Buông Ra! Ta Muốn Ngược Tra
Chương 2: Giáo chủ Ma Giáo mỹ nị (2)
Edit: Kỳ Vân
Lúc Bạch Ninh tỉnh lại đã sáu bảy giờ tối, cậu chống giường muốn ngồi dậy, lại cảm giác phần eo đau xót. Sau đó cửa phòng mở ra, một người đầu trọc đi vào, trên tay người đó bưng một cái chén, không biết bên trong là gì. Người đó liếc mắt nhìn Bạch Ninh, khi thấy rõ hành động của Bạch Ninh, lập tức nói:
"Thí chủ, hiện giờ trên người ngươi có thương tích, không thể lộn xộn!"
Bạch Ninh biết tình huống của mình, nên nằm trở lại giường, đánh giá người đang đi tới.
"Đây là đâu?"
"Thí chủ, đây là khách điếm."
Bạch Ninh gật gật đầu, "Ngươi là ai?"
"Tiểu tăng Hư Trần, là hòa thượng chùa Bảo Lai." Hư Trần nghiêm túc trả lời, khi hắn trả lời đồng thời cũng đánh giá Bạch Ninh.
Người này thật đẹp mắt! Hắn đánh giá ở trong lòng. Lúc Bạch Ninh té xỉu ở trước mặt hắn, hắn đã phát hiện Bạch Ninh lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng giờ phút này nhìn Bạch Ninh đang tỉnh táo, hắn cảm thấy giống như càng đẹp mắt hơn, đại khái là sau khi Bạch Ninh tỉnh, hơi thở có nhiều thêm một tia kỳ quái.
Hắn đang đánh giá Bạch Ninh, lại nghe thấy Bạch Ninh nhỏ giọng thì thầm:
"Chùa Bảo Lai!"
Sau khi Bạch Ninh nói xong, ở trong lòng cười, đây là chùa Bảo Lai của tám môn phái chính đạo, là một trong những kẻ địch lâu năm của cậu.
Sắc mặt cậu tái nhợt, môi cũng nhợt nhạt, nhưng vẫn mở khóe miệng lên nói:
"Tiểu hòa thượng, là ngươi đã cứu ta sao, vậy ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Hư Trần khẽ cười nói:
"Là ta cứu thí chủ, thí chủ đã ngủ ba ngày ba đêm, tiểu tăng còn lo lắng thí chủ không tỉnh lại, hôm nay cuối cùng cũng đã tỉnh, A Di Đà Phật."
Đúng vậy, Hòa thượng Hư Trần này, chính là đối tượng công lược lần này của cậu.
Hư Trần lớn lên mi thanh mục tú, môi diễm lệ hồng nhuận, làm cả người hắn tràn đầy sức sống. Một thân tăng y màu xám, vừa lúc lại che đậy tia sức sống ấy, làm hắn không đến mức bị người khác chú ý. Ánh mắt hắn nhu hòa, mang theo tia từ bi, nếu ai gặp hắn ngay lần đầu sẽ có cảm giác tốt với hắn.
Nhưng Bạch Ninh làm giáo chủ Ma giáo nên cũng không cảm giác tốt gì với hắn: "Ngươi cứu ta là có mục đích gì?"
Sắc mặt Hư Trần bình tĩnh, cũng không vì những lời này của cậu mà tức giận, chỉ trả lời:
"Thí chủ nếu đã hỏi như vậy, tiểu tăng cũng xin nói thật, sư phó của ta thường nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, nên tiểu tăng cần cứu thí chủ."
Bạch Ninh giống như không dự đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, đột nhiên nở nụ cười:
"Ha ha ha ha, ngươi tiểu hòa thượng này nhưng thật ra rất thú vị!"
Hư Trần lẳng lặng nhìn Bạch Ninh, chờ cậu cười xong, bưng chén trên tay đưa cho cậu.
Bạch Ninh nhìn thấy, bên trong chén đen tuyền, không cần nghĩ cũng biết đây là thuốc chữa thương.
Cậu tiếp nhận chén, nhàn nhạt nói:
"Nếu ngươi đã cứu ta, vậy là có ân với ta, nói đi! Ngươi muốn ta báo đáp ngươi như thế nào?"
Hư Trần sửng sốt, lắc đầu, "Cứu thí chủ cũng như một việc tu hành đối với tiểu tăng, cho nên tiểu tăng không cần thí chủ báo đáp."
Nụ cười trên mặt Bạch Ninh càng lớn, "Phải không?"
Cậu nhìn sâu vào đôi mắt Hư Trần, Hư Trần lại bất vi sở động, ánh mắt vẫn nhu hòa như cũ, trên mặt mỉm cười ôn hòa, nhưng lúc ánh mắt hắn dừng trên mặt Bạch Ninh, không khỏi sửng sốt.
Hắn đại khái đã biết hơi thở kỳ quái kia là gì, đó là tà khí.
Đặc biệt là khi Bạch Ninh cười rộ lên, nụ cười của cậu tràn ngập tà khí, nhưng tà khí này lại cố tình vô cùng mê người.
Cậu ta có thể là yêu tinh ở trong núi không? Trong đầu Hư Trần đoạt nhiên nhảy ra một ý nghĩ như vậy.
Bạch Ninh không biết Hư Trần đang suy nghĩ
gì, cậu lo lắng nói:
"Ta không muốn mình thiếu nhân tình người khác, nên ta sẽ dùng cách của mình để hồi báo ngươi."
Hư Trần không muốn nói chuyện này với cậu, nên không để bụng trả lời:
"Tùy thí chủ vậy."
Độ cung nơi khóe miệng Bạch Ninh càng lớn, không tự chủ được mà nghĩ, cách ta báo đáp là "Lấy thân báo đáp", không biết ngươi có thích không.
Sau đó Bạch Ninh ở lại trong khách điếm dưỡng thương, thuận tiện tìm hiểu Hư Trần.
Tuy rằng đời trước cậu cũng đã công lược Hư Trần, đã hiểu hết hắn, nhưng bây giờ vẫn phải quan sát một chút.
Mà khi biết được Bạch Ninh không có người chăm sóc, Hư Trần quyết định lưu lại chăm sóc cậu. Nếu hắn đã quyết định cứu người, thì phải cứu đến cùng.
Thừa dịp Hư Trần không có ở đây, Bạch Ninh giao lưu với A Thất, A Thất vô cùng nhiệt tình làm đúng phận sự của hệ thống. Nó gợi ý mười phương án công lược cho Bạch Ninh.
Phương án thứ nhất: Hạ xuân dược với Hư Trần, rồi thừa dịp lên giường với hắn, sau đó để Hư Trần phụ trách.
"Bằng thân thể hiện giờ của ta, lên giường với Hư Trần cũng không được một hiệp, hoàn toàn game over, đến lúc đó ngươi cũng xui xẻo theo ta!"
Phương án thứ nhất không thông qua.
Phương án thứ hai: Dùng kỹ năng sắc đẹp trêu chọc người, câu dẫn Hư Trần lên giường với Bạch Ninh, sau đó sẽ như vậy như vậy...
"Phương án thứ hai với phương án thứ nhất có gì khác nhau? A Thất, thật ra ngươi muốn ta chết sớm một chút đúng không?"
A Thất: "...." Nó thế nhưng không có cách nào phản bác được.
Phương án thứ hai không thông qua.
A Thất: "Ký chủ, thật ra ta rất muốn giúp cậu."
Bạch Ninh: "Ta biết, chỉ là ngươi có biết ngươi là đồng đội heo không?"
A Thất: "(tự động hồi phục) người ta không muốn nói chuyện với cậu nữa, ném một đóng X cho cậu."
Đồng đội heo A Thất tuy rằng bị Bạch Ninh mắng đến không còn lời gì để nói, nhưng nó sẽ không từ bỏ, thề một ngày nào đó nó nhất định sẽ đem phương án thứ nhất, hai, ba,... Mười chín, hai mươi, đều thực hiện một lần.
Tuy rằng hai người đàm phán thất bại, nhưng bọn họ vẫn là đồng bọn tốt với nhau, "A Thất, ta muốn nhìn giao diện giá trị của ta." Tới thế giới này đã nhiều ngày, cậu còn chưa nhìn trị số của mình, đại khái là cũng không để bụng.
Thật ra cậu đã chết nhiều hơn một lần, không, là chết rất rất nhiều lần.
Nên nói như thế nào đây?
Đột nhiên một ngày cậu bị một hệ thống ngược tra trói định, xuyên qua nhiều thế giới để ngược tra công, chỉ là không thể hoàn thành nhiệm vụ, nên đã chết rất thảm.
Vốn dĩ cậu cho rằng kết quả cuối cùng là bị chủ hệ thống mạt sát, nhưng lại phát hiện không có điểm cuối, bởi vì cậu trọng sinh, hơn nữa còn trọng sinh tới thế giới thứ nhất.
Cậu click mở giao diện giá trị, xem giá trị là hiểu ngay.
Ký chủ: Bạch Ninh
Giá trị mị lực: 99 (sợ cậu kiêu ngạo, cho nên lưu lại một số.)
Giá trị vũ lực: 90
Đối tượng ngược tra: Hư Trần
Giá trị tình cảm của đối tượng ngược tra: 5
Giá trị trung khuyển của đối tượng ngược tra: 5
Giá trị tín nhiệm của đối tượng ngược tra: 5
Giá trị ngược tra: Chưa mở khóa
Nhiệm vụ khó khăn lần này: cấp B
Cấp bậc: 0
Kỹ năng: Sắc đẹp liêu nhân (kỹ năng của ký chủ), di sơn hải đảo chưởng pháp.
Giá trị thuyên chuyển: Không đếm hết.
Bạch Ninh nhìn giao diện trị số của mình, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nói:
"Ta vẫn là Bạch Ninh."
Đã chết quá nhiều lần, cậu vẫn gọi là Bạch Ninh, tên của cậu, diện mạo, đều giống như đúc ở hiện thực.
Cậu là Bạch Ninh, nhưng lại không phải là Bạch Ninh của lúc trước!
Cậu cũng không cảm thán lâu, tiếp tục nhìn về giao diện giá trị, những giá trị khác của cậu đều bình thường, nhưng giá trị thuyên chuyển này lại khác.
Không đếm hết?
Có ý gì đây?
2/6/2019
Lúc Bạch Ninh tỉnh lại đã sáu bảy giờ tối, cậu chống giường muốn ngồi dậy, lại cảm giác phần eo đau xót. Sau đó cửa phòng mở ra, một người đầu trọc đi vào, trên tay người đó bưng một cái chén, không biết bên trong là gì. Người đó liếc mắt nhìn Bạch Ninh, khi thấy rõ hành động của Bạch Ninh, lập tức nói:
"Thí chủ, hiện giờ trên người ngươi có thương tích, không thể lộn xộn!"
Bạch Ninh biết tình huống của mình, nên nằm trở lại giường, đánh giá người đang đi tới.
"Đây là đâu?"
"Thí chủ, đây là khách điếm."
Bạch Ninh gật gật đầu, "Ngươi là ai?"
"Tiểu tăng Hư Trần, là hòa thượng chùa Bảo Lai." Hư Trần nghiêm túc trả lời, khi hắn trả lời đồng thời cũng đánh giá Bạch Ninh.
Người này thật đẹp mắt! Hắn đánh giá ở trong lòng. Lúc Bạch Ninh té xỉu ở trước mặt hắn, hắn đã phát hiện Bạch Ninh lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng giờ phút này nhìn Bạch Ninh đang tỉnh táo, hắn cảm thấy giống như càng đẹp mắt hơn, đại khái là sau khi Bạch Ninh tỉnh, hơi thở có nhiều thêm một tia kỳ quái.
Hắn đang đánh giá Bạch Ninh, lại nghe thấy Bạch Ninh nhỏ giọng thì thầm:
"Chùa Bảo Lai!"
Sau khi Bạch Ninh nói xong, ở trong lòng cười, đây là chùa Bảo Lai của tám môn phái chính đạo, là một trong những kẻ địch lâu năm của cậu.
Sắc mặt cậu tái nhợt, môi cũng nhợt nhạt, nhưng vẫn mở khóe miệng lên nói:
"Tiểu hòa thượng, là ngươi đã cứu ta sao, vậy ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Hư Trần khẽ cười nói:
"Là ta cứu thí chủ, thí chủ đã ngủ ba ngày ba đêm, tiểu tăng còn lo lắng thí chủ không tỉnh lại, hôm nay cuối cùng cũng đã tỉnh, A Di Đà Phật."
Đúng vậy, Hòa thượng Hư Trần này, chính là đối tượng công lược lần này của cậu.
Hư Trần lớn lên mi thanh mục tú, môi diễm lệ hồng nhuận, làm cả người hắn tràn đầy sức sống. Một thân tăng y màu xám, vừa lúc lại che đậy tia sức sống ấy, làm hắn không đến mức bị người khác chú ý. Ánh mắt hắn nhu hòa, mang theo tia từ bi, nếu ai gặp hắn ngay lần đầu sẽ có cảm giác tốt với hắn.
Nhưng Bạch Ninh làm giáo chủ Ma giáo nên cũng không cảm giác tốt gì với hắn: "Ngươi cứu ta là có mục đích gì?"
Sắc mặt Hư Trần bình tĩnh, cũng không vì những lời này của cậu mà tức giận, chỉ trả lời:
"Thí chủ nếu đã hỏi như vậy, tiểu tăng cũng xin nói thật, sư phó của ta thường nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, nên tiểu tăng cần cứu thí chủ."
Bạch Ninh giống như không dự đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, đột nhiên nở nụ cười:
"Ha ha ha ha, ngươi tiểu hòa thượng này nhưng thật ra rất thú vị!"
Hư Trần lẳng lặng nhìn Bạch Ninh, chờ cậu cười xong, bưng chén trên tay đưa cho cậu.
Bạch Ninh nhìn thấy, bên trong chén đen tuyền, không cần nghĩ cũng biết đây là thuốc chữa thương.
Cậu tiếp nhận chén, nhàn nhạt nói:
"Nếu ngươi đã cứu ta, vậy là có ân với ta, nói đi! Ngươi muốn ta báo đáp ngươi như thế nào?"
Hư Trần sửng sốt, lắc đầu, "Cứu thí chủ cũng như một việc tu hành đối với tiểu tăng, cho nên tiểu tăng không cần thí chủ báo đáp."
Nụ cười trên mặt Bạch Ninh càng lớn, "Phải không?"
Cậu nhìn sâu vào đôi mắt Hư Trần, Hư Trần lại bất vi sở động, ánh mắt vẫn nhu hòa như cũ, trên mặt mỉm cười ôn hòa, nhưng lúc ánh mắt hắn dừng trên mặt Bạch Ninh, không khỏi sửng sốt.
Hắn đại khái đã biết hơi thở kỳ quái kia là gì, đó là tà khí.
Đặc biệt là khi Bạch Ninh cười rộ lên, nụ cười của cậu tràn ngập tà khí, nhưng tà khí này lại cố tình vô cùng mê người.
Cậu ta có thể là yêu tinh ở trong núi không? Trong đầu Hư Trần đoạt nhiên nhảy ra một ý nghĩ như vậy.
Bạch Ninh không biết Hư Trần đang suy nghĩ
gì, cậu lo lắng nói:
"Ta không muốn mình thiếu nhân tình người khác, nên ta sẽ dùng cách của mình để hồi báo ngươi."
Hư Trần không muốn nói chuyện này với cậu, nên không để bụng trả lời:
"Tùy thí chủ vậy."
Độ cung nơi khóe miệng Bạch Ninh càng lớn, không tự chủ được mà nghĩ, cách ta báo đáp là "Lấy thân báo đáp", không biết ngươi có thích không.
Sau đó Bạch Ninh ở lại trong khách điếm dưỡng thương, thuận tiện tìm hiểu Hư Trần.
Tuy rằng đời trước cậu cũng đã công lược Hư Trần, đã hiểu hết hắn, nhưng bây giờ vẫn phải quan sát một chút.
Mà khi biết được Bạch Ninh không có người chăm sóc, Hư Trần quyết định lưu lại chăm sóc cậu. Nếu hắn đã quyết định cứu người, thì phải cứu đến cùng.
Thừa dịp Hư Trần không có ở đây, Bạch Ninh giao lưu với A Thất, A Thất vô cùng nhiệt tình làm đúng phận sự của hệ thống. Nó gợi ý mười phương án công lược cho Bạch Ninh.
Phương án thứ nhất: Hạ xuân dược với Hư Trần, rồi thừa dịp lên giường với hắn, sau đó để Hư Trần phụ trách.
"Bằng thân thể hiện giờ của ta, lên giường với Hư Trần cũng không được một hiệp, hoàn toàn game over, đến lúc đó ngươi cũng xui xẻo theo ta!"
Phương án thứ nhất không thông qua.
Phương án thứ hai: Dùng kỹ năng sắc đẹp trêu chọc người, câu dẫn Hư Trần lên giường với Bạch Ninh, sau đó sẽ như vậy như vậy...
"Phương án thứ hai với phương án thứ nhất có gì khác nhau? A Thất, thật ra ngươi muốn ta chết sớm một chút đúng không?"
A Thất: "...." Nó thế nhưng không có cách nào phản bác được.
Phương án thứ hai không thông qua.
A Thất: "Ký chủ, thật ra ta rất muốn giúp cậu."
Bạch Ninh: "Ta biết, chỉ là ngươi có biết ngươi là đồng đội heo không?"
A Thất: "(tự động hồi phục) người ta không muốn nói chuyện với cậu nữa, ném một đóng X cho cậu."
Đồng đội heo A Thất tuy rằng bị Bạch Ninh mắng đến không còn lời gì để nói, nhưng nó sẽ không từ bỏ, thề một ngày nào đó nó nhất định sẽ đem phương án thứ nhất, hai, ba,... Mười chín, hai mươi, đều thực hiện một lần.
Tuy rằng hai người đàm phán thất bại, nhưng bọn họ vẫn là đồng bọn tốt với nhau, "A Thất, ta muốn nhìn giao diện giá trị của ta." Tới thế giới này đã nhiều ngày, cậu còn chưa nhìn trị số của mình, đại khái là cũng không để bụng.
Thật ra cậu đã chết nhiều hơn một lần, không, là chết rất rất nhiều lần.
Nên nói như thế nào đây?
Đột nhiên một ngày cậu bị một hệ thống ngược tra trói định, xuyên qua nhiều thế giới để ngược tra công, chỉ là không thể hoàn thành nhiệm vụ, nên đã chết rất thảm.
Vốn dĩ cậu cho rằng kết quả cuối cùng là bị chủ hệ thống mạt sát, nhưng lại phát hiện không có điểm cuối, bởi vì cậu trọng sinh, hơn nữa còn trọng sinh tới thế giới thứ nhất.
Cậu click mở giao diện giá trị, xem giá trị là hiểu ngay.
Ký chủ: Bạch Ninh
Giá trị mị lực: 99 (sợ cậu kiêu ngạo, cho nên lưu lại một số.)
Giá trị vũ lực: 90
Đối tượng ngược tra: Hư Trần
Giá trị tình cảm của đối tượng ngược tra: 5
Giá trị trung khuyển của đối tượng ngược tra: 5
Giá trị tín nhiệm của đối tượng ngược tra: 5
Giá trị ngược tra: Chưa mở khóa
Nhiệm vụ khó khăn lần này: cấp B
Cấp bậc: 0
Kỹ năng: Sắc đẹp liêu nhân (kỹ năng của ký chủ), di sơn hải đảo chưởng pháp.
Giá trị thuyên chuyển: Không đếm hết.
Bạch Ninh nhìn giao diện trị số của mình, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nói:
"Ta vẫn là Bạch Ninh."
Đã chết quá nhiều lần, cậu vẫn gọi là Bạch Ninh, tên của cậu, diện mạo, đều giống như đúc ở hiện thực.
Cậu là Bạch Ninh, nhưng lại không phải là Bạch Ninh của lúc trước!
Cậu cũng không cảm thán lâu, tiếp tục nhìn về giao diện giá trị, những giá trị khác của cậu đều bình thường, nhưng giá trị thuyên chuyển này lại khác.
Không đếm hết?
Có ý gì đây?
2/6/2019
Tác giả :
A Cương Kỷ Sự