Bụi Trần Lắng Đọng
Chương 49: Bụi trần lắng đọng
Tôi tưởng thằng ngốc nhà Mạch Kỳ đã được thăng thiên, nếu không tại sao lại có nhiều sao sáng lửng lơ ngay trước mắt như thế.Tấm thân nặng nề cho tôi biết mình đang sống.Tôi đứng lên từ đống đổ nát, bụi làm tôi ngạt thở.
Tôi khom mình giữa đống đổ nát, ho sặc ho sụa.
Tiếng ho rất vang và biến mất ngoài cánh đồng hoang dã.
Trước đây, ở nơi này, bất cứ một âm thanh nào cũng bị những bức tường của toà kiến trúc đồ sộ cản lại, không thoát ra nổi. Nhưng bây giờ, mọi âm thanh ra khỏi miệng, lập tức biến mất.Tôi nghiêng tai lắng nghe, không một tiếng động, xem ra những người bắn pháo đã đi nơi khác rồi. Những người không chịu đầu hàng trong nhà Mạch Kỳ đều bị vùi lấp dưới đống đổ nát. Họ yên ngủ trong huyệt mộ đạn pháo đào cho họ.
Tôi bắt đầu bước đi dưới trời sao, đi về hướng tây, hướng tôi đã đến đây. Đi được một lúc, không biết cái gì đó quật ngã tôi. Lúc đứng dậy, một nòng súng lạnh gí vào trán tôi.Tôi nghe thấy tiếng hét của mình "Pằng!" tôi hét lên tiếng súng, trước mắt bỗng đen ngòm, lại chết một lần nữa.
Trời sáng, tôi tỉnh dậy. Ương Tống, bà ba Thổ ti Mạch Kỳ đang sụt sùi bên tôi, thấy tôi mở mắt, bà khóc to "Thổ ti và bà nhà đều chết cả rồi!". Lúc này, mặt trời của một ngày mới đang rực đỏ nhô lên từ phía chân trời đàng đông.
Cũng như tôi, bà ta từ đống đổ nát chui ra, nhưng tìm được doanh trại quân giải phóng.
Người Hán đỏ tỏ ra vui mừng đã bắt được hai người nhà Thổ ti Mạch Kỳ. Họ tiêm và cho chúng tôi uống thuốc, bảo người Tạng đỏ trong đơn vị của họ nói chuyện với chúng tôi. Họ đã nã pháo vào nhà chúng tôi, nhưng lại ân cần chăm sóc chúng tôi. Người Tạng đỏ gợi chuyện, nhưng tôi không muốn nói, không ngờ người Tạng đỏ kia nói, theo đúng chính sách, chỉ cần chúng tôi dựa vào chính phủ nhân dân, vẫn có thể tiếp tục ngôi vị Thổ ti.
Đến đây, bỗng tôi bật nói "Người Hán đỏ không tiêu diệt Thổ ti à?"
Anh ta cười "Trước khi tiêu diệt thì anh vẫn cứ làm Thổ ti".
Người Tạng đỏ này còn nói nhiều chuyện khác, trong đó có chuyện tôi hiểu được, có chuyện không hiểu nổi.Thật ra, tất cả những điều ấy chỉ gói gọn trong một câu: trong tương lai, dù đã làm Thổ ti một ngày cũng khác với người không làm Thổ ti.Tôi hỏi anh ta có phải như thế không.
Anh ta nhe rằng cười "Coi như anh hiểu được rồi đấy".
Đơn vị của họ lại xuất phát.
Quân giải phóng đưa pháo từ trên lưng ngựa thồ xuống, bảo binh lính khiêng pháo rồi đỡ tôi và Ương Tống lên lưng ngựa. đơn vị đi về hướng tây. Băng qua ngọn núi, tôi ngoái nhìn lại nơi tôi sinh ra và lớn lên, nhìn cơ ngơi nhà Mạch Kỳ. Ở đấy, ngoài cái toà nhà đồ sộ đã biến mất, không hề thấy dấu vết của trận chiến. Mùa xuân đang nhuộm xanh vườn quả và cánh đồng lúa, giữa màu xanh ấy, toà nhà của Thổ ti biến thành đống đổ nát, nơi thấp nhất là bóng tối đè lên, nơi cao là mặt trời rực rỡ lấp lánh ánh vàng. Nhìn cảnh tượng trước mặt, nước mắt tôi bỗng trào ra. Giữa hoang tàn, một ngọn gió cuộn lên, đem theo bụi đất xoáy tròn trên đống đổ nát. Suốt lưu vực con sông các Thổ ti thống trị, dưới bầu trời xanh trong, nắng giữa trưa, chỗ nào cũng bắt gặp những ngọn gió xoáy, cuốn theo bụi đất và cành khô lá úa nhảy múa trên không trung.
Tôi nghĩ, đấy là linh hồn Thổ ti và vợ đang lên trời.
Gió càng xoáy càng cao, cuối cùng, lên đến điểm cao nhất, gió bung ra.Trong đó, cái không thấy thì lên thiên giới, cái thấy được là bụi đất lại từ trên không trung rơi xuống, trùm lên đống đổ nát. Nhưng bụi đất vẫn là bụi đất, cuối cùng vẫn rơi vào những khe đá, chỉ còn lại nắng lặng lẽ trải trên hoang tàn. Nước mắt tôi long lanh. Lúc này, lòng tôi đang gọi tên người thân.Tôi gọi to "Cha ơi! Mẹ ơi!"
Tôi lại gọi "Nhi Y ơi!"
Lòng tôi quặn đau như chưa bao giờ đau như thế.
Những người tôi để lại trong thung lũng vẫn chờ tôi là niềm an ủi trái tim đau của tôi.Từ xa tôi đã thấy căn lều trắng trong thung lũng. Họ cũng thấy đội ngũ quân giải phóng. Không biết ai đã bắn mấy phát súng vào đội ngũ của họ đang đi lên đèo. Hai người lính đỏ đi trước tôi "hự" lên một tiếng rồi ngã sấp xuống đất, máu từ từ thấm lên lưng áo. Rất may chỉ có một người bắn.Tiếng súng lẻ loi vọng lại từ thung sâu. Người của tôi đứng ngẩn ngơ, cho đến khi đoàn quân xông tới. súng do ông quản gia bắn. ông ta cầm súng, đứng bên đống cây đổ, tư thế rất anh hùng, vẻ mặt lại rất hoang mang. Không chờ tôi đến gần, ông ta bị một báng súng quật ngã, cuối cùng bị trói lại.Tôi cưỡi trên lưng ngựa, đi qua căn lều, từng khuôn mặt trước mũi ngựa lần lượt lùi lại phía sau. Họ ngơ ngác nhìn theo tôi, chờ tôi đi qua rồi cùng oà khóc. Chỉ giây lát, cả thung lũng tràn ngập tiếng khóc đau thương.
Nghe thấy tiếng khóc, quân giải phóng không chịu nổi. Họ đi đến đâu đều có người hoan hô. Họ là đội quân người nghèo, dưới gầm trời phần đông là người nghèo, tất cả những người nghèo trong thiên hạ đều hoan hô đội quân của họ. nhưng ở đây, những nô lệ này lại ngoác cái miệng ngu ra khóc chủ.
Chúng tôi tiếp tục đi lên biên giới.
Hai ngày sau, cái thị trấn kia lại xuất hiện trước mắt chúng tôi. con phố hẹp và dài ngày thường vốn bụi bay mù mịt, lúc này, giống như dòng sông bên cạnh, lặng lẽ không một tiếng động. Đoàn quân kéo qua phố. Sau những cánh cửa đóng chặt là những con mắt theo dõi. Cái Kỹ viện tán phát bệnh giang mai lúc này cũng yên tĩnh như chưa từng yên tĩnh như thế, những ô cửa sổ quay ra phố đều buông rèm màu hồng.
Mấy vị quan to của quân giải phóng ở ngay trong nhà tôi. Đứng từ trên lầu cao, họ có thể nhìn toàn cảnh phố xá. Họ nói, tôi là người có đầu óc cách tân, những con người như thế sẽ theo kịp thời đại.
Tôi nói với họ, tôi sắp chết.
Họ nói, không, những người như tôi sẽ theo kịp thời đại.
Tôi cảm thấy chết và không theo kịp thời đại là hai việc khác nhau.
Họ nói, anh sẽ là bạn tốt của những người cộng sản chúng tôi. Anh làm nhiệm vụ xây dựng ở đây, chúng tôi đến để xây dựng những phố xá như thế này ở các nơi. Ông sĩ quan to nhất vỗ vai tôi "Tất nhiên sẽ không có thuốc phiện và lầu xanh, thị trấn của anh cũng phải cải tạo, con người anh cũng có chỗ cần cải tạo".
Tôi cười.
Ông sĩ quan nắm tay tôi, lắc mạnh, nói "Anh sẽ lên làm Thổ ti Mạch Kỳ, trong tương lai, cách mạng phát triển, không còn Thổ ti, vẫn là bạn của chúng tôi".
Nhưng tôi không sống được đến ngày ấy.Tôi đã thấy vong hồn Thổ ti Mạch Kỳ biến thành gió xoáy lên trời, chỉ còn lại bụi trần rơi xuống, hoà vào đất. Giờ của tôi đã điểm. Suốt đời tôi làm một thằng ngốc, lúc này tôi biết mình không ngốc, cũng không phải là người thông minh, chẳng qua là, vào cái thời kết thúc chế độ Thổ ti, tôi đến cái mảnh đất kỳ lạ này và đi một vòng.
Đúng vậy, ông trời bảo tôi nhìn, bảo tôi nghe, bảo tôi đứng thẳng, bảo tôi đứng ngoài cuộc. Ông trời vì mục đích này mới làm tôi giống với một thằng ngốc.
Ông thư ký ngồi trong phòng riêng, múa bút ghi chép. Ngoài kia có một cây bồ đề là của người không lưỡi trồng và chăm sóc, đã cao bằng hai tầng lầu.Tôi nghĩ, nếu luân hồi, tôi chỉ có thể nhận ra một cái cây này.
Tin từ miền bắc cho hay, toàn bộ quân lính của Thổ ti Nhung Cống đã bị tiêu diệt.
Tin này không gây chút xao động nào trong tôi, bởi vì trước đấy, Thổ ti Mạch Kỳ cũng bị tiêu thành khói bụi. Một hôm, những người Hán đỏ tổng hợp tin tức của các Thổ ti, thông báo cho tôi, họ bảo tôi thử đoán xem Thổ ti La Tuyết Ba thế nào, tôi nói "Bạn tôi đầu hàng".
"Đúng". Vị sĩ quan quân giải phóng rất hoà nhã bảo tôi "Ông ta nêu một tấm gương tốt cho các Thổ ti khác".
Nhưng theo tôi, La Tuyết Ba biết mình là một Thổ ti nhỏ yếu, cho nên ông ta đầu hàng. Năm xưa, tôi chỉ gây một chút áp lực, ông ta đã khom người quỳ gối, không giống như Thổ ti Uông Ba chống đối quyết liệt. Điều bất ngờ là, Thổ ti Uông Ba cũng đầu hàng. Buồn cười hơn, anh ta cho rằng, chế độ Thổ ti tồn tại mãi mãi, cho nên nhân cơ hội, chiếm cứ lãnh địa của một vài Thổ ti khác, trong đó có lãnh địa của Thổ ti Mạch Kỳ không còn tồn tại.
Nghe được tin này, tôi không nhịn nổi cười, nói "Thà rằng anh ta cứ cướp béng Ta Na đi còn thực chất hơn".
Người Hán đỏ cũng đồng ý với tôi.
"Cái cô Ta Na đẹp nhất ấy à?" một vị sĩ quan hỏi.Thấy chưa, vẻ đẹp của vợ tôi đồn đến tai biết bao nhiêu người, ngay cả người Hán đỏ trong sạch cũng biết tên nàng.
"Đúng vậy, cái cô gái xinh đẹp ấy là người vợ không trung thành của tôi đấy", câu nói của tôi làm những người nghiêm túc nhất cũng phải bật cười.
Nếu Ta Na biết Thổ ti Uông Ba đầu hàng, có thể nàng cũng đầu hàng theo và nối lại tình xưa, lúc ấy không còn ai ngăn cản nàng. Bộ đội đánh thắng ở lãnh địa Thổ ti Nhung Cống từ phg bắc ào ào băng qua thảo nguyên tràn xuống, cùng bộ đội tiêu diệt Thổ ti Mạch Kỳ hội quân tại thị trấn của tôi. Suốt vùng này không còn Thổ ti chống lại họ nữa.Thổ ti Nhung Cống chống đối quyết liệt, chỉ còn một số ít sống sót lọt vào tay đối phương. Những người sống sót đều bị trói quặt, giải đến đây.Trong số những người ấy tôi thấy có ông sư phụ Hoàng Sơ Dân và Ta Na.
Tôi chỉ cho các chiến sĩ quân giải phóng thấy "Cô gái kia chính là vợ tôi đấy".
Ho trả Ta Na lại cho tôi. Nhưng họ không tin người con gái đẹp lẫy lừng lại như thế này.Tôi bảo Trác Mã lau sạch bụi đất, vết máu và nước mắt khô trên mặt Ta Na, thay áo quần sạch sẽ, vẻ đẹp của nàng lập tức rực sáng trong con mắt những chàng quân nhân kia. Bây giờ vợ chồng tôi lại cùng nhau, đứng cùng mấy vị sĩ quan súng lục bên hông, giọng nói thì oang oang, nhìn đoàn quân tiến vào thị trấn. Còn bộ đội đánh thắng Thổ ti Mạch Kỳ thì xếp hàng, hát ca chờ đón đội bạn. Mùa xuân này cả thị trấn vô cùng tĩnh mịch hoang vắng, cỏ mọc đầy đường phố. Lúc này bộ đội dừng lại tại đây, đi lại ca hát, những người mặc đồ vàng che lấp màu xanh trên đường phố, làm cho thị trấn mùa xuân nhuốm màu thu.
Tôi muốn cứu ông Dân.
Tôi vừa hé lời, ông sĩ quan quân giải phóng cười, hỏi tôi "Tại sao?"
"Ông ta là sư phụ của tôi".
"Không", ông sĩ quan nói "Người này là kẻ thù của nhân dân".
Kết quả, ông Dân bị bắn chết ngay bên bờ sông.Tôi đến xem, đạn chỉ làm cho nửa cái đầu của ông ta bay mất, chỉ còn cái miệng ngậm đầy cát. Bên cạnh ông ta là mấy thi thể người Hán trắng.
Buổi tối, Ta Na ngủ với tôi, nàng hỏi tôi đầu hàng lúc nào. Khi nàng biết tôi không đầu hàng mà là bị bắt, nàng cười, cười và cười, nước mắt rơi trên mặt tôi. Nàng nói "Chàng ngốc ạ, cứ mỗi lần anh làm em thương anh, em lại cảm thấy anh thật đáng yêu".
Giọng nói chân thật của nàng làm tôi xúc động, nhưng tôi vẫn nằm thẳng, không chút cử động. sau đấy, nàng hỏi có thật tôi không sợ chết không. đang định trả lời, nàng lại đưa một ngón tay lên miệng tôi, nói "Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời em".
Tôi suy nghĩ giây lát, cố gắng suy nghĩ, kết luận là tôi không sợ.
Vậy là nàng thì thầm bên tai tôi "Trời đất ơi, em yêu anh lắm".
Người nàng bắt đầu nóng lên. Đêm hôm ấy, tôi lại đòi hỏi, điên cuồng đòi hỏi nàng. Xong việc, tôi hỏi nàng có bị giang mai không, nàng cười khanh khách "Ngốc ơi, em đã hỏi anh câu ấy rồi thôi?"
"Nhưng em chỉ hỏi anh có sợ chết không?"
Cô vợ tôi nói "Không sợ chết thì sợ gì giang mai?"
Cả hai chúng tôi cùng cười.Tôi hỏi, nàng có biết bao giờ mình chết không.Ta Na trả lời là không biết. nàng hỏi lại tôi câu ấy.Tôi trả lời "Ngày mai".
Cả hai cùng im lặng hồi lâu, một lúc sau cùng cười.
Lúc này ánh bình minh đã lọt qua cửa sổ, rơi trên giường. Nàng nói "Vậy hãy chờ mặt trời mọc đã, chúng mình ngủ thêm một chút nữa đi anh".
Chúng tôi nằm quay lưng vào nhau, quấn chăn thật chặt, ngủ tiếp.Tôi ngủ, không mơ.Tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Tôi ra đứng ở lan can, nhìn sắc xuân trên thị trấn mỗi lúc một đậm, rồi trông thấy kẻ thù của nhà Mạch Kỳ, vị chủ quán kia, đang ôm vò rượu đi tới chỗ tôi. xem ra, tôi không chờ được đến ngày mai.Tôi nói với vợ "Ta Na, em lên sân thượng xem ngoài phố kia họ đang làm gì".
Nàng nói "Anh ngốc ơi, yêu cầu của anh thật vớ vẩn, nhưng giọng nói của anh chưa bao giờ dịu dàng như thế, em sẽ lên xem".
Tôi vào phòng, vừa ngồi xuống thì có tiếng gõ cửa.
Số phận tôi đang gõ cửa.
Tiếng gõ cửa không vội vã. Xem ra, ông chủ quán bạn tôi không vì thằng em từ một sát thủ trở thành một người Tạng đỏ mà nghênh ngang kiêu ngạo, mà vẫn giữ phong thái ctng khi người Hán Đỏ chưa đến. cửa khép hờ, ông ta gõ cửa vẫn không vội vã. Cho đến khi tôi lên tiếng, ông ta mới ôm vò rượu vào. Một tay ông ta ôm vò rượu, tay kia để trong tà áo dài, nói "Thưa cậu, tôi đưa rượu đến".
Tôi nói "Cứ để đấy. không phải ông đến đưa rượu, mà đến giết tôi".
Ông ta buông tay, vò rượu rơi xuống, vỡ tan tành.
Căn phòng lập tức sực nức mùi rượu. Nhưng đúng là vò rượu ngon.Tôi nói "Em trai ông là người Tạng đỏ, người Tạng đỏ không thể tuỳ tiện giết người, nhiệm vụ phục thù được trao vào tay ông".
Giọng ông ta khàn khàn "Đây là vò rượu ngon, tôi muốn mời cậu uống".
Tôi nói "Không kịp nữa rồi, vợ tôi sắp xuống, ông hành động nhanh lên". Ông ta buông cái tay để nơi áo dài xuống, trong tay là con dao sáng loáng, trên vầng trán nhợt nhạt đẫm mồ hôi, ông ta đến gần tôi.
Tôi nói "Hãy chờ đã".Tôi lên giường, nằm thẳng, lúc này mới nói với ông ta "Chém đi".
Khi ông ta vung dao lên, tôi lại nói "Hãy chờ đã".
Ông ta hỏi tôi để làm gì, tôi định nói rượu thơm quá, nhưng lại nói "Ông tên gì nhỉ? Nhà ông họ gì nhỉ?"
Đúng vậy, tôi biết hai anh em ông ta là kẻ thù truyền kiếp của nhà Mạch Kỳ, nhưng quên họ và tên ông ta. Câu hỏi của tôi làm tổn thương sâu sắc ông ta. Lẽ ra, ông ta không nói được đã có thù hận gì với tôi, nhưng câu nói ấy làm cho ngọn lửa hận thù trong mắt ông ta bùng cháy và mùi rượu sực nức trong căn phòng khiến tôi buồn ngủ. Con dao, con dao sắc, lạnh như một tảng băng, thọc vào bụng tôi. Không đau, nhưng lạnh như băng, rất nhanh chóng, băng bắt đầu nóng lên.Tôi nghe thấy máu mình nhỏ xuống đất, tôi nghe thấy giọng khàn khàn của ông chủ quán bạn tôi, chào tôi.
Lúc này, trời đất ơi, vị thần linh sai tôi xuống trần ơi, cơ thể tôi đang tách ra làm hai nửa, một nửa khô ráo, đang bay lên cao, một nửa đẫm máu, đang chìm dần xuống.Tôi nghe thấy tiếng chân vợ tôi từ trên gác đi xuống, tôi muốn gọi tên nàng nhưng không sao gọi nổi.
Trời ơi, nếu linh hồn có thể luân hồi, hãy để kiếp sau của tôi được đến nơi này, tôi rất yêu cái nơi tươi đẹp này! Thần linh ơi, cuối cùng linh hồn tôi thoát khỏi cái thân xác đẫm máu, bay lên cao, cho đến khi lung linh trong nắng, linh hồn sẽ tiêu tan, chỉ còn lại chút ánh sáng trắng, không còn gì.
Máu chảy thành vũng trên sàn nhà, tôi nằm trên giường lạnh ngắt, máu trên sàn nhà ngả thành màu đen.
HẾT
Tôi khom mình giữa đống đổ nát, ho sặc ho sụa.
Tiếng ho rất vang và biến mất ngoài cánh đồng hoang dã.
Trước đây, ở nơi này, bất cứ một âm thanh nào cũng bị những bức tường của toà kiến trúc đồ sộ cản lại, không thoát ra nổi. Nhưng bây giờ, mọi âm thanh ra khỏi miệng, lập tức biến mất.Tôi nghiêng tai lắng nghe, không một tiếng động, xem ra những người bắn pháo đã đi nơi khác rồi. Những người không chịu đầu hàng trong nhà Mạch Kỳ đều bị vùi lấp dưới đống đổ nát. Họ yên ngủ trong huyệt mộ đạn pháo đào cho họ.
Tôi bắt đầu bước đi dưới trời sao, đi về hướng tây, hướng tôi đã đến đây. Đi được một lúc, không biết cái gì đó quật ngã tôi. Lúc đứng dậy, một nòng súng lạnh gí vào trán tôi.Tôi nghe thấy tiếng hét của mình "Pằng!" tôi hét lên tiếng súng, trước mắt bỗng đen ngòm, lại chết một lần nữa.
Trời sáng, tôi tỉnh dậy. Ương Tống, bà ba Thổ ti Mạch Kỳ đang sụt sùi bên tôi, thấy tôi mở mắt, bà khóc to "Thổ ti và bà nhà đều chết cả rồi!". Lúc này, mặt trời của một ngày mới đang rực đỏ nhô lên từ phía chân trời đàng đông.
Cũng như tôi, bà ta từ đống đổ nát chui ra, nhưng tìm được doanh trại quân giải phóng.
Người Hán đỏ tỏ ra vui mừng đã bắt được hai người nhà Thổ ti Mạch Kỳ. Họ tiêm và cho chúng tôi uống thuốc, bảo người Tạng đỏ trong đơn vị của họ nói chuyện với chúng tôi. Họ đã nã pháo vào nhà chúng tôi, nhưng lại ân cần chăm sóc chúng tôi. Người Tạng đỏ gợi chuyện, nhưng tôi không muốn nói, không ngờ người Tạng đỏ kia nói, theo đúng chính sách, chỉ cần chúng tôi dựa vào chính phủ nhân dân, vẫn có thể tiếp tục ngôi vị Thổ ti.
Đến đây, bỗng tôi bật nói "Người Hán đỏ không tiêu diệt Thổ ti à?"
Anh ta cười "Trước khi tiêu diệt thì anh vẫn cứ làm Thổ ti".
Người Tạng đỏ này còn nói nhiều chuyện khác, trong đó có chuyện tôi hiểu được, có chuyện không hiểu nổi.Thật ra, tất cả những điều ấy chỉ gói gọn trong một câu: trong tương lai, dù đã làm Thổ ti một ngày cũng khác với người không làm Thổ ti.Tôi hỏi anh ta có phải như thế không.
Anh ta nhe rằng cười "Coi như anh hiểu được rồi đấy".
Đơn vị của họ lại xuất phát.
Quân giải phóng đưa pháo từ trên lưng ngựa thồ xuống, bảo binh lính khiêng pháo rồi đỡ tôi và Ương Tống lên lưng ngựa. đơn vị đi về hướng tây. Băng qua ngọn núi, tôi ngoái nhìn lại nơi tôi sinh ra và lớn lên, nhìn cơ ngơi nhà Mạch Kỳ. Ở đấy, ngoài cái toà nhà đồ sộ đã biến mất, không hề thấy dấu vết của trận chiến. Mùa xuân đang nhuộm xanh vườn quả và cánh đồng lúa, giữa màu xanh ấy, toà nhà của Thổ ti biến thành đống đổ nát, nơi thấp nhất là bóng tối đè lên, nơi cao là mặt trời rực rỡ lấp lánh ánh vàng. Nhìn cảnh tượng trước mặt, nước mắt tôi bỗng trào ra. Giữa hoang tàn, một ngọn gió cuộn lên, đem theo bụi đất xoáy tròn trên đống đổ nát. Suốt lưu vực con sông các Thổ ti thống trị, dưới bầu trời xanh trong, nắng giữa trưa, chỗ nào cũng bắt gặp những ngọn gió xoáy, cuốn theo bụi đất và cành khô lá úa nhảy múa trên không trung.
Tôi nghĩ, đấy là linh hồn Thổ ti và vợ đang lên trời.
Gió càng xoáy càng cao, cuối cùng, lên đến điểm cao nhất, gió bung ra.Trong đó, cái không thấy thì lên thiên giới, cái thấy được là bụi đất lại từ trên không trung rơi xuống, trùm lên đống đổ nát. Nhưng bụi đất vẫn là bụi đất, cuối cùng vẫn rơi vào những khe đá, chỉ còn lại nắng lặng lẽ trải trên hoang tàn. Nước mắt tôi long lanh. Lúc này, lòng tôi đang gọi tên người thân.Tôi gọi to "Cha ơi! Mẹ ơi!"
Tôi lại gọi "Nhi Y ơi!"
Lòng tôi quặn đau như chưa bao giờ đau như thế.
Những người tôi để lại trong thung lũng vẫn chờ tôi là niềm an ủi trái tim đau của tôi.Từ xa tôi đã thấy căn lều trắng trong thung lũng. Họ cũng thấy đội ngũ quân giải phóng. Không biết ai đã bắn mấy phát súng vào đội ngũ của họ đang đi lên đèo. Hai người lính đỏ đi trước tôi "hự" lên một tiếng rồi ngã sấp xuống đất, máu từ từ thấm lên lưng áo. Rất may chỉ có một người bắn.Tiếng súng lẻ loi vọng lại từ thung sâu. Người của tôi đứng ngẩn ngơ, cho đến khi đoàn quân xông tới. súng do ông quản gia bắn. ông ta cầm súng, đứng bên đống cây đổ, tư thế rất anh hùng, vẻ mặt lại rất hoang mang. Không chờ tôi đến gần, ông ta bị một báng súng quật ngã, cuối cùng bị trói lại.Tôi cưỡi trên lưng ngựa, đi qua căn lều, từng khuôn mặt trước mũi ngựa lần lượt lùi lại phía sau. Họ ngơ ngác nhìn theo tôi, chờ tôi đi qua rồi cùng oà khóc. Chỉ giây lát, cả thung lũng tràn ngập tiếng khóc đau thương.
Nghe thấy tiếng khóc, quân giải phóng không chịu nổi. Họ đi đến đâu đều có người hoan hô. Họ là đội quân người nghèo, dưới gầm trời phần đông là người nghèo, tất cả những người nghèo trong thiên hạ đều hoan hô đội quân của họ. nhưng ở đây, những nô lệ này lại ngoác cái miệng ngu ra khóc chủ.
Chúng tôi tiếp tục đi lên biên giới.
Hai ngày sau, cái thị trấn kia lại xuất hiện trước mắt chúng tôi. con phố hẹp và dài ngày thường vốn bụi bay mù mịt, lúc này, giống như dòng sông bên cạnh, lặng lẽ không một tiếng động. Đoàn quân kéo qua phố. Sau những cánh cửa đóng chặt là những con mắt theo dõi. Cái Kỹ viện tán phát bệnh giang mai lúc này cũng yên tĩnh như chưa từng yên tĩnh như thế, những ô cửa sổ quay ra phố đều buông rèm màu hồng.
Mấy vị quan to của quân giải phóng ở ngay trong nhà tôi. Đứng từ trên lầu cao, họ có thể nhìn toàn cảnh phố xá. Họ nói, tôi là người có đầu óc cách tân, những con người như thế sẽ theo kịp thời đại.
Tôi nói với họ, tôi sắp chết.
Họ nói, không, những người như tôi sẽ theo kịp thời đại.
Tôi cảm thấy chết và không theo kịp thời đại là hai việc khác nhau.
Họ nói, anh sẽ là bạn tốt của những người cộng sản chúng tôi. Anh làm nhiệm vụ xây dựng ở đây, chúng tôi đến để xây dựng những phố xá như thế này ở các nơi. Ông sĩ quan to nhất vỗ vai tôi "Tất nhiên sẽ không có thuốc phiện và lầu xanh, thị trấn của anh cũng phải cải tạo, con người anh cũng có chỗ cần cải tạo".
Tôi cười.
Ông sĩ quan nắm tay tôi, lắc mạnh, nói "Anh sẽ lên làm Thổ ti Mạch Kỳ, trong tương lai, cách mạng phát triển, không còn Thổ ti, vẫn là bạn của chúng tôi".
Nhưng tôi không sống được đến ngày ấy.Tôi đã thấy vong hồn Thổ ti Mạch Kỳ biến thành gió xoáy lên trời, chỉ còn lại bụi trần rơi xuống, hoà vào đất. Giờ của tôi đã điểm. Suốt đời tôi làm một thằng ngốc, lúc này tôi biết mình không ngốc, cũng không phải là người thông minh, chẳng qua là, vào cái thời kết thúc chế độ Thổ ti, tôi đến cái mảnh đất kỳ lạ này và đi một vòng.
Đúng vậy, ông trời bảo tôi nhìn, bảo tôi nghe, bảo tôi đứng thẳng, bảo tôi đứng ngoài cuộc. Ông trời vì mục đích này mới làm tôi giống với một thằng ngốc.
Ông thư ký ngồi trong phòng riêng, múa bút ghi chép. Ngoài kia có một cây bồ đề là của người không lưỡi trồng và chăm sóc, đã cao bằng hai tầng lầu.Tôi nghĩ, nếu luân hồi, tôi chỉ có thể nhận ra một cái cây này.
Tin từ miền bắc cho hay, toàn bộ quân lính của Thổ ti Nhung Cống đã bị tiêu diệt.
Tin này không gây chút xao động nào trong tôi, bởi vì trước đấy, Thổ ti Mạch Kỳ cũng bị tiêu thành khói bụi. Một hôm, những người Hán đỏ tổng hợp tin tức của các Thổ ti, thông báo cho tôi, họ bảo tôi thử đoán xem Thổ ti La Tuyết Ba thế nào, tôi nói "Bạn tôi đầu hàng".
"Đúng". Vị sĩ quan quân giải phóng rất hoà nhã bảo tôi "Ông ta nêu một tấm gương tốt cho các Thổ ti khác".
Nhưng theo tôi, La Tuyết Ba biết mình là một Thổ ti nhỏ yếu, cho nên ông ta đầu hàng. Năm xưa, tôi chỉ gây một chút áp lực, ông ta đã khom người quỳ gối, không giống như Thổ ti Uông Ba chống đối quyết liệt. Điều bất ngờ là, Thổ ti Uông Ba cũng đầu hàng. Buồn cười hơn, anh ta cho rằng, chế độ Thổ ti tồn tại mãi mãi, cho nên nhân cơ hội, chiếm cứ lãnh địa của một vài Thổ ti khác, trong đó có lãnh địa của Thổ ti Mạch Kỳ không còn tồn tại.
Nghe được tin này, tôi không nhịn nổi cười, nói "Thà rằng anh ta cứ cướp béng Ta Na đi còn thực chất hơn".
Người Hán đỏ cũng đồng ý với tôi.
"Cái cô Ta Na đẹp nhất ấy à?" một vị sĩ quan hỏi.Thấy chưa, vẻ đẹp của vợ tôi đồn đến tai biết bao nhiêu người, ngay cả người Hán đỏ trong sạch cũng biết tên nàng.
"Đúng vậy, cái cô gái xinh đẹp ấy là người vợ không trung thành của tôi đấy", câu nói của tôi làm những người nghiêm túc nhất cũng phải bật cười.
Nếu Ta Na biết Thổ ti Uông Ba đầu hàng, có thể nàng cũng đầu hàng theo và nối lại tình xưa, lúc ấy không còn ai ngăn cản nàng. Bộ đội đánh thắng ở lãnh địa Thổ ti Nhung Cống từ phg bắc ào ào băng qua thảo nguyên tràn xuống, cùng bộ đội tiêu diệt Thổ ti Mạch Kỳ hội quân tại thị trấn của tôi. Suốt vùng này không còn Thổ ti chống lại họ nữa.Thổ ti Nhung Cống chống đối quyết liệt, chỉ còn một số ít sống sót lọt vào tay đối phương. Những người sống sót đều bị trói quặt, giải đến đây.Trong số những người ấy tôi thấy có ông sư phụ Hoàng Sơ Dân và Ta Na.
Tôi chỉ cho các chiến sĩ quân giải phóng thấy "Cô gái kia chính là vợ tôi đấy".
Ho trả Ta Na lại cho tôi. Nhưng họ không tin người con gái đẹp lẫy lừng lại như thế này.Tôi bảo Trác Mã lau sạch bụi đất, vết máu và nước mắt khô trên mặt Ta Na, thay áo quần sạch sẽ, vẻ đẹp của nàng lập tức rực sáng trong con mắt những chàng quân nhân kia. Bây giờ vợ chồng tôi lại cùng nhau, đứng cùng mấy vị sĩ quan súng lục bên hông, giọng nói thì oang oang, nhìn đoàn quân tiến vào thị trấn. Còn bộ đội đánh thắng Thổ ti Mạch Kỳ thì xếp hàng, hát ca chờ đón đội bạn. Mùa xuân này cả thị trấn vô cùng tĩnh mịch hoang vắng, cỏ mọc đầy đường phố. Lúc này bộ đội dừng lại tại đây, đi lại ca hát, những người mặc đồ vàng che lấp màu xanh trên đường phố, làm cho thị trấn mùa xuân nhuốm màu thu.
Tôi muốn cứu ông Dân.
Tôi vừa hé lời, ông sĩ quan quân giải phóng cười, hỏi tôi "Tại sao?"
"Ông ta là sư phụ của tôi".
"Không", ông sĩ quan nói "Người này là kẻ thù của nhân dân".
Kết quả, ông Dân bị bắn chết ngay bên bờ sông.Tôi đến xem, đạn chỉ làm cho nửa cái đầu của ông ta bay mất, chỉ còn cái miệng ngậm đầy cát. Bên cạnh ông ta là mấy thi thể người Hán trắng.
Buổi tối, Ta Na ngủ với tôi, nàng hỏi tôi đầu hàng lúc nào. Khi nàng biết tôi không đầu hàng mà là bị bắt, nàng cười, cười và cười, nước mắt rơi trên mặt tôi. Nàng nói "Chàng ngốc ạ, cứ mỗi lần anh làm em thương anh, em lại cảm thấy anh thật đáng yêu".
Giọng nói chân thật của nàng làm tôi xúc động, nhưng tôi vẫn nằm thẳng, không chút cử động. sau đấy, nàng hỏi có thật tôi không sợ chết không. đang định trả lời, nàng lại đưa một ngón tay lên miệng tôi, nói "Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời em".
Tôi suy nghĩ giây lát, cố gắng suy nghĩ, kết luận là tôi không sợ.
Vậy là nàng thì thầm bên tai tôi "Trời đất ơi, em yêu anh lắm".
Người nàng bắt đầu nóng lên. Đêm hôm ấy, tôi lại đòi hỏi, điên cuồng đòi hỏi nàng. Xong việc, tôi hỏi nàng có bị giang mai không, nàng cười khanh khách "Ngốc ơi, em đã hỏi anh câu ấy rồi thôi?"
"Nhưng em chỉ hỏi anh có sợ chết không?"
Cô vợ tôi nói "Không sợ chết thì sợ gì giang mai?"
Cả hai chúng tôi cùng cười.Tôi hỏi, nàng có biết bao giờ mình chết không.Ta Na trả lời là không biết. nàng hỏi lại tôi câu ấy.Tôi trả lời "Ngày mai".
Cả hai cùng im lặng hồi lâu, một lúc sau cùng cười.
Lúc này ánh bình minh đã lọt qua cửa sổ, rơi trên giường. Nàng nói "Vậy hãy chờ mặt trời mọc đã, chúng mình ngủ thêm một chút nữa đi anh".
Chúng tôi nằm quay lưng vào nhau, quấn chăn thật chặt, ngủ tiếp.Tôi ngủ, không mơ.Tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Tôi ra đứng ở lan can, nhìn sắc xuân trên thị trấn mỗi lúc một đậm, rồi trông thấy kẻ thù của nhà Mạch Kỳ, vị chủ quán kia, đang ôm vò rượu đi tới chỗ tôi. xem ra, tôi không chờ được đến ngày mai.Tôi nói với vợ "Ta Na, em lên sân thượng xem ngoài phố kia họ đang làm gì".
Nàng nói "Anh ngốc ơi, yêu cầu của anh thật vớ vẩn, nhưng giọng nói của anh chưa bao giờ dịu dàng như thế, em sẽ lên xem".
Tôi vào phòng, vừa ngồi xuống thì có tiếng gõ cửa.
Số phận tôi đang gõ cửa.
Tiếng gõ cửa không vội vã. Xem ra, ông chủ quán bạn tôi không vì thằng em từ một sát thủ trở thành một người Tạng đỏ mà nghênh ngang kiêu ngạo, mà vẫn giữ phong thái ctng khi người Hán Đỏ chưa đến. cửa khép hờ, ông ta gõ cửa vẫn không vội vã. Cho đến khi tôi lên tiếng, ông ta mới ôm vò rượu vào. Một tay ông ta ôm vò rượu, tay kia để trong tà áo dài, nói "Thưa cậu, tôi đưa rượu đến".
Tôi nói "Cứ để đấy. không phải ông đến đưa rượu, mà đến giết tôi".
Ông ta buông tay, vò rượu rơi xuống, vỡ tan tành.
Căn phòng lập tức sực nức mùi rượu. Nhưng đúng là vò rượu ngon.Tôi nói "Em trai ông là người Tạng đỏ, người Tạng đỏ không thể tuỳ tiện giết người, nhiệm vụ phục thù được trao vào tay ông".
Giọng ông ta khàn khàn "Đây là vò rượu ngon, tôi muốn mời cậu uống".
Tôi nói "Không kịp nữa rồi, vợ tôi sắp xuống, ông hành động nhanh lên". Ông ta buông cái tay để nơi áo dài xuống, trong tay là con dao sáng loáng, trên vầng trán nhợt nhạt đẫm mồ hôi, ông ta đến gần tôi.
Tôi nói "Hãy chờ đã".Tôi lên giường, nằm thẳng, lúc này mới nói với ông ta "Chém đi".
Khi ông ta vung dao lên, tôi lại nói "Hãy chờ đã".
Ông ta hỏi tôi để làm gì, tôi định nói rượu thơm quá, nhưng lại nói "Ông tên gì nhỉ? Nhà ông họ gì nhỉ?"
Đúng vậy, tôi biết hai anh em ông ta là kẻ thù truyền kiếp của nhà Mạch Kỳ, nhưng quên họ và tên ông ta. Câu hỏi của tôi làm tổn thương sâu sắc ông ta. Lẽ ra, ông ta không nói được đã có thù hận gì với tôi, nhưng câu nói ấy làm cho ngọn lửa hận thù trong mắt ông ta bùng cháy và mùi rượu sực nức trong căn phòng khiến tôi buồn ngủ. Con dao, con dao sắc, lạnh như một tảng băng, thọc vào bụng tôi. Không đau, nhưng lạnh như băng, rất nhanh chóng, băng bắt đầu nóng lên.Tôi nghe thấy máu mình nhỏ xuống đất, tôi nghe thấy giọng khàn khàn của ông chủ quán bạn tôi, chào tôi.
Lúc này, trời đất ơi, vị thần linh sai tôi xuống trần ơi, cơ thể tôi đang tách ra làm hai nửa, một nửa khô ráo, đang bay lên cao, một nửa đẫm máu, đang chìm dần xuống.Tôi nghe thấy tiếng chân vợ tôi từ trên gác đi xuống, tôi muốn gọi tên nàng nhưng không sao gọi nổi.
Trời ơi, nếu linh hồn có thể luân hồi, hãy để kiếp sau của tôi được đến nơi này, tôi rất yêu cái nơi tươi đẹp này! Thần linh ơi, cuối cùng linh hồn tôi thoát khỏi cái thân xác đẫm máu, bay lên cao, cho đến khi lung linh trong nắng, linh hồn sẽ tiêu tan, chỉ còn lại chút ánh sáng trắng, không còn gì.
Máu chảy thành vũng trên sàn nhà, tôi nằm trên giường lạnh ngắt, máu trên sàn nhà ngả thành màu đen.
HẾT
Tác giả :
A Lai