Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
Chương 142: Nữ nhân muốn tình yêu giả dối sao?
Editor: Thơ Thơ
Đổng Khanh cúi đầu, nhìn con kia thêu vụng về, giống như cánh quạ đen, khóe miệng co quắp, nói: "Đây chính là quạ đen sao?"
Triệu Phong Nguyên gãi đầu một cái, rất nghiêm túc mở miệng nói: "Không! Là Hỉ Thước (chim khách), nhà ta đặc biệt mời tú nương tới, dạy ta thêu Hỉ Thước, ta nghe nương ta kể, Hỉ Thước là một con chim hình dáng rất giống với quạ đen, vì vậy, nương ta lại khóc nữa."
Đổng Khanh nói: "Ngươi nên nói thẳng, ngươi thêu quạ đen mới đúng."
"Nương ta sẽ không tin, sẽ không ai thêu một con quạ ở trên khăn, huống chi ánh mắt tú nương này cực kém, vẫn nhấn mạnh nàng dạy ta thêu là Hỉ Thước." Nàng nói tiếp: "Hỉ Thước trên khăn này lại làm cho nương ta đau buồn, khóc mắng cha ta, đều là lỗi của cha ta, từ nhỏ luôn mang ta theo luyện võ, làm da thịt ta phơi nắng thành ngăm đen thô ráp, huấn luyện cánh tay ta thành tráng kiện, cho nên hù chạy......." Nói tới chỗ này, nàng ngừng lại một chút, cố ý nhỏ giọng nói: "Ngươi nhìn thấy a Hâm rồi sao? Lúc ta vừa mới tới, giống như nhìn thấy bóng dáng của hắn rồi, nhưng một lát sau người đã không thấy tăm hơi đâu?"
Dĩ nhiên là cố ý trốn tránh nàng, Đổng Khanh uyển chuyển nói: "Vừa rồi, hoàng thượng giống như sai hắn đi làm việc rồi."
Triệu Phong Nguyên đã sớm biết rõ lòng dạ của hắn, nàng nhún nhún vai, rất là hào phóng cười lớn tiếng nói: "Khẳng định A Hâm vừa trốn tránh ta, hắn nhìn thấy ta luôn lộ ra bộ dáng đáng chết sợ tránh không kịp, thật là hắn làm tức chết người, ngươi luôn luôn có nhiều chủ ý, thay ta nghĩ cách đi, ta luôn muốn hung hăng đánh nam nhân chết tiệt kia vài roi, cho hả giận một chút." Thotho_
Đổng Khanh cười nói: "Muốn quất hoàng tộc vài roi, còn là một tước Vương, không chỉ là khó khăn, còn có thể phạm phải tử tội đấy. Chẳng bằng thừa dịp ban đêm gió lớn, ngươi mặc y phục dạ hành (đi đêm), che mặt, thừa dịp ban đêm cản đường, sau đó, bắt hắn kéo xuống xe ngựa, ở bên cạnh cống ngầm, hung hăng đánh hắn một trận, để cho hắn mấy ngày cũng không xuống giường được. Sau này chỉ cần ngươi nhớ tới chuyện này, sẽ vui vẻ tới mấy năm."
Nghe vậy, ánh mắt Triệu Phong Nguyên lóe ra một vẻ vui sướng, cười nói: "Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra? Đây thật là một ý kiến hay."
Đổng Khanh nhỏ giọng nhắc nhở: "Chú ý lực tay một chút, cũng đừng đánh thật cho hắn chết. Vì mặt mũi, Anh vương bị đánh chắc sẽ không lộ ra. Gây chuyện không tốt, thất thủ giết chết một Vương Hầu, như vậy thì thật thành chuyện lớn."
Triệu Phong Nguyên vỗ ngực. Nói bảo đảm: "Yên tâm đi, mặc dù thủ tiết so với không ai thèm lấy dễ nghe hơn, ta sẽ cố gắng khống chế tức giận trong lòng, giữ lại hơi thở cho hắn, để cho hắn còn sống kéo dài hơi tàn. Lưu Hâm hắn không còn sống. Ta làm sao còn tiếp tục đánh hắn một trận làm niềm vui thú đấy?"
Đang khi nói chuyện, lại thấy Hương Lan thị nữ thiếp thân của Quận quân Thừa Ân mang theo một bình rượu, khoan thai đi tới, trước khi đến gần, nàng vén áo thi lễ với hai người nói: "Nô tỳ tham kiến Đại Tư Mã, tham kiến Quận chúa Phong Nguyên."
Đổng Khanh giơ tay lên nói: "Ngươi tới đây có chuyện gì quan trọng không?"
Hương Lan bẩm: "Quận quân Thừa Ân ra lệnh cho nô tỳ mang một bình rượu tới đây cho Quận chúa Phong Nguyên thưởng thức." Thotho_
Dứt lời. Liền đưa rượu lên.
Triệu Phong Nguyên nhận lấy bình rượu, không khỏi buồn bực nói: "Quận quân Thừa Ân sao? Ta ngược lại nghe qua danh này, cứu Hoàng đế lúc gặp rủi ro. Sau đó phải chen vào hậu cung dương nữ tới trong truyền thuyết kia sao? Ta cũng không quen biết nàng, cũng chưa từng gặp mặt, sao đột nhiên tới tặng rượu?"
Triệu Phong Nguyên nói xong, liền mở bình rượu ra, lập tức ngửi được một mùi rượu đánh tới. Nàng cẩn thận nhìn màu rượu một chút, đưabình rượu lại gần trước mũi ngửi một cái. Sau đó hào sảng cười nói: "Rượu ngon! Đây chính là bình rượu ngon, lấy được từ nơi nào?"
Hương Lan lập tức bẩm trở về: "Đây cũng không phải là rượu trong cung, là hoàng thượng đặc biệt ban thưởng cho Quận quân Thừa Ân."
Triệu Phong Nguyên cười sang sảng nói: "hả, như vậy ta phải tự mình đi qua cám ơn nàng, không thất lễ, xin dẫn đường thôi."
Đổng Khanh nói: "Ta cùng đi với ngươi."
*
Đổng Tư Mã, Quận quân Thừa Ân, Quận chúa Phong Nguyên ba người đang lúc đi tuyên thất khác, tính toán vui sướng uống rượu. Thotho_
"Uống ngon, uống ngon thật, rượu này không giống rượu thường, cực kỳ giống nước ép nho, hương thuần vào miệng, thật là khiến cho người ta nhịn không được, một ly lại tiếp một ly." Triệu Phong Nguyên giơ bình rượu, uống rượu..., sau đó lại rưới tất cả rượu trong tay vào trong bụng.
Thấy Quận chúa Phong Nguyên uống thả cửa, Đổng Tư Mã lại cơ hồ không uống rượu, Lâm Dương nhi ngước mắt nhìn Đổng Khanh cười nói: "Đại Tư Mã không uống rượu sao? Không phải ngươi cũng thật thích rượu nho này."
"Nhờ hoàng thượng nâng đỡ, trong Đổng phủ còn nhiều loại rượu này đấy." Đổng Khanh lạnh lùng nói.
Người chưng cất rượu này, hiện nay còn ở trong phủ đối diện nàng. Mấy ngày nay cất ra rượu mới, còn bị Ninh Vương mang không ít tới đây, hầm rượu của Đổng phủ cũng sắp không đủ chỗ chứa.
Lâm Dương nhi khẽ nhấp rượu ngon, nhàn nhạt cười nói: "Đổng Đại Tư Mã tựa hồ đang tức giận Dương nhi, từ khi vào tuyên thất, ngươi cực ít mở miệng nói chuyện đó? Đối với chuyện ta lôi kéo Quận chúa Phong Nguyên cảm thấy mất hứng sao?"
"Suy nghĩ nhiều, Lâm Dương nhi ngươi thích lui tới với người nào, thích lôi kéo người nào? Có quan hệ gì với Đổng Khanh ta đâu?"
"Như vậy, Đổng đại nhân tức giận vì chuyện của Công chúa Trường An sao?"
Đổng Khanh nhỏ giọng khiển trách: "Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý Trường An và nữ quyến làm bạn xuất cung, nếu ngươi làm bạn bảo hộ công chúa, vì sao còn cố ý dung túng cho nàng chạy loạn?" Thotho_
"Quả nhiên là vì chuyện ta lén lút để Trường An đến Phủ Ninh Vương." Lâm Dương nhi đặt bình rượu xuống, ngưng thần: "Lâm Dương nhi ta cũng không phải là người làm việc lỗ mãng, Trường An đang giở trò quỷ gì, ta làm sao không biết? Ta chỉ là muốn thành toàn cho nàng một mảnh tình ái........, lòng son mới sinh, Đại Tư Mã có biết, sau khi Trường An thấy người nọ, tâm tình vui vẻ dường nào không?"
Đổng Khanh lạnh lùng nói: "Vì thành toàn nàng nhất thời sung sướng, không! Chính xác mà nói, là vì ngươi lấy lòng Trường An, vì vậy cố ý dung túng nàng. Ngươi có biết để cho nàng càng vùi lấp càng sâu, sẽ dẫn đến khổ sở cả đời không?"
Lâm Dương mới nói: "Nếu như Trường An đối với người nọ là thật tâm, nhất định sẽ nỗ lực đi tranh thủ hạnh phúc của mình, nếu như, người nọ thật vô tình đối với nàng, như vậy, đoạn tình yêu đơn phương này cũng sẽ theo thời gian mà từ từ quên lãng....... Nữ hữu tình, mà nam vô ý, thì có thể xảy ra nhiễu loạn gì? Lâm Dương nhi ta chỉ hi vọng Trường An có thể thêm một chút thời gian vui sướng, chua ngọt khổ sở trong tình yêu, luôn làm cho người ta si mê, quá trình si mê ấy, đáng giá cho nàng cả đời qua lại."
"Đây chẳng qua là thương tổn vô ích."
"Đổng đại nhân kỷ luật rất nghiêm, làm đại quan, gánh lên một trách nhiệm gia tộc nặng nề, ngươi không hề tính toán cho mình, đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ không phải quốc gia đại sự, chính là hưng suy của Đổng thị nhất tộc, cho nên ngươi từ bỏ lòng của nữ nhân, cơ hồ là tuyệt tình vứt bỏ tình yêu......... Nhưng Trường An không giống, ngươi vứt đi tất cả tiểu Tình tiểu Ái, không hề quan tâm tư tình nam nữ nữa, tấm lòng này, cũng không phải nữ nhân bình thường có thể làm được." Thotho_ Nói tới chỗ này, ánh mắt nàng dời đi lên thân Triệu Phong Nguyên đã say khướt ở trên chiếu, dịu dàng nói: "Nếu không chúng ta tới thử một lần? Rượu quả nho quả thực cực mạnh, hiện nay Quận chúa Phong Nguyên đã say khướt, buổi tối khẳng định nôn mửa khó chịu, ta xin Thái hậu ra mặt, lệnh Anh vương tự mình chăm sóc nàng. Ngươi nói, đợi đến sau khi nàng tỉnh rượu, có thể bởi vì Anh vương cực nhọc ngày đêm chăm sóc mà cảm thấy vui mừng hay không."
"Nếu nói hết lòng chăm sóc, chỉ là do phụng mệnh, đó là giả dối, Anh vương tuyệt sẽ không thật tâm, sau đó, khiến cho Triệu Phong Nguyên chịu đựng Anh vương lạnh nhạt lần nữa mà cảm thấy đau lòng sao?" Đổng Khanh lạnh giọng cự tuyệt nói: "Lâm Dương, ta tuyệt không cho phép ngươi đùa bỡn tình cảm nàng như vậy!"
Lâm Dương nhi thở dài nói: "Đổng đại nhân may mắn có được nam nhân yêu ngươi, coi như ngươi giả nam nhân, còn có thể dễ dàng bắt lại chân của nam nhân, thật là khiến cho người ta không ngừng hâm mộ; ngươi thì không cách nào hiểu được, nữ nhân không chiếm được tình yêu, sẽ thương tâm, biết rất rõ ràng đó là giả, có thể được như vậy trong nháy mắt, lấy được yêu mến của đối phương, là chuyện đáng giá vui mừng dường nào? Biết rõ mình ngu, trong lòng vẫn cảm thấy vui sướng."
"Giả dối chỉ là giả dối, không phải là vui vẻ thật!" Đổng Khanh nghiêm chỉnh nói.
Lâm Dương nhi thấy nàng nổi giận thật, vì vậy lập tức hạ thái độ mềm mại, lấy lòng nói: "Đã như vậy, Dương nhi không dám làm bậy, bất luận ra sao, Dương nhi không dám để cho trong lòng Đổng đại nhân có bất kỳ khó chịu nào!"
"Bổn quan đã say, cáo từ!" Đổng Khanh nhanh chóng rời khỏi chỗ, cụt hứng bỏ về. Thotho_
*
Sau khi Đổng Khanh sai người chăm sóc Quận chúa Phong Nguyên, liền vội vã rời khỏi tuyên thất, một mình đạp trên sỏi trắng nhỏ, độc bộ ở vườn hoa, nhưng mà trong nội tâm lại là Bách Chiết Thiên Hồi (trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả), cõi lòng quấn đầy tơ tình.
Một trận gió thổi quất vào trong mặt, cảm giác có chút yên lặng lạnh lẽo.
Nàng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cảnh sắc trước mắt không thể quen thuộc hơn được.
Lúc đã vào thu, gió thu xào xạc, ánh tà dương rơi rụng, chiếu ánh sáng lên lá phong trong vườn ngự uyển từng mãnh đỏ rực, trên bầu trời chim di trú bay về phía nam, xẹt qua tầng trời thấp, phát ra mấy tiếng kêu, ve mùa đông trên đất kêu thê lương bi ai, Trường Phong bên ngoài đình, cũng là Lãnh Phong, có vẻ cực kỳ lành lạnh.
Ánh mắt nàng tối tăm, chậm rãi lướt qua cành lá đu đưa, ở dưới gió thổi lất phất, ánh sáng lưu chuyển. Ở trong Phù Quang Lược Ảnh, nàng biết vậy nên hiu quạnh, không khỏi thấp giọng thở dài, "Mùa thu, đã đến rồi sao? Cũng sắp tới, ta nhớ được, khi đó cũng là mùa thu, những ngày sau này thực vui vẻ! Mùa thu năm ấy, xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, từ đó thay đổi vận mệnh của ta........."
"Tiểu Uyển!"
Một tiếng gọi dồn dập, gọi nàng trở lại từ trong trầm tư thật sâu.
Ngẩng đầu nhìn lại, thấy Vệ Sùng Văn đang từ đầu kia vườn hoa, bước nhanh đi qua. Thotho_
Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, nàng vội vàng đón lấy hỏi trước "Sùng Văn, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đến gần nàng, Vệ Sùng Văn chỉ là trầm tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt rất là kỳ quái.
Lá Phong đỏ thẫm bay bay, ở dưới đó, là khuôn mặt anh tuấn kiên nghị cao lớn, mà ánh mắt hắn lộ ra một vẻ kỳ lạ để cho nàng không cách nào đoán được.
Mấy cái lá Phong đỏ bay tới áo choàng của hắn, khoảng khắc lại theo gió bay đi, mũ che màu đỏ tung bay ở trong gió.
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn quỷ quyệt khó giải, sâu kín mở miệng nói: "Là tình thế nghiêm trọng, ngươi đang suy nghĩ có nên nói cho ta biết hay không? Hay là đang hoài nghi ta chuyện gì?".
Đổng Khanh cúi đầu, nhìn con kia thêu vụng về, giống như cánh quạ đen, khóe miệng co quắp, nói: "Đây chính là quạ đen sao?"
Triệu Phong Nguyên gãi đầu một cái, rất nghiêm túc mở miệng nói: "Không! Là Hỉ Thước (chim khách), nhà ta đặc biệt mời tú nương tới, dạy ta thêu Hỉ Thước, ta nghe nương ta kể, Hỉ Thước là một con chim hình dáng rất giống với quạ đen, vì vậy, nương ta lại khóc nữa."
Đổng Khanh nói: "Ngươi nên nói thẳng, ngươi thêu quạ đen mới đúng."
"Nương ta sẽ không tin, sẽ không ai thêu một con quạ ở trên khăn, huống chi ánh mắt tú nương này cực kém, vẫn nhấn mạnh nàng dạy ta thêu là Hỉ Thước." Nàng nói tiếp: "Hỉ Thước trên khăn này lại làm cho nương ta đau buồn, khóc mắng cha ta, đều là lỗi của cha ta, từ nhỏ luôn mang ta theo luyện võ, làm da thịt ta phơi nắng thành ngăm đen thô ráp, huấn luyện cánh tay ta thành tráng kiện, cho nên hù chạy......." Nói tới chỗ này, nàng ngừng lại một chút, cố ý nhỏ giọng nói: "Ngươi nhìn thấy a Hâm rồi sao? Lúc ta vừa mới tới, giống như nhìn thấy bóng dáng của hắn rồi, nhưng một lát sau người đã không thấy tăm hơi đâu?"
Dĩ nhiên là cố ý trốn tránh nàng, Đổng Khanh uyển chuyển nói: "Vừa rồi, hoàng thượng giống như sai hắn đi làm việc rồi."
Triệu Phong Nguyên đã sớm biết rõ lòng dạ của hắn, nàng nhún nhún vai, rất là hào phóng cười lớn tiếng nói: "Khẳng định A Hâm vừa trốn tránh ta, hắn nhìn thấy ta luôn lộ ra bộ dáng đáng chết sợ tránh không kịp, thật là hắn làm tức chết người, ngươi luôn luôn có nhiều chủ ý, thay ta nghĩ cách đi, ta luôn muốn hung hăng đánh nam nhân chết tiệt kia vài roi, cho hả giận một chút." Thotho_
Đổng Khanh cười nói: "Muốn quất hoàng tộc vài roi, còn là một tước Vương, không chỉ là khó khăn, còn có thể phạm phải tử tội đấy. Chẳng bằng thừa dịp ban đêm gió lớn, ngươi mặc y phục dạ hành (đi đêm), che mặt, thừa dịp ban đêm cản đường, sau đó, bắt hắn kéo xuống xe ngựa, ở bên cạnh cống ngầm, hung hăng đánh hắn một trận, để cho hắn mấy ngày cũng không xuống giường được. Sau này chỉ cần ngươi nhớ tới chuyện này, sẽ vui vẻ tới mấy năm."
Nghe vậy, ánh mắt Triệu Phong Nguyên lóe ra một vẻ vui sướng, cười nói: "Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra? Đây thật là một ý kiến hay."
Đổng Khanh nhỏ giọng nhắc nhở: "Chú ý lực tay một chút, cũng đừng đánh thật cho hắn chết. Vì mặt mũi, Anh vương bị đánh chắc sẽ không lộ ra. Gây chuyện không tốt, thất thủ giết chết một Vương Hầu, như vậy thì thật thành chuyện lớn."
Triệu Phong Nguyên vỗ ngực. Nói bảo đảm: "Yên tâm đi, mặc dù thủ tiết so với không ai thèm lấy dễ nghe hơn, ta sẽ cố gắng khống chế tức giận trong lòng, giữ lại hơi thở cho hắn, để cho hắn còn sống kéo dài hơi tàn. Lưu Hâm hắn không còn sống. Ta làm sao còn tiếp tục đánh hắn một trận làm niềm vui thú đấy?"
Đang khi nói chuyện, lại thấy Hương Lan thị nữ thiếp thân của Quận quân Thừa Ân mang theo một bình rượu, khoan thai đi tới, trước khi đến gần, nàng vén áo thi lễ với hai người nói: "Nô tỳ tham kiến Đại Tư Mã, tham kiến Quận chúa Phong Nguyên."
Đổng Khanh giơ tay lên nói: "Ngươi tới đây có chuyện gì quan trọng không?"
Hương Lan bẩm: "Quận quân Thừa Ân ra lệnh cho nô tỳ mang một bình rượu tới đây cho Quận chúa Phong Nguyên thưởng thức." Thotho_
Dứt lời. Liền đưa rượu lên.
Triệu Phong Nguyên nhận lấy bình rượu, không khỏi buồn bực nói: "Quận quân Thừa Ân sao? Ta ngược lại nghe qua danh này, cứu Hoàng đế lúc gặp rủi ro. Sau đó phải chen vào hậu cung dương nữ tới trong truyền thuyết kia sao? Ta cũng không quen biết nàng, cũng chưa từng gặp mặt, sao đột nhiên tới tặng rượu?"
Triệu Phong Nguyên nói xong, liền mở bình rượu ra, lập tức ngửi được một mùi rượu đánh tới. Nàng cẩn thận nhìn màu rượu một chút, đưabình rượu lại gần trước mũi ngửi một cái. Sau đó hào sảng cười nói: "Rượu ngon! Đây chính là bình rượu ngon, lấy được từ nơi nào?"
Hương Lan lập tức bẩm trở về: "Đây cũng không phải là rượu trong cung, là hoàng thượng đặc biệt ban thưởng cho Quận quân Thừa Ân."
Triệu Phong Nguyên cười sang sảng nói: "hả, như vậy ta phải tự mình đi qua cám ơn nàng, không thất lễ, xin dẫn đường thôi."
Đổng Khanh nói: "Ta cùng đi với ngươi."
*
Đổng Tư Mã, Quận quân Thừa Ân, Quận chúa Phong Nguyên ba người đang lúc đi tuyên thất khác, tính toán vui sướng uống rượu. Thotho_
"Uống ngon, uống ngon thật, rượu này không giống rượu thường, cực kỳ giống nước ép nho, hương thuần vào miệng, thật là khiến cho người ta nhịn không được, một ly lại tiếp một ly." Triệu Phong Nguyên giơ bình rượu, uống rượu..., sau đó lại rưới tất cả rượu trong tay vào trong bụng.
Thấy Quận chúa Phong Nguyên uống thả cửa, Đổng Tư Mã lại cơ hồ không uống rượu, Lâm Dương nhi ngước mắt nhìn Đổng Khanh cười nói: "Đại Tư Mã không uống rượu sao? Không phải ngươi cũng thật thích rượu nho này."
"Nhờ hoàng thượng nâng đỡ, trong Đổng phủ còn nhiều loại rượu này đấy." Đổng Khanh lạnh lùng nói.
Người chưng cất rượu này, hiện nay còn ở trong phủ đối diện nàng. Mấy ngày nay cất ra rượu mới, còn bị Ninh Vương mang không ít tới đây, hầm rượu của Đổng phủ cũng sắp không đủ chỗ chứa.
Lâm Dương nhi khẽ nhấp rượu ngon, nhàn nhạt cười nói: "Đổng Đại Tư Mã tựa hồ đang tức giận Dương nhi, từ khi vào tuyên thất, ngươi cực ít mở miệng nói chuyện đó? Đối với chuyện ta lôi kéo Quận chúa Phong Nguyên cảm thấy mất hứng sao?"
"Suy nghĩ nhiều, Lâm Dương nhi ngươi thích lui tới với người nào, thích lôi kéo người nào? Có quan hệ gì với Đổng Khanh ta đâu?"
"Như vậy, Đổng đại nhân tức giận vì chuyện của Công chúa Trường An sao?"
Đổng Khanh nhỏ giọng khiển trách: "Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý Trường An và nữ quyến làm bạn xuất cung, nếu ngươi làm bạn bảo hộ công chúa, vì sao còn cố ý dung túng cho nàng chạy loạn?" Thotho_
"Quả nhiên là vì chuyện ta lén lút để Trường An đến Phủ Ninh Vương." Lâm Dương nhi đặt bình rượu xuống, ngưng thần: "Lâm Dương nhi ta cũng không phải là người làm việc lỗ mãng, Trường An đang giở trò quỷ gì, ta làm sao không biết? Ta chỉ là muốn thành toàn cho nàng một mảnh tình ái........, lòng son mới sinh, Đại Tư Mã có biết, sau khi Trường An thấy người nọ, tâm tình vui vẻ dường nào không?"
Đổng Khanh lạnh lùng nói: "Vì thành toàn nàng nhất thời sung sướng, không! Chính xác mà nói, là vì ngươi lấy lòng Trường An, vì vậy cố ý dung túng nàng. Ngươi có biết để cho nàng càng vùi lấp càng sâu, sẽ dẫn đến khổ sở cả đời không?"
Lâm Dương mới nói: "Nếu như Trường An đối với người nọ là thật tâm, nhất định sẽ nỗ lực đi tranh thủ hạnh phúc của mình, nếu như, người nọ thật vô tình đối với nàng, như vậy, đoạn tình yêu đơn phương này cũng sẽ theo thời gian mà từ từ quên lãng....... Nữ hữu tình, mà nam vô ý, thì có thể xảy ra nhiễu loạn gì? Lâm Dương nhi ta chỉ hi vọng Trường An có thể thêm một chút thời gian vui sướng, chua ngọt khổ sở trong tình yêu, luôn làm cho người ta si mê, quá trình si mê ấy, đáng giá cho nàng cả đời qua lại."
"Đây chẳng qua là thương tổn vô ích."
"Đổng đại nhân kỷ luật rất nghiêm, làm đại quan, gánh lên một trách nhiệm gia tộc nặng nề, ngươi không hề tính toán cho mình, đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ không phải quốc gia đại sự, chính là hưng suy của Đổng thị nhất tộc, cho nên ngươi từ bỏ lòng của nữ nhân, cơ hồ là tuyệt tình vứt bỏ tình yêu......... Nhưng Trường An không giống, ngươi vứt đi tất cả tiểu Tình tiểu Ái, không hề quan tâm tư tình nam nữ nữa, tấm lòng này, cũng không phải nữ nhân bình thường có thể làm được." Thotho_ Nói tới chỗ này, ánh mắt nàng dời đi lên thân Triệu Phong Nguyên đã say khướt ở trên chiếu, dịu dàng nói: "Nếu không chúng ta tới thử một lần? Rượu quả nho quả thực cực mạnh, hiện nay Quận chúa Phong Nguyên đã say khướt, buổi tối khẳng định nôn mửa khó chịu, ta xin Thái hậu ra mặt, lệnh Anh vương tự mình chăm sóc nàng. Ngươi nói, đợi đến sau khi nàng tỉnh rượu, có thể bởi vì Anh vương cực nhọc ngày đêm chăm sóc mà cảm thấy vui mừng hay không."
"Nếu nói hết lòng chăm sóc, chỉ là do phụng mệnh, đó là giả dối, Anh vương tuyệt sẽ không thật tâm, sau đó, khiến cho Triệu Phong Nguyên chịu đựng Anh vương lạnh nhạt lần nữa mà cảm thấy đau lòng sao?" Đổng Khanh lạnh giọng cự tuyệt nói: "Lâm Dương, ta tuyệt không cho phép ngươi đùa bỡn tình cảm nàng như vậy!"
Lâm Dương nhi thở dài nói: "Đổng đại nhân may mắn có được nam nhân yêu ngươi, coi như ngươi giả nam nhân, còn có thể dễ dàng bắt lại chân của nam nhân, thật là khiến cho người ta không ngừng hâm mộ; ngươi thì không cách nào hiểu được, nữ nhân không chiếm được tình yêu, sẽ thương tâm, biết rất rõ ràng đó là giả, có thể được như vậy trong nháy mắt, lấy được yêu mến của đối phương, là chuyện đáng giá vui mừng dường nào? Biết rõ mình ngu, trong lòng vẫn cảm thấy vui sướng."
"Giả dối chỉ là giả dối, không phải là vui vẻ thật!" Đổng Khanh nghiêm chỉnh nói.
Lâm Dương nhi thấy nàng nổi giận thật, vì vậy lập tức hạ thái độ mềm mại, lấy lòng nói: "Đã như vậy, Dương nhi không dám làm bậy, bất luận ra sao, Dương nhi không dám để cho trong lòng Đổng đại nhân có bất kỳ khó chịu nào!"
"Bổn quan đã say, cáo từ!" Đổng Khanh nhanh chóng rời khỏi chỗ, cụt hứng bỏ về. Thotho_
*
Sau khi Đổng Khanh sai người chăm sóc Quận chúa Phong Nguyên, liền vội vã rời khỏi tuyên thất, một mình đạp trên sỏi trắng nhỏ, độc bộ ở vườn hoa, nhưng mà trong nội tâm lại là Bách Chiết Thiên Hồi (trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả), cõi lòng quấn đầy tơ tình.
Một trận gió thổi quất vào trong mặt, cảm giác có chút yên lặng lạnh lẽo.
Nàng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cảnh sắc trước mắt không thể quen thuộc hơn được.
Lúc đã vào thu, gió thu xào xạc, ánh tà dương rơi rụng, chiếu ánh sáng lên lá phong trong vườn ngự uyển từng mãnh đỏ rực, trên bầu trời chim di trú bay về phía nam, xẹt qua tầng trời thấp, phát ra mấy tiếng kêu, ve mùa đông trên đất kêu thê lương bi ai, Trường Phong bên ngoài đình, cũng là Lãnh Phong, có vẻ cực kỳ lành lạnh.
Ánh mắt nàng tối tăm, chậm rãi lướt qua cành lá đu đưa, ở dưới gió thổi lất phất, ánh sáng lưu chuyển. Ở trong Phù Quang Lược Ảnh, nàng biết vậy nên hiu quạnh, không khỏi thấp giọng thở dài, "Mùa thu, đã đến rồi sao? Cũng sắp tới, ta nhớ được, khi đó cũng là mùa thu, những ngày sau này thực vui vẻ! Mùa thu năm ấy, xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, từ đó thay đổi vận mệnh của ta........."
"Tiểu Uyển!"
Một tiếng gọi dồn dập, gọi nàng trở lại từ trong trầm tư thật sâu.
Ngẩng đầu nhìn lại, thấy Vệ Sùng Văn đang từ đầu kia vườn hoa, bước nhanh đi qua. Thotho_
Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, nàng vội vàng đón lấy hỏi trước "Sùng Văn, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đến gần nàng, Vệ Sùng Văn chỉ là trầm tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt rất là kỳ quái.
Lá Phong đỏ thẫm bay bay, ở dưới đó, là khuôn mặt anh tuấn kiên nghị cao lớn, mà ánh mắt hắn lộ ra một vẻ kỳ lạ để cho nàng không cách nào đoán được.
Mấy cái lá Phong đỏ bay tới áo choàng của hắn, khoảng khắc lại theo gió bay đi, mũ che màu đỏ tung bay ở trong gió.
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn quỷ quyệt khó giải, sâu kín mở miệng nói: "Là tình thế nghiêm trọng, ngươi đang suy nghĩ có nên nói cho ta biết hay không? Hay là đang hoài nghi ta chuyện gì?".
Tác giả :
A Tiều