Buông Tay Anh... Em Vui Nổi Sao?
Chương 16: Sự thật đau lòng - Khởi đầu
Chiếc xe dừng lại trong gara yên vị ở một vị trí gần lối vào nhà. Cùng lúc lúc cô cũng đuổi kịp đến nơi* aizz từ trước đến giờ mình đâu có qua được môn TD, chạy đuổi kịp thế này là quá đỉnh rrr...*Đang tự hào về thành tích đáng nể của mình thì cửa xe mở ra. Đôi giày, trời ơi đôi giày da bóng lộn tưởng chừng như có thể soi gương được luôn ý. Bộ suit đen tuyền vừa vặn tôn lên vóc dáng cao lớn. Oa,... chân, chân gì mà dài quá vậy, haizz chân mính mà cũng dài được như vậy thì tốt quá. Á.. á đây không phải là người, người gì mà đẹp trai quá vậy, rốt cuộc là đến từ hành tinh nào đây. Một người từ trước tới giờ luôn không khen một thằng con trai nào mà bây giờ đang trong trạng thái chế lâm sàng thế này thì đủ hiểu hắn đẹp đến cỡ nào rồi. Đúng vậy đó là người vừa bước trên xe xuống, khuôn mặt tạc vẻ lạnh lùng nhưng không kém phần oai phong. Oai phong. Vâng! Còn cô thì thật đáng coi thường. Mắt chữ O mồm chữ A không nói lên lời quên luôn cả việc hắn là ai. Tình trạng nư vậy kéo dài cho đến khi hắn ta bước gần đến cửa vào cô mới sực tỉnh. Nhớ lại đạo sự cần làm cô gạt bỏ hình ảnh hắn ta, hùng hổ đi tới
- Này anh kia
Hắn vẫm bước đi coi cô như không khí. What? Bộ kiêu sao? Hay cô gọi không rõ? Rồi lấy hết sức cô gào lên
- Này tên bất lịch sự kia tôi gọi anh đó
Bước chân khựng lại, ánh mắt di chuyển và dựng lại người cô, nhưng hắn ta dường như không có ý định xoay người lại
Sao cô cứ có cảm giác lành lạnh sống lưng thế nhỉ. Quái lạ!
Cô bước đến trước mặt anh ta và nói với giọng dạy dỗ
- Anh không biết phép lịch sự tối thiểu khi nói chuyện với người khác sao ( hắng đang đeo kính) mà thôi không so đo chuyện đó nữa anh vào đây mà không xin phép ai đó gọi là XÂM PHẠM BẤT HỢP PHÁP
- Tránh ra
Cô bất giác cảm thấy rùng mình bởi giọng nói. Giọng hắn rất trầm mang đến cho người đối diện một sự nghe lời không điều kiện. Cũng bởi vì vậy mà sự gan dạ của cô bỗng giảm xuốn gần bằng con mèo. Nhưng cô cũng đâu phải mấy cô nàng trong hàng tá cuốn ngôn tình ngoài kia. Thế là cô lại lên dây cót và tiếp tục
- Anh nghĩ anh là ai chứ, tôi mà sợ anh à. Anh nói đi xem rốt cuộc anh là ai mà dám đuổi tôi chứ, tôi còn chưa đuổi anh đó.
- Cô tự cho mình là rất cừ, trước một tên to con, cao hơn cô rất nhiều mà vậy mà cô dám gân cổ cãi lại với thái độ ương bướng. Nếu giống như trong truyện thì nữ chính sẽ run sợ trước thái độ dửng dưng nhưng nổi da gà này. Cô thì khác, cuộc đời đã cho cô rất nhiều điều, dù cô có mê đọc truyện thật nhưng không có nghĩa cô tin vào những điều mộng ảo không có thật trong đó. Đứng mỏi chân mà hắn không có phản ứng gì, cô không thể đoán được hắn đang nghĩ gì khi hắn vẫn đang đeo kính. Điều này làm cô sôi máu lần hai
- Sao anh không nói, hay anh không còn gì để nói, tốt thôi anh không nói tôi sẽ gọi cảnh sát, đợi đó.
Cô đang định giở điện thoại ra đe doạ thì một giọng nói tức giận vang lên nhưng có vẻ đang cố gìm chặt
- Lan Hi em đang làm gì vậy?
- Chị Lan, tên này hắn không biết từ đâu lái xe vào đây rồi còn định bước vào nhà, em hỏi thì không nói thái độ thì bất lịch sự, em đang định....
- “TÊN NÀY” em có biêt đây là ai không, đây là “ CẬU CHỦ” đó
- Hả
Trông mặt cô bây giờ có thể nói là nghệt không tả nổi. Cô không thể tin vào tai của mình nữa rồi. Vỗ mấy cái vào tai khi chắc là tai mình đã thông cô mới lắp bắp hỏi lại
- Chị.. chị nói...nói sao đây... đây là ai?
- Này anh kia
Hắn vẫm bước đi coi cô như không khí. What? Bộ kiêu sao? Hay cô gọi không rõ? Rồi lấy hết sức cô gào lên
- Này tên bất lịch sự kia tôi gọi anh đó
Bước chân khựng lại, ánh mắt di chuyển và dựng lại người cô, nhưng hắn ta dường như không có ý định xoay người lại
Sao cô cứ có cảm giác lành lạnh sống lưng thế nhỉ. Quái lạ!
Cô bước đến trước mặt anh ta và nói với giọng dạy dỗ
- Anh không biết phép lịch sự tối thiểu khi nói chuyện với người khác sao ( hắng đang đeo kính) mà thôi không so đo chuyện đó nữa anh vào đây mà không xin phép ai đó gọi là XÂM PHẠM BẤT HỢP PHÁP
- Tránh ra
Cô bất giác cảm thấy rùng mình bởi giọng nói. Giọng hắn rất trầm mang đến cho người đối diện một sự nghe lời không điều kiện. Cũng bởi vì vậy mà sự gan dạ của cô bỗng giảm xuốn gần bằng con mèo. Nhưng cô cũng đâu phải mấy cô nàng trong hàng tá cuốn ngôn tình ngoài kia. Thế là cô lại lên dây cót và tiếp tục
- Anh nghĩ anh là ai chứ, tôi mà sợ anh à. Anh nói đi xem rốt cuộc anh là ai mà dám đuổi tôi chứ, tôi còn chưa đuổi anh đó.
- Cô tự cho mình là rất cừ, trước một tên to con, cao hơn cô rất nhiều mà vậy mà cô dám gân cổ cãi lại với thái độ ương bướng. Nếu giống như trong truyện thì nữ chính sẽ run sợ trước thái độ dửng dưng nhưng nổi da gà này. Cô thì khác, cuộc đời đã cho cô rất nhiều điều, dù cô có mê đọc truyện thật nhưng không có nghĩa cô tin vào những điều mộng ảo không có thật trong đó. Đứng mỏi chân mà hắn không có phản ứng gì, cô không thể đoán được hắn đang nghĩ gì khi hắn vẫn đang đeo kính. Điều này làm cô sôi máu lần hai
- Sao anh không nói, hay anh không còn gì để nói, tốt thôi anh không nói tôi sẽ gọi cảnh sát, đợi đó.
Cô đang định giở điện thoại ra đe doạ thì một giọng nói tức giận vang lên nhưng có vẻ đang cố gìm chặt
- Lan Hi em đang làm gì vậy?
- Chị Lan, tên này hắn không biết từ đâu lái xe vào đây rồi còn định bước vào nhà, em hỏi thì không nói thái độ thì bất lịch sự, em đang định....
- “TÊN NÀY” em có biêt đây là ai không, đây là “ CẬU CHỦ” đó
- Hả
Trông mặt cô bây giờ có thể nói là nghệt không tả nổi. Cô không thể tin vào tai của mình nữa rồi. Vỗ mấy cái vào tai khi chắc là tai mình đã thông cô mới lắp bắp hỏi lại
- Chị.. chị nói...nói sao đây... đây là ai?
Tác giả :
will