Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 29: Tin tức cam go
Đầu to biết cô sẽ chẳng không dưng đi gọi bọn họ tới làm gì, kéo ghế ra ngồi cạnh cô nói, “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cá nhỏ nói, “Tuy người ta không mời lãnh đạo thành phố tự mình tới, nhưng điện thoại thì có gọi vài cuộc, bóng gió gây áp lực, còn không phải là muốn cứu thằng khốn Tưởng Thự Quang sao. Cơ mà á, lưới trời ***g lộng, thưa nhưng khó lọt. Hơn nửa tiếng trước có báo cáo giám định rồi. Tinh dịch bên trong bao cao su đích xác thuộc về Tưởng Thự Quang, vết máu bên ngoài thuộc về Hứa Hải Hồng.”
Vương Thụy vỗ tay nói, “Cái này thì hắn không chối được rồi nhỉ?”
Cá nhỏ nói, “Không những thế, hộp đêm Danh Lưu có một nhân viên lễ tân tới tố cáo, nói hôm vụ án xảy ra là cô ta bố trí phòng cho Tưởng Thự Quang, còn có cả chữ ký ghi nợ nữa. Cô ta biết Tưởng Thự Quang chơi bất cần đời, vậy nên yêu cầu hắn ký hóa đơn trước, ngày tháng và chữ ký trên hóa đơn đều rõ ràng, còn có dấu vân tay của Tưởng Thự Quang nữa.”
Thường Trấn Viễn nói, “Triệu Thác Đường không xử lý sạch sẽ sao?”
Lưu Triệu nói, “Tờ hóa đơn kia bị gấp lại mấy lần, tôi đoán chắc là cô gái kia lén giấu đi đấy.”
Lăng Bác Kim khẽ cười với Thường Trấn Viễn, “Quả là bị sư phụ nói trúng rồi, nhân duyên của Chu Tiến không tệ, giúp chúng ta phá được bản án.”
Lưu Triệu vỗ tay đứng lên nói, “Bản án này liền xem như là đến hồi kết rồi, chuyện kế tiếp không phải việc của chúng ta, nhưng chúng ta không được buông lỏng cảnh giác, hung thủ giết hại Trang Tranh vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Đây là một kẻ cực độ hung tàn, biết chế bom hẹn giờ, ra tay gọn ghẽ linh hoạt, chúng ta không biết hắn còn ra tay nữa hay không, nhất định phải giữ vững tinh thần.”
Đầu to nói, “Sếp Lưu, lúc trước chẳng phải sếp nói là tạm buông Triệu Thác Đường sao?”
Lưu Triệu nói, “Buông Triệu Thác Đường không có nghĩa là không cần điều tra án nữa. Cho dù gã là nghi can số một, chúng ta cũng có thể dùng phương pháp quanh co ra tay từ bên cạnh gã.”
Đầu to nói, “Ý sếp là ra tay từ vợ con gã?”
Lưu Triệu vớ một quyển sách trên bàn lên đập anh ta, “Tôi bảo này, sao cậu cứ tơ tưởng tới vợ con người ta vậy? Một công ty lớn như vậy luôn phải có nhân viên khác đúng không? Cũng như Quách Kiệt lần này vậy, chẳng phải y cũng là nhân viên công ty đấy sao? Cũng có thể thử moi tin tức từ y đấy thây.”
Đầu to nhảy lên nói, “Vậy em đi liền.”
Lưu Triệu nghĩ một chút, gọi Thường Trấn Viễn đang đi ra ngoài lại, “A Tiêu, cậu ngồi xuống, chúng ta nói chuyện. Gậy trúc Cá nhỏ, qua chỗ lão Trương phòng bên ngồi đi, tiện đó hỏi giúp tôi coi Chủ Nhật này có đi đánh cầu lông không.”
Thường Trấn Viễn vùi nghi hoặc xuống đáy lòng, kéo cái ghế Đầu to ngồi ban nãy ra ngồi xuống.
Lưu Triệu đợi trong phòng chỉ còn lại hai người họ mới cầm cốc trà tới uống nhẹ một hớp, “Biểu hiện gần đây của cậu rất nổi bật, sao, định kiếm danh hiệu tiên tiến à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Là công việc cả, làm đúng nghĩa vụ thôi.”
Lưu Triệu cười híp mắt gật đầu, “Nói hay lắm. Cảnh sát ấy mà, chủ yếu là bảo vệ sinh mạng tài sản của nhân dân an toàn không bị xâm phạm. Song nghi can cũng là nhân dân, dù là để phá án cũng nhất thiết phải có chừng mực.”
Thường Trấn Viễn biết ông ta muốn nói cái gì rồi.
Lưu Triệu cầm cốc đứng lên, vừa tới bình nước thêm nước vừa nói, “Gần đây tôi chứng kiến chuyển biến rất lớn ở cậu, tôi thấy là chuyện tốt. Quan sát nhạy bén rồi, nhiều lần tìm được điểm mấu chốt để phá án, cần tiếp tục duy trì, phát huy.”
Thường Trấn Viễn nhịn không được day lông mày. Đây có lẽ là di chứng còn sót lại của đời trước, khiến hắn nghe được thứ miệng lưỡi nhà quan này chỉ muốn co giò chạy đi.
May sao Lưu Triệu rất hiểu nói tới là dừng, chuyển sang chuyện khác, “Tôi đã đọc bản ghi cung đầu tiên của cậu với Chu Tiến, trên đó dường như có nói tới mốc thời gian mùng tám tháng ba…”
Bình nước phát ra tiếng vang ùng ục.
Thường Trấn Viễn giật mình.
Lưu Triệu đứng bên bình nước, chậm rãi uống một ngụm nước.
Với thân phận của Thường Trấn Viễn rõ ràng là không tài nào giải thích nguyên nhân biết thời gian tử vong của Hứa Hải Hồng, kể cả có giải thích được nguyên nhân này, cũng không thể nào giải thích được vì sao hắn rõ ràng biết có một vụ án oan xảy ra mà lại làm ngơ.
Lưu Triệu thấy Thường Trấn Viễn ngồi im, chợt cười, đi qua vỗ vai hắn nói, “Kỳ thật cảnh sát cũng là người, thường ngày qua lại với bạn bè cũng không sao, huống chi lại còn trợ giúp phá án.”
Thường Trấn Viễn nghệch ra.
“Song bối cảnh của Lịch Sâm rất sâu.” Lưu Triệu nói, “Lại vẫn luôn hợp tác với Hầu Nguyên Côn, bụng dạ khó lường đấy. Lần này gã mượn tay cậu để làm suy yếu lực lượng của Triệu Thác Đường, lần sau chẳng biết có lợi dụng cậu để làm chuyện khác hay không, cậu phải đề phòng trong lòng.”
Trong lòng Thường Trấn Viễn thả lỏng lại siết chặt. Thả lỏng là vì chuyện Chu Tiến vốn không có cách nào giải thích đã được cho qua dễ dàng rồi, siết chặt là vì mấy lần hắn và Lịch Sâm gặp nhau đều ở khu dân cư chỗ mình, sao Lưu Triệu lại biết được? Lẽ nào ông ta cho người theo dõi mình?
Hắn nhanh chóng loại bỏ đáp án này.
Tạm thời không cần biết có phải sau lưng Thường Trấn Viễn che giấu một bối cảnh cũng sâu như vậy hay không, nhưng hiện tại xem, có vẻ không liên quan gì tới xã hội đen, chẳng việc gì lại khiến Lưu Triệu đặc biệt chú ý cả. Nghĩ tỉ mỉ lại, lần trước hắn và Lịch Sâm uống cà phê xong đụng phải Đầu to, chưa chừng là bị anh ta bắt gặp rồi.
“Dạ, em hiểu rồi.” Thường Trấn Viễn cúi đầu ngoan ngoãn trả lời.
Lưu Triệu cười nói, “Đừng vờ vịt, A Tiêu mấy hôm nay tôi chứng kiến có chính kiến rồi. Tôi chỉ nhắc nhở một câu vậy thôi, cụ thể thì chính cậu rõ rồi đó, dù sao Lịch Sâm này không đơn giản đâu.”
Thường Trấn Viễn ngẩng đầu lên nói, “Anh biết cậu ta bối cảnh cụ thể thế nào à?”
Lưu Triệu nói, “Thì họ Lịch đó.”
Xem ra ông ta và hắn có chung ý nghĩ. Thường Trấn Viễn cười hiểu ý.
Lời nói của Lưu Triệu tuy rằng không đúng hoàn toàn, nhưng có một điểm Thường Trấn Viễn cũng rất đồng ý. Đó chính là nguyên nhân Lịch Sâm tìm hắn không hề đơn giản.
Kiểu cậu ấm như Lịch Sâm, dù muốn ôn chuyện cũ thì cũng chỉ cho một cơ hội thôi, nếu như đối phương không biết điều, gã tuyệt đối sẽ không tự rước nhục vào mặt hết lần này sang lần khác, trừ phi… có mục đích nào đó.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thường Trấn Viễn biết rõ Lịch Sâm có trợ giúp rất lớn cho kế hoạch báo thù của mình nhưng tới giờ vẫn chưa từng đề nghị gã. Trước khi làm rõ thân phận của mình và quan hệ với Lịch Sâm, bất luận hành động thiếu suy nghĩ nào của hắn đều có khả năng chủ động rơi vào bẫy của đối phương, vậy nên hắn án binh bất động, xem xem rốt cuộc Lịch Sâm muốn làm gì.
Song từ sau khi cùng ngồi ở quán cà phê, Lịch Sâm không còn tới tìm hắn nữa, giống như mục đích của gã vốn là cùng hắn tới quán cà phê ôn chuyện, hiện tại đạt được mục đích rồi nên không cần phải tiếp tục nữa.
Về việc này, Thường Trấn Viễn chẳng hề bận tâm. Hắn đang toàn tâm toàn ý câu con cá lớn Triệu Thác Đường.
Bức thư lần trước rốt cuộc nổi lên chút tác dụng.
Triệu Thác Đường đề nghị gặp mặt.
Thường Trấn Viễn từ chối, không những thế, hắn ngày càng chịu khó đổi tiệm nét, thời gian cũng không cố định, lần nào cũng không cần khai báo chứng minh thư, thận trọng xử lý tất cả dấu vết và sơ hở có khả năng bị lưu lại.
Triệu Thác Đường lại bặt tin.
Vì vậy Thường Trấn Viễn gửi chút tư liệu về ông trùm Philippines kia cho gã.
Hai người bọn họ giống như đang chơi cảnh sát bắt cướp vậy. Một kẻ đuổi một kẻ chạy, trên đường bất cứ lúc nào đều có khả năng đổi vai, đành xem ai cao hơn một bậc, bắt được ai trước thôi.
Bởi vì Lưu Triệu dặn di dặn lại không được đánh rắn động cỏ, vậy nên kế sách nông thôn bao vây thành thị đối với Triệu Thác Đường được thực hiện khá chậm chạp. Đám Thường Trấn Viễn cũng sống được mấy ngày nhàn tênh. Nhân lúc rảnh rang, Thường Trấn Viễn bắt đầu chọn nhà.
Ông bố chưa từng gặp mặt kia rất hào phóng chuyển hai trăm ngàn vào tài khoản của hắn, so với giá nhà hiện hành, tương đương nửa căn hộ tới tay rồi —— hắn định mua một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách khoảng một trăm mét vuông.
Ngay lúc hắn đang nhíu mày vì vị trí địa lý xa gần, Đầu to cho hắn một tin tốt nghe rất cam go.
“Bán rồi bán rồi! Lão Tiêu chịu bán rồi!” Đầu to hưng phấn kêu trong điện thoại. Nếu không phải là biết nguyên nhân hậu quả rồi, Thường Trấn Viễn suýt phải cho rằng anh ta đang rống đẻ rồi đẻ rồi, vợ anh đẻ rồi.
“Giá ba ngàn sao?” Tin tức này rất chấn động với hắn. Sở dĩ hắn ra giá này là để hy vọng đối phương biết khó mà lui, ai ngờ đối phương lại chịu bán thật. Lẽ nào nhà này đúng là có vấn đề gì sao?
Đầu to nói, “Là giá này đó. Thằng ranh cậu không biết kiếp trước thắp bao nhiêu hương xịn, chuyện này mà cậu cũng gặp được. Song ông ấy có một yêu cầu, đó là mau xử lý thủ tục, để tránh đêm dài lắm mộng.” Theo anh ta, lão Tiêu đầu óc lẩn thẩn mới đồng ý, nếu tỉnh táo thì chắc chắn không thể làm thế này được.
Thường Trấn Viễn im lặng hồi lâu rồi nói, “Cao tăng đắc đạo anh quen khi nào thì tới?”
Cá nhỏ nói, “Tuy người ta không mời lãnh đạo thành phố tự mình tới, nhưng điện thoại thì có gọi vài cuộc, bóng gió gây áp lực, còn không phải là muốn cứu thằng khốn Tưởng Thự Quang sao. Cơ mà á, lưới trời ***g lộng, thưa nhưng khó lọt. Hơn nửa tiếng trước có báo cáo giám định rồi. Tinh dịch bên trong bao cao su đích xác thuộc về Tưởng Thự Quang, vết máu bên ngoài thuộc về Hứa Hải Hồng.”
Vương Thụy vỗ tay nói, “Cái này thì hắn không chối được rồi nhỉ?”
Cá nhỏ nói, “Không những thế, hộp đêm Danh Lưu có một nhân viên lễ tân tới tố cáo, nói hôm vụ án xảy ra là cô ta bố trí phòng cho Tưởng Thự Quang, còn có cả chữ ký ghi nợ nữa. Cô ta biết Tưởng Thự Quang chơi bất cần đời, vậy nên yêu cầu hắn ký hóa đơn trước, ngày tháng và chữ ký trên hóa đơn đều rõ ràng, còn có dấu vân tay của Tưởng Thự Quang nữa.”
Thường Trấn Viễn nói, “Triệu Thác Đường không xử lý sạch sẽ sao?”
Lưu Triệu nói, “Tờ hóa đơn kia bị gấp lại mấy lần, tôi đoán chắc là cô gái kia lén giấu đi đấy.”
Lăng Bác Kim khẽ cười với Thường Trấn Viễn, “Quả là bị sư phụ nói trúng rồi, nhân duyên của Chu Tiến không tệ, giúp chúng ta phá được bản án.”
Lưu Triệu vỗ tay đứng lên nói, “Bản án này liền xem như là đến hồi kết rồi, chuyện kế tiếp không phải việc của chúng ta, nhưng chúng ta không được buông lỏng cảnh giác, hung thủ giết hại Trang Tranh vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Đây là một kẻ cực độ hung tàn, biết chế bom hẹn giờ, ra tay gọn ghẽ linh hoạt, chúng ta không biết hắn còn ra tay nữa hay không, nhất định phải giữ vững tinh thần.”
Đầu to nói, “Sếp Lưu, lúc trước chẳng phải sếp nói là tạm buông Triệu Thác Đường sao?”
Lưu Triệu nói, “Buông Triệu Thác Đường không có nghĩa là không cần điều tra án nữa. Cho dù gã là nghi can số một, chúng ta cũng có thể dùng phương pháp quanh co ra tay từ bên cạnh gã.”
Đầu to nói, “Ý sếp là ra tay từ vợ con gã?”
Lưu Triệu vớ một quyển sách trên bàn lên đập anh ta, “Tôi bảo này, sao cậu cứ tơ tưởng tới vợ con người ta vậy? Một công ty lớn như vậy luôn phải có nhân viên khác đúng không? Cũng như Quách Kiệt lần này vậy, chẳng phải y cũng là nhân viên công ty đấy sao? Cũng có thể thử moi tin tức từ y đấy thây.”
Đầu to nhảy lên nói, “Vậy em đi liền.”
Lưu Triệu nghĩ một chút, gọi Thường Trấn Viễn đang đi ra ngoài lại, “A Tiêu, cậu ngồi xuống, chúng ta nói chuyện. Gậy trúc Cá nhỏ, qua chỗ lão Trương phòng bên ngồi đi, tiện đó hỏi giúp tôi coi Chủ Nhật này có đi đánh cầu lông không.”
Thường Trấn Viễn vùi nghi hoặc xuống đáy lòng, kéo cái ghế Đầu to ngồi ban nãy ra ngồi xuống.
Lưu Triệu đợi trong phòng chỉ còn lại hai người họ mới cầm cốc trà tới uống nhẹ một hớp, “Biểu hiện gần đây của cậu rất nổi bật, sao, định kiếm danh hiệu tiên tiến à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Là công việc cả, làm đúng nghĩa vụ thôi.”
Lưu Triệu cười híp mắt gật đầu, “Nói hay lắm. Cảnh sát ấy mà, chủ yếu là bảo vệ sinh mạng tài sản của nhân dân an toàn không bị xâm phạm. Song nghi can cũng là nhân dân, dù là để phá án cũng nhất thiết phải có chừng mực.”
Thường Trấn Viễn biết ông ta muốn nói cái gì rồi.
Lưu Triệu cầm cốc đứng lên, vừa tới bình nước thêm nước vừa nói, “Gần đây tôi chứng kiến chuyển biến rất lớn ở cậu, tôi thấy là chuyện tốt. Quan sát nhạy bén rồi, nhiều lần tìm được điểm mấu chốt để phá án, cần tiếp tục duy trì, phát huy.”
Thường Trấn Viễn nhịn không được day lông mày. Đây có lẽ là di chứng còn sót lại của đời trước, khiến hắn nghe được thứ miệng lưỡi nhà quan này chỉ muốn co giò chạy đi.
May sao Lưu Triệu rất hiểu nói tới là dừng, chuyển sang chuyện khác, “Tôi đã đọc bản ghi cung đầu tiên của cậu với Chu Tiến, trên đó dường như có nói tới mốc thời gian mùng tám tháng ba…”
Bình nước phát ra tiếng vang ùng ục.
Thường Trấn Viễn giật mình.
Lưu Triệu đứng bên bình nước, chậm rãi uống một ngụm nước.
Với thân phận của Thường Trấn Viễn rõ ràng là không tài nào giải thích nguyên nhân biết thời gian tử vong của Hứa Hải Hồng, kể cả có giải thích được nguyên nhân này, cũng không thể nào giải thích được vì sao hắn rõ ràng biết có một vụ án oan xảy ra mà lại làm ngơ.
Lưu Triệu thấy Thường Trấn Viễn ngồi im, chợt cười, đi qua vỗ vai hắn nói, “Kỳ thật cảnh sát cũng là người, thường ngày qua lại với bạn bè cũng không sao, huống chi lại còn trợ giúp phá án.”
Thường Trấn Viễn nghệch ra.
“Song bối cảnh của Lịch Sâm rất sâu.” Lưu Triệu nói, “Lại vẫn luôn hợp tác với Hầu Nguyên Côn, bụng dạ khó lường đấy. Lần này gã mượn tay cậu để làm suy yếu lực lượng của Triệu Thác Đường, lần sau chẳng biết có lợi dụng cậu để làm chuyện khác hay không, cậu phải đề phòng trong lòng.”
Trong lòng Thường Trấn Viễn thả lỏng lại siết chặt. Thả lỏng là vì chuyện Chu Tiến vốn không có cách nào giải thích đã được cho qua dễ dàng rồi, siết chặt là vì mấy lần hắn và Lịch Sâm gặp nhau đều ở khu dân cư chỗ mình, sao Lưu Triệu lại biết được? Lẽ nào ông ta cho người theo dõi mình?
Hắn nhanh chóng loại bỏ đáp án này.
Tạm thời không cần biết có phải sau lưng Thường Trấn Viễn che giấu một bối cảnh cũng sâu như vậy hay không, nhưng hiện tại xem, có vẻ không liên quan gì tới xã hội đen, chẳng việc gì lại khiến Lưu Triệu đặc biệt chú ý cả. Nghĩ tỉ mỉ lại, lần trước hắn và Lịch Sâm uống cà phê xong đụng phải Đầu to, chưa chừng là bị anh ta bắt gặp rồi.
“Dạ, em hiểu rồi.” Thường Trấn Viễn cúi đầu ngoan ngoãn trả lời.
Lưu Triệu cười nói, “Đừng vờ vịt, A Tiêu mấy hôm nay tôi chứng kiến có chính kiến rồi. Tôi chỉ nhắc nhở một câu vậy thôi, cụ thể thì chính cậu rõ rồi đó, dù sao Lịch Sâm này không đơn giản đâu.”
Thường Trấn Viễn ngẩng đầu lên nói, “Anh biết cậu ta bối cảnh cụ thể thế nào à?”
Lưu Triệu nói, “Thì họ Lịch đó.”
Xem ra ông ta và hắn có chung ý nghĩ. Thường Trấn Viễn cười hiểu ý.
Lời nói của Lưu Triệu tuy rằng không đúng hoàn toàn, nhưng có một điểm Thường Trấn Viễn cũng rất đồng ý. Đó chính là nguyên nhân Lịch Sâm tìm hắn không hề đơn giản.
Kiểu cậu ấm như Lịch Sâm, dù muốn ôn chuyện cũ thì cũng chỉ cho một cơ hội thôi, nếu như đối phương không biết điều, gã tuyệt đối sẽ không tự rước nhục vào mặt hết lần này sang lần khác, trừ phi… có mục đích nào đó.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thường Trấn Viễn biết rõ Lịch Sâm có trợ giúp rất lớn cho kế hoạch báo thù của mình nhưng tới giờ vẫn chưa từng đề nghị gã. Trước khi làm rõ thân phận của mình và quan hệ với Lịch Sâm, bất luận hành động thiếu suy nghĩ nào của hắn đều có khả năng chủ động rơi vào bẫy của đối phương, vậy nên hắn án binh bất động, xem xem rốt cuộc Lịch Sâm muốn làm gì.
Song từ sau khi cùng ngồi ở quán cà phê, Lịch Sâm không còn tới tìm hắn nữa, giống như mục đích của gã vốn là cùng hắn tới quán cà phê ôn chuyện, hiện tại đạt được mục đích rồi nên không cần phải tiếp tục nữa.
Về việc này, Thường Trấn Viễn chẳng hề bận tâm. Hắn đang toàn tâm toàn ý câu con cá lớn Triệu Thác Đường.
Bức thư lần trước rốt cuộc nổi lên chút tác dụng.
Triệu Thác Đường đề nghị gặp mặt.
Thường Trấn Viễn từ chối, không những thế, hắn ngày càng chịu khó đổi tiệm nét, thời gian cũng không cố định, lần nào cũng không cần khai báo chứng minh thư, thận trọng xử lý tất cả dấu vết và sơ hở có khả năng bị lưu lại.
Triệu Thác Đường lại bặt tin.
Vì vậy Thường Trấn Viễn gửi chút tư liệu về ông trùm Philippines kia cho gã.
Hai người bọn họ giống như đang chơi cảnh sát bắt cướp vậy. Một kẻ đuổi một kẻ chạy, trên đường bất cứ lúc nào đều có khả năng đổi vai, đành xem ai cao hơn một bậc, bắt được ai trước thôi.
Bởi vì Lưu Triệu dặn di dặn lại không được đánh rắn động cỏ, vậy nên kế sách nông thôn bao vây thành thị đối với Triệu Thác Đường được thực hiện khá chậm chạp. Đám Thường Trấn Viễn cũng sống được mấy ngày nhàn tênh. Nhân lúc rảnh rang, Thường Trấn Viễn bắt đầu chọn nhà.
Ông bố chưa từng gặp mặt kia rất hào phóng chuyển hai trăm ngàn vào tài khoản của hắn, so với giá nhà hiện hành, tương đương nửa căn hộ tới tay rồi —— hắn định mua một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách khoảng một trăm mét vuông.
Ngay lúc hắn đang nhíu mày vì vị trí địa lý xa gần, Đầu to cho hắn một tin tốt nghe rất cam go.
“Bán rồi bán rồi! Lão Tiêu chịu bán rồi!” Đầu to hưng phấn kêu trong điện thoại. Nếu không phải là biết nguyên nhân hậu quả rồi, Thường Trấn Viễn suýt phải cho rằng anh ta đang rống đẻ rồi đẻ rồi, vợ anh đẻ rồi.
“Giá ba ngàn sao?” Tin tức này rất chấn động với hắn. Sở dĩ hắn ra giá này là để hy vọng đối phương biết khó mà lui, ai ngờ đối phương lại chịu bán thật. Lẽ nào nhà này đúng là có vấn đề gì sao?
Đầu to nói, “Là giá này đó. Thằng ranh cậu không biết kiếp trước thắp bao nhiêu hương xịn, chuyện này mà cậu cũng gặp được. Song ông ấy có một yêu cầu, đó là mau xử lý thủ tục, để tránh đêm dài lắm mộng.” Theo anh ta, lão Tiêu đầu óc lẩn thẩn mới đồng ý, nếu tỉnh táo thì chắc chắn không thể làm thế này được.
Thường Trấn Viễn im lặng hồi lâu rồi nói, “Cao tăng đắc đạo anh quen khi nào thì tới?”
Tác giả :
Tô Du Bính