Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia
Chương 21
Diệp Tư nuốt mạnh ngụm rượu ngậm trong miệng dẫn đến bị nghẹn ho khan liên tục. Trong cổ họng cay cay, ánh mắt cũng bắt đầu nóng lên, nước mắt không thể kiềm chế tràn ra khóe mi. Cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung tìm Kiều Hoa Hoa.
Lúc Trần Á đi tới, vừa đúng nhìn thấy Diệp Tư khóc đến cả gương mặt đầy nước mắt lưng tròng, ánh mắt mờ mịt nhìn chung quanh. Trong lòng anh hơi hơi động đậy một chút, biểu tình của cô gái nhỏ tỏ ra uất ức lại tội nghiệp khiến anh không khỏi dừng bước.
“Em gái nhỏ, có ai bắt nạt em ư? Sao lại khóc?” Trần Á bước đến gần Diệp Tư hỏi.
Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, làm cho Diệp Tư hoảng sợ, cô liền vội vàng lắc đầu, quệt miệng nói: “Không có gì, tôi bị sặc rượu.”
Trần Á vừa nghe vừa nhíu nhíu mày, lại nhìn ly rượu của cô trên bàn, nhịn không được cúi đầu cười rộ lên, “Em gái nhỏ, không thể uống rượu sao còn cố uống? Đúng rồi, em đến đây với ai? Xem ra, em còn là vị thành niên.”
Trần Á nói xong liền đứng thẳng người nhìn chung quanh một lần rồi nhướng mày nhìn về phía Diệp Tư chờ cô trả lời.
Diệp Tư liên tục xua tay nói: “Tôi đi với người lớn đến đây, không phải lẻn vào đâu.”
Uhm…, Trần Á khoanh tay, cười híp mắt nhìn dáng vẻ lo sợ của cô mà trong lòng cười thầm, cô bé thật đáng yêu, không đánh đã khai.
Diệp Tư còn đang nghĩ cách giải thích thì thấy Kiều Hoa Hoa hấp ta hấp tấp chạy tới. Cô ấy cũng không thèm nhìn tới Trần Á đang đứng ở chỗ tối, chỉ lo kéo tay Diệp Tư, dồn dập thúc giục nói: “Mau, bánh bao nhỏ, chạy mau.”
Nhưng mà các cô chưa kịp chạy đi đã nghe Trần Á như cười như không gằn từng chữ nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Hoa Hoa nói: “Thì ra là Họa Họa, thế nào, là em lừa cô bé này tới hả?”
Kiều Hoa Hoa thế này mới đột nhiên phát hiện ra Trần Á, vẻ mặt cô cầu xin, kêu lên: “Anh.”
Mặt Trần Á u ám, lạnh lùng nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Kiều Hoa Hoa lập tức ủ rũ mi, chu môi không nói gì, cúi đầu đứng ở nơi đó hai tay đan lại.
Diệp Tư chưa bao giờ thấy Kiều Hoa Hoa yếu thế như vậy. Cô lập tức tràn ngập sùng bái nhìn Trần Á, thì ra vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Trần Á nhìn Kiều Hoa Hoa vẻ mặt không tình nguyện đan ngón tay, không ngờ con bé lại thật sự có bản lãnh tới như vậy, dám trộm thiệp mời của anh còn dẫn theo bạn học đến quán bar. Nhìn lại quần áo của cô, càng muốn nổi giận.
Ánh mắt của anh liếc qua cô gái nhỏ kế bên, đã thấy cô ấy đầy mắt sùng bái nhìn anh, Trần Á không khỏi lắc đầu, xem ra cô bé này bị Họa Họa nhà anh bắt nạt rồi. Anh nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng đột nhiên tiêu tan hơn phân nửa.
“Đi ra ngoài, bảo tài xế đưa các em về nhà.” anh nói, “Nơi như thế này là chỗ mà mấy đứa con nít như bọn em nên tới sao? Lần sau còn nghịch ngợm, xem anh làm sao trị tội em.”
Kiều Hoa Hoa liền gật đầu nghe lời, thức thời mới là tuấn kiệt, tuy rằng trong lòng cô còn có chút bất mãn, nhưng vẫn lôi kéo tay Diệp Tư chạy hướng ra bên ngoài.
“Ôi, Trần Á, cậu đến đây hồi nào vậy?”
Diệp Tư nghe được giọng nói này, bây giờ đến phiên cô muốn bỏ chạy, đáng tiếc cô và Kiều Hoa Hoa đều mạng khổ giống nhau.
Giọng nói kia lại đột nhiên cao lên tám độ, “Tiểu Tư? Đúng là Tiểu Tư rồi, em quả nhiên giảm béo? Sao chỉ mới hai tháng không thấy, đã gầy nhiều như vậy?”
Giọng nói đáng sợ này, không phải Tần Vi Khiêm thì là ai? Diệp Tư chỉ đành lúng túng cười, nói: “Chào chú tiểu Tần.”
“Thế nào, quen biết nhau sao?” Trần Á hỏi.
Tần Vi Khiêm nhạo báng nói: “Đâu chỉ quen biết đơn giản vậy, chúng ta quả thực còn là thanh mai trúc mã, Tiểu Tư ha?”
“A?” Trần Á cảm thấy rất hứng thú nhìn các cô.
Diệp Tư hơi hơi chu miệng lên, thanh mai trúc mã nỗi gì, cũng không nhìn một chút ngài bao nhiêu tuổi, chú không ngại xấu hổ nhưng tôi rất thẹn thùng nha.
Tần Vi Khiêm bước tới ôm bả vai Diệp Tư nói: “Đi, chú của cháu đã ở bên trong, a đúng rồi, sao cháu tới đây?”
Kiều Hoa Hoa giơ móng vuốt nhỏ lên, nói: “Cháu, Tiểu Tư là theo chân cháu tới.”
Cô còn chưa nói xong đã bị bàn tay của Trần Á đập bay móng vuốt non mềm của cô đi.
“Nơi này không phải chuyện của em,” Trần Á nói, “Về nhà.”
Gió chiều nào theo chiều đó là ưu điểm lớn nhất của Kiều Hoa Hoa, cô lập tức nịnh nọt Tần Vi Khiêm nói: “Chú Tiểu Tần, cháu là em gái của Trần Á, là bạn học cùng lớp của Tiểu Tư, còn ngồi chung bàn, Tiểu Tư ở trường học chỉ có một mình cháu là bạn tốt thôi đó.”
Đầu Diệp Tư đầy hắc tuyến nhìn Kiều Hoa Hoa chết tiệt, ai là bạn bè tốt của cậu? Đúng là Kiều Hoa Hoa thối. Vừa mới rồi còn lôi kéo mình chạy trốn, bây giờ lại bày ra gương mặt háo sắc thèm nhỏ dãi.
Tần Vi Khiêm cười đến thật quỷ dị, “Nếu là bạn học của Tiểu Tư, chú khẳng định cháu cũng muốn cùng đi vào phải không? Đi nào.”
Diệp Tư dưới tay của Tần Vi Khiêm, bị mang vào phòng riêng của Diệp Mạnh Giác.
“Diệp Mạnh Giác, xem xem tôi dẫn theo ai tới nè!”
Người Tần Vi Khiêm còn chưa đến phòng riêng, giọng nói đã vào trước.
Diệp Mạnh Giác hoàn toàn không để ý tới người kia, cái tên ác bá Tần Vi Khiêm còn có thể đem đến chuyện tốt gì? Anh tà tà dựa vào tay vịn của ghế sofa, không chút để ý đùa giỡn cái ly trong tay, cũng không nhìn người nào đó.
Lúc này Diệp Mạnh Giác có một loại lười nhác gợi cảm, ngón tay thon dài tùy ý xoay xoay cái ly, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười chứa một tia bất cần đời. Diệp Mạnh Giác như vậy làm cho Diệp Tư khi nhìn thấy liền mang theo một chút hốt hoảng. Nhìn thấy Diệp Mạnh Giác như vậy làm cho trái tim bé nhỏ của Diệp Tư đập thình thịch.
Tần Vi Khiêm thấy Diệp Mạnh Giác không có chút phản ứng nào, trong chớp mắt quỷ kế liền xuất hiện. Anh đẩy Tiểu Tư về phía trước, nói: “Anh em, anh đây hôm nay đưa tới cho các cậu một mỹ nữ này.”
Diệp Tư bị anh đẩy một chút thất tha thất thểu bước lên phía trước vài bước, nào biết Diệp Mạnh Giác ra tay một cách bất ngờ, lạnh lùng nói: “Tần Vi Khiêm, mang theo mỹ nữ của cậu cút qua một bên cho tôi.”
Diệp Tư tránh không được, mất thăng bằng, té lăn trên đất.
Tần Vi Khiêm cùng Trần Á thấy thế đều vội vàng tiến lên đỡ cô, Dư Chi vốn dĩ đang ngồi xem bọn họ ồn ào, lúc này cũng vội vã đứng lên, nói: “Tiểu Tư.”
Tiểu Tư! Diệp Mạnh Giác cau mày, liền quay mặt lại, người ngồi dưới đất không phải Tiểu Tư nhà anh thì là ai?
Đáng chú ý là anh lập tức đứng lên ôm Diệp Tư vào lòng, vẻ mặt đau lòng nhìn bảo bối nhà anh, lo lắng hỏi: “Bé cưng, ngã đau không? Đều tại chú không tốt. Cháu đánh chú đi.” Nói xong, anh liền đưa đầu qua.
Anh vừa nói ra những lời này, mọi người lập tức nở nụ cười.
Diệp Tư cũng cười, cô ở trong lòng anh, đỏ mặt làm nũng gọi: “Chú.”
Trong lòng cô lúc này vỗn dĩ là bi thương nhưng cảm giác ấm áp dần dần dâng lên.
Diệp Mạnh Giác nhìn mặt cô hồng hào, tâm trạng ngẩn ngơ, ma xui quỷ khiến trộm hôn một cái. Anh đưa lưng về phía mọi người, lúc này mọi người vẫn đang cười anh mới rồi nói câu kia, ai cũng không chú ý tới. Chỉ có Trần Á đứng đối diện anh, thấy anh kìm lòng không được hôn Diệp Tư một chút, hơi hơi nhíu nhíu đầu mày.
Tần Vi Khiêm nhịn cười, nói: “Diệp Mạnh Giác, cậu tưởng tiểu công chúa nhà cậu còn là đứa nhỏ ba tuổi sao? Còn đưa đầu ra cho nhóc con đánh?”
Diệp Mạnh Giác cười khổ, đúng vậy, nếu bé cưng thật đúng là đứa bé ba tuổi thì tốt rồi, anh muốn hôn thì hôn, muốn ôm là ôm, tâm không tạp niệm, thật là tốt biết bao.
Ánh mắt Diệp Tư cũng tối sầm lại, chú rốt cuộc vẫn coi mình như một đứa con nít. Cô nghĩ đến đây, len lén liếc mắt nhìn Dư Chi một cái, người đó đang dịu dàng nhìn bóng lưng Diệp Mạnh Giác, không hề che lấp tình yêu, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong. Thấy cô nhìn qua, Dư Chi cười nhẹ nhàng với cô. Nụ cười của cô ta thật ấm, lại giống như tạt một chậu nước lạnh vào lòng Diệp Tư, đó là loại tươi cười mà người lớn thường hay biểu hiện sự cưng chiều của mình với một đứa nhỏ, cũng giống như khi Diệp Mạnh Giác cười với cô vậy.
Diệp Tư rất nhanh cúi gằm đầu, tựa vào bả vai Diệp Mạnh Giác. Anh ôm cô ngồi xuống chỗ cũ, lạnh lùng nói với Tần Vi Khiêm: “Tần Vi Khiêm, lần sau tôi sẽ tính sổ với cậu.”
Tần Vi Khiêm lập tức giơ tay cầu xin tha thứ: “Tôi đã biết, tôi sẽ đi ngay bây giờ đem hết mấy món ăn ngon nhất toàn bộ mang đến cho tiểu công chúa ăn, có được không?”
Trong lòng Diệp Mạnh Giác, Diệp Tư vẫn không nhúc nhích, bên cạnh là Dư Chi. Cô hi vọng, cứ như vậy, từ đây về sau, cô có thể luôn ngồi trong lòng của chú, không cần đi đâu cả.
Trần Á dẫn theo Kiều Hoa Hoa ngồi ở một bên, anh giống như vô tình, lại thường thường nhìn sang, anh chung quy cảm thấy giữa Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác dường như có loại cảm giác khó hiểu.
Tần Vi Khiêm bưng hai bàn điểm tâm, giống nam phục vụ, đưa đến trước mặt Diệp Tư cùng Kiều Hoa Hoa.
Diệp Mạnh Giác cầm khối điểm tâm đưa đến miệng Diệp Tư, nói: “Bé cưng, nếm thử cái này đi.”
Diệp Tư cắn một miếng, Diệp Mạnh Giác hỏi: “Ăn ngon không?”
Diệp Tư mơ hồ không rõ nói: “Ngon. Chú cũng ăn đi.”
“Được” Diệp Mạnh Giác vừa nói vừa đem điểm tâm Diệp Tư đã cắn một miếng đưa vào trong miệng, “Quả nhiên rất ngon.”
Kiều Hoa Hoa nhìn bọn họ, hâm mộ nói: “Quá tuyệt.”
Cô lại liếc mắt Trần Á bên cạnh, lắc đầu, còn chưa kịp thở dài, Trần Á vốn vắng lặng lúc này liền lên tiếng, “Thế nào, không ăn được? Vậy về nhà đi.”
Kiều Hoa Hoa lập tức gật đầu như mổ thóc, “Ăn ngon, ăn ngon.”
Cô cầm khối bánh ngọt hung hăng cắn xuống, Trần Á đáng chết, chỉ biết bắt nạt em thôi.
Diệp Mạnh Giác lại cầm ly đồ uống đút cho Diệp Tư, những người khác biết Diệp Mạnh Giác có thói quen cưng chiều Diệp Tư, cũng không cảm thấy kỳ quái. Chỉ có Trần Á, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn hai người bọn họ.
Dư Chi ngồi ở bên cạnh, muốn xen vào một chút cũng không thể. Trước khi Diệp Tư tiến vào, giữa bọn họ đang tán gẫu rất nhiệt liệt, không nghĩ tới Diệp Tư vừa tới, trong mắt Diệp Mạnh Giác hoàn toàn nhìn không thấy cô, chỉ có con bé kia. Lần đầu tiên Dư Chi cảm thấy ghen tị với cô bé trong lòng Diệp Mạnh Giác.
Cửa gian phòng lại mở, Tần Vi Khiêm cười hề hề tiến vào nói: “Hôm nay đúng là đông đủ, Diệp Mạnh Giác nhìn xem ai tới này?”
Đi vào theo phía sau Tần Vi Khiêm là một thanh niên cao gầy, mang mắt kính, ánh mắt sau thấu kính tối đen sáng ngời, khi anh thấy Diệp Mạnh Giác, tinh thần liền phấn khởi.
“Diệp Mạnh Giác!” anh cười mỉm chi nói.
“Đường Cận Thiên! Sao cậu lại tới đây?” Diệp Mạnh Giác thấy anh ta, cũng thật giật mình, lập tức nói với Diệp Tư đang ngồi trong lòng: “Bé cưng, mau xuống đây chào hỏi.”
Diệp Tư ngoan ngoãn từ trên chân anh trượt xuống, Diệp Mạnh Giác nói: “Bé cưng, đây là bạn bè tốt của chú, Đường Cận Thiên, mau gọi chú Đường đi.”
Diệp Tư ngoan ngoãn chào: “Chú Đường.”
Đường Cận Thiên sờ đầu cô nói: “Ngoan, cháu chính là bảo bối nhà Diệp Mạnh Giác phải không, lúc trước cậu ấy ở Mỹ mỗi ngày luôn nhắc đến cháu, à, đúng rồi, chú nhớ ở nơi nào đó còn có tranh chân dung của cháu nữa.”
Diệp Tư nghi ngờ nhìn anh, Đường Cận Thiên cũng không giải thích, chỉ hướng ra phía sau nói: “Tiểu Duyệt, em mau lại đây cùng chơi đùa với em gái một chút đi.”
Diệp Tư lúc này mới nhìn thấy phía sau anh ta còn đi theo hai người, một là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, một người khác là một thanh niên so với cô lớn hơn không được bao nhiêu, chính là Tiểu Duyệt trong miệng Đường Cận Thiên nói.
Thanh niên kia từ trong bóng mờ đi ra, nhìn Diệp Tư nói: “Xin chào, anh là Đường Duyệt.”
Lúc Trần Á đi tới, vừa đúng nhìn thấy Diệp Tư khóc đến cả gương mặt đầy nước mắt lưng tròng, ánh mắt mờ mịt nhìn chung quanh. Trong lòng anh hơi hơi động đậy một chút, biểu tình của cô gái nhỏ tỏ ra uất ức lại tội nghiệp khiến anh không khỏi dừng bước.
“Em gái nhỏ, có ai bắt nạt em ư? Sao lại khóc?” Trần Á bước đến gần Diệp Tư hỏi.
Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, làm cho Diệp Tư hoảng sợ, cô liền vội vàng lắc đầu, quệt miệng nói: “Không có gì, tôi bị sặc rượu.”
Trần Á vừa nghe vừa nhíu nhíu mày, lại nhìn ly rượu của cô trên bàn, nhịn không được cúi đầu cười rộ lên, “Em gái nhỏ, không thể uống rượu sao còn cố uống? Đúng rồi, em đến đây với ai? Xem ra, em còn là vị thành niên.”
Trần Á nói xong liền đứng thẳng người nhìn chung quanh một lần rồi nhướng mày nhìn về phía Diệp Tư chờ cô trả lời.
Diệp Tư liên tục xua tay nói: “Tôi đi với người lớn đến đây, không phải lẻn vào đâu.”
Uhm…, Trần Á khoanh tay, cười híp mắt nhìn dáng vẻ lo sợ của cô mà trong lòng cười thầm, cô bé thật đáng yêu, không đánh đã khai.
Diệp Tư còn đang nghĩ cách giải thích thì thấy Kiều Hoa Hoa hấp ta hấp tấp chạy tới. Cô ấy cũng không thèm nhìn tới Trần Á đang đứng ở chỗ tối, chỉ lo kéo tay Diệp Tư, dồn dập thúc giục nói: “Mau, bánh bao nhỏ, chạy mau.”
Nhưng mà các cô chưa kịp chạy đi đã nghe Trần Á như cười như không gằn từng chữ nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Hoa Hoa nói: “Thì ra là Họa Họa, thế nào, là em lừa cô bé này tới hả?”
Kiều Hoa Hoa thế này mới đột nhiên phát hiện ra Trần Á, vẻ mặt cô cầu xin, kêu lên: “Anh.”
Mặt Trần Á u ám, lạnh lùng nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Kiều Hoa Hoa lập tức ủ rũ mi, chu môi không nói gì, cúi đầu đứng ở nơi đó hai tay đan lại.
Diệp Tư chưa bao giờ thấy Kiều Hoa Hoa yếu thế như vậy. Cô lập tức tràn ngập sùng bái nhìn Trần Á, thì ra vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Trần Á nhìn Kiều Hoa Hoa vẻ mặt không tình nguyện đan ngón tay, không ngờ con bé lại thật sự có bản lãnh tới như vậy, dám trộm thiệp mời của anh còn dẫn theo bạn học đến quán bar. Nhìn lại quần áo của cô, càng muốn nổi giận.
Ánh mắt của anh liếc qua cô gái nhỏ kế bên, đã thấy cô ấy đầy mắt sùng bái nhìn anh, Trần Á không khỏi lắc đầu, xem ra cô bé này bị Họa Họa nhà anh bắt nạt rồi. Anh nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng đột nhiên tiêu tan hơn phân nửa.
“Đi ra ngoài, bảo tài xế đưa các em về nhà.” anh nói, “Nơi như thế này là chỗ mà mấy đứa con nít như bọn em nên tới sao? Lần sau còn nghịch ngợm, xem anh làm sao trị tội em.”
Kiều Hoa Hoa liền gật đầu nghe lời, thức thời mới là tuấn kiệt, tuy rằng trong lòng cô còn có chút bất mãn, nhưng vẫn lôi kéo tay Diệp Tư chạy hướng ra bên ngoài.
“Ôi, Trần Á, cậu đến đây hồi nào vậy?”
Diệp Tư nghe được giọng nói này, bây giờ đến phiên cô muốn bỏ chạy, đáng tiếc cô và Kiều Hoa Hoa đều mạng khổ giống nhau.
Giọng nói kia lại đột nhiên cao lên tám độ, “Tiểu Tư? Đúng là Tiểu Tư rồi, em quả nhiên giảm béo? Sao chỉ mới hai tháng không thấy, đã gầy nhiều như vậy?”
Giọng nói đáng sợ này, không phải Tần Vi Khiêm thì là ai? Diệp Tư chỉ đành lúng túng cười, nói: “Chào chú tiểu Tần.”
“Thế nào, quen biết nhau sao?” Trần Á hỏi.
Tần Vi Khiêm nhạo báng nói: “Đâu chỉ quen biết đơn giản vậy, chúng ta quả thực còn là thanh mai trúc mã, Tiểu Tư ha?”
“A?” Trần Á cảm thấy rất hứng thú nhìn các cô.
Diệp Tư hơi hơi chu miệng lên, thanh mai trúc mã nỗi gì, cũng không nhìn một chút ngài bao nhiêu tuổi, chú không ngại xấu hổ nhưng tôi rất thẹn thùng nha.
Tần Vi Khiêm bước tới ôm bả vai Diệp Tư nói: “Đi, chú của cháu đã ở bên trong, a đúng rồi, sao cháu tới đây?”
Kiều Hoa Hoa giơ móng vuốt nhỏ lên, nói: “Cháu, Tiểu Tư là theo chân cháu tới.”
Cô còn chưa nói xong đã bị bàn tay của Trần Á đập bay móng vuốt non mềm của cô đi.
“Nơi này không phải chuyện của em,” Trần Á nói, “Về nhà.”
Gió chiều nào theo chiều đó là ưu điểm lớn nhất của Kiều Hoa Hoa, cô lập tức nịnh nọt Tần Vi Khiêm nói: “Chú Tiểu Tần, cháu là em gái của Trần Á, là bạn học cùng lớp của Tiểu Tư, còn ngồi chung bàn, Tiểu Tư ở trường học chỉ có một mình cháu là bạn tốt thôi đó.”
Đầu Diệp Tư đầy hắc tuyến nhìn Kiều Hoa Hoa chết tiệt, ai là bạn bè tốt của cậu? Đúng là Kiều Hoa Hoa thối. Vừa mới rồi còn lôi kéo mình chạy trốn, bây giờ lại bày ra gương mặt háo sắc thèm nhỏ dãi.
Tần Vi Khiêm cười đến thật quỷ dị, “Nếu là bạn học của Tiểu Tư, chú khẳng định cháu cũng muốn cùng đi vào phải không? Đi nào.”
Diệp Tư dưới tay của Tần Vi Khiêm, bị mang vào phòng riêng của Diệp Mạnh Giác.
“Diệp Mạnh Giác, xem xem tôi dẫn theo ai tới nè!”
Người Tần Vi Khiêm còn chưa đến phòng riêng, giọng nói đã vào trước.
Diệp Mạnh Giác hoàn toàn không để ý tới người kia, cái tên ác bá Tần Vi Khiêm còn có thể đem đến chuyện tốt gì? Anh tà tà dựa vào tay vịn của ghế sofa, không chút để ý đùa giỡn cái ly trong tay, cũng không nhìn người nào đó.
Lúc này Diệp Mạnh Giác có một loại lười nhác gợi cảm, ngón tay thon dài tùy ý xoay xoay cái ly, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười chứa một tia bất cần đời. Diệp Mạnh Giác như vậy làm cho Diệp Tư khi nhìn thấy liền mang theo một chút hốt hoảng. Nhìn thấy Diệp Mạnh Giác như vậy làm cho trái tim bé nhỏ của Diệp Tư đập thình thịch.
Tần Vi Khiêm thấy Diệp Mạnh Giác không có chút phản ứng nào, trong chớp mắt quỷ kế liền xuất hiện. Anh đẩy Tiểu Tư về phía trước, nói: “Anh em, anh đây hôm nay đưa tới cho các cậu một mỹ nữ này.”
Diệp Tư bị anh đẩy một chút thất tha thất thểu bước lên phía trước vài bước, nào biết Diệp Mạnh Giác ra tay một cách bất ngờ, lạnh lùng nói: “Tần Vi Khiêm, mang theo mỹ nữ của cậu cút qua một bên cho tôi.”
Diệp Tư tránh không được, mất thăng bằng, té lăn trên đất.
Tần Vi Khiêm cùng Trần Á thấy thế đều vội vàng tiến lên đỡ cô, Dư Chi vốn dĩ đang ngồi xem bọn họ ồn ào, lúc này cũng vội vã đứng lên, nói: “Tiểu Tư.”
Tiểu Tư! Diệp Mạnh Giác cau mày, liền quay mặt lại, người ngồi dưới đất không phải Tiểu Tư nhà anh thì là ai?
Đáng chú ý là anh lập tức đứng lên ôm Diệp Tư vào lòng, vẻ mặt đau lòng nhìn bảo bối nhà anh, lo lắng hỏi: “Bé cưng, ngã đau không? Đều tại chú không tốt. Cháu đánh chú đi.” Nói xong, anh liền đưa đầu qua.
Anh vừa nói ra những lời này, mọi người lập tức nở nụ cười.
Diệp Tư cũng cười, cô ở trong lòng anh, đỏ mặt làm nũng gọi: “Chú.”
Trong lòng cô lúc này vỗn dĩ là bi thương nhưng cảm giác ấm áp dần dần dâng lên.
Diệp Mạnh Giác nhìn mặt cô hồng hào, tâm trạng ngẩn ngơ, ma xui quỷ khiến trộm hôn một cái. Anh đưa lưng về phía mọi người, lúc này mọi người vẫn đang cười anh mới rồi nói câu kia, ai cũng không chú ý tới. Chỉ có Trần Á đứng đối diện anh, thấy anh kìm lòng không được hôn Diệp Tư một chút, hơi hơi nhíu nhíu đầu mày.
Tần Vi Khiêm nhịn cười, nói: “Diệp Mạnh Giác, cậu tưởng tiểu công chúa nhà cậu còn là đứa nhỏ ba tuổi sao? Còn đưa đầu ra cho nhóc con đánh?”
Diệp Mạnh Giác cười khổ, đúng vậy, nếu bé cưng thật đúng là đứa bé ba tuổi thì tốt rồi, anh muốn hôn thì hôn, muốn ôm là ôm, tâm không tạp niệm, thật là tốt biết bao.
Ánh mắt Diệp Tư cũng tối sầm lại, chú rốt cuộc vẫn coi mình như một đứa con nít. Cô nghĩ đến đây, len lén liếc mắt nhìn Dư Chi một cái, người đó đang dịu dàng nhìn bóng lưng Diệp Mạnh Giác, không hề che lấp tình yêu, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong. Thấy cô nhìn qua, Dư Chi cười nhẹ nhàng với cô. Nụ cười của cô ta thật ấm, lại giống như tạt một chậu nước lạnh vào lòng Diệp Tư, đó là loại tươi cười mà người lớn thường hay biểu hiện sự cưng chiều của mình với một đứa nhỏ, cũng giống như khi Diệp Mạnh Giác cười với cô vậy.
Diệp Tư rất nhanh cúi gằm đầu, tựa vào bả vai Diệp Mạnh Giác. Anh ôm cô ngồi xuống chỗ cũ, lạnh lùng nói với Tần Vi Khiêm: “Tần Vi Khiêm, lần sau tôi sẽ tính sổ với cậu.”
Tần Vi Khiêm lập tức giơ tay cầu xin tha thứ: “Tôi đã biết, tôi sẽ đi ngay bây giờ đem hết mấy món ăn ngon nhất toàn bộ mang đến cho tiểu công chúa ăn, có được không?”
Trong lòng Diệp Mạnh Giác, Diệp Tư vẫn không nhúc nhích, bên cạnh là Dư Chi. Cô hi vọng, cứ như vậy, từ đây về sau, cô có thể luôn ngồi trong lòng của chú, không cần đi đâu cả.
Trần Á dẫn theo Kiều Hoa Hoa ngồi ở một bên, anh giống như vô tình, lại thường thường nhìn sang, anh chung quy cảm thấy giữa Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác dường như có loại cảm giác khó hiểu.
Tần Vi Khiêm bưng hai bàn điểm tâm, giống nam phục vụ, đưa đến trước mặt Diệp Tư cùng Kiều Hoa Hoa.
Diệp Mạnh Giác cầm khối điểm tâm đưa đến miệng Diệp Tư, nói: “Bé cưng, nếm thử cái này đi.”
Diệp Tư cắn một miếng, Diệp Mạnh Giác hỏi: “Ăn ngon không?”
Diệp Tư mơ hồ không rõ nói: “Ngon. Chú cũng ăn đi.”
“Được” Diệp Mạnh Giác vừa nói vừa đem điểm tâm Diệp Tư đã cắn một miếng đưa vào trong miệng, “Quả nhiên rất ngon.”
Kiều Hoa Hoa nhìn bọn họ, hâm mộ nói: “Quá tuyệt.”
Cô lại liếc mắt Trần Á bên cạnh, lắc đầu, còn chưa kịp thở dài, Trần Á vốn vắng lặng lúc này liền lên tiếng, “Thế nào, không ăn được? Vậy về nhà đi.”
Kiều Hoa Hoa lập tức gật đầu như mổ thóc, “Ăn ngon, ăn ngon.”
Cô cầm khối bánh ngọt hung hăng cắn xuống, Trần Á đáng chết, chỉ biết bắt nạt em thôi.
Diệp Mạnh Giác lại cầm ly đồ uống đút cho Diệp Tư, những người khác biết Diệp Mạnh Giác có thói quen cưng chiều Diệp Tư, cũng không cảm thấy kỳ quái. Chỉ có Trần Á, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn hai người bọn họ.
Dư Chi ngồi ở bên cạnh, muốn xen vào một chút cũng không thể. Trước khi Diệp Tư tiến vào, giữa bọn họ đang tán gẫu rất nhiệt liệt, không nghĩ tới Diệp Tư vừa tới, trong mắt Diệp Mạnh Giác hoàn toàn nhìn không thấy cô, chỉ có con bé kia. Lần đầu tiên Dư Chi cảm thấy ghen tị với cô bé trong lòng Diệp Mạnh Giác.
Cửa gian phòng lại mở, Tần Vi Khiêm cười hề hề tiến vào nói: “Hôm nay đúng là đông đủ, Diệp Mạnh Giác nhìn xem ai tới này?”
Đi vào theo phía sau Tần Vi Khiêm là một thanh niên cao gầy, mang mắt kính, ánh mắt sau thấu kính tối đen sáng ngời, khi anh thấy Diệp Mạnh Giác, tinh thần liền phấn khởi.
“Diệp Mạnh Giác!” anh cười mỉm chi nói.
“Đường Cận Thiên! Sao cậu lại tới đây?” Diệp Mạnh Giác thấy anh ta, cũng thật giật mình, lập tức nói với Diệp Tư đang ngồi trong lòng: “Bé cưng, mau xuống đây chào hỏi.”
Diệp Tư ngoan ngoãn từ trên chân anh trượt xuống, Diệp Mạnh Giác nói: “Bé cưng, đây là bạn bè tốt của chú, Đường Cận Thiên, mau gọi chú Đường đi.”
Diệp Tư ngoan ngoãn chào: “Chú Đường.”
Đường Cận Thiên sờ đầu cô nói: “Ngoan, cháu chính là bảo bối nhà Diệp Mạnh Giác phải không, lúc trước cậu ấy ở Mỹ mỗi ngày luôn nhắc đến cháu, à, đúng rồi, chú nhớ ở nơi nào đó còn có tranh chân dung của cháu nữa.”
Diệp Tư nghi ngờ nhìn anh, Đường Cận Thiên cũng không giải thích, chỉ hướng ra phía sau nói: “Tiểu Duyệt, em mau lại đây cùng chơi đùa với em gái một chút đi.”
Diệp Tư lúc này mới nhìn thấy phía sau anh ta còn đi theo hai người, một là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, một người khác là một thanh niên so với cô lớn hơn không được bao nhiêu, chính là Tiểu Duyệt trong miệng Đường Cận Thiên nói.
Thanh niên kia từ trong bóng mờ đi ra, nhìn Diệp Tư nói: “Xin chào, anh là Đường Duyệt.”
Tác giả :
Lệ Lệ