Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
Chương 55: Bí mật động trời [3]
Bữa trưa dù phong phú thịnh soạn, nhưng lại không có vẻ xa hoa, đều là các món ăn Giang Tích (1).
(1) Giang Tích: theo editor tìm được thì gọi là Giang Chiết, tên gọi tắt của vùng Giang Tô và Chiết Giang, thuộc phía đông Trung Quốc, hạ du sông Trường Giang. Ở cổ đại, từ này để chỉ vùng giữa Trường Giang và sông Tiền Đường. Bởi vì văn hóa Tô Nam và văn hóa Chiết Giang phân tách từ văn hóa Ngô Việt mà thành, đều tương đối tương cận, cho nên mọi người đem Giang Tô và Chiết Giang hợp làm "Giang Chiết". Chữ Tích và chữ Chiết có cách viết gần giống nhau
Ninh vương tiếp đãi Đổng Khanh cực kỳ tốt, thái độ ân cần, không ngừng gắp đồ ăn cho nàng.
"Đến đây! Đây là Gà Hoa điêu (2), Gà Hoa điêu của phủ Ninh vương được làm đặc biệt ngon, nàng mau nếm thử." - Lưu Ký kẹp một miếng chân gà to, nhét vào trong bát của Đổng Khanh, Đổng Khanh lập tức chắp tay nói: "Ninh vương đa lễ rồi !"
(2) Gà Hoa điêu: là món gà sốt của Quảng Châu, dùng rượu Hoa Điêu nổi tiếng của vùng Thiệu Hưng, Chiết Giang nấu với thịt gà và các gia vị đi kèm. Rượu Hoa điêu được biết tới từ 6000 năm trước trong thời kỳ nền văn hóa Đại Vấn Khấu tại Sơn Đông, dùng lúa mạch, gạo nếp cao cấp, nước suối sạch trong để nấu, và đựng trong chum sành có khắc hoa văn, nên gọi là hoa điêu.
Lưu Ký cười nói: "Không phải là yến tiệc chính thức, Đổng đại nhân quá giữ lễ tiết rồi !"
Đổng Khanh không chối từ nữa.
Ở bên cạnh, Tào Mộng Bình nhìn hai người bọn họ có qua có lại, trong lòng không vui, bản thân tự động đậy chiếc đũa, gắp đồ ăn vào trong chén, nhưng ngay cả một miếng cơm cũng không nuốt được.
Cố Tử Khâm thấy nàng ấy tâm tình không tốt, lập tức ân cần rót ly rượu cho nàng ấy, cười nói: "Tào cô nương, ăn nhiều chút, cô gái nhỏ có bộ dạng đẫy đà, đó là mệnh tốt."
Tào Mộng Bình nghe xong, lập tức phát tiết toàn bộ tủi thân trong bụng ra ngoài, nặng nề buông đũa xuống, nói: "Nếu đã không đặt ở trong lòng, trang điểm xinh đẹp thì cũng để làm gì?"
Lưu Ký cười nói: "Bình muội muội, em làm sao vậy?"
Đổng Khanh trong lòng hiểu rõ là vì nguyên nhân Ninh vương không cẩn thận lạnh nhạt nàng ấy, vì thế an ủi: "Cái gọi là thân sơ có phân biệt, Tào tiểu thư là nghĩa nữ của Thái phu nhân, thường xuyên ra vào vương phủ, mà Đổng Khanh ta lại chỉ là khách nhân, Ninh vương dĩ nhiên phải có chút tận tâm đối với Đổng Khanh, tiểu thư không cần quá đa tâm."
Tào Mộng Bình ngước mắt nhìn Đổng Khanh một thân trang phục đàn ông, phải một lúc mới bừng tỉnh.
Chị Nguyên Nguyên từng nhiều lần đề cập, Đổng lão Tư mã có một người con gái tên gọi Đổng Uyển, là tiện nhân trong tiện nhân, ỷ vào mĩ mạo trời sinh, đặc biệt kiểu cách, chuyên luẩn quẩn vòng quanh quyến rũ đàn ông. Nàng cũng vừa mới biết được, Đổng Khanh chính là Đổng Uyển kia trong miệng nàng ta.
Đổng Khanh tuy rằng là nữ, nhưng lại tận lực làm ra vẻ bộ dạng của một người con trai, thoạt nhìn giống kẻ giả gái sống mái không rõ ràng, đâu giống với cái loại con gái đi quyến rũ đàn ông kia?
Nàng còn cẩn thận giúp mình trang điểm bề ngoài, thành công làm cho Ký ca ca khen ngợi vài câu.
Đổng Uyển sẽ không tranh đoạt Ký ca ca cùng với mình chứ?
Lúc này, Đổng Khanh quay đầu cười nói với Ninh vương: "Tào cô nương tựa hồ không muốn ăn, chắc là ăn ngán khẩu vị quê nhà rồi, hay là đổi lại vài món khác?"
Lưu Ký nhìn sang Tào Mộng Bình, cười nói: "Bình muội muội muốn ăn gì? Bản vương gọi tổng quản tiến vào, em cứ việc căn dặn đầu bếp, bảo hắn ta lập tức làm cho em."
Tào Mộng Bình nào có phải thật sự để ý đến cái ăn, nàng thấp giọng nói: "Không biết vì sao, hôm nay khẩu vị không tốt."
Lưu Ký nói: "Khẩu vị không tốt, hẳn là tì vị khí âm (3) không đủ nên tạo thành, nghe nói phối hợp củ từ với thang thuốc có thể làm tăng cảm giác thèm ăn." - Nói xong, lập tức kêu: "Người đâu!"
(3) Tì vị khí âm: trong đông y tì ( lá lách ) thuộc 5 tạng, vị ( dạ dày ) thuộc 6 phủ, tì vị là bộ phận tiêu hóa, thuộc về là phần bụng mà theo đông y thì phần bụng mang tính âm, cơ thể phụ nữ cũng mang tính âm. Khí âm không đủ thì người nữ thường mệt, chán ăn.
Tôi tớ đứng ở phía sau hầu hạ y dùng bữa, lập tức tiến lên, cúi lưng khom người nói: "Xin điện hạ căn dặn."
Lưu Ký quay đầu sai phái nói: "Đi giúp Tào cô nương làm một chén canh ngọt củ từ đi, nhớ cho nhiều thêm chút táo đỏ và hạt sen, em ấy thích ăn hương vị này."
Tào Mộng Bình nghe thấy Ký ca ca vẫn nhớ mình thích ăn táo đỏ và hạt sen, lại nghĩ tới lời nói của Đổng Khanh, thân sơ có phân biệt, lập tức quét hết sự nghi ngờ trong lòng, bày ra vẻ tươi cười, gắp một miếng thịt vào trong bát của Ninh vương, cười nói: "Ký ca ca, huynh cũng ăn nhiều một chút, đừng cố chào hỏi khách khứa mà ngược lại để bản thân đói gầy." – Rồi sau đó lại gắp một miếng thịt, nhét vào trong bát của Đổng Khanh nói: "Đổng công tử, ngài đường xa mà đến, ăn nhiều một chút đi."
Cố Tử Khâm thấy ba người thân thiết, còn sót lại một mình gã bị lạnh nhạt, vì thế trề môi gào lên một tiếng, nói: "Khốn, ông đây chính là cái vật hi sinh kiêm người qua đường mà!" – Rồi sau đó tức giận gắp cho chính mình một miếng thịt đặc biệt to, nhét vào miệng.
*
Sau bữa trưa, Ninh vương lấy cớ thương nghị chính sự, đuổi Cố Tử Khâm và Tào Mộng Bình đi, ở riêng một chỗ cùng Đổng Khanh trong thư phòng.
Trong thư phòng, quá trưa, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ tiến vào, mang đến một căn phòng tươi sáng và ấm áp, không có câu từ nào liên quan đến việc triều chính, chỉ thấy Lưu Ký nhàn nhã thong dong cầm cái bếp lò, ngồi ở trên ghế đẩu, đích thân tự nấu trà, điềm nhiên như mây thưa gió nhẹ cười hỏi: "Nàng đã từng uống qua trà Kim Huyên chưa? Trà này uống lên có một mùi sữa thơm nhàn nhạt, phong vị độc đáo, hết sức đặc thù, là đặc sản của Bồng Lai tiên đảo (4), vì sản lượng rất ít, cho nên người biết loại trà này cũng ít, hẳn là nàng chưa từng uống qua nhỉ?"
(4) Bồng Lai tiên đảo là núi Bồng Lai trên hòn đảo tiên trong truyền thuyết kinh Sơn Hải của Trung Quốc. Theo truyền thuyết, nó nằm ở phía đông của biển Bột Hải. Có thuyết nói đảo Bồng Lai chính là Nhật Bản và núi Phú Sĩ chính là núi Bồng Lai.
Đổng Khanh lại không có tâm tình phẩm trà, từ bữa trưa đến thư phòng, nàng vẫn không làm rõ được Ninh vương muốn như thế nào? Nàng hết sức cảnh giác nhìn y, nói: "Một khi đã hiếm thấy như vậy, sao Ninh vương có thể biết được trà Kim Huyên này?"
Y nhàn nhạt nhếch lên một nụ cười, nói: "Riêng về sau đừng gọi ta là Ninh vương, ta nói rồi, khi chúng ta ở chung một chỗ, chỉ có thể gọi biệt danh Trường Phong của ta, Uyển Nhi à."
Uyển Nhi?
Y lại đang lân la làm quen, nàng và y cũng không thân đâu.
Tuy nhiên, từ giờ về sau làm bộ thân quen, vẫn tốt hơn nhiều so với là không quen.
Đổng Khanh ho nhẹ vài tiếng, nói: "Trường Phong."
" Uyển Nhi nên gọi ta như vậy từ lâu rồi." - Lưu Ký chuyển một ly trà cho nàng, nói: "Trà Kim Huyên này là khi ta đến chỗ Nam Man tìm người, trong lúc vô ý tới đó, ở nơi đó ta gặp một người đến từ tiên đảo trên biển, dùng bầu rượu trên thắt lưng đổi lấy của hắn ta, đáng tiếc chỉ có một ít, nếu nàng thích, ta sẽ phái người đến chỗ tiên đảo trong truyền thuyết đó, tìm mấy lọ mangvề cho nàng nhé."
Đổng Khanh cạn nhẹ một ngụm trà Kim Huyên, vị trà thơm ngát lập tức trào vào bên trong răng môi, ngay sau đó tản mát ra mùi sữa thơm nhàn nhạt, rất là kỳ lạ.
Đồ vật trân quý như thế chỉ có tại Bồng Lai tiên đảo trong truyền thuyết kia thôi.
Trên biển có ba ngọn núi thần, tên gọi là Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu. Sử có chép lại, Tần Thủy Hoàng vì cầu thuốc tiên trường sinh bất tử, nên phái Từ Phúc (5) tiến đến tiên đảo tìm thuốc, nhưng mà một đi không trở về.
(5) Từ Phúc: xin xem tại link .
"Kim Huyên này quả thật là trà ngon." - Đổng Khanh cười nói.
"Nàng thực sự thích chứ ?" - Lưu Ký nhìn nàng, khẽ cười một tiếng, ngay sau đó gọi người tiến vào, căn dặn nói: "Đi nói cho Thái phó, Cô có lệnh, lập tức phái 300 người đến Bồng Lai tiên đảo cầu xin trà Kim Huyên, lập tức đi ngay, không được chậm trễ."
Người nọ cúi khom lưng, rồi lui xuống.
Đổng Khanh kinh ngạc nhìn chằm chằm Ninh vương.
Cứ tưởng rằng y chỉ có tùy ý nói thôi, vốn dĩ ý của nàng cũng chỉ là muốn thử y một lần. Không ngờ thế mà y tưởng thật, lập tức sai người, “lao sư động chúng” (6), đi đến tiên đảo trong truyền thuyết.
(6) Lao sư động chúng: huy động nhiều người, dùng cả bậc thầy, chuyên gia, quân đội (sư), dân thường ( chúng) một cách đông đảo để làm việc
Lần này tâm tư của y đối với nàng rốt cuộc là vì cái gì ? Nàng tuyệt đối không tin, Ninh vương đột nhiên bị sét đánh, trong khoảng thời gian ngắn, thiên lôi va phải địa hỏa, đã kìm lòng không đặng, khó có thể tự kìm chế liền. . . hoả tốc yêu nàng.
"Cảm thấy hoang mang? Trong lòng rất là khó hiểu? Cho rằng ta muốn lôi kéo mượn sức của nàng, bởi vì nàng là cận thần của hoàng thượng phải không?" - Y cười nói: "Duy nhất chỉ là vì Đổng Uyển mà thôi."
"Hả?" - Nàng hiển nhiên không tin, lại hớp nhẹ ngụm trà.
Lưu Ký chăm chú nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói: "Ta viết phong mật hàm, sai người khoái mã đưa đến cho thái hậu, nói về hôn sự của nàng. Nàng được hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho Vệ gia, thánh chỉ đã hạ, quân vô hí ngôn, việc này có thể khó làm, để thái hậu ra mặt. Nàng nghĩ xem, Thái hậu sẽ ra điều kiện gì? Nhân cơ hội muốn toàn bộ binh mã của bản vương chăng ?"
Đổng Khanh nghe vậy, suýt chút nữa thì ném rơi ly trà trên tay.
Hoàng thượng khâm ban cho hôn nhân, há có thể nói hủy là hủy?
Nhưng Ninh Vương lại định dùng binh mã trong tay y làm điều kiện trao đổi, thỉnh cầu Thái hậu ra mặt, tìm lý do, hủy bỏ hôn sự của nàng với Vệ Sùng Văn?
Việc này tuyệt đối không có khả năng, từ xưa đến nay, làm gì có chuyện hủy bỏ thánh chỉ ? Hành động lần này chính là tăng thêm hiềm khích với Thái hậu mà thôi.
"Điện hạ, đừng nói đùa!"
"Lưu Ký ta cũng không phải đang nói đùa! Mật hàm quả thật đã ở trên đường rồi." - Y cười nói, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc.
Quả thực quấy nhiễu đến Thái hậu!
Nét mặt nàng tràn đầy kinh ngạc nghênh nhìn y, thanh âm cơ hồ cao quãng tám (7) nói: "Vì sao ngài làm như vậy?"
(7) Quãng tám: trong nguyên tác là bát độ. Trong âm nhạc, quãng tám (còn gọi là bát độ) là khoảng cách về cao độ âm thanh giữa một nốt (hay cao độ âm thanh) trải qua 7 cao độ và lặp lại ở một nốt tương tự có tần số gấp nửa hay gấp đôi nó. Ví dụ như quãng tám của nốt Đô là Đố: Đô - Rê - Mi - Fa - Son- La – Xi - Đố.
(1) Giang Tích: theo editor tìm được thì gọi là Giang Chiết, tên gọi tắt của vùng Giang Tô và Chiết Giang, thuộc phía đông Trung Quốc, hạ du sông Trường Giang. Ở cổ đại, từ này để chỉ vùng giữa Trường Giang và sông Tiền Đường. Bởi vì văn hóa Tô Nam và văn hóa Chiết Giang phân tách từ văn hóa Ngô Việt mà thành, đều tương đối tương cận, cho nên mọi người đem Giang Tô và Chiết Giang hợp làm "Giang Chiết". Chữ Tích và chữ Chiết có cách viết gần giống nhau
Ninh vương tiếp đãi Đổng Khanh cực kỳ tốt, thái độ ân cần, không ngừng gắp đồ ăn cho nàng.
"Đến đây! Đây là Gà Hoa điêu (2), Gà Hoa điêu của phủ Ninh vương được làm đặc biệt ngon, nàng mau nếm thử." - Lưu Ký kẹp một miếng chân gà to, nhét vào trong bát của Đổng Khanh, Đổng Khanh lập tức chắp tay nói: "Ninh vương đa lễ rồi !"
(2) Gà Hoa điêu: là món gà sốt của Quảng Châu, dùng rượu Hoa Điêu nổi tiếng của vùng Thiệu Hưng, Chiết Giang nấu với thịt gà và các gia vị đi kèm. Rượu Hoa điêu được biết tới từ 6000 năm trước trong thời kỳ nền văn hóa Đại Vấn Khấu tại Sơn Đông, dùng lúa mạch, gạo nếp cao cấp, nước suối sạch trong để nấu, và đựng trong chum sành có khắc hoa văn, nên gọi là hoa điêu.
Lưu Ký cười nói: "Không phải là yến tiệc chính thức, Đổng đại nhân quá giữ lễ tiết rồi !"
Đổng Khanh không chối từ nữa.
Ở bên cạnh, Tào Mộng Bình nhìn hai người bọn họ có qua có lại, trong lòng không vui, bản thân tự động đậy chiếc đũa, gắp đồ ăn vào trong chén, nhưng ngay cả một miếng cơm cũng không nuốt được.
Cố Tử Khâm thấy nàng ấy tâm tình không tốt, lập tức ân cần rót ly rượu cho nàng ấy, cười nói: "Tào cô nương, ăn nhiều chút, cô gái nhỏ có bộ dạng đẫy đà, đó là mệnh tốt."
Tào Mộng Bình nghe xong, lập tức phát tiết toàn bộ tủi thân trong bụng ra ngoài, nặng nề buông đũa xuống, nói: "Nếu đã không đặt ở trong lòng, trang điểm xinh đẹp thì cũng để làm gì?"
Lưu Ký cười nói: "Bình muội muội, em làm sao vậy?"
Đổng Khanh trong lòng hiểu rõ là vì nguyên nhân Ninh vương không cẩn thận lạnh nhạt nàng ấy, vì thế an ủi: "Cái gọi là thân sơ có phân biệt, Tào tiểu thư là nghĩa nữ của Thái phu nhân, thường xuyên ra vào vương phủ, mà Đổng Khanh ta lại chỉ là khách nhân, Ninh vương dĩ nhiên phải có chút tận tâm đối với Đổng Khanh, tiểu thư không cần quá đa tâm."
Tào Mộng Bình ngước mắt nhìn Đổng Khanh một thân trang phục đàn ông, phải một lúc mới bừng tỉnh.
Chị Nguyên Nguyên từng nhiều lần đề cập, Đổng lão Tư mã có một người con gái tên gọi Đổng Uyển, là tiện nhân trong tiện nhân, ỷ vào mĩ mạo trời sinh, đặc biệt kiểu cách, chuyên luẩn quẩn vòng quanh quyến rũ đàn ông. Nàng cũng vừa mới biết được, Đổng Khanh chính là Đổng Uyển kia trong miệng nàng ta.
Đổng Khanh tuy rằng là nữ, nhưng lại tận lực làm ra vẻ bộ dạng của một người con trai, thoạt nhìn giống kẻ giả gái sống mái không rõ ràng, đâu giống với cái loại con gái đi quyến rũ đàn ông kia?
Nàng còn cẩn thận giúp mình trang điểm bề ngoài, thành công làm cho Ký ca ca khen ngợi vài câu.
Đổng Uyển sẽ không tranh đoạt Ký ca ca cùng với mình chứ?
Lúc này, Đổng Khanh quay đầu cười nói với Ninh vương: "Tào cô nương tựa hồ không muốn ăn, chắc là ăn ngán khẩu vị quê nhà rồi, hay là đổi lại vài món khác?"
Lưu Ký nhìn sang Tào Mộng Bình, cười nói: "Bình muội muội muốn ăn gì? Bản vương gọi tổng quản tiến vào, em cứ việc căn dặn đầu bếp, bảo hắn ta lập tức làm cho em."
Tào Mộng Bình nào có phải thật sự để ý đến cái ăn, nàng thấp giọng nói: "Không biết vì sao, hôm nay khẩu vị không tốt."
Lưu Ký nói: "Khẩu vị không tốt, hẳn là tì vị khí âm (3) không đủ nên tạo thành, nghe nói phối hợp củ từ với thang thuốc có thể làm tăng cảm giác thèm ăn." - Nói xong, lập tức kêu: "Người đâu!"
(3) Tì vị khí âm: trong đông y tì ( lá lách ) thuộc 5 tạng, vị ( dạ dày ) thuộc 6 phủ, tì vị là bộ phận tiêu hóa, thuộc về là phần bụng mà theo đông y thì phần bụng mang tính âm, cơ thể phụ nữ cũng mang tính âm. Khí âm không đủ thì người nữ thường mệt, chán ăn.
Tôi tớ đứng ở phía sau hầu hạ y dùng bữa, lập tức tiến lên, cúi lưng khom người nói: "Xin điện hạ căn dặn."
Lưu Ký quay đầu sai phái nói: "Đi giúp Tào cô nương làm một chén canh ngọt củ từ đi, nhớ cho nhiều thêm chút táo đỏ và hạt sen, em ấy thích ăn hương vị này."
Tào Mộng Bình nghe thấy Ký ca ca vẫn nhớ mình thích ăn táo đỏ và hạt sen, lại nghĩ tới lời nói của Đổng Khanh, thân sơ có phân biệt, lập tức quét hết sự nghi ngờ trong lòng, bày ra vẻ tươi cười, gắp một miếng thịt vào trong bát của Ninh vương, cười nói: "Ký ca ca, huynh cũng ăn nhiều một chút, đừng cố chào hỏi khách khứa mà ngược lại để bản thân đói gầy." – Rồi sau đó lại gắp một miếng thịt, nhét vào trong bát của Đổng Khanh nói: "Đổng công tử, ngài đường xa mà đến, ăn nhiều một chút đi."
Cố Tử Khâm thấy ba người thân thiết, còn sót lại một mình gã bị lạnh nhạt, vì thế trề môi gào lên một tiếng, nói: "Khốn, ông đây chính là cái vật hi sinh kiêm người qua đường mà!" – Rồi sau đó tức giận gắp cho chính mình một miếng thịt đặc biệt to, nhét vào miệng.
*
Sau bữa trưa, Ninh vương lấy cớ thương nghị chính sự, đuổi Cố Tử Khâm và Tào Mộng Bình đi, ở riêng một chỗ cùng Đổng Khanh trong thư phòng.
Trong thư phòng, quá trưa, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ tiến vào, mang đến một căn phòng tươi sáng và ấm áp, không có câu từ nào liên quan đến việc triều chính, chỉ thấy Lưu Ký nhàn nhã thong dong cầm cái bếp lò, ngồi ở trên ghế đẩu, đích thân tự nấu trà, điềm nhiên như mây thưa gió nhẹ cười hỏi: "Nàng đã từng uống qua trà Kim Huyên chưa? Trà này uống lên có một mùi sữa thơm nhàn nhạt, phong vị độc đáo, hết sức đặc thù, là đặc sản của Bồng Lai tiên đảo (4), vì sản lượng rất ít, cho nên người biết loại trà này cũng ít, hẳn là nàng chưa từng uống qua nhỉ?"
(4) Bồng Lai tiên đảo là núi Bồng Lai trên hòn đảo tiên trong truyền thuyết kinh Sơn Hải của Trung Quốc. Theo truyền thuyết, nó nằm ở phía đông của biển Bột Hải. Có thuyết nói đảo Bồng Lai chính là Nhật Bản và núi Phú Sĩ chính là núi Bồng Lai.
Đổng Khanh lại không có tâm tình phẩm trà, từ bữa trưa đến thư phòng, nàng vẫn không làm rõ được Ninh vương muốn như thế nào? Nàng hết sức cảnh giác nhìn y, nói: "Một khi đã hiếm thấy như vậy, sao Ninh vương có thể biết được trà Kim Huyên này?"
Y nhàn nhạt nhếch lên một nụ cười, nói: "Riêng về sau đừng gọi ta là Ninh vương, ta nói rồi, khi chúng ta ở chung một chỗ, chỉ có thể gọi biệt danh Trường Phong của ta, Uyển Nhi à."
Uyển Nhi?
Y lại đang lân la làm quen, nàng và y cũng không thân đâu.
Tuy nhiên, từ giờ về sau làm bộ thân quen, vẫn tốt hơn nhiều so với là không quen.
Đổng Khanh ho nhẹ vài tiếng, nói: "Trường Phong."
" Uyển Nhi nên gọi ta như vậy từ lâu rồi." - Lưu Ký chuyển một ly trà cho nàng, nói: "Trà Kim Huyên này là khi ta đến chỗ Nam Man tìm người, trong lúc vô ý tới đó, ở nơi đó ta gặp một người đến từ tiên đảo trên biển, dùng bầu rượu trên thắt lưng đổi lấy của hắn ta, đáng tiếc chỉ có một ít, nếu nàng thích, ta sẽ phái người đến chỗ tiên đảo trong truyền thuyết đó, tìm mấy lọ mangvề cho nàng nhé."
Đổng Khanh cạn nhẹ một ngụm trà Kim Huyên, vị trà thơm ngát lập tức trào vào bên trong răng môi, ngay sau đó tản mát ra mùi sữa thơm nhàn nhạt, rất là kỳ lạ.
Đồ vật trân quý như thế chỉ có tại Bồng Lai tiên đảo trong truyền thuyết kia thôi.
Trên biển có ba ngọn núi thần, tên gọi là Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu. Sử có chép lại, Tần Thủy Hoàng vì cầu thuốc tiên trường sinh bất tử, nên phái Từ Phúc (5) tiến đến tiên đảo tìm thuốc, nhưng mà một đi không trở về.
(5) Từ Phúc: xin xem tại link .
"Kim Huyên này quả thật là trà ngon." - Đổng Khanh cười nói.
"Nàng thực sự thích chứ ?" - Lưu Ký nhìn nàng, khẽ cười một tiếng, ngay sau đó gọi người tiến vào, căn dặn nói: "Đi nói cho Thái phó, Cô có lệnh, lập tức phái 300 người đến Bồng Lai tiên đảo cầu xin trà Kim Huyên, lập tức đi ngay, không được chậm trễ."
Người nọ cúi khom lưng, rồi lui xuống.
Đổng Khanh kinh ngạc nhìn chằm chằm Ninh vương.
Cứ tưởng rằng y chỉ có tùy ý nói thôi, vốn dĩ ý của nàng cũng chỉ là muốn thử y một lần. Không ngờ thế mà y tưởng thật, lập tức sai người, “lao sư động chúng” (6), đi đến tiên đảo trong truyền thuyết.
(6) Lao sư động chúng: huy động nhiều người, dùng cả bậc thầy, chuyên gia, quân đội (sư), dân thường ( chúng) một cách đông đảo để làm việc
Lần này tâm tư của y đối với nàng rốt cuộc là vì cái gì ? Nàng tuyệt đối không tin, Ninh vương đột nhiên bị sét đánh, trong khoảng thời gian ngắn, thiên lôi va phải địa hỏa, đã kìm lòng không đặng, khó có thể tự kìm chế liền. . . hoả tốc yêu nàng.
"Cảm thấy hoang mang? Trong lòng rất là khó hiểu? Cho rằng ta muốn lôi kéo mượn sức của nàng, bởi vì nàng là cận thần của hoàng thượng phải không?" - Y cười nói: "Duy nhất chỉ là vì Đổng Uyển mà thôi."
"Hả?" - Nàng hiển nhiên không tin, lại hớp nhẹ ngụm trà.
Lưu Ký chăm chú nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói: "Ta viết phong mật hàm, sai người khoái mã đưa đến cho thái hậu, nói về hôn sự của nàng. Nàng được hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho Vệ gia, thánh chỉ đã hạ, quân vô hí ngôn, việc này có thể khó làm, để thái hậu ra mặt. Nàng nghĩ xem, Thái hậu sẽ ra điều kiện gì? Nhân cơ hội muốn toàn bộ binh mã của bản vương chăng ?"
Đổng Khanh nghe vậy, suýt chút nữa thì ném rơi ly trà trên tay.
Hoàng thượng khâm ban cho hôn nhân, há có thể nói hủy là hủy?
Nhưng Ninh Vương lại định dùng binh mã trong tay y làm điều kiện trao đổi, thỉnh cầu Thái hậu ra mặt, tìm lý do, hủy bỏ hôn sự của nàng với Vệ Sùng Văn?
Việc này tuyệt đối không có khả năng, từ xưa đến nay, làm gì có chuyện hủy bỏ thánh chỉ ? Hành động lần này chính là tăng thêm hiềm khích với Thái hậu mà thôi.
"Điện hạ, đừng nói đùa!"
"Lưu Ký ta cũng không phải đang nói đùa! Mật hàm quả thật đã ở trên đường rồi." - Y cười nói, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc.
Quả thực quấy nhiễu đến Thái hậu!
Nét mặt nàng tràn đầy kinh ngạc nghênh nhìn y, thanh âm cơ hồ cao quãng tám (7) nói: "Vì sao ngài làm như vậy?"
(7) Quãng tám: trong nguyên tác là bát độ. Trong âm nhạc, quãng tám (còn gọi là bát độ) là khoảng cách về cao độ âm thanh giữa một nốt (hay cao độ âm thanh) trải qua 7 cao độ và lặp lại ở một nốt tương tự có tần số gấp nửa hay gấp đôi nó. Ví dụ như quãng tám của nốt Đô là Đố: Đô - Rê - Mi - Fa - Son- La – Xi - Đố.
Tác giả :
A Tiều