Bức Vẽ Từ Máu
Chương 3
Thiên Lộ tỉnh giấc sau giấc ngủ dài, định bụng bước xuống nhưng thấy có gì đó chặn ngang người mình, cúi xuống nhìn mới biết ấy là tay của Thanh Thanh, cô bé vẫn đang ngủ ngon lành. Thiên Lộ có phần ngạc nhiên, nhìn chung quanh mới rõ hóa ra tối qua cô ngủ quên ở phòng của Thanh Thanh.
Người xoay hẳn về phía Thanh Thanh, Thiên Lộ chăm chú nhìn gương mặt thanh tú ấy, không lấy một biểu hiện hay một lời nói nào. Càng nhìn tận trong tâm can cô càng xót xa…
Mấy giây sau, cô nhẹ đặt tay Thanh ra khỏi người mình, đặt khẽ chân xuống giường để không phát ra tiếng động, trở về phòng mình chuẩn bị mọi thứ, khi đã thấy hài lòng cô mới chịu bước ra phòng.
Tiếng bước chân của cô vang lên trong hành lang vắng, thấy bóng dáng của cô, mấy người phụ bếp liền rối rít:
- Mọi người! Tiểu thư xuống.
Ai nấy cũng hốt hoảng và hấp tấp nấu ăn, Thiên Lộ bước đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt vẫn thản nhiên đến vô cảm bỗng lên tiếng:
- Không cần cầu kì! Ta muốn ăn bánh mì kẹp bơ và sữa.
Mọi người bỗng im lặng mọi ánh mắt dồn hết phía cô, cho đến khi người quản lí lên tiếng:
- Không nghe thấy cô chủ nói gì sao? Còn không mau làm việc.
Nói đoạn, người quản lí tiến đến chỗ Thiên Lộ cúi người kính cẩn:
- Trời còn sớm, cớ gì mà tiểu thư lại dạy sớm như vậy?
- Là chuyện của ngươi sao? - Thiên Lộ dương đôi mắt sắc và đen láy như bồ câu nhìn người quản lí.
- Tôi thành thật xin lỗi, tôi quá nhiều chuyện rồi. – người quản lí rối rít.
Thiên Lộ không đáp lại và cũng chẳng mấy may gì đến lời xin lỗi đó. Người hầu bưng thức ăn sáng cho cô, cô chỉ chú tâm vào bữa sáng còn mọi thứ dường như cô chẳng cần quan tâm nữa. Uống cạn cốc sữa, cô kéo ghế đứng dậy, vơ đại lấy một chiếc áo khoác ở mắc quần áo gần nhà bếp, cô lẳng lặng bước đi mà chẳng nói chẳng rằng.
Bấy giờ mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tim dường như cũng đang đập bình thường trở lại:
- Người gì đâu mà lạnh lùng đến sợ.
- Suýt nữa tôi đau tim mà chết đấy.
- Phải rồi, cứ thấy bóng dáng cô ta là tôi lại nổi hết da gà.
- Mấy người đang nói đến ai vậy? – Tiếng nói vang lên từ phía cửa bếp, hóa ra là của Thanh Thanh, ánh mắt cô hằn lên những tia tức giận.
- Là Thanh Thanh tiểu thư kìa chúng mày. – Tiếng nói khinh khỉnh của một người hầu, nhếch môi khinh bỉ.
- Mày nghĩ mày là ai vậy Thanh, ít nhất cũng chỉ là từ một con hầu như tụi tao nhưng được tiểu thư trọng dụng một chút mà đã lên mặt đến cỡ đấy sao.
- Vậy tại sao tôi lại được tiểu thư trọng dụng đến vậy mà mấy người thì không? Chẳng phải là do kém cỏi và độc ác quá sao. – Thanh Thanh hếch mặt.
Ngay lập tức một bát nước tạt thẳng vào người cô, khiến cô chưa kịp phản ứng. cô nhìn thăng vào người vừa tạt nước vào người mình. Là con nhỏ Thụng Phi, nó vốn căm ghét Thanh Thanh từ lâu, nay lại có cơ hội.
- Mày nên biết mày là ai mà đối nhân xử thế với người khác cho tốt. Mới bây lớn, hơn ai đâu mà đứng đó dạy đời tụi tao.
Nói đoạn nhỏ đó định dơ tay đánh Thanh Thanh, bỗng có một bàn tay khác giữ tay nhỏ lại.
Mọi người ai nấy cũng đều lo lắng, Thanh Thanh cũng ngạc nhiên không kém:
- Thiên… Lộ - Thanh Thanh ấp úng
- Là cô đã tạt nước vào người Thanh Thanh phải không? - Thiên Lộ vô cảm nhìn Thụng Phi, tay cô xiết chặt bàn tay nhỏ kia, khiến nhỏ kêu lên í ới…
- Tiểu thư… không…
- Tôi hỏi lại lần cuối, là cô tạt nước vào người Thanh Thanh phải không? – Thiên Lộ khẽ nhếch môi, gằn từng chữ, tay xiết nhỏ kia mạnh hơn khiến tay nhỏ như sắp gẫy ra, ánh mắt vô cảm bắt đầu chất chứa những kia tức giận khiến tất cả mọi người ai cũng thấy sợ hãi.
Thụng Phi người run lên bần bật, miệng lắp bắp nói không thành tiếng:
- Em… em…
Thanh Thanh chỉ lặng người đứng nhìn, cô không có ý định can ngăn và bỏ qua cho Thụng Phi.
Thiên Lộ hất mạnh tay nhỏ ra, tay kéo Thanh Thanh quay người bước đi nói vọng lại:
- Cô bị đuổi việc! Mau cút ra khỏi đây trước khi tôi bắt đầu thấy điên lên.
Mặc cho Thụng Phi hết lời van xin thậm chí là quỳ gối bò đến chỗ Thiên Lộ mà lậy thì cô cũng vẫn nhẫn tâm nhất định không tha thứ.
Cởi chiếc áo khoác trên người mình cho khoác cho Thanh Thanh, Thiên Lộ để Thanh Thanh ngồi xuống chiếc ghế sopha trong phòng mình;
- Em đỡ lạnh rồi chứ?
Thiên Lộ ân cần hỏi, Thanh Thanh chỉ khẽ cười rồi gật nhẹ đầu. Thiên Lộ sấy tóc cho Thanh Thanh, bỗng Thanh Thanh lên tiếng:
- Làm như vậy có phải là hơi quá đáng với Thụng Phi không?
- Không quá đáng chút nào, vốn dĩ cô ta còn phải bị chừng phạt nhiều hơn như thế so với những chuyện cô ta đã làm đối với em từ xưa đến nay.
Thanh Thanh chỉ mỉm cười không đáp, không ngờ tình yêu thương của Thiên Lộ dành cho cô lại nhiều đến như thế, đoạn Thanh Thanh lại nói:
- Ví dụ như sau này chị có người đàn ông bên cạnh chị rồi? Liệu… chị còn quan tâm em như bây giờ không? – giọng cô bỗng chùng xuống, khuôn mặt cúi gằm.
Thiên Lộ dừng tay lại, tắt chiếc máy sấy tóc rồi nhẹ nhàng đáp:
- Tình chị em sẽ mãi là tình chị em và chẳng có gì thay thế được nhưng tình yêu luôn là tình cảm đặc biệt mà cả Thanh và tôi đều phải trân trọng!
Khi nghe đến câu nói của Thiên Lộ, Thanh Thanh chỉ mỉm cười và khâm phục, dù Thiên Lộ không nói ra nhưng mọi thứ tình cảm trong cô cũng được phân biệt rõ ràng không có chút nào nhầm lẫn được.
- Phải rồi, tình yêu là thứ cả em và chị và cả thế giới này cần phải biết tôn trọng, như Nhược Hàn xưa kia đã không quản nhọc nhằn mà đi tìm thuốc cứu Ôn Uyển thoát khỏi sinh tử trong tích tắc.
Thiên Lộ chăm chăm nhìn ra xa, tình yêu Nhược Hàn dành cho Ôn Uyển cũng nhiều như tình yêu mà cô dành cho mẹ mình, chỉ khác nhau ở chỗ Nhược Hàn và Ôn Uyển được gặp mặt nhau mà trao yêu thương mà nói những câu thề non hẹn biển nhưng cô và mẹ còn không từng gặp nhau huống hồ là được nói tiếng yêu mẹ. Tình yêu âm dương cách biệt xa ngàn dặm nhưng không cắt được tình cảm mẫu tử khép chặt và đập chung một trái tim.
- Ra ngoài đi Thiên Lộ. – Thanh Thanh lên tiếng rồi kéo tay Thiên Lộ đi khỏi phòng.
Đứng trước chiếc xe hơi, Thanh Thanh lên tiếng:
- Hôm nay chị để em tự túc nhé!
Thiên Lộ liền biết ý ngồi vào ghế kế bên để Thanh Thanh là người cầm lái. Chú tâm vào chiếc điện thoại mặc kệ cho Thanh Thanh đang phi với tốc độ “bàn thờ’ trên đường tốc lộ đông nghẹt xe cộ.
- Chị… Chị… Thiên Lộ… - Thanh Thanh hoảng hốt điều chỉnh tay lái nhưng chắc sẽ không kịp.
Thiên Lộ bấy giờ mới hốt hoảng ngó đầu lên nhìn thì thấy xe mình chuẩn bị va chạm mạnh vào chiếc Lexus trắng trước mặt. Thiên Lộ vội điều khiển xe và dừng lại kịp lúc trước khi hai xe chuẩn bị va vào nhau và hai mũi xe chỉ còn cách nhau khoảng chừng 3 cm nữa.
Cả hai người thở phào nhẹ nhõm nếu lúc ấy mà không điều khiển kịp thời thì giờ hai người đang gặp diêm vương rồi. Thiên Lộ bước xuống xe, người điều khiển xe kia cũng bước xuống, hai ánh mắt chạm nhau một nam một nữ chăm chăm nhìn nhau, cả hai đều lạnh lùng và vô cảm.
- Anh không biết lái xe à? – Thiên Lộ nhìn trực diện người trước mặt cô, khẽ nhếch môi tạo thành hình bán nguyệt.
- Lại là cô, có vẻ chúng ta có duyên lắm đấy nhỉ? – Đại Phong cười kệu cỡn.
- Lần sau thì đi cẩn thận vào không liệu thần hồn với tôi đấy. – Thiên Lộ cảm thấy trong người mình bắt đầu nóng phừng phừng.
Thanh Thanh bước khỏi xe khi chạm mặt Đại Phong cũng bất ngờ lắm!
- Ơ anh đây… Chẳng phải là người trong đoàn xiếc sao?
Đại Phong chỉ mỉm cười, không đáp.
- Áy náy quá! Xin lỗi anh nhé! Tại tôi lái xe không cẩn thận. Anh không bị thương ở đâu chứ! – Thanh Thanh lo lắng ra mặt, nhìn từ trên xuống dưới người Đại Phong.
- Không, tôi ổn mà. – Đại Phong gãi đầu cười.
- Còn không mau đi, em muốn tôi và em trở thành tâm điểm chú ý sao? – Thiên Lộ kéo tay Thanh Thanh khi thấy xung quanh mọi người chuẩn bị vây kín.
Thanh Thanh không quên nháy mắt với Đại Phong mà nói vọng lại:
- Anh quả thật rất đẹp trai đấy!
Không để cho anh nói lại, Thiên Lộ phóng xe đi thẳng để lại đằng sau là một con người có tâm trạng hỗn độn, tức giận vì không được xin lỗi. Anh cũng vội lên xe mà đi thẳng.
- Chị, chị thấy anh chàng vừa nãy rất đẹp trai phải không? Người đâu mà có khuôn mặt điển trai thế không biết, nhìn thấy làn da của anh ấy không, trời ơi đẹp cũng ngang ngửa chị chứ có ít gì đâu… Mà thôi, chắc chị cũng chẳng để ý đâu.
Cứ thế Thanh Thanh thao thao bất tuyệt từ khi nhìn thấy Đại Phong, Thiên Lộ khẽ nhíu mày khó chịu khi nhìn thấy Thanh Thanh cứ cư xử kì lạ.
- Thật ra thì…- Thiên Lộ lên tiếng.
Thanh Thanh nôn nao:
- Chị định nói anh ấy đẹp trai phải không?
- Không, là anh ta chẳng có gì đặc biệt. – Thiên Lộ bỗng cười lớn, nụ cười cô đã đánh mất từ mấy năm nay, Thanh Thanh cứ chăm chú nhìn từ ngạc nhiên rồi cô cũng cười theo du chẳng thấy câu nói có gì buồn cười cả.
Thiên Lộ nhận ra hành động của mình lúc trước và nụ cười đó cũng tắt hẳn trong khoảng khắc.
Thiên Lộ khẽ ho một tiếng:
- Em… muốn đi đâu…?
- Đi bất kì đâu mà chị muốn.
- Vậy thì đi sang châu Âu đi.
- Hả? Chị đùa à? – Thanh Thanh giật mình ngỡ ngàng.
- Về nhà chuẩn bị đồ. Mai chúng ta sang Mỹ. – nói rồi Thiên Lộ quay xe trở về nhà bỏ mặc dấu hỏi chấm to đùng cùng sự ngỡ ngàng bị vướng trên đầu Thanh Thanh.
Người xoay hẳn về phía Thanh Thanh, Thiên Lộ chăm chú nhìn gương mặt thanh tú ấy, không lấy một biểu hiện hay một lời nói nào. Càng nhìn tận trong tâm can cô càng xót xa…
Mấy giây sau, cô nhẹ đặt tay Thanh ra khỏi người mình, đặt khẽ chân xuống giường để không phát ra tiếng động, trở về phòng mình chuẩn bị mọi thứ, khi đã thấy hài lòng cô mới chịu bước ra phòng.
Tiếng bước chân của cô vang lên trong hành lang vắng, thấy bóng dáng của cô, mấy người phụ bếp liền rối rít:
- Mọi người! Tiểu thư xuống.
Ai nấy cũng hốt hoảng và hấp tấp nấu ăn, Thiên Lộ bước đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt vẫn thản nhiên đến vô cảm bỗng lên tiếng:
- Không cần cầu kì! Ta muốn ăn bánh mì kẹp bơ và sữa.
Mọi người bỗng im lặng mọi ánh mắt dồn hết phía cô, cho đến khi người quản lí lên tiếng:
- Không nghe thấy cô chủ nói gì sao? Còn không mau làm việc.
Nói đoạn, người quản lí tiến đến chỗ Thiên Lộ cúi người kính cẩn:
- Trời còn sớm, cớ gì mà tiểu thư lại dạy sớm như vậy?
- Là chuyện của ngươi sao? - Thiên Lộ dương đôi mắt sắc và đen láy như bồ câu nhìn người quản lí.
- Tôi thành thật xin lỗi, tôi quá nhiều chuyện rồi. – người quản lí rối rít.
Thiên Lộ không đáp lại và cũng chẳng mấy may gì đến lời xin lỗi đó. Người hầu bưng thức ăn sáng cho cô, cô chỉ chú tâm vào bữa sáng còn mọi thứ dường như cô chẳng cần quan tâm nữa. Uống cạn cốc sữa, cô kéo ghế đứng dậy, vơ đại lấy một chiếc áo khoác ở mắc quần áo gần nhà bếp, cô lẳng lặng bước đi mà chẳng nói chẳng rằng.
Bấy giờ mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tim dường như cũng đang đập bình thường trở lại:
- Người gì đâu mà lạnh lùng đến sợ.
- Suýt nữa tôi đau tim mà chết đấy.
- Phải rồi, cứ thấy bóng dáng cô ta là tôi lại nổi hết da gà.
- Mấy người đang nói đến ai vậy? – Tiếng nói vang lên từ phía cửa bếp, hóa ra là của Thanh Thanh, ánh mắt cô hằn lên những tia tức giận.
- Là Thanh Thanh tiểu thư kìa chúng mày. – Tiếng nói khinh khỉnh của một người hầu, nhếch môi khinh bỉ.
- Mày nghĩ mày là ai vậy Thanh, ít nhất cũng chỉ là từ một con hầu như tụi tao nhưng được tiểu thư trọng dụng một chút mà đã lên mặt đến cỡ đấy sao.
- Vậy tại sao tôi lại được tiểu thư trọng dụng đến vậy mà mấy người thì không? Chẳng phải là do kém cỏi và độc ác quá sao. – Thanh Thanh hếch mặt.
Ngay lập tức một bát nước tạt thẳng vào người cô, khiến cô chưa kịp phản ứng. cô nhìn thăng vào người vừa tạt nước vào người mình. Là con nhỏ Thụng Phi, nó vốn căm ghét Thanh Thanh từ lâu, nay lại có cơ hội.
- Mày nên biết mày là ai mà đối nhân xử thế với người khác cho tốt. Mới bây lớn, hơn ai đâu mà đứng đó dạy đời tụi tao.
Nói đoạn nhỏ đó định dơ tay đánh Thanh Thanh, bỗng có một bàn tay khác giữ tay nhỏ lại.
Mọi người ai nấy cũng đều lo lắng, Thanh Thanh cũng ngạc nhiên không kém:
- Thiên… Lộ - Thanh Thanh ấp úng
- Là cô đã tạt nước vào người Thanh Thanh phải không? - Thiên Lộ vô cảm nhìn Thụng Phi, tay cô xiết chặt bàn tay nhỏ kia, khiến nhỏ kêu lên í ới…
- Tiểu thư… không…
- Tôi hỏi lại lần cuối, là cô tạt nước vào người Thanh Thanh phải không? – Thiên Lộ khẽ nhếch môi, gằn từng chữ, tay xiết nhỏ kia mạnh hơn khiến tay nhỏ như sắp gẫy ra, ánh mắt vô cảm bắt đầu chất chứa những kia tức giận khiến tất cả mọi người ai cũng thấy sợ hãi.
Thụng Phi người run lên bần bật, miệng lắp bắp nói không thành tiếng:
- Em… em…
Thanh Thanh chỉ lặng người đứng nhìn, cô không có ý định can ngăn và bỏ qua cho Thụng Phi.
Thiên Lộ hất mạnh tay nhỏ ra, tay kéo Thanh Thanh quay người bước đi nói vọng lại:
- Cô bị đuổi việc! Mau cút ra khỏi đây trước khi tôi bắt đầu thấy điên lên.
Mặc cho Thụng Phi hết lời van xin thậm chí là quỳ gối bò đến chỗ Thiên Lộ mà lậy thì cô cũng vẫn nhẫn tâm nhất định không tha thứ.
Cởi chiếc áo khoác trên người mình cho khoác cho Thanh Thanh, Thiên Lộ để Thanh Thanh ngồi xuống chiếc ghế sopha trong phòng mình;
- Em đỡ lạnh rồi chứ?
Thiên Lộ ân cần hỏi, Thanh Thanh chỉ khẽ cười rồi gật nhẹ đầu. Thiên Lộ sấy tóc cho Thanh Thanh, bỗng Thanh Thanh lên tiếng:
- Làm như vậy có phải là hơi quá đáng với Thụng Phi không?
- Không quá đáng chút nào, vốn dĩ cô ta còn phải bị chừng phạt nhiều hơn như thế so với những chuyện cô ta đã làm đối với em từ xưa đến nay.
Thanh Thanh chỉ mỉm cười không đáp, không ngờ tình yêu thương của Thiên Lộ dành cho cô lại nhiều đến như thế, đoạn Thanh Thanh lại nói:
- Ví dụ như sau này chị có người đàn ông bên cạnh chị rồi? Liệu… chị còn quan tâm em như bây giờ không? – giọng cô bỗng chùng xuống, khuôn mặt cúi gằm.
Thiên Lộ dừng tay lại, tắt chiếc máy sấy tóc rồi nhẹ nhàng đáp:
- Tình chị em sẽ mãi là tình chị em và chẳng có gì thay thế được nhưng tình yêu luôn là tình cảm đặc biệt mà cả Thanh và tôi đều phải trân trọng!
Khi nghe đến câu nói của Thiên Lộ, Thanh Thanh chỉ mỉm cười và khâm phục, dù Thiên Lộ không nói ra nhưng mọi thứ tình cảm trong cô cũng được phân biệt rõ ràng không có chút nào nhầm lẫn được.
- Phải rồi, tình yêu là thứ cả em và chị và cả thế giới này cần phải biết tôn trọng, như Nhược Hàn xưa kia đã không quản nhọc nhằn mà đi tìm thuốc cứu Ôn Uyển thoát khỏi sinh tử trong tích tắc.
Thiên Lộ chăm chăm nhìn ra xa, tình yêu Nhược Hàn dành cho Ôn Uyển cũng nhiều như tình yêu mà cô dành cho mẹ mình, chỉ khác nhau ở chỗ Nhược Hàn và Ôn Uyển được gặp mặt nhau mà trao yêu thương mà nói những câu thề non hẹn biển nhưng cô và mẹ còn không từng gặp nhau huống hồ là được nói tiếng yêu mẹ. Tình yêu âm dương cách biệt xa ngàn dặm nhưng không cắt được tình cảm mẫu tử khép chặt và đập chung một trái tim.
- Ra ngoài đi Thiên Lộ. – Thanh Thanh lên tiếng rồi kéo tay Thiên Lộ đi khỏi phòng.
Đứng trước chiếc xe hơi, Thanh Thanh lên tiếng:
- Hôm nay chị để em tự túc nhé!
Thiên Lộ liền biết ý ngồi vào ghế kế bên để Thanh Thanh là người cầm lái. Chú tâm vào chiếc điện thoại mặc kệ cho Thanh Thanh đang phi với tốc độ “bàn thờ’ trên đường tốc lộ đông nghẹt xe cộ.
- Chị… Chị… Thiên Lộ… - Thanh Thanh hoảng hốt điều chỉnh tay lái nhưng chắc sẽ không kịp.
Thiên Lộ bấy giờ mới hốt hoảng ngó đầu lên nhìn thì thấy xe mình chuẩn bị va chạm mạnh vào chiếc Lexus trắng trước mặt. Thiên Lộ vội điều khiển xe và dừng lại kịp lúc trước khi hai xe chuẩn bị va vào nhau và hai mũi xe chỉ còn cách nhau khoảng chừng 3 cm nữa.
Cả hai người thở phào nhẹ nhõm nếu lúc ấy mà không điều khiển kịp thời thì giờ hai người đang gặp diêm vương rồi. Thiên Lộ bước xuống xe, người điều khiển xe kia cũng bước xuống, hai ánh mắt chạm nhau một nam một nữ chăm chăm nhìn nhau, cả hai đều lạnh lùng và vô cảm.
- Anh không biết lái xe à? – Thiên Lộ nhìn trực diện người trước mặt cô, khẽ nhếch môi tạo thành hình bán nguyệt.
- Lại là cô, có vẻ chúng ta có duyên lắm đấy nhỉ? – Đại Phong cười kệu cỡn.
- Lần sau thì đi cẩn thận vào không liệu thần hồn với tôi đấy. – Thiên Lộ cảm thấy trong người mình bắt đầu nóng phừng phừng.
Thanh Thanh bước khỏi xe khi chạm mặt Đại Phong cũng bất ngờ lắm!
- Ơ anh đây… Chẳng phải là người trong đoàn xiếc sao?
Đại Phong chỉ mỉm cười, không đáp.
- Áy náy quá! Xin lỗi anh nhé! Tại tôi lái xe không cẩn thận. Anh không bị thương ở đâu chứ! – Thanh Thanh lo lắng ra mặt, nhìn từ trên xuống dưới người Đại Phong.
- Không, tôi ổn mà. – Đại Phong gãi đầu cười.
- Còn không mau đi, em muốn tôi và em trở thành tâm điểm chú ý sao? – Thiên Lộ kéo tay Thanh Thanh khi thấy xung quanh mọi người chuẩn bị vây kín.
Thanh Thanh không quên nháy mắt với Đại Phong mà nói vọng lại:
- Anh quả thật rất đẹp trai đấy!
Không để cho anh nói lại, Thiên Lộ phóng xe đi thẳng để lại đằng sau là một con người có tâm trạng hỗn độn, tức giận vì không được xin lỗi. Anh cũng vội lên xe mà đi thẳng.
- Chị, chị thấy anh chàng vừa nãy rất đẹp trai phải không? Người đâu mà có khuôn mặt điển trai thế không biết, nhìn thấy làn da của anh ấy không, trời ơi đẹp cũng ngang ngửa chị chứ có ít gì đâu… Mà thôi, chắc chị cũng chẳng để ý đâu.
Cứ thế Thanh Thanh thao thao bất tuyệt từ khi nhìn thấy Đại Phong, Thiên Lộ khẽ nhíu mày khó chịu khi nhìn thấy Thanh Thanh cứ cư xử kì lạ.
- Thật ra thì…- Thiên Lộ lên tiếng.
Thanh Thanh nôn nao:
- Chị định nói anh ấy đẹp trai phải không?
- Không, là anh ta chẳng có gì đặc biệt. – Thiên Lộ bỗng cười lớn, nụ cười cô đã đánh mất từ mấy năm nay, Thanh Thanh cứ chăm chú nhìn từ ngạc nhiên rồi cô cũng cười theo du chẳng thấy câu nói có gì buồn cười cả.
Thiên Lộ nhận ra hành động của mình lúc trước và nụ cười đó cũng tắt hẳn trong khoảng khắc.
Thiên Lộ khẽ ho một tiếng:
- Em… muốn đi đâu…?
- Đi bất kì đâu mà chị muốn.
- Vậy thì đi sang châu Âu đi.
- Hả? Chị đùa à? – Thanh Thanh giật mình ngỡ ngàng.
- Về nhà chuẩn bị đồ. Mai chúng ta sang Mỹ. – nói rồi Thiên Lộ quay xe trở về nhà bỏ mặc dấu hỏi chấm to đùng cùng sự ngỡ ngàng bị vướng trên đầu Thanh Thanh.
Tác giả :
Windy