đã nói không biết!”
Kiều Hoa Hoa cũng không nhìn anh cái nào, chuyển hướng qua Tô Mân Ngôn ngây ngô cười: “Giáo sư Tô, thầy thật đẹp trai!”
Tô Mân Ngôn nhìn Trần Á gật đầu, mỗi tay lôi một cô gái, chuẩn bị đi ra ngoài.
Trần Á đen mặt, ngăn lại trước mặt anh ta, lúng túng xuất chứng minh thư ra: “Thẻ căn cước của tôi, chắc vậy là đủ chứ.”
Tô Mân Ngôn nhìn lướt qua: “Ngại ghê, học trò của tôi họ Kiều, hình như họ của tiên sinh không giống vậy?”
“Anh kế.”
Tô Mân Ngôn thản nhiên nhìn anh, “Xem ra học sinh Kiều Hoa Hoa cũng không muốn đi cùng với anh, thời buổi này anh trai cầm thú cũng có rất nhiều.”
Diệp Tư bật cười hì hì, “Anh Trần, anh là anh trai cầm thú kìa, ha ha, vậy hóa ra Kiều Hoa Hoa thích một cầm thú à?”
Nói xong, lại nghĩ nghĩ, “Tuy nhiên không sao, dù sao Kiều Hoa Hoa giờ cũng không cần anh nữa, Kiều Hoa Hoa giờ thích Giáo sư Tô rồi, Họa Họa hả?”
Trần Á nghe vậy sắc mặt càng khó coi hơn. Anh nhìn Kiều Hoa Hoa đang ngây ngô cười với Tô Mân Ngôn, nỗi sợ hãi chậm rãi bò lên trong lòng. Mấy năm nay không phải anh không biết tâm tư của Kiều Hoa Hoa, nhưng anh vẫn cho là mình làm vậy mới đúng. Anh vẫn muốn đẩy cô ra, nhưng đến lúc cô không cần anh nữa thì anh mới biết được, anh đã không thể không có cô.
Anh không dám tưởng tượng, nếu không có cô quấn quít bên cạnh thì mỗi ngày sẽ trôi qua như thế nào. Anh không dám tưởng tượng, cô gái trước đây đã nói phải gả cho anh giờ đứng bên cạnh người đàn ông khác thì anh sẽ như thế nào.
Mặc kệ ích lợi gia tộc, mặc kệ mâu thuẫn tranh chấp gì đó giữa người lớn, chính mình đã nhận định cô ấy, đã nghĩ phải bảo vệ cô ấy cho tốt, có lẽ cô ấy chưa nhận ra điều này đâu.
“Kiều Hoa Hoa.” anh mềm giọng nói, “Anh Trần Á đây.”
Kiều Hoa Hoa kinh ngạc nhìn anh, nước mắt chậm rãi lăn xuống, câu gọi ‘anh Trần Á’ này cô đã đợi rất nhiều năm. Từ khi mẹ cô gả vào Trần Gia, anh luôn bắt cô phải kêu ‘anh’ chứ không được thêm hai chữ Trần Á. Mà cô vì giận dữ nên cũng không kêu ‘anh’, chỉ gọi thẳng tên Trần Á.
Ba chữ ‘anh Trần Á’ Này như gợi lại khoảng thời gian tốt đẹp đã bị chôn sâu vào trong ký ức của cô, vốn tưởng rằng đời này cũng không trông mong sẽ được lục lại và lôi chúng ra nữa.
“Anh Trần Á.” cô chu miệng, giang hai tay ra, “Anh Trần Á, ôm ôm.”
‘Anh Trần Á, ôm ôm.’ Trong ký ức kia, cô gái bé nhỏ sẽ vươn hai tay trắng noãn như ngó sen làm nũng với anh.
May mắn, vẫn còn kịp.
Trần Á tiến lên một bước, ôm Kiều Hoa Hoa vào trong ngực.
“Kiều Hoa Hoa.” anh cúi đầu gọi cô, mặc kệ cô có nghe hoặc nhìn thấy hay không, miệng vẫn kêu, “Kiều Hoa Hoa.”
Kiều Hoa Hoa níu chặt áo trước ngực anh, từ trong ngực anh ngưỡng mặt nhìn lên, nhìn thấy đôi con ngươi lấp lánh lộng lẫy như sao của anh đang thâm tình nhìn cô, khóe miệng không khỏi co rúm lại, kiễng chân, nhắm ngay bờ môi của anh mà hôn lên.
Trần Á lập tức thẳng băng thân mình, đầu óc đột nhiên trống rỗng, tới khi anh phản ứng kịp thì mặt Kiều Hoa Hoa đã đầy vẻ thỏa mãn vì đã trộm được đồ ngon ngọt, cười hì hì nhìn anh.
Nhóc con!
Một tay Trần Á cố định đầu Kiều Hoa Hoa, nhắm ngay môi cô mà phủ môi lên, vô cùng khí phách mà hôn xuống.
Nhóc con! Xem em còn dám kiêu ngạo không!
Cái hôn này, hôn mãi đến khi cả người Kiều Hoa Hoa mất hết sức lực, hơi thở cũng sắp bị nghẹn chết, Trần Á mới hơi rời đi đôi môi tươi đẹp của cô, “Xem lần sau em còn dám không!”
Hai mắt Kiều Hoa Hoa đẫm lệ mông lung nhìn anh, thì thào nói: “Không dám, anh Trần Á thích chủ động, nên em cũng không dám làm cái gì, chờ anh đến.”
Trần Á nghe vậy khóe miệng run rẩy một chút, anh thích chủ động thì đúng rồi, liền lấn người lên, lại thêm một nụ hôn dài.
Diệp Tư và Tô Mân Ngôn đã sớm không còn ở đây. Từ lúc Kiều Hoa Hoa chủ động hôn, Tô Mân Ngôn liền lấy tay che cái miệng đang há hốc của Diệp Tư, dẫn cô ra khỏi quán rượu.
Ra ngoài quán rượu, bị gió đêm lành lạnh thổi một hồi, Diệp Tư mới chậm rãi tỉnh táo lại. Các cô vốn dĩ cũng không uống nhiều lắm, chỉ muốn mượn rượu càu nhàu, phun ra hờn dỗi trong lòng mà thôi.
“Chuyện này, ngại quá, Giáo sư Tô.” Diệp Tư lúng túng nói, “Thật ra Kiều Hoa Hoa muốn gọi thầy tới, cho nên mới điện thoại cho thầy. Không ngờ là, chuyện đó… cái đó…, ha ha.”
Tô Mân Ngôn thờ ơ: “Không sao, bất quá tôi đã đến rồi, cứ coi đó như là tác thành cho một chuyện tốt đi.”
“Dạ.” Diệp Tư gật đầu: “Đúng vậy. Kiều Hoa Hoa thích anh Trần rất nhiều năm rồi, cô ấy nói từ nhỏ đã thích anh ấy.”
Hai người lại đi tiếp vài bước, Tô Mân Ngôn mới hỏi: “Giờ đi tiếp, hay là tôi đưa em về nhà?”
“Không cần đâu ạ.” Diệp Tư vội vàng chối từ, “Em tự bắt xe về là được rồi.”
“Vậy sao được?” Tô Mân Ngôn nói, “Đã trễ thế này, tôi sẽ lo khi em về một mình, vả lại, em có uống rượu. Đi thôi, tôi đưa em về.”
Dưới sự chỉ dẫn của Diệp Tư, Tô Mân Ngôn lái xe đến trước cửa nhà Diệp Tư.
“Đúng là một biệt thự rất đẹp.” Tô Mân Ngôn cảm khái, “Không gian tốt, trong sân cũng được bố trí xinh đẹp.”
Diệp Tư vừa cởi dây an toàn ra, vừa nói: “Quy hoạch trong nhà mười mấy năm nay không hề thay đổi, do mẹ em và em trước đây cùng nhau bố trí.”
Diệp Tư mở cửa xe, nhìn Tô Mân Ngôn: “Giáo sư Tô vào trong ngồi chút đi.”
Tô Mân Ngôn đang muốn chối từ, Diệp Tư nói: “Em mời thầy uống ly cà phê, vừa mua được loại cà phê này mấy hôm. Tuy nhiên, nếu thầy thích nước trái cây, em cũng có thể mời thầy uống nước trái cây.”
Xuống xe, Tiểu Suất từ trong sân ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới mừng.
Diệp Mạnh Giác chạy về đến nhà thì thấy một bức tranh ấm áp hài hòa như thế, cô gái nhỏ nở nụ cười duyên dáng bưng một ly cà phê đưa cho một thanh niên ngồi trên sofa, ngay cả Tiểu Suất luôn hung hãn cũng nhẹ nhàng phe phẩy cái đuôi, ngoan hiền ghé vào bên chân người thanh niên đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng khách, Diệp Tư quay đầu nhìn, nhàn nhạt nói: “Chú đã về rồi.”
Trong lòng Diệp Mạnh Giác cứng lại, từ khi nào nhóc con lại nói giọng lãnh đạm như thế với mình?
Tô Mân Ngôn thấy người tiến vào, biến sắc, đứng lên.
“Chú, đây là thầy giáo của người ta, Giáo sư Tô Mân Ngôn.”
Diệp Tư còn chưa dứt lời, Diệp Mạnh Giác đã thay xong giày, nhanh chóng tiến lại, bắt tay cùng Tô Mân Ngôn, nhiệt tình nói: “Giáo sư Tô đúng không? Nghe danh đã lâu. Ngày nào tôi cũng nghe cô bé khen ngài đấy.”
Tô Mân Ngôn khách sáo nói: “Diệp Tổng, ngài khách sáo rồi. Người nói câu nghe danh đã lâu phải là tôi mới đúng. Diệp Tổng tuổi còn trẻ mà đầy hứa hẹn, làm việc quyết đoán, tôi thật sự bội phục không thôi.”
“Nói quá, nói quá rồi.”
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Tô Mân Ngôn đứng dậy cáo từ.
Diệp Tư đưa Tô Mân Ngôn ra cửa quay về, bước vào nhà đầu tiên. Tiểu Suất cũng ngoắt ngoắt cái đuôi muốn theo vào thì lại bị Diệp Mạnh Giác kéo lại, “Mày không có khí phách dám bán nước cầu vinh, thừa dịp tao không có ở nhà thì theo địch phản quốc. Đi, phạt mày đêm nay ngủ ở nhà nhỏ, không được vào nhà.”
Tiểu Suất uất ức gầm gừ hai tiếng, cụp đuôi tránh sang một bên.
Lúc tối anh đã nhận được điện thoại từ Tần Vi Khiêm, nghe tiếng cười đến vô cùng hả hê của Tần Vi Khiêm ở đầu kia điện thoại, Diệp Mạnh Giác biết ngay Tần Vi Khiêm có ý khoanh tay ngồi xem kịch vui. Anh hận không thể lôi anh ta từ trong điện thoại ra ngoài này đập vài cái.
Anh còn đang ấm ức nhóc con không nghe lời, anh mới vừa không ở cạnh là đã cùng họ Tô kia đi khách sạn ăn cơm ngay, vậy mà dám thề son thề sắt cam đoan không nhìn người ta nhiều!
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định về nhà sẽ sửa lại câu cú một chút, không phải là ‘không được nhìn nhiều’ bởi nghe ra rất mơ hồ, mà phải là ‘không được nhìn’ hẳn luôn!
Ai mà ngờ, tình huống chuyển biến đột ngột, anh còn chưa kịp sửa thì bản thân đã gây ra xì căng đan rồi.
Diệp Mạnh Giác nhìn tạp chí, mặt sắc lại, bấm điện thoại gọi choTần Vi Khiêm.
Đầu kia điện thoại, giọng cười của Tần Vi Khiêm thật sự rất đáng đánh đòn.
“Diệp Mạnh Giác, cậu còn không mau về đây với công chúa nhỏ đi, nghe Trần Á nói công chúa nhỏ cáu kỉnh muốn đi quán rượu đó.”
“Haiz, Diệp Mạnh Giác à, lá gan cậu lớn thật, dám đưa Lâm nhi đi Pháp mua sắm hả? Ha ha ha, cậu nói xem, như thế không phải cậu đang muốn tìm đường chết à? Còn Giáo sư Tô kia ấy mà, tôi cảm thấy Giáo sư Tô so ra tốt hơn cậu nhiều lắm, ha ha ha.”
“Tôi nói nè, Diệp Mạnh Giác…”
“Tần Vi Khiêm, cậu câm miệng sẽ chết à?”
“Chết chứ, tuyệt đối sẽ chết! Bao lâu rồi tôi không thấy được thái độ cam chịu của cậu? Hử?”
“Tần Vi Khiêm, cậu câm miệng cho tôi, nghe tôi nói đây!”
Diệp Mạnh Giác gầm lên giận dữ, Tần Vi Khiêm lập tức ngậm miệng, tuy nhiên vẫn còn tiếng cười khùng khục từ trong lỗ mũi phát ra. Câm miệng vẫn cười được như thường nha!
“Lão Tổng của《Tinh đồ》dạo gần đây không có chuyện gì đăng à, sao để chuyện này xảy ra? Tôi điện thoại cho cậu ta, cậu ta không nghe máy.” Diệp Mạnh Giác nói, “Cậu hỏi thăm coi, xem kẻ nào không muốn sống lâu vậy.”
Tần Vi Khiêm nói bằng giọng cà lơ phất phơ: “Ha ha, cậu ta giờ mà dám nhận điện thoại của cậu à? Bất quá tôi hỏi rồi. Nói ra cũng khéo thật, nghe nói có một phóng viên nhà họ đi Pháp nghỉ phép, vô tình chụp được. Tuy nhiên cũng tốt, không phải Lâm nhi tháng sau có một bộ phim ra rạp đó sao, xem như đây là một hình thức tuyên truyền đi. Chỉ không biết cậu phải giải thích thế nào với công chúa nhỏ thôi…”
Diệp Mạnh Giác nghĩ nghĩ, nói: “Thôi quên đi, việc này cứ để vậy.”
Cúp điện thoại, Diệp Mạnh Giác lo sợ bất an muốn gọi điện thoại cho Diệp Tư, nhưng lại sợ qua điện thoại thì giải thích không được rõ ràng lắm, nghĩ mãi chỉ thấy có nước nhanh chóng quay về mới được.
Diệp Tư lôi Kiều Hoa Hoa đi dạo suốt một buổi chiều mà vẫn không thấy Diệp Mạnh Giác gọi về, đành thở phì phì tự mình gọi qua cho anh, ai ngờ lại gặp tắt máy. Cô nào biết đâu vì Diệp Mạnh Giác vô cùng lo lắng nên đã chạy về.
“Đến quán rượu!”
Sau khi uống vài ly rượu, hai cô nhóc bắt đầu nói chuyện càn rỡ.
“Kiều Hoa Hoa, bình thường nhìn cậu rất khôn khéo, sao lại thua dưới tay Trần Á vậy? Sao? Cậu nói mình nghe chút đi, cậu tốn bao nhiêu công phu rồi sao còn không bắt được anh ấy vậy?”
“Hừ! Cậu bắt được chú cậu thì giờ này có ngồi trong này uống rượu cùng mình không?”
“Uống đi ~ mình nói nè, đừng chờ mong nữa, nhất định anh ấy không muốn cậu, không muốn chỉ treo cổ trên một thân cây ấy mà. Giáo sư Tô của chúng ta còn tốt hơn, cậu cứ dứt khoát dời mục tiêu, theo đuổi Giáo sư Tô của chúng ta đi. Với nhiệt tình và kiên định của cậu, nhất định là tóm được ngay.”
Kiều Hoa Hoa nghĩ nghĩ, cười hắc hắc nói: “Bánh bao nhỏ, rốt cục cậu cũng thông minh ra một lần. Thật sự là ý kiến hay đấy. Được rồi, mình lập tức sẽ theo đuổi Giáo sư Tô. Gọi điện thoại, giờ gọi ngay đi!”
Sau khi Tô Mân Ngôn nhận được điện thoại, nghe giọng các cô đã ngà ngà say, sợ hai cô gặp chuyện không may nên vội vàng chạy tới.
Ngay lúc Tô Mân Ngôn tìm được Diệp Tư và Kiều Hoa Hoa thì Trần Á vốn đang núp một bên rốt cục nhịn không được đi qua chỗ các cô. Anh nghe nói các cô muốn đi quán rượu nên nãy giờ vẫn theo đuôi phía sau, sợ hai người nhất thời uống nhiều lại hồ đồ bất chấp mà xảy ra chuyện.
Lúc Tô Mân Ngôn vừa xuất hiện, anh liền hoảng, anh biết anh ta hẳn là quen biết với hai cô nhóc kia, và nếu không lầm thì anh ta phải là cái vị Giáo sư Tô gần đây lúc nào cũng được Kiều Hoa Hoa luôn miệng nhắc đến.
Tô Mân Ngôn không nhận ra Trần Á, nhìn anh gật đầu chào, nói: “Tiên sinh, ngại quá, các cô ấy uống nhiều, tôi nghĩ tôi phải đưa các cô ấy đi thôi.”
Khóe miệng Trần Á co quắp một chút, đưa hai cô nhóc này đi? Anh ta cho mình là ai vậy?
Anh chỉ chỉ Kiều Hoa Hoa nói: “Thật ngại, cô bé này là em gái tôi.”
Trần Á nói xong, huých Kiều Hoa Hoa một cái, “Kiều Hoa Hoa, nói chuyện.”
Kiều Hoa Hoa nhìn nhìn anh, vung một cánh tay lên: “Anh là ai vậy? Không biết.”
Trần Á lập tức lạnh mặt, híp mắt nhìn Kiều Hoa Hoa, nói từng chữ một: “Em nói xem anh là ai?”
Bất đắc dĩ, cái mặt lạnh của anh chả có một điểm uy hiếp nào.
“Đã nói không biết!”
Kiều Hoa Hoa cũng không nhìn anh cái nào, chuyển hướng qua Tô Mân Ngôn ngây ngô cười: “Giáo sư Tô, thầy thật đẹp trai!”
Tô Mân Ngôn nhìn Trần Á gật đầu, mỗi tay lôi một cô gái, chuẩn bị đi ra ngoài.
Trần Á đen mặt, ngăn lại trước mặt anh ta, lúng túng xuất chứng minh thư ra: “Thẻ căn cước của tôi, chắc vậy là đủ chứ.”
Tô Mân Ngôn nhìn lướt qua: “Ngại ghê, học trò của tôi họ Kiều, hình như họ của tiên sinh không giống vậy?”
“Anh kế.”
Tô Mân Ngôn thản nhiên nhìn anh, “Xem ra học sinh Kiều Hoa Hoa cũng không muốn đi cùng với anh, thời buổi này anh trai cầm thú cũng có rất nhiều.”
Diệp Tư bật cười hì hì, “Anh Trần, anh là anh trai cầm thú kìa, ha ha, vậy hóa ra Kiều Hoa Hoa thích một cầm thú à?”
Nói xong, lại nghĩ nghĩ, “Tuy nhiên không sao, dù sao Kiều Hoa Hoa giờ cũng không cần anh nữa, Kiều Hoa Hoa giờ thích Giáo sư Tô rồi, Họa Họa hả?”
Trần Á nghe vậy sắc mặt càng khó coi hơn. Anh nhìn Kiều Hoa Hoa đang ngây ngô cười với Tô Mân Ngôn, nỗi sợ hãi chậm rãi bò lên trong lòng. Mấy năm nay không phải anh không biết tâm tư của Kiều Hoa Hoa, nhưng anh vẫn cho là mình làm vậy mới đúng. Anh vẫn muốn đẩy cô ra, nhưng đến lúc cô không cần anh nữa thì anh mới biết được, anh đã không thể không có cô.
Anh không dám tưởng tượng, nếu không có cô quấn quít bên cạnh thì mỗi ngày sẽ trôi qua như thế nào. Anh không dám tưởng tượng, cô gái trước đây đã nói phải gả cho anh giờ đứng bên cạnh người đàn ông khác thì anh sẽ như thế nào.
Mặc kệ ích lợi gia tộc, mặc kệ mâu thuẫn tranh chấp gì đó giữa người lớn, chính mình đã nhận định cô ấy, đã nghĩ phải bảo vệ cô ấy cho tốt, có lẽ cô ấy chưa nhận ra điều này đâu.
“Kiều Hoa Hoa.” anh mềm giọng nói, “Anh Trần Á đây.”
Kiều Hoa Hoa kinh ngạc nhìn anh, nước mắt chậm rãi lăn xuống, câu gọi ‘anh Trần Á’ này cô đã đợi rất nhiều năm. Từ khi mẹ cô gả vào Trần Gia, anh luôn bắt cô phải kêu ‘anh’ chứ không được thêm hai chữ Trần Á. Mà cô vì giận dữ nên cũng không kêu ‘anh’, chỉ gọi thẳng tên Trần Á.
Ba chữ ‘anh Trần Á’ Này như gợi lại khoảng thời gian tốt đẹp đã bị chôn sâu vào trong ký ức của cô, vốn tưởng rằng đời này cũng không trông mong sẽ được lục lại và lôi chúng ra nữa.
“Anh Trần Á.” cô chu miệng, giang hai tay ra, “Anh Trần Á, ôm ôm.”
‘Anh Trần Á, ôm ôm.’ Trong ký ức kia, cô gái bé nhỏ sẽ vươn hai tay trắng noãn như ngó sen làm nũng với anh.
May mắn, vẫn còn kịp.
Trần Á tiến lên một bước, ôm Kiều Hoa Hoa vào trong ngực.
“Kiều Hoa Hoa.” anh cúi đầu gọi cô, mặc kệ cô có nghe hoặc nhìn thấy hay không, miệng vẫn kêu, “Kiều Hoa Hoa.”
Kiều Hoa Hoa níu chặt áo trước ngực anh, từ trong ngực anh ngưỡng mặt nhìn lên, nhìn thấy đôi con ngươi lấp lánh lộng lẫy như sao của anh đang thâm tình nhìn cô, khóe miệng không khỏi co rúm lại, kiễng chân, nhắm ngay bờ môi của anh mà hôn lên.
Trần Á lập tức thẳng băng thân mình, đầu óc đột nhiên trống rỗng, tới khi anh phản ứng kịp thì mặt Kiều Hoa Hoa đã đầy vẻ thỏa mãn vì đã trộm được đồ ngon ngọt, cười hì hì nhìn anh.
Nhóc con!
Một tay Trần Á cố định đầu Kiều Hoa Hoa, nhắm ngay môi cô mà phủ môi lên, vô cùng khí phách mà hôn xuống.
Nhóc con! Xem em còn dám kiêu ngạo không!
Cái hôn này, hôn mãi đến khi cả người Kiều Hoa Hoa mất hết sức lực, hơi thở cũng sắp bị nghẹn chết, Trần Á mới hơi rời đi đôi môi tươi đẹp của cô, “Xem lần sau em còn dám không!”
Hai mắt Kiều Hoa Hoa đẫm lệ mông lung nhìn anh, thì thào nói: “Không dám, anh Trần Á thích chủ động, nên em cũng không dám làm cái gì, chờ anh đến.”
Trần Á nghe vậy khóe miệng run rẩy một chút, anh thích chủ động thì đúng rồi, liền lấn người lên, lại thêm một nụ hôn dài.
Diệp Tư và Tô Mân Ngôn đã sớm không còn ở đây. Từ lúc Kiều Hoa Hoa chủ động hôn, Tô Mân Ngôn liền lấy tay che cái miệng đang há hốc của Diệp Tư, dẫn cô ra khỏi quán rượu.
Ra ngoài quán rượu, bị gió đêm lành lạnh thổi một hồi, Diệp Tư mới chậm rãi tỉnh táo lại. Các cô vốn dĩ cũng không uống nhiều lắm, chỉ muốn mượn rượu càu nhàu, phun ra hờn dỗi trong lòng mà thôi.
“Chuyện này, ngại quá, Giáo sư Tô.” Diệp Tư lúng túng nói, “Thật ra Kiều Hoa Hoa muốn gọi thầy tới, cho nên mới điện thoại cho thầy. Không ngờ là, chuyện đó… cái đó…, ha ha.”
Tô Mân Ngôn thờ ơ: “Không sao, bất quá tôi đã đến rồi, cứ coi đó như là tác thành cho một chuyện tốt đi.”
“Dạ.” Diệp Tư gật đầu: “Đúng vậy. Kiều Hoa Hoa thích anh Trần rất nhiều năm rồi, cô ấy nói từ nhỏ đã thích anh ấy.”
Hai người lại đi tiếp vài bước, Tô Mân Ngôn mới hỏi: “Giờ đi tiếp, hay là tôi đưa em về nhà?”
“Không cần đâu ạ.” Diệp Tư vội vàng chối từ, “Em tự bắt xe về là được rồi.”
“Vậy sao được?” Tô Mân Ngôn nói, “Đã trễ thế này, tôi sẽ lo khi em về một mình, vả lại, em có uống rượu. Đi thôi, tôi đưa em về.”
Dưới sự chỉ dẫn của Diệp Tư, Tô Mân Ngôn lái xe đến trước cửa nhà Diệp Tư.
“Đúng là một biệt thự rất đẹp.” Tô Mân Ngôn cảm khái, “Không gian tốt, trong sân cũng được bố trí xinh đẹp.”
Diệp Tư vừa cởi dây an toàn ra, vừa nói: “Quy hoạch trong nhà mười mấy năm nay không hề thay đổi, do mẹ em và em trước đây cùng nhau bố trí.”
Diệp Tư mở cửa xe, nhìn Tô Mân Ngôn: “Giáo sư Tô vào trong ngồi chút đi.”
Tô Mân Ngôn đang muốn chối từ, Diệp Tư nói: “Em mời thầy uống ly cà phê, vừa mua được loại cà phê này mấy hôm. Tuy nhiên, nếu thầy thích nước trái cây, em cũng có thể mời thầy uống nước trái cây.”
Xuống xe, Tiểu Suất từ trong sân ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới mừng.
Diệp Mạnh Giác chạy về đến nhà thì thấy một bức tranh ấm áp hài hòa như thế, cô gái nhỏ nở nụ cười duyên dáng bưng một ly cà phê đưa cho một thanh niên ngồi trên sofa, ngay cả Tiểu Suất luôn hung hãn cũng nhẹ nhàng phe phẩy cái đuôi, ngoan hiền ghé vào bên chân người thanh niên đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng khách, Diệp Tư quay đầu nhìn, nhàn nhạt nói: “Chú đã về rồi.”
Trong lòng Diệp Mạnh Giác cứng lại, từ khi nào nhóc con lại nói giọng lãnh đạm như thế với mình?
Tô Mân Ngôn thấy người tiến vào, biến sắc, đứng lên.
“Chú, đây là thầy giáo của người ta, Giáo sư Tô Mân Ngôn.”
Diệp Tư còn chưa dứt lời, Diệp Mạnh Giác đã thay xong giày, nhanh chóng tiến lại, bắt tay cùng Tô Mân Ngôn, nhiệt tình nói: “Giáo sư Tô đúng không? Nghe danh đã lâu. Ngày nào tôi cũng nghe cô bé khen ngài đấy.”
Tô Mân Ngôn khách sáo nói: “Diệp Tổng, ngài khách sáo rồi. Người nói câu nghe danh đã lâu phải là tôi mới đúng. Diệp Tổng tuổi còn trẻ mà đầy hứa hẹn, làm việc quyết đoán, tôi thật sự bội phục không thôi.”
“Nói quá, nói quá rồi.”
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Tô Mân Ngôn đứng dậy cáo từ.
Diệp Tư đưa Tô Mân Ngôn ra cửa quay về, bước vào nhà đầu tiên. Tiểu Suất cũng ngoắt ngoắt cái đuôi muốn theo vào thì lại bị Diệp Mạnh Giác kéo lại, “Mày không có khí phách dám bán nước cầu vinh, thừa dịp tao không có ở nhà thì theo địch phản quốc. Đi, phạt mày đêm nay ngủ ở nhà nhỏ, không được vào nhà.”
Tiểu Suất uất ức gầm gừ hai tiếng, cụp đuôi tránh sang một bên.
Tác giả :
Lệ Lệ